← Hồi 238 | Hồi 240 → |
Nhập Đông tới nay, kinh triệu đã đổ tuyết lớn vài lần, trong đó có hai lần đổ tuyết liên tục hai ngày.
Con đường càng trở nên gồ ghề hơn, không quản là Quan Trung hay là Toánh Xuyên, vận chuyển lương thảo trở nên rất trắc trở.
Tâm tình của Lưu Bị không tốt lắm, tâm tình cũng bắt đầu đi xuống. Tân Thành đối diện Lục Hồn quan, sau vài lần giao phong, Bàng Đức thấy không chiếm được tiện nghi gì cũng đình chỉ mãnh công, mà áp dụng chiến thuật tập kích quấy rối, không ngừng phái những nhóm nhân mã nhỏ đánh ra từ Lục Hồn quan, cắt đường vận lương, tập kích thôn trang, khiến Lưu Bị rất khó chịu khi phòng bị.
Những nhóm nhân mã nhỏ này qua lại như gió, vừa đụng liền đi, tuyệt đối sẽ không dừng lại dù một lát.
Lưu Bị vài lần xuất binh vây quét, nhưng cũng không thu được thành công. Đồng thời bởi đường vận lương bị ngăn trở, lương thảo đến phía Lạc Dương cũng không thể tránh phải chịu ảnh hưởng. Vì thế, Chu Du đã rất mất hứng, giao trách nhiệm cho Lưu Bị mau chóng giải quyết vấn đề.
Nhưng giải quyết thế nào?
Trong tay Lưu Bị có hơn vạn binh mã, còn phải bảo vệ Tân Thành, phòng ngự Bàng Đức đột nhiên tập kích, làm sao có thể phân ra binh mã?
Trận đại chiến này đã kéo dài quá lâu!
Lâu đến mức làm cho Lưu Bị cực kỳ phiền não... Kết minh từ năm trước, đến bây giờ đã ở tại kinh triệu này một năm rồi!
Nếu không phải Từ Châu có Quan Vũ và Tư Mã Lãng tọa trấn, Lưu Bị sẽ không an tâm được.
Tin tức tốt cũng không phải không có! Quan Vũ gởi thư nói, Hứa Du và Văn Sửu đã đến Hạ Bì, còn đưa Tự Thụ đến.
Năm đó khi Lưu Bị còn là thủ hạ của Viên Thiệu đã rất rõ ràng thủ đoạn của Tự Thụ.
Nếu như có thể thu phục hắn...
Đương nhiên, muốn thu phục Tự Thụ rất trắc trở. Lấy thủ đoạn của Quan Vũ và Tư Mã Lãng sợ là rất khó làm cho Tự Thụ quy hàng.
Cho nên Lưu Bị chỉ có thể hồi âm rằng: Chăm sóc Tự Thụ tiên sinh cho tốt, đừng có chậm trễ. Hắn muốn làm cái gì thì để hắn làm, hắn muốn cái gì thì cho hắn cái đó. Tất cả đều đợi ta về Từ Châu rồi sẽ tường tận nói chuyện với Tự Thụ tiên sinh.
Vốn tưởng rằng chỉ là mấy tháng.
Nhưng không ngờ, thoáng cái đã tròn một năm.
- Thiệu Tiên, ngày hôm nay đối diện có động tĩnh gì không?
Lưu Bị ngồi trong phủ nha, trên đường đốt lò sưởi. Lửa than hừng hực, khiến trong phòng ấm áp như xuân. Hắn vừa bện giầy rơm vừa không ngẩng đầu lên hỏi. Trong phòng còn có một người, chính là Khúc A tiểu tướng, Cao Sủng.
- Gần đây phía Lục Hồn quan rất an tĩnh, cũng không có động tĩnh gì. Tuy nhiên trưởng sử đại nhân rất dụng tâm, mỗi ngày đều dẫn người đi tuần tra.
- Trọng Đạt cũng rất có lòng!
Lưu Bị rất khéo tay, rất nhanh đã đan được một cái giầy rơm, mỉm cười nhìn hai lần, rất thoả mãn.
Lúc này, rèm cửa bằng vải thô được vén lên, Tư Mã Ý mang theo luồng gió lạnh đi vào phòng.
Thấy giầy rơm trong tay Lưu Bị, hắn không khỏi nhíu mày. Hắn có phần bất mãn vì Lưu Bị cả ngày làm chuyện này. Khi khuyên bảo, Lưu Bị lại nói là không dám quên thủa bần hàn ngày xưa, nhưng trong mắt Tư Mã Ý, loại việc tầm thường này, một người đã là hoàng thân quốc thích, chư hầu một phương như Lưu Bị thật sự không nên làm.
- Trọng Đạt, tình huống thế nào?
Lưu Bị thấy Tư Mã Ý đi vào, vội vàng cất giầy rơm đi.
Tư Mã Ý nói:
- Phía Lục Hồn quan cũng không có động tĩnh gì, nhưng tuyết cản đường, sợ là vận chuyển lương thảo càng thêm trắc trở. Ta lo lắng, cứ tiếp tục thế này, phía Lạc Dương sẽ xảy ra động tĩnh. Trận đại chiến này đã kéo dài thời gian quá lâu rồi!
Cũng biết kèo dài quá lâu, nhưng ai có cách gì?
Lưu Bị nói:
- Đâu chỉ là Lạc Dương, hiện giờ phía Huỳnh Dương, Thanh Châu cũng không phải rất lạc quan. Cao Lãm tại Thanh Châu đã chiếm được quận Bình Nguyên. Nghe nói Tào Thuần tướng quân và Vu Cấm tướng quân đều đã phụng mệnh đến Thanh Châu trợ giúp rồi... Đổng tặc quân tại Duyên Tân cũng ép cho Tào Nhân tướng quân lúng túng. Nghe nói trước đó vài ngày, Trương Cáp suýt nữa đã công phá Hổ Lao quan.
Tư Mã Ý bất đắc dĩ thở dài.
- Đúng vậy, hiện tại nơi nơi đều không yên ổn... Kinh Châu Lưu Biểu đóng quân Nam Dương, khiến cho Nhữ Nam Toánh Xuyên hai phía cũng không được yên ổn. Liêu Lập tại Dự Chương cũng giao thủ nhiều lần với Tôn Bá Phù, toàn bộ Giang Đông hiện giờ nhân tâm hoảng sợ, khó có thể ổn định. Ích Châu Lưu Chương, một mặt phải cẩn thận binh mã của Lưu Biểu, một mặt còn phải đối mặt với Vô Nan quân của Đổng tặc, cũng không dễ chịu.
Lưu Bị đứng dậy:
- Trời mới biết Đổng tặc này lúc nào mới lui về Quan Trung chứ?
Tư Mã Ý nghe vậy cũng không nói gì...
Đánh lâu tất tự an bình. Đối với đại chiến Lạc Dương đã kéo dài suốt một năm, hiện tại thì phải xem ai kiên trì lâu hơn.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.
Lưu Toàn đi vào, chắp tay nói:
- Chủ công, có tướng thủ Y Khuyết quan là Bộ Chất phái người áp giải lương thảo, ở ngoài thành đợi lệnh.
- Lương thảo của Y Khuyết quan?
Lưu Bị ngẩn ra:
- Không phải là trực tiếp đưa đến Lạc Dương sao, sao lại đưa tới đây?
- Nghe người áp vận lương thảo nói, phụ cận Y Thủy đã xuất hiện tung tích tặc nhân, luân phiên tập kích đường vận lương. Trước đó vài ngày, có lương thảo của Đại Cốc quan bị cướp, Bộ Chất đại nhân cũng không dám áp giải tới Lạc Dương, chỉ có thể đưa tới đây trước.
Lưu Bị nhìn thoáng qua Tư Mã Ý.
Đường vận lương bất ổn, chuyện này họ cũng biết. Về phần cái gọi là tiệt lương đạo phỉ hơn phân nửa là nhóm Quan Trung quân nhỏ. Xem ra, lương thảo của Đại Cốc quan lần trước bị cướp còn rất nghiêm trọng, bằng không sẽ không cẩn thận như vậy.
- Trọng Đạt, chúng ta đi qua xem?
Nói rồi Lưu Bị đứng dậy.
Tư Mã Ý gật đầu:
- Vừa lúc ta còn muốn tuần tra tình hình phòng bị, thôi cùng chủ công đi đến đó vậy.
Hai người được Lưu Toàn dẫn ra khỏi phủ nha, đi thẳng tới ngoài Đông Nam môn Tân Thành, thấy một đoàn xe có tới mấy trăm chiếc xếp theo thứ tự, thấy đầu không thấy đuôi. Áp giải lương thảo là một hán tử khôi ngô cường tráng.
Hắn thân cao ngoài tám xích, vai rộng eo tròn. Trên yên ngựa treo một thanh song nhận phủ nặng trịch, lưỡi đao huyết quang lưu chuyển, xem ra đã từng uống no máu.
- Ngươi là người phương nào?
Tư Mã Ý trầm giọng quát hỏi.
Viên tướng kia liền tiến lên, chắp tay nói:
- Mạt tướng Ngưu Ngũ, đảm đương Nha môn tướng dưới trướng Bộ đại nhân, phụng mệnh vận lương.
- À, ở đây rất nhiều lương thảo, các ngươi đưa đến đây, phía Lạc Dương chẳng phải là...
- Hồi đại nhân, lương thảo đưa đến Lạc Dương hiện giờ chỉ có từ chỗ Hiên Viên quan Bảo đại nhân. Bảo đại nhân mệnh lệnh, Đại Cốc quan và Y Khuyết quan đều tạm thời đình chỉ vận chuyển lương thảo. Một khi đường thông suốt, phỉ hoạn tiêu trừ, sẽ vận chuyển thêm.
Từ Hiên Viên quan đưa lương chỉ đi một đường từ Yển Sư tới Bắc Mang, cũng coi như thông thoáng.
Tư Mã Ý lại từ trong những lời này nghe ra chi tiết khác.
- Ngưu Ngũ, ngươi nói là, các ngươi đã phát hiện ra sào huyệt của tặc nhân?
Ngưu Ngũ chần chờ một chút, nhỏ nhẹ nói:
- Không dối gạt đại nhân nói, bên Lữ đại nhân đã có đầu mối. Có người nói đang núp trong Vạn An sơn. Bởi vậy, khi mạt tướng xuất phát từ Y Khuyết quan, Bộ đại nhân đang chuẩn bị hội hợp với Lữ đại nhân.
Lưu Bị đột nhiên hỏi:
- Có biết đầu lĩnh tặc nhân là ai không?
Ngưu Ngũ vò đầu cười khổ:
- Mạt tướng là một người thô lỗ, cũng chỉ là nha môn tướng, nào có tư cách biết việc này?
Nếu hắn nói biết Lưu Bị và Tư Mã Ý khẳng định sẽ hoài nghi.
Chính như Ngưu Ngũ đã nói, một nha môn tướng, Đại Cốc lệnh và Y Khuyết lệnh tuyệt đối sẽ không thông báo cho hắn.
- Cũng được, ngươi cứ đưa lương vào thành. Nhưng phải tuân thủ quy củ của ta ở đây. Chờ bên đại nhân nhà ngươi có tin tức, mới chuẩn bị đưa tới Lạc Dương.
- Vâng!
Ngưu Ngũ chắp tay tuân mệnh, đưa đoàn xe vào trong thành.
Đi được hai bước hắn dừng lại, nói với Lưu Bị và Tư Mã Ý:
- Nhị vị đại nhân, Bộ đại nhân nói là, qua mấy ngày nữa khả năng còn có thể có lương thảo tạm thời gửi ở Tân Thành. Đến lúc đó còn phải làm phiền nhị vị đại nhân phụ trách tiếp thu một chút.
Lưu Bị phiền não xua tay:
- Biết rồi, ngươi cứ đưa lương vào.
Ngưu Ngũ ứng tiếng rồi dẫn người đi. Tư Mã Ý còn tỉ mỉ nhìn một chút ngựa của Ngưu Ngũ, đúng là tọa kỵ của Tào quân.
- Trọng Đạt, ngươi đang hoài nghi cái gì?
- Ha ha, cũng không phải... Ta chỉ đang nghĩ, Y Khuyết quan Bộ Chất không có chút giao tình gì với chúng ta, sao lại đưa lương thảo đến đây gửi?
- Việc này hả...
Lưu Bị suy nghĩ một chút:
- Hiện giờ mọi người chung một trận doanh, chắc là Y Khuyết quan của hắn thật sự chứa không nổi. Trọng Đạt đừng lo, tam quan ngoài Toánh Xuyên đều là nhân mã của Tào lùn, không có sai sót gì đâu.
- Nhưng mà...
Tư Mã Ý suy nghĩ một chút:
- Ta muốn đến Y Khuyết quan nhìn xem sao. Tặc nhân này không ngờ hoạt động ở phụ cận Y Thủy, vớ vẩn còn sẽ lan đến chỗ chúng ta. Như vậy đi, ta cùng với Thiệu Tiên đi một chuyến, để xem có thể giúp Bộ Chất được gì hay không?
Lưu Bị cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu, xem như đã đáp ứng yêu cầu của Tư Mã Ý.
Vì vậy, Tư Mã Ý và Cao Sủng chọn ra 3000 binh mã, xuất phát đến Y Khuyết quan. Lưu Bị thì sao, ở lại Tân Thành, đầu tiên là cùng Lưu Toàn tuần tra tình hình phòng thủ, sau đó lại sai người kiểm tra tình huống trong thành. Cuối cùng, hắn đặc biệt đến kho lương kiểm tra một chút, thấy Ngưu Ngũ cùng các binh lính áp giải lương thảo đều đã được an bài thỏa đáng, lúc này mới trở về phủ nha.
Vội vàng một ngày, Lưu Bị cũng mệt mỏi.
Khi ăn cơm tối, uống hai ly rượu ấm, sau đó ngã lên tháp ngủ!
Đúng là già rồi thật...
Nếu như là ở trước đây, những chuyện này đâu thể khiến hắn cảm thấy mệt mỏi? Mà hiện tại, thân thể quả thực không gắng nổi.
Mê man, Lưu Bị ngủ cũng không phải quá yên ổn.
Mơ hồ nghe được có tiếng ồn ào, Lưu Bị xoay người ngồi dậy:
- Thiệu Tiên, đã xảy ra chuyện gì?
Gọi xong Lưu Bị mới nhớ tới Cao Sủng theo Tư Mã Ý đi Y Khuyết quan rồi. Hắn đứng dậy, rút ra mã sóc trên giá binh khí, cầm theo bảo kiếm đi ra ngoài phòng. Mới vừa đi khỏi phòng, thấy nửa bầu trời Tân Thành một màu đỏ rực.
- Á!
Lưu Bị lấy làm kinh hãi, la lớn:
- Người đâu, hỏa hoạn ở đâu thế này?
Có Bạch Nhĩ tinh binh tiến lên chắp tay nói:
- Khởi bẩm chủ công, hình như là phía kho lương bốc cháy, Lưu tướng quân đã qua đó rồi!
Không biết là vì nguyên nhân gì, Lưu Bị đánh thót một cái.
- Không hay, nhanh chuẩn bị ngựa!
Vừa nói hắn vừa chạy ra ngoài phủ nha:
- Lập tức thông tri Lưu Toàn, coi chừng đám binh đưa lương, nếu có phản kháng, giết chết bất luận tội!
- Vâng!
Thân binh vội vàng vội vã rời đi. Lưu Bị ra ngoài phủ nha leo lên ngựa, thấy ven đường nơi nơi là bách tính vừa chạy vừa la, chuẩn bị đi vào cứu hoả. Hắn dẫn theo một đội Bạch Nhĩ tinh binh phóng ngựa chạy về phía kho lương. Mới đi được nửa đường, đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang, sau đó có người cao giọng la lên:
- Phá thành rồi, phá thành rồi!
Mặt Lưu Bị biến sắc...
← Hồi 238 | Hồi 240 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác