Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 170

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 170: Tuyệt không đơn giản
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Tháng 11, Lương Châu đổ tuyết lớn.

Chân núi phía bắc Nam Sơn bị phủ một màu trắng xóa, giống như một thiếu nữ thướt tha.

Khi Đổng Phi dẫn theo người Vô Nan sơn đến Mạch Tích sơn cốc thì đám người Lý Nho đã sắp không nhẫn nại nổi, chuẩn bị đi ra tiếp ứng.

Cũng khó trách, Đổng Phi và đại bộ phận nhân mã của Lý Nho đã tách ra hơn 20 ngày.

Người Vô Nan sơn sinh sống ở trong núi này mấy trăm năm, muốn dọn nhà cũng không phải là một việc dễ dàng.

Thu thập hành lý, vận chuyển đồ đạc, đã nán lại trong cốc Vô Nan sơn tròn năm ngày.

Cho nên khi đến Mạch Tích sơn trời đã đổ trận tuyết thứ hai.

Lý Nho vô cùng khiếp sợ khi biết lai lịch của người Vô Nan sơn, nhưng sau khi trải qua Đổng Phi giới thiệu, hắn liền kéo Đổng Phi đến bên cạnh.

- Chủ công, việc lớn không tốt rồi!

Từ sau kiếp nạn Lạc Dương, mặc dù tình huống có nguy hiểm thì Lý Nho cũng rất ít khi có vẻ mặt kinh hoảng như vậy.

Trong lòng Đổng Phi không khỏi thấp thỏm, nhỏ nhẹ nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Mật thám thăm dò được tin tức. Vào 40 ngày trước, Mã Đằng cùng Lý Giác đột nhiên đình chiến, từ Hán Dương xuất binh, lấy Quách Hiến là chủ soái, đã đánh vào Võ Đô... 20 ngày trước, đại tướng dưới trướng Quách Hiến là Hạ Hầu Bác cùng Tham Lang Khương liên thủ giáp công, đánh tan Bạch Mã Khương binh của Đằng Tử Câu. Hiện giờ Quách Hiến tập trung hoả lực tại Hạ Biện, Hà Trì và Võ Đô, phong kín lối đi của chúng ta.

Đổng Phi mặt không biểu cảm:

- Tin tức chính xác chứ?

- Thiên chân vạn xác!

- Vậy nói cách khác, kế hoạch chúng ta Võ Đô vào Hà Hoàng bị người khác nhìn thấu rồi?

Lý Nho gật đầu:

- Ta nghĩ là thế này. Hôm nay Quách Hiến mệnh Lương Khoan làm Hà Trì lệnh, Hạ Hầu Bác làm Võ Đô đô úy, mỗi người trấn thủ một vùng. Hắn tự mình tọa trấn Hạ Biện, hô ứng với hai nơi, giống như một con rắn Thường Sơn, đầu đuôi nhìn nhau, thủ hộ sâm nghiêm.

Đổng Phi nhíu mày, nhịn không được hỏi:

- Tỷ phu nói ba người này vì sao ta chưa từng nghe nói qua người nào hết?

Lý Nho cười khổ:

- Quách Hiến ta biết, người này có lẽ trên dưới 30, là danh sĩ Tây Bình, từng được chinh tích làm công tào Tây Bình. Hắn cùng Mã Đằng có quan hệ thông gia, lại cùng Hàn Toại quan hệ mật thiết. Năm đó Hàn Toại đột phá phòng tuyến Kim Thành, chính là mời Quách Hiến đứng ra thuyết hàng Mã Đằng. Người này trầm ổn cay độc, có hắn, Võ Đô sợ rằng khó có thể công phá.

Đây đích thật là một cái tên xa lạ, chí ít trong ấn tượng của Đổng Phi cái tên này rất xa lạ.

- Lương Khoan... Ta cũng chưa nghe nói qua; tuy nhiên Hạ Hầu Bác ta cũng biết một chút. Trong năm Trung Bình, người này làm mã tặc Tây Hải, dưới trướng chỉ có 108 người Đê, nhưng người nào cũng dũng mãnh, đều là mãnh tướng cường dũng lấy một địch mười. Phụ thân đã từng nghĩ cách thu phục họ, nhưng vừa lúc nhận được mệnh lệnh nhập kinh, nên cũng gác lại chuyện này.

Đổng Phi nhíu chặt mày, ôm cánh tay, trầm tư không nói.

Nghe qua thì rất lợi hại... Vì sao không nghe nói qua một người như thế chứ?

Có điều như vậy, Võ Đô khẳng định là không dễ thông qua. Lẽ nào phải quay đường, từ đường Bao Tà đi vòng tới Hán Trung?

Hán Trung nhiều núi cao, không thích hợp kỵ quân công kích.

Vương bài lớn nhất trong tay Đổng Phi chính là hai nhánh kỵ quân cùng một nhánh bộ quân trọng trang, mà những người này tự nhiên không thích hợp tác chiến trong vùng núi.

Huống chi, hôm nay lại có thêm hơn 200 người già phụ nữ và trẻ em của Vô Nan sơn, hơn nữa lão phu nhân và mọi người vẫn là một vấn đề.

Lập tức, Đổng Phi triệu tập chúng tướng đến thương nghị.

Ngay cả Vương Đằng Bạch Dịch cũng được y mời tới.

Cam Tín không giỏi chiến sự, cho nên cự tuyệt tham gia. Nhưng Vương Đằng Bạch Dịch lại xuất thân binh gia. Mặc dù bị nhốt tại Vô Nan sơn 400 năm, nhưng binh pháp đời đời truyền xuống lại cực kỳ tinh thông. Đồng thời, Đổng Phi yêu cầu mượn cơ hội này để cho người Vô Nan sơn dung nhập vào trong trận doanh của mình. Cho nên, khi Vương Đằng Bạch Dịch xuất hiện, đám người Hoa Hùng cũng không có nhiều nghi ngờ.

Sau khi nói rõ tình huống, Đổng Phi trầm giọng nói:

- Thông lộ Võ Đô bị phong tỏa, hiện tại chúng ta là tiến thối lưỡng nan. Xông vào Võ Đô, hung hiểm rất nhiều, nhưng đi đường vòng Hán Trung, chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm, không biết chư quân có ý kiến gì hay không?

Lý Nho trầm tư, mà những người khác cũng ra vẻ khó xử.

Đích xác, hiện nay hai con đường phải đối mặt, hình như cũng không phải lựa chọn tốt nhất.

Vương Đằng và Bạch Dịch nhìn nhau, thản nhiên cười:

- Chủ công vì sao chỉ nói hai con đường, vẫn còn con đường thứ ba có thể đi.

- Sao?

Ánh mắt mọi người đều đặt lên người Vương Đằng, tỏ ra khó hiểu.

Con đường thứ ba này ở đâu?

Vương Đằng nói:

- Thật ra con đường thứ ba này cũng vô cùng hung hiểm. Nhưng ta nghĩ, vẫn tốt hơn hai con đường phía trước.

Đổng Phi vội nói:

- Nguyện nghe tỏ tường.

Bạch Dịch đứng lên, đi tới trước địa đồ da trâu treo ở giữa đại trướng và khẽ điểm vào:

- Then chốt là ở Thượng Quê!

Thượng Quê?

Hoa Hùng la lên thất thanh:

- Đó là trị hạ của quận Hán Dương, bị Mã Đằng chiếm lĩnh. Không nói đến chúng ta làm sao thần không biết quỷ không hay đến nơi đó, cho dù đánh hạ Thượng Quê, chúng ta sẽ đối mặt với Mã Đằng, Quách Hiến tiền hậu giáp kích. Làm sao có thể giữ được?

Bạch Dịch lại không trả lời, mà ngồi trở lại chỗ cũ.

Đổng Phi lẳng lặng nhìn Bạch Dịch, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một số mánh khóe.

Nhưng Bạch Dịch này quả thật giống như lão tăng ngồi thiền, sắc mặt bình tĩnh, không có chút biểu cảm gì.

Chúng tướng mỗi người một lời bàn tán, Đổng Phi và Lý Nho lại lâm vào trầm tư.

Sau một lát, hai người ngẩng đầu, sau khi liếc nhau đột nhiên bật cười. Đổng Phi đứng dậy nói:

- Cứ theo Bạch lão tiên sinh nói đi.

Mọi người nghe đến đó, không khỏi kinh ngạc.

Hai lão đầu điên rồi, tại sao chủ công cũng điên theo hai lão kia?

******

Tháng 12 năm Sơ Bình thứ ba, chiến sự Lương Châu dần dần lắng xuống.

Lý Giác mất đi Quách Tỷ trợ giúp, trong tranh đấu với Mã Đằng cũng không chiếm được tiện nghi.

Mà Mã Đằng cũng không thu được thắng lợi.

Hắn chiếm được hai quận An Định và Hán Dương, nhưng mất đi căn cơ Vũ Uy. Ngay cả đứa con trai cũng mất. Xem như một phương chư hầu, Mã Đằng cũng không có hận ý quá lớn đối với Đổng Phi. Tướng quân da ngựa bọc thây, Đổng Phi cũng không làm gì sai. Ngược lại, mình tham dự vào kế hoạch giết Đổng Trác, là một phần tử của Đổng gia, Đổng Phi giết Mã Siêu chính là thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng vấn đề ở chỗ, mặc dù Mã Siêu chết vào tay Đổng Phi, nhưng trên thực tế là bởi vì Lý Giác Quách Tỷ hãm hại.

Nếu như không phải là Lý Giác Quách Tỷ hãm hại, Mã Siêu sao lại bị Đổng Phi giết chết? Thủ phạm giết Mã Siêu chính là Lý Quách.

Vì vậy, một trận chiến báo thù cho con trai triển khai giữa Mã Đằng và Lý Giác.

Song phương tại huyện Tất, Nhai Tuyền đình ác chiến hơn 60 ngày, cuối cùng lưỡng bại câu thương, đều tự thu binh tạm thời, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Theo chiến tranh giữa Lý Mã kết thúc, các loại hỗn loạn do cái chết của Đổng Trác mang đến đều đình chỉ lại.

Tào Tháo xuất binh Thanh Châu, cũng không nóng lòng tiễu trừ dư nghiệt Hoàng Cân. Sau khi chiếm lĩnh quận Đông Hải, bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn ngay tại chỗ.

Dùng giải thích của Tào Tháo chính là: dư nghiệt Hoàng Cân hoành hành nhiều năm, cũng không thể sớm chiều có thể thanh trừ. Căn nguyên của Hoàng Cân ở chỗ Thái Bình Đạo lưu truyền tại dân gian năm đó. Chỉ cần tiêu diệt Thái Bình Đạo thì mới có thể triệt để bình định phỉ hoạn. Cho nên, tiễu trừ này phải đi từng bước một, triệt để diệt trừ gốc rễ sinh tồn của nó.

Nghe qua rất có đạo lý.

Nhưng nếu như nghĩ sâu xa hơn, Tào Tháo san bằng Thái Bình Đạo, trên cơ bản cũng triệt để khống chế địa phương.

San bằng từng vùng, khống chế từng vùng... Đợi đến cuối cùng, Hoàng Cân san bằng, Thanh Châu cũng họ Tào rồi.

Tào Tháo rất có kiên trì, nhưng Cung Cảnh lại sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nhưng vừa nghĩ, Tào Tháo nói cũng không sai. Có lẽ quả thật như thế mới có thể ngăn chặn nạn phỉ hoạn Hoàng Cân ở Thanh Châu được.

Tào Tháo không vội cầu thành, Đào Khiêm cũng không thể toàn lực đánh Dương Châu.

Lưu Dao sau khi nghỉ ngơi một hơi, mệnh Trương Anh Trần Hoành liên thủ với thái thú Hội Kê là Vương Lãng chặn công kích của Tôn Sách. Sau đó lại phái ra thúc cháu Nghiêm Bạch Hổ vừa mới đầu hàng làm thái thú Cửu Giang, liên thủ với Hứa Tĩnh đại bại Đào Khiêm.

Xã tắc Hán thất trong mùa đông lạnh lẽo này đã có được thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng ai cũng biết, yên ổn ngắn ngủi này qua đi sẽ là một trận tranh đấu máu tanh ngươi chết ta sống càng tàn khốc hơn.

Tuy nhiên ai lại đi lưu ý những việc này?

Có thể nghỉ ngơi một chút thì nghỉ ngơi một chút thôi.

Đối với các lộ chư hầu mà nói, trận hỗn loạn liên tục trong 8 tháng này cũng quả thật đã hao hết toàn bộ năng lượng của họ.

Mùa đông ở Thượng Quê rất lạnh.

Tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống, phóng nhãn nhìn lại, chỉ một màu trắng lạnh lẽo mà hùng hồn.

Dưới khí trời giá lạnh nước đóng thành băng này, đầu thành Thượng Quê mặc dù vẫn như mọi khi an bài sĩ tốt tuần tra, nhưng đại đa số mọi người quây quần bên chậu than mà sưởi ấm, nào có tâm tư gì tuần tra nữa? Cũng khó trách họ chậm trễ, Thượng Quê nằm xa chiến hỏa, theo quận Võ Đô bị Mã Đằng chiếm lấy, ở đây trên cơ bản đã không hề có liên quan gì với chiến hỏa.

Tuy nhiên bọn lính thư giãn nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đã mất đi lòng cảnh giác.

Tướng thủ Thượng Quê là Khương Tự đang ở trong phủ nha tỉ mỉ gặng hỏi một thám báo.

- Xạ Hổ cốc có dấu hiệu binh mã di động, ngươi xác định chứ?

- Tướng quân, thiên chân vạn xác!

Thám báo nói:

- Khi tiểu nhân dẫn người dò xét Xạ Hổ cốc đã gặp đối phương. Tất cả mười người bị đối phương giết chết... Lúc đó tiểu nhân mắt thấy tình hình không ổn, liền núp trong tuyết mới thoát khỏi họ truy sát. Tướng quân, trang bị của những người đó rất quái dị, tiểu nhân đã từng thấy qua loại khôi giáp này, hẳn là trang bị của thân quân thuộc Đổng thái sư.

Mặc dù Đổng Trác đã chết, nhưng là người Lương Châu vẫn theo thường lệ xưng hô Đổng Trác là thái sư.

Khương Tự cũng là thấy nhưng không thể trách, hơn nữa giờ khắc này hắn cũng không có tâm tình tính toán xưng hô của thám báo đối với Đổng Trác.

- Ngươi xác nhận?

- Thiên chân vạn xác... Trong nhà tiểu nhân có một biểu huynh hiệu lực trong Thiết Giáp quân. Tuy nhiên sau đó lại... Cho nên tiểu nhân có thể nhận ra loại trang phục này, cả đời đều sẽ không quên. Nếu không phải tiểu nhân vóc người không đủ, năm đó cũng suýt nữa tìm gia nhập vào đó.

Thám báo này càng nói như vậy, Khương Tự không những không trách cứ, trái lại tin tưởng không nghi ngờ.

Hắn cũng biết, Đổng Trác tại Lương Châu rất có uy vọng. Mặc dù Mã Đằng Trương Mạc đã chiếm lĩnh Hán Dương và Lũng Tây, nhưng cũng không thể loại bỏ ấn ký của Đổng Trác để lại. Trên biểu hiện, Lương Châu dưới sự thống trị của Mã Đằng không tồn tại bất luận vấn đề gì.

Nhưng trên thực tế, Khương Tự vô cùng rõ ràng, chỉ cần Đổng Phi đứng ra triệu hoán một tiếng. Binh mã của Lũng Tây Hán Dương chí ít có phân nửa sẽ lâm trận đầu hàng. Uy vọng của Đổng Trác, hung danh của Đổng Phi, hai người cộng lại, đủ để làm cả Lương Châu chấn động.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Trương Mạc và Mã Đằng nhất định phải giết chết Đổng Phi.

Chỉ cần Đổng Phi sống, như vậy Lương Châu không yên ổn nổi. Khương Tự là người Lương Châu chính gốc, tự nhiên minh bạch đạo lý trong đó.

Nhưng vấn đề ở chỗ, sao Đổng Phi lại xuất hiện tại Xạ Hổ cốc?

Người có thể nắm giữ Thiết Giáp quân chỉ có Đổng Phi.

Nhưng y không phải tại Võ Đô sao? Vì sao lại chạy tới Hán Dương, lại làm sao từ Võ Đô đến Xạ Hổ cốc chứ?

Tuy nhiên may là nhân số của Thiết Giáp quân tại Xạ Hổ cốc đó cũng không nhiều, chỉ có một hai ngàn người.

Khương Tự do dự chốc lát, đứng dậy hỏi:

- Ngươi thật sự có thể xác định đối phương chỉ có hơn 1000 người chứ?

- Tiểu nhân tuyệt đối có thể xác định, hơn nữa bên trong còn có phụ nữ và trẻ em.

Vậy nhất định là Đổng Phi...

Khương Tự suy nghĩ một chút:

- Ngươi có dám dẫn đường cho ta không?

- Cái này...

Thám báo rất do dự, hình như không biết có nên đáp ứng hay không.

Khương Tự cười, nhưng thật ra rất lý giải tâm tư của thám báo này. Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ sợ đổi lại là người khác cũng sẽ do dự.

- Tiểu nhân nguyện ý dẫn đường!

Thám báo do dự một lát, liền gật đầu đáp ứng.

Đó là một cơ hội tốt để dương danh lập vạn. Mặc kệ Đổng Phi kia làm sao đi qua Nam Sơn đến Xạ Hổ cốc, chắc hẳn đều sẽ tổn thất thảm trọng. Y dẫn theo gia quyến, tự nhiên khó có thể thi triển quyền cước. Nếu có thể giết Đổng Phi, từ nay về sau có thể danh dương thiên hạ.

Trong lòng Khương Tự cũng sợ hãi Đổng Phi, nhưng vào lúc này, công danh đủ để chiến thắng chút sợ hãi đó...

*****

Khương Tự đã dẫn theo binh mã lên đường...

Tuy nhiên sĩ tốt thủ thành của Thượng Quê vẫn lười biếng trên môn lâu sưởi ấm, nhìn đại đội nhân mã biến mất trong đêm tuyết.

Cũng khó trách, mấy trăm tàn binh bại tướng mang theo gia quyến thì làm sao là đối thủ của Khương Tự?

Khương Tự cũng không nói người hắn muốn đánh là ai? Chỉ nói là một đám tàn binh bại tướng... Cũng khó trách hắn làm như thế, uy vọng của Đổng Phi tại Lương Châu rất cao, Hán Dương lại tiếp giáp quận Lũng Tây, hắn thực sự sợ, đến lúc đó khống chế không được cục diện.

Đêm đã khuya, mây đen lăn mình, tuyết càng lúc càng lớn.

Dưới chân tường thành Thượng Quê đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng đen. Đứng ở giữa góc chết mà quân thủ thành tuần tra không thể bao trùm. Họ tung lên đầu thành bốn năm sợi dây thừng dài, sau đó nghe tiếng két két rất nhẹ truyền đến, bóng đen lập tức kề sát góc tường.

Gió lạnh gào thét đã che đi âm thanh rất nhỏ đó.

Trên đầu thành không có bất luận động tĩnh gì, mười mấy bóng đen đang chờ đợi. Sau một lát đột nhiên đồng thời phát lực, tăng tăng tăng, giống như vượn giẫm lên tường, linh hoạt leo lên đầu thành. Những người này tất cả đều khoác áo cừu trắng, dán lên tường, thật giống như hòa hợp làm một thể với tường thành. Một đội tuần tra binh đi qua, bóng đen lập tức đình chỉ leo lên.

- Tuyết lớn thế này, Khương đại nhân tiêu diệt phỉ gì nhỉ... Các ngươi nói sẽ là phỉ gì?

Người nói chuyện mang theo khẩu âm đặc sệt.

- Tiểu Thất, đừng xen vào việc của người khác. Đại nhân tự có chủ trương của đại nhân. Điều này chẳng phải là vì tốt cho vùng Thượng Quê chúng ta sao.

- Ta thấy, tốt cho hắn thì đúng hơn... Hầu Bá, ngươi nói có phải không...

- Là cái gì? Ngươi đừng nói bậy, cẩn thận rớt đầu. Việc này không có quan hệ với chúng ta, nên làm gì làm gì đi... Mẹ nó, trời thì lạnh, tuần thành cái gì chứ? Lẽ nào 4, 500 người cũng muốn công thành?

Sĩ tốt tuần tra hùng hùng hổ hổ bỏ đi!

Bóng đen đi động, lần thứ hai leo lên tường thành.

Chốc lát sau, mười mấy bóng đen liền nhảy lên đầu thành.

Đi dọc theo đường cái, vừa qua khỏi chỗ ngoặt, trước mặt liền thấy được một đội sĩ tốt tuần tra Thượng Quê đi tới.

Song phương chỉ cách vài chục bước, sĩ tốt tuần tra khoảng chừng 50 người, khi thấy được bạch y nhân cũng ngẩn ra.

Vừa muốn mở miệng la lên thì đã thấy bạch y nhân lấy ra từng cây nỗ cơ từ trong áo cừu tuyết, nhắm ngay vào sĩ tốt tuần tra. Một đợt nỗ tiến nổ ra thảm liệt, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong trời đêm, cùng tiếng gió lạnh gào thét như ẩn như hiện, như quỷ khóc sói gào.

Sĩ tốt tuần tra kinh ngạc phát hiện, nỗ cơ của những bạch y nhân này không ngờ có thể bắn liền.

Cự ly 20 bước, lực đạo của tinh thiết nỗ tiến đó rất mạnh, không ngờ có thể xuyên thấu khải giáp, trực tiếp cướp đi tính mệnh. Điểm chết người là mặt trên của những nỗ tiến này hình như được bôi độc dược, chỉ cần làm rách da, rất nhanh toàn thân mất cảm giác, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.

Có điều tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng đã kinh động binh lính trên môn lâu.

Có người thấy thấy một màn như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức kinh khủng la lên:

- Địch tập kích, có địch tập kích...

Bạch y nhân vừa thấy hành tung bại lộ, cũng không do dự gì nữa.

Hất tung áo cừu, thuần một sắc đồng đinh Đồng Tụ khải da trâu, một tay nỗ tiến, một tay Hoành đao, lao tới thành môn lâu.

Thời tiết giá lạnh, trên đầu thành mặt đất rất trơn.

Nhưng những bạch y nhân này lại không chịu ảnh hưởng chút nào, vẫn lao tới quân Thượng Quê.

Hai quân quan trang phục môn bá cầm theo binh khí chạy lên trên:

- Đừng hoảng hốt. Chúng ít người, giết chết chúng, giết chết chúng!

Tiếng la này làm cho quân thủ thành thất kinh liền kịp phản ứng, cầm theo binh khí xông tới những người đó.

Bạch y nhân dẫn đầu dùng vải trắng che mặt, chỉ lộ ra mắt mũi miệng. Từ trong áo cừu tuyết trở tay rút ra một đoản mâu kiểu dáng như bảo kiếm, một thanh đoản kích hình thù kỳ lạ dài chừng sáu xích. Vì sao nói hình thù kỳ lạ chứ? Song nhĩ của đoản kích này không giống khía của kích, mà là nguyệt nha sạn dùng tinh thiết chế tạo ra. Loại kích này sử không ra các loại chiêu số như móc, khóa các loại. Nhưng tại một mức độ nào đó đã gia tăng thêm lực đạo bổ chém, thật giống như một thanh rìu nhỏ song nhận.

Đại hán thân cao hơn trượng, vai rộng eo tròn.

Tại đế giày không biết đã cột thứ gì, dù sao thì trên mức độ rất lớn đã giải quyết vấn đề mặt đất trơn trượt.

Hắn tiến nhanh tới nghênh đón hai môn bá, Nguyệt Nha nhi kích trong tay đột nhiên giơ lên, keng đánh bật ra binh khí của hai môn bá.

Mâu tay trái nhanh như tia chớp, xoát đâm ra, mang theo một đạo tàn ảnh, phốc một tiếng xuyên thủng ngực một quân quan. Cũng không thấy hắn có động tác rút, dưới chân bước đi như bay, xẹt qua trước người quân quan đó, trở tay thuận thế rút ra đoản mâu, sử ra chiêu thức giống như bảo kiếm, nhẹ nhàng quét một cái, vượt qua bên người một môn bá khác.

Trên cổ, xuất hiện một vết máu rất nhỏ, huyết vụ phun ra.

Môn bá thế nào cũng chưa rõ, binh khí của đại hán này rốt cuộc là mâu hay là kiếm?

- Cam Bí ở đây, ai dám không cho ta lập công, lão tử sẽ xé người đó!

Giọng đại hán đó như cự lôi, nổ vang trên đầu thành. Nguyệt Nha kích huy vũ, Thanh phong mâu bắn ra lãnh điện, từng đạo hàn quang kỳ dị xuất hiện trong đám người, lúc thẳng tắp, lúc mang theo đường vòng cung. Nơi đại hán đi qua như vào chỗ không người, giết cho quân thủ thành máu thịt tung toé, chạy trối chết.

Nếu như nói Cam Bí là một con mãnh hổ, như vậy mười mấy người đi theo phía sau hắn quả thật chính là một đàn sói.

Hoành đao đó hàn quang xoèn xoẹt, chém trái bổ phải. Hoành đao chọn dùng tinh thiết Tây Vực chế tạo ra mặc dù không thể nói là thần binh lợi khí gì, nhưng có thể chém sắt như chém bùn. Binh khí của quân thủ thành vốn không coi là hoàn mỹ, hàn quang hiện lên, binh khí của quân thủ thành bị chém gãy, sau đó bổ xuống tới người. Chỉ có ba chiêu, Hoành tảo thiên quân, Lực phách Hoa Sơn, Khóa bộ liêu đao thức... Nhưng chỉ có ba chiêu này đã giết cho mấy trăm quân thủ thành chạy trốn khắp nơi, căn bản không thể ngăn cản.

- Lão Hổ đừng giết nữa, nhanh bắn ra minh đích đi!

- A, lão tử suýt nữa quên mất...

Cam Bí đánh bay một sĩ tốt ra xa, Thanh phong mâu cắm xuống thi thể rồi thuận tay lấy ra một cây tên lệnh minh đích từ bên hông.

Tiếng huýt gió chói tai vang vọng trên đầu thành.

Vài tên bạch y nhân lao xuống tường thành, tháo ra then cửa, dùng sức mở ra cửa thành.

Theo minh đích vang lên, trong cánh đồng tuyết dưới thành đột nhiên thoát ra mấy trăm bóng người thân khoác áo cừu trắng như tuyết. Người dẫn đầu giơ lên Hoành đao, quát lên chói tai:

- Bối Ngôi quân, xông vào...

Trong sát na, tiếng la giết nổi lên bốn phía. Bối Ngôi sĩ xông tới cửa thành.

Quân thủ thành vội vã phản kháng, nhưng tại lúc này liền nghe Cam Bí trên đầu thành gầm lên:

- Ta là bộ hạ của Phiêu Kị đại tướng quân, các ngươi buông vũ khí, lập tức đầu hàng. Bằng không Võ Công Hầu đến, tất cả các ngươi sẽ chết hết.

Phiêu Kị đại tướng quân, Võ Công Hầu?

Hơn nghìn quân thủ thành nghe thế không khỏi ngẩn ra.

Khúc Nghĩa thầm nghĩ: ngươi nói cho họ quan chức của chủ công, bọn họ biết thế chó nào được. Hắn lập tức lớn tiếng quát lên:

- Ta là Bối Ngôi quân trung lang tướng Khúc Nghĩa dưới trướng Đổng sát thần, các ngươi còn không đầu hàng, còn đợi đến khi nào?

Đổng sát thần? Đổng Phi...

Lần này quân thủ thành xem như là nghe hiểu, đây là người Đổng gia đánh trở lại rồi!

Đánh, hay là không đánh?

Đáp án rất nhanh xuất hiện.

Mấy trăm quân thủ thành ném binh khí xuống rầm rầm, lớn tiếng nói:

- Chúng tôi là thú vệ Lương Châu, chúng tôi nguyện ý đầu hàng.

Cam Bí mở to hai mắt nhìn. Nhìn một đám binh lính quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Tại sao danh hiệu của chủ công có uy lực như vậy? Chỉ gọi một câu Đổng sát thần, những quân thủ thành này liền đầu hàng rồi?

Bà nội nó, quân công của ta thì nên tính thế nào đây?

Danh khí của Đổng Phi đích thật là vang dội, đó chính là hung danh thành lập từ giết hơn mười vạn người.

Còn nữa, quân thủ thành Thượng Quê này có một bộ phận rất lớn là đến từ Lũng Tây binh. Sau khi Ngưu Phụ chết, Lũng Tây quân lập tức tán loạn.

Mã Đằng Trương Mạc nhân cơ hội thu nạp, thu nó vào dưới trướng.

Nói đến thì binh mã hiện giờ của Trương Mã có phân nửa là đến từ binh mã Ngưu Phụ để lại lúc trước. Hôm nay Đổng Phi đánh trở về, những quân Lũng Tây này lập tức đình chỉ chống cự. Người khác không biết sự lợi hại của Đổng Phi, nhưng người của quân Lũng Tây lại cực kỳ rõ ràng.

Đương nhiên, dưới tình huống như nhau, nếu đổi lại địa phương khác có thể chưa hẳn sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Đổng gia ba đời kinh doanh Lâm Thao, uy danh tích lũy bao năm cũng không phải Trương Mã hai người một chốc là có thể xóa nhòa.

Khúc Nghĩa sai người thu nạp hàng binh, sau đó hội hợp với Cam Bí.

Cam Bí gãi đầu, nhìn Khúc Nghĩa nói:

- Đại nhân, kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?

Khúc Nghĩa cười, quay đầu nhìn về hướng Xạ Hổ cốc, nhỏ nhẹ nói:

- Đừng vội, chủ công mưu đồ đâu thể đơn giản như vậy? Chúng ta cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, chờ chủ công trở về... Lão Hổ, ngươi đừng lo lắng, đi theo chủ công sao lại thiếu quân công được? Ha ha, lần này Vô Nan sơn ngươi đã mở cửa thành, nên giành công đầu. Đợi đến Trương Dịch rồi, ta thấy ngươi chí ít cũng có thể làm đô úy.

- Đô úy? Đó là quân công tước mấy đẳng?

Ý nghĩ của Cam Bí rất đơn giản, hắn chính là muốn quân công tước. Về phần chức quan mà Khúc Nghĩa nói, đến bây giờ hắn vẫn chưa minh bạch.

Khúc Nghĩa liếc mắt khinh thường, vừa định giải thích thì thấy một gã Bối Ngôi sĩ chỉ tay về phương xa, lớn tiếng la:

- Mau nhìn kìa, bốc lửa rồi. Là hướng Xạ Hổ cốc bốc lửa rồi!

Cam Bí quay đầu nhìn lại, thấy đằng xa khói lửa nghi ngút.

Ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời, vỗ vai Khúc Nghĩa mà hưng phấn la lên:

- Không sai, chính là Xạ Hổ cốc.

Hắn cũng không nghĩ tay hắn có bao nhiêu khí lực. Cái vỗ này làm cho Khúc Nghĩa hai mắt trắng dã.

Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn đặc biệt hưng phấn. Như vậy, Thượng Quê đã vào tay ta!

******

Lúc này Khương Tự hoảng sợ như chó nhà có tang.

Mang theo 5000 nhân mã, đội gió tuyết, một đường đi vội, sau đó đến Xạ Hổ cốc.

Rất xa, có thể thấy khói bay từ trong cốc, còn mang theo mùi cơm đậm đà. Rất rõ ràng, địch nhân đang làm cơm.

Trong lòng không khỏi hưng phấn: bây giờ đánh vào, nhất định là giành được toàn thắng.

Nghĩ tới đây, hắn ở trên ngựa tháo xuống đại thương, chỉ vào Xạ Hổ cốc:

- Các huynh đệ, theo ta đánh vào Xạ Hổ cốc.

Nói xong phóng ngựa xông tới sơn cốc.

Nhưng hắn không phát hiện, thám báo báo tin cho hắn lúc trước nhìn như chạy về phía trước, nhưng tốc độ cực kỳ thong thả, dần dần rơi xuống cuối cùng.

Khương Tự nhất mã đương tiên, mang theo người xông vào trong Xạ Hổ cốc.

Nhưng ngoài ý muốn phát hiện, trong cốc vắng vẻ, không có ai. Trong sơn cốc chất đống là củi khô, bếp hành quân do trên trăm tảng đá xây thành lửa cháy hừng hực. Trên lửa đặt một nồi cơm, bên trong còn nấu đồ ăn, nhưng không thấy một địch nhân nào.

Cũng không thể nói không có người...

Chính giữa sơn cốc có một cọc gỗ dựng thẳng đứng, trên cọc gỗ treo mười thi thể.

Trên mỗi thi thể còn viết một chữ to, sắp hàng lại thì chính là:"Khương Tự hôm nay sẽ chết nơi này!"

Nhìn rõ chữ viết kia, Khương Tự hô to không hay, quay đầu nhìn thì thấy thám báo theo hắn lúc trước đã không thấy bóng dáng.

- Bị lừa, chúng ta bị lừa rồi...

Khương Tự hô to lui lại. Binh sĩ lúc trước tiến vào sơn cốc chạy ra ngoài, binh lính theo vào phía sau thì chạy vào trong.

Trong sát na, trong sơn cốc người hô ngựa hý, vô cùng hỗn loạn.

Liền nghe một hồi chiêng đồng, sau đó từ vách núi hai bên cốc khẩu truyền đến tiếng ầm ầm.

Lăn cây đá tảng từ vách núi hai bên cốc khẩu rơi xuống, đập cho binh lính ở cửa cốc máu thịt không rõ.

- Khương Tự, các ngươi vốn là sĩ tốt của môn hạ Đổng gia ta, vì sao lại muốn phản bội ta?

Ngẩng đầu nhìn thì thấy vách núi đèn đuốc sáng trưng.

Ba trăm hổ nữ lẳng lặng đứng ở phía sau Đổng Phi, giơ cao cây đuốc. Đổng Phi thân khoác Đồng Tụ khải, hai con tuyết quỷ ngao phủ phục bên chân. Sư tông thú lẳng lặng đứng ở bên người Đổng Phi, hai tròng mắt có vẻ mê ảo, phát ra ánh sáng yêu dị.

- Đổng sát thần?

Khương Tự nhịn không được quát to.

Lại nghe Đổng Phi nói:

- Hôm nay ta sẽ cho thiên hạ biết, kẻ phản bội ta chỉ có đường chết. Phóng hỏa!

Ba trăm cây đuốc nương theo hoa tuyết từ không trung rơi xuống. Sau đó người trên đỉnh vách núi bắn ra từng cây lợi tiễn cháy rực. Hỏa vũ rơi vào sơn cốc, rớt lên cỏ khô. Liền nghe ầm một tiếng, cỏ khô được tẩm dầu hỏa lập tức bốc cháy. Hỏa thế trong nháy mắt lan tràn khắp sơn cốc, mà lối ra của cốc khẩu đã bị đá tảng che lấp.

Trong sơn cốc, vang vọng tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Lòng Khương Tự không ngừng trầm xuống, tràn ngập tuyệt vọng.

Đúng lúc này, liền nghe ngoài sơn cốc truyền tới tiếng gầm giận dữ:

- Hán An trung lang tướng Hoa Hùng ở đây, các ngươi chạy đi đâu!

*****

Từ Mạch Tích sơn tới Xạ Hổ cốc, vòng qua Tán quan (Đại Tán quan) có một con đường bí mật, Bạch Dịch gọi là đường Sương Lâm.

400 năm trước, mấy nghìn người của ba tộc Cam, Bạch, Vương chính là từ con đường Sương Lâm mà Bạch Dịch đã nói tiến vào Nam Sơn.

Ở trong ấn tượng của Đổng Phi, hình như cũng không có một con đường như thế.

Có lẽ là bởi vì mấy trăm năm thế sự xoay vần, từ lâu đã chôn vùi con đường này, chí ít Đổng Phi chưa từng nghe nói qua con đường này.

Dựa theo kế sách của Bạch Dịch, đi Trương Dịch thì vẫn phải đến được Hà Hoàng.

Nhưng có thể an toàn đi qua Võ Đô hay không thì phải xem Đổng Phi có thể mượn con đường này tạo ra được động tĩnh lớn thế nào.

Lập tức, Đổng Phi binh chia làm hai đường, một đường do Lý Nho Từ Vinh chỉ huy, Quách Vĩnh Quách Viên làm phó, bốn người Điển Mãn còn có Thành Lễ Vương Nhung suất lĩnh Cự Ma Sĩ ở giữa thủ hộ đoàn xe, chờ đợi sau khi thời cơ thành thục sẽ nhất cử từ quận Võ Đô đi thẳng tới Hà Hoàng.

Đồng thời lại phái ra mật thám, mang theo lệnh bài của Đổng Phi đến Hà Hoàng.

Đằng Tử Câu là người rất trượng nghĩa, nhìn thấy lệnh bài của Đổng Phi nhất định sẽ nghĩ cách tiếp ứng. Chỉ cần đi vào Hà Hoàng, cũng không tính là an toàn rồi. Đổng Lục vốn muốn đi theo Đổng Phi, nhưng lại bị Đổng Phi cự tuyệt. Theo Đổng Phi thấy, đám người lão phu nhân càng quan trọng hơn, cần một người tri kỷ thích đáng chăm sóc. Mà người này, Đổng Lục không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt nhất.

Cứ như vậy, Đổng Phi cùng Lý Nho tại Mạch Tích sơn binh chia làm hai đường.

Y mang theo Bối Ngôi quân Hổ Nữ doanh, còn có 1000 thiết giáp kỵ quân từ Mạch Tích sơn xuất phát, dùng một tháng thành công xuyên qua đường Sương Lâm, mang theo binh mã thần không biết quỷ không hay tiến nhập địa giới của quận Hán Dương, đến ngoài thành Thượng Quê.

Thượng Quê là trọng địa của Hán Dương, tích trữ đại lượng lương thảo vật tư.

Hơn phân nửa tiếp tế của Hán Dương, bao gồm Nhai Tuyền đình, thậm chí vật tư lương thảo phía Võ Đô, tất cả đều là từ Thượng Quê phát ra.

Sau khi Đổng Phi chiếm lĩnh Thượng Quê cũng không dừng lại bao lâu, mà tập trung lại vật tư của Thượng Quê, sau khi thiêu hủy toàn bộ liền dẫn dắt nhân mã nhanh chóng rút lui khỏi.

Thượng Quê cách huyện Lũng rất gần, nơi đó có trọng binh đóng trú.

Mục đích của Đổng Phi là hấp dẫn sự chú ý của Mã Đằng Trương Mạc, mà không phải là liều mạng với họ. Cho nên, y lại trở về với tâm tình chuyển chiến Kim Thành năm đó, đánh một thương lại đổi một chỗ. Ta không chính diện giao phong với ngươi, chính là muốn ngươi không dễ chịu!

Trước khi rút lui khỏi Thượng Quê, Đổng Phi đều thu thập toàn bộ quân mã của Thượng Quê, chừng ba bốn ngàn con.

Hầu như là một người ha ba con ngựa, khi hành quân cực kỳ nhanh chóng. Đây cũng là nguyên nhân sở tại Đổng Phi chỉ mang Thiết Giáp quân và Bối Ngôi quân.

Lực trùng kích của Cự Ma Sĩ đích xác rất cường đại, cường đại đến mức bất luận một đạo nhân mã nào cũng khó mà chống cự.

Nhưng có một vấn đề, đó chính là Cự Ma Sĩ là kỵ binh trang bị nặng, tính linh hoạt của nó tương đối yếu.

Trước đây, Cự Ma Sĩ một người hai ngựa, có thể thay phiên đổi cưỡi.

Nhưng hiện tại, bởi thủ hạ binh sĩ của Đổng Phi tăng lên, ngựa cũng trở nên thiếu thốn, khiến cho Cự Ma Sĩ không thể tiến hành di chuyển đường xa. Dưới tình huống như vậy, Thiết Giáp quân của Đổng Trác hiển nhiên càng thích hợp hơn so với Cự Ma Sĩ.

Thuộc cấp lần này Đổng Phi mang đi cũng không nhiều.

Ngoại trừ Bối Ngôi quân của Khúc Nghĩa, thì chỉ dẫn theo Hoa Hùng cùng Cam Bí và mười mấy thanh niên đến từ Vô Nan sơn.

Phương pháp kỵ chiến của Hoa Hùng còn giỏi hơn cả Đổng Phi, thống lĩnh một nghìn Thiết Giáp quân thuận buồm xuôi gió. Đám người Cam Bí thì xem như thân vệ của Đổng Phi, cùng Hổ Nữ doanh hợp thành trung quân. Đừng coi thường Hổ Nữ doanh, tác dụng của họ vào lúc này khiến cho Mã Đằng sản sinh ảo giác. Thử nghĩ một chút, Đổng Phi mang theo mấy trăm nữ quyến, làm sao có thể linh hoạt hành động? Chỉ một nhân tố đã đủ khiến Mã Đằng Trương Mạc sản sinh ảo giác: đây là toàn bộ nhân mã của người Đổng gia, có thể đơn giản tiêu diệt.

******

Lúc chạng vạng, Đổng Phi ghìm ngựa, tay che nắng nhìn về phương xa, thấy phía trước khói bếp lượn lờ. Hiển nhiên là một thị trấn.

- Văn Khai, phía trước là địa phương nào?

Hoa Hùng lập tức dục ngựa tiến lên:

- Chúng ta vào giờ mẹo rút khỏi Thượng Quê, đi về hướng tây nam. Ở đây cách Thượng Quê khoảng chừng 200 dặm. Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, nơi đây hẳn là Nhung Khâu, đi phía trước nữa thì chính là sông Tây Hán, sẽ tiến vào Võ Đô.

Đổng Phi nở nụ cười:

- Nếu tới rồi, như vậy nên chào hỏi một tiếng với Quách Hiến. Qua cổng không vào, cũng không phải là thói quen tốt.

Nói xong y quay đầu nói với người phía sau:

- Đêm nay, chúng ta nghỉ ngơi ở Nhung Khâu!

Đám người Hoa Hùng cất tiếng cười to, không có chút sợ hãi nào.

Chỉ Mã Đằng thì có gì mà sợ hãi? Chủ công nhà ta trong thiên quân vạn mã cũng có thể đánh ra đánh vào mấy bận, huống chi là Nhung Khâu?

Đổng Phi ghìm ngựa, sư tông thú ngửa vó hí dài một tiếng.

Trong sát na, vạn mã hí vang, Đổng Phi mệnh Khúc Nghĩa tọa trấn hậu quân, sau đó dẫn dắt 500 Thiết Giáp quân, Hoa Hùng bên trái, Cam Bí bên phải, xông tới nơi khói bếp lượn lờ.

Rất rõ ràng, tin tức Thượng Quê thất thủ vẫn chưa truyền đến nơi đây.

Nhung Khâu là một huyện thành nhỏ, nói chuẩn xác hẳn là một thị trấn nhỏ.

Thuận lợi dựa vào sông Tây Hán, Nhung Khâu biến thành một thị trấn mậu dịch của hai vùng Hán Dương Võ Đô, thủ vệ cũng không sâm nghiêm.

Vừa qua khỏi giờ Dậu, cửa thành Nhung Khâu vẫn còn mở rộng.

Mười mấy môn tốt ở cửa thành, co cổ, thu tay, ôm binh khí đang lười biếng nói chuyện.

Đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lên, thanh âm vạn ngựa hí càng vang vọng không dứt. Môn tốt giật mình nhìn ra bên ngoài, thì thấy một đội thiết kỵ nhanh như điện chớp xông tới. Khôi giáp đó, trang phục đó, giống như đã từng quen biết.

Môn tốt tuổi tác lớn một chút sắc mặt nhất thời trắng bệch.

- Là Thiết Giáp quân của thái sư, là Thiết Giáp quân của thái sư... Địch tập kích, địch tập kích... Mau đóng cửa thành!

Trong miệng hô thái sư, nhưng lại bảo địch tập kích. Các môn tốt trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, Thiết Giáp quân đã vọt tới cách họ trăm bước. Kỵ quân trên ngựa giương cung cài tên. Từng cây lợi tiễn mang theo tiếng xé gió chói tai đóng đinh từng môn tốt lên trước cửa thành.

Đổng Phi nhất mã đương tiên xông tới cửa thành, thấy cửa thành bắt đầu đóng lại, miệng gầm lên một tiếng, Lôi Cổ Úng Kim Chùy lẻng xẻng tuột xích xuống, đầu chùy hơn trăm cân rơi trên mặt đất phát ra âm thanh ầm ầm.

Kéo đại chuỳ lướt qua mặt đất, cày ra một rãnh sâu hoắm.

Đổng Phi trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ dữ tợn, một tay dùng sức vung. Đại chuỳ bay vù lên tới cửa thành.

Chỉ nghe ầm một tiếng, cửa thành vừa mới đóng lại bị đại chuỳ nã vào, vụn gỗ bay tứ tung.

Cửa thành Nhung Khâu không nặng nề như cửa sắt của Lạc Dương, thậm chí còn kém hơn cả cửa thành của Kim Thành.

Đổng Phi đập đại chùy vào, cửa thành ầm ầm sập xuống.

Hơn mười môn tốt ở phía sau đang chuẩn bị đóng cửa thành bị đập cho máu thịt không rõ, kêu thảm thiết không ngừng.

Sau khi đại chuỳ tuột tay Đổng Phi đã đến cửa thành, nghênh đón hai môn bá tiến lên, y đột nhiên duỗi người, thuận tay tháo kim qua xuống nện lên đầu môn bá. Hai môn bá bị đập cho óc vỡ toang, sư tông thú đã tiến vào thành Nhung Khâu.

- Ta là Đổng Tây Bình, phàm kẻ nào đi ra khỏi nhà đều là nghịch tặc phản chủ, giết chết bất luận tội!

Đổng Phi ghìm ngựa tại cửa thành, lớn tiếng quát to. Binh lính phía sau cùng hò hét chạy vào huyện thành Nhung Khâu...

Một trận chiến chỉ kéo dài thời gian một nén nhang.

Toàn bộ Nhung Khâu giống như ngâm trong máu, máu chảy thành sông.

Thủ quân, Đổng Phi không để lại một người nào, toàn bộ giết chết ngay tại chỗ. Nhung Khâu lệnh Triệu Ngang bị Cam Bí đánh chết, cả nhà không một người còn sống sót.

Đổng Phi thong thả bước trên đường, tử thi khắp nơi trên đất, ánh mắt lạnh lùng.

Lúc nào thì ta lại trở nên lãnh khốc như vậy rồi? Trong lòng Đổng Phi cũng khó chịu, bởi vì y nhìn ra được trong số tử thi này có không ít người chỉ là bình dân bách tính. Mặc kệ họ có phải là kẻ phản kháng hay không, dù sao thì hiện giờ đều đã biến thành tử thi.

Ở trong lòng Đổng Phi an ủi bản thân: ta đã nói qua rồi, chỉ người nào đi ra khỏi nhà là địch nhân của ta. Những người này mệnh không tốt, cũng trách không được ta thủ đoạn độc ác. Nếu như muốn trách thì cũng chỉ có thể trách mệnh của họ không tốt thôi.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói: hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ...

Nghĩ tới đây, Đổng Phi nhịn không được thở dài một hơi.

Thượng Quê bị công hãm, Nhung Khâu bị công hãm...

Binh mã huyện Tây sau khi nhận được tin tức Nhung Khâu bị tập kích lập tức phái ra binh mã cứu viện, nhưng lại bị Khúc Nghĩa suất lĩnh 700 Bối Ngôi sĩ phục kích bên bờ sông Tây Hán. Huyện lệnh huyện Tây là Diêu Quỳnh bị giết chết tại chỗ, 3000 binh mã huyện Tây không một người còn sống, phơi thây bên bờ sông Tây Hán.

Mã Đằng sắc mặt âm trầm, ghìm ngựa ngoài thành Thượng Quê.

Thượng Quê lúc này hoàn toàn không còn cảnh tượng trước kia, khắp mặt đất cháy đen, có thể thấy được thế lửa lúc đó đáng sợ cỡ nào.

Mã Đằng thân cao tám xích, người to cao.

Mặt mũi đặc dị mang theo huyết thống của người Khương, có hình dạng vòng cung như chim ưng. Hai tròng mắt lộ ra vẻ lãnh khốc, hắn lớn tiếng hỏi:

- Dư nghiệt Đổng gia kia hiện đang ở đâu?

Hai thiếu niên tuổi chừng 14, 15 đứng phía sau Mã Đằng lặng lẽ không nói gì. Bàn tay nắm chặt đại thương khẽ rung lên.

Nói không nên lời là sợ hay là hưng phấn, vẻ mặt thiếu niên rất lạnh lùng.

Nghe Mã Đằng quát hỏi, Giả Hòa dục ngựa tiến lên trả lời:

- Theo thám mã hồi báo, dư nghiệt Đổng gia đã vượt qua sông Tây Hán.

- Y đi sông Tây Hán? Đó chính là tiến vào Võ Đô rồi?

- Đúng vậy!

- Lập tức truyền lệnh cho Quách Hiến, mệnh hắn tại Võ Đô vây quét Đổng gia tử, cần phải giết chết Đổng gia tử tại Võ Đô, không để cho đường sống.

- Vâng!

Giả Hòa quay đầu ngựa muốn đi khỏi.

Từ sau khi Mã Siêu chết, hắn rõ ràng cảm giác được thái độ của Mã Đằng đối với hắn đã biến hóa.

Thật ra trong lòng hắn cũng vô cùng lý giải, dù sao là mưu sĩ của Mã Siêu, lại không thể cứu được mạng Mã Siêu, Mã Đằng đối với hắn đương nhiên bất mãn. Nếu như đổi lại là người khác, Giả Hòa nói không chừng đã đi rồi. Nhưng hắn là lão sư của Mã Siêu. Ở trong lòng cũng thường xuyên cảm thấy hổ thẹn... Nếu không phải lúc trước mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, Mã Siêu hà tất tham dự vào trận hỗn loạn tại Lạc Dương.

Cắn răng, Giả Hòa âm thầm hạ quyết tâm: không giết Đổng Phi, không giết Lý Quách, thề không bỏ qua.

Đúng lúc này một thiếu niên phía sau Mã Đằng đột nhiên đuổi theo Giả Hòa, ở trên ngựa kéo tay áo Giả Hòa.

- Tiên sinh, xin đừng trách, phụ thân chỉ thương tâm về cái chết của đại ca, cho nên...

Thiếu niên này là thứ tử của Mã Đằng, tên là Mã Thiết.

Cũng như Mã Siêu, được chân truyền của Mã gia thương. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng tại Vũ Uy coi như là rất có danh khí anh hùng.

So sánh với Mã Siêu, Mã Thiết thiếu vài phần hào khí, nhưng nhiều hơn một chút trầm ổn.

So sánh thì Mã Đằng càng yêu thích Mã Thiết hơn Mã Siêu. Nghe Mã Thiết nói, Giả Hòa cười:

- Tiểu tướng quân đừng lo lắng, tâm tình của chủ công ta có thể lý giải... Có điều, ngươi phải nhắc nhở chủ công, Đổng gia tử kia cũng không phải như chúng ta suy nghĩ, chỉ là một giới vũ phu. Người này không chỉ hung mãnh như hổ, y giả dối tàn nhẫn chẳng khác nào hung lang.

Mã Thiết hơi do dự:

- Hổ lang chi tướng đó thực sự lợi hại như ngài nói sao?

Giả Hòa cười khổ:

- Nếu như tiểu tướng quân gặp qua, sẽ biết Đổng gia tử kia còn đáng sợ hơn cả Giả mỗ hình dung nữa. Lần này y tập kích Thượng Quê, huyết tẩy Nhung Khâu... Ngươi suy nghĩ một chút đi, đổi lại là người khác sẽ làm như thế sao? Nhưng y đã làm rồi.

Mã Thiết gật đầu:

- Chỉ phần dũng khí này ta đã kém hơn y rồi.

Hai người đang nói chuyện thì con ngựa từ xa chạy đến.

- Võ Đô chiến báo. Võ Đô chiến báo!

Giả Hòa ngẩn ra, cùng Mã Thiết liền tiến lên ngăn cản thám mã, sau đó Mã Thiết lớn tiếng quát hỏi:

- Võ Đô có tình huống gì?

- Tiểu tướng quân, Xích Đình bị tập kích...

- Cái gì?

Giả Hòa Mã Thiết nghe thế liền biến sắc, vội vã dẫn thám mã đi tới trước mặt Mã Đằng.

Xích Đình nằm giữa Hạ Biện và Thượng Lộc, là một con đường nhất định phải đi để qua Võ Đô.

Mã Đằng vừa nghe Xích Đình lọt vào tập kích, cũng tỏ ra hoảng loạn.

- Là ai tập kích Xích Đình?

Theo Mã Đằng thấy, Đổng Phi mang theo người nhà, không có khả năng hành động thần tốc như vậy. Lúc này mới vài ngày thôi, mà đã tập kích Xích Đình rồi?

- Là dư nghiệt Đổng gia... Đổng Phi tập kích Xích Đình, 800 thủ quân toàn quân bị diệt.

- Sao có thể được?

Mã Đằng ngẩn người:

- Đổng gia tử kia sao lại nhanh như vậy? Còn nữa, Quách Hiến đang làm cái gì? Binh mã trong tay hắn chẳng lẽ là thổ kê ngõa cẩu hay sao?

- Chủ công, Hà Hoàng Bạch Mã Khương lần thứ hai xuất binh. Tham Lang Khương thảm bại, toàn bộ bộ lạc bị giết đến mức chó gà không tha... Quách Hiến đại nhân dẫn dắt Hạ Hầu Bác xuất binh trấn áp. Nhưng không ngờ Đổng Phi đã dẫn theo binh mã đánh vào Võ Đô. Hà Trì lệnh là Lương Khoan khi cứu viện Xích Đình bị Đổng Phi tập kích, đại bại mà quay về... Sau khi Đổng Phi tập kích Lương đại nhân, liền mang theo binh mã chạy trốn vô tung.

Là chạy trốn sao?

Đổng Phi thật sự là chạy trốn sao?

Mã Đằng sắc mặt giận dữ, lớn tiếng quát:

- Truyền lệnh của ta, bảo Quách Hiến không cần quản Đằng Tử Câu kia nữa, toàn lực tiêu diệt giết Đổng gia tử.

- Vâng!

Giả Hòa biến sắc, dục ngựa muốn tiến lên khuyên bảo.

Nhưng lúc này Mã Thiết ở phía sau hắn khẽ kéo hắn, lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói gì.

Giả Hòa rất thông minh, lập tức hiểu ý của Mã Thiết. Lúc này, Mã Đằng đã bị chọc giận điên rồi, tiến lên khuyên bảo, chỉ có thể phản tác dụng.

Nhưng cứ thế này thì có thể được không?

Trong đầu Giả Hòa không khỏi hiện lên một bóng hình gầy guộc.

Người đó đã từng nói qua với hắn một câu: kẻ làm mưu sĩ, trước mưu cho mình, có thể bảo toàn tính mệnh, mới có thể giành thiên hạ.

Năm đó, hắn không phục những lời của người đó, sau đó lại trở mặt thành thù với hắn, rời khỏi gia viên.

Nhiều năm lang bạt như vậy, tỉ mỉ ngẫm lại, có đôi khi người đó nói cũng có chút đạo lý.

Sau khi Mã Đằng phát ra mệnh lệnh, lập tức từ huyện Lũng điều binh mã, chuẩn bị truy kích Đổng Phi.

Cũng không chờ hắn xuất phát, liền nhận được tin tức Trương Mạc phái người đưa tới... Đổng Phi xuất hiện tại Đê Đạo, công hãm Chu Ngữ sơn.

Chu Ngữ sơn này ở địa phương nào? Chính là nằm ở tây bắc Nhung Khâu!

Mã Đằng nghe vậy tức điên lên: Đổng gia tử này vị miễn quá càn rỡ rồi, dám chơi hồi mã thương? Có điều y đến Chu Ngữ sơn làm cái gì?

Một ý nghĩ không tốt hiện lên trong đầu Mã Đằng...

Lẽ nào, tên đó muốn chiếm lại Lũng Tây sao?

Tỉ mỉ ngẫm lại, đây cũng không phải là việc không có khả năng. Bằng danh vọng của Đổng gia tại Lũng Tây, nếu như Đổng Phi thực sự đến Lũng Tây, như vậy Lương Châu quân đóng quân tại Lũng Tây thật đúng là có khả năng sẽ lâm trận phản chiến. Đổng Phi đạt được Lũng Tây, vậy...

- Lập tức mời Trương Mạc xuất kích, tuyệt đối không thể để dư nghiệt Đổng gia chiếm được Lũng Tây... Mệnh Quách Hiến từ Võ Đô truy kích, cần phải vây y tại Đê Đạo.

Lúc này Mã Đằng không tự chủ được nhớ tới trong thư Tào Tháo phái người đưa tới từng có một đoạn thế này: Phiêu Kị không chết, ngươi ta đều không được an bình.

Lúc đó Mã Đằng chỉ nghĩ báo thù cho con trai, cũng không quá lưu ý những lời này.

Nhưng hiện tại nghĩ đến, Tào Tháo thật đúng là không nói sai.

Đổng gia tử không chết, chúng ta ai cũng không có được an bình...

Người này, thực sự giống như một quỷ hồn, mang theo người nhà nhưng lại xuất quỷ nhập thần. Lẽ nào, người Đổng gia y đều làm bằng sắt hay sao?

Trước kia Mã Đằng chưa từng đối mặt giao thủ với Đổng Phi, tuy nhiên hiện tại trong lòng hắn đã sinh ra ý sợ hãi.

Giả Hòa cắn chặt môi, nhẹ nhàng tay vuốt chòm râu.

Đổng gia tử thật sự muốn công chiếm Lũng Tây sao? Hừ hừ, chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<