← Hồi 220 | Hồi 222 → |
Thực ra chính Giả Hủ phái người đưa thư, thỉnh cầu Đổng Phi bắt giam mình, cảnh ở Đại đô đốc phủ là một vở kịch mà thôi, nhưng mục đích của Giả Hủ thì Đổng Phi khi ấy còn chưa rõ.
- Nếu chỉ cần câu trả lời cũng không cần phải làm thế, quân sư, có hơi quá rồi không?
- Quá sao?
Giả Hủ cười:
- Thứ hai, Hủ muốn xin chủ công lấy quyền chỉ huy Đốc sát viện.
- Đây không phải là vấn đề.
Tuy nói Giả Hủ trắng trợn đòi quyền lợi lợi, nhưng Đổng Phi không do dự, mà sảng khoái đồng ý, vì người xin là Giả Hủ.
- Thứ ba, chủ công giam giữ Hủ, bằng với dấu Hủ đi. Đồng minh chư hầu Giang Đông đã tạo thành quy mô ban đầu, nhưng còn chưa đủ sức uy hiếp. Trong mấy năm sau này, chủ công lấy nghỉ ngơi làm chính, đừng tự tiện xuất binh, mà trong mấy năm đó cần một người làm những chuyện không để người ngoài biết, ngoài Hủ ra thì không ai đảm đương được. Cho nên Hủ xin chủ công cho quyền độc lập hành động.
Cái gọi là độc lập hành động tức là không cần báo cáo với Đổng Phi, có quyền tiền trảm hậu tấu, đây là quyền lực cực lớn.
Đổng Phi nhìn chằm chằm vào mắt Giả Hủ cười:
- Quân sư đã lên tiếng, Phi sao dám không nghe.
- Thứ tư, Hủ sợ chết lắm.
- Sao?
- Nay không biết có bao kẻ ở ngoài muốn giết Hủ, không bằng trốn vào đây cho thanh tịnh.
Đổng Phi dở khóc dở cười, song Giả Hủ nói rất đúng, đêm đó Trường An có quá nhiều người chết. Nếu là bách tính phổ thông, thì dân không đấu với quan, chẳng đáng nhắc tới. Song Giả Hủ lại giết toàn nhân vật lớn của thể tộc, đám môn khách và tử sĩ những gia tộc đó nuôi, nói không chừng sẽ gây chuyện.
Điều này cũng phù hợp với thói quen giữ mình của Giả Hủ.
- Chỉ là quân sư định ở đây bao lâu, chẳng lẽ ở cả đời.
- Khi nào nên ra Hủ sẽ báo với chủ công.
Giả Hủ nhón một hạt đậu cho vào miệng nhai:
- Hủ còn có một yêu cầu.
- Quân sư cứ nói đừng ngại.
- Đậu này ngon lắm, vừa hợp nhắm rượu, chủ công có thể sai người cung ứng hàng ngày không? Ha ha ha.
Đổng Phi không nhịn được cười:
- Ta sẽ về mới đầu bếp chuyên môn làm cho quân sư.
- Tốt lắm, chủ công có thể về được rồi, khi đi thuận tiện gọi hai người kia vào cho Hủ.
Đổng Phi đứng lên chắp tay nói:
- Vậy thì Phi cáo từ.
Giả Hủ đứng lên đưa tiễn, một lúc sau Pháp Chính và Vương Mãi đi vào.
Vương Mãi là một trong thành viên của tam tộc Vô Nam Sơn, năm xưa đi cùng với Đổng Phi, cùng bối phận với Cam Bí, khi ở Tây Vực, hắn phối hợp với Lý Nho.
Nay Lý Nho trấn thủ Tây Vực, giao Ám bộ cho Đổng Phi, Vương Mãi là thống lĩnh Ám bộ, vừa tới Trường An. Mấy năm thôi mà Vương Mãi thành người khác hẳn, lúc nào mặt cũng tủm tỉm cười, không phải người quen thuộc hắn, thế nào cũng bị vẻ ngoài của hắn lừa. Trong Ám bộ, Vương Mãi có biệt hiệu "Vương Quỷ", lòng dạ độc ác, tính tình trầm ổn lạnh lùng.
Giả Hủ bảo hai người bọn họ ngồi xuống:
- Hai người các ngươi một là viện trưởng Đốc sát viện, một là thống lĩnh Á bộ, nói thẳng ra đều làm chuyện mờ ám, không có thân phận hiển hách. Nhưng hai cơ cấu này lại tối quan trọng với chủ công. Trước kia thiếu chú ý tới Công Tôn Độ, làm chủ công suýt mất mạng ở tái ngoại, đó là Ám bộ thất chức.
Má Vương Mãi giật giật, tuy vãn cười, nhưng trong mắt có vẻ áy náy.
- Điều này không trách ngươi.
Giả Hủ phất tay:
- Chẳng phải ta cũng sơ xuất với tên Công Tôn Độ đáng chết đó sao? Theo ta thấy, hắn tuy chiếm lĩnh được U Châu, nhưng tạm thời không thể tạo thành uy hiếp với ta. Hắn muốn đối phó trước tiên là Phàn Trù ở Nhạc Lãng. Vương Mãi, ta không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, trước khi Khất Hoạt quân phục hồi nghuyên khí, không được để Phàn Trù chết.
- Vâng.
- Pháp Chính, thời gian qua Đốc sát viện làm tốt lắm. Trước giờ Đốc sát viện giám sát nội bộ thế gia quan hoạn. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta muốn tai mắt của ngươi trải khắp bên cạnh quan viên lớn nhỏ Quan Trung, Lương Châu, Sóc Phương. Bất kể có chút gió lay cỏ động nào cũng phải báo ngay cho ta biết, hiểu chưa?
- Thuộc hạ hiểu.
- Còn nữa, trong hoàng thành cũng phải tăng cường không chế, một mình số 3 ở bên Tây Hán vương là chưa đủ.
Pháp Chính gật đầu, điều này chính hợp ý hắn:
- Thuộc hạ đi an bài ngay.
Số 3 là một mật thám thuộc Đốc sát viện, giống Nam Vinh 26, toàn bộ lấy số thay tên, danh tính thực sự chỉ vài người biết. Ngay cả Đổng Phi cũng không rõ.
Giả hủ tiếp tục nói:
- Nay tái bắc đã nằm trong tay chủ công, theo ta thấy không lâu nữa chủ đông sẽ lập huyện ở Đạn Hãn Sơn. Cho nên mắt Hiếu Trực phải bao chùm cả tái bắc, không thể vì nhân khẩu nơ đó thưa thớt mà sơ xuất.
- Thuộc hạ hiểu.
- Vương Mãi, ám tuyến các nơi đã bố trí thỏa đáng chưa?
Vương Mãi cười hì hì:
- Thỏa đáng rồi ạ, chỉ là trước đó Tào Tháo lùng sục quy mô lớn, một số tuy bất ngờ bị lôi ra, nhưng chúng tôi làm rõ một chuyện, chủ trì Bàn Xà là Tuân Du. Hơn nữa theo thi tin tức chi tiết hơn, Tào Tháo năm xưa cực kỳ si mê Lai Oanh Nhi hiện là thiếp của Lữ Bố, thuộc hạ đang định lợi dụng cái này thao tác.
Giả Hủ nghe thế thì cười lớn lấy ra một tờ giấy đưa cho Vương Mãi:
- Dựa theo danh sách này, bất kẻ phương pháp gì, diệt trừ cho ta.
Vương Mãi nhận lấy xem, toàn bộ tên người viết bằng mực đỏ, hàng đầu là Quách Gia.
******
Năm Kiến An thứ hai nếu theo lịch sử vốn có là năm nhiều chuyện nhất, trong đó sự kiện nổi tiếng nhất là trận chiến Quan Độ giữa Tào Tháo và Viên Thiệu.
Vì nhiều ngyên nhân mà chuyện nên xảy ra đã không xảy ra, như Lữ Bố và Lưu Bị tranh Từ Châu, như lầu Bạch Môn...
Nay Quan nhị ca sống ở Từ Châu rất an dật.
Chưa nói Lưu Huyền Đức nắm vững nửa Từ Châu, ngoài ra còn có thêm hai quận bên ngoài và rất nhiều binh mã.
Trương Yến bị Lỗ Túc đánh bại, được Lưu Bị cảm hóa, dẫn bộ hạ tới quy thuận.
Có lẽ là vì năm xưa Lưu Bị có "thanh danh" phản tặc làm Trương Yến thấy gần gũi, thực ra thời này phản tặc có là gì.
Bất kể là chư hầu Quan Đông hay tướng Đổng Phi chỉ huy đều có dấu vết Hoàng Cân năm xưa.
Có điều đôi khi lịch sử lại vùng vẫy sửa lại cho đúng, nên Lữ Bố tới Nhữ Nam.
Sửa lại cũng chỉ tới đó thôi.
Có lẽ ngay Đổng Phi cũng không ngờ con bướm nhỏ y lại sinh ra tác động lớn đến vậy. Viên Thiệu không thể thống nhất phương bắc, Tào Tháo không trở mặt với Viên Thiệu. Thế chân vạc chẳng biết tới bao giờ mới xuất hiện, dù sao Đổng Phi chỉ thấy đám chư hầu Quan Đông đáng chết đang dựng lại phong phạm thời chiến quốc.
Một bức chiếu thư từ Trường An tới Kinh Châu, phong Khoái Lương làm Dương Châu mục, Ngô hầu. Tức thì khơi lên sóng gió lớn.
Dù biết rõ là kế ly gián của Đổng Phi, nhưng danh Ngô hầu làm người ta thèm nhỏ dãi.
Khoái gia là đại tộc Kinh Tương, lại có giao hảo với Lưu Biểu, Khoái Lương càng là thủ hạ nhiều năm của Tần Trì, thời gian mỹ hảo nhất gần như đều ở Dương Châu. Cho dù là thế tốc Dương Châu vô cùng bài ngoại cũng thừa nhận Khoái Lương.
Chiếu lệnh vừa ra, từ Giang Hạ tới Lư Giang, đều tỏ ra nhiệt tình vô cùng.
Trong mắt Lục gia, Khoái Lương tuy là người Kinh Châu, nhưng ở Dương Châu nhiều năm, quan thanh không tệ, lại xuất thân thế tộc, cao hơn Tôn gia xuất thân thương cổ trăm lần.
Đương nhiên đó chỉ là nguyên nhân bên ngoài, Tôn Sách tấn công Lư Giang, ép Lục gia phải rời xa quê hương, chạy tới Giang Hạ. Nói chung chỉ cần phản đối Tôn Sách là Lục gia tán thành, huống hồ sau lưng Khoái Lương còn có Lưu Biểu. Nói không chừng còn được thế tộc Kinh Tương thừa nhận được Lưu Biểu coi trọng.
Tương lai quay về Lư Giang đặt cả lên người Lưu Biểu.
Kỳ thực hành động Lục gia chuyển tới Giang Hạ, sao thế tộc Kinh Tương không có cảnh giác. Bọn họ bài ngoại chẳng kém gì thế tộc Dương Châu.
Lục gia tỏ thái độ, là nói với thế tộc Kinh Tương: Các vị, Lục gia ta không có hứng thú gì với Kinh Tương, Lư Giang mới là căn cơ của bọn ta, sớm muộn gì bọn ta cũng trở về, có điều cần các vị giúp cho một ít.
Vì vậy Khoái gia tức thì bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.
← Hồi 220 | Hồi 222 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác