Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 257

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 257: Tăng và đế
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Hai tiểu nha hoàn Tiểu Mộc Đầu hiển nhiên được Hoàng Nguyệt Anh chuyên môn huấn luyện, khi chỉnh đốn bút ký, phân loại ngăn nắp đâu ra đó, từng cái hộp đều có ký hiệu riêng.

Đổng Phi lấy một cái hộp, mở bút ký trong đó ra, do Hoàng Nguyệt Anh đích thân viết, mô tả tỉ mỉ từ lúc xuất hiện ý tưởng thuật in ấn, tới khi bản khắc in hình thành rồi tiến hành cải tiến... Thái độ nghiêm túc của Hoàng Nguyệt Anh qua đó có thể thấy được rõ ràng.

Đúng là một nữ nhân đáng nể.

Y cảm thán trong lòng, đồng thời sinh lòng cảm kích, ông trời giao nữ nhân xuất sắc như thế cho ta, ta phải báo đáp ra sao?

Kỹ thuật in ấn đã xuất hiện, nhưng muốn nhìn thấy thành tích không phải ngày một ngày hai làm được, thợ rồi thiết bị cùng đủ loại việc liên quan không phải có sẵn, may mà sau khi Mã Quân tìm hiểu xong, cũng sinh ra hứng thú cực lớn.

Đây là một chuyện tốt tạo phúc cho sinh linh.

Mã Quân nói:

- Chủ công yên tâm, Quân nhất định mau chóng đưa ra phương án hoàn thiện, Tương tố doanh chúng ta có đủ thợ để biến nó thành hoàn mỹ. Có điều cần thời gian, xin chủ công kiên nhẫn chờ đợi, đừng vội.

Nay Tương tố doanh qua sự gây dựng của đám Mã Quân, Bồ Nguyên đã dần hình thành một cơ cầu hoàn thiện, ở vòng ngoài theo thiết kế của Cam Tín, phân chia tiến hành gia công các loại phụ kiện.

Những cơ cấu này mở cửa, thậm chí loại địch nhân như Tào Tháo cũng biết rõ chuyện này, nhưng muốn xâm nhập vào thì rất khó.

Vì giữa các cơ cấu không có liên hệ rõ ràng.

Ít nhất trong mắt người ngoài thì Tương tố doanh là như thế. Trong Tương tố doanh lại tồn tại một cơ cấu không ai biết, cơ cấu này năm xưa do Phí Ốc lập nên, nay lấy Mã Quân, Bồ Nguyên làm hạch tâm, chuyên môn tiến hành cải tạo vật phẩm.

Đổng Phi gọi nó là Thiên công giám, thợ có thể vào đây không chỉ yêu cầu có trí nhớ cao siêu, càng cần sức sáng tạo. Còn trong mắt người ngoài, Thiên công giám chẳng qua là cơ cấu rất bình thường, chẳng có gì đặc thù.

Đổng Phi biết, một vật từ khi sinh ra tới lúc hoàn thiện cần đủ thời gian, Tương tố doanh tụ tập vô số nhân tài ưu tú, đem thuật in ấn này giao cho Mã Quân, tin rằng hắn nhất định làm ra thành thích. Cho nên Đổng Phi không vội, y có thể vì tam học đợi mười năm, sao để ý chút thời gian đó?

Có điều một câu nói của Mã Quân khiến Đổng Phi phải coi trọng.

- Chủ công, nếu thuật in ấn thành công, thực sự là phúc phận của người đọc sách thiên hạ. Nhưng người chuẩn bị đem sự nghiệp này cho ai hoàn thành.

Sách in từng đợt, giá sẽ rẻ đi, có thể tưởng tượng được sĩ tử thiên hạ đổ xô đi mua thế nào. Sách giá rẻ bán ra được phổ biến, tất nhiên là chuyện cực tốt. Nhưng bảo Đổng Phi dâng tặng miễn phi là tuyệt đối không thể, cho nên cần tìm người hợp tác, người này phải có tài lực lớn, lại có tên tuổi trong sĩ lâm mới đảm bảo loại sách này phổ biến được.

Nhưng dưới trướng Đổng Phi tựa hồ chỉ thiếu thế lực ở phương diện này.

Bất kể là Chân gia Trung Sơn, Trương gia Tây Xuyên hay là Mi gia Từ Châu đều không gánh vác được trọng trách này.

Tiễn Mã Chân đi rồi, Đổng Phi bắt đầu đau đầu...

Hoàng Nguyệt Anh ngủ nguyên một ngày, sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần đã hoàn toàn khôi phục.

Nhưng Thái Diễm thì trở nên bận rộn, vì nàng ôm lấy chuyện mai mối vì Hoàng Nguyệt Anh. Nếu Hoàng Thừa Ngạn là người bình thường thì đã đành, nhưng ông ta xuất thân đại tộc, còn là hiền sĩ có tiếng. Người làm mai phải có thân phận địa vị không kém Hoàng Thừa Ngạn mới được.

Nếu Thái Ung ở đây chắc chắn là nhân tuyển tốt nhất.

Nhưng lão tiên sinh năm năm trước đi về phía tây, hiện giờ chẳng biết ở đâu rồi, theo tin tức lần trước ông phái người truyền về thì nói tới được một nơi khí hậu và hoàn cảnh thoải mái. Còn về tên Thái Ung nói là Tái Nhĩ Trụ gì đó, còn nói là dưới quyền cai trị của đế quốc Đại Tần... Tất nhiên khẳng định không phải Đại Tần họ Doanh rồi.

Nói chung là hiện giờ lão tiên sinh tiêu dao tự tại, tựa hồ không hề có ý trở về. Trừ Thái Ung ra thì trong tay Đổng Phi đúng là không có nhân vật nào có thể sánh ngang với Hoàng Thừa Ngạn, làm Thái Diễm rất buồn phiền.

Theo ý của Hoàng Nguyệt Anh thì kiếm một người đón cha nàng tới là được, nhưng Thái Diễm cho rằng làm thế sẽ nhục thân phận của Hoàng Thừa Ngạn, lễ số không chu toàn, cho nên không chấp nhận.

Thế là Đổng Phi cũng tốt không ít tế bào não.

Nhưng chỉnh thể mà nói mười mấy ngày Đổng Phi về nhà rất nhàn nhã.

Đồng thời Đổng Phi cũng đã tìm hiểu được đại khái tình hình ở Trường An, đặc biệt là sự phát triển của Phật giáo được y đặc biệt chú ý.

Hai năm qua Đồ Trừng lấy thân phận Phật sư, xâm chiếm mấy vạn khoản đất làm tài nguyên phụng dưỡng chùa chiền, tín đồ không ngừng gia tăng. Riêng trong thành Trường An đã có mấy vạn người, đem so với Thái Bình Đạo mà nói không bắt mắt lắm, nhưng làm Đổng Phi ngầm lo lắng.

Hơn nữa Đồ Trừng khi tuyên dương Phật pháp đồng thời âm thầm chĩa mũi giáo vào Đổng Phi, theo lời của hắn thì Phật mang lòng từ bi, cấm sát sinh. Thậm chsi cho rằng chỉ cần bỏ đồ đao xuống là có thể tới thế giới cực lạc.

Trong triều đình không ít quan viên tin lời này, cho nên khi tin báo đại thắng Lạc Dương truyền về, có tin đồn lan đi, nói Đổng Phi đánh trận chỉ vì khoe khoang võ lực bản thân, chỉ biết chém giết sẽ có kết quả này kết quả nọ. Toàn là lời vô căn cứ, nhưng lại có rất nhiều người tin.

Còn Trần Cung hiển nhiên không chú ý tới điều này.

Hiện đã là giữa thu, đại đội nhân mã của Điển Vi đã qua Kính Thủy, tới Hồng Môn Đình. Lưu Biện truyền chỉ, lệnh Trường An quét dọn đón Đổng Phi về, có điều lúc ấy tin đồn càng dữ dội.

Còn hai ngày nữa Điển Vi tới Trường An.

Ngày hôm đó Đổng Phi dậy hơi muộn, mấy người Thái Diễm đều không ở nhà, Tiểu Văn Cơ cũng không biết chạy đi đâu mất.

Hiếm được khi yên tĩnh, Đổng Phi thay y phục, một mình tới diễn võ trường, đầu tiên là luyện Ngũ Cầm Hí làm nóng người, ôn lại quyền cước, đang định luyện chùy thì bên ngoài náo loạn.

- Cha ở đâu rồi? Cha ơi...

Vừa nghe cái giọng non nớt mà thô hào đó là biết của Đổng Hựu.

Đổng Phi vừa bỏ chùy xuống định ra xem có chuyện gì thì thấy con trai đã cuống cuồng chạy vào, làm y giật nảy mình, Đổng Hựu mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là đánh nhau với người ta.

Trong trí nhớ của Đổng Phi thì Đổng Hựu rất ít khi thua thiệt, càng chưa bao giờ khốn đốn thế này, vội ngồi xuống bế lấy con:

- Con ta mặt sao thế này? Lại đánh nhau à?

- Không phải, là ca ca, ca ca...

Đổng Hựu và Đổng Sóc trước giờ như hình với bóng, tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng còn thân thiết hơn anh em cùng mẹ.

Đổng Phi cuống lên hỏi:

- Ca ca con làm sao? Ở đâu rồi?

- Ca ca bị thương rồi.

- Bị thương?

Đầu óc Đổng Phi nổ uỳnh một cái, mắt trợn tròn:

- Sóc Nhi bị thương? Ở đâu, có nghiêm trọng không?

- Tề Từ thẩm thẩm đang chữa trị cho ca ca.

Đổng Phi không nói một lời ôm con chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi:

- Ca ca con sao bị thương.

- Hôm nay con và ca ca ra ngoài chơi, ngoài Đại Ân Phật tự thấy một đám tăng nhân truy sát người ta, người xung quanh làm bộ không thấy. Ca ca bất mãn ra mặt ngăn cản, đám tăng nhân đó vô cùng ngông cuồng, còn nói, còn nói.. Ca ca là, là..

- Là gì?

- Bọn chúng nói ca ca là yêu ma giáng thế.

Đốc Sóc, Đổng Hựu ra ngoài gây chuyện, tuy nói có chỗ quá đáng, nhưng có một điểm tốt, bọn chúng không ỷ gia thế bắt nạt người khác.

Đổng Phi nheo mắt lại, trầm giọng nói:

- Chỉ vì điều này mà các con đánh nhau với bọn chúng à?

- Không phải, con và ca ca tuy giận, nhưng không muốn so đo với bọn chúng. Ca ca hỏi bọn chúng vì sao đánh người, đám tăng nhân bảo bọn con đừng quản chuyện không đâu, còn nói bọn chúng là người hoàng gia, bảo bọn con xéo đi. Ca ca không chịu, thế là đánh nhau.

*****

Đổng Sóc ở một số phương diện rất có tính hào hiệp giống Đổng Trác năm xưa, tuy thường gây chuyện, nhưng đa phần là vì ngứa mắt mới ra tay.

Điểm này Đổng Phi rất thích, cũng hiểu đại khái nguyên do, tới chỗ Tề Tử ở, vừa đi vào thấy nàng đang băng vết thương cho Đổng Sóc, vai có vết đao chém, máu tươi tuôn ra, trông rất khủng khiếp.

- Sóc Nhi, làm sao rồi?

Đổng Sóc nhếch mép nói:

- Cha yên tâm, vết thương nho nhỏ không sao cả... Còn lừa trọc đánh lén, nếu không làm sao khiến con bị thương được? Cha, đám lừa trọc đó quá xấu xa, người kia đã ngất xỉu rồi mà bọn chúng còn không tha.

- Người nào?

- Chính là nam nhân bị bọn lừa trọc đuổi đánh.

Đổng Phi không để trong lòng, hỏi Tề Từ:

- Thương thế Sóc Nhi ra sao?

- Không đụng tới gân cốt, có điều đám lừa trọc ra tay quá tàn độc, với trẻ con mà cũng làm như thế.

Thực ra thể hình của Đổng Sóc trông đâu giống trẻ con.

Đổng Sóc quơ cánh tay còn lại:

- Thẩm thẩm, cháu không phải trẻ con, đợi thương thế lành rồi, nhất định đòi lại công đạo.

Đổng Phi yên tâm, đồng thời một ngọn lửa bốc lên, con trai ta dù có sai, cũng chỉ ta được giáo huấn. Bọn lừa trọc dám cuồng vọng như thế à?

Bảo Đổng Hựu ở lại trong phòng nói chuyện với Đổng Sóc, Đổng Phi ra ngoài thấy ngay Đổng Thiết đứng ở cửa, Bùi Nguyên Thiệu và Hàn Đức đã tập kết Cự ma sĩ đợi y.

- Bọn lừa trọc đó ở đâu?

- Là tăng nhân Đại Ân Phật tự, phân nhánh của Thanh Lương tự, do đồ đệ của Đồ Trừng chủ trì. Vốn là một căn trạch viện cũ, về sau Đại Ân Phật tự chiếm lấy, còn chiếm cả hơn nghìn khoảnh đất xung quanh, tự tập một đám người xưng là đệ tử phật môn, là môn hạ của hoàng thượng... Hoành hành bá đạo, không coi ai ra gì.

Đổng Phi siết chặt nắm đấm:

- Xem ra ta rời Trường An quá lâu, một số người đã quên thủ đoạn của ta, dám ức hiếp tới con ta, đúng là chán sống.

Đổng Thiết lạnh lùng nói:

- Tiểu tướng cũng nghĩ thế.

- Bá Hầu ở nhà thủ hộ, lập tức phái người đưa các phu nhân về.. Tiệt Thiết, theo ta đi gặp đám cao tăng kia.

Giọng Đổng Phi như rít lên từ phế phổi, âm lãnh, ngập ngụa sát khí.

Đổng Phi lần này về Trường An chỉ muốn yên tĩnh ở bên người nhà, không muốn gây chuyện gì, nhưng không có nghĩa là y sẽ nhẫn nhịn.

Bị thương là con y, điều này với y mà nói, là chuyện không thể chấp nhận.

Dù sao hai ngày nữa thôi là Điển Vi sẽ tới Trường An, che dấu hành tung không còn ý nghĩa gì nữa, cứ làm ầm lên, để người Trường An biết, thể diện của Đổng gia tuyệt không cho người ta khinh nhục. Đánh con ta thì Đại Ân Phật tự phải dùng máu mà trả.

Tức thì nghi môn Đại đô đốc phủ mở rộng.

Hàn Đức, Mạnh Thản dẫn 200 Cự ma sĩ võ trang toàn bộ, rời nghi môn. Đổng Phi và Đổng Thiết cũng trong đội ngũ, sát khí đằng đằng hướng tới Đại Ân Phật tự, từ lúc bắt đầu trận chiến Hà Nội, nghi môn của Đổng phủ đã hai năm chưa mở.

Cự Ma sĩ vừa đi ra, tức thì khiến cho rất nhiều người chú ý.

Đại Ân Phật tự nằm ở Khải Hạ môn, đi theo con đường phía bắc sẽ tới Cảnh Phong môn của hoàng thành.

Tòa Phật tự này chiếm quá nửa đất đai của Tiến Xương phường, do chủ trì là đệ tử của Đồ Trừng, cho nên quy mô cực kỳ đồ sự, tới nay vẫn còn đang mở rộng, cư trú vô số cư sĩ.

Cư sĩ trong chùa lấy hộ sa cơ ở Trường An làm chủ.

Nói trắng ra là một đám lưu manh vô lại, dựa vào danh hoàng gia để hoành hành bá đạo, hành sự vô cùng ngang ngược.

Càng có ngu phu ngu phụ để mặc Phật tự ức hiếp, nhà cửa bị chiếm rồi không nói gì, còn gia nhập Phật tự làm Phật nô.

Lúc này Phật tự đang làm pháp sự, ngàn vạn tín đồ quỳ dưới pháp đàn, lắng nghe tăng nhân giảng pháp, cảnh trang nghiêm.

Tiếng vó ngựa như sấm rền phá tan tăng nhân diễn giảng, làm hắn nhíu mày trầm giọng nói:

- Trong tự không cho cưỡi ngựa, kẻ nào ở ngoài huyên náo, Pháp Lan Trúc ra ngoài tra xét.

Phải nói rằng Phật tự ở Trường An đã có quy mô, tuy náo động, song không hỗn loạn.

Dưới pháp đàn, một tăng nhân đứng dậy, kẻ này pháp hiệu là Pháp Lan Trúc, người Tiến Xương phường, tên gốc là Dương Đồng, vốn là hộ sa sút. Trước kia Đại Ân Phật tự muốn xây dựng ở Tiến Xương phương, chọn đúng nhà của hắn, Dương Đồng nhìn ra lợi ích, quy y vào chùa, tụ tập một đám hộ sa sút, tuyên bố với ngoài là môn nhân thiên tử, thường ngày dẫn những kẻ đó ra ngoài làm việc ác.

Đám ngu phu ngu phụ lại rất nhẫn nhục, chẳng đi báo quan mà còn bảo sao nghe vậy.

Pháp Lan Trúc dẫn mười mấy người xông ra, đứng ở cửa thấy một đội thiết kỵ từ xa tới. Tướng lĩnh đi đầu một cầm song đao, một cầm phủ như bánh xe, mặt lạnh khiếp người.

Nếu là trước kia Pháp Lan Trúc thấy quan quân sớm đã hoảng sợ bỏ chạy rồi, nhưng hai năm qua hắn ngông ngạo trong phường không uổng. Ta là ai, là người Phật môn, là môn nhân của hoàng thượng lão gia.

Cho nên hắn không sợ, đứng ra quát:

- Trong vòng trăm bước quanh Đại Ân Phật tự không cho cưỡi ngựa, kẻ nào dám vi phạm..

Còn chưa nói hết thì trong đội ngựa có một giọng nói lãnh lẽo:

- Vì sao dừng lại? Cự ma xung phong lại bị kiến hôi ngăn cản sao? Giết hết.

Tức thì võ tướng cầm song đao xông tới, mũ trụ che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mắt và miệng, Pháp Lan Trúc nhìn rõ nụ cười dữ tợn, hàm răng trắng ởn cực kỳ đáng sợ, chân run lẩy bảy, còn định nói gì thì song đao vung ra, cạch một cái đầu đã rơi xuống đất, máu tươi như suối phun, xác không đầu đổ uỵch xuống đất.

- Cự ma vung kim chùy.

Võ tướng dùng phủ thúc ngựa tới, hai trăm thiết kỵ đằng sau rầm rầm phát động công kích, vó sắt đạp đất, chỉ có hai trăm người mà như thiên binh vạn mã:

- Thế gian đầu chấn kinh....

Cự ma, cự ma...

Có kẻ phản ứng nhanh tỉnh ngộ, đây không phải vệ thành quân bình thường, cũng không phải là cấm quân, mà là Cự ma sĩ.

Thành Trường An ai đáng sợ nhất? Không phải Hán đế Lưu Biện, không phải Phật Tổ hư vô xa xôi.

Chủ nhân thành Trường An là Đổng Phi, là Đổng sát thần mà người đời gọi là Bạo hổ, đám người kia dám diễu võ giương oai trước mặt bách tính, dám đánh nhau với thành vệ quân, nhưng dám đấu lại với Cự ma sĩ sao? Thế có khác gì chống lại toàn bộ binh mã quan trung.

Bắt nạt tiểu dân tầm thường thì các đại nhân vật không để ý, nhưng dính líu tới người của Đổng gia thì bất kể lai lịch ngươi ra sao, không đơn giản là ngồi tù, không khéo máu chảy thành sông.

Đám người kia ôm đầu định chạy, nhưng chỗ đáng sợ của Cự ma xung phong, bọn chúng đâu tưởng tượng được.

Tất cả chiến mà đều là ngựa Tây Vực thuần chủng, tốc độ bộc phát mạnh, trong khoảng cách ngắn cũng phát huy lực sát thương cực lớn. Hàn Đức xoay tròn phủ, bắn lên mồn màn sương máu. Đám hộ sa sút bị chiến mã xô phải còn chưa kịp ngồi dậy đã bị vó ngựa to như cái bát dẫm nát như tương.

Còn những kẻ bỏ chạy bị Cự ma sĩ giơ nỏ bắn chết.

Tiếng kêu thảm thiết ngoài cửa truyền vào trong Phật tự.

Tên tăng nhân đang ngồi ngay ngắn trên pháp đàn mặt biến sắc, vội đứng dậy quát:

- Bọn chuột nhắt phương nào dám quấy nhiễu phật sự thiên tử.

Đám tín đồ nhìn thấy từng con chiến mã đi vào, xếp thành hai hàng đứng im không nói.

Đôi khi im lặng là yếu hèn, đôi khi lại là áp lực đáng sợ. Đám kỵ sĩ đó người mặc thiết giáp, ngay cả chiến mã cũng mặc trọng giáp, đầu đội mũ trụ, làm đám ngu phu ngu phụ cảm thấy khủng hoảng.

Sát khí ngùn ngụt làm cả tên tăng nhân trên pháp đàn cũng phải rùng mình, nuốt nước bọt hỏi:

- Các ngươi là ai sao dám càn rỡ.

Kẻ này mũi cao, mắt sâu, mang đặc trưng rõ ràng của người Hồ, hiển nhiên không biết uy phong của Cự ma sĩ. Nhưng bách tính Trường An nhìn ra, tim đập thình thịch, chuyện gì thế này? Sao thân quân của Đổng sát thần lại tới.

Đổng Phi thúc ngựa đi vào, Đổng Thiết đi bộ sát bên cạnh, 200 cự ma sĩ đồng loạt giơ đao lên, lạnh lùng nói:

- Ta là đại đô đốc Đổng Phi, quan phủ làm việc, kẻ không liên quan lập tức rời đi.

Các ngươi chẳng phải xưng là môn nhân thiên tử sao? Lão tử là chủ nhân thành Trường An, lên mặt với ta à?

Một câu nói làm rất nhiều n gười giải tán tức thì, rất nhiều người nghĩ:" Bọn ta tới cầu Phật tổ che chở, chứ không phải đi nạp mạng. Phật tổ tuy lợi hại, nhưng Đổng sát thần càng đáng sợ hơn. ”

Đổng Phi chiếm lĩnh thành Trường An năm năm, hai lần đồ sát đẫm máu đủ làm người Trường An khiếp sợ.

Có điều vẫn có một đám tín đồ kiên định đứng trước pháp đàn, không chút sợ hãi nhìn Đổng Phi và Cự ma sĩ.

Tăng nhân trên Pháp đàn sắc mặt khó coi:

- Đại đô đốc đích thân tới bỉ tự, tiểu tăng không ra xa đón tiếp được, mong Đại đô đốc lượng t hứ.

Từ trên người đám tín đồ kia, Đổng Phi có một cảm giác quen thuộc, đám tín đồ Thái Bình đạo năm xưa chẳng như thế à? Bọn chúng không sợ chết, vô cùng cuồng nhiệt với tín ngưỡng, Đổng Phi luôn sợ chuyện này, không ngờ vẫn xuất hiện trước mặt y.

Có điều mất bò làm chuồng vẫn chưa muốn.

Một chữ rít ra từ khẽ răng của y:

- Giết.

Hàn Đức, Mạnh Thản mỗi người dẫn 50 Cự ma sĩ đánh tới pháp đàn, những người này không thèm quan tâm ngươi là phần đồ hay thiên tử môn đồ, từ ngày đầu tiên gia n hập Cự ma sĩ, không ngừng được trút vào đầu tin tức: Chủ công các ngươi là Đại đô đốc, các ngươi sống là người của Đại đốc đốc, chết là ma của Đại đô đốc. Chỉ cần là kẻ đích của Đại đô đốc, là kẻ địch của các ngươi, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.

Cự ma sĩ một tay cầm sóc, một tay cầm đao, triển khai đồ sát tàn nhẫn.

Đám tín đồ này đa phần xuất thân từ bách tính tầm thường, sao có thể kháng cự nổi.

Đổng Phi nói:

- Các ngươi chẳng phải nói buông bỏ đồ đao sao? Nhìn thấy chưa? Kết quả duy nhất bỏ đồ đao là mặc cho người ta chém giết. Phật tổ không phải nói với các ngươi niệm một câu A Di Đà Phật là thiên hạ thái bình à? Các ngươi niệm đi, xem Phật tổ có xuống cứu không?

Thực ra câu " A Di Đà Phật " lúc này chưa xuất hiện, Đổng Phi lý giải Phật giáo theo kiến thức đời sau. Y tới thế giới này chẳng có thời gian đi tìm hiểu Phật là gì, dù sao y có thể chấp nhận Phật giáo tồn tại, nhưng không cho phép tà giáo khoác áo Phật.

Đó là vấn đề nguyên tắc.

Cho dù những bách tính kia chỉ là con sâu đáng thương cũng không cần thương xót.

Tăng nhân trên pháp đàn quát:

- Đại đô đốc, ngài làm gì? Tăng nhân chúng tôi không vi phạm luật pháp.

- Không à?

Đổng Phi căn bản không để ý tới đám tín đồ bị truy sát, giục ngựa thong thả đi tới. Có tên tín đồ muốn xông tới liều mạng, nhưng chưa tới gần không bị Cự ma sĩ bắt chết cũng bị Đổng Thiết ra tay giải quyết.

- Ta đã bao giờ hạ lệnh trong vòng trăm bước quanh Đại Ân Phật tự không được phép cưỡi ngựa? Các ngươi dám giả danh quan phủ đưa ra luật định, thật ngông cuồng. Thánh thượng cho ta tổng lĩnh sự vụ thiên hạ, luật pháp của các ngươi từ đâu ra? Ta từng hạ lệnh Phật tự không được tiếp nhận cung phụng, nhưng các ngươi ngoài thành Trường An có hơn vạn mẫu ruộng tốt. Ta từng có lệnh các hộ Trường An không được tự ý nuôi tư binh, nhưng khi quan quân chấp pháp, có rất nhiều người ngăn cản. Hòa thượng, ngươi không phải đệ tử phật môn, chẳng gia là tên tà giáo.

Một tên tín độ liều mạng lao tới trước ngựa Đổng Phi, còn chưa đứng vững, bị Đổng Phi chém làm hai đoạn:

- Tụ tập kẻ bất pháp tập kích mệnh quan triều đình, luận tội, đáng giết.

Mấy tên gọi là Phật tử đã bị giết sạch sẽ, tên tăng nhân đứng trên pháp đàn bị hai Cự ma sĩ lôi tới trước ngựa của Đổng Phi.

Tăng nhân vẫn rất ngông cuồng quát tháo:

- Đổng Ma Vương, ngươi đừng có kiêu ngạo, ta chính là Phật tử do chính miệng hoàng thượng khâm ban, ngươi dám giết ta à?

Lúc này Mạnh Thản đi tới bên Đổng Phi, khẽ nói vài câu. Đổng Phi xua tay, trầm giọng nói:

- Mang lên đây.

Cự ma sĩ ôm một đống quân giới tới, có đao thương kiếm kích, cung nỏ, còn có đồ của Tương tố doanh, chuyên làm cho quân c hủ lực.

Đổng Phi nói:

- Phật môn chẳng phải chú trọng tu hành thanh tịnh à? Vì sao có nhiều vũ khí thế? Còn nữa ai cho các ngươi quyền tự ý lập nhà giam, giam giữ người khác? Hòa thượng, chuyện ngươi làm không ít, thành thực khai ra thì có lẽ còn một đường sống.

- Đổng tặc, ngươi ức hiếp đệ tử Phật sẽ không chết tử tế đâu.

- Ta chết tử tế không thì liên quan gì tới ngươi? Hòa thượng, ngươi có mạnh miệng thì chớ trách ta tàn nhẫn.

Tên tăng nhân gân cổ lên, song không nói nữa.

- Hàn Đức, cầm Cự ma lệnh của ta tới Thừa Minh điện nói với Trần Cung, từ lúc này trở đi, Phật tự lớn nhỏ trong thành Trường An từ Thanh Lương tự ra thì bắt hết. Ta hoài nghi bọn chúng có liên quan tới phản tặc Thái Bình đạo.

Lúc này có hai cự ma sĩ khiêng một đại hán từ hậu viện Phật tự ra, người đó cao lớn vạm vỡ, y phục rách nát, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, hiển nhiên bị người ta dùng trọng hình tra khảo.

Hán tử kia giọng khàn đặc:

- Có phải Đại đô đốc ở trước mặt đó chăng?

- Ta chính là Đổng Phi, ngươi là ai? Vì sao đám tăng nhân bắt giam ngươi, còn dùng trọng hình?

Trong mắt hán tử lóe lên sát khí, hung dữ nhìn tăng nhân:

- Bẩm Đại đô đốc, tiểu nhân là nô bộc trong nhà tướng quân Hạ Hầu Lan, tên Hạ Hầu Mạn, có chuyện muốn bẩm báo Đại đô đốc.

Hạ Hầu Lan! Nghe thấy cái tên đó, người Đổng Phi cứng lại.

Từ khi biết tin về cái chết của Hạ Hầu Lan, lại nghe suy đoán của Giả Hủ, Đổng Phi luôn ghi nhớ trong lòng. Đó là người y không muốn nghĩ tới, là cái tên y không muốn nghe thấy nhất. Song trong lòng Đổng Phi muốn tin, Hạ Hầu Lan không phải tự sát mà là bị giết.

Không ngờ rằng lại gặp nô bộc của Hạ Hầu Lan trong chùa này.

Tích tắc Hạ Hầu Mạn xuất hiện, Đổng Phi nhìn thấy sắc mặt tăng nhân trắng bệch, không còn chút máu nào.

Theo lý mà nói, nếu như Hạ Hầu Lan thực sự là tự sát, bằng vào quan hệ của hắn với đám người Đồ Trừng, vì sao lại đối xử với người của Hạ Hầu Lan như thế? Chẳng lẽ trong này có âm mưu sao?

Nhìn tên tăng nhân, Đổng Phi trầm giọng nói:

- Áp giải tên này về phủ, ngươi không cần nói vội, đợi về ta sẽ hỏi.

Hạ Hầu Mạn là hán tử rắn ròi, dù bị trọng thương nhưng vẫn đẩy Cự ma sĩ ra, không muốn người khác đỡ mình.

Đổng Phi thầm gật đầu, xoay mình lên ngựa.

- Chủ công, ngoài sơn môn có Trường An lệnh xuất lĩnh vệ quân ngăn cản.

- Vệ quân.

Đó là cái tên mà Đổng Phi chưa từng nghe thấy:

- Vệ quân là cái gì? Trường An lệnh vì sao ngăn cản ta?

Vừa hỏi Đổng Phi vừa thúc ngựa đi ra ngoài, liền thấy chừng tám trăm sĩ tốt võ trang đầy đủ, đứng đầu là một văn sĩ tuổi chừng 40, phong độ tiêu sai, dáng vẻ bất phàm. Nhìn thấy Đổng Phi cưỡi ngựa đi tới, hắn liền chặn đường.

- Trường An lệnh Lưu Tiên ra mắt Đại đô đốc.

Ta không biết tên này, ở trong trí nhớ của Đổng Phi, Trường An lệnh là người khác, tuyệt đối không phải văn sĩ tên Lưu Tiên.

Có điều người ta khách khí, Đổng Phi cũng không thể ra vẻ ta đây, xuống ngựa hỏi:

- Lưu Tiên, vì sao ngươi tới đây? Lại ngăn cản đường đi của ta.

- Hạ quan nghe nói có kẻ tới Đại Ân Phật tự giết người, nên tới xem xét.

Đổng Phi nheo mắt, hai lông mày dính vào lau, nghe nói có kẻ giết người tới xem xét? Chỉ xem có cần nhiều nhân mã như vậy không? Hơn nữa Đổng Phi tin, nay trên dưới Trường An đều biết tin y trở về.

Tên Trường An lệnh này không đơn giản.

- Ta nghe nói trong Đại Ân Phật tự có tà đồ truyền giáo, học theo Trương Giác của Thái Bình đạo năm xưa. Kẻ giết người ngươi nói chính là ta.

Đổng Phi vẻ mặt lạnh nhạt trả lời.

*****

- Thì ra là thế.

Lưu Tiên đột nhiên đổi sắc mặt:

- Lưu Tiên là Trường An lệnh, căn cứ vào Hán luật, sự vụ lớn nhỏ trong thành Trường An, đều do hạ quan xử lý. Bất kể Đại Ân Phật tự có học theo tà giáo Thái Bình đạo hay không, Đại đô đốc nên thông báo với hạ quan trước, sau đó do hạ quan xử trí. Nhưng Đại đô đốc tự tiện xử lý việc này, càng chém giết bừa bãi trong thánh địa Phật môn, luật pháp không thể dung thứ, mời Đại đô đốc theo hạ quan một chuyến.

- Ha ha ha....

Đổng Phi không nhịn được cười, đúng là chuyện là năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.

Ta mới rời Trường An hai năm, không ngờ xuất hiện loại cực phẩm này.

Đổng Phi bỏ mũ trụ xuống, nghe xung quanh có tiếng xôn xao, y lạnh lùng hỏi:

- Nếu ta không theo ngươi về thì ngươi sẽ làm gì?

- Vậy đừng trách hạ quan đắc tội.

Lưu Tiên nói rồi giơ tay lên, sĩ tốt đằng sau bước tới, từng cây trường thương sáng loáng chỉ vào Đổng Phi.

- To gan.

Hàn Đức, Mạnh Thản rống lên giận dữ, 200 Cự ma sĩ bảo vệ bên Đổng Phi, rút Hán An đao ra, sát khí ngợp trời.

Trong phút chốc ngoài Đại Ân Phật tự lặng ngắt như tờ.

Lưu Tiên Quát:

- Đại đô đốc luôn miệng nói phải tuân thủ Hán luật, nay lại làm hạ quan khó xử, làm sao khiến người thiên hạ thần phục?

Câu nói này cực khéo, ẩn chưa sát cơ. Phải biết nếu Lưu Tiên nói là anh hùng thiên hạ chứ không phải người thiên hạ thì còn chấp nhận được. Đổng Phi võ dũng, anh hùng thiên hạ kính phục là chuyện bình thường, nhưng kẻ này gộp cả lê dân bách tính vào, nếu Đổng Phi trả lời sai thì vấn đề lớn rồi.

May là Đổng Phi không phải con chim non vừa từ Lương Châu tới Lạc Dương năm xưa nữa.

Mặc dù tính cách của y không thay đổi, nhưng năm sáu năm rèn luyện ở Lạc Dương làm y trở nên cực kỳ cẩn thận, nghe ngay ra cạm bẫy trong lời của Lưu Tiên, cười nhạt:

- Ta chưa từng muốn người thiên hạ thần phục, người thiên hạ chỉ thần phục đương kim thanh thượng, ta là thần tử, sao dám nói để người thiên hạ thần phục? Lưu đại nhân đánh giá ta cao quá rồi.

Chẳng qua là phản bác lại lỗi trong lời nói của Lưu Tiên mà không phải là luật pháp.

Pháp Chính sơ xuất rồi, xem ra Trường An lệnh không phải là nhân vật đơn giản. Hắn từng nói năm ngoái có không ít người tới Trường An, trong đó không thiếu hán thất tông thân, có một số người được ủy phái làm quan, Lưu Tiên là một trong số đó. Nhưng vì sao không ai thông báo cho y, thậm chí nhắc nhở cũng không có.

Là thất chức hay có nguyên nhân khác.

Trong chớp mắt Đổng Phi lóe lên rất nhiều ý niệm, song thầm cười lạnh: Mặc kệ ngươi là ai, ta muốn xem xem, các ngươi còn làm được trò gì.

Vừa định lên tiếng đột nhiên có tiếng chuông ngựa leng keng, tiếp ngay đó là tiếng vó ngựa từ xa tới gần, một đội kỵ binh từ Khải Hạ môn rẽ vào Tiến Xương phường, đi đầu là hai nữ tướng xinh đẹp như hoa, chỉ là mặt phủ xương băng, sát khí lạnh người, đằng sau có thêm hơn trăm nữa binh.

Không ngờ là Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương.

Cách rất xa, Đổng Lục đã quát:

- Ai dám động vào tướng công của ta thì phải hỏi cây thương trong tay ta trước.

Đừng xem thường những nữ binh này, người Trường An ai cũng biết, trong Đổng phủ ẩn chứa toàn tinh binh, cho dù là nô bộc tàn tật cũng có thể một đánh mười. Còn về phần nữ binh của Đổng phủ, vốn là nhóm đầu tiên rời khỏi Loan Vệ doanh, đã trải qua huyết chiến bên Ung thủy.

Những nữ binh này thường ngày không ra mặt, nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối không lưu tình.

Toàn bộ là nhuyễn giáp trường thương, dù chỉ có hơn trăm kỵ, nhưng chẳng hề thua kém đám vệ quân, chớp mắt đã tới ngoài sơn môn.

Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương hôm nay vốn đưa Thái Diễm và Hoàng Nguyệt Anh ra ngoài thành ngắm phong cảnh. Sau khi Đổng Sóc xảy ra chuyện, Lý Quỳ phụng lệnh tới báo tin, tuy Đổng Sóc là con Thái Diễm, nhưng trong mắt hai nàng không khác gì con mình, nghe tin liền nổi giận, về phủ điểm binh đánh tới.

Nữ binh vừa xuất hiện, không khí vốn khẩn trương càng thêm đậm mùi thuốc súng.

Đổng Phi thì lại cười:

- Lục Nhi, Hồng Xương không được vô lễ. Lưu đại nhân nói không sai, sửa người trước tiên phải sửa mình. Ta là Đại đô đốc, nhưng không thể làm trái pháp luật, ha ha ha, chỉ là bộ khúc của ta chỉ xem náo nhiệt, không liên quan tới chuyện này.

- Không đúng, Lưu đại nhân, bọn chúng kẻ nào cũng có phần.

Tăng nhân đột nhiên lên tiếng:

- Đại đô đốc, kẻ này là ai?

- À, chẳng qua là tà đồ Đại Ân Phật tự, ta đang muốn đem về thẩm vấn.

- Nếu đã là tà đồ thì phải do hạ quan xử trí, xin Đại đô đốc giao người cho hạ quan, đem hết về phủ nha mới phải.

Đổng Phi nổi sát khí, Lưu Tiên nhìn chằm chằm vào y, không lui bước.

Rất lâu sau Đổng Phi cười to ba tiếng:

- Nếu đại nhân nói thế thì ta giao tà đồ cho ông, có điều nếu có sai sót gì, đừng trách ta trở mặt vô tình.

- Đây là chuyện của hạ quan, Đại đô đốc theo hạ quan tới nha môn.

Đang nói chuyện thì có trung niên hoàng môn cưỡi ngựa tới, tay cầm cuộn gấm trắng, nói lớn:

- Hoàng thượng có chỉ, mời Đại đô đốc nhanh đi kiến giá.

Đúng là một ngày náo nhiệt.

Đổng Phi đáp:

- Thần tuân chỉ!

Nói xong chẳng thèm để ý tới Lưu Tiên, lên ngựa:

- Các nàng về nhà trước tiên.

Nhìn thì có vẻ như đang bảo hai người Đổng Lục, nhưng khóe mắt liếc Đổng Thiết. Đổng Thiết hiểu ý, khẽ gật đầu, cho một đấm đánh ngất tăng nhân, ném trước mặt Lưu Tiên:

- Lưu đại nhân người đã giao, xin bảo trọng.

Rồi cùng Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương bảo hộ Hạ Hầu Mạn vào phủ.

- Đại đô đốc hôm nay vừa ra ngoài liền có người nhìn thấy. Hoàng thượng nghe nói Đại đô đốc về thì vui lắm.

Hoàng môn kia nói:

Vui à, chỉ e chưa chắc. Đổng Phi không nói gì thêm, ngầm suy ngẫm tình hình trước mắt ở Trường An.

Xem ra hai năm qua Trường An thay đổi không ít, lại có một đám không biết sống chết muốn nhảy ra sao? Ha ha, tốt lắm, xem xem các ngươi bày ra được trò gì.

Đổng Phi không lo lắng chút nào, y tin, bất kể Trường An thay đổi ra sao thì vẫn luôn nằm trong tay y, vì y có một tấm vương bài chưa lật.

Hán đế Lưu biện đang ở Bách Lương đài.

Nói ra thì Bách Lương đài cũng có lai lịch, nghe đâu là Hán vũ đế thích tu tiên, xây dựng nó, có cột đồng cao 20 mét, tên có chậu hứng nước do tiên nhân ban, nước không nguồn, uống vào sẽ trường sinh bất lão. Cột đồng là tiêu chí của Bách Lương đài.

Thú vị là Lưu Biện hậu nhân của Hán vũ đế không mê thần tiên, cũng không uống nước không nguồn, nhưng lựa chọn Bách Lương đài làm nơi tham bái phật pháp, có lẽ nơi này có thể kết nối với thần linh thật.

Hồi 105 trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có nhắc tới cái cột đồng này, ấy là Ngụy Minh đế sai người phá hủy cột đồng, lấy đi chậu hứng tiên lộ, không biết kiếp này cái cột đồng ấy còn giữ được không?

Đổng Phi đi vào trong Bách Lương đài, thấy cung điện như đại hùng bảo điện, đối diện với đại môn là một pho tượng phật, Lưu Biện ngồi quay lưng lại với y, đang tụng kinh y như thật.

Trừ Lưu Biện ra thì không còn ai khác.

Đổng Phi lặng lẽ đứng ở cửa cung nhìn bóng lưng gầy gò của Lưu Biện, lòng sinh ra cảm khái khó nói.

Nếu như không phải y thì Lưu Biện đã chết rồi, trong đầu hiện ra cảnh lần đầu gặp Lưu Biện, cùng chuyện đã qua trong quá khứ.

Lưu Biện ngừng niệm kinh, chậm rãi quay người lại. Hai năm không gặp, trên người Lưu Biện có thêm một cái vẻ mà Đổng Phi khó nói ra đó là gì, trang nghiêm? Có lẽ vậy.

Có điều này Lưu Biện khí độ trầm ổn, rất có phong phạm cao tăng:

- Đổng khanh tới rồi.

- Thần, Đổng Phi tham kiến hoàng thượng.

Lưu Biện ngăn lại:

- Đổng khanh, không cần như thế với trẫm, trẫm còn tưởng hai ngày nữa khanh mới về, không ngờ...

Giọng vẫn nhẹ nhàng như năm xưa, còn có chút rụt rè.

Đổng Phi đáp:

- Thần đã về vài ngày rồi, chỉ là muốn đoàn tụ với người nhà xa cách lâu ngày, nên không báo, xin hoàng thượng thứ tội.

- Chuyện thường tình thôi, có gì mà phải thứ tội.

Ngữ khí Lưu Biện rất kỳ ảo, nghe không chân thật:

- Đổng khanh, nghe nói hôm nay khanh giết người?

- Vâng.

Đổng Phi liền đem nguyên do sự việc kể lại một lần, phát hiện ra vẻ mặt Lưu Biện nhìn có vẻ vô cùng kinh ngạc.

- Không ngờ lại có chuyện này, trẫm chỉ nghe nói có cư sĩ thiện tâm xây phật tự, chẳng ngờ... Đổng khanh, trẫm nói không biết chuyện này, khanh có tin không?

Đổng Phi không hề do dự nói:

- Thần tin.

Mặt Lưu Biện xuất hiện nụ cười sung sướng:

- Chuyện Đại Ân Phật tự do bọn chúng reo gió gặt bão. Trẫm chỉ đồng ý xây Thanh Lương tự, những chùa khác không liên quan tới trẫm. Đổng khanh, thực ra Phật pháp là tốt.

- Thần biết.

- Chuyện này đã nhắc nhở trẫm, năm xưa tiên hoàng từng lập Bạch Mã tự làm cơ cấu quản lý Phật đồ thiên hạ, nhưng từ năm Vĩnh Sơ thứ ba chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Phật pháp không phải Thái Bình đạo, có đạo lý tồn tại của nó. Đồng khanh, trẫm muốn khanh thiết lập cơ cấu giống Bạch Mã tự năm xưa, không biết khanh có chấp nhận không?

Đổng Phi không biết Lưu Biện có ý đồ gì, khom người nói:

- Thần sẽ tận lực làm.

- Chuyện này cứ như thế đi, còn nữa, Đổng khanh không ở Trường An có rất nhiều tông thân tới nương tựa. Trẫm an bài một số người, hi vọng không làm loạn bố trí của khanh.

- Tất nhiên là không?

Hai người không nói chuyện nữa, không khí trong đại điện đột nhiên trở nên vô cùng cổ quái.

- Đổng khanh có biết không, thực ra trẫm rất hoài niệm ngày tháng ở Lâm Kính, Lạc Dương trước kia.

Rất lâu sau Lưu Biện cười nói:

- Ít nhất khi đó chúng ta rất gần gũi, không đề phòng nhau như bây giờ. Trẫm không thông tuệ, khi nhỏ không có ai trò chuyện, mẫu hậu tuy thương trẫm, nhưng không hiểu trẫm. Đổng khanh không biết, trong lòng trẫm coi khanh như huynh trưởng. Khanh cũng bảo hộ trẫm như huynh trưởng vậy, trẫm rất vui.

Đổng Phi không biết trả lời thế nào.

- Khi tham ngộ phật ở Bách Lương đài, trẫm cuối cùng hiểu được vì sao Vũ đế thích thần tiên, chẳng phải vì trường sinh bất lão, thiên hạ này phiền nhiễu, người gian ta trá. Gửi gắm vào thần tiên vì bình an trong lòng.

Những lời này khiến Đổng Phi không thể đánh giá lại Lưu Biện, đây chính là hoàng đế nhu nhược tầm thường đó sao? Lúc như cao tăng, lát như minh quân trí tuệ, rốt cuộc ai mới thực sự là hắn?

- Thực ra hôm nay trẫm tìm khanh tới chỉ để nói chuyện thôi, Hạ Hầu Lan đi rồi, bên cạnh trẫm chẳng còn ai để nói chuyện.

Lưu Biện nói tới đó đột nhiên bảo:

- Nếu sau này Đổng khanh không có chuyện thì tới đây trò chuyện với trẫm. Giống như năm xưa ở Lâm Kính vậy, ngoài ra vài ngày nữa là sinh nhật của Hoàng đế Hiệp, phiền Đổng khanh thay trẫm tặng một phần quà.

- Thần, tuân lệnh.

Phương thức nói chuyện của Lưu Biện nhảy cóc làm Đổng Phi khiếp hãi, không theo được lối suy nghĩ của hắn.

Lát sau Đổng Phi cáo từ đi.

Khi bước ra ngoài, nghe Lưu Biện ngâm:

- Bắc đấu châm mỹ tửu, khuyến long các nhất thương... Đổng khanh, nếu là Bắc Đấu thì Sở Khuyên có trẫm không?

Câu này ý là: Đổng khanh có còn là người bảo hộ trẫm như năm xưa không?

Đổng Phi quay người lại vái sát đất:

- Mãi mãi không phụ vạn tuế.

Câu này mười hai năm trước Đổng Phi từng nói, Hoằng Nông vương khi ấy đã thành thiên tử. Thời khắc n ày, Đổng Phi thực sự hạ quyết tâm, nói xong sải bước rời đi, bên tai vang lên giọng xa xăm của Lưu Biện:

- Trẫm mãi mãi không phụ Đổng khanh.

****

Trăng trong gió mát, từng áng mây nhẹ bồng bềnh theo gió bay về phía đông.

Trong hoa viên dây leo chằng chịt, nở ra những đóa hoa nhỏ mỹ lệ màu tím, tỏa hương thơm thoang thoảng. Cỏ trên mặt đất đã khô vàng dính sương thu, nếu đi qua bãi cỏ, vạt áo thế nào cũng bị sương thấm ướt.

Đổng Phi đang ngồi trên hành lang gỗ, đi chân trần, mặc áo rộng, dựa vào cột, không nói một lời.

Tiểu Văn Cơ rất ngoan ngoãn quỳ ở bên người y, rót rượu nho vào chén bạch ngọc.

Dưới hành lang, đám đại thần Trần Cung, Hoàng Tự, Cố Ung đều quỳ rạp trên bãi cỏ, không ai dám nói gì.

- Đứng dậy đi.

Giọng nói lạnh lẽo của Đổng Phi không nghe ra mừng giận trong lòng.

Nhưng càng thế đám Trần Cung càng không dám đứng dậy, thành Trường An dưới vành mắt của bọn họ, kết quả buổi chiều Lan Trì đại doanh tiến vào tra xét phật tự, phát hiện tám mươi phần trăm cất dấu rất nhiều khôi giáp và quân giới.

Là thủ phụ đại thần, Trần Cung không trốn tránh được trách nhiệm, cho nên khi Đổng Phi còn chưa về, một đoàn người đã tới phủ Đại đô đốc xin trách phạt.

Ngược lại Đổng Phi từ Bách Lương đài về, nhìn vẻ mặt bình tĩnh, không nổi giận, chỉ gọi mọi người tới hoa viên hỏi một câu:

- Thành Trường An xây chùa khắp nơi, mọi người có biết không?

Một câu này làm đám Trần Cung quỳ không dám đứng dậy.

Đổng Phi thở dài:

- Đứng cả lên đi, ta nói rồi, chuyện này không trách các ngươi được, chuyện Phật tự tới đây là dừng, một đám hề chẳng gây lên được sóng gió gì. Có tín ngưỡng không phải là chuyện xấu, chỉ là nếu không quản lý ổn thỏa sẽ thành đại họa. Tấm gương Thái Bình Đạo xưa vẫn còn trước mắt, mọi người đều trải qua đại họa đó, phải biết nhân họa hơn thiên tai.

Trần Cung dập đầu:

- Hạ quan sơ xuất, không phát hiện ra trong chuyện Phật pháp có điều hung hiểm như vậy, ngày mai nhất định...

Đổng Phi cắt ngang:

- Không cần nhắc tới chuyện diệt Phật nữa, các ngươi có thể hủy được đám tăng nhân khoác áo Phật môn, nhưng không hủy được pho tượng phật trong lòng người. Nếu không thể chặn được phải tăng cường ước thúc, dẫn dắt. Chỉ cần chú tâm, chuyện xấu có thể thành chuyện tốt, về điều luật cụ thể, Công Đài và sư huynh nghiên cứu thêm, mau chóng đưa ra chủ trương.

- Vâng.

- Ngoài ra, luận dạy người từ bi, thiện đãi người khác, không phải chỉ có Phật, ta thấy điều Trương Lỗ làm ở Hán Trung không tê. Nâng đỡ một nhóm, đả kích một nhóm, ai ra sức cho ta thì có thể phát triển. Nhưng có một nguyên tắc, Phật giáo cũng được, Ngũ đấu mễ giáo cũng thế, không được nằm ngoài khống chế của chúng ta. Nếu có dấu hiệu không hay xuất hiện phải trấn áp ngay. Có một số việc phải nhìn xa hơn. Công Đài càng phải cẩn thận.

- Hạ quan nghe Đại đô đôc sai bảo.

Nói tới đây, khối đá trên ngực đám Trần Cung cũng bỏ xuống.

Đổng Phi cho bọn họ vào ngồi ở hành lang, lại bảo Tiểu Văn Cơ rót rượu cho bọn họ, rồi xua tay bảo nàng đi, rõ ràng Tiểu Văn Cơ không muốn đi, nhưng thấy cha trừng mắt lên, lập tức ngoan ngoãn rời đi.

- Tiểu Văn Cơ ngày càng yểu điệu thướt tha, không biết tương lai con nhà ai hưởng lợi.

Cố Ung nhìn theo bóng lưng Tiểu Văn Cơ cười đùa, hóa giải sự gượng gạo vừa rồi.

- Gả cho ai cũng được, chỉ cần nó sống vui vẻ vô ưu vô lo cả đời là ta vui rồi.

Đổng Phi nói:

- Các vị, ta muốn biết chuyện vệ quân rốt cuộc là sao?

Cố Ung nhìn Trần Cung rồi đáp:

- Chuyện thành lập vệ quân nói ra thì dài. Khi chủ công đánh nhau ở Lạc Dương có rất nhiều tông thất tới quy thuận, sau Lưu Tiên làm Trường An lệnh, dâng sớ nói, trị an không thể hoàn toàn dựa vào quân đội, dù sao một khi xảy ra chuyện, điều động binh mã không tiện, nên kiến nghị lập đội ngũ thuộc về nha môn.

Đổng Phi nhướng mày:

- Nói tiếp.

- Lưu Tiên kiến nghị, thiết lập vệ quân không chỉ ở Trường An, mà còn thích hợp ở các địa phương, chủ yếu duy trì trị an, xử lý chuyện đột phát, tiêu phí không nhiều, song có thể giảm bớt áp lực của trú quân. Các nơi theo quy mô, ít mười người, lớn như Trường An thì 800 người, tiêu phí có địa phương chi trả, không ảnh hưởng tới triều đình.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<