← Hồi 165 | Hồi 167 → |
Đã bước vào tháng chín, tiết trời đột nhiên giảm xuống.
Trước kia còn có thể nói thời tiết mát mẻ dễ chịu, nhưng hiện tại, cũng đã khiến người cảm thấy một chút hàn ý.
Ngoài cửa Trường Nhạc cung, thỉnh thoảng thấy tiểu hoàng môn ra ra vào vào, trong không khí tràn ngập vị thuốc đông y nồng nặc.
hoàng hậu ôm Hiệp vương tử, Hà hoàng hậu dắt Biện vương tử, vẻ mặt đặc việt khẩn trương.
Hiện tại đã vào cuối thu, Hán Đế đã hôn mê chín lần. Trên thực tế vào tháng bảy, sức khỏe Hán Đế đã bắt đầu xuất hiện tình huống như vậy. Tuy nhiên có thái y kịp thời trị liệu, thủy chung không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Chỉ là lần này, nghe nói là khi thăm Ngự Hoa Viên thì đột nhiên ngất đi. Thái y vào từ giờ Mùi, hiện tại đã là giờ Dậu những vẫn chưa thấy đi ra. Thoạt nhìn, tình huống có vẻ nghiêm trọng, điều này làm cho trong lòng Đổng hoàng hậu và Hà hoàng hậu đều thấp thỏm.
Cửa Trường Nhạc cung có Thượng quân giáo úy Kiển Thạc dẫn người bảo hộ, thủ vệ sâm nghiêm.
Hà hoàng hậu cùng Đổng hoàng hậu vài lần yêu cầu đi vào, nhưng đều bị Kiển Thạc cự tuyệt. Hai vị nữ nhân cao quý nhất của Đại Hán triều này lại bó tay với Kiển Thạc. Hai người đều rõ ràng, trong hoàng cung, chỉ có một người có thể chỉ huy Kiển Thạc.
Hán Đế!
Nếu không có mệnh lệnh của Hán Đế, Kiển Thạc sao dám có thái độ cường ngạnh như vậy.
Nhìn sắc trời, đã sắp tối.
Kiển Thạc tiến lên nói:
- Thái hậu, hoàng hậu... đã đến giờ Tuất rồi, nhị vị cũng đã đợi ở đây rất lâu. Cuối thu đêm lạnh, đừng để cho hai vị điện hạ bị phong hàn, cứ về trước đi. Bên này có tin tức, nô tài lập tức thông truyền.
Hà hoàng hậu và Đổng hoàng hậu nhìn hai vương tử.
Biện vương tử trong hai năm nay bởi vì thường xuyên rèn luyện, nhìn qua rất cường tráng.
Mà Hiệp vương tử còn nhỏ tuổi, đêm khuya hàn khí kéo tới, khiến hắn có vẻ không chịu được.
Đổng hoàng hậu yêu thương Hiệp vương tử, lập tức gật đầu đáp ứng. Hà hoàng hậu thì thấy Đổng hoàng hậu đi rồi, cũng đưa Biện vương tử trở về.
Thấy hai vị hoàng hậu đều đi rồi, Kiển Thạc thở phào một hơi. Hắn lo lắng đứng ngoài cửa Trường Nhạc cung, đợi tin tức của thái y.
Thủ vệ Trường Nhạc cung là bộ khúc trực thuộc Tây viên tân quân mà Kiển Thạc đã huấn luyện ra trong hơn một năm nay. Đối với nhánh nhân mã này, Kiển Thạc có thể nói là hao hết tâm huyết. Không chỉ phân phối binh khí, áo giáp tốt nhất của Đại Hán triều, ngay cả quân lương cũng là cao nhất. Đồng thời, vì tránh nhánh nhân mã này bị người khác thu mua, bắt đầu từ quân quan cơ sở, tất cả đều là tiểu hoàng môn trung tâm tin cậy hắn chọn kỹ lựa khéo từ đại nội thâm cung.
Theo Kiển Thạc thấy, đám sĩ phu đâu thể không kiêng nể gì đi thu mua hoạn quan.
Thượng quân ti mã Phan Ẩn là đồng hương của Kiển Thạc, cũng rất được Kiển Thạc tin cậy. Nhìn Kiển Thạc tâm thần không yên đi qua đi lại, Phan Ẩn nhịn không được tiến lên, thấp giọng dò hỏi:
- Thạc công, thái y đi vào lâu như vậy, hoàng thượng có đúng hay không...
- Đừng nói bậy, việc gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì không nên hỏi, tránh mất tính mệnh.
Thường ngày Kiển Thạc vẫn tương đối khách khí với Phan Ẩn, nhưng lần này lại rất nghiêm khắc, làm Phan Ẩn sợ quá không dám nói gì.
Nhìn ra được, Kiển Thạc quả thật rất lo lắng.
- Thạc công, hoàng thượng mời ngài đi vào.
Giữa lúc Kiển Thạc phiền táo bất an thì có một tiểu hoàng môn lén lủi qua, nhẹ giọng bên tai Kiển Thạc.
Kiển Thạc lập tức chỉnh lý y quan, phủi phủi bào phục, lại hít sâu một hơi.
Tuyệt đối không thể để hoàng thượng nhìn ra mình mềm yếu. Nghĩ tới đây, Kiển Thạc làm ra vẻ uy vũ, sải bước đi vào trong Trường Nhạc cung.
Hán Đế đang năm nghiêng bên long tháp, hai mắt khép hờ, sắc mặt vàng như nến.
Thái y tiến lên nghênh đón, nhỏ nhẹ nói:
- Thạc công, hoàng thượng sợ là...
- Sao lại như vậy?
- Bệnh căn của hoàng thượng có thể là lưu lại lúc ở Ung Khâu năm ngoái. Lúc đó chấn kinh quá độ, lại còn thêm dầm mình trong trời tuyết... Sau đó trải qua điều dưỡng có trì hoãn một chút. Nhưng không ngờ, ngày thu hiu quạnh, đã dẫn phát bệnh cũ.
Sĩ tử chết tiệt...
Kiển Thạc oán hận giậm chân, nhưng đã làm Hán Đế đang chợp mắt thức giấc.
- Là Kiển Thạc sao?
- Nô tài ở đây, hoàng thượng cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa ạ?
Hán Đế mở mắt, thấy Kiển Thạc đang đứng trước tháp, trong lòng ấm áp:
- Lúc này, cũng chỉ có Kiển Thạc là ở bên trẫm thôi.
Nói rồi hắn nháy mắt.
Kiển Thạc ngầm hiểu, lập tức đứng dậy xua tay, ra hiệu cung nữ thị tòng hai bên lui hết ra ngoài.
- Kiển Thạc, trẫm không được rồi!
Hán Đế nói với giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được:
- Ta đã quyết ý, mệnh Hiệp kế thừa đế vị, còn phải nhờ ngươi hỗ trợ.
Kiển Thạc liền nói:
- Hoàng thượng, ngài đừng nói như vậy. Chỉ cần là ngài phân phó, nô tài muôn lần chết không chối từ.
- Giết quốc cữu, giết quốc cữu cho trẫm... Quốc cữu không chết, chỉ sợ Hiệp không thể ngồi ổn hoàng vị. Chỗ trẫm có một phần chiếu thư, ngươi có thể dựa vào cái này giết quốc cữu. Nếu như chuyện không thành, thì mật lệnh Lương Châu Đổng Trác nhập kinh, trẫm đã làm tốt an bài...... Đáng tiếc, hổ lang chi tướng của trẫm không ở đây, bằng không cũng không cần phải trắc trở như vậy... Kiển Thạc, trẫm nhờ ngươi rồi.
Kiển Thạc do dự.
Loại chuyện này, có thể nói là hung hiểm rất nhiều. Làm không tốt, hài cốt cũng không còn.
Cũng khó trách Hán Đế sẽ cấp bách như vậy. Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của hắn, đợi Đổng Phi thành lập Hổ bí lang, xác nhập Nam Bắc Cung vệ, cộng thêm Phiêu Kị tướng quân Đổng Trọng ở bên cạnh phối hợp tác chiến, đủ để tước hết quyền lợi của Hà Tiến. Nhưng, sức khỏe của hắn...
Chỉ có binh hành hiểm chiêu thôi!
Mặc dù Hán Đế tín nhiệm đám người Trương Nhượng, nhưng cũng không phải quá yên tâm.
Thập thường thị vô cùng láu cá, thiếu khuyết sự quyết đoán, không đủ để thành sự. Người xung quanh, Thái Ung chỉ là một giới thư sinh, cũng khó đảm đương trọng trách. Chỉ có Kiển Thạc, mặc dù ngũ thể không được đầy đủ, nhưng chấp chưởng binh mã, là một người rất quả đoán. Quan trọng nhất là, Hán Đế lý giải Kiển Thạc. Đó là một người cực kỳ trung thành, chỉ cần hắn đáp ứng chuyện này, thì đại sự có thể thành.
Ánh mắt rực sáng nhìn chằm chằm Kiển Thạc.
Kiển Thạc toát mồ hôi lạnh, trong lòng minh bạch, nếu như không đáp ứng, chỉ sợ sẽ bị giết ngay.
Nhưng đáp ứng rồi, hung hiểm lại rất cao...
Trầm ngâm một lát, Kiển Thạc cắn răng gật đầu nói:
- Hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.
- Trẫm quả nhiên không nhìn lầm người!
Trên khuôn mặt vàng như nến của Hán Đế khẽ nở nụ cười vui mừng.
- Ngươi đừng lo lắng, trẫm đã có phương pháp thỏa đáng. Thừa dịp trẫm còn ở đây, ngươi mật lệnh bộ khúc mai phục trong Trường Nhạc cung. Trẫm sẽ sai người truyền chiếu thư, bảo Hà Tiến đến đây yết kiến. Ngươi nhân cơ hội này, đem hắn... Sau đó lập tức cùng Đổng Trọng thu bộ khúc của hắn.
Chủ ý này nghe qua không tệ.
- Nô tài tuân chỉ!
Lần này Kiển Thạc trả lời rất thẳng thắn, không có dây dưa chút nào.
- Ngươi cho là, ai đi truyền chỉ thích hợp hơn?
Kiển Thạc trầm ngâm chốc lát:
- Nô tài đề cử một người, thượng quân ti mã Phan Ẩn là tâm phúc của nô tài, có thể đảm đương việc này.
- Đã như vậy, tuyên Phan Ẩn yết kiến. Ngươi lui xuống an bài đi.
- Vâng!
Kiển Thạc làm ra vẻ oai hùng, chắp tay hành lễ. Khi hắn đi ra khỏi Trường Nhạc cung, trong nháy mắt đó, cơn gió lạnh thổi qua làm hắn tỉnh táo lại.
Hắn rất nhanh tính toán ra lợi ích của phương diện này.
Nếu có thể hoàn thành việc này, sau này có thể trở thành cận thần của Hiệp vương tử rồi. Trương Nhượng? Cút qua một bên đi, sau này đại nội thâm cung này sẽ là thiên hạ của Kiển Thạc ta. Càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, nhịn không được cười khà khà hai tiếng. Nhưng chợt phát hiện bản thân có hơi thất thố, Kiển Thạc vội vã nghiêm mặt lại, dựa theo phân phó của Hán Đế, đi xuống an bài việc giết Hà Tiến.
Phan Ẩn được thánh chỉ, đi ra khỏi Trường Nhạc cung.
Thấy nhân mã chung quanh đi lại tấp nập, trong lòng hắn đột nhiên đánh thót một cái.
Liên tưởng đến bộ dạng hữu khí vô lực của Hán Đế khi nói vừa rồi, lòng dần dần hiểu ra.
Lẽ nào, hoàng thượng muốn giết Toại Cao?
Đây là một bí mật nhỏ của Phan Ẩn, thậm chí ngay cả Kiển Thạc cũng không biết.
Trước kia khi Phan Ẩn còn chưa gặp Kiển Thạc, từng nghèo túng đến cực điểm. Có một lần suýt nữa chết đói ở đầu đường tại Lạc Dương, may được Hà Tiến cứu mạng? Ngay lúc đó Hà Tiến cũng chỉ vừa vào Lạc Dương, nơi nơi đều là ánh mắt xem thường hắn. Biểu hiện ra dường như rất vinh quang, nhưng trên thực tế... Cũng chính vào ngày đó, một khất cái nghèo túng cùng một hoàng thân quốc thích nghèo túng xuất hiện cùng nhau một cách kì dị. Ngày hôm sau tỉnh lại, hoàng thân quốc thích không thấy tung tích, chỉ để lại một túi năm thù tiền.
*Thù (đơn vị đo lường thời cổ của Trung Quốc, bằng lạng)
Sau đó, Phan Ẩn vào cung, gặp Kiển Thạc.
Trong một cơ hội ngẫu nhiên, lại một lần gặp được Hà Tiến.
Chỉ là lúc đó Hà Tiến đã không còn nhận ra Phan Ẩn. Nhưng Phan Ẩn lại không tài nào quên được, chưa thể quên người đã từng cứu hắn.
Địa vị càng ngày càng cao, Phan Ẩn dường như đã quên sự tồn tại của Hà Tiến.
Nhưng lòng cảm kích đó, thủy chung giấu ở trong lòng.
Nhạy cảm phát hiện Hà Tiến sẽ có nguy hiểm. Phan Ẩn do dự chốc lát, rốt cuộc hạ quyết tâm.
******
Đã qua giờ hợi, Hà Tiến còn chưa nghỉ ngơi. Hắn đang ngồi trong thư phòng nói chuyện với huynh đệ Hà Miêu.
Đề tài, tự nhiên xoay quanh vấn đề của Thập thường thị. Mấy ngày nay, đám người Viên Thiệu vài lần đưa ra kế hoạch diệt trừ Thập thường thị, nhưng Hà Tiến vẫn luôn do dự.
Không sai, Thập thường thị quả thật đã uy hiếp đến quyền lợi của hắn. Nhưng trên thực tế, nguyên nhân chính là vì có sự tồn tại của Thập thường thị, mới khiến các sĩ nhân quay chung quanh hắn.
Hà Tiến cần những sĩ nhân này để trang trí cho bề mặt của hắn. Nhưng hắn không biết, nếu như hoạn quan không còn, các sĩ nhân còn có thể theo hắn nữa không?
Chính vấn đề này, hắn và Hà Miêu đã tranh luận kịch liệt.
Hà Miêu rất xem thường ý nghĩ của Hà Tiến:
- Nếu huynh trưởng biết đám sĩ nhân này vì sao dựa vào mình, lại vì sao không nên giết bọn Trương Nhượng? Chẳng lẽ huynh trưởng đã quên, năm đó muội muội mới vừa vào cung, không có sự hỗ trợ của bọn Trương Nhượng, làm sao có vinh quang của chúng ta hôm nay? Tiểu đệ cho rằng, làm người phải có tấm lòng biết ơn, không thể làm loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa được.
Hà Tiến nhíu mày, cảm thấy rất mất hứng đối với những lời của Hà Miêu.
Ngươi ngụ ý nói ta là tiểu nhân sao?
- Hoài Cao, ngươi nói tuy có lý, nhưng có một số việc, ngươi phải minh bạch. Lực lượng của sĩ tử không thể khinh thường... Đặc biệt các đại tộc trăm năm, còn là căn cơ của Đại Hán. Nếu như làm hại họ... ta cũng không muốn như vậy. Nhưng mắt thấy Đổng Trọng Dĩnh vây cánh ngày càng dày, lại có đám người Thái Ung trợ giúp, sĩ tử Đông Quan, tám chín phần mười sẽ đầu nhập vào hắn. Nếu như ta không thể mời chào sĩ tử, ngày khác làm sao ứng đối với sự hung hăng của Đổng Trác? Việc này không phải điều ta mong muốn, chỉ là thời thế bức bách.
Hoài Cao, là tự của Hà Miêu.
Nghe được Hà Tiến nói như vậy, hắn cười lạnh:
- Vậy thì sao? Huynh trưởng lẽ nào quên năm đó khi mình mới tới Lạc Dương, thái độ của các sĩ nhân đó sao? Lẽ nào huynh trưởng quên, trưởng sử Vương Khiêm đã làm nhục huynh trưởng như thế nào sao? Nếu huynh trưởng biết Đổng Trọng Dĩnh vây cánh ngày càng dày, thì cần gì đối kháng với hắn. Hắn cũng như chúng ta, đều xuất thân lương gia tử, càng nên trợ giúp lẫn nhau. Nếu huynh trưởng thực sự đối kháng với Đổng Trác, chỉ sợ cuối cùng tiện nghi cho đám sĩ nhân thôi.
Hà Tiến nghe vậy, hai gò má co quắp kịch liệt.
Lời của Hà Miêu đã nói đến tâm khảm của hắn, đó cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn.
Năm đó hắn đi tới Lạc Dương, muốn tiếp tục đứng vững gót chân, biện pháp nhanh chóng nhất chính là kết thông gia với vọng tộc địa phương.
Hà Tiến coi trọng danh sĩ Vương Khiêm, trưởng sử khi đó, muốn gả con gái cho con trai của Vương Khiêm. Vương Khiêm này là người thế nào? Phụ thân của hắn Vương Sướng là một trong những nhân vật lãnh tụ của đảng nhân trong năm đầu Hán Đế, cũng là một trong bát tuấn nổi danh khắp thiên hạ lúc đó.
Vương Khiêm, Vương Sướng, có lẽ các bạn không biết.
Nhưng nếu như nhắc tới một người khác, có lẽ các bạn có nghe nói quá. Trên lịch sử vốn có, một trong Kiến An thất tử đại danh đỉnh đỉnh, Vương Sán, chính là tiểu nhi tử của Vương Khiêm.
Thử nghĩ, một gia đình thế tộc như vậy, sao lại kết thân với Hà Tiến?
Đừng thấy Hà Tiến là hoàng thân quốc thích, nhưng trong mắt Vương Khiêm lại không bằng một con chó. Khi Hà Tiến tới cửa cầu thân, Vương Khiêm cười nhạt, kiên quyết từ chối việc hôn nhân này. Có thể nghĩ, ngay lúc đó Hà Tiến xấu hổ cỡ nào. Có một thời gian thậm chí không dám ra ngoài, bởi vì sợ người qua đường chế nhạo.
Thời gian trôi qua, hôm nay Vương Khiêm đã là một bạch thân, mà Hà Tiến lại trở thảnh đại tướng quân nắm trong tay binh mã thiên hạ.
Hà Tiến muốn biểu hiện lòng dạ rộng rãi, tự nhiên sẽ không làm khó Vương Khiêm.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Hà Tiến sẽ quên đoạn thời gian khuất nhục năm đó.
Lời nói của Hà Miêu làm cho Hà Tiến tâm động...
- Lão gia, ngoài cửa có người trong cung đến, nói là cố nhân cầu kiến.
Cố nhân?
Hà Tiến kinh ngạc không ngớt. Ta khì nào có cố nhân trong cung?
Lập tức mệnh gia phó mời người đó vào phòng khách. Hắn bảo Hà Miêu chờ tại thư phòng, còn mình thì đi đến phòng khách.
Phan Ẩn ngồi ngay ngắn trên ghế bành, tâm tình rất khẩn trương.
Nếu Hà Tiến tới trễ nửa bước nữa, có lẽ Phan Ẩn sẽ thay đổi chủ ý.
- Hà công, còn nhớ tiểu nhân không?
Hà Tiến đi vào phòng khách. Phan Ẩn đứng dậy hỏi, trong lòng nghĩ: nếu hắn nói không nhớ, như vậy ta coi như không quen biết hắn.
Nào biết, Hà Tiến nhìn Phan Ẩn, cau mày, rơi vào trầm tư.
*****
- Ngươi... A, ta nhớ ra rồi, 12 năm trước, dưới cầu Bách Hoa Lạc Dương.
Có lẽ trong minh minh có thiên ý như thế, Hà Tiến không ngờ thực sự nhớ tới Phan Ẩn là ai. Nhìn Phan Ẩn quần áo ngăn nắp, Hà Tiến không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.
Trong lòng Phan Ẩn cũng không khỏi ấm áp.
- Mười hai năm không gặp, Hà công có khỏe không?
Hà Tiến vội vã bảo Phan Ẩn ngồi xuống:
- Năm đó là lúc Tiến nghèo túng nhất, sao lại quên được đêm hôm đó? Sau đó ta còn phái người đi tìm ngươi, thế nhưng... Thật xin lỗi, ta đã không nhớ nổi tên của ngươi... Nhưng sao ngươi lại chạy tới hoàng cung rồi?
- Việc này nói đến, một lời khó nói hết.
Phan Ẩn nói ra tên của mình, lại làm cho Hà Tiến giật mình.
Hắn tự nhiên biết người này, chỉ là chưa từng gặp qua. Đó chính là tư mã của Kiển Thạc, sao hơn nửa đêm lại chạy tới tâm sự với ta?
Hà Tiến kinh ngạc nhìn Phan Ẩn, muốn hỏi, lại không biết mở miệng thế nào.
Phan Ẩn nói:
- Đại tướng quân hôm nay hưởng hết vinh quang, Ẩn cũng không nguyện leo cao. Chỉ là, hiện tại đại tướng quân đang có nguy hiểm đến tính mệnh, Ẩn thực không đành lòng thấy đại tướng quân mất mạng, vì vậy đến đây bảnh cáo.
Hà Tiến vội vàng đứng dậy:
- Không biết mỗ có gì hung hiểm?
- Hoàng thượng...
Phan Ẩn vốn định nói, hoàng thượng muốn giết ngươi, nhưng lời đến bên mép lại do dự. Làm như vậy, có phải có lỗi với Kiển Thạc hay không?
Lúc trước vào trong cung, may được Kiển Thạc bảo vệ, hắn mới có hôm nay.
Nếu là...
- Phan công, vì sao im lặng không nói?
Phan Ẩn cắn răng, nhỏ nhẹ nói:
- Hoàng thượng muốn giết đại tướng quân, phái tiểu nhân đến đây tuyên đọc chiếu thư. Nếu như lúc này đại tướng quân vào Trường Nhạc cung, nhất định sẽ bị giết chết. Ẩn đặc biệt tới báo cho biết. Tuyệt đối không được vào cung, xin đại tướng quân tự cân nhắc đi.
Đầu Hà Tiến ông một tiếng, có vẻ không biết làm thế nào.
- Hoàng thượng, hoàng thượng vì sao phải giết ta?
- Hoàng thượng phỏng chừng đã hạ quyết tâm, lập Hiệp vương tử làm đế.
- Cái gì?
- Hơn nữa sức khỏe của hoàng thượng cũng không được nữa rồi, theo tiểu nhân quan sát, phỏng chừng khó có thể kéo dài tới hừng đông.
Hà Tiến nghe vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người...
- Đại tướng quân, tiểu nhân có hoàng mệnh trong người, không dám ở lâu. Nói chung, mời đại tướng quân sớm có chuẩn bị, để phòng bất trắc.
Nói xong Phan Ẩn đứng dậy cáo từ.
Hà Tiến tiễn Phan Ẩn ra ngoài, sắc mặt đột nhiên tái mét.
- Lập tức mệnh Viên Thiệu, Tào Tháo đến đây gặp ta.
Hà Tiến phân phó gia nhân, rồi xoay người đi tới thư phòng, thuật lại những lời Phan Ẩn nói vừa rồi cho Hà Miêu.
Hà Miêu cũng không khỏi giật mình. Đừng thấy thường ngày hắn đối nghịch với Hà Tiến, nhưng dù sao cũng là người một nhà, sao hắn lại có thể không để ý đến huynh trưởng sống chết. Hà Tiến còn, Biện vương tử làm đế, thì Hà gia có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng nếu như...
Hà Miêu không dám nghĩ tiếp.
Sự tàn khốc trong cấm cung, hắn cực kỳ rõ ràng.
Nếu như thực sự để cho Hiệp vương tử trở thành hoàng đế, chỉ sợ Hà gia khó có thể bảo toàn.
- Huynh trưởng xem nên xử lý thế nào đây?
- Phan Ẩn nói, hoàng thượng không kéo dài được đến hừng đông, ta sẽ tin hắn một lần. Có điều, trước hừng đông chúng ta phải giải quyết việc này. Nếu Hiệp trở thành hoàng thượng, chúng ta sẽ không có đường sống. Phải giải quyết nhanh chóng, ủng hộ lập Biện làm hoàng thượng mới được.
- Vậy phải làm sao?
- Hoài Cao, ngươi quen thuộc Bắc Cung, có thể lập tức đến Vĩnh Yên cung tìm muội muội, bảo muội muội điều động Loan Vệ doanh cho ngươi chỉ huy. Đồng thời, bảo muội muội lấy danh nghĩa của hoàng hậu, mệnh lệnh Bắc Cung Vệ mở cửa cung, cũng phong tỏa một số tin tức. Hôm nay chúng ta cũng chỉ có đập nồi dìm thuyền, bất cứ giá nào phải đưa Biện leo lên hoàng vị. Chỉ có như vậy, vinh hoa phú quý của Hà gia ta mới có thể bảo toàn.
Hà Miêu lập tức gật đầu xưng phải, rồi xoay người rời khỏi.
Thoáng cái đưa ra một loạt quyết định, trong đầu Hà Tiến không khỏi cảm thấy mê man. Hắn ngồi trong thư phòng, bình phục tâm tình kích động.
Lúc này, có quản gia đi đến, khẽ nói:
- Lão gia, mọi người đã tới rồi!
- Lấy khôi giáp của ta tới đây!
Nói xong Hà Tiến đứng lên. Có hạ nhân đi qua mặc khôi giáp cho hắn.
Chỉnh trang hoàn tất xong, đầu Hà Tiến cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Hắn tay vịn bảo kiếm, sải bước đi đến phòng khách. Dọc theo đường đi, hắn còn nghĩ những tính toán chuẩn bị nói ra với mọi người.
Trong phòng khách, có hơn 30 người đứng trang nghiêm, nhìn qua khiến phòng khách có hơi chật chội.
Người nào cũng mắt ngái ngủ, hiển nhiên là mới được gọi thức dậy, vì vậy còn chưa rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Chư vị đại nhân, Tiến muốn tuyên bố một việc.
Thấy Hà Tiến đội khôi mặc giáp đi vào, Tào Tháo giật thót một cái, có một điềm báo trước không rõ.
- Bệ hạ, đã băng hà rồi!
- Cái gì? Đại tướng quân, ngài nói cái gì?
Viên Thiệu la lên thất thanh. Nhưng nghe thế nào cũng không giống như có ý bi thương, ngược lại hình như còn có phần vui mừng.
Hà Tiến vẫn không thể nói là Hán Đế chưa chết, bằng không việc này cũng chỉ là nhằm vào một mình hắn, mà cũng không nhằm vào các thần tử khác.
Hắn rất thoả mãn với phản ứng của mọi người, lập tức nói tiếp:
- Bệ hạ băng hà, chưa lập thái tử, theo lý nên do trưởng tử Biện kế vị. Nhưng có hoạn quan Kiển Thạc, ỷ vào tay cầm Tây viên tân quân, lại sinh ra dụng tâm hiểm ác độc tài triều cương, muốn diệt trừ chúng ta. Hôm nay triệu tập chư vị đại nhân, Tiến muốn nghe ý kiến của các vị.
Ngươi đã trang phục thế này rồi, còn nghe ý kiến cái chó gì nữa?
Tào Tháo nói thầm, liền tranh trước một bước đứng ra:
- Đã như vậy, chúng ta nên chính quân vị, trừ hoạn quan, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Kiển Thạc kia.
Hà Tiến nghe vậy liền nở nụ cười.
- Ai dám cùng ta chính quân thảo tặc?
Viên Thiệu đứng ra:
- Thiệu nguyện đi theo!
Hà Tiến mừng rỡ:
- Bản Sơ quả nhiên có đảm lược, ta có thể điều động ba nghìn Vũ Lâm quân cho ngươi chỉ huy, theo ta cùng vào cung.
Tào Tháo sao lại đồng ý sau người khác, lập tức cũng đứng ra:
- Đại tướng quân, dưới trướng của Tháo còn có một nghìn tân quân, nguyện theo đại tướng quân.
- Mạnh Đức, quả nhiên anh hùng.
Hà Tiến dứt lời, lập tức mệnh lệnh Tào Tháo và Viên Thiệu đi điểm nhân mã, đồng thời còn bảo Tuân Du, Trịnh Thái làm tốt chuẩn bị nghênh đón tân quân.
Sau khi tất cả an bài thỏa đáng, hắn nắm chặt bảo kiếm dưới sườn.
Sống hay là chết, chỉ nhìn hai canh giờ tiếp theo thôi...
Vừa qua lúc gà gáy, cấm cung vắng lặng.
Cách giờ mẹo vào hừng đông còn hai canh giờ, đại nội thâm cung im ắng, đến mức khiến người khác có cảm giác ngạt thở không hiểu.
Hán Đế tựa mình trên tấm đệm, nhắm mắt ngưng thần.
Một canh giờ đã qua, sao Hà Tiến còn chưa vào cung yết kiến?
Không chỉ Hà Tiến không xuất hiện, ngay cả Phan Ẩn phụng mệnh truyền chỉ cũng chưa trở về. Trong lòng mơ hồ có điềm báo trước bất tường, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận. Trẫm còn sống, chỉ cần trẫm sống, thì nhất định có thể cho Hiệp ngồi lên hoàng vị
Biện đích thật là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc...
Hán Đế sở dĩ lựa chọn Hiệp vương tử, nói trắng ra bởi vì Hiệp không có bất luận bối cảnh gì.
Mẫu thân chết sớm, chết một cách kỳ lạ. Mặc dù trong cung lưu truyền là Hà hoàng hậu hạ độc thủ, nhưng Hán Đế mấy năm nay tỉ mỉ quan sát, dần dần bài trừ Hà hoàng hậu khỏi đối tượng hiềm nghi. Sinh tử có mệnh, có lẽ nàng thực sự không có phúc khí đó.
Hán Đế rất lo lắng!
Hắn thật sự không muốn người kế thừa hắn phải đối mặt với tràng sống mái cùng ngoại thích.
Giống như trước hắn, tranh đấu giữa Hoàn đế và đại tướng quân Lương Dực, lại giống như hắn, sau khi đăng cơ cùng đại tướng quân Đậu Võ tranh đấu.
Hai trận tranh đấu, khiến giang sơn Đại Hán nguyên khí mất sạch.
Nếu như Hán Đế lập Biện, như vậy sớm muộn có một ngày, còn có thể tái diễn lại quá khứ của hai đời hoàng đế.
Đại Hán, thật sự không chịu nổi loại hao tổn bên trong này...
Hà Tiến và đảng nhân đi lại rất gần, đây là một việc khác Hán Đế lo lắng.
Trước đây hắn có thể mặc kệ cho Hà Tiến tiếp xúc với đảng nhân, bởi vì còn còn tồn tại. Nhưng nếu hắn chết rồi, Biện năm nay mới chỉ 11, 12 tuổi, sẽ không thể đối phó với Hà Tiến và đảng nhân liên thủ. Mặc dù có Thập thường thị ở chính giữa, nhưng vẫn không phải là đối thủ.
Mà Đổng Trọng thì không có lo lắng như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Hán Đế cuối cùng hạ quyết tâm, lựa chọn Hiệp làm người kế thừa.
Hắn nhẫn nại, đợi đợi... Nhưng thời gian đợi càng lâu, dự cảm bất an trong lòng hắn càng mãnh liệt.
Đột nhiên, Hán Đế mở mắt.
- Kiển Thạc, Kiển Thạc...
- Có nô tài!
- Có nghe được thanh âm gì không?
Kiển Thạc ngẩn ra, nghiêng tai lắng nghe, một lát sau sắc mặt hơi đổi.
Sau đó, từ ngoài cung vang lên âm thanh leng keng đao kiếm va chạm, từ xa đến gần, càng lúc càng rõ ràng.
- Xảy ra chuyện gì?
Có tiểu hoàng môn lảo đảo chạy vào, thần sắc luống cuống hô to:
- Bệ hạ, không hay, việc lớn không hay rồi...
Kiển Thạc không đợi Hán Đế hỏi, lật đật chạy qua tóm lấy cổ áo tiểu hoàng môn.
- Xảy ra chuyện gì?
- Có tân quân Trợ quân hữu giáo úy Tào Tháo, suất lĩnh Tây viên tân quân, phá vỡ Nam Cung môn, miệng hô muốn thanh trừ hoạn quan. Một đường đánh qua bên này rồi... Hiện giờ Nam Cung đã không thể cản nổi, tân quân xông lên cầu, đang chạy qua Bắc Cung bên này.
Kiển Thạc nhịn không được hét a lên sợ hãi, lập tức kịp phản ứng.
- Phan Ẩn tiểu nhân, dám phản bội ta.
Quay đầu nhìn Hán Đế, lại hoảng sợ phát hiện, trong nháy mắt khi hắn hỏi, Hán Đế đã tuyệt khí.
Nếu như Hán Đế còn, Kiển Thạc còn có vài phần đảm lược. Nhưng Hán Đế không còn, dũng khí của hắn thoáng cái chạy mất tích.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiểu hoàng môn kia nói:
- Thạc công, ngài đi nhanh thôi...
- Đi, đi chỗ nào? - Kiển Thạc luống cuống, vô ý thức hỏi.
Tiểu hoàng môn nói:
- Mặc kệ đi chỗ nào, phải rời khỏi đây. Bộ khúc ngài để lại trong cấm cung có lẽ ngăn cản được một chút. Nam Cung mặc dù bị phá, nhưng Bắc Cung vẫn còn chưa có động tĩnh. Hiện tại nên rời khỏi hoàng cung trước, tìm một địa phương an toàn, rồi mới tìm cách sau.
Mắt Kiển Thạc sáng lên.
Không sai, việc cấp bách là nên rời khỏi hoàng cung trước mới phải.
- Ngươi tên là gì?
Kiển Thạc cũng không khỏi thầm tán thưởng sự cơ trí của tiểu hoàng môn này, hắn trầm giọng hỏi.
Tiểu hoàng môn nói:
- Nô tài tên là Dương Khiêm, nguyện dẫn người ngăn cản tân quân, tranh thủ thời gian cho Thạc công.
- Dương Khiêm?
Kiển Thạc cũng đã bị loạn, gật đầu nói:
- Ân tình lần này, Kiển Thạc nhớ kỹ trong lòng. Ngày khác nếu như có cơ hội, ta sẽ báo đáp ổn thỏa. Chỗ ta có Thượng quân hổ phù, có thể điều động tân quân bộ khúc trong Trường Nhạc cung. Dương Khiêm, ta đi trước, sẽ báo đáp sau...
*Xưng hô biên chế quân đội cổ đại, phân thượng quân, trung quân, hạ quân. Trung quân cao nhất, thượng quân thứ hai, hạ quân thứ ba.
Nói rồi Kiển Thạc đưa hổ phù cho Dương Khiêm, rồi vội vã rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Kiển Thạc biến mất, tiểu hoàng môn Dương Khiêm lại nhếch nụ cười quỷ dị. Quay đầu nhìn Hán Đế đã chết, đột nhiên cười ha ha. Sau đó hắn đi ra ngoài Trường Nhạc cung.
Ngoài Trường Nhạc cung, Hà Tiến suất lĩnh Loan Vệ doanh đã đánh tới.
Tân quân bộ khúc của Kiển Thạc vội vội vàng vàng nghênh chiến, thì làm sao chống nỗi loan vệ đã trải qua 4 năm huấn luyện gian khổ trác tuyệt.
Vốn chỉ dự định phục kích, đương nhiên không có khả năng trang bị toàn bộ vũ khí.
Mà loan vệ sau khi nhận được mệnh lệnh của Hà hoàng hậu, Lý Tín lập tức chọn 500 Loan Vệ quân, sát khí nghiêm nghị đi tới.
Bắc Cung Vĩnh Yên cung, tự có Tư Mã Hương Nhi dẫn theo 500 loan vệ mới chiêu mộ thủ hộ, cũng không đáng lo.
Lý Tín khoác trên người ngân giáp, đầu búi tóc bằng ngân hoàn.
Cưỡi ngựa, tay cầm thương, những nơi đi qua, Thượng quân bộ khúc đều lui về phía sau. Lý Tín này theo Đổng Phi cũng luyện võ nghệ nhiều năm, tự nhiên không thường. Mà câu tương nữ binh thì trong một tiếng gọi đã từng bước đi đến Trường Nhạc cung.
Hà Tiến tự mình đốc chiến, tay vuốt râu liên tục gật đầu.
Bên cạnh hắn có một một văn sĩ, chính là Nam Cung giáo úy Lưu Hồng, Lưu Nguyên Trác.
Hà Tiến vốn không muốn gọi Lưu Hồng, nhưng Lưu Hồng đó là Nam Cung giáo úy, nếu như không thông báo cho hắn, chỉ sợ đám người Tào Tháo khó có thể từ Nam Cung phá cửa mà vào, chỉ có chuyển cáo cho Lưu Hồng, đương nhiên nói là Hán Đế đã băng hà, có Kiển Thạc ý đồ mưu phản.
Mặc dù Lưu Hồng không có tiếng nói chung với Hà Tiến, nhưng dù sao vẫn trung với Hán Đế.
Vì vậy nghe được Kiển Thạc mưu nghịch, Lưu Hồng lập tức đáp ứng phối hợp. Hắn mang thân vệ hộ tống Hà Tiến vào từ Bắc Cung môn. Sau khi hội hợp với loan vệ, liền đánh vào Trường Nhạc cung. Hà Tiến rất khẩn trương, dù sao hắn giả truyền tin tức, nói Hán Đế băng hà mới làm như thế. Nếu như... Hà Tiến thấp thỏm trong lòng, nhìn thân vệ bên người Lưu Hồng, nháy mắt ra hiệu một cái với người phía sau.
Nếu thật sự không được, thì giết chết lão tiểu tử này!
Đúng lúc này, Dương Khiêm xuất hiện trên bậc thang cửa cung, trong tay lên cao thượng quân hổ phù.
- Dừng tay, ta có thượng quân hổ phù, tân quân bộ khúc lập tức buông vũ khí đầu hàng...
Có thượng quân quân quan tiến lên hỏi:
- Thạc công ở đâu?
Dương Khiêm cười lạnh:
- Thạc công, đã bỏ trốn một mình rồi...
- A!
Tân quân liền truyền đến tiếng chửi bới. Dương Khiêm nhân cơ hội lớn tiếng nói:
- Mau dừng tay, ta là người của đại tướng quân. Hễ kẻ nào đầu hàng sẽ không truy cứu. Các ngươi còn không buông binh khí, chẳng lẽ phải đợi đến khi đồ đao hạ xuống mới hối hận sao?
Xa xa, Hà Tiến thấy được Dương Khiêm xuất hiện, mắt không khỏi sáng ngời.
Dương Khiêm vốn là người hắn an bài bên người Thập thường thị, hiện giờ xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là...
- Loan vệ, lập tức thu binh!
Lý Tín bên kia nghe được mệnh lệnh, dẫn dắt câu tương nữ binh cấu thành Vân Chùy trận, thối lui đến phía sau Hà Tiến.
Thấy Dương Khiêm tay cầm hổ phù, đi tới trước ngựa của Hà Tiến, hai tay dâng lên:
- Đại tướng quân, tân quân vốn không có ý mưu phản, chỉ là bị một mình Kiển Thạc kia lừa gạt. Kiển Thạc chạy về hướng Bắc Cung môn. Mời đại tướng quân minh xét.
Nói rồi hắn chớp chớp mắt.
Hà Tiến đang thấp thỏm, thoáng cái yên lòng.
Hắn nhận lấy hổ phù:
- Bản công sẽ không truy cứu tội danh của các tướng sĩ tân quân, chỉ giết kẻ cầm đầu. Lý Tín, mệnh ngươi lập tức dẫn theo loan vệ truy sát Kiển Thạc, đừng để hắn đi ra khỏi Bắc Cung...
- Vâng!
Lý Tín lập tức dẫn người đuổi theo, Hà Tiến cùng Lưu Hồng đi vào Trường Nhạc cung.
Khi Hà Tiến thấy được thi thể của Hán Đế, đột nhiên sinh ra một loại xung động muốn cất tiếng cười to.
Bệ hạ ơi bệ hạ, không phải là Hà Tiến muốn giết ngươi, thật sự là ngươi không cho Hà Tiến đường đi thôi. Hôm nay ngươi chết rồi, ta còn sống.. . Ha ha. Ngoại sanh của ta sẽ trở thành hoàng đế, ngươi an tâm mà đi đi.
- Nguyên Trác, lúc này không phải là lúc đau khổ, ở đây nhờ ngươi rồi. Tiến nhất định chém đầu của Kiển Thạc để tế anh linh của thánh thượng.
Trong lời nói, đã xác định rõ tội danh của Kiển Thạc.
Lúc này Lưu Hồng đang đau khổ, cũng không có tâm tư đi tính toán hàm nghĩa ẩn dấu trong lời nói của Hà Tiến.
Hắn lập tức nhận lời, triệu tập cung nữ tài nữ thu dọn cho Hán Đế. Mà bên kia, Hà Tiến và Dương Khiêm đã đi ra ngoài Trường Nhạc cung.
- Có biết đám người Trương Nhượng đi đâu không?
- Hồi bẩm chủ công, khi Nam Cung náo loạn Nhượng công và mọi người đã bỏ chạy đến Vĩnh Yên cung, tìm hoàng hậu che chở. Nô tài vô năng, không ngăn chặn họ lại được, xin chủ công tha thứ.
Hà Tiến a một tiếng:
- Việc này cũng không trách ngươi được, ngươi lập tức trở lại, để ý bọn Trương Nhượng cho ta.
- Nô tài minh bạch!
Nói rồi Dương Khiêm hành lễ, sau đó vội vã rời đi.
******
Bên kia, Kiển Thạc như chim sợ cành cong bỏ chạy đến Bắc Cung môn.
Sau khi thoát khỏi hoàng thành, nên đi đâu?
Kiển Thạc vốn định chạy đến chỗ Đổng hoàng hậu lánh nạn, nhưng lại nghĩ, trong tay Đổng hoàng hậu không binh tướng. Nếu đi đến đó, nói không chừng còn có thể mang đến phiền phức Đổng hoàng hậu. Hắn cũng không phải trung thành với Đổng hoàng hậu cho cam, mà là hy vọng có thể lưu lại một người có thể nói giúp cho hắn. Vạn nhất không trốn thoát được, bằng chiếu thư trong tay hắn, nói không chừng còn có một đường sinh cơ.
Đi Lương Châu...
Đúng rồi, chính là đi Lương Châu!
Kiển Thạc âm thầm hạ quyết tâm. Kế sách hiện nay, chỉ có thoát khỏi Lạc Dương, đến Lương Châu.
Hoàng thượng không phải nói là thứ sử Lương Châu Đổng Trác kia vẫn trung thành với Đổng hoàng hậu sao? Chỉ cần đến Lương Châu thì an toàn rồi.
Kiển Thạc dục ngựa chạy đi, thấy sắp đến Bắc Cung môn, trong lòng mừng như điên.
Nhưng vào lúc này, một đạo nhân mã đột nhiên xuất hiện ngoài cửa cung, ngăn cản lối đi của Kiển Thạc.
Đại tướng dẫn đầu mặt màu vàng nhạt, đầu đội Quyển duyên sư tử khôi, thân khoác Hoàng kim giáp, cầm trong tay một đôi đại kích bằng thép.
- Điển tướng quân, mau tránh đường, ta có việc gấp ra ngoài.
Kiển Thạc nhận ra người đó, chính là tân nhiệm Bắc Cung giáo úy Điển Vi. Điển Vi từng hiệu lực dưới trướng của hắn, tự nhiên Kiển Thạc sẽ không xa lạ.
Điển Vi chắp tay:
- Thạc công, cũng không phải hạ quan không chịu nhường đường, mà là hoàng hậu có lệnh, không có thủ dụ của hoàng hậu, bất kỳ ai không được xuất nhập Bắc Cung. Thạc công, xin đừng làm hạ quan khó xử. Nếu ngài có việc gấp muốn đi ra ngoài, xin đi Nam Cung môn đi.
Lời vô ích, Nam Cung có thể đi, ta đã đi Nam Cung từ lâu rồi!
Phía sau truyền đến tiếng la giết, Lý Tín dẫn theo loan vệ đuổi qua đây.
- Điển tướng quân, đừng buông tha nghịch tặc Kiển Thạc!
Kiển Thạc trong lòng biết không ổn, thoạt nhìn, muốn đánh ra ngoài khó càng thêm khó. Hắn đánh liều, rút bảo kiếm dục ngựa lao tới Điển Vi.
Nói thật thì Điển Vi cũng không muốn làm khó Kiển Thạc.
Nhưng Kiển Thạc đã xông qua, hắn cũng không thể không đi ngăn cản.
Thu một cây đại kích lại, sau đó hoành kích ngênh đón. Một thức Đan phượng triều dương, đánh bật bảo kiếm của Kiển Thạc.
Ngay khi hai ngựa giao nhau, Kiển Thạc đột nhiên đem một quyển chiếu thư nhét vào trong tay Điển Vi:
- Xin nể mặt tình cảm đồng đội, giao chiếu thư này cho Đổng thứ sử.
Nói rồi hoành kiếm tự vận, người ngã xuống ngựa.
Điển Vi ngẩn ra...
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tới cùng ai là mưu nghịch, ai là trung thần?
Bên kia Lý Tín đuổi tới, Điển Vi vội vàng nhét chiếu thư vào trong túi dưới sườn.
- Điển mỗ phụng mệnh thủ vệ cửa cung, Lý Tín ngươi lấy thi thể của Kiển Thạc rồi trở về đi.
Năm đó Lý Tín cũng xuất thân từ môn hạ Bắc Cung Vệ, tự nhiên không có hoài nghi gì với Điển Vi, lập tức ứng tiếng rồi sai người khiêng đi thi thể của Kiển Thạc, đi đến Vĩnh Yên cung.
Hà Tiến, cũng đang ở tại Vĩnh Yên cung.
Sau khi hắn hội hợp với đám người Tào Tháo Viên Thiệu, vốn muốn việc này ngay lúc này, nhưng Viên Thiệu lại đưa ra ý kiến:
- Đại tướng quân, hôm nay chính là cơ hội tốt giết hoạn quan, sao không nhân cơ hội diệt trừ chúng nó. Đó mới là lựa chọn sáng suốt.
Hà Tiến không nguyện ý lắm.
Nhưng Viên Thiệu cứ quyết ý, nói Thập thường thị kia tội ác tày trời, không thể không giết. Rơi vào đường cùng, Hà Tiến đành phải đi tới Vĩnh Yên cung hỏi Hà hoàng hậu. Đám người Trương Nhượng liền quỳ gối bên cạnh Hà hoàng hậu.
Nghe Hà Tiến nói xong, Hà hoàng hậu nói:
- Nội thị quản lý hoàng cung, đó là pháp luật tổ tông để lại, không thể thay đổi. Huống hồ, tiên hoàng thi cốt chưa lạnh, tân hoàng tuổi nhỏ, ai gia là phận đàn bà, há có thể cộng sự cùng sĩ nhân? Huynh trưởng, đám người Trương Nhượng đều là cận thần của tiên hoàng, tiên hoàng hôm nay... Ngươi giết cận thần của tiên hoàng, chẳng phải là làm cho tiên hoàng thất vọng?
Hà Tiến cảm thấy hoàng hậu nói có đạo lý.
Hơn nữa hắn mơ hồ có thể cảm giác được, người muội muội ngày xưa luôn gọi hắn ca ca hình như cũng có biến hóa không bình thường rồi.
Trong lời nói, rõ ràng là đang nhắc nhở hắn: vinh hoa phú quý của Hà gia đến từ đám người Trương Nhượng chăm lo, ruồng bỏ Thập thường thị, coi như từ bỏ gốc rễ của Hà gia. Sĩ nhân chỉ biết dệt hoa trên gấm khi ngươi phú quý, nhưng sẽ không đưa than sưởi ấm cho ngươi trong ngày tuyết rơi... Cho nên, sĩ nhân thì... Khả hữu khả vô. Nhưng ngươi cần phải có đám người Trương Nhượng, chế ước đám sĩ nhân này cho ngươi.
Những lời này khiến Hà Tiến đổ mồ hôi lạnh. Rồi hắn rời khỏi Vĩnh Yên cung.
Lúc này vừa qua giờ mẹo, trời còn tối, nhưng tiếng la hét trong hoàng thành cũng đã biến mất.
Viên Thiệu không thể đạt thành mục đích, không khỏi có chút thất lạc đi về nhà. Hắn có thể cảm giác được, Hà Tiến cũng không tín nhiệm hắn.
Bằng không, sao lại sau khi sự việc kết thúc, chỉ thu binh quyền của mình hắn? Hơn nữa, Hà Tiến đều giữ lại đại đa số sĩ nhân, nhưng lại bảo Viên Thiệu về nhà nghỉ ngơi. Thái độ trong đó đã minh bạch không thể nghi ngờ.
Càng quan trọng là, cơ hội tốt như vậy lại không thể giết chết Thập thường thị, thật sự đáng tiếc.
Về đến nhà, Viên Thiệu vừa mới vào cửa thì đã thấy quản gia cung kính đứng chờ ở cửa đại môn:
- Thiếu gia, lão gia đang chờ ngài ở thư phòng.
- Sao thúc thúc còn chưa nghỉ ngơi?
- Đúng vậy, lão gia không nghỉ ngơi, nói là muốn ngài trở về lập tức đi gặp lão gia.
Viên Thiệu vội vã theo quản gia đi tới thư phòng, thấy Viên Ngỗi đang ngồi sau bàn đọc sách.
Thấy hắn đi vào, xua tay ra hiệu cho Viên Thiệu ngồi xuống.
- Bản Sơ, tình huống thế nào?
- Bệ hạ băng hà, Kiển Thạc bị giết... Chỉ là đám người Trương Nhượng vẫn...
Viên Ngỗi nghe được, không những không lộ vẻ thất vọng, trái lại nở nụ cười.
- Bản Sơ, đừng nóng ruột. Lẽ nào ngươi thấy qua một con cọp cùng ác lang có thể sống hòa bình chung với nhau chưa? Bệ hạ băng hà... Hừ hừ, thực sự là trời giúp chúng ta có thể thoát khỏi cảnh đen tối. Ta hiểu, nữ nhân của Hà gia là muốn mượn đám người Trương Nhượng để chế ước chúng ta. Nữ nhân này đã theo bệ hạ mấy năm. Điều khác học được, không nghĩ tới đã học được vài phần thủ đoạn của bệ hạ.
Viên Thiệu nói:
- Vậy chúng ta nên làm cái gì?
- Làm cái gì?
Viên Ngỗi cười lạnh:
- Tự nhiên là đuổi hổ chiếm lang, sau đó nghĩ cách tiến cử một con cọp vào Lạc Dương. Bản Sơ, ngươi lén thông báo cho đám người Trịnh Thái, nghĩ cách gây xích mích quan hệ giữa Hà Toại Cao và Trương Nhượng. Đồng thời, phải nghĩ biện pháp khiêu khích lưỡng cung tranh đấu... Con cọp ở Lương Châu hình như có qua lại với Đổng gia. Nếu có thể diệt trừ Đổng gia, thì con cọp Lương Châu có thể mất đi một chỗ dựa vững chắc. Đến lúc đó, hắn có thể dựa vào, chỉ có chúng ta thôi.
Viên Thiệu nghe vậy, nhịn không được giơ ngón tay cái lên:
- Thúc phụ, cao, thật sự là cao... Ha ha ha ha!
← Hồi 165 | Hồi 167 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác