Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 138

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 138: Hàn dữ mã (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Ba đội nhân mã phân biệt chắn ba con đường, chỉ toàn là nữ binh.

Đường Kim Dung môn cùng đường Kiến Xuân môn mỗi bên có 500 câu tương binh, 50 người một hàng, khôi giáp sáng bóng, đằng đằng sát khí.

Trên đường Chính Dương thì có 400 kỵ binh.

Đều là trường thương Mã đao, tư thế oai hùng hiên ngang. Phía trước ba đội nhân mã đều có đại tướng dẫn dắt.

Nhân mã trên đường Kim Dung môn có Vương Song dẫn đội. Tam Đình Đại Khảm đao hàn quang lấp lánh, một con Thiết hoa lưu Tây Lương thuần huyết, thân khoác giáp thép, rất uy phong. Tướng lĩnh trên đường Kiến Xuân môn là ba viên nữ tướng. Nhậm Hồng Xương ở phía trước nhất, phía sau có Lý Tín và Tư Mã Hương Nhi. Mà chủ tướng kỵ quân trên đường Chính Dương chình ình là ác hán nổi danh Lạc Dương.

Chỉ thấy Đổng Phi cưỡi Tượng Long, thân khoác trọng khải, trong tay cầm Độc Cước Đồng Nhân sóc, mắt khép hờ.

Ở phía sau Đổng Phi, Đổng Thiết một thân kính trang, lưng dắt đôi Chiết Thiết đao, ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt thanh tú lúc này có vẻ đặc biệt dữ tợn.

Theo Đổng Phi dục ngựa, 400 kỵ quân hành động như một, đồng thời tiến về phía trước.

Cùng lúc đó, câu tương nữ binh trên đường Kim Dung môn và đường Kiến Xuân môn cũng từ từ mà động. Tốc độ rất chậm, nhưng khiến người hết hồn.

Xoạt xoạt xoạt, bộ pháp chỉnh tề, tỏa ra sát ý nồng đậm.

Lộp cộp lộp cộp, trong tiếng vó ngựa tràn ngập khí tức kim loại lạnh lẽo, quanh quẩn trên con đường.

Các sĩ tử đang cạn chén cụng ly trên lầu cũng phát hiện ra việc bất thường. Vì sao chứ? Vốn trên con đường ngoài tửu lâu đang huyên náo, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Có người thò người ra xem, nhịn không được la toáng lên.

- Chủ nhân, chính là tên này, hắn tham dự vào việc tập kích phu nhân.

- Nhậm Hồng Xương!

Đổng Phi quát lên chói tai. Nhậm Hồng Xương véo cung cài tên, nhắm ngay cái đầu thò ra cửa sổ tửu lâu, vù một tiễn.

Tiễn như lưu tinh...

Đổng Phi đồng thời dục ngựa phóng đi, chạy tới phía dưới tửu lâu.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, lợi tiễn xuyên thủng đầu sĩ tử đó, máu chảy thẳng xuống sàn nhà tửu lâu.

Đám người Vệ Tử không khỏi hốt hoảng, đột nhiên nghe được dưới tửu lâu có người gầm lên:

- Bọn kia trên tửu lâu, Đổng gia gia ở đây, còn chưa lăn xuống nhận lấy cái chết... Ta đếm ba tiếng, nếu như các ngươi không đi ra, ta sẽ xông lên giết người.

- Đổng giáo úy...

Sử A sải bước từ trong tửu lâu đi ra, vẻ mặt tươi cười chắp tay nói:

- Đổng giáo úy, mấy hôm không gặp, vẫn khỏe chứ?

- Sử đông chủ, hôm nay ta cũng không phải tới gây phiền phức cho người. Một lát nữa có tổn thất gì, ta sẽ bồi thường gấp đôi. Nhưng tốt nhất ngươi nhanh rời khỏi đây, bằng không ta nhận ra ngươi, nhưng sóc trong tay ta lại không biết nhận ra ngươi đâu.

Mắt Đổng Phi đỏ lòm, lóe ra hung mang của dã thú.

Trong lòng Sử A biết lần này Đổng Phi nổi giận thật rồi, thoạt nhìn là sắp xảy ra đại sự!

Âm thầm chửi bới đám sĩ tử ngu muội rồi hay sao? Biết rõ ác hán này là một hung nhân còn đi trêu chọc. Các ngươi trêu chọc thì thôi, mau nhanh chạy về Thái Học Viện của các ngươi đi, lại chạy tới Anh Hùng lâu này của ta, quả thật hại cả cá trong chậu.

Thế nhưng, Sử A lại không thể nói ra những lời này, chỉ có thể cười khổ:

- Đổng giáo úy, chuyện này ta cũng nghe qua đại khái rồi, thị phi đúng sai chúng ta cứ đặt một bên. Chỉ là Anh Hùng lâu của ta có một quy củ, phàm khách nhân bước vào Anh Hùng lâu của ta sẽ nhận được bảo vệ, bằng không... Sử A cả gan, xin đại nhân nể mặt ta, ngày sau lại giải quyết, có được không?

Đổng Phi cười lạnh:

- Sử A, ta chém mẹ ngươi, sau đó nói cho ngươi ngày hôm nay ta muốn uống rượu, ngày sau mới giải quyết, thế nào?

- Việc này...

Sử A không khỏi cười khổ lắc đầu, muốn nói cái gì nữa, nhưng thật sự là nói không nên lời.

Lúc này, Vệ Tử ở trên lầu lớn tiếng la:

- Sử A, nghe nói ngươi rất được Vương Việt chân truyền. Giết tên khốn đó, ta có thể xin ngươi đến Hà Đông làm quan.

Sử A rất chán ghét tên Vệ Tử này, nhưng quy củ đã định ra, hắn phải bảo vệ khách nhân chu toàn.

- Lấy kiếm đây!

Sử A khẽ quát, có bồi bàn bưng kiếm đi tới, đặt vào trong tay Sử A.

- Giáo úy đại nhân, chúng ta xưa nay không ân oán... Ngươi muốn báo thù, ta muốn giữ quy củ của Anh Hùng lâu này. Sử A chỉ có thể đắc tội thôi. Người trong lâu, ta nhất định phải bảo vệ, có điều động thủ đao thương không có mắt, đại nhân chớ trách.

Đã sớm nghe nói kiếm thuật của Sử A tuyệt luân.

Chỉ là sau khi tọa trấn tại Anh Hùng lâu, chưa từng người nào thấy qua Sử A động thủ.

Đám người Vệ Tử vừa sợ đồng thời lại hưng phấn. Có sĩ tử lớn tiếng nói:

- Sử A, đừng sợ, chúng ta hơn trăm người, hơn nữa Anh Hùng lâu của ngươi trên trăm kiếm thủ, lẽ nào sợ một đám nữ nhân sao? Chúng tiểu nhân, đánh ra ngoài cho ta!

Gia đinh chộp lấy vũ khí liền xông ra ngoài, chỉ nghe một tiếng quát:

- Bắn cung!

Vù vù --

Một loạt lợi tiễn bay ra, mười mấy gia nhân đứng mũi chịu sào lập tức ngã xuống trong vũng máu. Sau đó Vương Song lớn tiếng quát lên:

- Thập liên xạ, bắn cung!

Chỉ thấy câu tương nữ binh sớm đã đặt câu tương xuống, véo cung cài tên, một hàng bắn hết tự động lui về phía sau, hàng nữ binh phía sau lại bắn tên, sau đó lui ra phía sau, hàng nữ binh thứ ba nối tiếp đứng ra. Mười hàng nữ binh bắn hết một vòng, đội hình không loạn chút nào, thậm chí không tiến về phía trước một bước, vẫn đứng ở trên vị trí trước đó, cung tiễn buông xuống, người nửa ngồi chồm hổm.

Trên dưới một trăm gia nhân cũng đã biến thành con nhím, thi thể ngang dọc ngoài Anh Hùng lâu, không một người nào sống sót.

Sử A hít một hơi lạnh...

Các sĩ tử trên lầu cũng lạnh cả da đầu...

Những, những nữ binh này là Loan Vệ doanh thật sao? Chỉ nhìn một vòng liên xạ này, coi như là Vũ Lâm quân cũng chưa hẳn có thể so sánh được.

Sử A cầm kiếm càng chắc tay, trong lòng biết chuyện ngày hôm nay sợ rằng sẽ phiền phức rồi!

Sư phụ, đồ nhi cũng chỉ có thể làm hết sức...

Mẹ nó, ai nói Loan Vệ doanh chỉ là một đám ô hợp? Người kiểu gì, sẽ mang binh kiểu đó. Một con hổ điên, sao có thể dẫn dắt một đàn cừu chứ?

Đổng Phi lạnh lùng nói:

- Sử đông chủ, hiện tại dẫn theo người của ngươi rời khỏi đây, ta coi như cái gì cũng chưa xảy ra.

- Hảo ý của giáo úy đại nhân Sử A tâm lĩnh. Nhưng quy củ của Anh Hùng lâu là lão sư ta định ra, xin thứ cho Sử A đắc tội!

Keng một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ.

Thanh Phong kiếm ba thước hàn quang lấp lánh. Sử A bay lên trời, một chiêu Trường Hồng Quán Nhật, Thanh Phong kiếm mang theo một vệt hàn quang đâm thẳng Đổng Phi.

Chỉ một kiếm này, đủ để biểu hiện bản lĩnh kiếm thuật thâm hậu của Sử A.

Kiếm khí ập vào mặt khiến Đổng Phi lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ hảo kiếm pháp, múa sóc muốn nghênh đón.

- Chủ nhân, người này giao cho Tiểu Thiết đi!

Đột nhiên Đổng Thiết phía sau hét lên. Hắn lao khỏi ngựa, người tại không trung lăn mình ba vòng, Chiết Thiết đao keng xuất vỏ, song đao tại không trung đan xen, tay trái tay trái Khâu Lý đao quét ngang, tay phải Chiết Thiết đao lại một chiêu lực phách Hoa Sơn nhằm đầu chém xuống.

*****

Chỉ nghe hai tiếng keng keng.

Sử A trong chớp nhoáng biến chiêu, giơ kiếm đâm liên tục, đẩy ra Chiết Thiết đao của Đổng Thiết.

Đổng Thiết tại không trung lộn người lên, lại phiêu nhiên rơi xuống đất, lập tức bật người nhảy lên, song đao múa thành một đoàn hào quang chém tới Sử A.

Võ nghệ của Đổng Thiết có nguồn gốc từ đao pháp của người Khương.

Sau khi học tập vượn hí trong Ngũ Cầm Hí, lại kết hợp một số kinh nghiệm bộ chiến, đã hình thành một hệ thống đặc biệt.

Đao đao tàn nhẫn, nhưng thân pháp nhẹ nhàng.

Vây quanh Sử A càng không ngừng chuyển động, giống như dã lang bôn tập, mỗi lần ra chiêu nhất định tàn nhẫn đến cực điểm, hoàn toàn không để ý đến an toàn bản thân.

Có một loại khí thế huyết chiến thảm liệt.

Mà kiếm thuật của Sử A lại được chân truyền từ Vương Việt, trước kia hắn cũng đã làm du hiệp, vì vậy kiếm pháp luôn lộ ra một loại khí thế đoan chính. Mặc cho Đổng Thiết chuyển động, Sử A lại thủy chung đứng tại chỗ, kiến chiêu sách chiêu, bố cục không hỗn loạn chút nào.

Hai người này đánh nhau, Đổng Phi liếc mắt có thể nhìn ra Đổng Thiết không phải là đối thủ của Sử A.

Có ý đi qua hỗ trợ, lại nghe Đổng Thiết lớn tiếng la:

- Chủ nhân, hung thủ đả thương Lục phu nhân đang ở trên lầu...

- Sử đông chủ, đừng trách ta vô lễ... Vương Song, cùng Đổng Thiết cầm chân Sử đông chủ!

Vừa nói, Đổng Phi nhảy xuống ngựa liền chạy tới tửu lâu. Mà bồi bàn của tửu lâu cũng không nói hai lời, rút kiếm nỗ lực ngăn cản.

Đổng Phi quay đại sóc, một chiêu Ngọc Đái Triền Yêu, cầm đại sóc xoay một vòng, một loạt tiếng leng keng leng keng vang lên, lợi kiếm va vào đại sóc đều bị gãy, mấy bồi bàn bị đánh cho bay ngược ra ngoài. Cũng là Đổng Phi không hạ độc thủ, vì vậy bồi bàn cũng không đáng ngại. Nhưng dù vậy, mấy người đó vẫn bị đánh cho hổ khẩu rách tả tơi, hai tay máu me nhễ nhại, rên rỉ trên mặt đất.

Sử A cũng sốt ruột:

- Đại nhân dừng chân!

- Sử đông chủ, chủ công nhà ta nói, ngươi cứ ở lại đi!

Vương Song xuống ngựa, múa Tam Đình Đại Khảm đao, một chiêu Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu ngăn chặn Sử A. Sử A một kiếm đẩy ra khảm đao. Đổng Thiết đã nhoài người tới, song đao chém vào cổ hắn. Hai người này một binh khí dài, thế lực mạnh trầm, một người binh khí ngắn, nhưng chiêu chiêu tàn nhẫn.

Nếu như luận tạo nghệ, Sử A hơn xa hai người.

Nhưng muốn thoáng cái thủ thắng, cũng là việc vô cùng trắc trở.

Ba người như đèn kéo quân quấn lấy nhau, Nhậm Hồng Xương vung đại thương, câu tương nữ binh phía sau nhanh chóng bức tới.

Hơn mười bồi bàn thoáng cái bị nữ binh vây quanh. Đừng thấy những bồi bàn này kiếm pháp cao minh, nhưng không có bất luận kinh nghiệm thực chiến gì.

Mà câu tương nữ binh lại trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tuy nói Vân Thùy chiến trận vẫn còn chưa thuần thục, thế nhưng phối hợp lại thiên y vô phùng. Năm người một tổ, nhanh chóng tách biệt đám bồi bàn rồi đấu với nhau. Bên ngoài còn có 300 binh vây quanh, vây quanh nhóm bồi bàn của Anh Hùng lâu đến mức gió mưa không lọt.

Nhân thủ rơi vào hoàn cảnh xấu, mặc dù võ nghệ của cá nhân vượt xa đối phương, nhưng câu tương của nữ binh lại khắc chế trường kiếm của họ.

Chỉ mấy hiệp, đã có hơn một nửa số bồi bàn bị câu tương nữ binh bắt.

Cũng may là Đổng Phi không hạ tuyệt sát lệnh, bằng không...

Sử A vừa thấy tình huống này, trong lòng biết ngăn không được rồi. Người ta đã lưu thủ, nếu như còn không biết xấu hổ nữa, vậy thì có thể không dễ xong việc. Lập tức lấy tinh thần chu toàn với Đổng Thiết, Vương Song, không thèm để ý tới hành vi của Đổng Phi nữa.

Mà lúc này, Đổng Phi đã đi vào Anh Hùng lâu, đi thẳng lên lầu hai.

Hai sĩ tử cầm bảo kiếm trong tay từ trên lầu lao xuống tới. Đổng Phi chỉ cười lạnh, giơ đại sóc, một chiêu Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu.

Cùng một chiêu số, ở trong tay Đổng Phi lại trở nên khác biệt.

Đại sóc nặng trịch nhưng nhanh như tia chớp, khí lưu lưu chuyển trong đồng nhân thất khiếu, tiếng gió rít chói tai khiến người khác hồn phi phách tán.

Keng keng...

Hai tiếng giòn vang, đồng nhân đại sóc hất bay bảo kiếm trong tay sĩ tử, đầu sóc điểm đúng lên ngực đối phương.

Hai sĩ tử hét thảm một tiếng, người bay vù lên, rơi phịch xuống sàn nhà. Miệng phun máu dữ dội, nhìn ngực, đã để lại một lỗ hõm sâu, hiển nhiên là không cứu được!

Đừng thấy Vệ Tử thường ngày hô hào thế nào, nhưng chưa từng đao thật thương thật giao thủ với người khác.

Trơ mắt nhìn đồng học chết ở trước mặt mình, máu phun ra từ trong miệng, tình cảnh đó làm cho Vệ Tử không khỏi cảm thấy sợ hãi.

- Chúng ta nhiều người, giết sửu quỷ này!

Trong số sĩ tử, vẫn có mấy tên không sợ chết lớn tiếng la.

Nhiều người gan lớn, Vệ Tử cũng đầu nóng lên:

- Không sai, chúng ta nhiều người, hắn chỉ có một mình, có cái gì mà sợ... Giết hắn, giết hắn!

Một đám không biết sống chết rút kiếm xông lên.

Đổng Phi nở nụ cười dữ tợn trên mặt, các sĩ tử xông lên nhìn như không thấy, giơ đại sóc, một chiêu Liêu Thương Thượng Bộ bình thường nhất, Độc Cước Đồng Nhân sóc phát ra tiếng gió rít thảm thiết, đâm thẳng ra. Vệ Tử xông vào trước nhất, thấy đại sóc đâm tới, trong lòng không khỏi lộp bộp. Hắn đột nhiên tỉnh ra, người đang đối diện là hổ lang chi tướng đại danh đỉnh đỉnh.

Cũng chỉ vào thời khác kinh ngạc này, tay theo đó chậm đi.

- Đại nhân thủ hạ lưu tình!

Dưới lầu có người la lên, một bóng người nhanh chóng lao tới. Nhưng đã chậm, chỉ nghe phốc một tiếng, đầu sóc nện lên mặt Vệ Tử. Lực của Đổng Phi thế nào, lần này đầu Vệ Tử giống như quả dưa hấu bị đập nát vụn, óc lẫn với máu bắn tung tóe.

Cùng lúc đó, người dưới lầu đỉnh kiếm đâm tới.

Đổng Phi cũng cảm thấy phía sau có người tới, xoay đại sóc, một chiêu Ngọc Đái Triền Yêu quét ngang tới, đồng thời muốn xoay người lại, nhưng ai ngờ keng một tiếng, đại sóc lực chừng vạn quân bị đánh bật ra. Người đến vốn muốn ngăn cản Đổng Phi giết người, nhưng nhìn thi thể của ba người Vệ Tử cũng không khỏi giận giữ, lần thứ hai đỉnh kiếm đâm tới.

Đại sóc không ngờ bị đánh bật ra?

Hơn nữa là bị một thanh bảo kiếm đánh bật?

Đổng Phi kinh sợ không ngớt, muốn xoay người, nhưng bị đối phương một kiếm ngăn cản.

Các đích sĩ tử phía trước còn chưa biết sống chết muốn tiến lên, Đổng Phi biết không thể tái lưu thủ nữa...

- Kẻ ngăn cản ta chết!

Theo một tiếng gầm lên của Đổng Phi, Độc Cước Đồng Nhân sóc hoành tảo thiên quân. Bốn năm sĩ tử bị đánh cho gãy xương đứt gân, đồng thời dựa vào quán tính của đại sóc, Đổng Phi xoay chuyển toàn thân. Chỉ nghe một tiếng keng giòn vang, đại sóc với lực vạn quân lần thứ hai bị đánh bật ra.

Một luồng cự lực truyền đến, Đổng Phi lộp cộp lui ra phía sau hai bước.

Chỉ thấy tại cửa thang lầu, một lão giả tuổi quá ngũ tuần sừng sững đứng đó, hoành kiếm trước ngực. Một bộ thanh sam, mang theo khí khái phiêu dật của tiên nhân, trên khuôn mặt trầm lạnh vẫn bình tĩnh như nước, nhìn không ra chút biểu cảm. Ánh mắt như điện, đảo qua các sĩ tử, hắn hừ lạnh:

- Cái đồ không biết sống chết, còn không mau lăn xuống dưới lầu cho ta?

Để chết liên tiếp bảy tám đồng bọn, các sĩ tử cũng tỉnh người lại, vội vàng chạy xuống dưới lầu.

- Đừng chạy!

Đổng Phi nhào tới, muốn ngăn cản các sĩ tử chạy. Lão giả kia không thấy động tác thế nào, vù ngăn cản Đổng Phi.

Cất bước tiến lên, một đạo thiểm điện đâm tới.

*****

Đổng Phi giơ sóc ngăn cản, nhưng kiếm của lão giả như tật phong bạo vũ, như tia chớp liên tục đâm ra.

Âm thanh leng keng leng keng không dứt bên tai, Đổng Phi vung sóc liên tục ngăn cản. Mỗi lần đỡ một kiếm liền cảm nhận được một loại lực đạo kỳ lạ, giống như chịu sét đánh, ép Đổng Phi lui về phía sau một bước. Chỉ trong chớp mắt, lão giả đâm ra hơn 20 kiếm, Đổng Phi cũng lui hơn 20 bước, suốt đường đụng đổ vô số bàn, có vẻ chật vật không chịu nổi...

Người kia là ai?

Lại có kiếm thuật đáng sợ như vậy?

Đổng Phi khó chịu cực kỳ, kiếm pháp của đối phương rất cổ quái, mỗi khi đâm kích, luôn khiến Đổng Phi không thể sử ra toàn lực.

Chỉ có thể gập khuỷu tay ngăn cản, mười thành khí lực cũng chỉ phát huy ra bốn năm thành. Nếu như một kiếm là như thế này thì cũng thôi, hơn 20 kiếm đều tạo thành kết quả như vậy, đủ để biểu hiện ra tạo nghệ kiếm thuật xuất thần nhập hóa của đối phương, quả nhiên là một tuyệt thế cao thủ.

Quan trọng nhất, đại sóc gần 200 cân của mình không ngờ không đỡ được bảo kiếm chỉ nặng chưa đến tám chín cân của đối phương?

Lão giả đột nhiên đình chỉ công kích, vẫn hoành kiếm trước ngực như trước.

Đổng Phi đứng vững, lớn tiếng quát:

- Ngươi là ai?

- Quả nhiên là hổ lang chi tướng... trong số những người cùng tuổi ngươi mà ta từng gặp qua, võ nghệ của ngươi xuất chúng nhất.

Lão giả hít sâu một hơi:

- Tuy nhiên Anh Hùng lâu này của ta là nơi anh hùng tụ hội, không phải là nơi cho các ngươi tranh cường phạt ác.

- Ta mặc kệ Anh Hùng lâu gì của ngươi, có người chém người nha của ta bị thương, Đổng mỗ nhất định không bỏ qua.

- Đã như vậy, lấy tay phân rõ phải trái đi, xem kiếm!

Nói đoạn lão giả lại đỉnh kiếm đâm tới.

Vẫn là động tác lúc trước, nhưng tốc độ hình như thoáng cái đề thăng vài lần.

Chỉ thấy lưu quang chớp động, kiếm khí biến ảo. Hàn mang lạnh lẽo ập thẳng tới, bao phủ hoàn toàn Đổng Phi trong kiếm quang.

Đổng Phi cũng không cam tỏ ra yếu kém. Đại sóc trên dưới tung bay, giống như cự mãng xuất động.

Khí lưu từ đồng nhân thất khiếu trên đầu sóc như nước chảy, sinh ra âm phù cổ quái, lúc cao lúc thấp, quấy nhiễu người ta nóng vội không yên.

Nhưng lão giả này giống như người điếc, nghe như không thấy tiếng gió rít.

Lợi kiếm trong tay không ngừng kéo ra từng đạo phong lôi vang lên, bức Đổng Phi từng bước tới góc chết. Nói đến cũng kỳ quái, mỗi một lần lợi kiếm điểm kích lên đại sóc, chung quy sẽ có một đường vòng cung rất kỳ lạ đánh bật đầu sóc trở ra.

Giống như đánh vào không khí, hồi lâu không phát ra chút thanh âm.

Cái cảm giác nản lòng trong lòng Đổng Phi quả thật không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Sau khi bị ép tới góc chết, khí lực toàn thân hình như thoáng cái đều tập trung vào một chỗ, nếu như không phát tiết ra, nhất định sẽ khiến cả người nổ tung.

- Ta liều mạng với ngươi!

Đổng Phi một cước đạp lên vách tường, hai tay nắm chặt cán sóc. Y lao vù tới, khí lực toàn thân hình như đều tập trung trong một sóc này, đoạn đâm thẳng ra. Nói đến cũng lạ, khí lực sử ra lớn như vậy, đại sóc lại đột nhiên trở nên nhẹ như bông.

Lão giả biến sắc, phong lôi trong tay lập tức dừng lại. Lợi kiếm giống như mang theo trọng vật trăm nghìn cân đâm tới.

Đây là một loại sai lệch về thị giác rất cổ quái, một bên nhẹ nhàng như không có gì, mà bên kia lại nhanh hơn tia chớp, nhưng nhìn qua lại hết sức thong thả.

Kiếm sóc rõ ràng không giao kích, nhưng phát ra một tiếng nổ.

Đổng Phi phun ra một ngụm máu, người va vào tường, từ trên lầu hai rớt xuống lâu.

Cũng may là dưới lầu có một đống thi thể làm đệm, bằng không cái ngã này chí ít cũng làm Đổng Phi mất nửa tính mạng.

Trong đầu trống rỗng: lão gia hỏa sử yêu pháp hay sao?

Không biết, khi Đổng Phi ngã xuống lâu, đồng thời bảo kiếm trong tay lão giả răng rắc vỡ vụn thành từng mảnh, rồi ho khan kịch liệt vài tiếng, cũng nôn ra một ngụm máu.

- Quả nhiên là hổ lang chi tướng, không ngờ ta lại bị thương trong tay tiểu gia hỏa này.

Trong lúc nói, lão giả ném chuôi kiếm trong tay rồi đi tới trước bức tường bị lủng một lỗ lớn, nhìn Đổng Phi dưới lầu.

- Giáo úy đại nhân, còn muốn đánh không?

Đổng Phi nắm đại sóc lên, đứng thẳng người dậy.

Sắc mặt càng có vẻ dữ tợn, lớn tiếng quát:

- Kẻ nào làm bị thương người thân của ta... đều phải giết... Loan Vệ doanh, xuất kích!

Nói rồi y ngẩng đầu nhìn bên trong lâu, cười lên điên cuồng rồi nhún người lao tới.

Các đích sĩ tử từ trên lầu đi xuống đang trốn trong một góc phòng. Khi thấy Đổng Phi từ trên lầu rớt xuống đều mừng thầm trong lòng. Nhưng không nghĩ tới, Đổng Phi này thật giống như một con gián đánh mãi không chết, ngã từ độ cao như vậy không những không chết, trái lại càng thêm hung ác lao qua, trong nhất thời kinh khủng vạn phần.

- Vương đại hiệp cứu ta!

Trước đây Vương Việt ở trong mắt họ chỉ là trò cười, hôm nay lại trở thành vị cứu tinh trong lòng họ, lớn tiếng gọi liên tục.

Vương Việt biến sắc, gầm lên một tiếng rồi phi thân nhảy xuống.

Nhưng chính trong lúc này, Nhậm Hồng Xương quát lên:

- Bắn cung!

Mấy trăm lợi tiễn nhắm vào Vương Việt bay ra, chỉ thấy vị kiếm khách này đột nhiên móc ra một thanh đoản kiếm từ trong tay áo và múa thành một đoàn ngân quang. Tên bay tới, bị ngân quang chém đứt. Vương Việt phiêu nhiên hạ xuống đất, vừa muốn đi ngăn cản Đổng Phi, ai ngờ câu tương nữ binh từ bốn phương tám hướng bao vây Vương Việt ở chính giữa, cũng không chủ động tiến công, chỉ đứng tại chỗ.

Cùng lúc đó, Đổng Phi đã xông vào tửu lâu.

Đại sóc quay vòng trên dưới tung bay, từ trong đồng nhân thất khiếu truyền ra tiếng gió rít chói tai đến cực điểm, càng mang theo khí tức khiến người hãi hùng.

Hai mươi mấy sĩ tử thoáng cái bị cuốn vào trong sóc ảnh, mặc dù không muốn giao thủ với người như Đổng Phi, nhưng Đổng Phi đâu có cho họ được lựa chọn. Đại sóc một chiêu Bát Thảo Tầm Xà, phốc phốc cán sóc rung lên, hai sĩ tử bị đập cho miệng phun máu, ngực vỡ nát. Bốn thanh lợi kiếm kéo tới, Đổng Phi lại nhìn như không thấy, xoay người một chiêu Lão Thụ Bàn Căn.

Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, người bị đại sóc đập trúng không phải bỏ mạng tại chỗ thì cũng ngã trong vũng máu, máu thịt không rõ kêu rên.

Hai mươi mấy sĩ tử đâu có thể sánh được với Đổng Phi đánh giết ra từ trong thiên quân vạn mã.

Chỉ trong nháy mắt tử thương hầu như không còn, cơn giận trong lòng lúc này mới xem như nguôi ngoai một chút.

Xa xa, truyền đến tiếng kèn Vũ Lâm quân xuất động.

- Dừng tay hết cho ta!

Đổng Phi hét lên, dưới lầu lập tức ngừng toàn bộ chiến đấu.

Bồi bàn của Anh Hùng lâu đã bị bắt toàn bộ, nhưng chiến đấu giữa Sử A và hai người Đổng Thiết, mơ hồ đã chiếm thượng phong.

Đổng Phi chống đại sóc đứng giữa rừng tử thi, nhìn lão giả bị Loan Vệ doanh bao vây ở giữa. Truyen

Mà đối phương chỉ có thể cười khổ, không ngừng lắc đầu. Không phải là đánh không lại, mà là không có biện pháp để đánh. Một người có lợi hại, đâu thể địch nổi nhiều đối thủ như vậy, nhưng lại đều là nữ nhân, coi như thắng cũng rất mất mặt.

Nhóm Nhậm Hồng Xương đi qua:

- Chủ công không sao chứ?

Đổng Phi cay đắng trong lòng: một kích cuối cùng của ta rõ ràng đã đạt được đỉnh phong của cử trọng nhược khinh, vì sao lại thất bại chứ?

Lão nhân này, rõ ràng đã đến trình độ cử khinh nhược trọng rồi...

*****

- Lão đầu, ngươi là ai?

Lão giả kia nở nụ cười:

- Giáo úy đại nhân, tại hạ Vương Việt, là chủ nhân của Anh Hùng lâu này. Có chỗ nào đắc tội, xin thứ lỗi.

Vương Việt?

Cái tên này hình như cũng không xuất hiện trong Bình Thư.

Thế nhưng Đổng Phi cũng không chỉ một lần nghe được tên này.

Văn có tam quân, võ có tam tuyệt...

Vương Việt, Đặng Triển, chính là hai đại kiếm thuật tông sư của nam bắc. Có người nói kiếm pháp của Vương Việt thoát thai với Viên Công kiếm, mà kiếm thuật của Đặng Triển bắt nguồn từ Việt Nữ kiếm. Ngoại trừ hai người này, còn có Thương Tuyệt Đồng Uyên. Ba người này không tập chiến trận, chỉ chuyên với võ nghệ, luận tạo nghệ, đều đã đạt được đỉnh phong của võ đạo.

Phương diện này có bao nhiêu khoa trương, có bao nhiêu thổi phồng, Đổng Phi không biết.

Nhưng hiện tại, trong lòng y rất thất lạc.

Vốn tưởng rằng mình chí ít có thể đánh một trận với tam quốc đệ nhất chiến tướng Lữ Bố, không ngờ hôm nay lại bại bởi một lão đầu.

Mặc kệ lão nhân này có lợi hại thế nào, ở trong lòng Đổng Phi vẫn không thể so được với sự vũ dũng của Lữ Phụng Tiên.

Xa xa, Vũ Lâm quân đã bao vây xung quanh Loan Vệ doanh, phụng xa giáo úy Hà Miêu chạy tới. Khi thấy Đổng Phi, hắn cảm thấy đau đầu.

*Phụng xa: trật nhị thiên thạch, chưởng ngự Thừa dư xa (xe của đế vương)

- Đổng giáo úy, ngươi...

Đổng Phi hít sâu một hơi:

- Hà tướng quân, việc hôm nay là có người đả thương gia quyến nhà ta, vì vậy ta phản kích. Sai tại một mình ta, không có liên quan tới người của Loan Vệ doanh. Ta sẽ không làm khó tướng quân, muốn bắt thì bắt một mình ta, để cho Loan Vệ doanh trở về đi.

Hà Miêu thở dài:

- Đổng giáo úy, nguyên do mọi chuyện hoàng thượng đã nghe nói rồi... Hành động hôm nay của ngươi tuy có hiềm nghi kháng chỉ, nhưng là việc trong tính lý. Ta kính ngươi là người sống ngay thẳng, cũng không làm khó dễ ngươi. Dẫn theo Loan Vệ doanh trở về đi, chờ hoàng thượng xử lý. Chỉ là hy vọng ngươi đừng làm ra việc quá giới hạn nữa, bằng không ta cùng gia huynh thật không biết nên xử lý thế nào.

- Đa tạ Hà tướng quân!

Đổng Phi cũng không nghĩ tới mọi chuyện được giải quyết như thế?

Đang muốn dẫn người rời đi, đột nhiên Vương Việt từ trên lầu phi thân nhảy xuống, nhìn Đổng Thiết, lại nhìn Đổng Phi:

- Giáo úy đại nhân, nếu như ngươi có thể thoát khỏi lao tù, Vương mỗ nhất định sẽ đăng môn bái phỏng... Đừng hiểu lầm, Vương mỗ chỉ là có việc muốn nhờ đại nhân...

Năm Trung Bình thứ hai, Lạc Dương thực sự là rất náo nhiệt.

Từ sau khi Đổng Phi bước vào Lạc Dương, những phố phường tiểu dân quả nhiên đã có thêm rất nhiều niềm vui, trà dư tửu hậu đề tài càng thay đổi không ngừng.

Trước có nhất đại đại sư Hứa Tử Tương bị Đổng Phi làm tức chết, Nguyệt đán bình lừng danh thiên hạ rốt cuộc chìm vào quên lãng.

Sau đó lại có cái chết của Hoàng Phủ Tung, khiến cho người của Hoàng Phủ gia nhảy ra yêu cầu giải oan, đầu mâu trực chỉ hổ lang chi tướng kia.

Việc này chưa xong, liền có huyết án Kiến Xuân môn, sau đó sét đánh Gia Đức Điện, thực sự là tưng bừng náo nhiệt.

Sóng này chưa dịu, sóng khác lại nổi lên.

Bên này Thái sử bộ chưa cho ra kết luận, Đổng gia tử kia dẫn dắt một đàn cọp mẹ trùng tấn công Anh Hùng lâu, bắn chết hơn trăm người không nói, Đổng Phi tự tay giết Vệ Tử và các sĩ tử Thái Học Viện, còn cùng đại kiếm khách Vương Việt triển khai một trận đối chiến kịch liệt.

Đổng Phi thất bại, việc này cũng không ngoài dự đoán của mọi người.

Dù sao Vương Việt lừng danh nhiều năm, tạo nghệ trên kiếm thuật có mấy người có thể sánh bằng?

Đổng Phi tuy bại nhưng quang vinh, phải biết rằng y còn chưa đến 16 tuổi, đã có thể chấn vỡ lợi kiếm trong tay Vương Việt. Bại là bại rồi, nhưng Vương Việt thừa nhận, hổ lang chi tướng vào 10 năm sau, không người có thể hơn Đổng Phi. Nếu như nói Thái Ung đánh giá ít nhiều còn có tính chất an ủi, nhưng những lời của Vương Việt quả thực làm cho Đổng Phi đã chứng thực danh hiệu hổ lang chi tướng, danh tiếng ở trong thành Lạc Dương nhất thời nổi như cồn.

Tuy nhiên, giết các sĩ tử Thái Học Viện cũng làm cho Đổng Phi bị nghìn người chỉ trích.

Hán Đế tức giận, Đổng gia tử này là họa tinh hay sao vậy? Cái mông còn chưa lau sạch, nhoằng cái lại đi gây thị phi.

Ở trên triều đình Lưu Đào buộc tội Đổng Phi:

- Đổng gia tử chưa có thánh mệnh, tự ý xuất doanh. Đây là kháng chỉ bất tôn, án luật nên trảm.

Hán Đế không nói gì. Trương Nhượng ở bên cạnh lại lên tiếng:

- Nói như thế, đều là một mình Đổng gia tử kia sai? Lưu đại nhân, sĩ tử của Thái Học Viện trước mặt mọi người làm nhục gia quyến của Đổng gia tử, còn nhục mạ nữ nhi của Thái ông. Ỷ vào người đông thế mạnh, chém thiếp thất của Đổng gia tử bị thương... Hoàng thượng, theo lão nô thấy, người của Thái Học Viện thật là uy phong.

Từ lúc chuyện phát sinh, Trương Nhượng đã bí mật nhận được lễ vật một nghìn vạn, tự nhiên nói cũng có nguyên nhân.

Hán Đế chau mày:

- Lưu Đào, có chuyện này sao?

- A, việc này...

- Hoàng thượng, thần cho rằng Đổng Phi kháng chỉ, mặc dù theo pháp không dung, nhưng theo tình có thể bỏ qua. Nếu như thần gặp phải loại chuyện này, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mọi người đều làm việc cho hoàng thượng, có ân oán cá nhân gì cũng bình thường, rất có thể đao thật thương thật tranh cãi một trận. Thế nhưng hiện tại, hoàng thượng ngài còn chưa quyết đoán, nhưng gia quyến của thần tử lại gặp tai bay vạ gió, thật sự là đáng trách.

Hà Tiến cũng đứng ra lớn tiếng hưởng ứng.

Hán Đế Lưu Hoành là một hoàng đế cực kỳ coi trọng người nhà, hơn nữa cũng rất nặng cảm tình.

Nghe được lời này, hắn không khỏi liên tục gật đầu:

- Đổng gia tử đó có thể vì một thiếp thất không tiếc kháng mệnh, cũng là một người có tình nghĩa.

Câu nói này vô cùng động tình.

Mặc dù là hoàng đế, cũng là người, cũng có cảm tình.

Mặc dù Hán Đế có hậu cung mỹ nhân đông đảo, nhưng nếu nói đến nữ nhân thích, cuộc đời cũng chỉ có Vương mỹ nhân đã chết tức tưởi được hắn sủng ái nhất. Sở dĩ thích hoàng tử Hiệp, tuy có nguyên do Hiệp thông tuệ, nhưng càng nhiều là bởi vì nó là con trai của Vương mỹ nhân.

Đổng Phi có thể vì một thiếp thất mà liều mạng, cũng làm cho Hán Đế sinh ra lòng cảm thông.

Lưu Đào thoáng cái đỏ mặt.

Ánh mắt mọi người nhìn sang Viên Ngỗi đang khẽ híp mắt.

- Thái phó, ngài có cái nhìn gì?

Viên Ngỗi ho khan một tiếng:

- Hôm nay Thái Học Viện ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn... Làm ra chuyện như vậy, quả thật là bại hoại của sĩ nhân chúng ta. Gián nghị đại phu Lưu Đào chủ chưởng Thái Học Viện, có tội quản lý không nghiêm, nên phạt trọng tội mới phải.

Ngậm miệng không nói đến việc của Đổng Phi, mà là đem đầu mâu trực chỉ Lưu Đào.

Trong nháy mắt, văn vỏ cả triều đều rõ ràng ý nghĩ chân chính của lão thái phó xuất thân tứ thế tam công này.

Sắc mặt Lưu Đào từ đỏ trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

- Cựu thần cho rằng, nên đóng cửa Thái Học Viện, sau khi chỉnh đốn xong, mới cho mở cửa trở lại. Nguyên học sinh Thái Học Viện, phải nhất nhất đánh giá lại. Nếu có người không hợp cách, phải trả về quê...

Viên Ngỗi chậm rãi mà nói, làm cho đám người Lưu Đào hết hồn.

Mà Hà Tiến và Trương Nhượng lại không khỏi ngây ngẩn cả người!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<