← Hồi 283 | Hồi 285 → |
- Quân Từ Châu lui rồi! Quân Từ Châu lui binh rồi...
Trên đầu thành Hứa Xương vang lên tiếng hoan hô từng trận. Dưới thành, mười mấy tiểu giáo phóng ngựa chạy như bay, lớn tiếng la lên tin tức quân Từ Châu lui binh.
Lui binh rồi?
Đám người Hạ Hầu Sung nghe được tin tức đột nhiên này, khí lực toàn thân hình như cũng thoáng cái không còn, ngồi dưới đất, một lát nói không ra lời. Sáng sớm, trên thành phát hiện đại doanh của quân Từ Châu đằng xa rất cổ quái, mặc dù có tiếng chiêng trống thỉnh thoảng truyền đến.
Vì vậy, Hạ Hầu Sung sai người ra khỏi thành tìm hiểu, nào ngờ biết được quân Từ Châu đã suốt đêm bỏ chạy.
Trong doanh trại treo ngược cừu lên, lấy móng đánh trống, trong doanh trại rộng lớn không có một bóng người. Ngay cả vệ binh giống như đang gác cửa cũng là người bù nhìn.
Một loại vui sướng sống sót sau tai nạn tràn ngập trong lòng mỗi người trong thành Hứa Xương.
Trong phủ Thừa tướng càng hoan hô nhảy nhót liên tục. Quân Từ Châu đã lui binh, chúng ta đã đánh thắng, chúng ta đã bảo vệ được Hứa Xương.
Nhưng Biện phu nhân lại mặt trầm như nước.
- Thái phó đang ở đâu?
Tào Chương mặt mũi bầm dập đi lên trước, thấp giọng nói:
- Đêm qua thái phó ở trong hoàng cung hết một đêm, sau khi tin tức truyền đến hắn về nhà rồi.
Biện phu nhân lập tức đứng dậy:
- Lập tức đến nhà thái phó!
Tào Tiết bị giết, Biện phu nhân đương nhiên rất khó chịu. Nhưng nàng là một nữ nhân biết nặng nhẹ, rất rõ ràng Tào Chương giết chết Lưu Hiệp sẽ mang đến hậu quả gì. Cho nên ngày hôm qua sau khi về nhà Biện phu nhân dạy bảo cho Tào Chương một trận. Tào Chương lúc này thành thật giống như một con mèo nhỏ.
- Mẫu thân, tặc quân đã rút đi, vì sao không vui?
Tào Chương không rõ, vì sao sắc mặt Biện phu nhân lại âm trầm.
Tào Thực đi theo sau hắn lại khẽ kéo Tào Chương một cái, lắc đầu, ý của Tào Thực là: Tam ca, đừng nói.
- Lão tứ, ngươi luôn thông minh, có biết nguyên nhân không?
Biện phu nhân leo lên xe rồi, Tào Chương và Tào Thực theo xe đến nhà Tuân Úc. Lúc này Tào Chương mới dám thấp giọng hỏi.
Tào Thực không phải so Biện phu nhân sinh ra, nhưng có quan hệ với Tào Chương rất tốt. Hắn là người thông tuệ, rất cơ linh, cho nên khi Tào Chương không rõ gì đa số sẽ đi thỉnh giáo Tào Thực. Tào Thực nghe được Tào Chương hỏi, nhịn không được lườm một cái, tỏ ra bất đắc dĩ.
Huynh trưởng của nhà mình rất hào sảng, có phong thái hào hiệp. Chỉ là có đôi khi lười quá, lười thậm chí không muốn đi suy nghĩ vấn đề.
- Tam ca, tặc quân vì sao rút lui!
- Việc này không đơn giản sao... Khẳng định là phụ thân đã dẫn binh trở về...
Nói đến phân nửa, Tào Chương lại ngậm miệng lại. Thật là như vậy sao? Nếu như không phải là Tào Tháo đã trở về, như vậy... Lẽ nào nói...
Tào Chương rùng mình nhìn sang Tào Thực.
Tào Thực gật đầu:
- Cứ đi gặp thái phó trước, xem thái phó nói thế nào?
- Như vậy cũng được!
Đoàn người đi tới nhà Tuân Úc, Biện phu nhân mới xuống xe đã thấy Đường thị dẫn theo mấy hài tử đi tới, tiến lên hành lễ với Biện phu nhân.
- Muội tử, chúng ta là người trong nhà, đừng khách sáo như vậy.
Vì sao lại nói người trong nhà chứ? Thì ra trưởng tử của Tuân Úc là Tuân Uẩn từ hai năm trước đã kết làm vợ chồng với thứ nữ Tào Hoa của Tào Tháo.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Tào Tháo dám giao Hứa Xương cho Tuân Úc.
- Thái phó nghỉ ngơi chưa?
Đường thị lắc đầu:
- Không nghỉ ngơi... Buổi trưa vừa về nhà liền kéo Tử Thiến vào thư phòng, hai người vẫn nói chuyện đến bây giờ.
Phu nhân chau mày: xem ra, thái phó đã nhìn ra!
Đường thị dẫn Biện phu nhân vào phòng khách, chẳng mấy chốc liền thấy Tuân Úc dẫn theo Tuân Uẩn vội vã chạy tới.
- Tuân Úc bái kiến phu nhân!
Thời kì Đông Hán, phụ nữ là không có tư cách gặp mặt những sĩ nhân thân phận như Tuân Úc. Đương nhiên, quan hệ giữa Tào Tuân hai nhà không thông thường, mà Biện phu nhân từ lúc Tào Tháo chưa thành danh đã một mực yên lặng mặc trợ giúp Tào Tháo, là một nữ nhân rất có bản lĩnh. Vì vậy Tuân Úc đối với Biện phu nhân cũng đặc biệt tôn trọng. Nếu đổi lại người khác, tỷ như gia quyến của Lữ Bố, chỉ sợ Tuân Úc sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.
- Thái phó, chúng ta là người một nhà, đừng làm việc khách sáo này. Lần này quân Từ Châu bao vây Hứa Xương gần 40 ngày, thái phó nên giành công đầu... Việc hôm qua cũng may có thái phó nhạy bén. Tiểu tử nhà ta hay gây họa... Còn không qua đây nhận lỗi với thái phó?
Hiện tại Tào Chương cũng biết việc mình làm hôm qua sẽ sản sinh hậu quả gì.
Hắn liền tiến lên, quỳ xuống hành lễ với Tuân Úc:
- Thái phó, tiểu tử lỗ mãng, kém hiểu việc đời, nếu không có thái phó, tiểu tử chỉ có chết mà thôi.
Tuân Úc lại nở nụ cười!
- Tam công tử, không cần khách sáo. Vừa rồi phu nhân cũng nói, chúng ta là người một nhà. Tam công tử là người sống theo bản tính, hành động này cũng nằm trong tình lý. Chỉ là tam công tử, ta có một câu nói, không biết tam công tử có thể nghe lọt tai hay không?
Tào Chương nói:
- Mời thái phó chỉ giáo!
- Thừa tướng không ở nhà, đại công tử sinh tử không biết, nhị công tử... Hiện giờ tam công tử là trụ cột trong nhà, gặp chuyện cần suy nghĩ kĩ mới làm, tuyệt đối không được lỗ mãng xung động nữa. Phải biết rằng, các phu nhân, còn có bọn đệ đệ của ngươi đều xem tam công tử là chỗ dựa vững chắc của họ.
Những lời này khiến Tào Chương đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp bội, trên vai trách nhiệm trọng đại.
- Tào Chương sẽ nhớ kỹ lời dạy của thái phó!
Biện phu nhân lúc này nói:
- Lão tam, ngươi dẫn các đệ đệ ra ngoài, ta và thái phó có lời muốn nói.
Tuân Úc cũng nháy mắt, Tuân Uẩn lập tức tiến lên ôm lấy Tuân Sán trong lòng Đường thị, dẫn theo huynh đệ Tào Chương cùng huynh đệ của hắn đi ra cửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tuân Úc, Biện phu nhân và Đường thị.
- Thái phó, tình hình hiện giờ thiếp thân cũng không nói lời khách sáo gì hết. Trong lòng thiếp thân có một nghi vấn, vì sao quân Từ Châu đột nhiên rút quân?
Tuân Úc trầm mặc, sắc mặt có vẻ đau khổ.
Biện phu nhân nói:
- Thái phó không cần lo lắng, cứ việc nói là được, thiếp thân có thể tiếp nhận.
- Phu nhân, ngài đã đoán được rồi. Hà tất phải hỏi lại?
Sắc mặt Biện phu nhân liền tái đi.
- Lẽ nào...
- Từ Châu rút quân, chỉ có một khả năng, đó chính là có một nhánh binh mã càng mạnh hơn đã tiến vào Toánh Xuyên. Thừa tướng ở tận Sơn Dương xa xôi, bị Đổng Phi lĩnh binh ngăn cản. Cũng không phải nói thừa tướng không phải là đối thủ của Đổng Phi... Đánh qua lại với Đổng Tây Bình đã nhiều năm như vậy, thừa tướng coi như có thể thắng Đổng Phi cũng không có khả năng nhanh như vậy, đột phá được phòng tuyến của y. Cho nên, ta cho rằng nhánh binh mã này rất khả năng...
Người thông minh không nói chuyện ra hết, nhưng tuyệt đối có thể khiến người khác hiểu rõ.
Đường thị ở một bên nhịn không được hét a lên kinh hãi. Từ Châu rút quân, trong lòng nàng rất cao hứng, nhưng không nghĩ đến sẽ là kết cục như vậy. Nếu như Tuân Úc nói chính là thật, vậy thật đúng là một đàn sói đi, lại một đàn hổ tới. Hứa Xương này sợ khó có thể bảo toàn.
Biện phu nhân nói:
- Văn Nhược, theo ý kiến của ngươi, nếu như là... Hứa Xương có thể bảo vệ được không?
Theo bản năng, Tuân Úc và Biện phu nhân cũng không nói ra hai chữ "Quan Trung". Tuân Úc nhắm mắt lại, huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch.
- Thái phó, ở đây chỉ có ba người chúng ta, ra khỏi miệng ngươi, vào tai ta, tin tưởng muội tử cũng sẽ không nói lung tung.
Đường thị liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuân Úc, chờ đợi hắn trả lời.
Tuân Úc mở mắt ra, cười khổ:
- Thủ không được!
Hắn thở dài một hơi:
- Binh mã Quan Trung không giống với quân Từ Châu, không nói đến trang bị của nó hoàn mỹ, không phải Từ Châu Lưu Bị có thể bằng được. Xem như người khởi xướng truân điền quân, Đổng Tây Bình tại hạng mục luyện binh có thiên phú người khác không thể bằng được. Nhìn từ nhân mã của hắn phân phối, quân Quan Trung có tố chất huấn luyện, sáu nhánh binh mã chủ lực có thể nói là hội tụ cường dũng của thiên hạ, coi như là quân dự bị cũng không coi thường được.
- Đánh Từ Châu Lưu Bị ta có lòng tin. Nhưng chống lại binh mã của Đổng Phi... Mặc dù ta còn không biết đến Toánh Xuyên là đạo nhân mã nào. Nhưng dưới trướng Đổng Phi danh tướng đông đảo, bất kể là người nào cũng không dễ đánh... Hơn nữa, ta có thể khẳng định là họ sẽ mang theo lợi khí công thành.
- Một phần thắng cũng không có?
- Mười ngày?
Tuân Úc nói:
- Lấy tình huống hiện tại của Hứa Xương, ta tối đa cũng có thể bảo đảm mười ngày không phá. Chiến pháp của quân Quan Trung rất giống quân Tần năm đó. Trước khi công thành lấy khí giới phụ trợ, tuyệt đối không đơn giản phát động tiến công. Nhưng một khi triển khai công kích, tuyệt đối là cực kỳ hung mãnh.
Biện phu nhân không nói gì nữa...
Đường thị cũng không nói gì...
Một lát sau, Biện phu nhân nói:
- Vậy theo ý của thái phó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tuân Úc thở dài một hơi:
- Phu nhân yên tâm, ta nhất định có thể bảo vệ cả nhà phu nhân chu toàn. Chỉ là, nếu phu nhân phát hiện việc không thể trái, thì xin phu nhân đưa ra quyết đoán sáng suốt nhất. Đổng Phi là người độc ác thôi rồi, nhưng đối với bằng hữu mà nói, y là một người có thể giao phó.
- Ha ha, lời này nghe không được tự nhiên, nhưng trên thực tế chính là như vậy. Thừa tướng từng nói qua: nếu có một ngày thiên hạ không có chỗ cho hắn dung thân, chỉ Đổng Phi có thể thu lưu hắn. Hai người họ tuy là địch nhân, cũng là tri kỷ. Mặc dù là đánh đến mức đầu rơi máu chảy, cũng tuyệt đối sẽ không liên lụy đến gia quyến.
Nếu như Tuân Úc vào thời gian khác nói ra những lời như vậy, Biện phu nhân khẳng định sẽ tức giận. Nhưng hiện tại, nàng biết Tuân Úc không nói sai.
Đầu hàng...
Tuân Úc không muốn nói, nhưng Biện phu nhân đâu thể không biết.
Trầm ngâm hồi lâu, Biện phu nhân nói:
- Nhưng không biết, tình huống gì mới gọi là việc không thể trái?
Tuân Úc mỉm cười:
- Đến lúc đó, phu nhân tự nhiên sẽ biết!
******
Bách tính Hứa Xương vui sướng, chỉ duy được thời gian một ngày.
Sáng sớm hôm sau, thủ quân trên thành kinh khủng phát hiện, ngoài thành Hứa Xương đông nghịt là binh mã.
Chỉ nhìn cờ hiệu đã biết số nhân mã thuần một sắc hắc khôi hắc giáp, như Tu La võ sĩ từ trong địa ngục đi ra này là là đến từ phương nào.
Không giống với nhân mã của Từ Châu. Binh mã Quan Trung sau khi binh lâm thành hạ lại lặng ngắt như tờ, quân kỷ nghiêm nghị bày trận thế dưới thành, nhìn qua đặc biệt trang nghiêm.
Rất an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến người khác có loại cảm giác hít thở không thông.
Tướng thủ đương trị trên thành là Tào Thái con trai Tào Nhân. Khi thấy nhánh nhân mã này, cả người hắn toát mồ hôi, nuốt một ngụm nước bọt.
Một đội kỵ quân từ trong quân lao ra.
Khoảng chừng hơn trăm người, đại tướng dẫn đầu kim khôi kim giáp, cưỡi Hoàng Kim thông, tay cầm Cổ Nguyệt Đao. Phía sau hắn còn có hai viên tiểu tướng, đều là hắc khôi hắc giáp, cưỡi Tây cực tuấn mã màu đen, trên yên ngựa treo một đôi đại chuỳ.
Về phần kỵ quân đó thì dũng mãnh tinh nhuệ. Đầu có Tráo diện khôi che mặt, chiến mã chạy chồm, tuy chỉ có trăm kỵ nhưng lại như vạn mã bôn đằng.
- Thủ quân trên thành nghe đây, ta là Đại Hán Trấn Nam tướng quân, Vị Nam đô đốc Bàng Đức, nay suất lĩnh đại quân binh lâm thành hạ, mời chủ soái đi ra nói chuyện.
Lúc này Tuân Úc cũng nhận được thông tri. Hắn liền dẫn theo đám người Hứa Định và Tào Chương vội vã leo lên thành. Nhìn xuống dưới thành, mặc dù vừa mới trải qua một hồi huyết chiến, mọi người vẫn không khỏi sinh ra cảm giác lạnh sương sống. Nhân mã Quan Trung so sánh với với quân Từ Châu tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Ta là thái phó Tuân Úc, không biết Bàng tướng quân binh lâm thành hạ có gì chỉ giáo?
Bàng Đức rất thẳng thắn:
- Không có gì, mời thái phó khai quan hiến hàng, tránh thương hại đến người vô tội...
- Buồn cười, ta...
Tuân Úc vừa định nói mấy lời cho khí thế, nào ngờ vừa mới nói được phân nửa đã thấy Bàng Đức quay đầu ngựa.
- Ta biết thái phó sẽ không đầu hàng, cho nên cũng không lời vô ích. Nếu thái phó quyết định muốn chiến, như vậy chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình vậy.
Nói xong hắn dẫn người đi, bỏ lại Tuân Úc thành, không biết như thế nào cho phải.
Nhưng hai tiểu tướng phía sau Bàng Đức không đi ngay. Hai người tháo xuống Tráo diện khôi, lộ ra hai khuôn mặt đen đủi, xấu xí. Hai người hướng lên trên thành chắp tay:
- Xin hỏi trên thành có phải là Tuân Úc công không?
Tiểu tướng tuổi lớn hơn mở miệng hỏi.
Tuân Úc cảm thấy hai sửu tiểu tử này nhìn hơi quen mắt, lập tức trả lời:
- Không sai, mỗ gia chính là Tuân Úc.
- Phụ vương ta thường nói, nhị Tuân dưới trướng Tào công có tài kinh thiên vĩ địa. Tuân Du công có thể sánh bằng Trần Bình, mà Úc công thì chính là Tiêu Hà đương đại.
- Phụ vương từng dặn dò bọn ta, năm đó Thái Bình tặc chi loạn, Úc công từng giúp phụ vương, muốn hai bọn ta gặp mặt phải lấy lễ của kẻ con cháu. Úc công là người trung trinh, huynh đệ bọn ta rất kính nể. Nhưng lúc lâm trận đao thương không có mắt, nếu như có đặc tội thì thứ lỗi nhiều hơn.
Tuân Úc không khỏi hít một hơi lạnh.
Đây là con trai của Đổng Phi sao? Thảo nào nhìn qua quen mắt như vậy...
Đổng Sóc Đổng Hựu nói xong thúc ngựa trở về bản trận. Trong nháy mắt trước khi đi Đổng Hựu ghìm ngựa lại, quay đầu quát to:
- Úc công, nể tinh ngươi quen biết với cha ta, chúng ta sẽ lùi lại một canh giờ rồi mới tấn công. Trong một canh giờ huynh đệ ta sẽ ở trước trận xin đợi chỉ giáo. Sau một canh giờ, bọn ta sẽ phát động công kích hủy diệt với Hứa Xương. Đi con đường nào, mời Úc công sớm đưa ra quyết định.
Nghe người ta nói kìa... Chà chà!
Ngay cả người tâm cao khí ngạo như Tào Chương cũng không khỏi âm thầm tán thán. Điều này nói rõ: Hứa Xương bọn ta nhất định phải lấy, đan thiêu quần ẩu, tự các ngươi chọn, bọn ta phụng bồi.
Công kích tính hủy diệt là gì! Chỉ nghe từ này đã khiến người khác hết hồn. Tuân Úc nhìn nhân mã phe mình, sĩ khí đã giảm sút.
- Thái phó, ta đi gặp họ!
Tuân Úc vội vã ngăn cản:
- Tam công tử, nếu như là bình thường, ta chắc chắn cho phép ngươi xuất chiến. Nhưng hôm nay... Ngươi phải lập tức trở xuống dưới thành, thông tri cho gia quyến các phủ tìm nơi bí ẩn trốn đi. Mặc dù không rõ công kích tính hủy diệt của họ là gì, nhưng ta nghĩ không phải chuyện tốt.
Xa xa, từ trong trận của binh mã Quan Trung, từng vật thể lớn có kiểu dáng cổ quái được đẩy ra bày trước trận.
Nói là sàng nỗ? Không giống...
Theo quan truyền lệnh hét lên một tiếng, vật thể cũng không biết được người khác thao túng thế nào, liền vù vù dựng lên cao, thành hình cung to. Từng mũi tên to hơn cánh tay trẻ em được đặt lên trên. Lại thấy có vài người chạy đến, quay về thành Hứa Xương, càng không ngừng có hành động chỉnh sửa kỳ lạ, nói khẩu âm Quan Trung đặc sệt. Cự ly quá xa, nghe được không rõ lắm.
Một canh giờ cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua!
Đổng Sóc giơ đại kỳ, tại không trung vung lên phần phật. Cự cung cách tường thành chừng 200 bước, vù một tiếng, trên thành có thể nghe rõ ràng.
Cự tiễn bay lên trời, mang theo tiếng gió rít, bao phủ trời đất.
Tuân Úc tái mặt, la lên:
- Nằm úp sấp xuống!
Lời còn chưa dứt cự tiễn đã lao tới. Vù... vù... Liên tiếp những âm thành khiến người khác hết hồn. Mọi người cảm thấy tường thành dưới chân cũng đang run rẩy.
Một cây cự tiễn đã chặt đứt cột đại kỳ bên cạnh Tuân Úc.
Cột cờ to như miệng bát đồ ầm xuống, may mà Tuân Úc phản ứng nhanh, bằng không sẽ bị cây đập cho xong đời. Mà thế của cự tiễn còn chưa hết, đập vào lỗ châu mai bên trong tường thành, ầm ầm vang lên, một lỗ châu mai bị đập vỡ rớt xuống tường thành.
Trời ạ, đây là vũ khí gì?
Tào Chương và mấy tiểu tướng tái cả mặt... Trận này đánh thế nào? Binh mã phe mình so với người ta hoàn toàn là hai cấp độ.
Cho dù trong tay ngươi có thuẫn bài cũng không đỡ nỗi loại cự tiễn có lực vạn quân này được.
Cự tiễn của quân Quan Trung phóng ra rất có tiết tấu, không cách nhau 20 hơi thở. Chỉ một đợt cự tiễn, công kích nửa canh giờ, tổng cộng đã phát ra trên vạn cây cự tiễn, phân nửa bắn vào trong tường thành, thường sẽ bắn vào thành Hứa Xương. Tường thành Hứa Xương kiên cố đã lung lay sắp đổ.
Công kích tính hủy diệt là gì?
Các đại tướng quân Tào lần này xem như là mục kích thấy.
Khi Tây Bình xa từ từ đẩy vào trận địa, bọn người Tuân Úc cho rằng coi như đã kết thúc. Nhưng không nghĩ đến lại là một loạt thạch xa cỡ lớn được đẩy ra. Theo Đổng Hựu vung lệnh kỳ, đá tảng bình quân khoảng 20 cân như mưa bay tới.
Ầm ầm, ầm ầm ầm...
Âm thanh nặng nề vào tai mọi người giống như không phải đánh vào tường thành, mà đánh vào trong lòng mọi người.
Mỗi một thanh âm vang lên đều khiến trong lòng mọi người run lên.
Một đợt mưa đá, đập cho sĩ khí của thủ quân Hứa Xương tiêu tan thành mây khói.
******
- Không một cấp bậc, hoàn toàn không phải là một cấp bậc!
Trong phủ thừa tướng Tào Thái cười khổ lắc đầu:
- Từ Châu Lưu Bị so sánh với Quan Trung Đổng Phi căn bản là sự khác biệt giữa trẻ con và người khổng lồ.
Sắc mặt Biện phu nhân cực kỳ khó coi.
Chiến pháp của Bàng Đức rất kỳ quái, một đợt Tây Bình cự tiễn, một đợt Đầu thạch xa qua đi, nhân mã Quan Trung căn bản không công kích, trái lại thu về, dựng trại đóng quân.
- Nương, trận này không thể đánh được!
Tào Chương mặt như đưa đám:
- Nương không thấy tường thành đó đâu... Lỗ chỗ khắp nơi. Ta hoài nghi, không đến hai ngày, tường thành Hứa Xương sẽ sập mất. Cung tiễn của chúng ta căn bản không làm gì được người ta. Thậm chí ngay cả năng lực đánh trả cũng không có. Trận này đánh rất nản lòng. Các sĩ tốt người nào cũng thấp tha thấp thỏm, ngay cả tuần tra trên tường thành cũng phải cong lưng cúi đầu.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Một đám người phía sau hưởng ứng.
Biện phu nhân nhắm hai mắt lại, trong lòng giống như phiên giang đảo hải.
Vốn tưởng rằng hôm qua Tuân Úc đã khuyếch đại sức chiến đấu của binh mã Quan Trung, nhưng hiện tại, thoạt nhìn Tuân Úc không khuyếch đại, ngược lại còn đánh giá thấp rồi.
Mười ngày... Có thể thủ được mười ngày sao?
- Thái phó đâu?
- Thái phó về nhà rồi... Nhưng con thấy sắc mặt thái phó rất khó coi, sợ là cũng không có chủ ý.
Biện phu nhân cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Nàng trầm ngâm một lát:
- Lão tam, các ngươi đêm nay vất vả một chút, dò xét trong thành. Ta phỏng chừng thái phó đã quá mệt mỏi rồi. Trước có Lưu Bị, hiện tại lại thêm Đổng Phi, cũng thực sự làm mệt hắn. Để hắn trở lại nghỉ ngơi một chút đi, có lẽ đến hừng đông, thái phó khôi phục tinh thần một chút rồi, sẽ có thể nghĩ ra được biện pháp gì... Mọi người đừng quá nản lòng
Bây giờ cũng chỉ như vậy thôi.
Biện phu nhân thở dài, an ủi gia quyến các phủ tị nạn ở trong phủ, sau đó lại bảo Lưu phu nhân và Hoàn phu nhân thay mặt nàng trông coi, rồi trở về phòng.
Mấy ngày nay, không chỉ Tuân Úc vất vả, Biện phu nhân cũng không thoải mái.
Nàng nằm ở trên giường, suy tư về ngày mai đi gặp Tuân Úc sẽ nói thế nào. Bất tri bất giác thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Biện phu nhân đột nhiên bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc. Nàng vội vã đứng dậy chạy ra ngoài phòng.
- Xảy ra chuyện gì? Người nào đang ồn ào?
Một tỳ nữ chỉ tay về hướng hoàng thành, kinh khủng la lên:
- Phu nhân xem...
Biện phu nhân thuận thế nhìn lại, thấy đằng xa một vùng đỏ rực. Nàng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, cả kinh kêu lên:
- Hoàng cung cháy rồi!
Không nói hai lời, dẫn theo người trong phủ chạy về hướng hoàng cung.
Rất xa đã thấy hoàng cung lửa cháy tận trời, nung đỏ nửa màn đêm. Đám người Hứa Định ở bên ngoài hoàng thành vò đầu bứt tai, thúc thủ vô sách.
- Lão tam, xảy ra chuyện gì?
Vừa thấy Biện phu nhân tới, chúng tướng đều nhường đường.
Biện phu nhân lớn tiếng quát hỏi. Tào Chương vẻ mặt đau khổ đứng ra:
- Mẫu thân, hài nhi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm nay hài nhi vốn đang tuần tra, đột nhiên thấy hoàng thành bốc cháy, liền dẫn theo người chạy tới. Hứa Định tướng quân cũng ở đây, mẫu thân có thể hỏi hắn.
- Hứa Định...
Không đợi Biện phu nhân hỏi, Hứa Định đã bước nhanh tới trước.
- Phu nhân, đến đêm, tiểu tướng đang ở đây dò xét thì thấy thái phó dẫn người đánh hơn mười chiếc xe ngựa, trên đó chất đầy bao bố. Tiểu tướng cũng không biết là cái gì. Sau khi thái phó đi vào lại đuổi hết chúng tôi ra ngoài, sau đó đóng cửa cung... Ta nghe tiếng đồm độp bên trong vang lên, sau đó có mùi dầu hỏa bay tới. Vừa định xông vào cung thì ngọn lửa bốc lên... Thái phó còn đang ở bên trong. Lúc trước ta còn nghe có người ở trong hoàng thành kêu rên nữa.
Biện phu nhân nghe thế không khỏi hít một hơi lạnh.
"Phu nhân, nếu đến khi việc không thể trái, ngài tự nhiên có thể biết!"
Tay Biện phu nhân đang không ngừng run lên, ngơ ngác nhìn đám cháy, lòng thầm nghĩ: thái phó, lẽ nào đây là cách ngài nói cho ta biết sao?
Vì sao làm như vậy? Vì sao làm như vậy...
Biện phu nhân rất khó lý giải ý nghĩ của Tuân Úc. Nàng quay đầu thấy Tuân Uẩn mặt đầy nước mặt đứng ở trong đám người, ngơ ngác nhìn đám cháy.
- Tử Thiến, ngươi qua đây!
Biện phu nhân gọi Tuân Uẩn tới, lại đuổi những người khác đi, nhẹ giọng hỏi:
- Tử Thiến, ngươi thành thật trả lời, ngươi biết thái phó muốn...
Tuân Uẩn gật đầu.
- Khốn khiếp, vì sao không ngăn cản hắn!
- Phụ thân nói, trung thần không thờ hai chủ, hắn làm như vậy, đối với tất cả mọi người mới có lợi.
- Đều có lợi là gì...
Biện phu nhân nói đến một nửa đột nhiên rùng mình. Hình như hơi hiểu ra mục đích chân thực Tuân Úc làm như vậy.
Lưu Hiệp đã chết, điều này đối với Tào gia không thể nghi ngờ là một sự kiện trí mạng. Coi như là đầu hàng, coi như là Đổng Phi sẽ đối xử tử tế người Tào gia. Nhưng một khi bị mọi người biết Lưu Hiệp đã chết, như vậy Đổng Phi sẽ không thể không tiến hành chế tài Tào gia. Người giết Lưu Hiệp, chỉ có Lưu Biện.
Tuân Úc hỏa thiêu hoàng cung, chẳng khác nào một mình gánh tội này.
Mà với Đổng Phi thì sao, nếu như Lưu Biện không nỡ giết Lưu Hiệp, đó sẽ là một củ khoai lang phỏng tay. Hiện tại được rồi, Tuân Úc gánh tội danh, cùng hoàng thành hóa thành tro tàn. Tào gia an toàn, Đổng Phi thư thái... Quan trọng nhất là, Đổng Phi không thể không cảm kích.
Vì vậy, Tuân gia sẽ tiếp tục kéo dài.
Văn Nhược ơi Văn Nhược, ngươi dùng phương pháp như vậy bảo toàn gia tộc, đã tận hết chức trách của một trung thần có khả năng làm.
Tào gia ta đã an toàn...
Nhưng phần ân tình của ngươi, chúng ta nên báo đáp thế nào mới tốt?
Nghĩ tới đây Biện phu nhân không ức chế nổi nước mắt, tràn mi, theo hai gò má... chảy xuống....
← Hồi 283 | Hồi 285 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác