Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 089

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 089: Nghĩa chân chi tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Bình nguyên niên tháng hai, Hoàng Phủ Tung phụng chỉ chinh phạt phản tặc Toánh Xuyên.

Điều động bắc quân ngũ giáo [truân kỵ, việt kỵ, bộ binh, trường thủy, xạ thanh ], và tam hà [ hà nam, hà đông, hà nội] kỵ binh, tổng số hơn sáu vạn người tập kết tại Quản Thành, cũng tại ngày 13 tháng 2 ước hẹn cùng hữu trung lang tướng Chu Tuấn chia binh xuất kích.

Binh lính Chu Tuấn đi đến huyện Trần Lưu, rồi chạy thẳng đến Nam Dương, mà Hoàng Phủ Tung thì xuất kích đến Toánh Xuyên nhằm hấp dẫn sự chú ý của quân khăn vàng.

Hoàng Phủ Tung vừa qua tuổi bốn mươi, tổ tiên từng đảm nhiệm Độ liêu tướng quân, là quân nhân chân chính xuất thân từ thế gia.

Tính tình cương liệt, ghét ác như thù. Sau khi tiến vào Dĩnh Hà không bao lâu, đã tương ngộ với một đội nhân mã quân khăn vàng.

Song phương tại bờ Dĩnh Thủy, triển khai giết chóc ác liệt.

Quang cảnh khổ chiến gần mười ngày, Hoàng Phủ Tung rốt cục đã đanh bại Ba Tài, dành được trận đại thắng đầu tiên sau khi tiến vào Toánh Xuyên.

Bờ sông Dĩnh thủy, tà dương như máu.

Vô số tử thi chất chồng ở nơi đó, chiến mã hí gào thê lương quanh quẩn vang vọng trên chiến trường, dường như đang tìm kiếm chủ nhân đã chết.

Hoàng Phủ Tung leo lên một ngọn đồi cao, vọng nhìn phương xa.

Hai gò má như được gọt đẽo bằng đao, góc cạnh hết sức rõ ràng. một mùi máu tươi gay mũi phiêu đãng trong gió, nhưng cũng làm cho Hoàng Phủ Tung cảm thấy phi thường thoải mái. Đã thật lâu không có ngửi thấy hương vị như vậy, giống như nhớ tới những năm tháng tại biên quan tác chiến cùng dị tộc.

Lúc này, có lẽ là cơ hội cuối cùng trong đời hắn.

Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung rất rõ, nếu không phải Thái Bình Đạo tạo phản, giờ đây hắn không chừng vẫn còn đang ở phương nào làm một tiểu quan thanh nhàn.

Nội tâm thì xem thường những tên quan viên trên triều đình, ngồi không ăn bám, cả ngày chỉ biết tính kế lẫn nhau. Chẳng một ai vì hoàng thượng. Vì nước Đại Hán mà lo nghĩ. Lại hít một hơi thật sâu, Hoàng Phủ Tung mở lời:

- Quân ti mã đâu?

- Có mạt tướng?

- Mệnh lệnh đại quân đình chỉ thu dọn chiến trường, tiếp tục xuất phát về Uyển Huyện. Ta muốn trong vòng mười ngày. Đến Uyển Huyện.

- Vâng!

Quân ti mã lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh.

Hoàng Phủ Tung vẫn y nguyên đứng ở trên đồi cao, trong tà dương giống như một cổ tùng cứng cáp hiên ngang.

Uyển Huyện à.... Từ hai mươi ngày trước đã mất tin tức. Nghe nói cả Nam Dương đều bị phản tặc công phá, không biết Uyển Huyện như thế nào?

Hoàng Phủ Tung không thể không cảm thấy lo lắng, tuy nhiên hắn chưa từng ở trước mặt thủ hạ biểu hiện tâm tình.

Uyển Huyện có gia quyến của Đại tướng quân, nghe nói phụ thân Đại tướng quân. Hà lão thái công hiện nay đang ở trong thành Uyển Huyện. Nếu như Uyển Huyện bị phản tặc công phá, chỉ sợ Hà phủ thân là hoàng thân quốc thích, đương nhiên chỉ là ngoại thích, cũng khó có thể bảo toàn.

Trước khi rời khỏi Lạc Dương, Hà Tiến từng đặc biệt đến cửa nhờ vả Hoàng Phủ Tung.

Nếu như Hoàng Phủ Tung đối với Hà Tiến người này cũng không xem vào mắt, thì lời nói của thái phó Viên Ngỗi, hắn lại không thể không nghe.

" Nghĩa Chân à, Toại Cao là mấu chốt thanh trừ hoạn yêm của chúng ta. Nếu như chúng ta có thể cứu phụ thân hắn. Chắc hẳn Toại Cao tất nhiên sẽ cảm kích chúng ta vạn phần. Cho nên, lão hủ khẩn cầu ngươi, không tiếc hết thảy, phải chắc chắn cam đoan an toàn cho thái công."

Có thể nhìn ra được. Viên Ngỗi đích xác để ý Uyển Huyện.

Đương nhiên hắn cũng không phải để ý an nguy của Uyển Huyện, mà là để ý là một người trong Uyển Huyện.

Đã đến lúc này, Còn tính toán? Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung muốn phiền phức thì phiền phức đến càng nhiều, mà hết lần này tới lần khác lại vô pháp cự tuyệt.

* * * * *

Dựa theo kế hoạch của Hoàng Phủ Tung, chủ lực phản tặc đã bị đánh tan, như vậy trong mười ngày tất nhiên có thể đến Uyển Huyện.

Ai cũng không nghĩ tới, sau khi Ba Tài đại bại, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủn lại lần nữa tập kết mấy vạn nhân mã, chặn đường tiến của Hoàng Phủ Tung. Không thể không nói, bắc quân ngũ giáo là trung ương thường bị quân, sức chiến đấu của nó kinh người phi thường.

Mà nhân mã Ba Tài phần lớn là đám ô hợp tạm thời tụ tập lại, song phương vừa mới tiếp xúc, hắn rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.

Sau đó, Hà Nội kỵ binh từ hai bên vu hồi xuất kích, làm Ba Tài lại một lần nữa đại bại.

Tại bờ sông Dĩnh Thủy bỏ lại mấy ngàn cổ thi thể, bỏ chạy tán loạn. Ba Tài dưới sự bảo vệ liều chết của thân quân đã chạy thoát.

Tốt rồi, hai lần đại bại, chắc hẳn quân khăn vàng cũng có thể minh bạch chênh lệch giữa song phương.

Ngay lúc Hoàng Phủ Tung đang chỉnh đốn và sắp đặt nhân mã, đang định hạ lệnh hành quân gấp rút, Ba Tài lại dẫn theo hơn vạn quân ô hợp vừa mới tập kết xuất hiện lần nữa, .

- Đám kiến hôi, đám kiến hôi đáng chết!

Hoàng Phủ Tung rốt cục nổi giận.

Bọn ngươi hai lần đại bại, hai lần mặc kệ không quản các ngươi, những con châu chấu chết tiệt lại không biết sống chết, lần một lần hai, lại còn dám lần thứ ba đến tìm chết. Được rồi, nếu các ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thanh toàn cho bọn ngươi.

Hoàng Phủ Tung dẫn quân xuất kích, đánh tan tác Ba Tài ở ngoài Dĩnh Âm thành.

Bất quá lúc này hắn không còn định buông tha cho đối phương. Mệnh lệnh năm giáo nhân mã ngay tại Dĩnh Âm tu chỉnh, rồi sau đó mang theo ba ngàn tam hà kỵ binh thừa thắng xông lên. Lúc này, vô luận thế nào đều phải đem lũ châu chấu này tiêu diệt, giảm bớt đám phiền toái không mời mà đến này.

Ba Tài dẫn theo nhân mã, hoảng sợ bỏ chạy như chó nhà có tang.

Dọc theo Dĩnh thủy hốt hoảng chạy thục mạng. Trên đường đi cơ hồ không kịp tu chỉnh gì, vừa thở một hớp, kỵ binh đằng sau đã đuổi theo.

Cắn răng tiếp tục chạy, trong lòng Ba Tài đã đem tổ tông mười tám đời Trử Yến chửi mắng một trận.

Chiến tranh là chiến tranh, nào có nhiều phiền phức như vậy chứ? Ba trận đã qua, hơn vạn quân khăn vàng phơi thây bên bờ Dĩnh thủy. Tuy những người này đại bộ phận là nhân mã Ba Tài tạm thời từ Dĩnh Hà triệu tập, thực sự không phải là bản bộ đích hệ (binh lính trực thuộc) của hắn. Nhưng bất kể thế nào, tất cả mọi người đều là giáo hữu, tất cả mọi người đều khổ ha ha. Chết nhiều người như vậy, Trử Yến không đau lòng sao?

Ba Tài người này, có điểm chân chất, thông minh cũng không tính là nhiều.

Phụng mệnh nghe theo sự điều khiển của Trử Yến, hắn vốn có chút không thoải mái. Chẳng qua vì đại nghiệp thiên công tướng quân, Điều này tính là gì chứ.

Cho nên, rất vui vẻ đem nhân mã trong tay giao cho Trử Yến.

Chính hắn thì mang theo đám ô hợp tạm thời triệu tập, liều mạng ngăn trở Hoàng Phủ Tung.

Lấy lời Trử Yến, "Ba Tài tướng quân, nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, chính là chọc giận Hoàng Phủ Tung cho ta, không tiếc mọi giá chọc giận Hoàng Phủ Tung. Tổn thất bao nhiêu nhân mã không trọng yếu, quan trọng là ngươi có thể đem hắn đưa đến bờ sông Ẩm Mã hay không. Thành công, ngươi nhận công đầu, nhưng nếu thất bại, thì đừng trách Phi yến quân pháp vô tình, đến lúc đó ngươi đừng có oán ta."

Ẩm Mã hà, Ẩm Mã hà....

Ba Tài chạy một ngày một đêm. Hoàng Phủ Tung vẫn như hình với bóng bám theo đằng sau, với ý nếu không lấy tính mệnh của hắn thề không bỏ qua.

- Cách sông Ẩm Mã còn xa không?

- Cừ suất, ở phía trước 20 dặm. Chính là sông Ẩm Mã!

Ba Tài đã mỏi mệt không chịu nổi nghe thấy thế, lập tức tinh thần phấn chấn, " Báo cho các huynh đệ. Cố thêm chút nữa, chúng ta sắp an toàn rồi!"

Hoàng Phủ Tung suất lĩnh tám ngàn kỵ binh một đường truy kích, chém giết sĩ tốt khăn vàng nhiều không kể xiết.

Mắt thấy sắp đuổi kịp Ba Tài cũng đã đến sông Ẩm Mã, phát hiện tại bờ sông đối diện có một trại quân khăn vàng, Ba Tài mang theo tàn binh bại tướng, trốn vào trong doanh. Không rõ đối phương có bao nhiêu nhân mã. Bất quá xem ra, nhân số hẳn là không quá nhiều Có lẽ nơi đây chính là một chỗ tụ tập quân khăn vàng, vừa vặn đem nó tiêu diệt sạch.

Bất quá trời về khuya, kỵ binh thủ hạ đuổi theo đã lâu, cũng đều có vẻ rất mệt mỏi.

Đại doanh đối phương nhìn qua dường như đã có chuẩn bị. Hoàng Phủ Tung sau khi ngẫm nghĩ một phen, quyết định tạm thời khởi trại, để sau hừng đông sẽ phát động công kích. Đem đàn châu chấu này tiêu diệt. Khi đó tiến về Uyển Huyện thì cũng không có trở ngại nữa.

Vì vậy, tám ngàn kỵ binh tạm thời dựng trại, ở một bên bờ Ẩm Mã hà tu chỉnh.

Trong doanh địa bờ bên kia. Thỉnh thoảng lại có tiếng trống vang lên. Hẳn là phản tặc đang triệu tập nhân mã, thương nghị đối sách.

Hoàng Phủ Tung cũng không nghỉ ngơi trong lều. Mà đứng ở bờ sông, nhìn doanh địa sáng rực bờ đối diện.

Sau khi phẫn nộ qua đi, hắn bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng. Chủ soái phản tặc chẳng lẽ lại ngu ngốc vậy sao?

Biết rõ đánh không lại ta, lại cứ muốn chịu chết.

Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ thả chủ lực đến, sau đó không ngừng tập kích quấy rối phòng tuyến hậu phương, phá nhanh lương đạo (đường vận lương) của bọn họ.

Toánh Xuyên hôm nay đã thành chỗ vui chơi của phản tặc, quan quân phần lớn đều trốn ở một vài thành thị kiên cố, không dám ló ra.

Cũng xem như sau khi nhân mã triều đình tiến vào Toánh Xuyên, lương đạo đã rất thiếu an toàn. Nếu như không có mệnh lệnh xuất phát của Viên Ngỗi, không có thỉnh cầu của Hà Tiến. Hoàng Phủ Tung tuyệt đối sẽ không chút để ý mà mạo muội xuất kích. Trái lại, hắn sẽ thận trọng, bình định chủ lực phản tặc Toánh Xuyên, rồi mới xuất phát đến Uyển Huyện. Đáng tiếc hiện tại, hắn chỉ có thể mạo hiểm tiến quân.

Không đúng, trong này dường như có vấn đề.

Hoàng Phủ Tung nhíu mày nhìn bờ bên kia doanh địa, lại nhìn Ẩm Mã hà thủy thế rất bình hòa.

Kỳ quái, nước sông Ẩm Mã sao lại ít như vậy?

- Người đâu!

Hoàng Phủ Tung đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức gọi tướng lãnh thủ hạ,

- Ngươi dẫn người qua doanh trại bờ bên kia xem xét.

Tướng lãnh này run lên một cái, " Tướng quân, ý của ngài là đánh lén địch doanh? Có thể bọn họ còn chưa ngủ!"

"Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, không cần nhiều lời như vậy!"

Quân lệnh khó cãi, cho dù có một vạn lần không tình nguyện, cũng chỉ có thể tập hợp nhân mã cho tốt, lén lút qua Ẩm Mã hà, lao thẳng tới doanh trại đối phương. Nước sông chỉ sâu tới đầu gối đùi ngựa như vậy... Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung lộp bộp, tựa hồ đã minh bạch.

- Toàn quân tập kết, toàn quân tập kết!

Ý thức mình đã mắc lừa, Hoàng Phủ Tung lớn tiếng hét, đám binh sĩ chạy cả ngày, mở to mắt mơ mơ màng màng, một bên lên ngựa, một bên âm thầm chửi bới Hoàng Phủ Tung. Nhưng Hoàng Phủ Tung lúc này cũng bất chấp lớn tiếng thúc giục.

Cơ hồ đồng thời, tướng lãnh qua sông đang tiếp cận doanh địa ở bờ bên kia, phát hiện đối phương cũng không có phản ứng gì.

Trong lòng kỳ quái, cắn răng một cái, dẫn người vọt tới.

Cửa chính doanh trại khép hờ, cửa ra vào có hai vệ binh đứng canh, . Kỵ binh tiến đánh vào, chém đầu hai vệ binh mới phát hiện, dĩ nhiên là hai người rơm. Tướng lãnh trong lòng ý thức được có chút không ổn liền xông vào doanh địa.

*****

Chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là đuốc, Chính giữa doanh địa có một cái trống trận, phía trên mặt treo một con dê.

Tiếng trống, vốn là từ đây ra. Trong cả doanh địa, không có lấy một bóng người.

- Không ổn, rút lui!

Tướng lãnh này lập tức mang người rút khỏi doanh địa, tại bên kia bờ sông lớn tiếng quát lên:

- Tướng quân, không doanh, đây là một không doanh!

Lời còn chưa dứt, từ trên thượng du, truyền đến một hồi tiếng gầm gừ ầm ầm.

Giống như thiên hà tràn đến, hai bức tường nước cao lớn gào thét lao nhanh đến. Hoàng Phủ Tung không nghe rõ tiếng la của tướng lãnh bờ bên kia, nhưng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Hôm nay đã gần kỳ nước lên, mực nước sông Ẩm Mã không có khả năng thấp như vậy.

Chỉ có một khả năng, có người ở thượng du sông Ẩm Mã chặn dòng nước chảy, mới xuất hiện kết quả như vậy.

Ba Tài này, chỉ sợ không phải là chủ soái quân khăn vàng. Đối phương có cao nhân.... Hoàng Phủ Tung trở thân nhảy lên ngựa, hô lớn:

- Chạy, chạy mau!

Xung trận ngựa lên trước, dưới hộ vệ tùy tùng đã phi ngựa như bay.

Nhưng đại đa số binh lính còn không biết rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Trơ mắt nhìn lũ lụt cuồn cuộn tràn tới. Lúc này mới phát ra la hét hoảng sợ.

Sông Ẩm Mã là thượng du Dĩnh thủy, bởi vì đợt rét đậm vừa qua, trong nước sông có không ít khối băng lớn chưa tan.

Mấy ngàn binh lính bị cuốn vào cơn hồng thủy. Rất nhiều người bị băng cứng đụng bay, sau khi rơi vào nước sông đã biến thành thi thể. Nước đã tích trữ hai ngày, mực nước thượng du sông Ẩm Mã cao đến đâu có thể tưởng tượng được.

Hai bờ sông sau khi bị hồng thủy cuốn qua, biến thành một mảnh lầy lội.

Khắp nơi đều là tử thi. Binh lính, cả ngựa.... Vũ khí, lương thảo trải đầy đất, cảnh tượng thê thảm vô cùng.

Hoàng Phủ Tung chạy nhanh, hơn nữa còn chạy về chỗ cao.

Một khối băng cứng đã đập đến, đụng vào trên ngựa, chiến mã hí thảm một tiếng, đem Hoàng Phủ Tung đẩy rớt khỏi lưng ngựa.

Thân binh đi theo sau lưng, có người cỡi ngựa. Có người căn bản là không kịp lên ngựa. Có thân binh đem Hoàng Phủ Tung chộp vào trên lưng ngựa, điên cuồng xông lên một gò đất cao. Hồng thủy từ dưới chân cuộn trào mãnh liệt, tiếng va đập của các băng khối, thanh âm nước sông lao nhanh. Làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.

Hoàng Phủ Tung ngồi ở trên một ngọn đồi cao, chết lặng nhìn hồng thủy cuồn cuộn.

Đột nhiên hô to một tiếng:

- Tung... Đáng chết!

Cheng rút bội kiếm dưới sườn muốn tự vận. Có thân binh tay mắt lanh lẹ kịp thời ngăn cản Hoàng Phủ Tung.

- Tướng quân, ngài không thể chết được!

- Tung vô năng, bị tặc nhân lừa gạt, liên lụy ba quân tướng sĩ bỏ mạng, càng phụ ưu ái của hoàng thượng, để ta chết, để ta chết!

Mấy trăm binh sĩ cùng chạy lên ngọn đồi cao đồng loạt quỳ xuống,

- Tướng quân, ngài mà chết, chúng ta phải làm sao đây? Tại Dĩnh Âm còn có hai vạn đại quân, chúng ta còn có cơ hội mà.... . Tướng quân ngài chết, ai sẽ báo thù rửa hận cho chúng ta chứ?

Bảo kiếm trong tay Hoàng Phủ Tung bị thân binh cướp đi, ngẩn ngơ như khúc gỗ đứng tên thảo nguyên.

Đúng vậy, phải báo thù rửa hận!

Dĩnh Âm còn có hai vạn đại quân, ta còn có cơ hội rửa sạch sỉ nhục hôm nay.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tung tinh thần tỉnh táo lại. Sau hừng đông, Hoàng Phủ Tung thu nạp tàn binh bại tướng may mắn còn sống, cũng chỉ còn lại bốn năm trăm người.

Hơn nữa phần lớn ngựa của bọn họ đều bị hồng thủy cuốn đi, Hà Nội kỵ binh, hôm nay biến thành Hà Nội bộ quân.

Đợi hồng thủy qua đi, Hoàng Phủ Tung tinh thần phấn chấn, mang theo tàn binh bại tướng bỏ chạy về hướng Dĩnh Âm. Trên đường đi chứng kiến vô số binh sĩ bị chết trong hồng thủy, Hoàng Phủ Tung lòng như đao cắt, không ngừng ở trên lưng ngựa trách cứ chính mình quá khinh địch.

Tặc khăn vàng, không đơn giản!

Tuy không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng Hoàng Phủ Tung không thể không đối mặt.

Có khả năng không tiếc hơn vạn tính mạng đồng bạn mà xếp đặt kế sách này, chẳng những túc trí đa mưu, mà còn tâm ngoan thủ lạt.

Ba Tài?

Chỉ là hạng người tầm thường, không đáng nhắc đến. Kẻ đáng sợ chính là, người ẩn dấu phía sau Ba Tài.

Hoàng Phủ Tung là vận khí tốt, mà Trử Yến cũng vì nhất thời chủ quan. Từ lúc mấy ngày trước, tướng lãnh khăn vàng Bành Thoát ở Trần Lưu đã phái người hướng hắn cầu cứu. Đối mặt với công kích hung mãnh của Chu Tuấn, Bành Thoát đã sắp duy trì không nổi. Cho nên Trử Yến sau khi xếp đặt kế sách này, đã dẫn nhân mã chủ lực lao thẳng về Trần Lưu, chuẩn bị cùng Bành Thoát giáp công nhân mã của Chu Tuấn.

Mà Ba Tài lại một đường lo lắng hãi hùng, hiện giờ đang tránh ở bãi đất thượng du sông Ẩm Mã ngủ khò khò.

Cho nên, Hoàng Phủ Tung lúc này mới có thể nhặt về tính mạng.

Chỉ có điều, khi tới là kỵ binh, mọi người tinh thần hăng hái. Lúc trở về biến thành bộ quân, còn phải ảo nảo tránh né giặc cỏ. Quả nhiên là cảnh tượng không hề vẻ vang.

Chạy một ngày sau, Hà Nội kỵ binh đã kỵ mã chạy như bay liên tục thật sự đã không còn chịu nổi.

Đã có vài chiến mã, bởi vì quá mức mỏi mệt mà mệt chết bên đường.

Hoàng Phủ Tung trong lòng biết tiếp tục như vậy thì không được. Nếu như bị tặc binh đuổi theo, tình huống hiện tại của bọn họ có thể là một người cũng không thoát.

Bất quá, chuyện trên đời này có đôi khi thật là cổ quái.

Lúc bầu trời sắp về đêm, một đám tàn binh bại tướng đói khổ lạnh lẽo, mỏi mệt vô cùng phát hiện một đội nhân mã ở dưới chân núi, hơn nữa đều là kỵ binh, xem những chiến mã kia, không biết so với chiến mã của bọn hắn trước kia còn tốt hơn gấp mấy lần.

Nhân số cũng không tính là nhiều, hơn ba mươi người.

Tuy rằng đều cầm vũ khí, nhưng bốn năm trăm người Hoàng Phủ Tung bên này, trong tay cũng đều cầm đồ chơi.

- Tướng quân, những người kia thoạt nhìn không phải quan quân. Hơn nữa người lúc này dám ở Dĩnh Hà huyên hoang, không phải phản tặc thì cũng là giặc cỏ. Chúng ta cứ như vậy chạy trốn Trời mới biết phải chạy tới khi nào. Không bằng, chúng ta đoạt ngựa của bọn hắn?

Nếu như lúc bình thường, Hoàng Phủ Tung tất nhiên sẽ thăm dò rõ ràng tình huống đối phương.

Nhưng tình huống hôm nay này, bảo vệ tánh mạng là đệ nhất. Hơn nữa thân binh nói cũng không sai. Lúc này người còn có thể huênh hoang khắp nơi. Không phải giặc cỏ cũng là phản tặc. Không quản bọn họ là giặc cỏ, hay phản tặc. Tất cả đều không trọng yếu.

Trọng yếu là, phải nhanh một chút chạy về Dĩnh Âm

Lập tức. Hoàng Phủ Tung làm ra một quyết định sai lầm nhất trong cả đời hắn, cũng là một quyết định cuối cùng trong đời hắn.

Mấy trăm quan quân ùa lên, lao thẳng tới những người kia. Trong lúc vội vã, đối phương lập tức lên ngựa nghênh chiến, một người cầm đầu đầu đội mũ sư tử vàng, mặc sư tử giáp. Dưới khố giống như long mã, bàn tay một đôi lôi cổ úng kim chuy, đúng là đoàn người Đổng Phi từ Uyển Huyện giết đến đây.

* * *

Sau khi rời khỏi Uyển Huyện, bọn người Đổng Phi ngày đêm thần tốc, ngựa không dừng vó tiến vào Toánh Xuyên.

Nhưng Toánh Xuyên lúc này đã biến thành thiên hạ của Thái Bình Đạo, cõi yên vui của giặc cỏ. Khắp nơi đều là phản tặc đeo khăn vàng, ngược lại quan quân thì nhìn như không thấy. Trên đường đi, đoàn người Đổng Phi cũng vài lần chạm trán quân khăn vàng. Chẳng qua may mắn nhân số của đối phương đều không xem là nhiều, liền bị bọn người Đổng Phi giết sạch, nghe nói tại thành Dĩnh Âm có quan quân đóng quân, đang chuẩn bị đến đó.

Mắt thấy trời sắp tối!

Người bên cạnh Đổng Phi cũng đều trong tình trạng kiệt sức mệt mỏi.

Hết cách đành dừng lại tại khe núi. Chuẩn bị nghỉ ngơi một lát ăn chút gì rồi mới xuất phát.

Ai cũng không tưởng được, một đám người cầm trong tay vũ khí đột nhiên vọt ra. Mặc dù không có mang theo tiêu chí khăn vàng, chỉ nhìn bộ dạng như vậy, là biết đối phương là đồ cùng hung cực ác. Nói thật ra, lúc này bộ dáng thủ hạ của Hoàng Phủ Tung cũng rất thê thảm, nhìn so với đám quê mùa không khác biệt gì. Nếu như là ngày thường, Đổng Phi còn có thể lưu tâm chú ý. Nhưng trên đường gặp tập kích số lần ngày càng nhiều, Đổng Phi không khỏi có chút chim sợ cành cong. Chứng kiến đối phương xông lại, không nói hai lời lật chùy giết ra.

Một bên Ngũ Khê man cự ma sĩ mỏi mệt, một bên là quan quân chật vật.

Tình huống mọi người đều không sai biệt lắm, cự ma sĩ tuy ỷ vào lợi thế của ngựa và binh khí, nhưng nhân số quan quân cũng rất nhiều.

Đại chuỳ Đổng Phi vung lên vung xuống, trong đám người liên tục thảm sát.

Nơi chùy đi qua, không một ai có thể ngăn cản. Giống như rồng trong quần người tung hoành ngang dọc, đấm đá, lại cắn xé, rồi va đập.

Hoàng Phủ Tung ở phía xa nhìn rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ một tiếng: trong phản tặc, quả nhiên là tàng long ngọa hổ. Mãnh tướng như thế, lại không thể vì triều đình hiệu lực... Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc!

Bất quá đáng tiếc thì đáng tiếc, Hoàng Phủ Tung vẫn từ trong tay thân binh tiếp nhận một tam thạch ngạnh cung.

Giương cung lắp tên, nhắm ngay vào Đổng Phi. Nhẹ tay buông dây cung, mũi tên nhọn giống như sao băng lao thẳng tới Đổng Phi trong đám người.

Cuồng lang quát to một tiếng,

- Chủ công chú ý!

Một cái hổ vồ, lập tức nhào đến, xô Đổng Phi té xuống chiến mã. Mũi tên nhọn cắm ngay ở giữa lưng Cuồng Lang, Cuồng Lang mất mạng tại chỗ.

Con mắt Đổng Phi thoáng cái đã đỏ.... .

Đại chuỳ tuy rằng đã rớt mất, nhưng giống như rồng có linh tình chạy tới bên cạnh hắn.

Phiên thân lên ngựa, rút Trảm Mã kiếm ra.

- Phản tặc, để mạng lại!

Âm thanh như cự lôi, tay múa Trảm Mã kiếm, một đường xông sát lao thẳng tới Hoàng Phủ Tung.

Khởi xướng hung ác này của Đổng Phi, sát pháp vô cùng hung tàn. Đao đao thấy máu, chiêu chiêu đòi mạng. Phàm là quan quân ngăn trở trước mặt hắn, đều bị hắn chém cho huyết nhục tung tóe, nát thành mảnh nhỏ. Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung âm thầm giật mình: trong phản tặc lại có nhân vật như thế?

Thân binh bên người tiến lên, bao vây Đổng Phi vào giữa.

Lúc này, cự ma sĩ đã liên tiếp bại lui. Có câu hảo hổ không chịu nổi quần lang, quan quân cũng liều mạng giết chóc.

Hoàng Phủ Tung mặt trầm như nước, trong mắt hàn mang ẩn hiện.

Lần nữa giương cung lắp tên, đang chuẩn bị bắn chết Đổng Phi, đột nhiên từ trong khe suối bên cạnh truyền đến một thanh âm:

- Chủ công, đừng kinh hoảng, không phải sợ, Đường Chu đến đây!

Nói thì chậm, nhưng lúc đó lại nhanh, một mũi tên nhọn gào thét bắn về phía Hoàng Phủ Tung.

Phù một tiếng, cắm vào giữa bả vai Hoàng Phủ Tung. Mà Đổng Phi cũng tại lúc đó chém bay thân binh bên người, lấy tay cầm một cái lao, nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay ném. Song phương cách xa nhau hơn mười bước, nhưng một cú ném của Đổng Phi, lại là nén giận mà ném, chẳng những lực đạo mãnh liệt, tốc độ lại nhanh như sao băng.

Hoàng Phủ Tung đầu tiên là bị mũi tên bắn trúng bả vai, tay mềm nhũn, cung tiễn rời tay.

Theo sát là một đạo ô mang phủ mặt, con mắt khép lại, thầm kêu một tiếng nói: mạng ta xong rồi!

Phốc....

Một chùm huyết vụ đã phun lên không trung.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<