Vay nóng Tinvay

Truyện:Ân thù kiếm lục - Hồi 02

Ân thù kiếm lục
Trọn bộ 60 hồi
Hồi 02: Chủ Nhân Thần Mộc Lệnh
3.50
(4 lượt)


Hồi (1-60)

Siêu sale Shopee

Hồ Bất Sầu bất quá chỉ nghĩ rằng Phương Bửu Nhi từng được ông ngoại nuông chiều quá độ rồi sanh tánh ương ngạnh, bướng bỉnh mà thôi, chứ nằm mộng y cũng chẳng tưởng hắn can đảm đến thế. Trêu vào tay bà, ba tên đại cường đạo bỏ mạng không kịp thở, huống hồ một đồng tử như hắn?

Mắng như tát nước vào mặt lão phu nhân nhà họ Vạn là tự tuyên bản án tử hình cho hắn rồi, đó là thông lệ của bà ta, chẳng bao giờ bà để cho ai ngoài lệ cả.

Hồ Bất Sầu kinh hãi ra mặt, cấp tốc bước đến trước Phương Bửu Nhi. Nhưng chẳng rõ nghĩ sao, y lại trở về chỗ cũ, ngồi xuống nhếch môi cười, trong nụ cười có ẩn sự khinh khỉnh, chừng như không cần lo lắng về hậu quả do Vạn lão phu nhân dành cho Phương Bửu Nhi qua thái độ của hắn.

Vạn lão phu nhân cười nhẹ:

- Khá đó tiểu tử! Ngươi dám mắng ta! Không lẽ ngươi không thấy ba đống thịt còn nằm lồ lộ nước mặt kia sao?

Phương Bửu Nhi đã buông tất phải buông luôn:

- Bà lấy cái chết để dọa tôi? Chết thì chết sợ gì? Có ai tham sống, phải sợ đến cái hèn mà chẳng dám nói cho hả?

Vạn lão phu nhân thở dài:

- Tiểu tử không sợ chết? Con người ta chỉ có mỗi người một sanh mạng, sao ngươi lại khinh thường sanh mạng như thế? Ngươi muốn chết, lão bà trước hết cho ngươi nếm thử mùi vị của cảnh dở sống dở chết cho ngươi biết sanh mạng quý như thế nào, sau đó sẽ hạ sát ngươi cũng chẳng muộn.

Bà hướng mắt sang Hồ Bất Sầu, thấy y vẫn ngồi yên tại chỗ, nụ cười nở trên môi, nụ cười bình thản, y lại nhìn trời, không lưu ý đến tình cảnh của Phương Bửu Nhi.

Vốn gian hoạt xảo trá, Vạn lão phu nhân không khỏi lấy làm lạ trước thái độ thản nhiên của Hồ Bất Sầu, bà cười nhẹ, từ từ hỏi:

- Gã to đầu kia, tiểu tử cùng đến đây với ngươi?

Hồ Bất Sầu gật đầu:

- Hắn là bạn đồng hành của tại hạ!

Vạn lão phu nhân đưa tay xoa xoa trên đầu Phương Bửu Nhi dịu giọng hỏi tiếp:

- Ta sẽ mang tiểu tử theo ta, ngươi có tưởng là hắn sẽ sống sót trở về với ngươi chăng?

Hồ Bất Sầu lắc đầu, cười mỉa:

- Tại hạ không tưởng hắn sẽ được sống sót trở về!

Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:

- Thế tại sao ngươi không tỏ vẻ lo sợ cho hắn?

Hồ Bất Sầu cười hì hì:

- Bà mang hắn đi, sẽ có người tìm hắn về. Bà giết hắn, sẽ có người tìm bà giết bà báo thù cho hắn, tại hạ còn lo lắng gì nữa chứ?

Vạn lão phu nhân cười lớn:

- Báo thù? Ta sống đến từng tuổi này, có chết cũng vừa rồi. Nếu có kẻ tìm ta, báo thù cho hắn mà giết ta, thì càng hay cho ta, ta không phải sống nốt chuỗi ngày thừa trong cô đơn buồn thảm, khỏi phải phiêu dạt linh đinh, không cửa không nhà, ta khỏi gây ra thêm nhiễu tội lỗi.

Nhưng ta muốn chết từ lâu, những kẻ đã tìm ta muốn giết ta, lại phải chết vì tay ta, chết tất cả, thành thử ta chưa chết được, ta bắt buộc phải sống mãi sống đến ngày nay. Và gần đây, chẳng còn kẻ nào dám tìm ta mà báo thù, sự giết ta trở thành cái mộng của những kẻ thù ta, chẳng bao giờ những kẻ đó thực hiện mộng nổi.

Hồ Bất Sầu điềm nhiên, trong vẻ điềm nhiên của y có ẩn lộ chút nào niềm thương hại bà ta:

- Không ai dám, chỉ có người đó dám!

Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:

- Nếu ta giết luôn ngươi, còn ai biết tiểu tử chết trong trường hợp nào mà mách lại với người nào đó vừa do người đề cập để tìm ta? Ngươi rất thông minh, thế mà vẫn không nghĩ ra điều ấy à?

Hồ Bất Sầu điềm nhiên điểm một nụ cười ung dung thốt:

- Không ai biết, nhưng người đó biết! Bà giết tôi cũng chẳng bưng bít được hành động của bà!

Vạn lão phu nhân vẫn cười lớn:

- Bằng vào lời nói của ngươi, thì người nào đó thần thông quảng đại, biết cả mọi việc, việc trước việc sau, việc lớn việc nhỏ. Ha ha! Ta muốn biết người đó là ai?

Hồ Bất Sầu thong thả đứng lên, lấy trong mình ra một nhánh cây khô, nhánh cây Thanh Bình kiếm khách Bạch Tam Không trao cho y, y tiếp:

- Người đó dùng một nhát kiếm, chém đứt cành cây nầy, bà cứ xem chỗ đứt tất biết rõ người đó là ai!

Y trao cành cây cho Vạn lão phu nhân.

Vạn lão phu nhân tiếp lấy cành cây, thoạt đầu bà ta cười còn mỉm, càng xem kỹ thì bà ta biến sắc mặt, dần dần sắc mặt càng biến thảm, cuối cùng thì gương mặt bà xanh dờn, tay bà, run run, giọng bà cũng run run:

- Nhân vật nào có đường kiếm tuyệt diệu như thế? Hay là... hay là...

Ngũ... Ngũ...

Hồ Bất Sầu vẫn điềm nhiên, thay bà nói tiếp câu bỏ dở:

- Ngũ Sắc Phàm Thuyền Chủ!

Chủ nhân chiếc thuyền có cánh buồm ngũ sắc. Trời!

Vạn lão phu nhân vội lùi lại hai bước, lúc đó tay bà còn kẹp Phương Bửu Nhi, lập tức buông hắn rơi xuống đất, dùng hết cả sức lực trao hoàn cành cây khô cho Hồ Bất Sầu, nhặt nhanh mấy chiếc bao của bọn Phấn Bưu, Thiết Hổ và Nhất Trận Phong, rồi phi thân vút vào màn đêm không nói một tiếng nào.

Đợi cho Vạn lão phu nhân khuất, Hồ Bất Sầu bước nhanh đến cạnh Phương Bửu Nhi, nhưng đi được mấy bước, y ngã quỵ xuống.

Thì ra, trong khi đối thoại với Vạn lão phu nhân, y quá sức khẩn trương, tinh thần căng thẳng cực độ, khí huyết ngưng đọng nặng nề, toàn thân như tê liệt, y vụt đứng lên bước vài bước, khí huyết chưa lưu hành như bình thường, thành ra y chới với rồi ngã xuống.Y phải vận ngầm nội công cho chân khí chuyển động quanh cơ thể một lượt để lấy thăng bằng, rồi đứng lên bước đi.

Tự lượng sức mình, biết là chẳng làm sao chống nổi Vạn lão phu nhân, không dùng sức được tất phải dùng mưu, y định mượn danh nghĩa người áo trắng để áp đảo tinh thần bà, nhưng bà lại đề cập đến chủ nhân chiếc thuyền buồm ngũ sắc, y chụp ngay cơ hội bịa luôn câu chuyện.

Sở dĩ y định mượn danh nghĩa của người áo trắng là vì sư phụ y dù sao cũng là một nhân vật hữu danh trên giang hồ, vừa trông thấy nhát kiếm trên cành cây liền biến sắc mặt. Nhát kiếm đó hẳn phải có cái nhiệm mầu siêu việt của nó. Rất có thể y dùng cành cây để lòe bà ta, y nghĩ tài nghệ của bà ta suýt soát với Bạch Tam Không, dĩ nhiên cũng phải sợ nhát kiếm của người áo trắng.

Y thành công, và hiện tại Vạn lão phu nhân đã bỏ đi, y và Phương Bửu Nhi không còn lo ngại vì bà ta nữa.

Y đến cạnh Phương Bửu Nhi, thấy hắn đờ người nằm bất động, y biết là hắn bị bà ta điểm huyệt. Vì cấp bách quá chẳng thể dần dà giải quyết ngay tại chỗ cho hắn, Hồ Bất Sầu cúi xuống bế xốc hấn lên, mang hắn phóng chân chạy đi.

Vượt được mấy dặm đường, y mới dám dừng chân lại, đưa mắt nhìn qua màn đêm, thấy dựa vách núi, có một cái động nhỏ, y liền bế Phương Bửu Nhi vào động đó, đặt hắn nằm xuống, giải khai huyệt đạo cho hắn.

Phương Bửu Nhi không am tường võ thuật, chẳng hiểu tại sao mình đang thư thái trong người, bỗng nhiên lại cứng đờ chẳng còn nhúc nhích được tay chân, thân thể như bị ngàn muôn lượt giây mây quấn quanh.

Tuy nhiên, tâm trí còn sáng suốt, không cử động được chứ hắn vẫn còn nghe, còn hiểu những gì xảy ra chung quanh, hắn nghe rõ cuộc đối thoại giữa Hồ Bất Sầu và Vạn lão phu nhân.

Giải huyệt cho Phương Bửu Nhi trở lại bình thường rồi, Hồ Bất Sầu dịu giọng hỏi hắn:

- Ngươi sợ hãi chăng?

Phương Bửu Nhi lắc đầu:

- Chết còn chẳng sợ, tôi sợ gì cái mụ tàn độc đó? Có điều tôi hết sức lấy làm lạ, mụ ta tàn độc là thế, giết người không chớp mắt, sao lại thấy cành cây vô giá trị tức khắc biến sắc mặt.

Hồ Bất Sầu mỉm cười:

- Sự tình dài dòng phức tạp lắm, trong phút giây ngắn ngủi, ta không thể nào tóm lược cho ngươi hiểu được. Khi nào rỗi rảnh ta sẽ giải thích cho.

Hắn trầm ngâm một chút, lại hỏi:

- Tại sao bà ta chỉ điểm nhẹ vào người tôi, tôi lại bất động liền?

Hồ Bất Sầu nhìn hắn:

- Đó là pháp điểm huyệt của con nhà võ. Nếu muốn tránh khỏi bị người điểm huyệt không gì bằng học võ.

Phương Bửu Nhi cười mỉa:

- Thúc thúc định nhân cơ hội này, thuyết phục cho tôi học võ phải không? Đừng! Đừng mong thúc thúc thành công! Chẳng bao giờ tôi học võ, dù có phải bị người điểm huyệt trăm lần, ngàn lần.

Hồ Bất sầu lắc đầu, thở ra không nói gì nữa. Y nhìn ra bên ngoài động, chăm chú hướng xuống dưới triền. Bỗng y quay nhìn Phương Bửu Nhi, vừa khoát tay vừa thì thầm:

- Bên dưới chúng ta có người, đừng gây tiếng động.

Rồi y nép sát mình xuống nền động, bò lần ra đến mép đá. Phương Bửu Nhi động tính hiếu kỳ, cũng bò theo kế bên y.

Cả hai thò nửa đầu ra khỏi mép động, vừa đủ nhìn xuống.

Bên dưới, tại một khoảng trống, nằm sâu trong vách núi, có bảy ngọn lửa, lửa cháy không do nhiên liệu cháy tự nhiên, như lửa thần lửa ma, lửa màu lam chẳng sáng lắm. Để ý nhìn kỹ tất thấy mỗi ngọn lửa bên trên một chiếc ống bằng đồng, bảy ngọn kết thành một vòng tròn khá rộng.

Khoảng cách từ ngọn này đến ngọn kia cũng khá xa. Nơi trung tâm vòng lửa có một người xếp bằng tròn, trong tư thế tham thiền nhập định.

Người đó vận chiếc áo bố, dĩ nhiên nhắm mắt, không rõ ngồi như thế được bao lâu rồi, bất động như tượng gỗ.

Phương Bửu Nhi hết sức lấy làm lạ, hỏi:

- Ngồi làm gì thế hở thúc thúc? Có lẽ y sợ lạnh nên đốt lửa chăng?

Hồ Bất Sầu lắc đầu:

- Không phải là người đâu!

Phương Bửu Nhi càng lấy làm lạ, nhướng mắt cố nhìn kỹ, bất giác a lên một tiếng, nhận ra không phải là người thật sự, mà chính là một pho tượng bằng gỗ, tay thợ nào đó chạm thành quả là một nhà nghề, tượng giống người thật như hai giọt nước.

Hắn lẩm bẩm:

- Tượng gỗ sao lại sợ lạnh, bởi sợ lạnh nên mới đốt lửa chứ? Kẻ nào đốt lửa sưởi ấm pho tượng, đúng là ngốc tử?

Tượng có dáng dấp không hiền. Giữa đêm khuya, dưới ánh lửa bập bùng, hình tượng đó hiện ra, dù ít nhiều cũng gieo khiếp đảm nơi lòng kẻ nào bất ngờ trông thấy. Hồ Bất Sầu thầm nghĩ:

- Không ai ngu dại gì bố trí cái cảnh đó không có lý do? Hẳn bên trong sự tình phải có điều gì bí ẩn cùng cực.

Đột nhiên, từ nơi cạnh núi gần đó có tiếng động vang lên rồi hai bóng người xuất hiện. Hai người đó bước đi rất nhanh. Thoạt trông, Hồ Bất Sầu biết ngay họ thuộc thành phần võ lâm.

Còn xa xa, họ hước nhanh họ cười nói, nhưng đến gần vùng lửa, họ chậm chân lại, bước rón rén, họ nín lặng, tỏ vẻ cung cung kính kính. Họ tiến đến từ từ, khi vừa đúng tầm đã định, bỗng họ cùng quỳ xuống.

Người bên tả cất giọng trầm trầm, thốt:

- Đinh Trọng Hoa và Đinh Bá Hoa, kính dâng bảy mươi hai món báu và bảy trăm lượng vàng ròng, cầu xin Thần Quân thu nhận!

Cả hai.hoành tay ra sau, lấy chiếc bọc mở ra tuông số báu vật và vàng ròng ngay trên khoảng đất trắng trước tượng gỗ.

Rồi cả hai cúi đầu, lạy lạy mấy lạy, đoạn đứng lên, quay mình trở lại, gương mặt lộ vẻ hân hoan như một đứa bé con vừa được người lớn khen tặng.

Làm được cái việc đó, họ thích thú như bình sanh chưa hc làm được một việc nào thích thú bằng, chẳng hề tiếc số báu vật và vàng ròng bỏ bừa bãi tại đó.

Lửa bập bùng, ánh sáng châu báu chiếu vàng, ngời sáng lên, xem ngoạn mục vô cùng.

Phương Bửu Nhi lấy làm lạ, thầm nghĩ:

- Họ điên hay họ ngốc? Mang bao nhiêu báu vật vàng ròng đến đây, cung cung kính kính hiến dâng cho một pho tượng gỗ, thế là nghĩa gì?

Đã vậy, lại còn nói năng lễ phép với pho tượng. Một pho tượng biết nghe sao? Một pho tượng biết sử dụng bạc vàng châu báu sao?

Chính Hồ Bất Sầu cũng kỳ quái như hắn.

Y còn lạ gì anh em Đinh Trọng Hoa và Đinh Bá Hoa, có ngoại hiệu Kim Tiễn Ngân Câu, là những tay hữu danh trong giới lục lâm làm cường đạo, từng làm mưa làm gió vùng Giang Chiếc, ai ai nghe nói song kiệt họ Đinh cũng đều xám mặt, vậy mà giờ đây, trước một pho tượng gỗ, họ lại cúi đầu bái phục, lại dâng hiến vàng bạc châu báu, tất phải có nguyên do.

Bỗng y chợt nhớ ra, khẽ ạ lên một tiếng, thầm nghĩ:

- Hay là tượng gỗ là biểu hiện của chủ nhân Thần Mộc Lịnh mà bảy ngọn lửa kia chính là Linh Phong Thần Hỏa, như Nhất Trận Phong đã tiết lộ?

Cả hai chú mắt nhìn xuống chỗ trũng, chờ xem sự tình có biến chuyển như thế nào nữa chăng.

Từ phút giây đó, lần lượt có nhiều toán người, có kẻ đi đơn độc, có người đi với bằng hữu. Phương Bửu Nhi đếm đúng mười bảy người rồi, người nào cũng có bọc theo bạc vàng, châu báu, cũng đổ tuôn ra trước tượng gỗ, cũng lạy, cũng khấn như anh em họ Đinh. Họ gồm cả nam lẫn nữ, đủ tác vóc.

Làm xong công việc đó, lúc trở ra về, người nào cũng lộ vẻ hân hoan, tưởng chừng bình sanh họ vừa làm được một việc hết sức quan trọng.

Mười bảy người đó, chẳng xa lạ gì với Hồ Bất Sầu, y biết rõ họ là những kẻ tham tàn, cướp đoạt của người thì có, chẳng bao giờ bố thí cho ai một vật nhỏ mọn nào, họ tham tàn như vậy, bỗng dưng lại mang gia tài cung hiến cho tượng gỗ, kể cũng là một sự hi hữu, chính vì cái lẽ hi hữu đó, Hồ Bất sầu mới nghĩ ngợi mông lung...

Quanh pho tượng gỗ, giờ đây có những đống bạc vàng châu báu chất thành đồi, đồi này liền mí với đồi kia, tạo thành một cảnh huy hoàng rực rỡ. Lửa vẫn cháy đều, lửa tỏa ánh sáng, chiếu ngời châu báu, từ trên trông xuống, Phương Bửu Nhi vừa lạ kỳ vừa thích thú, chưa bao giờ hắn mục kích một cảnh tượng thần bí huyền ảo như vậy.

Hắn tặc lưỡi nói:

- Chủ nhân tượng gỗ vắng mặt, bạc vàng châu báu lại để tung bừa bãi thư thế không sợ cường đạo đến cướp đoạt hết sao?

Cường đạo! Còn cường đạo nào nữa? Chính những tên cường đạo khét tiếng hung tàn, tham bạo mang báu vật đến đây, còn tên nào to gan dám cướp đoạt? Nếu có ý muốn cướp đoạt thì tội gì chúng lại mang tư sản của chúng, cung hiến cho kẻ khác.

Hồ Bất Sầu lắc đầu:

- Ta không hiểu nổi rồi! Nhưng...

Y chưa dứt câu, có giọng ca từ đâu đây văng vẳng vọng đến. Thoạt đầu nhỏ, dần dần to, lời ca thanh thoát, khẩu khí của kẻ từng sống với đồng tiền hạt gạo của nhân loại bốn phương trên khắp mọi nẻo đường, hiện lộ rõ rệt trong lời ca, khẩu khí của những kẻ vô câu thúc, khỏi lo cái ăn cái mặc, lấy trời đất làm nhà, dựa vào từ tâm nhân loại làm nguồn sống.

Lời ca dứt, ba bóng người xuất hiện, trong lớp áo lông chim chẳng rõ đúng thật bằng lông chim hay rách mướp giống lông chim, áo chằm vá trăm mảnh.

Ba người hành khất.

Là hành khất, họ có bị, có gậy, đặc biệt là ba người nầy có rất nhiêu bị, mỗi người ít nhất cũng mang sáu bảy bị.

Họ cùng lứa tuổi với nhau, vào trạc bốn mươi trên dưới.

Họ đi tới, khi đến gần, họ trố mắt nhìn đống bạc vàng, châu báu, họ sửng sốt thừ người, đứng lặng mồm há hốc, mắt trợn tròn.

Hồ Bất Sầu nhận ra ngay họ là những đệ tử thượng thặng của Cái bang. Y biết luôn họ đến đây chẳng phải hiến dâng lễ vật, bất quá nhân lộ trình phải ngang qua đây, tình cờ bắt gặp cảnh này thôi, bởi họ kinh ngạc trước đống châu báu quá to lớn, tức nhiên cảnh tượng đó hiện đúng ngoài chỗ tưởng của họ.

Họ thừ người một lúc, rồi đưa ánh mắt nhìn nhau, trong số đó có một người ốm, một người mặt đầy nốt ruồi, một người thọt chân.

Người ốm, qua một lúc lâu, cất tiếng trước:

- Lão tứ, lão thất? Các ngươi thử đoán xem việc gì như thế này?

Người có nốt ruồi lắc đầu, buông một câu:

- Một tôn giáo bí mật nào trên giang hồ, bày cuộc tế lễ thần bí này?

Người chân thọt tặc lưỡi:

- Mang bao nhiêu báu vật, cung hiến cho quỷ thần ma mỵ hư vô, phiêu diêu. Hừ! Nếu không điên thì cũng chỉ là ngu. Trong thế gian sao lại có hạng người ngu thế?

Cả ba nhìn báu vật, rồi nhìn quanh.

Nằm tại mép động, Hồ Bất Sầu cơ hồ nín thở, dõi mắt theo từng cử chỉ của ba người hành khất bên dưới.

Người mang nốt ruồi nói:

- Bốn phía vắng lặng, chẳng có một tiếng động, chẳng có một bóng người...

Y dừng lại một chút, rồi tiếp:

- Nếu chúng ta thu dọn bao nhiêu báu vật này, thì... hay biết mấy!

Người chân thọt thốt:

- Những vật đó, thuộc về tượng gỗ, mà tượng gỗ là vật vô tri giác, tự nhiên không hưởng thọ được, chúng ta là kẻ hưởng thọ được, tại sao không hưởng thọ?

Người có rốt ruồi cười lớn:

- Ha ha! Người không hay, quỷ thần không biết. Còn ai truy ra...

Y nhìn thoáng qua người ốm, hỏi:

- Nhị ca có ý kiến gì chẳng?

Người ốm trầm ngâm một chút:

- Có chắc là tượng gỗ hay không đó? Nếu là người thì sao?

Người có nốt ruồi mỉm cười:

- Muốn biết có đúng tượng gỗ hay là người, chúng ta cứ thử, khó khăn gì mà nhị ca phải thắc mắc?

Y cúi xuống, nhặt một hòn đá, khá to, nhắm đúng chiếc đầu tượng gỗ, vung tới.

Đã là tượng gỗ, tự nhiên không thể né tránh, chiếc đầu hứng trọn hòn đá đó, một tiếng bốp vang lên.

Đệ tử thượng thặng của Cái bang hẳn phải có công lực hơn người.

Hòn đá đó được tung ra với toàn công phu tu vi, áp lực phải trên mấy trăm cân, dù vật cứng rắn đến đâu, chạm phải hòn đá cũng vỡ tan.

Nhưng chiếc đầu lâu vẫn còn nguyên vẹn, chỗ bị chạm chỉ xây xát một chút, chẳng thấy máu chảy. Không có máu chảy tức nhiên là một tượng gỗ, chứ chẳng phải người bằng xương bằng thịt.

Người chân thọt cười lớn:

- Đúng là tượng gỗ rồi?

Người ốm lại trầm ngâm một chút, lẩm nhẩm:

- Chỉ sợ Bang chủ hay được...

Y nhìn đống châu báu, mắt chớp từng hồi, sau cùng y tặc lưỡi lắc đầu:

- Không thể bỏ qua! Dù Bang chủ có hay dược thì...

Người có nốt ruồi vỗ tay bôm bốp:

- Nhị ca thông minh quá! Đáng phục nhị ca!

Cả ba nhún chân nhảy vọt tới, cạnh tượng gỗ.

Hồ Bất Sầu thầm nghĩ:

- Từng nghe quy luật của Cái bang rất nghiêm, tại sao bọn này lại sanh lòng tham, thấy báu vật là tối mắt, quên đi chánh đạo giang hồ?

Bên dưới ba gã hành khất cùng bước qua vòng lửa, gã thọt chân nhanh hơn đồng bọn, vọt mình tới trước, chụp lấy một số châu báu, rồi hướng mắt thẳng vào tượng gỗ, bật cười ha hả thốt:

- Bằng hữu gỗ ơi! Đành vậy nhé, ba anh em ta tạm đỡ số châu báu này, chi dụng một thời gian, khi nào...

Y chưa dứt câu, bỗng y giật mình trố mắt, ngây người. Rồi bao nhiêu châu báu từ hai bàn tay rơi lộp độp xuống đất.

Người ốm và người có nốt ruồi lấy làm lạ, bước nhanh đến gần hấp tấp hỏi:

- Việc gì thế? Sao lạ vậy chứ!

Liền sau đó cả hai cũng giật mình, cũng trố mắt cũng ngây người.

Cả ba há hốc mồm ra, há rất lâu vẫn chưa khép lại.

Thì ra họ đã trông thấy đôi mắt nhắm nghiền của tượng gỗ, đột nhiên mở ra, đôi mắt đó bắn tinh quang sáng rực chiếu thẳng vào mặt cả ba, đôi mắt lạnh lùng ngời niềm oán độc.

Chẳng những ba gã hành khất kinh khiếp vô cùng mà Hồ Bất Sầu và Phương Bửu Nhi cũng hãi hùng không kém họ.

Bỗng người có nốt ruồi hét lớn:

- Ngươi là người trá hình làm thần, làm quỷ phải không?

Cả ba trấn định tinh thần, họ bình tĩnh rồi thì hung tánh nổi lên, người nào cũng vận công, chuyền nội lực vào hai tay, chính người có nốt ruồi nhào tới trước, tung một chưởng vào ngực tượng gỗ.

Chưởng lực đó nặng ít nhất cũng ngàn cân, nếu trúng đá, đá cũng phải vỡ, đừng nói là một tượng gỗ hay da thịt người.

Tượng gỗ không né tránh, mà cũng chẳng xuất thủ phản công.

Người có nốt ruồi cả mừng, cầm chắc thế nào tượng gỗ cũng phải nát dưới chưởng kình của y, hoặc giả nếu là người thật sự, người đó cũng phải nhừ như cám.

Một tiếng bịch vang lên, mường tượng tiếng một vật thể lao vào một tấm da căng phồng.

Tượng gỗ bất động, nhưng người có nốt ruồi lại bị chấn dội như quả cầu tung vào tường bật trở về, xa hơn vị trí chân chạm đất, y loạng choạng mấy lượt không gượng đứng được, ngã nhào.

Y cảm thấy khí huyết trong người nghịch chuyển, đôi cánh tay đau nhức vô cùng, mặt y xanh dờn.

Nếu tượng gỗ là một con người trá hình, tại sao lại không bị bắn đi, dưới chưởng kình của y? Tại sao tiếng chạm chỉ nghe bịch như lượt da phồng. Nhưng nếu không phải là người, sao đôi mắt lại tinh quang sáng rực?

Người chân thọt và người ốm kinh hãi hết sức, cả hai trố mắt nhìn tượng gỗ trừng trừng.

Lâu lắm, người có nốt ruồi cố lết tới gần run run giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi... thật sự ngươi là người?

Tượng gỗ bất động.

Vừa lúc đó, từ sau lưng ba gã hành khất một giọng dịu dàng vọng đến:

- Đáng thương hại cho bọn trẻ con...

Âm thanh dịu như gió xuân, nhưng ba gã hành khất là những con chim bị tên, thấy cây cong là sợ, nghe tiếng động là giật mình, cùng quay lại phía hậu, thấy một lão phụ vừa lùn vừa mập đến độ tròn như quả cầu, tay tả đeo một tay nải, tay hữu nương trượng khập khễnh bước tới.

Phương Bửu Nhi nhận ra bà ta liền, hắn run sợ, thấp giọng kêu lên:

- Không xong rồi! Yêu phụ lại đến đây!

Bà ấy đúng là Vạn lão phu nhân, nếu Phương Bửu Nhi không mục kích hành động tàn độc của bà vừa rồi, hắn phải tin là bà ta hiền hơn Bồ Tát. Bà cười lạnh quá, bà nói hiền quá, dáng dấp của bà khệnh khạng, cái vẻ già nua đó nói lên một tâm tánh từ bi, bác ái vô lường.

Hắn rùng mình, không dám nhìn bà ta lâu, vội nhắm mắt lại.

Nhưng tuổi trẻ là tuổi háo kỳ, hắn không nhìn làm sao được? Nhắm mắt lại rồi hắn liền mở ra.

Vạn lão phu nhân khệnh khạng bước tới, vừa bước vừa lẩm bẩm:

- Đáng thương hại cho bọn trẻ con. Thật đáng thương hại!

Bà nói mãi, nói không ngừng. Chừng như từ tâm của bà bị kích động mãnh liệt, bà phải nói, nói cho dịu bớt niềm kích động.

Cuối cùng bà đến trước mặt ba gã hành khất.

Người có nốt ruồi chịu không nổi cái vẻ đạo đức của bà ta, hét to:

- Bọn trẻ con nào đáng thương hại mà bà cứ lải nhải thế?

Vạn lão phu nhân nhìn gã, thở dài:

- Trẻ con là ngươi đó!

Người có nốt ruồi thoáng giật mình, song sôi giận lên liền:

- Cái bà này có lẽ điên rồi? Ta có gì mà bà phải thương hại chứ?

Vạn lão phu nhân lại thở dài:

- Ta thương hại vì ngươi chẳng sống nổi qua ba khắc thời gian nữa?

Người có nốt ruồi nói lớn:

- Câm ngay!

Vạn lão phu nhân thong thả tiếp:

- Ngươi đừng tưởng ta nói ngoa, ngươi đã trúng phải Khô Mộc thần công, phàm ai trúng phải Khô Mộc thần công thì đừng hòng sống sót quá ba khắc, hiện tại ngươi cầm như chờ chết mà không hay, nên ta thương hại cho ngươi đấy!

Ba gã hành khất đột nhiên biến sắc, cùng cất giọng run run kêu lên:

- Khô Mộc thần công?...

Cả ba quay đầu lại nhìn tượng gỗ, mặt lộ vẻ kinh khiếp rõ rệt.

Phương Bửu Nhi thấy cả ba trước thì hùng hổ, giờ đây lại sợ hãi cùng cực lấy làm lạ, thầm nghĩ:

- Khô Mộc thần công là cái gì? Tại sao nghe nói đến thần công đó, ba gã hành khất lại sợ hãi như thế?

Hồ Bất Sầu vụt đưa tay nắm bàn tay hắn, lòng bàn tay của họ Hồ đẫm ướt mồ hôi lạnh.

Hắn kinh dị quay sang họ Hồ, thấy y cũng sợ hãi như ba gã hành khất, hắn càng kinh dị hơn nữa.

Không đợi Phương Bửu Nhi hỏi, Hồ Bất Sầu rỉ bên tai hắn:

- Khô Mộc thần công là một môn võ công trong số bảy môn võ công tuyệt đỉnh thất truyền từ lâu, thuộc về Ma giáo. Phàm người luyện môn công đó, đều tuyệt diệt lục dục thất tình, trở thành như gỗ như đá, do đó vượt ra ngoài đạo lý của thế nhân. Theo ta nhận xét thì tượng kia, chẳng phải là tượng gỗ đâu, như ta đã nghĩ lúc đầu, mà là một người đã luyện được Khô Mộc thần công đến bảy tám thành rồi. Toàn thân mất hẳn cảm giác, chẳng khác nào một khúc gỗ, đao kiếm thường không thể gây thương tổn được. Gã hành khất có nốt ruồi ngông cuồng chạm phải người đó, cầm như mất mạng không thể sống sót nổi. Chúng ta phải hết sức cẩn thận, nếu để y phát hiện thì kể như đi đời.

Bên dưới ba gã hành khất thừ người, đứng đờ ra chẳng khác nào ba tượng gỗ, cũng như tượng gỗ đang ngồi xếp bằng tròn bất động giữa trung tâm vòng lửa.

Một lúc sau, người có nối ruồi bỗng hự lên một tiếng to, rồi ọc ra một búng máu, ngã nhào.

Thương thế đến bây giờ mới phát tác, đủ biết cái độ âm nhu của lực đạo do môn Khô Mộc thần công phát huy.

Vạn lão phu nhân lắc đầu, thở dài:

- Xong rồi! Đáng thương hại quá. Ta nói không sai mà! Chẳng thể nào sống nổi quá ba khắc thời gian!

Bà tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc thương. Bà ta làm như từ bi bác ái đến độ thương xót cả một con kiến chẳng nỡ đạp nhầm.

Phương Bửu Nhi thấy thái độ của bà, hắn hết sức khinh miệt.

Người thọt chân và người ốm xanh mặt, cùng rú lên một tràng kinh thảm, cùng cúi xuống soát khắp thân thể của người có nốt ruồi, cố ý tìm một thương tích, chỉ thấy gương mặt của nạn nhân tím đen lại, hơi thở của y đã đứt.

Bất giác cả hai bật khóc.

Vạn lão phu nhân lại thở dài:

- Các ngươi đến bây giờ mới biết xót thương đồng bạn à? Có cái chết nào lại chẳng gây thương tâm? Song, nghĩ cho kỹ, sống cũng không có thú vị gì, ai được chết sớm, cầm như giải thoát sớm. Nghe theo ta. nên đào huyệt vùi xác kẻ bạc mạng đi, ta sẽ giúp một tay, làm cho chóng xong việc.

Bà đổi tay tả cầm trượng, còn tay hữu mò mò trong túi.

Phượng Bửu Nhi kinh hãi thầm nghĩ:

- Nguy! Nguy cho hai gã đó rồi! Bà ta lại định dùng hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt mai, giết người nữa rồi!

Vừa lúc đó, tượng gỗ vụt mở miệng:

- Việc của Mộc Lang Quân, người ngoài không được can thiệp vào!

Giọng nói hết sức lạnh lùng, hết sức tàn khốc. Từng tiếng nói buông rõ như tiếng mõ nện giữa canh trường vắng lặng, dội vào tai người như những tiếng búa đập.

Giọng nói chẳng còn một điểm âm thanh của con người mà là một vật thể ngân ra.

Vạn lão phu nhân cười nhẹ, gật đầu:

- Cũng được!

Mộc Lang Quân lạnh lùng gọi:

- Đệ tử Cái bang bước lại đây!

Dù đang đau đớn về cái chết thảm của bạn đồng môn, người chân thọt và người ốm trước môn Thần công siêu đẳng của Mộc Lang Quân, chẳng dám chẳng vâng lời, cùng đứng lên, cùng từ từ bước đến trước mặt lão.

Mộc Lang Quân nghiêm giọng:

- Nể mặt Gia Cát Thông, ta tha chết cho hai ngươi!

Người chân thọt và người ốm mừng rỡ, đồng thốt:

- Đa tạ tiền bối mở đức hải hà!

Mộc Lang Quân lạnh lùng tiếp:

- Các ngươi đã dùng tay hữu hốt châu báu của ta, hãy chặt cánh tay đó, để lại đây rồi tự do ra đi!

Người chân thọt và người ốm xanh mặt run bắn mình, mồ hôi đượm quanh trán, mồ hôi đẫm ướt lưng, họ ấp úng:

- Tiền bối... đã thương xin thương cho trót, đã nể mặt Bang chủ chúng tôi, xin nể trọn niềm tha cho chúng tôi được toàn vẹn...

Mộc Lang Quân thản nhiên:

- Ta nói lần thứ hai, chặt cánh tay tận vai!

Người thọt chân và người ốm càng run hơn:

- Tiền bối... tiền bối...

Mộc Lang Quân vẫn thản nhiên:

- Ta nói lần thứ ba, cắt luôn hai vành tai các ngươi!

Người chân thọt và người ốm càng run rẩy hơn, đôi chân nhũn lại ngã sụm xuống tại chỗ, mặt họ trắng nhợt, chằng còn một hạt máu.

Phương Bửu Nhi cũng lạnh người, chẳng khác chính hắn ở trong cuộc, lòng bàn tay của hắn ướt lạnh.

Vạn lão phu nhân thở dài, dịu giọng thốt:

- Ta khuyên các ngươi một câu nhé, đừng kêu ca van nài gì nữa. Nếu cứ nói mãi, đôi chân các ngươi cũng đứt luôn, cả chiếc đầu cũng chẳng còn nằm yên trên cổ.

Bà tặc lưỡi, tiếp nói:

- Mỗi một tiếng van xin là mỗi một bộ phận trên người các ngươi đứt lìa thân thể, hãy nhận chịu số phận đi!

Hai gã hành khất biết là bà ta không nói ngoa, vội rút chủy thủ trong mình ra, tự chặt tay hữu, tự thẻo vành tai.

Có lẽ bình thường, họ giết người rất diệu tay, ngọt đao, nhưng hiện tại họ lúng túng thấy rõ, bởi họ quá run sợ, tay cầm trủy thủ hầu như cầm một hòn núi, nghe nặng làm sao!

Chặt cánh tay xem chừng dễ hơn, đến khi xẻo tai, họ cứa đến mấy lượt, vành tai mới đứt, mặc dù thanh trủy thủ sắc bén vô cùng.

Trong lúc hai gã hành khất tự hủy đi mấy bộ phận thân thể của họ, Vạn lão phu nhân luôn luôn tặc lưỡi, luôn luôn lắc đầu, luôn luôn buồn thảm:

- Đáng thương hại quá! Đáng thương bọn trẻ con quá!...

Đột nhiên bà vung trượng lên, từ nơi đầu trượng ló ra một vật nhọn, dài độ ba thước...

Chiếc trượng dài độ chín thước, thêm một vật nhọn đó, chiều dài của chiếc trượng tăng lên, nghiễm nhiên thành một chiếc sào.

Sử dụng một chiếc sào dài như vậy, dĩ nhiên bà khỏi cần xê dịch cũng đâm trúng hai gã hành khất ở trong khoảng cách rất vừa tầm.

Và hiện tại, vật nhọn cắm nơi đầu trượng sắp sửa đâm vào đầu hai gã hành khất.

Bà muốn hạ sát họ? Tại sao bà có ý định đó?

Nhưng hai gã hành khất trông thấy kịp, họ rú lên một tiếng kinh khiếp, nghiêng mình vọt lên theo một góc độ thuận lợi, tránh mũi nhọn của Vạn lão phu nhân rồi đáp xuống đất, không còn nghĩ đến xác đồng bạn nằm phơi lộ dưới sương đêm, mang thân vấy máu chạy bay xuống núi.

Vạn lão phu nhân đã thu chiếc trượng về, mũi nhọn cũng thụt vào thân trượng, bà nhìn hai cánh tay, bốn vành tai đổ máu trên mặt đất lắc đầu thở dài:

- Già rồi? Ta đã già quá rồi? Thủ pháp không còn linh hoạt như xưa.

Rồi bà đưa lay vào túi, lấy ra một quả ô mai bỏ vào miệng nhai ngon lành, không vì thấy máu trước mặt mà gớm.

Trước đó, khi Vạn lão phu nhân tung ám khí hạ sát bọn Phấn Bưu, Thiết Hổ và Nhất Trận Phong, Hồ Bất Sầu chỉ nghĩ là bà ta sở trường ám toán giết người trong lúc bất ngờ, giờ đây thấy bà vung trượng hết sức nhanh, y mới thức ngộ là bà có võ công kỳ diệu.

Y còn biết thêm là chiếc trượng của bà, xem thì thông thường như bao nhiêu chiếc trượng trên đời, song thật ra, là một loại vũ khí hết sức lợi hại với bao nhiêu ám khí chứa đựng bên trong. Đúng là một vũ khí ngoại môn độc nhất vô nhị trong võ lâm.

Mộc Lang Quân hừ một tiếng lạnh lùng nói:

- Ai bảo ngươi xuất thủ?

Vạn lão phu nhân điểm nụ cười:

- Người ta thường nói, không ai nỡ xuống tay đối với kẻ đang cười tươi được, cũng như không ai nỡ khước từ cái hảo ý của kẻ khác mang đến cho mình. Già từ xa mang lễ vật đến đây cung hiến cho Thần Quân, chẳng lẽ Thần Quân lại bắt tội vì một phút vui hay sao?

Mộc Lang Quân lại hừ một tiếng.

Vạn lão phu nhân hoành tay để chiếc bọc nơi vai xuống, vừa mở bọc vừa thốt:

- Nếu Thần Quân cho là không xứng đáng, già sẽ trở về thu góp thêm!

Phương Bửu Nhi không cần phải nhìn kỹ cũng thừa hiểu những món đó do bà ta đoạt nơi tay ba tên cường đạo, hắn giương tròn mắt nhìn xem Mộc Lang Quân có thái độ gì.

Bỗng Mộc Lang Quân vụt đứng lên, gương mặt của lão bốc ra một vầng thanh khí.

Vạn lão phu nhân trông thấy vầng thanh khí đó biến sắc mặt, song bà ta lấy ngay bình tĩnh điểm nhẹ một nụ cười:

- Thần Quân định làm gì?

Mộc Lang Quân từ từ buông từng tiếng một:

- Ai bảo ngươi đến đây? Đến đây để làm gì?

Vạn lão phu nhân giương tròn mắt:

- Làm gì? Làm gì?...

Mộc Lang Quân cười lạnh:

- Đừng vờ cái vẻ từ cung trăng rơi xuống!

Tràng cười lạnh của lão càng lúc càng vang, lớn âm thanh gieo cái rợn chẳng những cho Vạn lão phu nhân mà đến cả Hồ Bất Sầu và Phương Bửu Nhi là những kẻ ngoài cuộc, vô can vẫn hãi hùng như thường. Tràng cười nhói tai họ còn hơn một tiếng sét bất ngờ.

Tuy nhiên, chừng như có chủ trương vững, Vạn lão phu nhân qua phút giây giật mình, lấy lại bình tĩnh ngay, cũng bật cười lạnh nhưng chẳng to bằng đối tượng:

- Thần Quân nói gì, già chẳng hiểu sao cả! Già nhận thấy mình thành thật quá, lòng nghĩ sao, thái độ biểu hiện làm vậy, có gì vờ vĩnh đâu?

Dù cười lạnh, bà vẫn ngơ ngơ ngác ngác, thần tình nửa lấy làm lạ nửa sợ sệt, bất an.

Mộc Lang Quân trầm giọng:

- Tiện phụ họ Thủy kia, ngươi có biết là bổn tòa dùng Thần Mộc Lịnh điều động quần hùng cống hiến lễ vật làm lễ ra mắt Thuyền chủ Ngũ sắc Phàm chăng? Ngươi bắt được tin đó ở đâu rồi định đến đây phỗng tay trên ta?

Hồ Bất Sầu kinh hãi thầm nghĩ:

- Thì ra, sự việc này có liên quan đến vị thuyền chủ mà ta sắp sửa tìm đến bái kiến theo sự ủy thác của sư phó!

Bỗng Vạn lão phu nhân đổi thái độ, từ cái vẻ ngơ ngơ ngác ngác, bà ta trở nên cao ngạo, và có ý khiêu khích rõ rệt:

- Lời truyền thuyết trên giang hồ cho rằng Mộc Lang Quân toàn thân như gỗ, riêng chỉ có quả tim thì chưa thành gỗ, lời truyền thuyết đó chẳng ngoa tí nào, bởi còn quả tim con người nên Thần Quân nghi ngờ thiện ý của ta.

Mộc Lang Quân bật cười ha hả:

- Bổn tòa chẳng hề truyền lệnh đến ngươi, ngươi lại tự dấn thân đến đây, dĩ nhiên là phải có lý do chứ! Và cái lý do thầm kín của ngươi được che đậy bằng cái lý do thông thường, là ngươi cũng mượn cớ cống hiến báu vật cho ta để được đến đây. Ngươi định lấy mồi nhỏ nhử con cá lớn phải chăng?

Lão bước tới mấy bước, vượt khối đống châu báu, chân và tay lão xem thì cứng đờ như gỗ nhưng động tác của lão nhanh vô cùng, trên mức linh hoạt thường.

Vạn lão phu nhân thở dài:

- Già đã bị Thần Quân khám phá tâm tư, giờ chỉ còn mong Thần Quân dung thứ cho thôi!

Bà chống đầu trượng xuống đất, nương thế nhảy vọt tới.

Phương Bửu Nhi thầm nghĩ:

- Bà này lại thừa lúc người ta không phòng bị đột kích đây!

Hắn chưa nghĩ tròn ý, thì bên dưới, Vạn lão phu nhân vừa chấm chân xuống đất, đầu trượng đã cất lên, ngang tầm Mộc Lang Quân bất thình lình bà đâm tới.

Dĩ nhiễn mũi nhọn cũng ló ra như lúc bà định hạ sát hai gã hành khất.

Một chiếc trượng dài chín thước, cộng với ba thước của mũi nhọn, thừa chạm vào người Mộc Lang Quân, gia dĩ bà đâm nhanh hơn con rắn độc thè lưỡi. Thân pháp của bà lại ảo diệu, tuy với một mũi nhọn bà đâm tới hầu như trên dưới tả hữu đều có đủ, phong tỏa hẳn đối phương trong vị trí chẳng cho xê dịch qua bên, hoặc tung lên hụp xuống.

Dù cho mũi nhọn đó không trúng đích đi nữa, ít nhất bà cũng được cái lợi là đối phương chẳng nhập nội được. Địch tay không, lại chẳng nhập nội được, thì làm gì bà nổi, rồi nhân đó bà cứ đảo lộn chiếc trượng cầm chân địch trong một khoảng cách an toàn, tránh được cái hại, thong thả thừa cơ hội nắm cái lợi.

Hồ Bất Sầu thấy thế giật mình thầm nghĩ:

- Bà ta quả lợi hại thật! Dùng vũ khí dài, lại xuất thế công trước, giữ được khoảng cách an toàn, chẳng sợ địch nhập nội, khởi đầu cuộc giao thủ đã nắm cái ưu vị rồi, dù đối phương có xoay chiều cục diện cũng còn lâu!

Nhưng Mộc Lang Quân nào phải tay vừa. Mũi nhọn của Vạn lão phu nhân linh hoạt ảo diệu đến đâu, thân pháp của lão cũng nhanh nhẹn chẳng kém. Lạ một điều là dù xê dịch cách nào, dù động tác trong giác độ nào, thân hình lão cũng vẫn cứng đơ như tượng gỗ.

Trong thoáng mắt, chẳng rõ Vạn lão phu nhân đã xuất phát được bao nhiêu thức, chính Hồ Bất Sầu là tay khá mà cũng chẳng nhận định kịp, bỗng nghe Mộc Lang Quân hét lên một tiếng lớn trụ bộ lại đứng bất động.

Vạn lão phu nhân cũng trụ bộ, bất động.

Chiếc trượng chong ngay ngực Mộc Lang Quân trong khoảng cách độ ba tấc, nhưng chẳng phải do bà chống thẳng, hòng phóng tới nếu cần, mà chính do Mộc Lang Quân giữ khoảng cách đó.

Không rõ lão xuất thủ cách nào, bàn tay của lão đang nắm cứng mũi nhọn, bàn tay đó chẳng hề bị thương tổn qua ánh chớp rùng rợn của mũi nhọn.

Vạn lão phu nhân lộ hẳn vẻ hãi hùng trên gương mặt. Bà ta không tưởng là Mộc Lang Quân dám dùng tay không chụp vũ khí của bà, bà càng không tưởng hơn nữa là chiêu thức tiến công của bà lại bị địch phong tỏa quá dễ dàng như vậy.

Tuy tạp niệm đột hiện trong tâm tư, Vạn lão phu nhân không vì sự hoang mang hãi hùng đó mà chậm phản ứng, vừa trụ bộ nhận ra vũ khí bị kềm chế, lập tức bà giật mạnh tay lại, vũ khí theo đà tay thu về, Mộc Lang Quân chừng như cũng chỉ chờ có thế nên đối phương vừa nhích động cánh tay, lão buông tay liền, đối phương vừa lùi lại một bước lão cũng vừa tiến lên nhập nội.

Lão nhập nội khoảng cách thu hẹp, chiếc trượng dài hơn mười thước trở thành vô dụng, vũ khí vô dụng thì người cầm nó phải lúng túng ngay.

Vừa nhập nội, Mộc Lang Quân xuất chưởng giáng xuống vai tả của Vạn lão phu nhân liền.

Hồ Bất Sầu dù là một cao đồ của Thanh Bình kiếm khách Bạch Tam Không vẫn phải thán phục thân pháp và thủ pháp của Mộc Lang Quân. Tài nghệ đó ít nhất cũng ngang hàng với sư phó y trở lên, và như vậy là y chưa có thể sánh mình được. Dù muốn dù không, y cũng nhận thấy với những gì thọ huấn nơi sư phó, y chưa đủ mang ra sử dụng trên bước giang hồ.

Y hết sức lo sợ cho Vạn lão phu nhân, đã từ cái thế chủ động trở về thế thụ động, và trong một cuộc ác chiến, chỉ thụ động một giây thôi cũng đủ giúp cho địch chuyển nguy thành an, chuyển bại thành thắng.

Hiện tại, bà ta mất cả ưu thế, và sắp rơi vào thảm bại, bởi ỷ vào vũ khí trong khi địch tay không, mà còn chẳng làm gì được. Khi địch nhập nội rồi, vũ khí vô dụng, bà ta còn hy vọng gì nữa?

Trong tình trạng đó, nếu bà tiếc rẻ chiếc trượng, chẳng chịu bỏ đi thì chẳng những bà giữ một vật thừa vướng bận, mà còn mất hết một cánh tay, trong khi địch có đủ hai tay.

Mộc Lang Quân tiến tới, ngoài tay chưởng giáng xuống vai tả của bà, lão còn phát động một đạo âm nhu kình lực cuồn cuộn dồn tới, kình lực đó càng lúc càng mãnh liệt, càng mãnh liệt càng hiện màu xanh dờn, màu xanh chớp chớp dợn dợn như sóng nước đuổi nhau, dưới ánh dương quang chiếu sáng.

Ở đây, đang đêm thiếu vắng ánh dương quang, thì còn có ánh sáng của bảy ngọn đèn. Mộc Lang Quân chập chờn trong ánh sáng kỳ diệu đó, trông huyền huyền ảo ảo vừa kỳ bí, vừa rùng rợn, chẳng khác nào một ác quỷ, một hung thần đang tác oai, tác phúc.

Dĩ nhiên, Vạn lão phu nhân phải sợ hãi vô cùng. Có lẽ bà ta đã ước độ bản lãnh của đối phương quá thấp, giờ đây bà mục kích tài nghệ siêu nhiên của lão, bà mới nhận thấy dấn thân đến nơi này là một sự liều.

Nhưng không phải với nhận xét đó, Vạn lão phu nhân nao núng. Dù sao thì bà cũng là một vị tiền bối cao tuổi đời, cao tuổi giang hồ, gặp hoàn cảnh khó nào, bà cũng thừa sức hóa giải, có khi nào bà chịu khoanh tay thọ nhận thảm bại?

Nhận thấy không còn tránh né kịp trong cơn nguy cấp, Vạn lão phu nhân phải liều, bà hạ nhanh đầu chiếc trượng chỏi mặt đất nhún chân, nương theo cái chỏi đó, tung người lên không theo một góc độ đã tính toán kỹ, vừa nhích khỏi tầm chưởng của địch, vừa vượt qua đầu Mộc Lang Quân, thân hình uốn cầu vồng, đáp xuống phía hậu.

Thoạt đầu, Phương Bửu Nhi thấy Mộc Lang Quân dồn bà ta vào nguy cảnh, hắn nhất định chẳng bao giờ bà ta thoát khỏi thủ đoạn của Mộc Lang Quân. Hắn mừng ra mặt và thầm nhủ:

- Yêu bà thế nào cũng mất mạng. Phải chứ, tạo hóa chí công có khi nào lại để cho một nữ lão ma đầu ung dung hưởng an nhàn trong ngày tàn. Kẻ gây nhiều tội ác phải đền tội ác, không sớm thì muộn, như vậy mới hợp lý chứ.

Nhưng hắn chưa mừng lâu thì chỉ một cái vọt đó, Vạn lão phu nhân đã thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của Mộc Lang Quân dễ dàng. Từ cái nguy, bà nắm được cái an. Rất có thể nhân cái an đó, bà sẽ nắm luôn phần chủ động tình hình.

Phương Bửu Nhi vừa mừng đó lại lo liền đó. Chẳng phải hắn lo cho sinh mạng của Mộc Lang Quân mà hắn tiếc cái cơ hội ngàn năm một thuở. Mất cơ hội này Vạn lão phu nhân sẽ sống thêm một thời gian.

Trong thời gian đó bà ta sẽ sát hại bao nhiêu mạng người nữa, dù những nạn nhân trước đó và sau này chỉ là những tay đại cường đạo đáng chết cả.

Mộc Lang Quân hụt chưởng đó, cấp tốc thu tay về, quay mình nửa vòng đối diện với Vạn lão phu nhân.

Vừa đáp xuống đất, Vạn lão phu nhân gạt mạnh tay, chiếc trượng vụt gãy làm hai đoạn, tuy gãy làm hai đoạn nhưng chẳng rời nhau, như còn dính chung bởi một làn da mỏng. Nơi hai đầu đoạn gãy, hai đợt khói đen bắn ra.

Trong thoáng mắt đã tỏa rộng, bao bọc quanh mình bà. Vầng khói lớn dần, từ trong làn khói có một đạo ngân quang xẹt tới Mộc Lang Quân.

Đạo ngân quang đó, chính là chiếc trượng có mũi nhọn do Vạn lão phu nhân nấp trong vầng khói, đâm tới nhắm đúng ngực đối phương.

Đúng như chỗ lo ngại của Phương Bửu Nhi, thoát khỏi cái nguy, bà ta trở về vị trí an toàn, dành phần chủ động. Rất có thể bà sẽ đoạt lại lợi thế đã mất.

Hắn buột miệng kêu lên:

- Không xong!...

Chính lúc đó, Mộc Lang Quân ngã người, nằm dài trên mặt đất.

Hắn tưởng đâu lão bị đạo ngân quang đó chạm phải, hắn lo sợ cho lão, vì quá lo sợ thành ra líu lưỡi không thốt nên lời, dứt trọn câu.

Hắn đưa mắt nhìn sang Vạn lão phu nhân, thấy bà đã nhảy vọt ra xa ngoài mười trượng, bà cười hì hì thốt:

- Đừng hy vọng chạm đến ta, Thần Quân ạ! Ít nhất ta cũng có bảy mươi hai cách biến hóa thừa ứng phó mọi biến chuyển bất ngờ, không ai làm gì thương tổn đến ta nổi.

Câu nói vừa dứt, bà ta đã biến mất luôn.

Hồ Bất Sầu hết sức kinh khiếp trước thuật khinh công của bà.

Còn Phương Bửu Nhi thừ người ra, tắc lưỡi thở dài than:

- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Yêu bà đã thoát chết rồi! Nhưng lão già lại chết!

Bỗng Mộc Lang Quân vụt đứng lên, ngẩng mặt nhìn về phía hắn và Hồ Bất Sầu, ánh mắt của lão sắc lạnh vô tưởng, lão cất giọng cũng lạnh lùng vô tưởng, nói:

- Xuống đây!

Phương Bửu Nhi xám mặt run run giọng rỉ bên tai Hồ Bất Sầu:

- Lão ấy... không chết? Lão đã phát hiện ra chúng ta?

Hồ Bất Sầu thở dài:

- Một ngọn chưởng như thế làm gì nổi lão?

Phương Bửu Nhi sanh tính quật cường:

- Mình không xuống dưới xem lão làm gì mình!

Hồ Bất Sầu cười khổ:

- Vô ích. Không xuống cũng chẳng xong, mà dù có chạy đi cũng chẳng thoát, nên tuân theo lời lão là hơn!

Y còn nói gì, cái họa đêm nay, nếu có, thì cũng do Phương Bửu Nhi tạo nên, giả sử hắn cứ tuân theo lời y, đừng lên tiếng, làm sao Mộc Lang Quân biết được cả hai đang nấp trong động, theo dõi mọi biến chuyển bên dưới? Bây giờ sự việc đã như thế rồi, có trách hắn cũng vô ích. Y điểm một nụ cười vòng tay ôm hắn, kẹp vào nách, nhún chân nhảy xuống.

Cửa động cách bên dưới hơn trượng, trong một phút y đã đáp xuống trước mặt Mộc Lang Quân.

Mộc Lang Quân nhìn cả hai một thoáng đoạn đưa tay vẫy Phương Bửu Nhi:

- Tiểu tử bước lại đây!

Hồ Bất Sầu toan đáp, Phương Bửu Nhi đã cất tiếng:

- Bước tới đó để làm gì?

Mộc Lang Quân cười lạnh:

- Chính ngươi đã kêu lên vừa rồi, bên trên động, phải chăng?

Phương Bửu Nhi đảo mắt nhìn quanh cục trường một lượt, hừ nhẹ:

- Phải! Rồi có sao không?

Mộc Lang Quân từ từ bước tới gần Phương Bửu Nhi, gương mặt lão lạnh như tiền, không thể biết rõ lão đến với thiện ý hay ác ý.

Phương Bửu Nhi điềm nhiên chẳng tỏ vẻ gì sợ sệt cả, hắn trừng mắt ưỡn ngực bất động.

Hắn điềm nhiên nhưng Hồ Bất Sầu thầm kêu khổ, dù biết là khổ, y vẫn chẳng làm sao được, phải đánh liều mặc cho sự việc xảy ra như thế nào, cam nhận thế ấy.

Mộc Lang Quân vụt nhếch môi cười nhẹ, nụ cười giảm bớt phần giá lạnh của gương mặt lão.

Phương Bửu Nhi lấy làm lạ hỏi:

- Ngươi cười chi?

Mộc lang Quân cười to tiếng:

- Bình sanh bổn tòa giết người không đếm, thiên hạ giang hồ đều oán hận. Ai ai cũng muốn bổn tòa chết đi, chết gấp, chết bằng mọi cách.

Song bổn tòa vẫn sống dai, thiên hạ giang hồ càng thêm oán hận.

Chẳng một ai trông thấy bổn tòa thoát chết mà vui mừng. Chỉ có ngươi, vừa rồi ta đã lâm nguy dưới ngọn trượng của lão yêu bà họ Vạn, ngươi lại lo sợ cho ta, ngươi kêu lên tỏ ý tiếc thương ta. Ngươi là kẻ duy nhất biết thương hại ta, mà bình sanh ta mới gặp một kẻ biết thương tiếc ta.

Ta cao hứng, ta cười...

Lão cười lớn hơn, cười thích thú.

Lão cười nhức, gương mặt lão bớt lạnh nhạt, nhưng lúc lão cười lớn, gương mặt lão đáng sợ vô cùng, còn đáng sợ hơn lúc lão lạnh lùng.

Dù lão cười nhẹ, dù lão cười lớn ánh mắt của lão vẫn lạnh, ánh mắt đó phản ngược với nụ cười, tiết lộ rõ rệt tâm trạng của lão, tiết lộ luôn nụ cười man trá.

Dù ai muốn dựa vào nụ cười đặt một niềm tin mong manh nơi lão, cũng chẳng tin nổi.

Bỗng, lão ngưng bặt tiếng cười, trầm lạnh gương mặt, trầm lạnh giọng nói, quắc mắt nhìn Hồ Bất Sầu nói:

- Ngươi là ai?

Phương Bửu Nhi đứng trước mặt Hồ Bất Sầu trừng mắt hớt đáp:

- Thúc thúc của ta đấy!

Mộc Lang Quân hừ một tiếng:

- Ngươi nấp trong chỗ kín nhìn trộm hành động của ta, tội ngươi đáng chết, song ta nể mặt tiểu tử tạm dung tha cho ngươi. Hãy thu xếp những vật dụng của ngươi rồi theo ta đến yết kiến thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm.

Phương Bửu Nhi kêu to:

- Ai muốn theo ngươi mà hòng bảo?

Mộc Lang Quân từ từ thốt:

- Ta có cái ý muốn thu nhận ngươi làm đệ tử, ngươi hãy theo ta, đừng hỏi lôi thôi gì cả, nên nhớ phải vâng lời ta mới bảo toàn được tánh mạng.

Phương Bửu Nhi thét lên:

- Ta chẳng muốn học võ. Ta chẳng muốn nhận ngươi làm sư phụ!

Mộc Lang Quân cười lạnh:

- Trong thiên hạ, chẳng biết bao nhiêu người quỳ trước mặt ta van cầu ta thu nhận làm môn đồ mà ta đều từ chối, giờ đây chính ta tỏ ý muốn thu nhận ngươi, chẳng bởi ngươi van cầu, như vậy là một đại hạnh cho ngươi đó, đừng cự tuyệt, vừa mất dịp may cho ngươi, vừa chọc giận ta, chẳng ích lợi gì đâu!

Phương Bửu Nhi hét to hơn:

- Ta cự tuyệt.

Nhưng Hồ Bất Sầu khẽ kéo chéo áo hắn, giật nhẹ, bảo:

- Thần Quân đã có ý tốt, ngươi chẳng nên từ khước.

Chuyến viễn hành này, Hồ Bất sầu lãnh sứ mạng của sư phó, tìm cho được thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm, mà y thì chẳng biết thuyền chủ ở đâu. Nghe Mộc Lang Quân nói là y mang lễ vật đến bái kiến thuyền chủ, y cho là một dịp vô cùng may mắn. Tại sao không giả vờ ưng thuận để tháp tùng theo lão đến gặp thuyền chủ?

Bởi nghĩ vậy, y mới khuyên Phương Bửu Nhi đừng cự tuyệt. Bất quá tạm thời ưng thuận theo lão, vừa giải thoát cảnh nguy hiện tại, vừa được việc mình, thiết tưởng biến phải tùng quyền, y cần lợi dụng cơ hội lắm chứ?

Mộc Lang Quân gật đầu:

- Ngươi nghĩ phải đó!

Hồ Bất Sầu tiếp nối:

- Nếu dọc đường, ngươi cứ càu nhàu, tỏ vẻ ương ngạnh, Thần Quân không thu nhận ngươi đâu nhé!

Trong khi Mộc Lang Quân mỉm cười thì Phương Bửu Nhi lại nghĩ:

- Chắc gì dọc đường ta mọi việc đều nghe theo ngươi? Để rồi ta kiếm chuyện chống đối ngươi, xem ngươi sẽ làm gì được ta!

Hắn không thể cự tuyệt đi theo Mộc Lang Quân, vì Hồ Bất Sầu đã đồng ý rồi. Bây giờ hắn chỉ còn cách chọc tức Mộc Lang Quân thôi, và hắn nuôi dưỡng cái ý đó, nhất định có dịp là tỏ lộ liền.

Với sức tưởng tượng của một đứa bé tinh khôn, hắn đã cấp tốc phác họa trong đầu óc hơn mười trò đùa ác, trò đùa nào cũng khiêu khích cực độ Mộc Lang Quân. Tuy chưa thực hiện những trò đùa đó, hắn thấy thích thú trước rồi và hắn đắc ý vô cùng.

Trong niềm đắc ý đó, hắn thay đổi thái độ ngay. Từ chỗ cự tuyệt, hắn gần như tán đồng sự đi theo Mộc Lang Quân. Song hắn không thay đổi lối xưng hô, có lẽ còn lâu lắm mới chịu thay đổi, và chỉ khi nào cần.

- Được rồi! Ta bằng lòng theo ngươi. Nhưng chỉ đi theo thôi nhé, còn việc ta có chịu nhận ngươi làm sư phụ hay chăng thì ta chưa có thái độ!

Mộc Lang Quân khoái trá quá bật cười ha hả:

- Được! Được! Cứ đi theo ta rồi việc gì phải đến sẽ đến..

Lão quay người nửa vòng, vung tay tung ra một chưởng. Chưởng phong cuốn tới thổi tắt bảy ngọn lửa.

Lão giục:

- Tiếp tay với ta, thu dọn những báu vật này, rồi mình lên đường.

Hồ Bất Sầu thấy dự tính của mình có cơ thành tựu, mừng thầm vội đáp:

- Xin tuân lệnh tiền bối!

Sẵn có mấy chiếc bao, y gom số báu vật lại gói ghém cẩn thận cột chùm vào nhau. Nhờ tiếp tay với Mộc Lang Quân, y mới có thể đến gần chiếc bồn bằng đồng, nhìn vào bồn y thấy chứa một chất dầu màu đen.

Không hiểu được đó là loại dầu gì, Hồ Bất Sầu đoán là một nhiên liệu cháy mạnh, dù có gió to ngọn lửa chẳng hề tắt.

Cả ba chia nhau những chiếc bao, theo hướng đông tiến tới.

Đêm đã tàn. Bình minh sắp trở về vạn vật, đường đi không lối tăm khó khăn lắm, Phương Bửu Nhi đỡ vất vả phần nào.

Dọc đường hắn luôn luôn tìm dịp chọc tức Mộc Lang Quân, chọc một cách trắng trợn, lắm lúc Hồ Bất Sầu thấy hắn nghịch ngợm quá phải lo sợ thay cho hắn, nhưng Mộc Láng Quân chằng hề phẫn nộ. Mặc hắn nói gì thì nói, làm gì thì làm, lão vẫn thản nhiên như thường.

Đi được một ngày đường họ tới một mũi đất nằm de ra tận ngoài khơi biển, ba phía đều nước, một phía đính với đất liền.

Có lẽ nơi đây là một ngư thôn, gặp một đại biến cố nào đó, cư dân hoặc chết, hoặc bỏ đi nơi khác, thành ra hiện tại là một địa phương hoang vắng lạnh lùng, người dân trước đó sinh sống về ngư nghiệp, nên những dấu vết sinh hoạt vẫn còn như thuyền hư, lưới rách.

Toàn địa phương chỉ còn lại độ mươi nóc nhà, cái nào cũng xiêu vẹo hoang tàn, nhưng cũng chỉ là những mái nhà hoang, chẳng có người ở.

Hồ Bất Sầu lấy làm lạ thầm nghĩ:

- Đây là địa phương nào? Thuyền Chủ Ngũ Sắc Phàm cư trú tại đây sao?

Nghĩ sao thì nghĩ, y chẳng dám mở miệng hỏi han tiếng nào.

Mộc Lang Quân tiến đến một ngôi nhà tương đối to lớn hơn các ngôi nhà khác.

Phương Bửu Nhi cũng kinh dị như Hồ Bất Sầu, hắn tự hỏi làm thế nào lão lại ở trong một ngôi nhà như thế được? Rất có thể dưới cơn gió nhẹ, ngôi nhà sẽ đổ sụp, huống hồ đây thuộc vùng duyên hải, gió biển thổi lộng bốn mùa?

Mộc Lang Quân không cần đưa tay mở cửa, lão đứng xa xa tung nhẹ một chưởng.

Chưởng phong quất tới đẩy bật cánh cửa vào phía trong.

Phương Bửu Nhi giật mình, sửng sốt, tưởng chừng như nằm mộng.

Thì ra Mộc Lang Quân dùng ngôi nhà này làm một nghi trang. Bên ngoài thì trông điêu tàn xiêu đổ, nhưng bên trong lại là một ngôi nhà kiên cố tráng lệ, huy hoàng, đặc biệt nhất là vật trang trí gồm toàn da thú, treo đầy bốn phía vách.

Đã là tráng lệ, huy hoàng tất nhiên chẳng thiếu vật dụng nào, mà lại là những vật quý giá cả.

Trong ngôi nhà, hiện tại có hai đại hán vận áo gấm đang ngồi trên cẩm đôn, tay nâng chén pha lê nốc rượu.

Đại hán bên tả vụt đứng lên, quát hỏi:

- Ai?

Phương Bửu Nhi trông thấy đại hán đó có thân hình cao ít nhất cũng chín thước, lưng to vai rộng, râu dài màu đen óng ánh. Tiếng quát của y sang sảng như tiếng chuông đồng, hắn thầm tán:

- Đúng là một tay anh hùng hảo hán!.

Hồ Bất Sầu giật mình, thầm nghĩ:

- Nếu ta đoán không lầm, thì đại hán này là Hắc Tu Long Thọ Thiên Tề, một hải tặc lợi hại từng làm mưa gió vùng Đông Hải.

Đại hán quát xong nhận ra ngay người mới đến là Mộc Lang Quân, vụt biến sắc mặt.

Nhưng, Mộc Lang Quân chẳng hề nhìn y, ngang nhiên bước vào, quăng mấy chiếc bao lên nền, rồi ngồi ngay xuống đó, xếp bằng tròn, buông gọn:

- Mang rượu lại đây!

Đại hán càng biến sắc hơn, nhưng chẳng dám phát tác, lặng lẽ mang rượu đến, rót đầy chén hai tay trao cho lão, vừa trao vừa ấp úng hỏi:

- Thần Quân bao lâu nay được bình an chứ?

Phường Bửu Nhi thấy đại hán bỗng nhiên mất khí khái anh hùng, hắn cũng mất hứng luôn, thâm tâm của hắn muốn có một tay kiệt hiệt chế ngự nổi Mộc Lang Quân. Thoạt trông đại hán hắn đã có ý mừng cầm chắc là đại hán thừa sức lực hạ Mộc Lang Quân, nhưng y lại tỏ lộ sự khiếp nhược rõ rệt, thì hắn còn hy vọng gì nơi y nữa? Hắn vất mấy chiếc bao, cạnh đống bao của Mộc Lang Quân, rồi quay nhìn nơi khác, chẳng cần đề ý đến đại hán mà hắn cho là một kẻ vô dụng không hơn không kém. Bất quá y có thân hình hộ pháp, chứ thật ra cũng thuộc phường giá áo túi cơm.

Mộc Lang Quân nuốt một ngụm rượu xong cười lạnh hỏi:

- Thọ Thiên Tề! Ngươi cũng còn nhận ra ta nữa sao?

Đại hán thứ hai từ lúc đầu vẫn tựa lưng vào cửa, không nhìn ai, không nói với ai một tiếng gì cứ rót, cứ uống.

Vì y quay lưng về phía Phương Bửu Nhi, hắn chẳng trông thấy mặt mày y thế nào, chỉ thấy y vận chiếc áo hoa, thân hình bậc trung, bàn tay nâng chén rượu gầy guộc làn da tay vàng như sáp.

Y nghe Mộc Lang Quân hỏi Thọ Thiên Tề liền bật cười hắc hắc.

Giọng cười của y như nghe tiếng thép cọ sát vào nhau, kêu ken két nghe rờn rợn:

- Thần Quân nhìn được Thọ Thiên Tề nhưng chẳng nhận ra tại hạ?

Tuy nhiên tại hạ vẫn nhận ra Thần Quân. Được rồi, tại hạ xin kính Thần Quân một chén gọi là làm lễ ra mắt.

Hồ Bất Sầu nghĩ đại hán đó đối ẩm với Hắc Tu Long, chắc phải là một tay hữu danh nhưng chưa thấy được mặt mày, họ Hồ không thể đoán y là ai.

Mộc Lang Quân lạnh lùng gặng lại:

- Đã nhận ra ta, tại sao ngươi chẳng đứng lên?

Đại hán đó cười hắc hắc:

- Tại hạ ở đây trước, Thần Quân là người khách bất ngờ, không duyên không cớ đột nhập vào đây. Tại hạ là chủ nhân, không có đạo lý nào bắt buộc phải đứng lên nghênh đón cả.

Mộc Lang Quân chớp mắt:

- Từ giây phút này trở đi, ta là chủ nhân ngôi nhà này, những ai hiện có mặt tại đây đều trở thành khách cả, đã là khách thì ngươi phải đứng lên!

Đại hán đó đầu đội một cái mão kết toàn châu ngọc, lắc lắc đầu, châu ngọc chớp ngời, điềm nhiên thốt:

- Tại hạ đã biết Thần Quân thế nào rồi cũng định chiếm đoạt ngôi nhà này. Tại hạ cũng dự định nhường ngôi nhà này cho Thần Quân, nhưng chỉ sợ Thần Quân chẳng dám đó thôi.

Mộc Lạng Quan bật cười lớn:

- Ha ha! Bình sanh ta mới nghe câu nói đó. Bình sanh ta chẳng hề biết hai tiếng không dám! Ha ha! Không dám, có cái gì ta sợ? Ngươi thử nói cho ta nghe xem!

Người đội mão ngọc từ từ tiếp:

- Chi vì tại hạ đã trót hứa cho một người khác tạm mượn ngôi nhà này rồi. Thần Quân có biết không, người ấy định mượn ngôi nhà làm nơi trú chân để chờ nghinh đón thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm. Tại hạ tưởng Thần Quân chẳng dám chạm đến người đó đâu!

Mộc Lang Quân hừ một tiếng:

- Người đó là ai?

Người mão ngọc, buông gọn:

- Là Thủy....

Y chưa buông tiếng kế, Mộc Lang Quân biến sắc, những thớ thịt trên gương mặt giật mạnh môi rung, mũi rung, mí mắt rung, nhưng chẳng rõ lão biến sắc vì sợ hay vì phẫn nộ.

Qua giây phút kích động, lão bình tĩnh trở lại trầm giọng thốt:

- Thủy Thiên Cơ! Thủy Thiên Cơ!...

Lão rít lên:

- Thủy Thiên Cơ! Ta gặp ngươi, nhất định thẻo từng mảnh thịt ngươi mới hả cho!

Đến lúc đó, Ngọc Quan Nhân mới quay đầu đối diện với lão bật cười khanh khách:

- Thật vậy, hở Thần Quân?

Hồ Bất Sầu nhận ra, người đội mão ngọc có gương mặt vàng như sáp, chừng như gương mặt đó chẳng có một tí thịt nào cả, da xọp, ép sát xương. Gương mặt đó dĩ nhiên chẳng biểu lộ một cảm tình nào, ngoài cái vẻ lạnh lùng, lạnh như gương mặt của một xác chết.

Phương Bửu Nhi giật mình, bình sanh hắn chưa trông thấy một con người nào đáng sợ như thế!

Mộc Lang Quân nghiến răng ken két, thái độ đó chứng tỏ hắn có thù hận sâu nặng đối với Thủy Thiên Cơ nào đó, lão rít lên:

- Nếu Thủy Thiên Cơ dám bước một bước vào nhà này, ngươi sẽ thấy thủ đoạn nào ta sẽ dành cho mụ ấy!

Lão vụt nắm chặt bàn tay, chén rượu đang cầm nát nhừ như cát.

Ngọc Quan Nhân không hề dao động thần sắc, thản nhiên cười, thản nhiên thốt:

- Khá lắm! Võ công được như thế là khá lắm. Song rất tiếc Thần Quân đã chẳng làm gì nổi Vạn lão thái bà, một thuộc hạ của Thủy Thiên Cơ thì đừng hòng nói khoác lác đối với Thủy Thiên Cơ.

Mộc Lang Quân vụt đứng lên quát:

- Ngươi là ai? Sao biết được....

Ngọc Quan Nhân cười nhẹ:

- Ta là ai? Đến bây giờ ngươi cũng chưa đoán ra à?

Thân hình bất động, tay không cử động, chẳng rõ Ngọc Quan Nhân làm cách nào người vọt thẳng lên, xuyên thủng nóc nhà, phút chốc đã mất dạng. Y vừa qua khỏi lỗ hổng, năm sáu đạo ngân quang từ bên ngoài xuyên lỗ hổng đó bay xuống.

Mấy đạo ngân quang trông nhỏ như những đường tơ bạc, chẳng rõ là những vật gì, Mộc Lang Quân có võ công thượng thừa oai bức đến cả những tên đại cường đạo, vừa trông thấy mấy đường tơ bạc đó, liền sợ hãi không dám đưa tay đón bắt, mà cũng chẳng dám đuổi theo Ngọc Quan Nhân, chỉ nhảy tạt qua một bên cửa né tránh.

Phương Bửu Nhi hết sức lấy làm lạ, một người bản lĩnh như lão, lại sợ ám khí, mà là loại ám khí thông thường...

Thì ra những đường tơ bạc đó là những giọt nước do ống đồng bắn ra, như trò chơi trẻ nít, nước rơi xuống những tấm da thú lót nền, da thú thủng lỗ. Trong thoáng mắt, những lỗ thủng lan rộng, cuối cùng bao nhiêu da thú lót nền tiêu tan mất.

Mộc Lang Quân trở vào nhà, vừa giậm chân tặc lưỡi với lộ vẻ kinh khiếp:

- Đúng là mụ ấy rồi! Đúng rồi!

Bỗng từ xa, có tràng cười vọng lại tiếp theo tràng cười. một giọng nói đầy ngạo nghễ vang đến tai lão:

- Ta ngồi trước mắt ngươi, ngươi chẳng nhận ra được ta. Vậy mà ngươi còn khoác lác được sao? Ta có ngờ đâu, giờ đây ngươi trở thành mù quáng như thế! Đáng thương hại cho ngươi quá....

Mộc Lang Quân biết có đuổi theo bà ta, cũng chẳng còn kịp nữa. Lão trừng mắt nhìn Thọ Thiên Tề, gằn giọng:

- Ngươi đã biết sao ngươi chẳng nói với ta!

Thọ Thiên Tề điềm nhiên thốt:

- Địa phương này là nơi trước đây tại hạ cùng anh em đồng đạo tụ họp. Sau này mỗi năm thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm đều cập thuyền, thành bất tiện cho tại hạ, nên bắt buộc phải tìm nơi khác lập căn cứ. Kể từ ngày đó, trên giang hồ bất cứ nhân vật nào muốn gặp thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm đều đến tại đây, lưu lại chờ đợi kỳ cập thuyền của thuyền chủ.

Dù đã lập căn cứ nơi khác, song tại hạ vẫn không bỏ nơi cũ, cứ giữ bổn phận mình là địa chủ phải nghinh đón hào kiệt bốn phương đổ về bái kiến thuyền chủ. Vì muốn che giấu hành tung của tại hạ cũng như của tất cả nhân vật trên giang hồ cần xuất hiện tại đây, tại hạ chẳng dám sửa sang ngoại diện ngôi nhà, còn trang trí bên trong được nhã lịch phần nào hay phần ấy, miễn sao có đủ nhu cầu cung cấp cho đồng đạo võ lâm thôi. Còn như ai đến ai đi, tại hạ có tìm hiểu lai lịch của họ làm gì?

Cũng như tại hạ chẳng cần biết họ làm gì. Tuyệt nhiên tại hạ không hỏi han họ một tiếng nào, chỉ lo làm tròn bổn phận một địa chủ thôi.

Y đừng lại một chút rồi tiếp:

- Vừa rồi vị huynh đài đó đến đây, tại hạ chỉ nghênh tiếp đúng theo bổn phận một địa chủ, chứ đâu hỏi lai lịch làm gì, thành ra nào biết được vị huynh đài đó là ai? Thần Quân trách tại hạ thật oan quá!

Dù bị Mộc Lang Quân oai hiếp, Thọ Thiên Tề không nao núng, cứ ung dung giải thích, tỏ rõ cái khí độ bất phàm, xứng đáng là một tên hải tặc có thủ đoạn. Mộc Lang Quân hừ lạnh một tiếng, tìm chỗ ngồi xuống chẳng nói năng gì cả.

Lâu lắm chừng như tạp niệm đã lắng dịu, lão vẫy tay:

- Ra đi!

Thọ Thiên Tề vòng tay chào biệt đoạn quay mình tránh khoảng da thú bị nước độc của Thủy Thiên Cơ hủy diệt, vòng qua một bên, bước ra cửa.

Phương Bửu Nhi vụt hỏi:

- Người vừa rồi là một nữ nhân?

Mộc Lang Quân lại hừ một tiếng:

- Một mỹ nhân tối hiểm độc, tối dâm loạn, tối vô sỉ, tối đê tiện trên đời. Ngươi có gặp mụ ấy phải tránh xa, tránh gấp!

Rồi lão tiếp:

- Mụ ấy có tài cải sửa dung mạo tuyệt diệu, khi cải sửa dung mạo rồi mụ ta có thể qua mặt cả những người rất thân, chẳng nhìn ra được. Rơi vào tay mụ ta, dù có muốn chết đi cho khoẻ thân, cũng chẳng ai chết được với mụ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-60)


<