Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 121

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 121: Như thật như ảo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Ánh ban mai chiếu vào mục trường. Một ngày mới lại đến!

Sẽ là một thời tiết đẹp, chí ít thì đó là một thời tiết đẹp hiếm có vào ngày đông...

Huyên náo ngày hôm qua đã qua đi, mọi người nghênh đón một ngày mới.

Đổng Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh vào mi mắt lại là khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Lục, nhưng có vẻ tiều tụy.

- Chào buổi sáng!

- Công tử, chào buổi sáng!

Đổng Lục đã quen với cách chào hỏi mang theo mùi của thế giới tương lai này, nàng mỉm cười đáp lại.

Nhưng nhìn ra được nụ cười của nàng rất miễn cưỡng. Đổng Phi xoay người ngồi dậy, nhưng phát hiện y phục vẫn mặc chỉnh tề trên người, nhưng y nhớ kỹ ngày hôm qua hình như không phải là bộ hiện giờ. Gãi gãi đầu, đối với việc ngày hôm qua nhớ không rõ lắm. Nhìn bốn phía, Đổng Phi không khỏi lần thứ hai sửng sốt.

Đây không phải phòng hoa chúc.

Hoặc là nói, ở đây đã từng là phòng ngủ của y, nhưng khi thành thân lão phu nhân đã chuẩn bị cho y và Đổng Lục một gian phòng mới.

Mà gian phòng ngủ này từ lúc trước khi thành thân, y chưa từng tới đây.

Nhưng sao mình lại ở đây?

Đổng Phi trầm tư suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra sao mình lại ngủ trong phòng này.

- Lục Nhi, nàng vẫn tốt chứ?

- Lục Nhi rất tốt...

Đổng Phi cau mày hỏi:

- Sao ta lại ở chỗ này?

Đổng Lục gượng cười một tiếng:

- Công tử quên hết rồi sao? Ngày hôm qua công tử uống rất nhiều, lại không chịu để người khác đưa đi. Trời mới biết sao công tử lại đến đây. Lục Nhi đợi đến nửa đêm không thấy bóng công tử đâu... Sau đó mới phát hiện, công tử đang ngủ ở chỗ này đấy. Nghĩ là công tử sau khi uống rượu không tỉnh táo, theo thường lệ trở về gian phòng của mình, hiện tại lại tới hỏi ta?

Bừng tỉnh đại ngộ, Đổng Phi vỗ mạnh vào đầu.

- Coi trí nhớ của ta này!

Ngẩng đầu nhìn Lục Nhi, Đổng Phi loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như y đi nhầm phòng, vậy tối hôm qua... Hình như rõ ràng có quan hệ phu thê với Lục Nhi. Nhưng nghe giọng điệu của Lục Nhi, lại hình như chưa từng xảy ra gì hết.

Cái loại cảm giác này mơ hồ còn nhớ rõ mà!

- Lục Nhi, chúng ta...

- Được rồi, đừng hỏi nữa. Nhanh đứng lên đi, chúng ta còn phải đi vấn an phu nhân và lão phu nhân nữa.

- A, coi trí nhớ của ta này, cả chuyện này cũng quên!

Nói rồi Đổng Phi đứng dậy khỏi giường. Cảm giác kích tình đêm qua vẫn còn. Nếu như là thật, vậy đối tượng là ai?

Đổng Lục như một tiểu thê tử hiền huệ, sửa sang quần áo cho Đổng Phi, rửa mặt chải đầu xong xuôi.

Thừa dịp lúc này, Đổng Phi lại nhìn thoáng qua gian phòng. Phòng ngủ vẫn là bố cục như lúc trước y ở, chẳng qua hình như có một số điều chỉnh. Tỷ như, bàn sách trong phòng. Trong trí nhớ của Đổng Phi nó vốn đặt ở bên trong thư phòng, nhưng hôm nay lại ở chỗ này. Còn có sách đặt trên bàn, còn có một chiếc đàn cổ thất huyền làm bằng gỗ ngô đồng.

Đổng Phi càng nhìn càng cảm thấy không đúng, loáng thoáng cảm thấy khả năng y đã làm sai chuyện gì.

Đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Lục Nhi. Người nàng đột nhiên cứng đờ, như con chim nhỏ dựa sát vào lòng y.

- Lục Nhi, mấy ngày nay ai ở đây?

Người Đổng Lục khẽ run lên, ngẩng đầu cười nói:

- Không có ai hết, là Lục Nhi tạm thời ở đây thôi.

ikienthuc

- Nàng ở đây?

- Đúng vậy, bàn sách đó cũng là ta dọn qua. Trước khi đi ngủ sẽ xem sách một chút, nó sẽ thuận tiện hơn là đặt ở trong thư phòng.

- Phải không?

Đổng Phi rất nghi hoặc nhìn Đổng Lục, nhạy cảm nhìn ra nàng đang nói dối.

Hơn nữa cái mùi trên người Lục Nhi không giống cái mùi như lan như xạ trong trí nhớ đó lắm. Mặc dù cũng rất thơm, nhưng Đổng Phi có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải cùng một mùi hương. Mùi hương trên người Lục Nhi hơi tương tự mùi cây oải hương, một loại đặc sản của Sắc Lặc xuyên. Đổng Phi ngửi được, nhưng mùi thơm tối hôm qua lại hình như rất khác loại.

*Sắc Lặc xuyên: nơi ở của tộc Sắc Lặc.

Muốn hỏi lại, nhưng Đổng Lục đã giục y đi bái kiến phụ mẫu.

Mang theo nghi hoặc đầy bụng, Đổng Phi cùng Đổng Lục ra khỏi phòng. Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, Đổng Phi nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Khẳng định là đã xảy ra chuyện gì!

Trong lòng Đổng Phi đã có thể khẳng định...

Nhưng rốt cuộc là ai?

Đổng Lục khẳng định biết đáp án, nhưng Đổng Phi lại không thể đi hỏi.

Dù sao đêm tân hôn, để cho tân nương tử ngủ một mình, mà y lại cùng một nữ tử khác trăng hoa, thế thì không thể nào nói nổi. Trong lòng rất hổ thẹn, Đổng Lục cũng không nói tiếng nào. Trong lòng Đổng Phi cũng lại càng cảm thấy có quỷ.

Làm rõ ràng mọi chuyện sao?

Vậy đối với Lục Nhi chẳng phải là quá tàn nhẫn.

Đổng Phi lòng mang ý xấu, mà Đổng Lục dọc theo đường đi cũng không nói một tiếng.

Hai người tới phòng nghị sự, y theo quy củ bái kiến tổ tiên, sau đó lại dập đầu cho lão phu nhân cùng phu nhân, coi như là chính thức hoàn thành tất cả mọi việc.

Quỳ gối trên bồ đoàn, Đổng Phi lèn nhìn lướt qua mọi người trong phòng nghị sự.

Ngoại trừ lão phu nhân cùng phu nhân, thì toàn là thành viên của Đổng gia.

Lão phu nhân nở nụ cười hiền hậu:

- A Sửu, hôm nay ngươi thành thân rồi, cũng đã có nhà, xem như là trưởng thành. Theo đạo lý, ngươi vẫn chưa tới tuổi nhược quán (20 tuổi), hơn nữa đây vốn là việc của phụ thân ngươi. Nhưng nãi nãi vẫn cảm thấy ngươi nên có tự rồi... Ta và mẫu thân ngươi đã thương lượng qua, lấy cho ngươi một cái tự. Nếu cha ngươi sau này cảm thấy không hài lòng, còn có thể sửa lại...

Đổng Phi cũng không có ý kiến với việc này, cung kính nói:

- Tạ nãi nãi ban thưởng tự.

- Ngươi sinh tại Lũng Tây, lại gặp loạn thế, sống trong bấp bênh. Nãi nãi không hy vọng xa vời tương lai ngươi trở nên nổi bật, xuất tướng nhập tướng, chỉ hy vọng ngươi có thể bình an, sớm sinh cho nãi nãi một tiểu tằng tôn tử. Ừm, Tây Bình, gọi ngươi là Đổng Tây Bình đi.

- Đa tạ nãi nãi!

Đổng Phi cung kính khấu đầu một cái.

Cũng khó trách nãi nãi sẽ có ý nghĩ như vậy, hình như bắt đầu từ 13 tuổi, Đổng Phi luôn sống trong bấp bênh. Đầu tiên là chuyển chiến tây thùy, sau đó lại gặp loạn Thái Bình Đạo. Hầu như đi vòng hơn phân nửa giang sơn Hán thất. Hung hiểm tao ngộ trong đó có lẽ chỉ có người đương sự như Đổng Phi mới rõ ràng. Lão phu nhân cũng rất sợ, nên ban cho một cái tự như thế.

Ý tứ là nhắc nhở Đổng Phi: đừng quên, trong nhà còn có lão nhân. Mọi việc chớ có xung động.

Đổng Phi thì sao, đương nhiên cũng có thể lĩnh hội nổi khổ tâm của lão nhân gia.

Lão phu nhân gật đầu, lại quay sang Đổng Lục. Mặc dù bà nhìn không thấy, nhưng lại có thể rất chuẩn xác bắt được đúng vị trí của Đổng Lục.

- Lục Nhi, luận tuổi tác, ngươi cũng 18 rồi... Bài hát ngày hôm qua A Sửu hát rất hay. Anh Liên, là biểu tự A Sửu lấy cho ngươi sao?

Đổng Lục ngẩng đầu muốn nói, nhưng cảm giác tay của Đổng Phi khẽ huých nàng một cái.

Quay đầu nhìn, phát hiện hình như Đổng Phi gật đầu. Tiểu nha đầu lập tức kịp phản ứng:

- Đúng vậy lão tổ tông. Công tử lấy tự cho Lục Nhi chính là Anh Liên. Chỉ là chưa kịp bẩm báo lão tổ tông cùng phu nhân, xin thứ lỗi.

*****

- Xem tiểu nha đầu này nói kìa...

Lão phu nhân nở nụ cười:

- Có cái gì mà tha thứ chứ? Hiện tại ngươi đã là một thành viên của Đổng gia ta, vậy ta cũng theo ý của A Sửu, tặng cho ngươi một tự. Gọi là Anh Liên đi.

- Tạ lão tổ tông!

- Cảm tạ cái gì. Đều là người một nhà. Lục Nhi, sau này ngươi đừng khách khí như vậy, bằng không nãi nãi sẽ tức giận.

Đổng phu nhân thấy lão phu nhân nói hết rồi mới cười nói:

- Được rồi, các ngươi đứng lên hết đi!

******

Người vừa kết hôn luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Đổng Phi ôm trong lòng hổ thẹn, đối với Đổng Lục càng thêm săn sóc, càng thêm quan tâm. Dưới yêu cầu của Đổng Lục, Đổng Phi chỉnh sửa nửa dưới của bài dân ca kia một chút, sau đó dạy cho Đổng Lục. Làn điệu đó rất đơn giản, nhưng quả thật rất hay.

Chỉ trong một ngày Đổng Lục cũng đã học xong!

Anh Liên, kỳ thật Lục Nhi nguyện ý cả đời làm Tiểu Anh Liên của công tử, chỉ cầu ngày sau công tử đừng quên bài hát hôm nay.

Lòng đầy tâm sự, có việc vui cũng có cô đơn.

Đổng Phi và Đổng Lục mỗi người ôm một tâm sự như thế trải qua một ngày.

Màn đêm buông xuống, ngọn đèn dầu chập chờn.

Đổng Phi và Lục Nhi đang ngồi trên tháp trong phòng tân hôn, dựa lưng vào nhau, lẳng lặng ngồi đó. Ai cũng không biết nên đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này thế nào.

Theo đạo lý, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã, đã sớm quen thuộc.

Hơn nữa lại đã thành phu thê, đôi bên cũng không nên xấu hổ cùng xa lạ như vậy. Nhưng hai người đều có tâm sự, tâm sự đó lại vừa lúc không thể nói thẳng ra.

- Lục Nhi, muộn rồi, đi ngủ đi!

Người Đổng Lục khẽ run lên, giống như đã hạ quyết tâm, cúi đầu đứng dậy thổi tắt đèn.

Trong phòng chỉ có ngọn lửa trong chậu than đang cháy đồm độp, mang theo mùi thơm lạ lùng thu hút tâm phổi như có như không.

Lục Nhi cởi bớt y sam, giống như con mèo nhỏ lủi lên tháp.

Dựa vào ánh sáng của chậu than, Đổng Phi mơ hồ có thể thấy được đường cong duyên dáng, da thịt trắng trẻo của Lục Nhi, trong ánh lửa đêm, lộ ra một tầng màu hồng nhàn nhạt. Lửa tình trong lòng liền lủi thẳng lên đầu. Đổng Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Nhi, cảm thấy tay Lục Nhi khẽ run lên. Lén nhìn sang, nàng đỏ mặt, đôi mắt nửa khép, trong e thẹn càng lộ ra một loại phong tình khác.

- Lục Nhi, xin lỗi...

Đổng Phi ghé môi đến bên tai Lục Nhi, hà hơi nóng, nhẹ giọng nói.

Lời còn chưa dứt, Lục Nhi đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy người Đổng Phi, chặn miệng y lại, không cho y nói hết.

Đêm qua, là sau rượu loạn tính, Đổng Phi cũng không chân chính cảm nhận được tư vị tuyệt vời đó.

Nhưng hiện tại, y thoáng cái cứng đờ, ngây ngốc đáp lại nụ hôn của Lục Nhi, dần dần vứt bỏ tất cả phiền não.

Lục Nhi cảm thấy răng mình bị cái lưỡi mềm đẩy vào, nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Miệng nở, lại bị cái lưới xâm nhập, làm cho nàng cảm thấy hít thở không thông, đầu mê muội, còn có một loại khoái cảm kích thích.

Người như nhũn ra, cái lưỡi vốn định né tránh nhưng không tự chủ được đáp lại.

Trong nháy mắt đầu lưỡi tiếp xúc, lập tức quấn lấy nhau, trở nên khó bề chia tách.

Tay Đổng Phi xoa cặp đùi thon dài của Lục Nhi, thân thể sớm đã thành trở nên nóng hổi mà căng cứng. Bàn tay vụng về từ đùi dọc theo vòng eo thon bơi lên trên, tóm lấy bầu ngực no tròn bị gò bó, cố sức xoa bóp một cách thô lỗ.

Nhiều năm luyện võ, tay Đổng Phi cực kỳ thô ráp.

Lượn quanh những nơi mẩn cảm của Lục Nhi, hơi đau nhưng nhiều hơn đó là khoái cảm kỳ diệu khó có thể nói bằng lời. Nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ giống như cực kỳ thất lạc, trước ngực bị xoa nắn, mà chỗ mềm mại dưới thân còn bị cái cứng rắn của Đổng Phi áp chặt và ma sát, từng đợt khoái cảm như điện chạy khắp toàn thân, người từ lâu đã trở nên vô lực.

Dưới thân xuân triều tràn lan, tiếng rên rỉ của Lục Nhi cũng càng lúc càng vang dội.

Không thể nhẫn nại thêm được nữa, nàng đột nhiên xoay người lại, tiểu nha đầu không hổ là xuất thân luyện võ, chỉ lực thắt lưng cũng đã vô cùng kinh người.

Đổng Phi đã quen nam thượng nữ hạ thoáng cái bị đặt ngược xuống dưới. Còn chưa đợi Đổng Phi kinh ngạc, đã thấy Lục Nhi vòng cánh tay ôm lấy cổ y, nhẹ nhàng ngồi lên, khẽ hé đôi môi mê người, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.

Làn mi cong cong khẽ nhíu lại, Đổng Phi cảm thấy dưới thân bị cảm giác ấm áp chặc chẽ nuốt vào từng chút.

Sống lưng giống như có một luồng điện xẹt qua, cảm giác chặt chẽ trơn nhẵn tiêu hồn phệ cốt, sảng khoái khiến y khẽ hừ một tiếng.

Thì ra đúng là tuyệt vời như vậy.

Mặc dù nói đêm qua đã từng trải qua một lần, nhưng cảm giác sau rượu cùng thanh tỉnh giờ khắc này lại hoàn toàn bất đồng.

Một tia đỏ tươi theo bắp đùi Lục Nhi chảy xuống, màu đỏ nhỏ xuống tấm khăn lụa trắng như tuyết, biến thành một điểm hoa đào.

Đổng Phi không khỏi thương tiếc, ôm chặt lấy thân thể mềm mại co dãn của Lục Nhi.

Lục Nhi thì sao, sau khi trải qua nỗi đau đớn trong sát na, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, tê dại, nhịn không được khẽ giãy dụa vòng eo, nhưng mang đến từng đợt khoái cảm khiến nàng khó có thể tưởng tượng, từ môi phát ra từng tiếng rên rỉ.

Mà lực đạo giãy dụa đó cũng vừa khớp, làm cho Đổng Phi cảm thấy khoái cảm liên miên không ngừng.

Mị nhãn mông lung, quyến rũ như tơ.

- Tướng công, Lục Nhi sung sướng muốn chết...

Lục Nhi đã mê thất, từ trong cổ họng phát ra tiếng ngâm dài, thân thể kề sát người Đổng Phi, không ngừng run và co quắp.

Mà Đổng Phi thì cảm thụ sự căng phồng của bầu thịt trước ngực, cảm thụ được sự ma sát dồn dập, khiến y cũng rất nhanh đến biên giới bạo phát. Đột nhiên đặt Lục Nhi xuống dưới thân, cố sức va chạm thân thể của nàng. Theo hai người hầu như là đồng thời phát ra một tiếng hô to, khoái cảm nhanh chóng leo lên đỉnh phong, đưa hai người vào thần tiên diệu cảnh.

Một đêm này xuân sắc vô biên.

Một đêm này liều chết triền miên.

Đổng Phi là một lòng muốn bồi thường, mà Đổng Lục thì lo lắng một ngày kia sẽ mất đi công tử. Triền miên quấn quít, thở dốc rên rỉ, chỉ ở trên tháp để lại một điểm tàn hồng... Một đêm này, Đổng Lục từ một tiểu nha đầu ngây thơ chính thức thay đổi trở thành một nữ nhân thành thục.

Điểm ngăn cách trong lòng cũng theo một đêm này mà trôi qua.

Khi ánh bình minh đến, Đổng Lục đã quay về gương đồng búi mái tóc dài thành xà kế, đại biểu cho từ nay về sau nàng không còn là một tiểu nha đầu nữa.

Sau đó, lại dịu dàng rửa mặt chải đầu cho Đổng Phi, trên mặt tràn đầy tiếu ý ngượng ngùng mà thỏa mãn.

Đổng Phi hưởng thụ sự hầu hạ ôn nhu của tiểu nha đầu, lại một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Đời trước không cảm nhận được hạnh phúc, tại kiếp này cũng đã thỏa mãn. Đổng Phi thầm cảm thán trong lòng: Đắc thử kiều thê, phu phục hà cầu!

Đồng thời, trong lòng càng sinh ra một ý nghĩ: coi như là đánh đổi tính mệnh, cũng phải giữ gìn hạnh phúc khó có được này.

Nhịn không được cầm lấy bàn tay mềm mại của Đổng Lục, Đổng Phi kinh ngạc nhìn hính ảnh có vẻ không rõ ở trong gương đồng.

Biết rõ không nên, nhưng nhịn không được vẫn mọc lên nghi vấn: Nữ tử đêm hôm đó cùng mình hoan hảo rốt cuộc là ai?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<