Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 249

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 249: Cẩm Phàm tặc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Kinh triệu vào tháng ba dào dạt sức sống.

Bên trong Thanh Tỏa môn bởi vì quanh năm hoang phế, khắp nơi là cỏ dại, có cả hoa tử đằng nở rộ bò lan trên bờ tường. Gia Đức Điện nhìn qua rất hoang tàn, gạch vàng ngói xanh bám đầy bụi, cũng che lấp đi hào quang huy hoàng vốn có của nó.

Đổng Phi ngơ ngác nhìn con người trước mắt, mắt trợn tròn, kinh ngạc hỏi:

- Vừa rồi ngươi nói ngươi quen biết Cam Ninh Cam Hưng bá?

Đại chiến Lạc Dương từ lâu đã trần ai lạc định, dựa theo ước định của song phương Hoàng Trung lui về Tu Võ, làm cho Tào Tháo được thở phào một hơi.

Đồng thời Đổng Phi mở rộng Yển Sư, thả mười vạn liên quân của Chu Du rời khỏi kinh triệu. Mà tương ứng, Tào Tháo cũng rời khỏi Huỳnh Dương, đóng quân tại Tân Trịnh. Chính là dựa theo những gì Đổng Phi và Tào Tháo thương nghị, song phương mỗi bên thủ quan ải, từ Toàn Môn quan tới Tân Trịnh làm khu hòa hoãn.

Liên quân vốn tại Lạc Dương có 17 vạn nhân mã. Nhưng Đổng Phi lại cho rằng, phàm người kinh triệu phải thuộc trị hạ của y, không thể rời khỏi theo. Lần này đã đẩy đi 5, 6 vạn người của Tào Tháo. Mà xem như bồi thường, Đổng Phi sẽ mở cửa Mã thị, lấy Huỳnh Dương làm nơi giao dịch, song phương không đóng nhân mã, tiến hành tự do mậu dịch.

Biểu hiện ra đây chỉ là một cái chợ của dân gian tự phát, nhưng trên thực tế thì sao, trong lòng mọi người biết rõ ràng.

Tào Tháo cũng hồi tưởng lại, và đã biết mắc lừa của Đổng Phi. Tồn lương của Đổng Phi còn xa mới mới lớn mạnh như y biểu diễn. Mà những gì Trần Quần thấy cũng chỉ là một giả tượng. Nhưng cho dù biết thì thế nào? Song phương đã đình chiến, lẽ nào lại phát động chiến tranh nữa sao?

Đổng Phi tuy không hy vọng đánh tiếp, đồng dạng Tào Tháo cũng không có hứng thú này.

Bởi vì sự xuất hiện của 10 vạn liên quân đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho Tào Tháo tại Thanh Châu, nói đến cũng coi như một mỹ sự.

Chỉ là khi cùng Lỗ Túc nói đến chuyện này Tào Tháo nhịn không được mắng: bỉ phu giả dối!

Đại chiến Lạc Dương đình chỉ, nhưng cũng không có nghĩa là Đổng Phi có thể rảnh rỗi. Tai hoạ mà đại chiến tạo thành cũng không phải nói vài ba câu là có thể nói rõ ràng. Phải biết rằng, hơn mười năm trước sau khi Lạc Dương trải qua mấy tai hoạ nhân khẩu vốn rất thưa thớt. Sau đó khi Hạ Hầu Uyên đóng quân tại Lạc Dương ít nhiều đã khôi phục chút sinh khí. Nhưng trận đại chiến này kết thúc, toàn bộ kinh triệu thậm chí càng trở nên hoang vắng hơn so với năm đó.

Đông Đô Lạc Dương lớn như vậy, hiện giờ chỉ còn lại không đến 20 vạn nhân khẩu, hơn nữa xung quanh cũng không đến 30 vạn.

Ruộng tốt khai khẩn năm xưa giờ đều bị bỏ hoang. Thành tan hoang, thiếu lương thực, đều là các vấn đề Đổng Phi phải đối mặt.

Đây cũng là nguyên nhân Đổng Phi dày mặt khấu trừ mấy vạn người.

Mặc dù không ích gì với đại sự, nhưng ít nhiều cũng có thể tăng một số nhân khí... Nếu không, cho mấy vạn người này truân điền cũng không phải không được.

Nghĩ Hoàng Cân chi loạn trước đây Lạc Dương được coi là có trăm vạn nhân khẩu. Ai có thể nghĩ đến, mới vài chục năm, đô thị phồn hoa đó lại biến thành dáng dấp như vậy? Đổng Phi quả thật cảm thấy đau đầu!

Sau khi thương nghị với đám người Bàng Thống, Đổng Phi thượng sớ Trường An, tại Lạc Dương thiết lập đốc phủ, bổ nhiệm Trần Đáo làm đô đốc Lạc Dương. Tương ứng tất cả quan lại lớn nhỏ sẽ do Trần Đáo tự mình thu xếp. Phía Trường An chỉ phụ trách cung ứng lương thực cùng tiền năm nay, thứ khác sẽ không quản.

Bổ nhiệm này xuống, bức cho Trần Đáo phát điên!

Trong mắt người khác, đốc phủ Lạc Dương này có quyền lợi khai phủ. Một mình đảm đương một phía, tuyệt đối là một việc béo bở.

Nhưng Trần Đáo lại rất rõ ràng, đây là Đổng Phi muốn buông tay!

Hắn dày mặt đòi Bộ Chất và Lữ Mông trong tay Đổng Phi, vốn Trần Đáo còn muốn móc Bàng Thống, nhưng bị Đổng Phi lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. May là lúc này có bốn người từ Hán Trung tới, cầm thư đề cử của Diêm Phố chạy tới Lạc Dương tìm Đổng Phi.

Bốn người này vốn là bộ hạ của Hán Trung Trương Lỗ, dùng lời trong thư của Diêm Phố để nói chính là nhị Dương, nhị Thân.

Nhị Dương là Dương Ngang Dương Nhậm, hai người là đường huynh đệ. Dương Ngang tinh về luyện binh, Dương Nhậm võ nghệ cao cường, có thể đánh tại lưỡng trận.

Nhị Thân chính là huynh đệ Thân Đam Thân Nghi, là hai huynh đệ chân chính.

Thân Đam từng theo học danh sĩ Hán Trung, rất có tài hoa, tinh về nội chính. Mà Thân Nghi thuở nhỏ khổ học luật pháp, tính tình cương trực, thiết diện vô tư.

Bốn người này rất được Trương Lỗ tín nhiệm, nhưng ai ngờ Vô Nan quân xuất chinh Hán Trung, Trương Lỗ đánh được hai trận liền khai quan đầu hàng, bốn người này cũng trở thành tù nhân. Sau đó Diêm Phố đến, khuyên bảo bốn người một phen, lúc này mới khiến cho nhi Dương nhị Thân này động tâm hiệu lực cho Đổng Phi.

Khi bốn người đến Lạc Dương thì Trần Đáo đang ở chỗ Đổng Phi.

Sau khi xem thư của Diêm Phố, hắn lập tức đứng dậy nói:

- Chủ công, bốn người này là của ta, nếu ai ngăn cản, ta sẽ liều mạng với người đó.

Không nói hai lời, dẫn theo bốn người đang ngẩn tò te nghênh ngang mà đi.

Đổi lại là người khác nhất định sẽ giận dữ. Nhưng Đổng Phi lại không tức giận, bởi vì y biết, chiêu chỉ tay năm ngón này của quả thật đã làm khó Trần Đáo.

Không gặp mấy ngày, Trần Đáo cũng đã sinh ra tóc bạc rồi?

Trần Đáo tại Lạc Dương làm gì, Đổng Phi đã lười đi để ý. Từ Thứ quay lại Hà Nội, Trương Cáp lui về Hà Đông, Bàng Đức thì lĩnh binh quay lại đại doanh Vị Nam. Lạc Dương ngoại trừ Đạp Bạch quân thì chỉ còn lại Nguyên Nhung, Cự Ma và Bối Ngôi tam quân, Đổng Phi cũng chuẩn bị đi rồi.

Nhưng ai ngờ lúc này lại có hai vị khách không mời mà đến.

Một người là Lăng Thao, một người là Tô Phi. Hai người này vốn được Đổng Phi bổ nhiệm huấn luyện thuỷ quân trên Hà Thủy, hiện giờ tới kể khổ với y.

- Hà Thủy cửu khúc, lại có đại lượng phù sa làm tắc hà đạo, chúng ta khó có thể thành lập thủy trại trên mặt sông, đã phụ kỳ vọng của đại đô đốc.

Thật ra huấn luyện thuỷ quân trên Hoàng Hà vốn là một việc không quá thích hợp. Đổng Phi suy nghĩ một chút, có ý vứt bỏ. Đợi phía U Châu bình ổn rồi, có thể tìm một hải cảng để thao luyện nhân mã. Cũng chính vào lúc này Bàng Thống xuất ra một chủ ý cho Đổng Phi.

Thuỷ quân tại phương bắc cũng không quan trọng.

Nhưng tại Kinh Tương lại không thể thiếu...

Kinh Tương thủy đạo ngang dọc, lại có lạch trời Đại Giang (Trường Giang), Đổng Phi sớm muộn cũng sẽ dụng binh đối với phía nam, nhất định phải có một nhánh thuỷ quân hùng mạnh để làm chỗ dựa.

Mà phía nam Đổng Phi cũng không phải không có căn cơ.

Ngoài có Sa Ma Kha, ngầm lại có Chu Hân làm yểm hộ, nếu có thể thành lập thuỷ quân, có thể tại thời khắc then chốt tạo được tác dụng kì binh.

Đổng Phi có phần tâm động đối với kế sách này của Bàng Thống. Kỵ quân tại phía nam khó có thành tựu, hiện giờ trên đất liền có Ngũ Khê Man doanh của Sa Ma Kha, nếu như thực sự có thể thành lập một nhánh thủy quân, quả thật là một việc vô cùng viên mãn. Nhưng vấn đề là, ai tới đảm đương chủ tướng?

Sa Ma Kha...

Đổng Phi không trông cậy vào hắn có thể thành lập ra thủy quân.

Người bên cạnh toàn là mãnh hổ trên đất liền, xuống nước thì biến thành vịt lên cạn. Chỉ có Lăng Thao và Tô Phi tinh về đạo này.

Đổng Phi rất do dự, nên phái ai đi đây?

Một mặt, Đổng Phi quả thật vì ý nghĩ thành lập hải quân cho y mà tâm động, nhưng cũng biết, đó không phải là một việc dễ dàng, cho nên cần người tại phương bắc quản lý. Như vậy hai người không thể cùng đi... Lăng Thao rời khỏi Giang Nam đã lâu, nhân địa đã không quen.

Như vậy phái Tô Phi? Năng lực của hắn được ư?

Đổng Phi rất khó xử, Tô Phi lại tìm tới cửa.

- Chủ công, nếu như chỉ vì nhân tuyển đốc soái thuỷ quân mà phiền não, Phi cũng có một người có thể đề cử, nhất định có thể phù hợp với yêu cầu của chủ công.

- Ai?

- Phi có một hảo hữu, là người Lâm Giang quận Ba Ích Châu (nay là huyện Trung Trùng Khánh), họ Cam tên Ninh.

- Cam Ninh à...

Người Đổng Phi đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tô Phi:

- Cam Ninh mà ngươi nói có phải là Cam Ninh Cam Hưng Bá?

- A, chủ công cũng biết hắn ư?

Nói nhảm, ta đâu chỉ biết hắn, quả thật muốn hắn chết rồi đây.

Đổng Phi cười khổ trong lòng... Cam Ninh Cam Hưng Bá. Lúc trước khi y tại Lịch Dương đã từng đề cử cho Tần Hiệt người này. Lúc đó y đưa ra ba người, ngoại trừ Cam Ninh còn có Chu Thái Tưởng Khâm. Chỉ tiếc Chu Hân chỉ tìm được Chu Thái và Tưởng Khâm, nhưng không được Cam Ninh.

Sau khi Tần Hiệt chết, Tưởng Khâm Chu Thái bởi vì không muốn rời khỏi cố thổ (chí ít họ là nói vậy), nên không theo Hoàng Trung đầu quân cho Đổng Phi.

Sau đó Tôn Sách đánh vào Giang Đông, hai thủy tặc rất tốt không ngờ đầu quân cho Tôn Bá Phù, làm cho Đổng Phi lúc đó cảm thấy rất mất mát.

Vì sao phải đầu quân cho Tôn Sách, cũng không nguyện đầu quân cho ta?

Vì thế ấn tượng của Đổng Phi đối với Chu Thái và Tưởng Khâm không tốt, thậm chí một lần muốn phái người lẻn vào Giang Đông giết hai người họ.

Nhưng không ngờ vào lúc này nghe nói tin tức của Cam Ninh, Đổng Phi không khỏi tâm động, nhìn Tô Phi, chờ hắn nói hết.

Tô Phi nói:

- Cam Ninh là người từ nhỏ đã có thần lực, hào hiệp chính trực, đã từng được đề cử làm Kế duyện, sau đó còn liệt vào quận thừa của Thục Quận dự khuyết. Tuy nhiên người này bản tính rất thích xen vào chuyện bất bình, bởi hương thân hoành hành, đã tức giận giết người, sau đó một mình rời khỏi gia hương.

Đổng Phi vội hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Năm Trung Bình thứ nhất hắn bởi tin tưởng Thái Bình Đạo nên gia nhập vào, làm Cừ soái...

- A?

Đổng Phi lại choáng váng...

Thảo nào Chu Hân không nghe được hạ lạc của Cam Ninh. Trong năm Trung Bình, khi đó triều đình đang nghiêm khắc tiến công Thái Bình Đạo, chắc hẳn Cam Ninh cũng muốn tránh đi cho nên mới không biết tung tích. Đánh tốt thật, đánh tuyệt thật, bằng không thì khả năng lại chạy sang Tôn Bá Phù.

Tô Phi thấy Đổng Phi sau khi nghe được ba chữ Thái Bình Đạo cũng nổi giận, tuy thần sắc phức tạp nhưng hiếu kỳ nhiều hơn tức giận.

Hắn lập tức đánh liều nói:

- Sau năm Trung Bình thứ nhất, ta và Cam Ninh làm thủy tặc trên Hoán Giang, nấp trong Động Đình hồ.

Đổng Phi đột nhiên nói:

- Bá Ngọc, theo như ngươi nói... Ngươi cũng từng là người của Thái Bình Đạo sao?

- Việc này...

Tô Phi hoảng loạn trong lòng. Đổng Phi nói không sai, năm đó hắn cùng Cam Ninh là kết bạn tại Thái Bình Đạo. Năm ấy hắn 20, mà Cam Ninh 16. Tô Phi vẫn đều rất chiếu cố tiểu huynh đệ mới gia nhập Thái Bình Đạo này, mà Cam Ninh cũng xem Tô Phi là huynh trưởng.

Hắn vẫn không dám nói với người ta chuyện này, đặc biệt là sau khi đầu quân cho Đổng Phi.

Tô Phi rất rõ ràng thái độ của Đổng Phi đối đãi với giáo đồ. Nói trắng ra, lúc trước Thái Bình Đạo không phải là bởi vì Đổ Đổng Phi mà khởi sự sớm sao?

Trời mới biết, vị chủ công này sau khi biết thân phận của mình có thể sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với mình hay không.

Có điều đã nói đến bước này, hắn cũng không có gì mà giấu diếm nữa. Tô Phi cắn răng một cái, quỳ gối trước mặt Đổng Phi và nói:

- Tô Phi gạt chủ công đã lâu, thực tội đáng chết vạn lần. Không sai, năm đó Phi cũng gia nhập Thái Bình Đạo, cùng Cam Ninh đều là tiểu Cừ soái của Trường Sa.

Đổng Phi kéo Tô Phi đứng dậy.

- Bá Ngọc, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi có tội gì?

- Phi biết chủ công xem Thái Bình Đạo là yêu tà, cho nên vẫn không dám nói ra chân tướng. Tuy nhiên việc này ngay cả đại công tử cũng không phải rất rõ ràng.

Đại công tử mà Tô Phi nói chính là Cố Ung.

Đổng Phi nở nụ cười:

- Bá Ngọc, ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi. Ta cũng không phải xem Thái Bình Đạo là yêu tà. Trên thực tế bao gồm phật giáo, ta cũng rất tán thưởng. Người không thể không có tín ngưỡng. Phải có kính thiên địa, bất kính quỷ thần. Ta từng đọc qua [Thái Bình thanh lĩnh đạo] của Thái Bình giáo các ngươi, có đôi khi còn có thu hoạch. Ta hận chính là những kẻ lấy tôn giáo làm ngụy trang, thi hành chính sách ngu dân, làm việc yêu ma.

- Chủ công...

Tô Phi kích động trong lòng, nước mắt suýt nữa rớt xuống.

Đổng Phi nói:

- Ngươi nói tiếp chuyện về Cam Ninh đi.

- Hưng Bá thích xa hoa, thường lấy Cẩm Phàm làm hiệu, nhưng khi hai người chúng tôi nấp trong Động Đình trên cơ bản hắn không nghe theo hiệu lệnh của ta. Sau đó, Hưng Bá cướp giết người của Vương thị đại tộc Kinh Châu trên Đại Giang. Ta biết Vương thị sẽ không chịu để yên, liền bảo Hưng Bá chạy đi... Việc sau đó ngài cũng biết rồi đấy. Ta bị bắt, nhưng vu cáo không phải là việc ta làm. Cố lão gia vừa lúc đi qua, nên đã cứu ta.

Đổng Phi nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:

- Nói như thế, ngươi cũng không biết hạ lạc hiện giờ của Cam Ninh?

Tô Phi cười:

- Phi sao có thể không biết? Lúc trước ta cùng Hưng Bá hẹn nhau, bảo hắn hội hợp với ta tại sông Tầm Dương. Sau đó ta đến đảo Thả Mạt. Theo Cố lão gia nên không có đi vào. Nhưng ta biết, Hưng Bá nhất định sẽ chờ ta tại sông Tầm Dương. Nếu như ta không đến, hắn nhất định sẽ sẽ không đi.

- Ngươi nói là hiện giờ Cam Ninh đang ở sông Tầm Dương?

- Đúng vậy!

- Vì sao phải đến sông Tầm Dương

Nói rồi Đổng Phi đứng lên, sai người dâng lên địa đồ, tìm kiếm vị trí sông Tầm Dương.

Nhưng vừa tìm Đổng Phi liền giật mình. Sông Tầm Dương là một đoạn từ Trường Giang chảy qua Cửu Giang, nằm ở phía tây hồ Bà Dương. Phương bắc Lư Sơn sông hồ vờn quanh, vị trí của nó cực kỳ quan trọng. Tại trận chiến Ngô Việt còn là vùng giao tranh. Đổng Phi sống lâu ở phương bắc, hơn nữa lại tướng trên ngựa, cũng không phải quá quen thuộc hà vực ở phía nam. Cái nhìn của y không quan trọng, nhưng phát hiện ra một địa phương cực kỳ quan trọng.

Sài Tang...

Trong Diễn nghĩa Chu Du không phải truân quân tại Sài Tang sao?

Chỉ là bởi hiện nay Cửu Giang thuộc về Lưu Bị, vì vậy Chu Du cũng không thể truân quân.

Trước đó vài ngày, Đổng Phi còn đau đầu làm sao ngăn cản nhị Lưu phân chia Giang Đông. Mặc dù nói Chu Du đã trở về Giang Đông, nhưng Tôn Sách dù sao chỉ có lực một quân, mà Tào Tháo đang bận đối phó Viên Thiệu, căn bản không có khả năng duỗi tay ra hỗ trợ Tôn Sách.

Bàng Thống đã phân tích cái hại khi nhị Lưu giáp công Tôn Sách. Lúc đó Bàng Thống còn nói:

- Nếu như chủ công có được một nhánh thuỷ quân, không cần nhân số nhiều, đủ để khiến Lưu Bị không thể toàn lực công kích Giang Đông.

Hừ, đúng là nói cái gì thì cái đó tới!

Không được, Cam Ninh này không thể bỏ qua nữa, nhất định phải nhét vào dưới trướng. Bằng không ngày khác chạy sang Tôn Sách hoặc là Lưu Bị thì nhất định phiền phức.

- Bá Ngọc, ta muốn ngày mai ngươi... Không, lập tức lên đường đến sông Tầm Dương tìm Cam Ninh. Nhất định phải thuyết phục hắn quy thuận ta. Về phần nói chuyện thế nào ta mặc kệ, ta chỉ muốn Cam Ninh hiệu lực cho ta. Chuyện này cực kỳ quan trọng, ngươi có nắm chắc hoàn thành cho ta hay không?

Tô Phi chắp tay nói:

- Nếu như Bá Ngọc phụ chủ công nhờ vã, nguyện cầm đầu tới gặp.

Đổng Phi nở nụ cười, mặc dù khi y cười nhìn qua rất khó coi, thậm chí có chút dữ tợn, nhưng Tô Phi lại có thể cảm giác được Đổng Phi đã trở nên thoải mái hơn.

Thở ra một hơi thật dài, Đổng Phi lấy ra một tấm Cự Ma lệnh giao cho Tô Phi.

- Sau khi ngươi thuyết phục Cam Ninh rồi cứ ở lại bên cạnh hắn. Nói cho Cam Hưng Bá, ta cho hắn một tổ chức quân, tên là Cẩm Phàm doanh. Đầu tiên, các ngươi phải ở trên sông Tầm Dương ngăn chặn binh lực của Lưu Bị cho ta. Không cần chính diện giao phong, chỉ cần khiến hắn suốt ngày chật vật là đủ rồi.

- Phi minh bạch!

- Nếu như tình hình không ổn, có thể lập tức lui tới Động Đình hồ. Tam đệ ta Thiên Hầu Sa Ma Kha, ngươi chắc biết tên của hắn. Có bất luận yêu cầu gì có thể cầm Cự Ma lệnh tìm tam đệ ta giúp đỡ. Nói cho Cam Hưng bá, nói hắn chỉ thuộc trị hạ của ta, ngoại trừ ta, bất kỳ ai, bao gồm tam đệ Sa Ma Kha của ta cũng không thể chỉ huy hành động của hắn... Nói chung, ngày khác ta mã đạp giang biên, hi vọng có một nhánh thuỷ quân hùng mạnh.

Tô Phi nhất thời kích động!

Trực tiếp thuộc về Đổng Phi? Đây là khái niệm gì?

Toàn bộ Quan Trung, binh mã trực tiếp thuộc chỉ huy dưới trướng Đổng Phi chỉ có mấy nhánh.

Giải Phiền quân, Đạp Bạch quân, Vô Nan quân, Tuyển Phong quân, Khất Hoạt quân, Du Dịch quân, lại thêm Cự Ma, Bối Ngôi cùng Nguyên Nhung tam quân, tổng cộng có chín nhánh binh mã trực thuộc Đổng Phi. Hôm nay tại có thêm Cẩm Phàm doanh... Điều này đủ để nói rõ Đổng Phi coi trọng Cam Ninh thế nào.

Tô Phi nói:

- Chủ công yên tâm, Phi lập tức khởi hành, nhất định không nhục sứ mệnh!

******

Cùng lúc đó, Tào Tháo ở tại Tân Trịnh cũng đang tra duyệt công văn.

- Thừa tướng, Giang Đông lại phái người đến đây truyền tin, thỉnh cầu chúng ta xuất binh ngăn chặn binh lực của Lưu Bị và Lưu Biểu... Thừa tướng, ngài xem chúng ta có nên hay không...

Tào Tháo buông công văn xuống, nhìn thoáng qua Lỗ Túc rồi nở nụ cười!

- Tử Kính, xuất binh ta thấy cũng không cần nữa rồi. Hiện giờ binh mã trong tay ta có ba thành đều đặt ở phía Thanh Châu, rất khó điều nhân mã. Cùng lắm ta chỉ có thể bảo Lữ Bố tại Nhữ Nam đánh nghi binh... Ngươi cũng biết, Lữ Bố mặc dù vũ dũng, nhưng chưa hẳn là đối thủ của Trương Phi Yến.

Lỗ Túc tỏ ra sốt ruột:

- Lẽ nào chủ công muốn thấy Tôn Sách bị tiêu diệt sao? Nếu Tôn Bá Phù thất bại, thừa tướng cũng có hung hiểm.

Tào Tháo cười ha ha:

- Tử Kính, ngươi đừng có gấp, nghe ta từ từ nói. Mặc dù ta không xuất binh, tự nhiên sẽ có người nguyện ý xuất binh.

- Ngài nói là...

- Sao ta lại sao lại không biết, Tôn Bá Phù thất thế, thì Lưu Huyền Đức nhất định sẽ đặt chân Giang Đông. Ta có thể nhìn ra được, Lương Châu bỉ phu há có thể không nhìn ra?

Câu Lương Châu bỉ phu này có ý trêu đùa càng hơn ý vũ nhục.

Ngày đó tại Đại Phi sơn uống rượu, Tào Tháo đã thay đổi rất nhiều, khi nói chuyện thường hay dí dỏm.

Lỗ Túc gật đầu:

- Chủ công cao kiến, Đổng Phi nhất định sẽ không ngồi xem Lưu Huyền Đức kiêu ngạo.

- Ta dốc hết binh lực tại Thanh Châu, chính là muốn nói cho tên đó, ta đã vô lực để ý đến phía nam. Ta không để ý Giang Đông Đổng Tây Bình y nhất định sẽ sốt ruột. Yên tâm đi, không bao lâu, y nhất định sẽ có động tác. Tử Kính ngươi cứ lo xã giao với người của Tôn Sách đi, nói là ta đã có quyết định... Đến lúc đó, Đổng Tây Bình y xuất binh xuất lực, Tôn Sách lại sẽ cảm kích ta... Hừ hừ, bị y đùa giỡn một lần, cũng phải đòi lại mới phải.

Nếu như nói nhắc Tào Tháo không tức giận vì Đổng Phi sử kế lừa hắn thì khẳng định là nói bậy.

Ôm một bụng tức thì phải lấy lại thể diện. Mặc dù chúng ta thương lượng không khai chiến, nhưng không thể ngăn cản ta dùng mưu kế chơi ngươi.

Nghĩ đến Đổng Phi sau khi biết chân tướng sẽ nổi trận lôi đình, Tào Tháo nhịn không được cất tiếng cười to: dù người gian như quỷ, cũng phải trúng kế của ta...

*****

Sài Tang (nay là huyện Tinh Tử Cửu Giang), bởi có Sài Tang sơn mà được đặt tên, thiết lập vào thời Tây Hán.

Khi Đại Giang chảy tới chân núi Lư Sơn sẽ hội tụ tại hồ Bà Dương, cũng đã tiến vào lãnh địa của Sài Tang. Tại đây mới thấy hết vẻ đẹp của vùng Giang Nam sông nước, sơn sắc mênh mông. Ngay giữa đầu hạ, Sài Tang dưới ánh trăng nhô cao có vẻ càng quyến rũ phong tình.

Lúc này chiến sự Lư Giang đang vào hồi quyết liệt. Lưu Bị tự mình đốc chiến, lấy Văn Sửu làm tiên phong đánh vào bên trong quận trị Đan Dương. Ngay khi Tôn Sách chỉnh quân chuẩn bị đại chiến với hắn một trận thì lại đột nhiên chuyển hướng, từ Đan Dương thẳng đến Lư Giang. Cùng lúc đó, quân Lưu Biểu đang dây dưa cùng Dự Chương cũng đột nhiên bắc hạ, cùng Lưu Bị liên thủ giáp công. Vùng Lư Giang rộng lớn trong một tháng đã không còn là trị hạ của Giang Đông.

Điều này khiến Tôn Sách thoáng cái ngẩn người.

Liên quân nhị Lưu mãnh công Đan Dương, Tôn Sách khẩn cấp triệu Trần Đăng từ Ngô Quận tới, mở đạo phòng tuyến tại huyện Đan Dương, giằng co với nhị Lưu.

Cũng vào lúc này Chu Du lĩnh binh trở về, trên mức độ nhất định đã giảm bớt áp lực cho Tôn Sách.

Nhưng nhiêu đó vẫn còn chưa đủ. Trong tháng tư huyện Đan Dương thất thủ, quân Tôn Sách lại lần nữa lui trăm dặm. Một đường từ Vu Hồ tới Trường Đãng hồ cuối cùng cũng ổn định được trận thế. Nhưng Tôn Sách và Chu Du đều rất rõ ràng, trận thế này qua là tạm thời ổn định, trời mới biết có thể chống đỡ đến khi nào?

Lưu Bị có thể nói đã rửa sạch hết nỗi uất ức tại Lạc Dương, toàn bộ quân Từ Châu đều phấn chấn vô cùng.

Tuy nhiên phấn chấn này, vinh quang này... lại không có chút quan hệ nào với Nghiêm Bạch Hổ. Bởi vì lúc này hắn đang đóng quân ở trong đại doanh Sài Tang.

Cũng không phải Lưu Bị không tín nhiệm hắn, không trọng dụng hắn.

Mặc dù nói Lưu Bị tại Lạc Dương đã làm mất nhị quan, Lưu Toàn và Tư Mã Ý, nhưng lại có được Hứa Du Văn Sửu và Tự Thụ. Thực lực không những không giảm, thậm chí càng mạnh hơn. Điều này cũng không phải nói Tự Thụ nhất định mạnh hơn Tư Mã Ý. Giữa hai người hoàn toàn không có gì để so tính. Một người mới ra đời, một người đã trải qua mưa gió; một người trí tuệ mới mở, một người khác lại đang đứng ở trạng thái đỉnh phong của mưu sĩ.

Tự Thụ không biết giở âm mưu quỷ kế gì, nhưng một chiêu nhất thức đó lại là dương mưu đường đường chính chính, ngay cả Tư Mã Lãng cũng mặc cảm.

Liên hợp Lưu Biểu, chính là mưu đồ của Tự Thụ đưa ra.

Mà diệu chiêu đánh chiếm Lư Giang cũng là tâm huyết của hắn.

So sánh với lúc chân tay co cóng, còn đấu đá lẫn nhau khi còn là thủ hạ của Viên Thiệu, Tự Thụ dưới trướng Lưu Bị có thể nói như cá gặp nước.

Cùng lúc đó, Hứa Du đảm nhiệm thái thú Tiểu Bái, cùng Quan Vũ tọa trấn hậu phương, khiến cho Lữ Bố Tào Tháo cũng không thể đi tới.

Từ điểm này mà nói, thủ đoạn dùng người của Lưu Bị cao minh hơn Viên Thiệu gấp trăm lần. Mặc dù thủ hạ nhân tài không nhiều, nhưng hắn lại có thể đem mọi người tết thành một sợi. So với đoàn đội mưu sĩ của Viên Thiệu cấu xé lẫn nhau, năng lượng phát huy ra càng lớn hơn gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.

Tất cả mọi người rất hài lòng, chỉ có Nghiêm Bạch Hổ không quá đắc ý.

Cháu trai chết, mình cũng dần dần rời khỏi hạch tâm của tập đoàn Lưu Bị, thậm chí ngay cả mao đầu tiểu tử Cao Sủng cũng được trọng dụng hơn cả hắn.

Nếu như nói trong lòng không có vướng mắc, đó là nói bậy.

Cũng may Nghiêm Bạch Hổ đã trải qua rất nhiều chuyện, từ thủy tặc năm đó trở thành thái thú Cửu Giang, đại đô đốc thuỷ quân Sài Tang hôm nay, nhiêu đó cũng đủ rồi. Hôm nay Sài Tang tích trữ lương thảo của quân Từ Châu, nói đến thì Lưu Bị vẫn rất tín nhiệm Nghiêm Bạch Hổ.

Ánh trăng sáng tỏ, Nghiêm Bạch Hổ uống rượu ngắm trăng bên bến đò Sài Tang, gió hướng đông bắc.

Trên mặt sông xuất hiện hơn mười chiếc thuyền, treo cờ hiệu của quân Kinh Châu, từ phía tây nam dần dần áp sát.

Tự có chiến thuyền tuần giang từ trong thủy trại lao ra, khi cách đội tàu của đối phương một khoảng, mới lớn tiếng la lên:

- Các ngươi là người phương nào, nhanh báo ra thân phận.

- Chúng tôi từ hồ Bà Dương tới, phụng mệnh của Lưu Kinh Châu áp giải lương thảo, cũng có rượu ngon tặng cho Nghiêm đô đốc, Lưu Kinh Châu nói Nghiêm đô đốc trấn thủ Sài Tang đã vất vả rồi.

- Chờ đấy, đợi ta hồi báo đô đốc.

Nghiêm Bạch Hổ cũng biết một chút. Năm ngoái bởi vì liên quân Lạc Dương đại chiến, quân Từ Châu chuyển vận rất nhiều lương thảo tới Lạc Dương. Tuy nói không có trở ngại, nhưng Lưu Bị vẫn bắt chẹt Lưu Biểu một chút. Lưu Biểu cũng không phải rất đồng ý, nhưng niệm tình hai nhà liên thủ, thường xuyên sẽ đưa chút lương thảo qua đây. Đương nhiên rồi, lương thảo Lưu Biểu đưa qua đây sẽ không nhiều, chất lượng cũng không phải rất tốt, cũng chỉ dùng để ngụy trang cho liên quân kia thôi.

- Chút lương thảo như thế thì có ích gì?

Nghiêm Bạch Hổ thầm cười lạnh trong lòng, đương nhiên biểu hiện ra vẫn phải tỏ ra cao hứng.

Lương thảo không quan trọng, quan trọng là rượu ngon kia. Cả ngày ở Sài Tang, nếu như không có rượu ngon trợ hứng, chẳng phải rất khó chịu sao? Từ phương diện này mà nói, Lưu Cảnh Thăng này coi như biết tình thú.

Không thèm để ý phất tay, Nghiêm Bạch Hổ cũng không phái người đi lên thuyền kiểm tra một chút.

Đội thuyền cách thủy trại càng ngày càng gần...

Có tiểu giáo đột nhiên phát hiện vài điểm cổ quái, vội vàng nói với Nghiêm Bạch Hổ:

- Đô đốc, hình như có gì đó bất thường.

Đêm nay Nghiêm Bạch Hổ uống không ít rượu, lúc này đầu ngất ngất, nghe thế cười nhạo:

- Lo sợ không đâu, có chỗ nào bất thường đâu?

- Đô đốc, ngài xem đội thuyền kia đều ăn nước không sâu. Nếu là thuyền lương sao lại như vậy?

Nghiêm Bạch Hổ ngẩn người, ngưng mắt nhìn ra xa. Chỉ thấy đường ăn nước của thuyền lương rất rõ ràng, đâu thể là vận chuyển lương thảo qua đây được?

- Không hay... Mau ngăn cản chúng lại!

Ngay khi Nghiêm Bạch Hổ lên tiếng, hơn mười chiếc thuyền đó đột nhiên tăng tốc, loáng thoáng, hình như có tiếng chuông leng keng vang lên.

Đội thuyền chạy ào vào thủy trại, lao thẳng tới kho lẫm chất đống bên bến đò.

Vải bạt xốc lên, trên thuyền toàn là các vật dẫn lửa như cây khô. Một hán tử cao tám xích, vóc người hùng vĩ châm lửa vào đội thuyền. Trong nháy mắt tấp vào bờ, lửa đã lủi lên bến đò. Sau đó, hơn trăm đại hán lục tục lên bờ, đội thuyền vang lên cái ầm, va vào bến đò.

Đội thuyền bị lửa cháy mạnh bao trùm sau khi nhận được va chạm kịch liệt, vô số cỏ khô bốc cháy văng ra ngoài.

Kho lương liền bốc lửa, trong chớp mắt đã lan tràn ra. Quân còn chưa làm ra phản ứng, sao kho lương đột nhiên đã bốc cháy rồi?

Hán tử nhảy lên bến đò trước tiên trong tay cầm một thanh Ngân lân phân thủy đao, tiến lên một bước, một đao chém ngã một viên tướng rồi xoay người lên ngựa, nắm lấy một cây đại đao và lớn tiếng quát:

- Nghiêm Bạch Hổ, Cam Ninh ở đây, còn không qua nhận lấy cái chết!

Trong nháy mắt tiếng la vang lên, ngoài đại doanh đột nhiên người hô ngựa hý.

Có tiểu giáo chạy tới nói:

- Khởi bẩm đô đốc, việc lớn không tốt... Có người, có người cướp trại!

Nơi này là Cửu Giang, nơi này là trị hạ của Từ Châu. Trong đại doanh này ít nhất cũng hơn vạn nhân mã, không ngờ có người dám tới nơi này chịu chết?

Trong đầu Nghiêm Bạch Hổ trống rỗng, vẫn còn đang suy nghĩ: "Cam Ninh, là ai?"

Nghe tiểu giáo bẩm báo, hắn liền kinh hoảng vội hỏi:

- Có bao nhiêu người, là cờ hiệu phương nào?

- Không biết, đối phương toàn đeo bạch vũ, ít cũng phải mấy nghìn người!

- Địch tập kích, địch tập kích... Nhanh báo hiệu!

Lúc này Nghiêm Bạch Hổ đã hoàn toàn tỉnh rượu. Hắn vội vã sai người dẫn ngựa qua, vừa mới xoay người lên ngựa đã thấy Cam Ninh từ trong loạn quân đánh ra, trên lưỡi đao của đại khảm đao vẫn còn nhỏ máu, người khoác Tạo la bào, vết máu loang lổ.

Hai Từ Châu tướng lao ra từ phía sau Nghiêm Bạch Hổ.

Cam Ninh mặt không đổi sắc, hét lớn một tiếng, đại đao vung ra. Chỉ bốn năm hiệp, giơ đao chém hai viên tướng ngã ngựa.

- Nghiêm Bạch Hổ, chạy đi đâu!

Nghiêm Bạch Hổ nổi giận đùng đùng, cầm thương ra nghênh đón.

Lúc này, thấy một đạo nhân mã từ ngoài đại doanh đánh vào, đại tướng dẫn đầu mặc chiến bào trắng, tay cầm một cây ngân thương, sát pháp mạnh bạo. Trên búi tóc cắm một sợi bạch linh, sĩ tốt phía sau tất cả đều trang phục như vậy, nhân số khoảng chừng nghìn người.

Người này chính là Tô Phi.

Ngày đó tại Lạc Dương, sau khi Tô Phi nhận được quân lệnh, chỉ dẫn theo mấy trăm người đi.

Nói đến thì Tô Phi là người có tâm tư rất tỉ mỉ, hắn không đi tìm Cam Ninh trước mà trực tiếp đến huyện Dậu Dương tìm huyện lệnh Dậu Dương là Chu Trị. Thông qua Chu Trị, hắn đạt được liên hệ với Sa Ma Kha, đồng thời lấy được từ chỗ Chu Hân hơn nghìn nô mã (ngựa tồi). Ha ha, ở trong mắt Tô Phi, ngựa của Chu Hân quả thực là nô mã, dù sao cũng đã quen với Đại Uyên lương câu Tây Vực, ngựa tầm thường đâu thể lọt vào mắt được?

Lấy danh hiệu của thái thú Võ Lăng chạy thẳng đến sông Tầm Dương, mấy ngày sau hội hợp với Cam Ninh.

Cam Ninh quả thật rất tôn trọng Tô Phi. Năm đó chỉ một câu nói của Tô Phi hắn đã ròng rã ở trên sông Tầm Dương này hơn vài năm. Trong tay có 800 kiện tốt, tất cả đều đến từ Đan Dương, có thể xuống sông bắt rồng, lên ngựa chinh chiến, vũ dũng phi phàm.

Tô Phi nói rõ tình huống cho Cam Ninh sau khi chia tay. Đồng thời rất trực tiếp nói:

- Trước khi rời khỏi Lạc Dương, đại đô đốc từng nói với ta, nếu như Cam Ninh nguyện ý hiệu lực, điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.

Giữa hai huynh đệ này không có gì phải quanh co lòng vòng.

Sau khi nói hết, Tô Phi còn lấy ra một thanh Ngân lân phân thủy đao khảm chuông, đây là binh khí hắn lấy từ trong kho binh khí của Trần Đáo.

Đao dài sáu xích, cán dài chừng hai xích, mặt trên có chuông, trên chuôi đao có một đoạn ngân liên dài một trượng.

Cam Ninh từ lâu cũng đã nghe danh của Đổng Phi, trầm ngâm một lát hắn nói:

- Ninh cũng ngưỡng mộ đại đô đốc đã lâu, chỉ hận không có cửa đầu nhập vào. Hôm nay huynh trưởng đến đây, Ninh không lời nào để nói. Điều kiện hay không điều kiện gì chứ, chỉ cần đại đô đốc ra lệnh một tiếng, Cam Ninh nguyện dốc thân dốc sức cho đại đô đốc.

Vốn tưởng rằng còn phải khuyên bảo một hồi, không nghĩ tới Cam Ninh đáp ứng sảng khoái như vậy.

Tô Phi đương nhiên đại hỉ, lại thương lượng một chút với Cam Ninh, quyết định tại Sài Tang đánh một trận. Đối với các chiến thuyền ở Sài Tang, Cam Ninh có thể nói đỏ mắt đã lâu. Nếu không phải đợi Tô Phi đến đây hội hợp, không tiện gây ra phong ba quá lớn, nói không chừng đã sớm động thủ rồi.

Có câu là, hứng thú hợp nhau.

Cam Ninh ngưỡng mộ Đổng Phi đến cực điểm, mình cũng là người lá gan rất lớn.

Sau khi lên kế hoạch, liền quyết định cùng Tô Phi hai bên giáp công, tập kích Sài Tang. Mấy năm nay, Cam Ninh đã nhìn thấu Sài Tang.

Nói thật thì võ nghệ của Nghiêm Bạch Hổ cũng không tệ.

Bằng không lấy người cao ngạo như Quan Vũ nếu như không có bản lĩnh thật sự, há có thể cho phép hắn làm thái thú Cửu Giang, hơn nữa đã làm rất nhiều năm. Chỉ là từ sau khi hai người Lưu Bị và Tôn Sách đình chiến, Nghiêm Bạch Hổ liền ít lên chiến trường. Mấy năm nay an nhàn đã lâu, người có vẻ chậm chạp hơn.

Võ nghệ không tệ, nhưng đâu so được với Cam Ninh cả ngày chém giết, lênh đênh trên nước.

Chỉ hơn mười hiệp, Nghiêm Bạch Hổ đã không chống được. Mồ hôi ra, khí cũng không theo kịp, luống cuống tay chân, chật vật không chịu nổi.

Lại đánh thêm hai ba hiệp, Nghiêm Bạch Hổ thúc ngựa bỏ chạy.

Ngựa của hắn tốt hơn ngựa ăn trộm của Cam Ninh rất nhiều, thấy người sắp đào tẩu, Cam Ninh rút ra Phân thủy đao, ngân liên quấn trên tay và hét lớn một tiếng, Phân thủy đao tuột tay bay ra. Mang theo tiếng gió rít, tại không trung vẽ ra một đạo ngân quang đẹp mắt, đánh phập vào giữa lưng Nghiêm Bạch Hổ.

Nghiêm Bạch Hổ ở trên ngựa kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.

Cam Ninh cũng không khách khí, tiến lên nắm lấy dây cương tọa kỵ của Nghiêm Bạch Hổ, duỗi người đổi ngựa. Một tay đại đao, một tay Ngân liên đao, song đao cùng sử dụng, trong doanh trại tung hoành ngang dọc. Quân Từ Châu bị đột nhiên tập kích, vốn đang hoảng loạn. Nghiêm Bạch Hổ bị giết, tin tức rất nhanh truyền khắp nội ngoại đại doanh. Toàn bộ đại doanh giống như nổ tung lên, không ai còn có lòng ham chiến, liền chạy trốn khắp nơi, quân lính tan rã.

Tô Phi dẫn người hội hợp với Cam Ninh, hai người nhìn nhau cười to.

Cam Ninh dắt ngựa, sai người leo lên hai chiếc lâu thuyền bỏ neo tại bến đò. Kiện tốt dưới trướng lại đoạt được hơn 20 chiến thuyền, trong ánh lửa tận trời từ Đại Giang nghênh ngang mà đi, chỉ để lại phía sau biển lửa hừng hực.

Tô Phi và Cam Ninh mỗi người lĩnh một chiếc lâu thuyền, sau khi đi được hơn 20 dặm Tô Phi leo lên đội thuyền của Cam Ninh.

- Một đòn này, sợ là Lưu Huyền Đức kia khó có thể ngồi yên rồi!

Cam Ninh cười nói:

- Như vậy rất tốt, chẳng qua cũng chỉ thu thập Lưu Bị, nếu như không chiếu cố Lưu Biểu một chút, chẳng phải là nặng bên này nhẹ bên kia rồi sao?

- Ý của hiền đệ là...

- Từ đây xuôi dòng có thể Giang Lăng. Nơi đó là nơi truân lương của Lưu Biểu, tướng thủ là điệt nhi của Hoàng Tổ, cũng chỉ là thằng ngu mà thôi.

Tô Phi nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:

- Như vậy có phải mạo hiểm quá không?

- Huynh trưởng, hôm nay là ngày Cẩm Phàm doanh ta thành lập... Nghĩ năm đó đại đô đốc xuất sơn, vài chiến thành danh. Cam Ninh há có thể thua người khác.

Tuy nói đã đầu nhập vào Đổng Phi, nhưng trong nội tâm Cam Ninh vẫn cực kỳ ngạo khí.

Hắn chung quy cảm thấy, Đổng Phi sở dĩ coi trọng hắn là vì Tô Phi nói tốt cho hắn. Càng nghĩ như vậy, hắn lại càng không quá yên tâm. Dù thế nào cũng phải làm cho Đổng Phi nhìn thấy thủ đoạn của hắn. Nói đến thì đã rất nhiều năm bức rứt tại sông Tầm Dương rồi, Cam Ninh cũng thật sự sắp không chịu nổi.

Tô Phi hơi do dự, mặc dù cảm thấy không ổn thỏa, nhưng hắn vẫn đáp ứng.

Mấy ngày sau, hai người tập kích Giang Lăng, thiêu rụi hơn phân nửa nơi truân lương của Lưu Biểu, còn giết Hoàng Mậu cháu trai Hoàng Tổ, khiến Đại Giang chấn động.

Lưu Bị Lưu Biểu truân quân tại huyện Đan Dương nghe được tin tức này liền thất kinh.

Lương thảo mất, quân tâm tất loạn.

Hơn nữa, nếu cho phép đám thủy tặc này tiếp tục hoành hành, hậu phương sẽ bị hỗn loạn. Lưu Biểu lập tức hồi quân Lư Giang, mệnh Hoàng Tổ lĩnh thủy quân ngăn chặn Cam Ninh tại Đại Giang. Hoàng Tổ đó cũng là một người rất hay bao che, cháu trai chết, hắn tự nhiên một lòng nghĩ báo thù.

Nhưng đúng lúc này, từ Kinh Châu lại truyền đến một tin tức làm cho Lưu Biểu Lưu Bị đành phải tạm thời đình chỉ công kích Giang Đông...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<