Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 103

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 103: Quay về Hà Đông
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Sáng sớm, Đổng Phi sau một đêm không chợp mắt di dạo trong quân doanh, bỗng nhiên dụng phải Bàng Đức Công cùng cảnh ngộ đang đi tới. Đổng Phi không ngủ được vì lo lắng chuyện sau này sẽ đi đâu về đâu, còn Bàng Đức Công cũng sốt ruột vì không biết an trí lũ tù binh kia như thế nào. Hai người mắt thâm cuồng lên vì thiếu ngủ đụng phải nhau bất chợt nở nụ cười.

" Phi công tử, nếu không phiền, ta cùng ngươi đi dạo a?"

" Hân hạnh!"

Đổng Phi tuy rằng một đêm thức trắng, nhưng tinh thần xem ra vẫn rất tốt, sánh vai nhau bước đi, một lúc hai người đã đến bên bờ sông. Sáng sớm người qua lại cũng thưa thớt bởi hôm qua là kết thúc chiến sự vì vậy bọn họ cố níu kéo giấc ngủ thêm một chút.

Buổi sáng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.

Dòng sông nước lặng lẽ trôi, trong lòng bất tri bất giác nhận ra thời gian đã bước vào tháng sáu.

Bàng Đức Công đột nhiên mở miệng:" Phi công tử, ngươi sau này có dự định gì không?"

" Dự định?"

" Sau trận chiến này lệnh tôn nhất định sẽ được trọng dung... còn ngươi? Ngươi có dự định gì? Hay là ở trong quân doanh giúp đỡ phụ thân..."

Đổng Phi ngắt một ngọn cỏ xanh cho vào miệng cắn cắn cảm giác mùi vị của cỏ cây, trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói:" Bàng công, nếu ta nói ta không muốn phụ thân ta sẽ thăng chức nhanh đến vậy, ngươi nhất định không tin?"

Bàng Đức Công chợt nhắm mắt nói, " xin chỉ giáo cho?"

Đổng Phi khẽ thở dài một hơi nói:" Ta không có ý tưởng nào quá lớn, chỉ cầu cho người nhà khoái hoạt cả đời. Cha ta đã dấn sâu vào chốn quan trường, tuy có quyền mưu nhưng lại không biết được thế cục... Ta rất lo lắng, hắn quan chức càng cao sẽ lợi dụng rất nhiều người... mà tính tình của hắn... Bàng công, xuất phát từ trong lòng của ta, ta chẳng bao giờ có cái gì là đền đáp quốc gia, cũng không nghĩ đến chuyện cứu vớt dân chúng qua cơn nước lửa. Ta chỉ có một sở cầu là gia đình bình an, hi vọng phụ thân trong tương lại sẽ không sảy ra chuyện gì."

Bàng Đức Công nghe được những lời này, bất giác nở nụ cười.

"Phi công tử, những lời ngươi nói, trái lại lão phu rất yên tâm. Ngươi và ta có nhiều điểm giống nhau, đều là người bình thường. Bất quá ngươi phải hiểu là người bình thường chỉ làm những chuyện bình thương! Hôm nay phụ thân ngươi đã là cánh diều no gió, có muốn ngăn lại cũng không được. Bây giờ không tính toán thì đến lúc nào mới tính toán đây.

Đổng Phi nói:" Ta cũng có chí cả, chỉ tiếc là tài năng chưa đủ."

"A"

Bàng Đức công nghẹ giọng nói:" Ngươi tài năng chưa đủ, nhưng chỉ cần biết dùng người thì có thể khắc phục được.

"Chính là, không có người nguyện chí cùng ta."

Đổng Phi nói những lời này thật sầu não, sau đó lặng lẽ cúi đầu. Đúng vậy, ai muốn vì hắn mà gia sức đây? Ngay cả sư huynh hắn, cũng không thể mời xuống núi được?

Bàng Đức công ngẩng đầu. Thật lâu mới nói:" Không phải là không có người nguyện cùng ngươi sát cánh mà là họ không nguyện ở dưới trướng của lệnh tôn."

Đổng Phi nói:" Bàng công, nhưng lời vữa nãy là thế nào?"

" Lệnh tôn tuy có chiến công, nhưng tính tình thì hấp tấp, lại không biết dung người, chính là lời ngươi vừa nói đó, mặc dù có quyền mưu, nhưng không hiểu được thời cuộc... Phi công tử, nói những lời này ngươi đừng mất hưng. Ngươi nếu một ngày không tự lập ra môn hộ thì khó có thể chiêu hiền nạp sĩ."

Đổng Phi trong lòng chợt có sự bối rối.

Đây là người thư hai nói với hắn về vấn đề này. Lần trước là Quách Gia, bây giờ là Bàng Đức Công. Nếu như Quánh tuổi còn trẻ, lời nói không đáng tin thì Bàng Đức Công đa mưu túc trí, hắn không phải là bắn tên không đích. Tự lập môn hộ?

Bàng Đức Công nói tiếp" Hơn nữa, lão hủ chỉ nhìn là biết, Công tử muốn tự lập môn hộ, nhưng vẫn còn e ngại lệnh tôn. từ xưa một trời không thể có hai mặt trời, nếu công tử làm như thế tất nhiên là lệnh tôn sẽ không đồng ý. Sở dĩ con đường của công tử sau này còn rất dài, còn rất nhiều gian nan a."

Đổng Phi vội nói:" Mời tiên sinh chỉ giáo cho?"

" Chỉ giáo thì không dám... Bất qua Phi công tử muốn bảo toàn được người nhà, lại không biết câu thỏ khôn thường có ba hang sao."

Bàng Đức Công trầm ngâm mất một lúc, rồi nói tiếp:" Lưỡng Châu về diện tích rất rộng lớn, lại là chỗ biên thùy, ở đó các bộ tộc hỗn tạp quần cư, dân chúng cực kỳ dũng mãnh và nhanh nhẹn. Tuy là rất lạnh, nhưng không phải là nơi không thể xây dựng được sự nghiệp. Tịnh Châu đã cùng với bọn Tiên Bị, Hung Nô giao tranh nhiều lần, nhưng thiên hạ coi trọng về binh, tốt nhất là cả Tịnh Châu và Lương Châu đều có quân đội nhanh nhẹn dũng mãnh, công tử là người vũ dũng, việc này có thể đảm đương được.

Lương châu, Tịnh châu...

Đổng Phi suy nghĩ một chút, khom người nói:" Đa tạ Bàng công đã chỉ giáo."

Bàng Đức công đứng lên, cẩn thận chỉnh lại thắt lưng, " đây cũng không phải là chỉ giáo gì, lão hủ chỉ tùy tiện nói, công tử cũng tùy tiện nghe. Mai lão hủ sẽ mang tiểu A Sửu quay lại Tương Dương, lần đi này sẽ là xa cách rất lâu mới gặp lại. Cùng với công tử tương kiến một thời gian cũng coi như là sự may mắn trong đời. Sắp phải chia tay lão hủ cũng có một lời muốn tặng cho công tử: từ việc bạo dân này là cơ hội cho công tử lập nghiệp, vận lần không nên buông tha. Ở đây ta có một quyển gọi là " đồn điền lục" là bạn tốt của ta là Hoàng Thừa Ngạn làm (thằng này là bổ vợ của Khổng Minh đó) nay đưa cho công tử coi như là lễ vạt đi." Từ trong tay áo lão rút ra một quyển sách đặt vào tay Đổng Phi.

Đổng Phi nhạc nhiên nói:" tiên sinh định ngày mai rời khỏi đây?"

" Đúng vậy... ha ha, lúc trước chỉ muốn tương kiên với công tử, lại không nghĩ trải qua nhiều chuyện như vây. Hôm nay mọi việc xong rồi, nhất định phải rời đi."

Bàng Đức công trở về, Đổng Phi vội vã đuổi theo. vậy mà, Bàng Đức Công đột nhiên nhỏ giọng nói:" Công tử ta nghe nói, Hoảng Phủ Tung bị phản tặc giết, lên tôn đã tiếp nhận chiếc ghế trống đó?"

"A..."

Đổng Phi trong lòng run run, khó khăn lắm mới không để cho mặt mũi có thay đồi gì cười cười, " mọi việc đều phải có công văn"

" Hoàng Phủ là người nhân nghĩa, cũng là một trí sĩ trung trinh, chỉ sợ chuyện này có điều không đơn giản, công tử tốt nhất là nên cẩn thận một chút."

Đổng Phi hoảng sợ trông theo Bàng Đức Công, trong lòng thấp thỏm không yên.

" Lão hủ nghe nói, kẻ giết chết Hoảng Phủ Tung tuy là phản tặc nhưng lại có ngoại hình rất giống với công tử, bất quá công tử là người ngời ngời chánh khí đó lại là điểm bất đồng, tất nhiên là một chuyện hiểu lầm thôi. Chỉ là lệnh tôn là người đứng mũi chịu sao, chắc chắn sẽ bị lũ tiểu nhân lấy cớ làm hại. nếu ta là công tử, lập tức ly khai chỗ này. Sau này cố dấu tài một chút, sẽ không bị lũ tiểu nhân quấy nhiễu nữa."

Đông Phi với ánh mắt phức tạp nhìn Bàng Đức Công, đột nhiên có một loại xung đột chính là giết người diệt khẩu.

Nhưng giết lão thì có tác dụng gì. Do dự một lat, Đổng Phi khoanh tay hành lễ, " đa tạ Bàng Công đã chỉ ra những điểm sai lầm!"

Bàng Đức Công cười cười, quay về doanh trại không nói môt lời nào nữa.

Sau khi trở lại quân doanh, hắn liền mang theo bàng thống trở về Huyện Uyển. Còn Đổng Phi thì ngồi thừ ở trung quân suy nghĩ rất lâu.

Buổi trưa, Đổng Trác tổ chức yến tiệc ở Uyển huyện tẩy trần cho Hà lão thái công. Đổng Phi không tham dự mà lén tìm Lý Nho, " tỷ phu, ta có ý muốn li khai khỏi đây."

Lý Nho kỳ quái nói:" Li khai? Hiện tại li khai sao? Nhạc phụ còn muốn chờ thánh chỉ đến mang ngươi ra bái kiến."

" Đây là chủ ý của ta... huynh cũng đừng hỏi nguyên nhân gì nữa."

"Chuyện này, ngươi cũng phải nói cho nhạc phụ một tiếng chứ."

"Ta sẽ nói với phụ thân. Bất quá huynh cấp cho ta một ít lương thảo, ngày mai ta sẽ đi."

Lý Nho không hiểu vì sao mà Đổng Phi lại đột nhiên muốn đi. Hơn nữa lại vội vã đến như vây. Nhưng hắn đã không nói, Lý Nho cũng không hỏi thêm nữa. Lập tức gật đầu nói:" Lương thảo thì dễ lắm, ta có thể cho ngươi một ít."

Đông Phi không nói thêm gì nữa, liền trở lại quân doanh của cự ma sĩ. Hắn triệu tập tất cả thủ hạ đến.

" Ta có việc gấp, nên ngày mai phải li khai nơi này. Đại ca, Tam đệ, Bá Hầu ba người theo ta đi về Hà Đông một chuyến, Thúc Chí, Đổng Triệu, Hàn Đức, ba ngươi hãy tạm thời ở lại nơi này. Chờ thêm hai ngày nữa, chiếu chỉ của hoàng thượng tới, ta sẽ cầu xin phụ thân cho các ngươi một danh phận. phụ trách áp giải tù binh đên Lâm Thao... Ta ở Hà Đông bái kiến mẫu thân sau đó sẽ cùng các ngươi hội họp ở Lâm Thao."

Điển Vi trừng hai con mắt " Huynh đệ, chuyện gì mà gấp gáp vậy?"

" Cái này, các ngươi đừng có bận tâm.

Đổng Phi cười cười một tiếng, " Dù sao chuyện này ta đã cho người xử lý. Ta đã trao cho phụ thân Hàn Mạnh Tân Hồ Binh, hơn nữa còn 1000 Cự ma sĩ bộ quân và 500 kỵ quân. Toàn bộ cho quy cho Thúc Chí chỉ huy. Hàn Mãnh, Đổng Triệu, hai ngươi phải theo mệnh lệnh của Thúc Chí ta không ở đây hắn chính là chỉ huy. nếu ta mà nghe thấy hai ngươi cai lại lời quân kỷ, Thúc Chí có tha cho các ngươi ta cũng không tha cho các ngươi."

Trần Đáo có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Đổng Phi, lại thấy Đổng Phi cho hắn một nụ cười khổ.

Lập tức minh bạch ra điều ảo diệu bên trong. Hắn là một tiểu nhân vật không quan trọng, ở lại trong quân sẽ càng an toàn. Mà chuyến đi của Đổng Phi lần này, vô cùng khẩn cấp. Vì vậy mới đem những chuyện kia giao phó. Trong lúc nhất thời trong lòng hăn dấy lên một trận cảm khái.

Hàn Đức, Đổng Triệu lĩnh mệnh lập tức cùng Trần Đáo ly khai quân doanh.

Đổng Phi ngồi tựa ở trên giường, suy nghĩ một chút:" Tam đệ, mang người đi tìm tỉ phu của ta, ta cần 3 ngày lương cho 800 người. mặt khác từ Huyện Uyển đi tới Hà Đông cũng phải có chút phòng bị không để lộ ra bí mất, nhất nhất không được lộ ra."

"Vâng!"

"Đại ca, 500 kỵ quân giao cho ngươi thông lĩnh, Bá Hầu sẽ đảm nhiệm phó tướng. ngươi đi tiếp quản chúng ngày mai ta sẽ có lệnh."

Điển Vi cùng Bùi Nguyên Thiệu cùng lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Thở phào một cái, Đổng Phi nhẹ nhàng bóp trán, trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nói:" Trung Hành, ngươi đích thân đến nhà Hoàng Trung tướng quân một chuyến xem thể trạng của hài tử. xem có bị gì không."

Mã chân đứng dây tuân mênh, không hiểu vì sao lại li khai.

Thầm nghĩ: chủ công hôm nay làm sao vậy, mệnh lênh đem tới đều là những địa điểm lạ...

Trong đại trướng chỉ còn lại Đổng Phi cùng Hoàng Thiệu hai người. Đổng Phi lúc này mới đứng dậy, đi tới cửa nói với Đổng Thiết và Thành Lễ nói:" Ta cùng với lão Hoàng có chuyện cần bàn, các ngươi ra ngoài, nếu có ai đên lập tức báo ngay."

Dứt lời hắn ngồi xuống.

"Lão Hoàng, ngươi xem cái này."

Đổng Phi từ ống tay áo lẩy ra quyển " đồn điền lục" đưa ra trước mắt Hoàng Thiệu.

Hoàng Thiệu chăm chú nhìn vào đó, con mắt đột nhiên sáng ngời, kinh hỉ nói:" Chủ công đây là thứ tốt, ở chỗ nào mà có?"

" Thứ tốt là được còn ở đâu mà có... ngươi không cần phải hỏi nhiều. Ta có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn nhờ ngươi làm."

"Chủ công cứ phân phó."

Đổng Phi trầm ngâm một lát, " Ta đã mời phụ thân tâu lên triều đình, tha cho bọn bạo dân này. Những người này sẽ bị áp giải lên Lương Châu, Mậu Biên. nhưng ngươi cũng biết, Lương Châu cũng là một nơi khô cằn, khó mà sinh sống, những người này nếu tới Lương Châu rồi, nếu không xử lý được sẽ gặp phải chuyện phiền phức. Ta muốn ngươi làm chủ đồn điền, đem những người này an trí thỏa đáng... Nhưng trọng yếu nhất là những người này ngươi phải nắm chắc trong tay, ngươi nên nhớ kỹ.

Hoàng Thiệu nghe được trong lòng cả kính, mơ hồ đoán được trong đó có một chút mánh khóe.

Nắm chặt trong tay? Vậy phải chăng là nắm giữ đất của chủ công ở trong tay? có lẽ nào chủ công muốn tự lập môn hộ?

Có một loại hưng phấn mơ hồ, song song với cảm động phi thường.

Đây là một loại đặc biệt tín nhiệm a, chỉ sợ so với chức trưởng binh kia có phần to lớn hơn.

Lập tức đứng dậy khom người đáp:" Chủ công yên tâm, Thiệu sẽ dùng hết khả năng hành sự, để đền đáp được sự tín nhiệm của chủ công."

Mọi người đi rồi...

Trong đại trướng vắng vẻ vô cùng.

Trong lòng Đổng Phi cũng có một sự trống vắng phi thường.

Một mình tựa ở trên giường nhưng linh hồn lại phiêu bạt ở một phương trời nào đó. Đổng Phi cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ cái gì. Cứ nhìn mãi lên trần nhà, mãi sau mới lật đật ra khỏi quân doanh.

*****

Tiệc rượu đã kết thúc.

Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là biểu đạt một chút với Hà lão thái công nhằm an ủi và nhân tiện cũng cùng nhóm người Tần Thạc thiết lập mối quan hệ.

Đổng Phi trông thấy Đổng Trác lúc này đang ngồi lim dim nhất thời không biết nói gì.

Bên trong tia sáng dường như rất yếu ớt, nhưng vẫn còn có thể thấy được những nếp nhăn trên mặt của Đổng Trác, có một thứ cảm giác dâng lên ở trong lòng, dâng lên tình phụ tử. Mặc dù trong nội tâm hắn và Đổng Trác có một chút ngăn cách, nhưng trên người hắn dòng máu chảy này là của Đổng Trác như vậy thôi cùng đã phát sinh mối quan hệ rồi. Dù sao trong mắt mọi người ta là còn hắn, hắn chính là lão tử của ta, có muốn thay đổi cũng không được.

Đổng Trác uống rượu quá nhiều, nên có vẻ rất say.

Trong lúc thiu thiu đầu hắn không tự chủ được gục xuống dưới lúc này hắn giật mình tỉnh giấc, dụi dụi hai mắt, " A Sửu a, ngươi vừa mới nói cái gì?"

Trên thực tế, Đổng Phi cũng chưa có nói cái gì.

Đột nhiên một ý niệm nảy sinh ra trong đâu, " Phụ thân, chúng ta quay trở về Lương Châu đi."

Đổng Trác hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh rượu, vô ý thức gật đầu nói:" Hảo a, quay về lương châu... Ngươi nói cái gì? Quay về Lương Châu?"

Đổng Phi nói:" Trở lại Lương Châu, đó chính là thiên hạ của chúng ta. Hà tất phải suốt ngày ở vùng Trung Nguyên này để nhận những lời khinh bỉ, lại còn bao nhiêu điều lo lắng. Phụ thân, chúng ta quay về Lương Châu đi... Bằng vào tài của Phụ tử chúng ta, thêm vào nhân mã của hài nhi, giết Hàn Toại, vì tỉ tỉ báo thù, về sau chúng ta yên ổn ở Lương Châu. Nếu triều đình tìm chúng ta gây phiên phức, chúng ta liền theo đó mà lên Tây Vực."

Đổng Trác hai mắt mở to, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được những lời của Đổng Phi nói.

" A Sửu à, con vừa rồi có phải uống quá nhiều rượu không?"

Nói xong, lão dứng lên hoa chân múa tay vui sướng, kích động nói:" Ta thật vất vả mới xây dựng được kết cục này, ta giờ phải quay về Lương Châu cái chỗ sơn cùng thủy tận ấy, tiếp tục bị người ta gán cho cái danh là bỉ phu, không có chút đàng hoàng tử tế nào? A Sửu, ngươi đang ở đây nói mê sảng phải không? Hôm nay là ngày ta đại công cáo thành, chính là cơ hội phát triển tốt. vì sao phải quay về Lương Châu? Ngươi có phải đã uống quá nhiều rượu không?

Đổng Phi thở dài, cha đã bị danh lợi làm cho mờ mắt à.

"Phụ thân, chúng ta ở lại vùng Trung Nguyên này làm gì? Ở trong mắt người khác, người thủy chung cũng chỉ là một vũ phu. Người có so được với Hoàng Phủ Tung không? Người có so được với Trương Hoán không? Hoàng Phủ Tung chiến công hiển hách là vậy, dựa vào mình, sau đó còn để lại cho đời thi phú nhưng hai mươi bảy thiên. Trương Ương cũng lừng lẫy về " thơ" " dịch" giáo đồ rất nhiều. Chỉ khi nào xảy ra sự tình, cũng là cần tới bọn họ? Phụ thân, chúng ta là quân nhân, quân nhân chân chính, làm thế nào mà theo dòi văn vẻ. Ở trong mắt của người khác vẫn chỉ là một lão thất phu lỗ mãng."

Đông Trác sắc mặt biến đổi, trong lòng cũng có chút an tịnh.

Rất khó có dịp như hôm nay cùng A Sửu nói những lời chân tình. Làm lão rất vui vẻ. Nếu bảo lão bỏ qua cục diện hôm nay, lão cũng vui lòng.

" A Sửu, mọi việc cũng không tệ hại như ngươi tưởng tượng đâu."

Đổng Phi trầm ngâm một chút, cắn răng nói:" Phụ thân sự tình không phải như con nghĩ, mà còn có thể là bi đát hơn."

"Ngươi nói như vậy là có ý gì?"

"Hoàng Phủ Tung!"

Đông Phi trong miệng thốt lên ba chữ kia, làm cho Đổng Trác cực kỳ sợ hãi.

Quả nhiên, không chỉ có một mình Bàng Đức Công nghi ngờ hắn, mà ai gặp qua hắn cũng đều như thế. Đổng Phi với tên tướng phản loạn kia có điểm giống nhau. Tất cả đều có ý như vậy. Ở Toánh Xuyên hai phụ tử gặp nhau, hai người đều tránh nói chuyện này.

Ngày hôm nay, Đổng Phi bằng bất cứ giá nào cũng phải nói.

Có một số chuyện vẫn còn mờ mịt. Đổng Trác không biết lựa chọn như thế nào?

Đổng Trác đứng dậy, di tới phía cửa hướng ra bên ngoài ngắm nhìn, sau đó quay lại trong phòng. Kỳ thực cũng không có gì mà lo lắng cả, nơi này là phủ nhà của Đổng Trác người canh gác cũng là thân binh do Đổng Trác lựa chọn. Cũng chỉ có mình Lý Nho ở lại. Mà tiền viện thì có Hoa Hùng làm nhiệm vụ canh giới, người bình thường muốn nghe trộm thật không có khả năng, nhưng gặp sự phi thường trắc trở như vậy cũng phải canh phòng một phen.

Nặng nề ngồi xuống, Đổng Trác trông thấy Đổng Phí, ánh mắt lấp lánh có thần.

Mà Đổng Phi cũng không có sợ hãi, chờ đón ánh mắt của Đổng Trác, "

Phụ thân, người có thể liên tưởng đến con, những người khác cũng như vậy cũng có thể liên tưởng đến con. Đặc biệt là những người từng có tiếp xúc với con, sớm muộn đều đem chuyện này liên tưởng lên con người của con. Tránh được nhất thời không thể tránh được một đời. Chúng ta rời xa vùng Trung Nguyên ầm ỹ này đi, ở Tây Lương làm chúa một phương có phải khoái hoạt hơn không?"

" Thật sự là ngươi làm?"

Thấy Đổng Phi gật đầu thừa nhận, Đổng Trác thở dài một tiếng nói:" Kỳ thực khi ta lần đầu tiên nghe được tin tức, cũng có liên tưởng tới rồi. Sau này ở Toánh Xuyên, thấy ngươi thay đổi binh khí, ta càng thêm kiên định điều này, Chỉ là không muốn thừa nhận nó... A Sửu à, cũng biết là những lời ngươi nói đích thực là không sai. chỉ là ta thật sự không thể cảm lòng.... Ta thời còn là niên thiếu cũng ôm hoài bão lớn, là phải như Hoắc Phiêu Kỵ*(Hoắc Khứ Bệnh), hoặc phải đỉnh thiên lập địa tạo sự nghiệp lẫy lừng. Tuổi ngày càng lớn, lại càng minh bạch một đạo lý."

Đạo lý gì cơ?""Trên chiến trường đối mặt với địch nhân, nếu không có người nhà hậu thuẫn thì thật là đáng sợ."

Đổng Phi gò má hơi kéo xuống, cũng không nghĩ là cha còn chưa đến nỗi hồ đồ.

Đổng Trác nói, " Ta cũng không muốn phải dựa vào người khác, mà nếu không như vậy ta đã sớm chết ngay cả tấm thân cũng đã thành xương trắng rồi. thế nhưng ta cũng không dám minh bạch cho người khác biết, ta phải dựa dẫm vào người nào. Năm xưa ở Lương Châu đã từng có ba tướng chấn giữ, chuyện đó đến nay ta vẫn chưa thể quên được. Đoạn Toánh càn rỡ nhất thời, rồi chết không toàn thây, bọn Hoàng Phủ, Tương Toán bị bè lũ đả kích cả đời đâm ra chán nản. Ta không muốn cùng với bọn nó chán nản, càng không muốn chết mà không toàn thây. Ta chỉ hi vọng cả đời có thể phong phong quang quang... A Sửu, đã bao nhiêu năm như vậy rồi ta vẫn ngày đêm tìm kiếm, tìm kiếm một lối đi riêng cho quân nhân chúng ta."

" Vậy người đã tìm được chưa?"

Đổng Trác nhẹ giọng nói:" Chưa có... Sở dĩ ta không thể làm gì khác hơn được là luồn cúi bọn họ để tìm ra một con đường sống, hai bên cũng không thể đắc tội."

"Phụ thân, hai bên cũng không đắc tội, chỉ sợ là hai bên đều phải đắc tội. Ngài vẫn như thế, tả hữu đều lắc lư, chỉ sợ sau này càng thê thảm. Sẽ chẳng có ai giúp, tốt nhất dựa hẳn vào một bên thôi. Chúng ta quay về Lương Châu, Hoàng Đế ở xa tít, những người muốn gây khó dễ cho chúng ta cũng sẽ là rất khó khăn. Đánh thắng được ở đâu thì đánh, đánh không thắng thì bỏ chạy, mấy ngàn dặm đất Tây Vực, nơi nào chẳng thể ẩn thân? Nếu không thành, chúng ta lại sang phía tây. Đánh tộc Hung Nô, cũng không phải là không thực hiện được mộng tưởng thời niên thiếu của cha."

"Cái này..."

"Cha đến lúc này mà còn không quyết sẽ bị bọn người kia hại chết!"

Đổng Trác không khỏi nhiễu động nhân tâm.

Đổng Phi nói lần này, khơi đậy cái nhiệt huyết thời niên thiếu của phụ thân.

"Những lời con nói vừa rồi, cũng có một chút đạo lý a."

Đổng Phi chắp tay nói:" cha, người đừng lo lắng về vinh hoa phú quý. Chúng ta muốn người có người, muốn tiền có tiền. Nếu cha quay đầu về Lương Châu, hài nhi nguyện ý suất bản bộ nhân mã vì cha mà tranh đấu. Đến lúc đó phụ tử liên thủ, cũng không tin rằng Tấy Vực có người là địch thủ của chúng ta, cha cũng nên suy nghĩ một chút. Về phần công danh... Cha, công danh không phải cứ dùng sách vở học là có, đó phải là chúng ta đùng một đao một thương chém giết mà có a."

"Con ta lời nói thật đại nghịch."

Đổng Trác liên tục gật đầu, "ai muốn tính toán với chúng ta, trước hết phải xem xét rằng chúng ta đang hiện ở đâu."

"Cha, hài nhi ban đầu sẽ đi từng bước, trước đi Hà Đông bái phỏng mẫu thân, sau đó mang mọi người về Lương Châu. Một là bên này chiến sự vừa kết thúc, không thiếu những kẻ có tâm tư riêng với chúng ta. Hài nhi không thể kiên nhẫn kết giao với bọn chúng, thứ hai, ngài cũng biết con không ở đó bọn chúng khó có thể tìm được bằng chứng, cũng có thể giảm đi nhiều phiền phức. thứ ba, hài nhi có điểm rất nhớ nhà."

"Cũng được, nếu con ta có chủ trương như vậy, thì mau trở về nhà a."

"Vậy hài nhi sẽ đi vào ngày mai, ở lâu trong chỗ này, chỉ sợ sẽ lại càng có nhiều phiền phức."

****************

Phụ tử hai người thương lượng trong chốc lát. Đổng Phi mới cáo từ.

Đi ra khỏi nha môn phủ, Hoành lý đột nhiên thoát ra một người, ôm đồm ôm lấy cánh tay của Đổng Phi, "Phi công tử, như thế nào mà ra đi vội vã vậy?"

"A. Hoàng đại ca."

Đổng Phi liền hoảng sợ, thấy rõ ràng người ở đằng sau mới thở phào một tiếng.

Trông ra đích thị là Hoàng Trung, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đổng Phi một chút, "ngày hôm nay ta nghe qua Mã Trung Hành nói. công tử sẽ dời đi vào ngày mai."

Đổng Phi gật đầu nói:"Đúng vậy!"

Hắn do dự một chút, thực có hay không rõ ràng khi lôi kéo Hoàng Trung.

Trên thực tế, Hoàng Trung hôm nay đã theo Tần Thạc, tiền đồ so với đi theo hắn hoặc là Đổng Trác thật phong quang hơn nhiều.

Tần Thạc làm thái thú Nam Dương, cùng Đổng Trác có chức quan giống nhau.

Một điều cốt yếu là Tần Thạc xuất thân danh gia, làm quan đã lâu năm cũng là một danh sỹ nổi tiếng, danh vọng so với Đổng Trác cao hơn rất nhiều. Lần này bình định, mặc dù nói Đổng Trác lập được nhiều quân công, Nhưng Đổng Phi thật sự có điều không thể nói. Tần Thạc tương lai sẽ có nhiều thành tựu so với Đổng Trác chỉ hơn chứ không kém. Trong sách nói, Hoàng Trung sau này về giữ Trường Sa là thủ hạ của Lưu Biểu, Đổng Phi cũng không rõ ràng lắm chuyện này có điều gì khúc triết. Nhưng theo hiện tại mà nói rằng, chỉ cần Hoàng Trung theo Tần Thạc thì lập tức sẽ được Tần Thạc tín nhiệm, ngày sau chuyện tiền đồ sẽ như diều gặp gió.

Đổng Phi nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi chấn động. Hướng tới Hoàng Trung chào một tiếng thật to.

"Phi công tử, người làm sao? có phải là thân thể không được khỏe, thể nào mà lại đột nhiên run run bần bật như vậy?"

" A. cái này thì..."

" Ngươi cũng quá bất cẩn đi, vẫn còn cho Mã Trung Hành đi thăm khám bệnh của tiểu nhi mà bản thân ngươi thì lại không biết mình sinh bệnh."

Đổng Phi cười khổ một tiếng, "Hoàng đại ca, Phi không phải là sinh bệnh... Được rồi, Trung Hành vì cháu mà có qua thăm khám, tình hình thế nào rồi?"

Hoàng Trung lộ vẻ cảm kích, " Ta lần này đến chính là để "báo cáo" với huynh đệ chuyện này. Trước đây huynh đệ ngươi đã từng nhắc nhở ta, chính là sau khi chiến sự kết thúc, ta đâm ra quá bận bịu thành thử nên quên mất. Buổi chiều Trung Hành có đến khám cho tiểu nhi, cũng không phát hiện ra tình huống gì có thể là không tốt. Hắn nói cái gì là nội hàn... chứng bệnh này dù sao ta cũng không rõ, đích thực có một chút vấn đề."

Đổng Phi lấy làm kinh hãi, liền vội vàng hỏi:" Vậy Trung Hành không thăm khám bệnh một cách thỏa đáng sao?"

Hoàng Trung lắc đầu, "Mã Trung Hành nói loại bệnh này không đến nỗi nghiêm trọng, vẫn có thể chữa được chuyện ta bị tuyệt tử là không có khả năng. chính là cần phải có một khoảng thời gian dài an dưỡng, với lại cần phải có một người chuyên biệt chăm sóc.... Ngươi ngày mai đã đi ta thật sự có một số việc không hiểu."

Đổng Phi đã nhìn ra, Hoàng Trung đến đây là muốn thăm hỏi a.

Trong lòng thầm cười khổ một tiếng, ta vốn cho người đi thăm hỏi ngươi, cũng không ngờ đến lại bị ngươi thăm hỏi lại a.

Hoàng Trung nói:" Ta nghĩ nên đến tìm công tử để thương lượng, có thể cho tiểu nhi tử đi theo Mã Trung Hành, còn có ta và gia quyến nữa, sẵn sàng đi theo công tử..."

"Cái này... A, huynh nói ta mang theo tiểu chất đi a?"

Hoàng Trung trịnh trọng gật đầu, "Là như thế này, ở nhà của ta Chủ công đã chuẩn bị hai ngày nữa lên Kinh Châu một chuyến. Chủ công đối với ta có ơn tri ngộ, ta tất nhiên cũng phải đi theo bảo hộ, đối với ngươi lần này đi, . thì trong nhà không có ái chiếu cố đến tiểu oa tử kia. Phản tặc mặc dù đã dẹp xong, nhưng còn giặc cỏ khắp nơi hoành hành, ta thấy Uyển huyện bây giờ a, thật không an toàn."

Đổng Phi kinh ngạc nhìn Hoàng Trung, trong lòng nghĩ đến những ý tứ trong lời nói của Hắn.

"Tẩu tẩu cùng tiểu chất, Phi nhất định đem hết khả năng... Chỉ là đại ca sao không chào từ biệt Tần đại ca lấy một tiếng, giờ ta quay trở về Lương Châu? Nhà ở của ta ở Lâm Thao cũng có một bãi cỏ, huynh trưởng nểu thích có thể đến ở nơi đó."

Hoàng Trung ánh mắt trầm tĩnh, mỉm cười:" Công tử, ta và người là người một nhà không phải nói hai lời. Ngươi có tâm ý gì, Trung không phải là không rõ, lại nói tiếp ta và ngươi tổ tiên đều là hộ vệ dưới trướng của Mã Viện tướng quân, hôm nay ta có thể sánh vai cùng ngươi chiến đấu. Trung không phải là không nghĩ tới. chỉ là Tần đại ca cùng ta có ơn tri ngộ, Khoái Lương cũng từng trợ giúp ta, Ta thu xếp hết mọi việc rồi sẽ tới tìm ngươi."

Đổng Phi hết chỗ để nói.

Lời nói này thật sự hợp lý, Hoàng Hán Thăng quả nhiên là một người trung nghĩa.

Đổng Phi cũng không có khuyên nữa, trong lòng tự biết Hoàng Trung là người như thế nói lời giữ lấy lời nhất định không chịu thay đổi.

Với lại thời gian lúc này là vô cùng ngắn, không cần phải hỏi nữa.

Nói như vậy Hoàng Trung cảm thấy khi thu xếp yên ổn chuyện của hai người kia sẽ quay trở lại.

Đổng Phi lập tức nói:" Đại ca không cần phải nhiều lời, Phi trong lòng đã minh bạch. Vậy Phi quay về Lương Châu đợi tin tức của đại ca, ngày khác có thể cùng huynh kề vai chiến đấu, thật sự là điều thú vị nhất trong cõi nhân sinh này.

"Ta đây sang mai sẽ để Trung Hành dẫn người đi tìm ngươi. Từ nay về sau xin hãy chiếu cố lấy Trung Hành."

Hoàng Trung nói xong, cáo từ rời đi.

Đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại nói:" Còn một sự kiện, Từ Công minh chính là nhân vật quan trọng nhất lúc này, Tần Đại Ca đã chuẩn bị tiến cử với Hà thái công. Người này rất có thể là một đại tướng tài ba, hơn Trung gấp bội, công tử lần này không nên bỏ lỡ.

Tần Thạc, quả nhiên là mắt sáng như đuốc... Ta ở đây khuyên nhủ Hoàng Trung lại có thể quên đi Từ Hoảng được nhỉ, Hắn nếu trở thành thuộc tướng của Hà Tiến, thì lão ta sẽ tuyệt đối không chối từ. Không được, nhất định phải đi trước Tần thạc một bước, đem Từ Hoảng quay trở lại.

Nghĩ tới đây, hắn xoay người chạy vào phủ nha, vừa vào phòng liên hô:" Phụ thân, hài nhi có một chuyện muốn nhờ."

*****

Tháng sáu năm Trung Bình sau một ngày đêm, ở Tây bắc đã xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.

Hai bên giao chiến là nội bộ của Khương Nhân là Đốt Đương và Phá khương. Ở dưới chân tích núi đá, tiếng người hô ngựa hí, đồng thời tiếng bính khí va chạm nhau vang đến tận trời.

Bắc Cung Bá Ngọc nghiến răng nghiến lợi, thúc ngựa vung đao lao về Đốt Đương lão vương.

Chỉ thấy đại đao trên dưới tung bay, thiết thương vừa rời khỏi tay như giao long, đinh đinh đang đáng tiếng binh khí chạm vào nhau, âm thanh làm cho người ta sôi sục.

"Lão tặc, cấm chạy."

"Bắc Cung Bá Ngọc, xem mũi tên của ta..."

Lão Khương Vương vác cái cung làm bằng sừng tê tròn tựa trăng rằm, xoay người lại bắn một mũi tên về phía Bắc Cung Bá Ngọc. Cũng may là Bắc Cung Bá Ngọc tay mắt lanh lẹ, đưa đao gạt mũi tên lợi hại kia. Lão Khương Vương định đánh lén, lại làm cho Bắc Cung Bá Ngọc giận giữ, gào giết không ngừng.

Mà Lão Khương Vương cũng không ham chiến, phóng ngựa chạy đi.

Song phương xuất động hơn 1000 quân, nhưng không ai phát hiện ra bọn họ đã rời khỏi chiến trường.

Đốt Đương Lão Vương dẫn đầu sau khi vòng qua sơn khẩu, đột nhiên cho dừng chiến mã. Phía sau Bắc Cung Bá Ngọc cũng đuổi theo.

Hai người mặt đối mặt, bầu không khí tựa hồ rất nghiêm trọng.

Đột nhiên, Bắc Cung Bá Ngọc cả giận nói:" Lão Khương Vương, ngươi vừa rồi bắn lén một mũi tên thiếu chút nữa là giết chết ta, ngươi không phải là cố ý chứ?'

"Bắc Cung Bá Ngọc, ngươi còn mặt mũi nào mà nói ra những lời ấy chứ. Ta bất quá cũng chỉ dùng có năm thành, thế mà ngươi chật vật không đỡ nổi. Thật không ngờ, một năm qua ngươi đã thành cái bộ dạng gì? Có phải là mỗi ngày đều nằm trên bụng nữ nhân không? Thật sự là vô dụng a."

Bắc Cung Bá Ngọc hừ một tiếng."Dù cho lão tử đem nữ nhân đặt ở dưới thân, đối phó với ngươi chỉ dùng một tay không thành vấn đề."

"Được rồi, chúng ta vẫn còn việc để nói với nhau, mỗi lần như vậy thật không khác diễn trò, cũng đã rất mệt mỏi. Ở trong bộ lạc của ta có nhiều huynh đệ cảm thấy không hài lòng rồi. Nói là ngày ngày đều đánh đánh giết giết, ruộng đồng bỏ hoang thật không tốt a."

Lão Khương Vương nói xong, xoay người hạ mã, đem đại thương cắm trên mặt đât.

Bắc Cung Bá Ngọc cũng thở dài, cùng nhảy xuống ngựa, bá đao khoác vào yên ngựa, đi tới dòng suốt nhỏ để rửa mặt.

"Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ như vậy sao? Huynh đệ của ngươi đều kêu khổ, còn cả ta thì không hẳn? Còn tên Hàn Toại vương bát đản kia giám sát rất chặt, không làm như thế làm sao có thể qua được tai mắt của hắn. Lão Khương Vương, ta trước sau cùng ngươi nói chuyện, ngươi có nghĩ ra được gì không?"

Lão Khương Vương vừa nghe thấy hai chữ Hàn Toại, Sắc mặt âm trầm thật lâu trong mặt lão héo như một quả táo tầu.

"Hắn trước kia cũng chỉ là một tên hỗn đản. Lúc trước nếu không nhờ chúng ta giúp sức thì giờ làm sao nó lại phong quang được? Một năm trước làm hại chúng ta tốn hao binh lực không nói làm gì lại làm chúng ta mất mặt. Đến con ta cũng bị giết chết, thế mà đến nay hắn vẫn chưa cho ta một chút công đạo, Hôm nay lúc hắn đã làm quan rồi, nói chuyện với ngươi những điều vẫn còn đang ấm ức ở trong lòng, nhớ tới thật sự uất ức."

"Đương nhiên biết, là Thái thú Kim Thành, tây bộ Đô Úy.."

Bắc Cung Bá Ngọc hừ lạnh một tiếng, "hắn hôm nay nhất thời đắc ý, quên mất những huynh đệ đã cùng hắn chen vai sát cánh ngày xưa."

Lão Khương Vương nhãn tình nhất mị, "Bắc Cung. Ngươi không biết đủ, tốt xấu gì ngươi cũng lên làm Liễu Phá Vương của người Khương. Cuối cùng cũng có thu hoạch. Đối với ta đây. Mất nhi tử thì không nói, mỗi lần tìm hắn nhờ báo thù, hắn liền trước sau tìm kế thoái thác. Mấy tháng nay ngày càng quá phận, ngay cả gặp, hắn cũng thấy ta phiền toái. Cứ như vậy từ trên xuống dưới, chỉ sợ không bao lâu nữa chúng ta sẽ bị tiêu diệt a."

Bắc Cung Bá Ngọc mí mắt rủ xuống, " Lão Vương, nói như vậy ngươi cùng ta đã có chung ý chí từ lâu rồi a?"

"Chỉ cần có thể thay ta vì nhi tử bảo thù, nói thế nào ta cũng nghe."

"Chúng ta cùng tạo phản đi."

Đốt Đương Lão Vương không nghĩ tới Bắc Cung Bá Ngọc nói trực tiếp như thế, lại càng hoảng sợ, vội vã nhìn quanh bốn phia.

"Ngươi thật to gan."

Băc Cung Bá Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Yên tâm đi, chúng ta cứ đùa giỡn như vậy, hơn nữa lại chém chém giết giết hơn 10 ngày. Hàn Toại kia sẽ không phòng bị chúng ta, phỏng chừng lơ là cảnh giác. Lại nói, chúng ta có chúng ta đánh nhau càng dữ, hắn lại càng thấy hài lòng. Bất quá tên vương bát đản này còn muốn tính toán trên đầu chúng ta, sợ rằng không nghĩ ra chúng ta cùng liên thủ lại, cùng nhau tính toán với hắn."

Đốt Đương Lão Vương liên tục gật đầu, "được rồi, ngươi nói kế hoạch đi... chuyện tạo phản này không phải là chuyện nhỏ."

"Yên tâm đi!" Bắc Cung Bá Ngọc nói:" ta nghe người ta nói vùng trung nguyên đã có người tạo phản, làm sao có thể lo lắng cho chúng ta? Lại nói, Lương Châu thứ sử từ thời tiền nhiệm tới nay, luôn áp bức với người Khương chúng ta, càng ngày càng nặng. Các bộ tộc người khương, đều trong lòng oán giận, chỉ cần chúng ta có thể tập hợp một tiếng, sẽ không ít người Khương ở Lương Châu cùng hưởng ứng."

Đốt Đương Lão Vương hai mắt sáng rực, trừng mắt nhìn Bắc Cung Bá Ngọc nói:" ta muốn biết, nếu như ta nghe lời ngươi, ngươi có thể nhường Lâm Thao cho ta không?"

Bắc Cung Bá Ngọc không có biểu hiện gì" Ngươi đánh Lâm Thao đâu liên quan tới ta?"

" Đây là ngươi nói... hảo, vậy ngươi nói kế hoạch cụ thể đi?"

Bắc Cung Bá Ngọc cười nhạt hai tiếng, sau đó nói:" Chúng ta cần hiệu triệu các bộ lạc Khương cùng đứng lên khởi sự, chỉ là ta và ngươi đều không có lực, ta đã quy phục và giáo hóa của Biên Chương, hắn nguyện ý muốn liên kết với chúng ta để chống lại Lý Văn Hầu. Ta nghĩ từ rất lâu, nếu Biên Chương này có thể đánh Lý Văn Hầu, thì chúng ta có thể rủ Hàn Văn Ước cùng khởi sự."

" Cùng Hàn Văn Ước khởi sự."

Đốt Đương Lão Vương lắc đầu liên tục, " cái này sợ rằng không đễ dàng. Tên kia bây giờ đã làm thái thú đời nào hắn lại chịu theo chúng ta."

Bắc Cung Bá Ngọc nói:" Hắn không muốn làm liệu có được không?Lão Vương ngươi nhớ không trước kia hắn đã từng cậy nhờ chúng ta."

Thiếu Dương Lão Vương há to miệng" ta hiểu rồi, chính là..."

"Hắn đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được. Lúc trước chúng ta đã có lời thề, đồng cam cộng khổ. Hừ hừ, hắn gia nhập thì thật tốt, không gia nhập chúng ta cũng bức hắn ra nhập. Chuyện này cũng không thể do hắn định đoạt, cũng là do chúng ta làm chủ."

Đốt Dương Lão Vương liên tục gật đầu, tán thành với ý kiến của Bắc Cung Bá Ngọc.

Bất quá, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm, " Bắc Cung à, Hàn Văn Ước hôm nay trong tay có bốn tên đô úy, nắm năm nghìn tinh binh. Có người nói hắn chuẩn bị đem nữ nhi gả cho Diêm Hành... Ngươi biết không hắn chính là lão hổ a."

Bắc Cung Bá Ngọc rất khinh bỉ nhìn Thiêu Dương Lão Vương.

"Lão Vương à, ngươi niên kỷ đã lớn, lá gan lại càng nhỏ. Diêm Hành đích xác là lão hổ, tâm địa độc ác, có thể dám ra tay giết chết con của ngươi, Nghĩ lúc đầu chúng ta mới chạy loạn đến đây? Nghe thấy tên hắn là run bần bật.

Nói xong rồi, vẫn còn thêm một câu, " Ngươi nếu muốn báo thù cho con trai của mình thì... ôi quên đi."

Đốt Đương Lão Vương lập tức nổi giận!

"Bắc Cung, ngươi nói gì vậy? Thù giết con, làm sao ta có thể quên?"

"Ta cho ngươi biết, cự ma sỹ trước kia có một người là Sấm Kim Thành, đánh cho Diêm Hành thổ huyết mà chạy. Ngươi ngay cả Diêm Hành cũng đánh không được, thẳng thắng mà nói thì nên quên đi mối thù giết con. Cự ma sỹ rất lợi hại, so với Diêm Hành còn lợi hại hơn gấp trăm lần."

Đốt Đương Lão Vương cũng không có động thủ trực tiếp với Đổng Phi, hắn có lợi hại tột cùng đến như thế nào, cũng chỉ là do người khác nói cho biết.

Người khác nói có thể không đáng tin, nhưng Bắc Cung Bá Ngọc nói thì tuyệt đối là thật không thể không tin. Phải biết rằng, Bắc Cung Bá Ngọc có ấn tượng sâu sắc với Đổng Phi. Trong lòng hắn quá rõ ràng, Đông Phỉ nếu một ngày không trừ được, thì tộc người Khương ở đây một ngày cũng không thể an an ổn ổn. Mỗi khi nằm ngủ cũng đều mơ thấy thị trấn lửa cháy rừng rực, mỗi khi nhắc đến tên Đổng Phi liền nghĩ ngay đến thảm trạng đó, hắn trong lòng không khỏi sợ hãi.

Đông Phi không bị trừ, thì lòng ta không yên.

"Hảo, vậy ngươi thủ nói xem, làm thế nào để cùng ước hội với Hàn Văn Ước."

Bắc Cung Bá Ngọc nói:" Hàn Văn Ước hẹn chúng ta hôm nay cấp cho hắn vài trang hảo hán. Nếu hắn cần những trang hảo hản, chúng ta sẽ sắp xếp cho hắn đến. Như vậy, ngươi chuẩn bị cho ta vài trăm thân thủ, sau đó cho đến hỗ trợ Hàn Văn ước. Ta phỏng chừng Hàn Toại sẽ đứng ra điều đình... Sau đó thì, chúng ta ngày ngày kích động hắn, nếu hắn tới, chúng ta sẽ cho quân vậy bốn phía hắc hắc..."

Đốt Đương Lão Vương cau mày:" Vì sao là ta phải đưa vài trăm người cho ngươi giết? Ngươi không thể để cho ta giết vài trăm người của ngươi?"

"Lão Vương, làm người phải biết rõ mình như thế nào? Ngươi cho rằng người của Đốt đương nhân có thể giết mấy trăm người của ta sao?"

Đốt Đương Lão Vương nhất thời nổi giận, " Ngươi cứ thử ra đây xem, xem ta có thể hay không thể giết được?"

Bắc Cung Bá Ngọc đứng dậy, lên ngựa, cầm lấy thanh liễu đại đao:" Chú ý là ta xuất kích, lấy đích là Biên Cương, hôm nay ngươi cũng cho quân rút đi. Nếu không như vậy, người cũng là do ngươi xuất, tương lai nếu ngươi đánh Lâm Thao, ta phái ba nghìn quân giúp ngươi, thế nào?"

"Cái này..."

"Bằng không, hai chúng ta cứ giao tranh thật sự một trận, ai thua, người ấy chết."

Đốt Đương Lão Vương nghe được lập tức tán thành, "chủ ý này tốt, cứ như vậy đi."

Hắn xoay người lên ngựa, chỉ thấy Bắc Cung Bá Ngọc thúc mã dương đao, mới quay đầu đã chém tới. Đừng nói Đốt Đương Lão Vương dã cao tuổi, nhưng thân hình vẫn linh hoạt vô cùng. Hắn ngả người tránh mũi đao, rồi nhấc đại thương lên quát:" Bắc Cung, ngươi tiểu nhân bỉ ổi."

" Người Hán đã nói, binh bất yếm trá, xem đao!"

Bắc Cung không nói không rằng, đuổi theo Đốt Đương Lão Vương chém giết một trận. Đốt Đương Lão Vương thậm chí không kịp lên ngựa, chỉ chạy vòng quanh, tránh trái tránh phải liên tiếp mây hiệp, đột nhiên đại thương giơ lên, "dừng tay, tên vô lại ngươi, ngươi thắng rồi."

"Đốt Đương Lão Vương, đa tạ."

Bắc Cung Bá Ngọc cười ha ha, bỗng nhiên quay ngựa lại, "Quyết định như vậy đi. Đem người chuẩn bị cho tốt, để ta chém giết rồi sẽ đưa ngươi trở lại, ngày hôm nay, tạm thời đánh tới đây, chúng ta hai ngày nữa đọ sức, cho ngươi xem tài bắn cung của ta."

Đốt Đương Lão Vương tức đến giậm chân, sau cầm đại thương phi thân lên ngựa." Bắc Cung Bá Ngọc, sẽ có dịp ta sống mái với ngươi!"

Hai con ngựa lập tức quay trở lại chiến trường.

Chỉ chốc lát, tiếng tù và rúc lên, hai bên đều bãi binh.

Trên chiến trường chỉ để lại vài thi thể bị giết, kỳ thực cũng là vài con chiến mã đã già, và một vài con ngựa bị thương tích.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<