Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 178

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 178: Sa Sa có tâm sự
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Trời rất lạnh.

Cư Duyên thành gió bấc rét căm, thổi lên mặt người lạnh buốt.

Trong phòng có một chiếc lò sưởi vuông ba xích, bên trong chất đống than đá đỏ rực, truyền hơi ấm khắp ngõ ngách trong phòng.

Than đá có nguồn gốc từ Di Chi.

Có người nói ở đó rất nhiều đá đen nằm trên mặt đất, có thể dùng để sưởi ấm thiêu đốt.

Dân bản xứ đã từng hỏi qua một tăng nhân đến từ Quý Sương quốc, tăng nhân đó nói loại đá này tên là kiếp hôi chi hôi.

Dù sao thì mặc kệ nó tên là gì, mọi người phát hiện ra thứ này và rất nhanh bắt đầu sử dụng.

Tuy nhiên họ chỉ lấy kiếp hôi chi hôi nằm trên mặt đất, không dám móc sâu để tránh đắc tội thần linh.

Sau khi Đổng Phi thấy cái này lập tức sáng mắt, kiếp hôi chi hôi này chính là than đá tại hậu thế. Nói cách khác, tại Di Chi có chứa tài nguyên than đá phong phú. Làm sao lợi dụng, Đổng Phi không có gì ý kiến hay. Tuy nhiên sau khi đưa những than đá này đến Tướng Tố doanh, Bồ Nguyên nói có thể tăng nhiệt độ của lò sưởi, có thể sản sinh tác dụng rất lớn đối với đúc binh khí.

Nếu Bồ Nguyên nói hữu dụng, Đổng Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Tại Lũng Tây bắt trên vạn quân sĩ làm tù binh, giữ lại những người này ăn không ngồi rồi? Đương nhiên là không thể, thôi thì phái đến Di Chi.

Đổng Phi đến Di Chi mới biết, dưới danh nghĩa của y không ngờ có mấy trăm vạn khoảnh ruộng tốt.

Đối với chủ ý của Tang Bá, y cũng không thể nói tốt xấu. Dù sao thì thoáng cái biến thành đại địa chủ, đích thật là việc khiến người khác phấn chấn.

Hỗn chiến ở Trung Nguyên vẫn đang tiếp tục.

Mà Tây Vực lại nghênh đón đợt mở rộng thứ hai.

Giả Hủ cầm trong tay công văn đã xử lý xong xuôi, đầu cười nói:

- Tử Du, sống tại Tây Vực có quen không?

Gia Cát Cẩn nở nụ cười:

- Thường nghe Tây Vực xơ xác, nhưng thật không ngờ, cảnh tượng này cũng chưa hẳn kém hơn Trung Nguyên đâu.

Nói rồi hắn đưa một phần công văn cho Giả Hủ.

Gia Cát Cẩn hiện giờ đảm nhiệm trợ thủ của Giả Hủ, đây cũng là Đổng Phi cố ý an bài.

Không sai, trên học nghiệp Gia Cát Cẩn đích xác đã học xong, nhưng lý luận tóm lại là lý luận, không có thực tiễn cùng kinh nghiệm, đó chính là lý luận suông.

Đổng Phi để Gia Cát Cẩn ở lại bên người Giả Hủ để quen thuộc mọi việc.

Sau mỗi đầu xuân sẽ để Gia Cát Cẩn đến Đê Trì. Trong ấn tượng của Đổng Phi, tài năng quân sự của Gia Cát Cẩn hình như không cao lắm. Cho nên, đối với việc chiến sự y rất ít khi để Gia Cát Cẩn nhúng tay vào, mà do Lư Thực nắm trong tay.

Giả Hủ nhận lấy công văn, nhìn lướt qua.

Gia Cát Cẩn nói:

- Không nghĩ tới Ban Chỉ này lợi hại thật. Hai mươi ngày bắt Thiện Thiện, thật không đơn giản.

Giả Hủ thản nhiên cười:

- Thật ra việc này không khó dự tính. Ban Chỉ là hậu nhân của Định Viễn Hầu... Tử Du, ngươi chưa từng ở tại Hà Tây, đương nhiên sẽ không biết uy vọng của Định Viễn Hầu tại Tây Vực. Năm đó phụ tử Định Viễn Hầu Ban Siêu tại Tây Vực tồn tại như một họ Vương. Vì vậy mới có thể khiến cho tiên hoàng... Định Viễn Hầu 36 kỵ bình Tây Vực. Mục tiêu thứ nhất chính là Thiện Thiện. Nghĩ Thiện Thiện kia xem như thần nhân của Định Viễn Hầu, hiện giờ Ban Chỉ đứng ra, Thiện Thiện vương đâu dám không đầu hàng chứ?

- Xưa có Định Viễn Hầu 36 kỵ bình định Tây Vực, hôm nay có Ban Chỉ 800 hàng phục Thiện Thiện Vương, cũng là một đoạn giai thoại.

- Giai thoại hay không ta không biết, ta chỉ biết là, Thiện Thiện đầu hàng, mười nước phía nam Thiên Sơn cũng coi như xong rồi.

Gia Cát Cẩn cười gật đầu:

- Không sai, dựa theo tốc độ này, dự tính cuối năm sau, nam đạo thập quốc sẽ dưới sự thống trị của chủ công... Ơ, Trung Nguyên truyền đến tin tức, Viên Thiệu quả nhiên xuất binh rồi! Thư Hộc là chủ tướng, Lưu Bị Quan Vũ làm tiên phong, đang gấp rút tiếp viện cho Từ Châu! Quân sư, như vậy, ván cờ của chủ công thoạt nhìn sắp đắc thủ rồi, chỉ là không biết Lưu Bị này có thể hay không...

Giả Hủ nhíu mày, nhận lấy công văn.

- Nói đến thì ta vẫn cảm thấy khó hiểu. Lưu Huyền Đức này... Mặc dù nhiều lần xuất thủ, nhưng không biểu hiện ra bản lĩnh quá lớn. Ngược lại, ngoại trừ đánh lén Lữ Bố, mượn tay giáp công, đạt được một lần thắng lợi, hình như chưa từng thắng trận nào mà. Vì sao lần này chủ công nhất định phải lừa hắn ra, hắn thực sự có thể chống Tào Tháo sao?

Lúc trước, khi Đổng Phi đề xuất Lưu Bị tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

Dù sao Lưu Bị này thanh danh không hiện, ngoại trừ Hoa Hùng, rất nhiều người thậm chí cũng quên từng có một người như thế xuất hiện.

Mà Hoa Hùng sở dĩ có thể nhớ kỹ Lưu Bị cũng là một đao đó của Quan Vũ.

Nói trắng ra, ấn tượng đối với Quan Vũ còn vượt xa Lưu Bị. Mà lúc trước một câu nhắc nhở của Đổng Phi càng làm Hoa Hùng bối rối một đoạn thời gian. Vài lần định hỏi, nhưng đều bị Đổng Phi ấp úng chuyển hướng đề tài.

Tuy nhiên, Hoa Hùng cũng bởi vậy càng thêm kính phục Đổng Phi.

Cho nên khi tất cả mọi người cho rằng Lưu Bị không có khả năng chống Tào Tháo, Hoa Hùng kiên quyết đứng ở bên Đổng Phi.

Lời vô ích, chủ công là người thế nào?

Nếu không có một câu nói đó của chủ công, nói không chừng hiện giờ ta đã chết từ lâu rồi.

Cho nên chủ công nói Lưu Bị kia có thể chống Tào Tháo, vậy Lưu Bị khẳng định có thể, coi như là không chống được cũng phải chống.

Giả Hủ nhíu mày, trầm ngâm chốc lát.

- Tử Du, ngươi xử lý công văn ở đây một chút, ta đi có chút việc. Có công văn quan trọng thì đặt lên bàn ta.

- Vâng!

Giả Hủ đứng lên đi ra ngoài phòng.

Vừa đi hắn vừa nghĩ đến: nếu chủ công coi trọng Lưu Bị này như vậy, thoạt nhìn phải tăng cường giám thị người này.

Như vậy do ai hoàn thành?

Không hề nghi ngờ, đương nhiên là do Lý Nho tới hoàn thành.

Sau khi Lý Nho đến Cư Duyên thành, liền nhanh chóng tiếp nhận Kỹ Kích doanh.

Đương nhiên, tuyên bố đối với bên ngoài Lý Nho chỉ là một thư ký lang, Trị trung tòng sự sử. Nói cách khác chính là phụ tá của Đổng Phi.

Ngoài mặt thì Kỹ Kích doanh vẫn do Đổng Thiết và Vương Mãi nắm trong tay.

Pháp Chính được rút khỏi Kỹ Kích doanh, và làm việc vặt cho Lý Nho. Điều này ở trong mắt rất nhiều người là một loại nghiêm phạt.

Mà trong lòng Pháp Chính minh bạch, Đổng Phi làm như vậy chính là vì bồi dưỡng hắn.

Nói đến thì Lý Nho đích thực là một nhân tài làm tình báo. Trải qua một lần thất bại, Lý Nho trở nên càng kín đáo tỉ mỉ. Mà Vương Mãi là người hành động bằng thực tế, hai người phối hợp lại, có thể nói tăng thêm sức mạnh.

Đổng Long đến Từ Châu, chính là Lý Nho một tay bày ra.

Đồng thời, mượn mạng lưới thương nghiệp của Mi gia, một mạng lưới tình báo khổng lồ vô thanh vô tức đã có được hình thức ban đầu.

Giả Hủ muốn tăng cường giám thị Lưu Bị, nhất định phải thông qua Lý Nho.

Trên thực tế, mặc dù quan chức của Giả Hủ cao hơn Lý Nho, nhưng trong lòng hắn cũng biết, Kỹ Kích doanh đó mới là một bí mật Đổng Phi lưu ý nhất. Mà trải qua một đoạn thời gian cọ sát, phối hợp giữa Giả Hủ Lý Nho cũng tiến vào giai đoạn mới.

Đi ra khỏi thự nha, Giả Hủ thấy một người lắc lư đi tới.

- A, Thiệu Đình Hầu...

Giả Hủ vội vã hành lễ với người đó.

Tinh thần của Sa Ma Kha nhìn qua cũng không tốt lắm, tâm tình cũng hơi sa sút.

- Quân sư, có thấy nhị ca ta không?

- A... Sáng sớm nghị sự, chủ công có ở đó. Có điều sau khi nghị sự kết thúc liền dẫn theo Hoằng Nông Vương cùng Văn Cơ đi ra ngoài. A, nếu ngươi muốn tìm thì thử đến chỗ Phí Ốc xem sao, gần đây hình như chủ công cùng Phí Ốc đang nghiên cứu thứ gì ấy.

- A, vậy ta đi tìm nhị ca.

Nhìn Sa Ma Kha đi khỏi, Giả Hủ cười khổ lắc đầu.

Tam gia này có đôi khi quá tích cực. Giả Hủ đương nhiên biết vì sao Sa Ma Kha phiền não. Nói trắng ra, ở trong lòng Sa Ma Kha chung quy cảm thấy đã làm mất An Định, có lỗi với Đổng Phi. Nói thật thì việc đó cũng khó trách được Sa Ma Kha, ngay cả Giả Hủ cũng không phát hiện ra tất cả âm mưu ở trong đó. Sa Ma Kha là một người thô lỗ, sao có khả năng nhìn ra mánh khóe bên trong chứ?

Mặt khác, sau khi Đổng Phi đến Trương Dịch, tại Cư Duyên thành bố trị lại Hán An Đô hộ phủ.

Dưới Hán An Đô hộ phủ nguyên bố trí bốn nhánh nhân mã Cự Ma Sĩ, Bối Ngôi quân, Tuyển Phong doanh cùng Giải Phiền quân. Đổng Phi lại thiết lập thêm ba nhánh nhân mã, phân biệt là Đạp Bạch quân, Du Dịch quân cùng Khất Hoạt quân. Chủ tướng Đạp Bạch quân là Trần Đáo, hoàn toàn lấy thành viên tổ chức của Trương Dịch quân trước kia là chủ, lấy Hàn Đức là Quân ti mã, ba người Bùi Nguyên Thiệu Đổng Khí Đổng Triệu là phó tướng, trấn thủ Kê Lạc tái.

Chủ tướng của Du Dịch quân là Hoàng Trung, Văn Sính là Đốc quân tòng sự, Vương Uy Yến Minh là phó tướng, trấn thủ Nghi Hòa Đô Úy thành.

Hai nhánh nhân mã này Đổng Phi cũng không nóng lòng phân phối quân sư.

Cũng không phải y không muốn phân phối, thật sự là hiện tại trong tay y quân sư có thể một mình đảm đương một phía thật sự là quá ít.

Đồng thời, nhân số của hai nhánh nhân mã này cũng hạn định tại 8000. Cũng là chính sách tinh binh, hiện nay Tây Vực thật sự không thích hợp tiến hành đại quy mô trưng binh. Ngược lại tính chất của Khất Hoạt quân và Đạp Bạch quân Du Dịch quân thì không có chút tương đồng nào.

Chủ thể cấu thành toàn bộ là mã tặc bắt được, còn có tù binh người Khương, người Đê chiến bại.

Muốn cầu xin mạng sống có đúng không?

Rất đơn giản, bán mạng cho ta đi.

Các ngươi đánh hạ được một nơi, tù binh của dị quốc này chính là thủ hạ của các ngươi. Chỉ cần các ngươi có được chiến công nhất định, có thể thu được thân tự do, đồng thời còn có thể đạt được đất đai thuộc về mình. Nếu như chết, vậy trách mạng mình không tốt thôi.

Một đạo nhân mã như vậy hoàn toàn là đám ô hợp.

Mà chủ soái đảm nhiệm nhánh nhân mã này chính là đại ca của Đổng Phi, Điển Vi.

Thành Lễ là Đốc quân tòng sự, Quân ti mã. Điển gia tứ tiểu hổ thì đảm đương phó tướng.

Hiện nay binh mã của Khất Hoạt quân khoảng chừng hai vạn, phụng mệnh của Đổng Phi, đóng quân tại Kim Mãn thành, đợi đầu xuân sẽ xuất kích.

Mọi người hình như cũng đã có an bài, chỉ có Sa Ma Kha đến nay chưa có việc gì làm.

Cũng khó trách, vị tam gia này lại cảm thấy buồn bực.

Sa Ma Kha bước lên Đan Tê ra khỏi Cư Duyên thành đi về hướng tây.

Khoảng chừng 30 dặm có một thành trấn mới xây, cũng là một địa phương truân điền.

Thành trấn tên là Đổng Ngọc thành, là Đổng Phi vì kỷ niệm đại tỷ mà đặc biệt đặt tên. Đồng thời một thân phận khác của tòa Đổng Ngọc thành này chính là sở tại của Tướng Tố doanh. Đừng thấy ở đây canh giữ lỏng lẻo, nhưng trên thực tế, nơi nơi đều là trạm gác ngầm Giả Hủ an bài.

Giả Hủ cũng minh bạch, nơi đây cũng là một quan thự quan trọng khác của Đổng Phi...

****

Đổng Phi đang đỡ cày đuổi trâu, cày cấy trên đồng ruộng.

Cày ở thời Hán đa phần lấy cày có càng dài thẳng là chủ, khi quay đầu không đủ linh hoạt, cày đất cũng không quá thuận tiện.

Tuy nhiên đối với thời đại này, loại cày này đã là một công cụ nông canh cực kỳ xuất sắc.

Bắt đầu từ những năm cuối Xuân Thu đã xuất hiện trâu cày, đối với trồng trọt đã sản sinh tác dụng cực kỳ quan trọng. Nhưng bởi trâu cày cũng không phải nhà nào cũng nuôi được, chỉ tụ tập trong tay một số ít người. Có một con trâu, tại nông thôn đã là việc rất giỏi rồi. Có một số nơi, có một số người thậm chí dựa vào trâu cày là có thể dành dụm được một số tài sản lớn.

Trâu cày tại Trung Nguyên rất thưa thớt, nhưng đối với Trương Dịch thì hình như không phải là một vấn đề lớn.

Khắp mục trường rộng lớn, du mục người Khương rất nhiều...

Sau khi người Khương theo Đổng Phi từ Trung Nguyên du nhập vào người Hán, mua trâu cày từ trong tay người Khương cũng không phải một việc khó khăn.

Nói đến thì phương diện này có công lao rất lớn của Hoàng Thiệu.

Lúc đầu vì hấp dẫn người Hán đổ vào, có một đoạn thời gian từng đưa ra biện pháp, một gia đình một con trâu.

Theo người Hán tăng lên, địa vực không ngừng mở rộng về hướng tây, mở mang thêm rất nhiều ruộng tốt, càng thúc đẩy Hoàng Thiệu phát triển mạnh ngành chăn nuôi. Dù sao thì đất đai chiếm lĩnh đều là tài sản của Đổng Phi, Hoàng Thiệu quy hoạch ra mấy mục trường màu mỡ, chuyên môn thu nhận người Khương trôi giạt khắp nơi đến nuôi trâu ngựa, cũng tiến thêm một bước thúc đẩy Hán hóa người Khương cùng người Đê.

Ngựa huyết thống thuần lương được dùng làm chiến mã. Mà ngựa tồi thì bị coi như thương phẩm tiến hành buôn bán.

Hiện giờ hảo mã dưới danh nghĩa của Đổng Phi có tới mấy vạn con, đủ để trang bị cho một đội kỵ quân tinh nhuệ.

Khi Sa Ma Kha thấy Đổng Phi liền lấy làm kinh hãi.

Hắn vạn lần không ngờ, nhị ca nhà mình lại chạy tới đây làm ruộng. Hơn nữa, xung quanh ruộng tụ tập Bồ Nguyên, Mã Quân, Phí Ốc, còn có một đánm thư ký không ngừng ghi lại các loại vấn đề thoát ra từ miệng ba người.

Nhậm Hồng Xương và Đổng Lục thì ngồi ở trong noãn trướng dựng lên tạm thời bên bờ ruộng.

Hai đứa bé đang nô đùa trên tấm da hổ ấm áp. Trong đó một đứa là Đổng Sóc, mà một đứa khác dáng dấp giống với Đổng Sóc, da ngăm đen, vừa mới bị Đổng Sóc đẩy ngã. Nó ngồi trên đệm ê a, cũng không biết là muốn biểu đạt cái gì, chốc lát lại bò tới sáp vào Đổng Sóc, tư thế đó hình như nói rõ: Ta không tin không đánh bại được ngươi.

Tiểu gia hỏa này tên là Đổng Hựu, là con trai của Đổng Phi và Nhậm Hồng Xương.

Hựu, trong [Quảng Nhã] có giải thích, ý là xá, khoan dung. Tên này cũng không phải là Đổng Phi đặt, nếu dựa theo tính của Đổng Phi, người ta đánh ta một quyền, ta sớm muộn sẽ trả lại một cước. Khoan dung? Là đối với bằng hữu, mà không phải đối với tất cả mọi người.

Nói đến Đổng Hựu, sinh nó ra cũng thật nhấp nhô.

Sau khi Lâm Kinh chi loạn nổ ra, Điển Vi yểm hộ đám người Thái Diễm lui vào Sóc Phương. Xem như võ tướng trong nữ quyến, tiền nhiệm chủ tướng của Loan Vệ doanh, ngay lúc Lý Tín bị giết, nhân tâm hoảng sợ, Nhậm Hồng Xương không chỉ một tay tiếp chưởng Loan Vệ doanh, còn gánh trọng trách bảo vệ mọi người.

Nói đến chém giết, Nhậm Hồng Xương không chiến đấu thảm liệt như Điển Vi Sa Ma Kha.

Nhưng dọc theo đường đi ôm bụng bầu, một mặt phải trấn an tâm tư sợ hãi của đám người Thái Diễm, một mặt phải cảnh giác việc quanh mình, nhiệm vụ quả nhiên không nhẹ. Sau khi qua Đại Thành tái, thằng bé trong bụng sinh ra vào lúc bốn bề là nguy cơ.

Lại còn thêm Đổng Phi sinh tử không rõ, nỗi hận trong lòng Nhậm Hồng Xương có thể nghĩ.

Lư Thực đặt tên cho nó là Đổng Hựu, hy vọng hài tử sẽ học được khoan dung. Nhậm Hồng Xương cũng phải học được khoan dung.

Sau đó Đổng Phi trở về, đối với việc này cũng bất lực. Y đã nghĩ ra một cái tên cho con trai từ lâu, là Đổng Bình.

*****

Đáng tiếc...

Chữ "Bình" này liền tiện nghi cho ấu tử của Điển Vi, đồng thời cũng đặt tên cho con trai của Sa Ma Kha là Thù, trong [Sử ký - Tấn thế gia], cừu cũng là thù. Ý chính là nhắc nhở hài tử, đừng quên mối thù hôm nay.

Sa Ma Kha nhảy xuống Đan Tê, vừa mới đi qua liền thấy Lưu Biện dẫn theo tiểu Văn Cơ cùng Đổng Ký đầu đầy mồ hôi từ bên cạnh chạy qua.

- Hôi quá, hôi quá!

Lưu Biện bưng mũi, lớn tiếng nói:

- Đổng khanh bới hố phân, làm thối chết đi được. Sau này còn phải đổ vào ruộng, loại lương thực làm ra này có thể ăn sao? Dù sao thì cô sẽ không ăn, nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn rồi.

- Tam thúc, tam thúc...

Tiểu Văn Cơ thấy Sa Ma Kha liền dang tay chạy qua.

Sa Ma Kha nhếch miệng nở nụ cười, ngồi xổm xuống một tay ôm lấy Văn Cơ, một tay ôm lấy Đổng Ký:

- Vừa rồi các ngươi nói cái gì?

- Cha nói với Phí đại thúc, đầu xuân sẽ làm một khu đất, nói là đổ phân gì đấy. Vừa rồi chúng cháu đi xem, phân cha nói chính là... Buồn nôn quá, thứ đó đổ vào trong ruộng có thể ăn được thật sao?

Sa Ma Kha kinh ngạc:

- Nhị ca lấy phân ra gì?

Đổng Ký ghé vào bên tai Sa Ma Kha thấp giọng nói:

- Tam thúc, chính là phân người!

Sa Ma Kha không khỏi ngạc nhiên...

Nói thật thì Sa Ma Kha vẫn không quá lý giải đối với ý nghĩ của Đổng Phi. Có đôi khi, nhị ca này hay làm mấy việc ngạc nhiên cổ quái, thường thường hiệu quả rất tốt. Tỷ như trước kia y làm ra bàn đạp và móng ngựa sắt. Sau khi phổ cập toàn quân, khiến cho sức chiến đấu của kỵ quân chí ít đề thăng trên ba thành.

Đừng coi thường ba thành này, ở trên chiến trường ba thành đại biểu cho tỷ lệ còn sống.

Còn có la bàn mà Đổng Phi làm ra, công nghệ đơn giản hoá rất nhiều không nói, hơn nữa thể tích cũng trở nên rất nhỏ.

Có người nói thứ đó là nhị ca làm ra tại Nam Sơn. Dưới sự cải tiến của Mã Quân và Bồ Nguyên đã bắt đầu sản xuất số lượng lớn. Sa Ma Kha sống trong núi từ bé, tự nhiên rõ ràng thứ đó có thể sản sinh công dụng lớn thế nào.

Nhưng đổ cái đó vào ruộng...

Nhị ca lại muốn làm cái gì đây?

Lưu Biện đã 16 tuổi rồi, nhìn qua đã chín chắn hơn trước đây rất nhiều.

Trải qua đại nạn tại Lâm Kinh, Lưu Biện đã thay đổi rất nhiều. Tính tình vẫn có chút nhu nhược như trước, hoặc là dùng khoan dung độ lượng tới giải thích, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn. Tuy nhiên trên xử lý công việc đã quả quyết hơn rất nhiều. Hắn học được một việc, đó chính là vô điều kiện tín nhiệm Đổng Phi. Ở trong lòng Lưu Biện tin tưởng, chỉ cần Đổng khanh còn sống, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.

Sau khi Hà thái hậu đến Trương Dịch, từng nghiêm túc nói chuyện qua với Lưu Biện.

- Vương nhi, con cảm thấy Đổng khanh thế nào?

- Đổng khanh... là người tốt.

- Vương nhi, ai gia muốn con nhớ kỹ, bất cứ lúc nào chỗ nào, con đều phải vô điều kiện tin tưởng Đổng khanh. Đổng khanh mặt mũi hung ác, nhưng trong lòng thì cực kỳ trung trinh. Con còn nhớ năm đó một câu các ngươi từng nói qua không? Con không phụ y, y cũng sẽ không phụ con... Thiên hạ bắt đầu đại loạn, Hán thất chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Chung quy có một ngày, Đổng khanh sẽ giúp con đăng cơ lần nữa. Khi đó bên cạnh con sẽ tụ tập một nhóm người, phương diện này không thiếu gian trá tiểu nhân, vì tranh quyền đoạt lợi mà bôi nhọ y... Con nên làm thế nào?

Lưu Biện ngây ngẩn cả người:

- Con...

- Con là người rộng lượng, nhưng tai thì mềm. Tương lai Đổng khanh chinh chiến tại ngoại, chung quy sẽ có người nhân cơ hội đưa lời gièm pha... Vương nhi, con phải nhớ kỹ, tin tưởng Đổng khanh. Chỉ có như vậy, Hán thất ta có lẽ còn có ngày phục hưng, đừng bị tiểu nhân che mắt.

- Hài nhi nhớ kỹ!

Bắt đầu từ ngày đó, Lưu Biện càng thêm khắc khổ học tập.

Đồng thời, hắn càng thêm tin tưởng, chỉ cần có Đổng Phi, Hán thất nhất định có thể khôi phục.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hắn thường xuyên đi theo bên cạnh Đổng Phi. Chỉ là lần này, Lưu Biện có phần không chấp nhận được.

Sau khi Sa Ma Kha bái kiến Lưu Biện liền đi vào noãn trướng.

- Tẩu tẩu!

Sau khi Nhậm Hồng Xương sinh con, cũng không bởi vậy mà mập lên, ngược lại trải qua Tế Từ chăm sóc, trở nên càng kiều diễm hơn.

Thấy Sa Ma Kha đi vào, Nhậm Hồng Xương cười nói:

- Sao tam thúc lại có hứng thú tới đây?

- Nhị ca đang làm cái gì?

- A, trước đó vài ngày phu quân phát hiện dùng cày thôi không đạt hiệu quả cao, cho nên cùng bọn Đức Hoành cải tạo một chút. Nên vừa mới chế tạo ra một chiếc, liền vội vàng gọi mọi người tới xem, có muốn đích thân thao tác.

Đang nói hình như Nhậm Hồng Xương nhớ tới chuyện gì:

- Tỷ tỷ, phu quân hình như rất thuần thục công việc đó... Chẳng lẽ trước đây phu quân từng làm ruộng sao?

Đổng Lục ngạc nhiên lắc đầu:

- Trước đây khi tại mục trường mỗi ngày hắn ngoại trừ luyện võ thì chỉ đọc sách, cũng chưa thấy qua hắn làm mấy việc này. Hì hì, nhưng mà có đôi khi phu quân rất cổ quái, có lẽ kiếp trước hắn từng làm công việc này.

Đây vốn là một câu nói đàu, nhưng đã nói trúng chân tướng bên trong.

Kiếp trước mặc dù Đổng Phi là một nhân viên kiểm lâm, nhưng cũng không xem như xa lạ đối với trồng hoa mầu.

Trước đây y không có chú ý, nhưng sau khi đi tới Trương Dịch, khi bình tâm quan sát phong cảnh ở đây, y phát hiện ra một việc.

Trong trí nhớ tại kiếp trước, bởi các loại nhân tố nên trong sơn thôn vẫn duy trì thói quen trồng trọt tương đối truyền thống.

Tại phương diện này Phí Ốc có thể coi là chuyên gia. Sau khi giải thích kết cấu của cày, Đổng Phi dựa theo ký ức vẽ ra một mô hình của cây cày tại hậu thế. Trong đó thay đổi lớn nhất chính là sửa càng thẳng, càng dài của cày trước đó thành cày cong, cày ngắn. Đồng thời ở trên đầu càng lắp một mâm cày có thể tự động chuyển động, khiến cho nó nhỏ và nhẹ hơn, đồng thời cũng dễ dàng cho nó quay đầu. Thao tác linh hoạt, thuận tiện, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực cùng sức kéo, rất thực dụng.

Đương nhiên, phương diện này phần lớn là do ba người Mã Quân Phí Ốc cùng Cam Tín chung sức nghiên cứu, Đổng Phi đưa ra chỉ là lối suy nghĩ.

Nhưng chính nhờ lối suy nghĩ này đã khiến cho cây cày vốn xuất hiện tại Đường triều đã sớm xuất hiện.

Chiếc cày đầu tiên này được Cam Tín mệnh danh là cày Tây Bình.

Đổng Phi xem như người kiếp trước thao tác qua cây cày càng cong này, đối với sự xuất hiện của cày Tây Bình đương nhiên tiếng nói rất lớn.

Sau khi tự mình thao tác một phen, Đổng Phi toát mồ hôi, cười ha ha đi lên bờ ruộng.

- Tái Thành, hình như vẫn còn chưa thoải mái lắm.

Ba người Phí Ốc Mã Quân Bồ Nguyên nghe vậy vội vã hỏi:

- Chủ công, chỗ nào chưa thoải mái.

- Hình như thiếu thiếu cái gì... Tỷ như độ mất sức, hướng nắm tay, hình như rất trắc trở. Còn có, trống các thứ khác nhau, cũng có yêu cầu thâm canh và thiển canh, nếu như có thể điều giải một chút, có thể cày sâu bừa kỹ rồi.

- Việc này...

Khái niệm Đổng Phi đề xuất ra thật sự hơi vượt quá lý giải của ba người.

Cũng khó trách, từ khi cây cày này xuất hiện, cho đến kiếp trước của Đổng Phi, trung gian đã trải qua hơn nghìn năm. Đối với nhưng cải tiến rất nhỏ của cày vẫn chưa từng gián đoạn. Chỉ là hình dạng của cày không xảy ra biến động lớn.

Đổng Phi dựa theo ký ức của kiếp trước để yêu cầu một vật vừa mới nghiên cứu & phát triển ra, đương nhiên là không quá thoả mãn.

Nhưng đối với ba người Mã Quân thì điều này đã hết toàn lực. Muốn làm cải biến thêm thì cần phải một bước thực tiễn nữa mới được.

Đổng Phi cũng không rõ nguyên lý trong đó.

Giống như là lái ô tô vậy, biết lại xe, chưa hẳn biết sửa xe.

Nhưng y cũng biết, thoáng cái hoàn thiện cày Tây Bình thì là việc không có khả năng.

Đổng Phi liền cười:

- Các ngươi không cần sốt ruột, đối với cây cày trước kia, cày Tây Bình đã có cải tiến rất lớn rồi. Một bước lên trời, đương nhiên không có khả năng, chúng ta có thể từ từ sẽ đến. Không ngừng trong quá trình sử dụng phát hiện và cải thiện... A, Bồ Nguyên, ngươi trở lại thông báo cho phụ thân ngươi và Cam tiên sinh, bảo họ lập tức sản xuất, đầu xuân ta muốn đưa vào sử dụng số lượng lớn.

- Vâng!

- Đức Hoành, việc mấy ngày trước ta nói cho ngươi, có chủ ý gì chưa?

- Ngài nói là máy xay gió đó hả? Đến nay tiểu nhân vẫn chưa có manh mối, nhưng đoạn thời gian trước tiểu nhân từng xem guồng nước của Tất Lam làm ra, phát hiện trong đó nếu làm chút cải tiến, đối với trồng trọt sẽ có lợi ích rất lớn. Nhưng đây chỉ là một hình thức ban đầu, cụ thể cải tiến thế nào thì vẫn phải thương nghị thêm với Kính Đạt. Phỏng chừng trong nhất thời máy xay gió khó có thể thành hình.

Đổng Phi gật đầu.

Y cũng biết, ăn một miếng không thể mập ngay. Bất luận biến hóa rất nhỏ gì cũng yêu cầu một quá trình.

Mà máy xay gió y vẽ ra vẫn là thấy trong một quyển sách, cấu tạo cụ thể bên trong thì không hề có manh mối.

Cứ để từ từ đi...

Hà Nghi Hà Mạn bưng nước ấm tới rửa bùn đất trên chân Đổng Phi.

Đổng Phi đi vào bít tất bằng vải bông mà Nhậm Hồng Xương làm cho y, xỏ giày xong, vừa đi vừa nói với Phí Ốc:

- Tái Thành, ta thường cho rằng Tây Vực này là một mảnh hoang vu, nhưng không nghĩ tới... Ngươi không ngại đến khắp nơi, nói không chừng có thể phát hiện ra rất nhiều thứ tốt hữu dụng với chúng ta. Ừm, lát nữa ta sẽ bảo quân sư cho ngươi một tấm yêu bài, Hà Nghi Hà Mạn, ta sẽ điều một nhóm người từ Kỹ Kích doanh cho các ngươi chỉ huy... Đúng rồi, gia quyến nhà ngươi đã dàn xếp thỏa đáng chưa? Có chuyện gì, không ngại nói thẳng.

Phí Ốc đã gần 30 tuổi.

Trời sinh trẻ đầu bạc tóc, khiến hắn nhìn qua hơi già.

Mặt mày rất thanh tú, có một loại khí độ chững chạc khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy rất yên tâm. Vì vậy, Đổng Phi giao Đổng Ngọc thành cho Phí Ốc quản lý.

Phí Ốc cảm kích nói:

- Huynh trưởng mạt tướng đã bán đi sản nghiệp Giang Hạ, đưa cả nhà tới Trương Dịch. Ban đầu mặc dù không quá thích ứng, nhưng hiện tại... Ha ha, giống như chủ công ngài thường nói, mọi việc đều cần một quá trình.

- Quen là tốt rồi, quen là tốt rồi!

Nói rồi Đổng Phi đi vào noãn trướng.

- Tam đệ sao lại chạy tới đây? Có chuyện gì sao?

Đổng Phi lau sạch tay rồi ngồi xuống ghế, ôm lấy Đổng Sóc và Đổng Hựu, cười ha ha hỏi Sa Ma Kha.

Sa Ma Kha ra vẻ rất khó xử, muốn nói lại không biết nên nói thế nào.

Đổng Lục cùng Nhậm Hồng Xương đều là người có ánh mắt, thoáng cái đã nhìn ra Sa Ma Kha có tâm sự rồi.

Lập tức, hai người đi qua ôm lấy con, nháy mắt ra hiệu một cái với đám người Phí Ốc, sau đó một người kéo tiểu Văn Cơ, một người kéo Đổng Ký rồi nói với Lưu Biện:

- Đại vương, không phải ngài nói muốn săn thú sao? Giờ chúng ta đi, xem ai lợi hại hơn?

Lưu Biện cũng không phải kẻ ngu si, đương nhiên biết Sa Ma Kha nói chuyện với Đổng Phi không hy vọng người khác nghe được.

Có thể săn thú, cũng là một việc tốt.

Đừng thấy võ nghệ của Lưu Biện không được tốt lắm, nhưng mấy năm nay tập võ cường thân, cũng có thể kéo nhị thạch cung, tự nhiên hứng thú dạt dào.

Lập tức đoàn người đi ra ngoài.

Hai người Hà Nghi Hà Mạn rất tự giác đứng trang nghiêm ngoài đại trướng.

Đổng Phi nhìn Sa Ma Kha, nhỏ nhẹ nói:

- Tam đệ, có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta là huynh đệ, đừng có ấp a ấp úng.

Sa Ma Kha do dự hơn nửa ngày mới kiên trì nói:

- Nhị ca, có phải không thích ta?

Đổng Phi ngẩn ra:

- Tam đệ sao lại nói vậy?

- Vì sao đại ca cũng chưởng binh rồi, ngay cả Hoàng đại ca vừa tới cũng có việc làm, nhưng... Ta biết, huynh nhất định là giận ta không cứu được Quý Mưu tiên sinh!

- Tam đệ!

Đổng Phi nổi giận, trợn tròn mắt, đứng lên lớn tiếng nói:

- Tam đệ sao lại nghĩ như vậy? Nghĩ năm đó, ba huynh đệ ta tại Trường Sa kết nghĩa, chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu. Một cái dập đầu xuống, đều là này đều là hảo huynh đệ.

- Thế nhưng...

- Việc của Quý Mưu tiên sinh không quan hệ gì với ngươi. Chỉ có thể nói, hai ta đều thiếu cảnh giác, ai cũng không cảm thấy được âm mưu bên trong. Ta không cho ngươi làm việc, cũng không phải vì ta giận ngươi, mà bởi vì nguyên nhân khác, ngươi có biết không?

Sa Ma Kha ngẩng đầu:

- Nguyên nhân gì?

Đổng Phi trầm ngâm một lát, nhỏ nhẹ nói:

- Hiện giờ chúng ta ở Tây Vực, nhưng cũng không có nghĩa là vứt bỏ Trung Nguyên. Lúc trước ta lựa chọn lui đến Tây Vực, nguyên nhân của nó rất nhiều. Nhưng chính yếu nhất chính là vì có thể tạm lánh đầu ngọn sóng, nghỉ ngơi lấy lại sức... Nhưng, Trung Nguyên người giỏi đông đảo, ngoại trừ Tào Tháo, ngươi có biết người ta lo lắng nhất có người nào không.

Sa Ma Kha ngẩn ra:

- Ta không biết.

- Lưu Bị, Tôn Sách!

- Như vậy thì sao nhị ca còn muốn giúp đỡ Lưu Bị?

Đổng Phi nở nụ cười:

- Kỳ thật nguyên nhân của phương diện này rất đơn giản... Bởi vì ta không muốn thấy Tào Tháo độc bá Trung Nguyên. Có Lưu Bị, chí ít có thể kéo dài thời gian hắn thống nhất phương bắc. Tốt nhất có thể kéo dài đến lúc ta có năng lực đoạt lại Quan Trung.

- Vậy Tôn Sách...

- Ngươi có nhớ, lúc trước 22 lộ chư hầu thảo phạt Lạc Dương, trong đó có một người chết ở trong tay ta, tên là Tôn Kiên?

Sa Ma Kha gật đầu:

- Ta có ấn tượng.

- Tôn Sách, là con trai của Tôn Kiên. Người này nhỏ tuổi hơn ta, càng có đầu óc hơn ta... Ha ha, ngươi có biết, ta có thể có địa vị ngày hôm nay, nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì phụ thân gầy dựng cơ sở cho ta. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta thực sự có thể đấu với bọn Tào Tháo. Luận vũ dũng, trên đời này ta không sợ ai hết, nhưng nếu như nói nội chính, nói chính trị, ta chỉ là một thường dân... Tôn Sách là người không thể khinh thường, lại có Chu Du tương trợ, bình tĩnh có thể thành tựu đại sự.

Sa Ma Kha gãi đầu:

- Nhị ca, Chu Du này là ai?

- Chu Du... Ha ha, một ngày nào đó ngươi sẽ biết người này. Người này văn thao vũ lược phi phàm, Tôn Sách được người này, như hổ thêm cánh.

- Vậy...

Loáng thoáng Sa Ma Kha nghe ra một chút mánh khóe.

Chỉ là Đổng Phi không nói ra, hắn cũng không dám xác định.

Đổng Phi khẽ vỗ vào tay vịn ghế, do dự một lát mới nhỏ nhẹ nói:

- Giả lấy thời gian, Tôn Sách nhất định chiếm được Giang Đông... Đây là một kết quả ta không muốn thấy. Y theo dự định trước đó của ta, tam đệ, ta muốn cho ngươi về Võ Lăng.

Về Võ Lăng?

Ánh mắt Sa Ma Kha sáng lên, đã hiểu ý của Đổng Phi...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<