Vay nóng Tima

Truyện:Ác Hán - Hồi 087

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 087: Giết Trương Ngưu Giác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Lưu Bị nắm lấy tay Trương Phi.

"Dực Đức, không nên hồ đồ!"

Trương Phi cả giận nói:" Đại ca, tên mập kia thực là làm nhục huynh quá đang, huynh chịu để yên vậy sao?"

Lưu Bị lắc đầu nói:"Cũng không phải là Đổng Trác vô lễ, mà thật ra ta không biết tự lượng sức mình. Chuyện này nói thật dài dòng, thôi chúng ta về trại rồi nói."

Bị lôi Trương Phi vào doanh trại, nhưng Quan Vũ nhìn theo bóng của Đổng Trác, mắt trợn ngược lên rất giận giữ.

Đổng Trác nổi giận đùng đùng về tới quanh trại của quân Hà Đông, hắn đi vào trung quân cầm lăm lăm thanh kiếm không nhịn được kêu lớn một tiếng, đem nỗi giận giữ xả vào cái bàn chỉ nghe chát một tiếng cái bàn đã bị thanh kiếm xẻ là làm hai khúc. Đổng Trác rít lên:"Lô Tử Kiền khinh ta quá! Lô Tử Kiền khinh ta quá!"

Lý Nho, Hoa Hùng vội vã đi vào trung quân thấy vậy liền kêu lên:"Chủ công có việc gì khiến ngài tức giận như vây?"

"Lô Tử Kiền khinh ta quá!"

Đổng Trác khoa kiếm chém vào bàn, đem cái bàn đó chặt ra làm đôi, cơn giận cũng đã vơi, nhưng bọn Lý Nho lại động chạm đến vết thương lòng của hắn, làm cơn giận lại bùng lên.

Hơn nửa ngày sau, hắn mới bình tĩnh lại, đem những lời của Lô Thực nói hôm nay thuật lại một lần.

Hoa Hùng cùng Từ Quang Vinh hai người nghe xong, oa oa kêu lên:"Chủ công, chúng ta liền quay về Hà Đông, không để ý chuyện ở đây nữa. Lúc trước, chúng ta đã liều chết một trận, chủ công suýt nữa là mất mạng, nhưng chỉ đổi lấy được một chức nội hầu hư quan a. Ngài từ Hà Đông cách chiến trường hàng nghìn dặm từ U châu đến Thanh châu, rồi lại đến Dự châu, vậy mà họ lại đối sử với người như vậy.

Hoa Hùng giận giữ vô cùng, Từ Quang Vinh lại càng hoảng sợ, vội bịt chặt cái miệng của hắn.

Đổng Thiết, Thanh Lễ tuy hai người không nói gì với Đổng Trác nhưng trên mặt thì không vui vẻ một chút nào. Hồ Chấn nói:"Chủ công, Văn Khai nói rất hợp ý. Ta không nên liên tục liều mạng, triều đình bất công, triều đình bất công a."

"Các ngươi câm miệng lại hết cho ta."

Đổng Trác đi ra giữa cửa kêu lớn một tiếng. Hắn quay ra bên ngoài doanh trại.

Người phụ trách cảnh giới cũng là cự ma sỹ của Đổng Phi. Đổng Trác thở ra một hơi nói:"Nội trong vòng năm mươi bước không cho ai lại gần."

Cự ma sĩ xuất hiện ở đây, chủ yếu là vì có quan hệ với Đổng Thiết, Thành Lễ. Mặc dù Đổng Trác không phải chủ công của họ, nhưng cũng là cha của Đổng Phi, bọn họ tất nhiên y lệnh mà làm.

Đổng Trác hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Hùng, Hồ Chấn, "chỗ này là chỗ nào để cho hai ngươi nói bậy? Đây không phải là chỗ của chúng ta, nếu như bọn người kia biết các ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ thì họ lại tìm tới Trác ta mà gây sự."

Hắn ngồi xuống ghế, sửa lại cái đai lưng."Ta làm sao mà không tức giận cho được? Nhưng làm gì có biện pháp. Lỗ Tử Kiến là chủ soái, triều đình bắt ta phải nghe theo lệnh của hắn, bây giờ chưa phải lúc ta trở mặt với hắn? A Sửu năm đó đã nói với ta một câu, rất có đạo lý: Người đứng dưới mái hiên, có thế nào lại không cúi đầu."

Bọn người Hoa Hùng cũng biết, Phi công tử đến nay vẫn bặt vô âm tín, Đổng Trác cũng vì chuyện này mà lo lắng thành bệnh.

Trầm ngâm một lát, Đổng Trác đột nhiên phát hiện Lý Nho từ nãy đến giờ chưa nói một câu gì, có vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ.

"Văn Chính, sao từ nãy đến giờ ngươi không nói."

Lý Nho ngẩn đầu, cười cười nói:"Chúa công, Nho đang suy nghĩ, Tử Kiền sao lại đối sử với ngài như vậy?"

"A"

" Lô Tử Kiền chính là một trưởng giả có uy danh lớn, bằng không thì Bá tiên sinh đã không giao hảo với hắn. Bọn họ cũng có những đệ tử với đủ mọi xuất thân. Do đó có thể thấy được người này không phải là người coi trọng thân thế. Nếu đối sử với ngài như vậy sợ là có nguyên nhân khác."

"Nguyên nhân gì?"

Lý Nho di chuyển cặp mắt vàng, đột nhiên cười nhạt đứng lên.

" Có lẽ có người muốn mượn Tử Kiền để chèn ép ngài, sau đó uy hiếp đến đại tướng quân."

Đổng Trác đầu tiên là không có phản ứng gì. Nhưng Dù sao hắn cũng lăn lộn quan trường nhiều năm rất nhanh đã có thể tìm ra được vấn đề then chốt."

Lý Nho nói:" Nho đã phái người thám thính qua, Viên Bản Sơ năm ngoái thành tướng quân, hôm nay không ít người đã theo hắn. Hôm nay xóa bỏ lệnh đảng cấm chỉ sợ những tên đó lại gây ra chuyện thị phi... Hừ hừ, bọn họ muốn dùng ngài để cảnh cáo đại tướng quân, ý nói không có bọn đảng nhân đó, đại tướng quân đừng mơ tưởng ở triều đình mà hô mưa gọi gió."

Đổng Trác liên tục gật đầu, " Văn Chính nói những lời ấy, thật hợp ý ta"

Sau đó quay đầu về phía Lý Nho:" Văn Chính, vậy ngươi có cao kiến gì mau nói."

Lý Nho cọ cọ cái quạt vào mặt, tròng mắt di chuyển, cười lạnh nói:" Chủ công, chuyện này thì có khó khăn gì?"

"Có kế sách gì mau nói!"

"Chúa công chỉ cần như vậy... như vậy..."(tên này bắt chước tam quốc quá đi)

Lý nho thầm nói vào tai Đổng Trác mấy câu, Đổng Trác liền cười ha hả. Cả doanh trại không biết Lý Nho thì thầm những cái gì nhưng biết rằng mỗi lần Lý Nho như vậy là có một chủ ý, mỗi câu Nho nói thì nỗi giận của Trác giảm đi một chút."

****************

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, canh hai hôm sau, Đổng Trác thăng trướng điểm binh.

Sau khi quân đã chỉnh đốn xong, canh ba nhổ trại dời đi, chuẩn bị xuất phát. Canh ba vừa tới, một đội binh mã đang xếp lại lán trại một người đi đầu chính là Tống Viên, vừa vào đến cửa, Tông Viên liền quát hỏi" họ Đổng kia đây là cái ý gì?"

"Ngươi là tên nào mà trước doanh trại còn phóng ngựa, tên nào lại đứng trước doanh trại la lớn thế. người đâu bắt hắn lại cho ta."

Đổng Trác đứng giữa cửa doanh đầu đội khôi giáp, đằng đằng sát khí quát lên một tiếng chói tai.

Hai đội thiết kỵ theo hai bên đảnh ra, thình lình xuất hiện là Thành Lễ theo sau là hai mươi cự ma sĩ. Chỉ nghe Thành Lễ quát lớn một tiếng:"Trừ người đầu tiên, còn những tên khác giết hết không tha."

Cữ ma si chia thành hai đội, gào thét xông vào nhóm người của Tông Viên.

Tông Viên sợ đến trắng bệch cả ra, lớn tiếng quát lên:" họ Đổng kia, ngươi muốn tạo phản a."

Lời còn chưa dứt một mũi tên nhằm thẳng chiến mã của Tông Viên mà bắn tới, chỉ thấy chiến mã ngã gục ra đất hất văng Tông Viên đi, chỉ thấy Tông Viên hoảng sợ kêu oa oa rất to.

Nhóm người Hoa Hùng ở phía sau Đổng Trác cất điệu cười khoái chí a.

Bọn họ làm việc thật hoàn hảo, cũng không gặp phải sự kháng cự nào, tất cả đều được làm rất gọn, Tông viên chỉ thấy trước mặt của mình từng đạo tinh quang vây lấy.

Lúc này bọn Thành Lễ đã áp sát tùy tùng của Tông Viên.

Mỗi người một đao, đồng loạt tiến lên, đại đao tung bay, những tên này rất biết cách phối hợp, có thể nói là tâm ý hợp nhất. Mỗi động tác, mỗi ánh mắt, cũng biết đường đồng bạn muốn gì, bọn tùy tùng của Tông Viên thì làm sao sánh được. Chỉ một hai lượt tấn công, ba bốn mươi tên tùy tùng của Tông Viên đã ngã gục trong đống máu, không tên nào sống sót.

Phương pháp giết người dũng mãnh, thật là quỷ dị, bọn Hoa Hùng đều giương mắt ra nhìn.

"Đây đều là nhờ sự huấn luyện của Phi công tử mà ra."

Đông Thiết thu hồi binh khí, khom người nói:"Những người này đều là vì chủ nhân mà hỗ trợ."

Đổng Trác trong khóe mắt lộ tinh quang, thanh âm trầm trồ khen ngợi không dứt. Trong lúc bất chợt, thần sắc lại có phần ảm đạm, nhẹ giọng nói:" Nếu A Sửu còn ở bên cạnh ta, thì mọi công lao của ta là phân nửa do hắn lấy về, bây giờ nơi nơi đều có phản tặc, không biết là hắn đang lưu lạc phương nào?"

"Nhạc phụ. Người vì tiểu đệ mà lo lắng. A Sửu trời sinh ra đã có tướng không tầm thường, cũng không phải là người đoản thọ. Ngài yên tâm, A Sửu rất cơ trí, nói không chừng đang giết địch ở một nơi nào đó... Ngài cũng biết là hắn trời sinh ra là để dẹp loạn a."

Đổng Trác gật đầu, nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói:"Đem tù binh đến đây!"

Hoa Hùng nhanh như Lưu Tinh tiến đến, nắm lấy cổ áo của Tông Viên lôi xềnh xệch đến trước mặt Đổng Trác.

" Họ Đổng kia, ngươi dám làm vậy với ta? Ta chính là thái phó đại nhân cử đi, cũng là phó tướng của Lô đại nhân, ngươi dám giết ta?"

Đổng Trác cười lạnh nói"Hôm nay canh hai điểm binh, ngươi canh ba mới đên, không coi quân lệnh ra gì. ngươi biết tội không? Ở đại doanh còn phóng ngựa như bay, hơn nữa lại còn hô to gọi nhỏ, đã phạm vào quân luật. Giờ lại còn cậy có người mà dám ăn nói như vậy... Ba tội cùng xử một lúc, quân Tư Mã ở đâu?"

Hoa Hùng đứng lên trả lời:" Có mạt tướng."

"Theo quân pháp, phải sử như thế nào?"

Tông Viên giờ này mới chỉ có nói mấy lời, không ngờ rằng người ta đã chờ hắn đến đãCử tử.

"Đổng Thái Thú!"

Xưng hô tuy theo lúc mà biến hóa, "Mạt tướng chưa được thông tri là canh hai điểm quân."

"Ha vậy là ta nói oan cho ngươi? Ở khắp quân doanh này ai cũng được thông tri thê mà ngươi lại không biết? Tông phó tướng, cho dù hôm nay ngươi có giảo biện như thế nào cũng không tránh khỏi việc xử lý theo quân luật. Quân tư mã xử trí như thế nào?"

Hoa Hùng nở nụ cười, lòng Tống Viên ánh lên tia hi vọng.

Bỗng nhiên Hoa Hùng đổi ngay sắc mặt, lạnh như băng nói một từ:"giết"

"Đổng đại nhân tha mạng, Đổng đại nhân tha mạng"

Tông Viên trong lòng biết. Bọn người này chủ yếu là thu thập hắn. Hắn cố gắng kiên cường thêm một chút cầu xin lấy một sự khoan dung.

Hai đao phủ lôi Tông Viên đi, đem chém đầu trước cửa quân doanh.

"Xuất phát!"

Trong lồng ngực một sự tức giận đã vơi đi một chút, Đông Trác vung bàn tay to lên, phi thân lên ngựa.

Cùng lúc đó Lô Thực cũng nhận được tin tức.

Lưu Bị cũng ở trong lều, đang cùng với Lô Thực bàn bạc kế sách, đột nhiên có do thám về báo, Tông Viên đã bị Đổng Trác giết chết.

Lô Thực ngẩn ra, sau đó cười to một tiếng.

"Huyên Đức, ta nói có sai không?"

"Lão sư thật cao minh, học trò thật khâm phục."

Lô thực khoan khoái đứng lên." Bất quá Đổng Trác cũng bị xúc phạm. Ta những tưởng hắn sẻ quay lại đánh Cao Ấp một lần nữa, không nghĩ tới... Ha ha, Huyền Đức, ngươi có nhìn ra không, Đổng Trác hành động như vậy là muốn thị uy với ta a.

Lưu Bị cau mày, " Lão sư, học sinh vẫn còn cảm thấy, người nên trình bầy với Đổng Trác một chút. Bằng không về sau sẽ có những ảnh hưởng không tốt lắm."

Lô Thực lạnh lùng cười nói:" Huyền Đức ta cần gì phải giải thích với hắn? Lô Tử Kiền ta có bao giờ sợ người khác? Hắn muốn tìm ta để gây phiên phức, có thể không? Đầu Lô Tử Kiền ở chỗ này, hắn có bản lĩnh thì lấy đi? Ta còn muỗn biết, hắn có lá gan đó không?

Nói xong, Lô Thực cụt hứng ngồi xuống:" Bất quá người này cũng là một tên hán tử. Viên Ngỗi như vậy lại bức bạch một trung thần, quả thật là quốc tặc, quốc tặc a... Đổng Trác bây giờ thì sảng khoái rồi, chỉ sợ những phiền phức của hắn mới chỉ bắt đầu thôi."

Đó cũng chính là bi ai của quân nhân a.

Phía xa, Lý Ưng, Chủng Tung chưa nói làm gì. Gần thì bọn Lương Châu Tam Minh, Hoàng Phủ Quy, Đoạn Toánh, Trương Hoán, đều là những người có chiến công hiển hách, vì nước lập nhiều chiến công. Nếu Hoàng Phủ Quy, Trương Hoán không dựa vào kẻ sỹ, nếu như Đoạn Toánh không dựa vào hoạn quan thì làm sao có vinh quang về sau này. Bi ai, thật là bi ai a.

Lô Thực cảm thán ở trong lòng một phen, đứng dậy xem sắc trời."Được rồi chúng ta cũng phải lên đường thôi!"

*****

Đổng Trác có điểm nghĩ mà sợ

Dù sao Tông Viên cũng không phải người thường, ở Bắc Hải, Tông gia tuy rằng đã xuống dốc, nhưng dù sao cũng là một đại gia tộc hơn trăm năm, không thể không phòng.

Được rồi, dù cho Tông gia không có biểu hiện gì, thì ở phía sau kia, còn có bọn Viên gia bốn đời làm tam công.

Đổng Trác có thể không sợ Tông gia nhưng nói không sợ Viên gia thì tuyết đối là lừa người dối mình, hắn có thể ngang ngược ở nơi khác, nhưng mà với cái thế bốn đời làm tam công của Viên gia thì quả thật hắn không khác gì con kiến. Nếu không xem mặt mũi Viên gia thì...

Bất quá, Đổng Trác rất nhanh đem chuyện đó bỏasau đầu, không để ý đến nữa.

Nói cho cùng thì cá chết lưới rách, lão tử đấu không lại với Viên gia, nhưng ngươi muốn tìm ta gây sự thì có chết ta cũng phải cắn ngươi một miếng.

Có câu vua cũng thua thằng liều, tâm tư Đổng Trác hôm nay quả thật là như vậy.

Hắn đem sự chú ý của mình vào trận chiến sắp tới.

Ba ngày phải hạ được Cao Ấp, đó là việc khá khó khăn. Trước kia đã từng thử qua, Trương Ngưu Giác không phải là loại người vô năng.

Làm sao bây giờ? Nếu không đánh được Cao Ấp, thì sẽ thật mất mặt với Lô Thực, làm sao bây giờ?

Đông Trác ở trên ngựa suy nghĩ đến đau cả đầu, cố tìm ra cách để đối phó với Trương Ngưu Giác. Kỳ thực không chỉ có Đổng Trác đang suy nghĩ, Lý Nho cũng đồng dạng với lão, cái tên Trương Giác này a, thật là rất phiền phức, không thể so sánh với bọn phản tặc tầm thường được.

"Văn Chính, làm thế nào để đánh Cao Ấp đây?'

Lý Nho cau mày nói:" Những năm trước thế sự thái bình, tiểu tế với Trương Ngưu Giác cũng có biết nhau chút ít. Người này có tâm cơ, lúc ở thái bình thì ít có người bằng... Bất quá đối phó với hắn, Nho có một kế này."

Mắt của Đổng Trác sáng lên!

Với gã con rể này, lão ngày càng thấy hài lòng.

Đa mưu túc trí, hơn nữa lại rất giỏi trong việc dò đoán tâm tư kẻ khác. Cũng may là hắn xuất thân hàn môn, nếu như là danh gia vọng tộc thì chẳng bao giờ có thể tìm được con rể như hắn? Mỗi khi Đổng Trác gặp chuyện phiền phức thì người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Lý Nho.

" Hiền tế, kế sách như thế nào?"

Lý Nho cười:" Chỉ là nhạc phụ phải chịu một ít tổn thất!"

Con mắt ố vàng linh lợi chuyển động, ở trong đại quân nhất nhất đảo qua đảo lại, trên bộ mặt lãnh như băng lại có tiếu ý.

***********

Xuất phát rất nhanh, khoảng cách chỉ có Cao Ấp khoảng 100 dặm, Đổng Trác đột nhiên chia quân làm hai đường.

Hắn cho Từ Quang Vinh làm chủ tướng, Nhã Đan làm phó tướng, Hoàng Đạo làm tiên phong tiến thẳng tới Cao Ấp.

Trương Ngưu Giác đóng quân ở Cao Ấp vừa nghe thám báo báo cáo, cảm thấy rất vui vẻ, " Đổng Trác thực là muốn chết, xem ra lần trước hắn còn chưa biết sợ"

Không nói thêm lời nào nữa, hắn cho quân ra ngoài thành bày thế trận, Song phương mở trận thế, Hoàng Đạo không nói không rằng phi ngựa ra trước trận.

Từ khi quy thuận Đổng Trác tới nay, Hoàng Đạo vẫn chưa có công trạng gì.

Mắt thấy Đồng Thiết, Thành Lễ theo Đổng Phi một dạo liền được Trác tín nhiệm.

Đổng Trác rời khỏi Lâm Thao một thời gian, hắn cảm thấy theo Đổng Trác thì tiền đồ sáng lạng.

Nhưng không nghĩ tới Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu, Hoàn Hữu, và hàng tướng là Đồng Khí hôm nay đều được thống lĩnh quân mã, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là có gió được gió, có mưa được mưa, sống chết ở trên yên ngựa. Vậy mà Bùi Nguyên Thiệu vẫn còn cưới thêm lão bà là tộc trưởng của một tộc Khương nhân, khi Đổng Phi không ở mục trường tên kia bỗng nhiên trở thành người tin cẩn của Đổng gia.

Việc này làm cho Hoàng Đạo buồn bực không ít.

Hắn cưỡi ngựa múa đao, ở trước trận quát to một tiếng:" Hà Đông Đô úy Hoàng Đạo ở đây. Phản tặc còn không xuống ngựa mà chịu chết?"

Một câu nói như chọc giận đám giặc khăn vàng, trong quân có một tên tướng không nói lời nào phi ngựa phóng ra, " Quản Hợi ta ở đây, cẩu quan xem chiêu!"

Người này cưỡi khoái mã, chạy nhanh như gió, trong chớp mắt đã tới. Hai người cùng một chỗ chiến đấu bốn, năm hiệp Quản Hợi kìm ngựa lại bỗng nhiên xuất chiêu tê ngưu vọng nguyệt, đại đao hung ác chép xuống, chém đầu Hoàng Đạo rớt xuống. Trương Ngưu Giác cười ha ha, giơ cung lên không trung bắn ra một hiệu lệnh, đại quân lập tức xông đến, quân Hà Đông hốt hoảng chống cự trong chốc lát, rồi tìm đường đào tẩu.

Trương Giác đánh thắng một trận to, đắc thắng trở về thành.

Ngày thứ hai, Cường Đoan suất lĩnh quân mã liều chết quay trở lại. Kêu Quản Hợi xuất chiến báo thù cho Hoàng Đạo.

Cũng khó trách cho cơn giận của Cường Bưng. Lúc hắn mới tiến nhập Đổng gia cũng là lúc Hoàng Đạo vừa vào. Bỏ Đổng Phi, theo Đổng Trác, nhưng ai có biết rằng hắn và Hoàng Đạo cùng một hoàn cảnh là tương liên, đi đâu cũng có nhau.

Hai người bình thường có quan hệ rất tốt, nghe tin Hoàng Đạo bị giết, Cường Đoan giận đến tím mặt.

Không để ý đến lời ngăn cản của Từ Quang Vinh và Nhã Đan, hắn mang theo bản bộ nhân mã thẳng tới cửa thành khiêu chiến, Quản Hợi quả nhiên là uy mãnh, không nói lời nào vác đao lên ngựa, xuất lĩnh đại quân ra khỏi Cao Ấp. Hai người chiến đấu 5, 6 hiệp sau đó Quảng Hợi ở trên ngựa hét lớn một tiếng, giơ tay chém xuống, đem đầu của Cương Đoang rớt xuống chân ngựa.

Trương Ngưu Giác lần thứ hai thừa thắng xông lên, giết chết mấy trăm quan quân rồi mới thu quân về.

Hai ngày có hai chiến thắng liên tiếp, Trương Ngưu Giác phi thường đắc ý.

Nhưng hắn không nghĩ tới lúc mặt trời lặn, lại có quân của Hà Đông là Nhã Đan ở dưới thành đứng ra chửi mắng.

Trương Ngưu Giác cả giận!

Nhưng đám quan quân này không sợ chết hay sao, mà suốt ngày đến thành khiêu chiến.

Quản Hợi cảm giác được điều gì đó không bình thường.

"Đại soái, quan quân thua nhiều như vậy mà vẫn khiêu chiến chắc chắn có gì đó bí hiểm!"

Trương Ngưu Giác mặc khôi giáp, cả giận nói " có cái gì mà không thích hợp? Bọn kia thực là muốn chết? Ngày hôm nay ta tự mình xuất mã. Bá An, người theo ta xuất chiến. Ta không tin những tên kia vẫn còn sống sót."

Quản Hợi trong lòng bất an, nhẹ giọng nói:"Đại soai, tiểu tướng thấy bên trong có điều gì đó kỳ quặc, chi bằng ta thủ chặt không ra nữa thì hơn!"

"Bá An, chẳng nghẽ ngươi sợ"

Quảng Hợi nhất thời phát hỏa, " đại soái, ngài nói gì vây? Quảng Hợi từ khi theo ngài đến nay đã biết sợ là gì?"

"Hừ, nhầm ta xem ngươi là hán tử, chẳng lẽ ngươi sợ làm cho lòng đã rét run rồi!"

"Đại soái, ngài không phải nói nữa, tiểu tướng sẽ cùng người xuất chiến!"

"Đây mới là một hảo hán tử. Lần trước chúng ta chỉ là sơ ý, chờ Thiên công tướng quân hồi phục, sau đó chúng ta sẽ cùng đi đánh Dự Châu, đòi lại quận Bột Hải đã mất lấy lại bộ mặt. Bá An, (Tự Quản Hợi) đừng trách ta khi nãy đã nặng lời với ngươi. Ngươi cùng Phi Yến đều là người mà ta coi trong, có đôi khi ngươi vũ dũng có thừa, những khả dũng thì bất túc. Hôm nay, Phi Yến không ở đây, tất cả ta đều nhờ cậy vào ngươi."

Một câu nói vừa rồi khiến cho Quản Hợi cảm động rơi lệ.

"Tiểu tướng nguyện vì đại soái muôn chết không từ!"

Trương Ngưu Giác cười nói:" Không phải vì ta mà là vì Thiên công tướng quân, vì sự nghiệp thái bình."

"Tiểu tướng sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại soái..."

Lập tức Trương Ngưu Giác điểm lại binh mã mang quân ra khỏi Cao Ấp. Quản Hợi cũng ra ngoài lược trận cho Trương Ngưu Giác, chỉ thấy Nhã Đan ở trước cửa trận phi ngựa chay đi chạy lại, lớn tiếng quát lên:"Phản tặc Trương Ngưu Giác, dám giết huynh đệ của ta, đáng muôn lần chết. Nhã Đan ở đây còn không mau chịu trói!"

Trương Ngưu Giác giận giữ, thúc ngựa nhằm thẳng hướng Nhã Đan.

Nhã Đan cũng không tiếp lời, hai người lao vào một chỗ, chỉ thấy Nhã Đan cầm cây thương bay lượn, Trương Giác cũng không yếu thế, đại thương cũng như giao long. Hai người đánh nhau đến trên ba mươi hiệp, Nhã Đan đột ngột quay đầu bỏ chạy.

Trương Giác đang lúc đánh nhau cao hứng, lớn tiếng quát lên:" tặc tử chớ chạy!"

Sau đó hắn thúc ngựa truy đuổi.

Quảng Hợi cau mày, lớn tiếng gọi to:" Đại soái cẩn thận!"

Lời còn chưa dứt thì Nhã Đan đột nhiên xoay người lại, dùng chiêu hồi mã thương.

Luận kỹ thuật, Nhã Đan chính là Sư phụ của Đổng Phi. Về sức lực thì không thể so sánh với Đổng Phi, khoảng cách của hai ngựa chỉ có 10 bước, một thương này chính là xuất quỷ nhập thần, Trương Ngưu Giác thậm chí không còn kịp nhìn Nhã Đan xuất thủ thế nào. May mà Quảng Hợi cất tiếng goi, theo bản năng Trương Ngưu Giác cúi thấp người, mũi thương đang bay vào đầu Trương Ngưu Giác lập đâm vào khoảng không.

Trương Ngưu Giác ứa ra mồ hôi lạnh, những lửa giận cũng bốc lên tận trời.

"Bọn chuột nhắt dám dùng thủ đoạn với ta, nếu không giết ngươi, Trương Ngưu Giác thề không làm người!"

Hắn liền đuổi sấn tới Nhã Đan, lúc này Quản Hợi phát hiện tình huống không ổn, või vã ra lệnh cho nhân mã xuât binh.

Thủ hạ của Nhã Đan thấy bóng quân khăn vàng tới, cũng hò hét vang trời xoay người bỏ chạy.

Có câu binh bại như núi đổ, Nhã Đan này bại một lần thật là thê thảm.

Trương Ngưu Giác lửa giận hừng hực, đuổi sát ngựa Nhã Đan. Quản Hợi trong theo cười khổ lắc đầu, không ngừng thúc dục nhân mã đuổi theo. Chỉ chốc lát sau đã thấy Nhã Đan cho ngựa vòng qua sơn khẩu. Trương Ngưu Giác không chút do dự cũng xốc ngựa chạy vào. Quản Hợi có chút bất an, hắn lại không thể thấy đại soái như vậy mà không để ý, chỉ có thể kiên trì tiến lên. Đại quân vừa qua khỏi sơn khẩu, đột nhiên nghe thấy hai bên sườn núi có tiếng mõ nổi lên.

Loạn tiễn như mưa ở hai bên sườn núi bắn xuống, quân khăn vàng không kịp đề phòng tử thương vô số.

Ở hai bên sườn núi có hai toán binh mã đổ ra chém giết, một bên là Từ

Quang Vinh, một bên chính là bộ tướng của Đổng Trác - Hoa Hùng.

"Trương Ngưu Giác, gia gia ở đây chờ ngươi đã lâu rồi!"

Hoa Hùng cùng chiến mã đã đứng sẵn ở đó, đó là giống ngựa chính gốc của Tây Lương. Nghĩ tới lúc đầu hắn cùng với Đổng Trác rời khỏi Lâm Thao, Đổng Phi thấy hắn cưỡi con ngựa phổ thông, lập tức tìm cho hắn một con ngữa thuần chủng, chính là Thanh Thông mã. Đương nhiên là kém hơn so với con Tượng Long của Đổng Phi, nhưng tại trung nguyên này cũng rất khó gặp. Thân là đại tướng, có được một con bảo mã đó chính là điều mơ ước khát khao.

Hoa Hũng cưỡi Thanh Thông mà nhiều người hằng ước ao. Từ Quang Vinh thậm chí còn đề nghị dùng 500 sĩ tốt để trao đổi với hắn, thế nhưng Hoa Hùng từ chối, đây là một chút tình ý của Đổng Phi, hắn thực sự từ thời khắc ấy cảm nhận rằng Đổng Phi thực sự là một người tốt.

Hôm nay, bảo mã đã thể hiện được uy lực của nó. Hắn xông thẳng lên phía trước phút chốc đã ở bên cạnh Trương Ngưu Giác rồi.

Trương Ngưu Giác lúc này mới tỉnh ngộ, biết mình trúng kế muốn quay trở về nhưng không kịp nữa, Chiến mã của Hoa Hùng đã ở sát bên cạnh rồi.

Không cần phải nhỏ to gì cả hắn giơ tay chém xuống.

Thương thay cho đại soái của quân khăn vàng Trương Ngưu Giác bởi vì nhất thời khinh địch, lại bị Hoa Hùng một đao chém thành hai nửa.

Quản Hợi hai mắt đỏ ngầu, thúc ngựa múa đao nhằm về phía Hoa Hùng. Hoa Hùng thét lớn một tiếng, giơ đao nhạnh tiếp. Luận về vũ lực, Hoa Hùng đang ở trên cao, đao và ngựa phối hợp thuần thục. Mà Quản Hợi mặc dù thua kém Hoa Hùng nhưng chứng kiến cái chết của Trương Giác liền liều mạng để báo thù. Hai người cùng nhau giao thủ, người tới ta lui trong một lúc khó mà phân biệt thắng bại.

Quản Hợi không có trong quân, quân khăn vàng thực sự không còn ai chỉ huy.

Nhã Đan nhanh chóng lĩnh xuất quân mã, cũng quay trở lại đánh giết một trận. Từ Quang Vinh rất ấm ức. Thật vất vả mới có thể lập được đại công, hết lần này đến lần khác đều bị Hoa Hùng đem ngựa tốt mà dành mất. Trong lòng như bốc hỏa, hạ thủ bỗng nhiên trở nên ác độc. Hình như mỗi quân sỹ khăn vàng kia bỗng chốc là một Hoa Hùng.

Lão tử cũng phải tìm cho được một hảo chiến mã, tuyệt đối không cho Hoa Văn Khai ngươi kiêu ngạo.

Ai cũng không chú ý tới, ở xa xa kia thành Cao Ấp cờ xí của Trương Ngưu Giác đồng loạt bị vứt xuống, thay vào đó là những ngọn cờ được dựng lên tung bay phấp phới, chỉ một chữ Đổng ở trong đó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<