Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Hán - Hồi 084

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 084: Phi công tử đột phá vòng vây
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Trời mưa to, giống như dòng sông bạc trên trời bị vỡ, bao phủ toàn bộ thế giới trong màn nước.

Nước mưa va vào trướng bồng da trâu, phát ra âm thanh lộp độp. Khiến đêm yên tĩnh tăng thêm vài phần lạnh sương sống.

Ình ình, một tia chớp xuất hiện.

Tia sáng trắng xóa chiếu lên mặt Trương Mạn Thành, làm cho thân thể có vẻ đơn bạc bốc ra một tầng quỷ khí lạnh lẽo.

Hắn đứng phía sau cửa đại trướng trung quân, nhìn cơn mua bên ngoài càng lúc càng lớn, chắp tay sau lưng không nói câu nào.

Trong đại trướng trung quân cắm mười mấy cây đuốc dầu tùng, ngọn lửa phập phù, soi sáng cả đại trướng.

Mười bảy mười tám Cừ soái của Hoàng Cân lẳng lặng ngồi đó, hơn ba mươi cặp mắt đều nhìn chằm chằm lên người Trương Mạn Thành.

- Tôn Hạ.

Đợi thật lâu, Trương Mạn Thành mới lên tiếng.

Một Cừ soái đứng lên, chắp tay nói:

- Có mạt tướng.

- Ngày hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta đánh huyện Uyển rồi?

Tôn Hạ suy nghĩ một chút:

- Qua đêm nay, đã là ngày thứ 29 rồi.

- Tổn thất của chúng ta thế nào?

- Đại soái, trong 29 ngày, chúng ta tử thương tổng cộng 2 vạn 3000 người. Có điều giáo hữu từ các nơi tập trung đến là gần 4 vạn. Nhân số đã gia tăng thêm 1 vạn so với lúc trước chúng ta đến huyện Uyển. Hơn nữa trải qua chiến sự ma luyện trong khoảng thời gian này, đã sơ bộ đạt được yêu cầu của đại soái, sức chiến đấu của sĩ tốt đã tăng gấp mười so với lúc trước.

- Hai vạn ba nghìn người...

Trương Mạn Thành hít sâu một hơi. Trong không khí còn thoảng mùi máu tươi, chỉ là đã bị nước mưa hòa tan đi rất nhiều.

Hắn giống như đang lẩm bẩm:

- Hơn hai vạn ba nghìn giáo hữu đã biến mất như thế? Thù này không báo, chúng ta còn làm người gì nữa?

Trong đại trướng tiếp tục an tĩnh.

Sau một lúc lâu, lại có một Cừ soái đứng dậy:

- Đại soái, cũng đã đến lúc thực thi kế hoạch rồi.

- Triệu Hoằng, ngươi ngồi xuống trước đi.

Trương Mạn Thành cười ha ha xua tay, sau đó trở lại ngồi vị trí chủ soái:

- Tài năng của ngươi xưa nay ta rất xem trọng, trong 12 cừ soái phía nam, lấy thành tựu tương lai của ngươi là cao nhất. Nhưng cũng như những người xuất thân hàn môn khác, ngươi thiếu kiên nhẫn. Cần biết càng là thời điểm mấu chốt, thân là chủ tướng càng cần trầm ổn hơn. Tại điểm này, ngươi kém hơn Phi Yến.

- Đại soái...

Triệu Hoằng xấu hổ cúi đầu.

Các Cừ soái trong đại trướng đều nở nụ cười. Triệu Hoằng này không giống họ, phần lớn là xuất thân nhà quê, chỉ là những người sa cơ thất thế. Trước kia trong nhà hắn có chút đất cằn, tập qua võ nghệ, từng đọc sách, là tướng lĩnh biết chữ với số lượng không nhiều lắm.

Trương Mạn Thành cũng cười một lúc, lại bảo Triệu Hoằng ngồi xuống. Rối hắn dần thu lại nụ cười, thần sắc trang nghiêm nói:

- Luân phiên khổ chiến, chắc hắn quan quân của huyện Uyển cũng đã duy trì không được. Nói thật, ta cũng rất bội phục vị tướng thủ của huyện Uyển này, đối mặt với công kích điên cuồng như vậy mà còn có thể kiên trì được. Có điều vận khí tốt của chúng cũng nên kết thúc rồi... Giờ tý tối nay, ta muốn công đồng loạt bốn thành, bắt lấy huyện Uyển.

- Nguyện theo đại soái sai phái.

- Triệu Hoằng...

- Có mạt tướng!

- Mệnh ngươi suất nhân mã bản bộ công kích cửa tây. Nhớ kỹ, không tính toán tổn thất, cần phải chiếm thành tây, hội hợp với ta ở trong thành. Tôn Hạ, cho ngươi hai đội binh mã công kích cửa đông. Hàn Trung suất hai đội nhân mã công kích thành nam. Chư tướng còn lại theo bản soái công kích thành bắc. Ba thành đông tây nam cần phải bảo trì đủ áp lực đối với huyện Uyển, từ giờ tý khởi xướng công kích.

- Vâng!

Chúng tướng đứng dậy, chắp tay tuân mệnh.

Nhìn chúng tướng đi ra đại trướng, Trương Mạn Thành chắp tay sau đít lại đi lại trước cửa đại trướng trung quân, miệng thì thào:

- Nên kết thúc rồi!

*****

Giờ tý, mưa càng lúc càng lớn, thậm chí làm cho người ta không thể mở mắt.

Cây đuốc dầu tùng tắt cái lại được nhóm lên, nhóm lên lại bị tắt, ánh lửa phập phù, nhìn qua hết sức quỷ dị. Ba thành huyện Uyển tiếng kêu rung trời. Quân Hoàng Cân phát động tổng tiến công, thế tiến công giống như thủy triều từng đợt lại từng đợt.

Thùng chứa dầu tùng được nhóm lên rồi ném xuống dưới thành, nước mưa hỗn hợp với máu theo tường thành chảy xuôi xuống.

Huyện Uyển công phòng chiến, đã đánh tới tình trạng gay cấn. Trong nháy mắt, sinh mệnh trở nên không còn bất luận ý nghĩa gì nữa.

Trương Mạn Thành tay kéo cương ngựa, đội khôi mặc giáp. Hắn nắm chặt cán đao lạnh lẽo, nhìn thành bắc xa xa im lìm không tiếng động, đột nhiên rống lên:

- Tấn công!

Hai chữ này giống như là nặn ra từ trong phổi, mang theo mùi máu tanh không thuần.

Hầu như trong nháy mắt hắn phát ra hiệu lệnh tấn công, tiếng trống trận nổ vang, vô vàn quân Hoàng Cân hò hét tấn công tới thành bắc.

Cung tiến thủ điên cuồng mà ngửa mặt bắn lên đầu thành, thang mây đã được khoát lên trên tường thành.

Mà binh sĩ trên đầu thành cũng điên cuồng triển khai phản kích, trong nháy mắt, thành bắc vắng vẻ được bao trùm bởi tiếng chém giết.

Hơn mười binh sĩ khiêng chàng mộc (gỗ húc vào cửa thành) to, dưới sự yểm hộ của cung tiến thủ lao tới dưới cửa thành. Đỉnh đầu của họ che một miếng da trâu thật lớn, còn có thuẫn bài thủ ở bên cạnh yểm hộ, phòng ngừa các thứ từ lầu trên tường thành ném xuống. Ầm, ầm, ầm... Chàng mộc húc vào cửa thành, tường thành giống như đang run rẩy.

- Dưới thành có người, đập chết bọn chúng!

Vô số bình chứa dầu tùng được đốt cháy ném xuống như mưa.

Thuẫn bài bằng da trâu ngăn cản công kích đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, dầu tùng bị ngăn cản rơi ở bên cạnh.

Sau mấy trăm cái đụng, chỉ nghe một tiếng nổ vang, cửa thành kiên cố đã bị húc vỡ toang. Hoàng Cân sĩ tốt phấn chấn tinh thần, hò hét khởi xướng tấn công. Trương Mạn Thành ngồi trên bảo mã, trong tay giơ đại đao:

- Hoàng Cân lực sĩ, theo ta tấn công!

Phía sau có 2000 kỵ quân, trên người khôi giáp sáng loáng. Đây cũng là nhân mã tinh nhuệ nhất trong tay Trương Mạn Thành, còn tinh anh hơn Hoàng Cân lực sĩ của Lý Đại Mục lúc trước vài phần.

Hai nghìn chiến mã xung phong trong mưa đêm, móng ngựa làm nước bùn bắn tung tóe, bắn vào trên người Hoàng Cân sĩ tốt bên cạnh. Nhưng tất cả mọi người không để ý tới, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: công phá huyện Uyển.

Lực trùng kích của kỵ quân hết sức đáng sợ. Không đợi cửa bắc của huyện Uyển có phản ứng, Trương Mạn Thành đã dẫn theo người xông vào cửa thành.

Nhưng vừa vào cửa thành, hắn lại phát hiện ra một Ủng thành hình tròn kỳ lạ.

Trương Mạn Thành thầm nghĩ không hay, đang chuẩn bị rút khỏi huyện Uyển liền nghe được một tiếng nổ ầm ầm, một đống gạch ngói từ trên lầu cửa thành đổ xuống, trong nháy mắt chặn kín cửa thành. Hoàng Cân quân né không kịp đã bị đập chết hơn trăm người.

Sau đó, hai bên Ủng thành vang lên tiếng gõ mõ. Tiếp đó trên đầu thành xuất hiện một đám cung tiến thủ, không nói hai lời, tiễn như mưa rơi xuống.

Theo Trương Mạn Thành xông vào Ủng thành khoảng chừng hơn 1000 người, chúng liều mạng hò hét, múa binh khí trong tay hẩy tên đi. Nhưng tên như châu chấu, đâu thể ngăn cản hết được? Hơn nữa sau khi vào thành lại phát hiện đã trúng quỷ kế, Hoàng Cân lực sĩ cũng bắt đầu hoảng loạn.

Ủng thành cũng không chỉ là châu chấu bay, tường thành thô sơ hiện ra một mặt nghiêng hình thang, trên đó mắc từng thanh gỗ tròn. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, đó thật ra phần lớn là xà ngang trong nhà.

Cây gỗ to một hai người ôm mới hết, hoặc là nói cây lăn do trụ hành lang xây nhà làm thành, từ trên thành cao mấy trượng lăn xuống. Sức mạnh của gỗ lăn cộng thêm khoảng cách mặt nghiêng của tường thành sinh ra cùng lực trùng kích, khi rơi xuống có lực vạn quân. Một đám Hoàng Cân lực sĩ bị cây lăn đập trúng bay ra ngoài. Không đợi đứng lên, bốn phía móng ngựa hỗn loạn đã giẫm lên người.

Ba người Đổng Phi, Sa Ma Kha, Tần Hiệt đứng ở trên tường Ủng thành, mặt không biểu cảm nhìn phản tặc đang giãy dụa trong Ủng thành.

- Cái này gọi là bắt ba ba trong rọ!

Đổng Phi lạnh lùng nói, sau đó xua tay bảo Sa Ma Kha bắt đầu, chỉ vào Trương Mạn Thành đang giãy dụa sắp chết:

- Tam đệ, tên kia hình như là đầu mục. Bắt hắn lại, ta muốn sống!

- Việc này dễ thôi!

Sa Ma Kha không nói hai lời, chộp lấy Thiết Tật Lê Cốt Đóa rồi theo tường thành chạy xuống.

Bởi trên tường thành mắc rất nhiều gỗ lăn, đối với Sa Ma Kha từ nhỏ lớn lên trong núi mà nói, đó là nơi mượn lực được.

Hắn từ trên tường thành lủi xuống, khi còn cách ba bốn mét, đột nhiên bay lên không.

- Phản tặc, ăn đập!

Thiết Tật Lê Cốt Đóa mang theo tiếng gió đập tới Trương Mạn Thành.

Trương Mạn Thành hơi ngẩn ra, cũng không rõ đối phương làm sao từ trên Ủng thành cao tới mấy trượng đi xuống được, bản năng giơ đao lên nghênh đón.

Keng!

Thiết Tật Lê Cốt Đóa nện lên cán đao. Khí lực của Sa Ma Kha cũng không nhỏ hơn Đổng Phi bao nhiêu, lại còn lăng không đập xuống, lực đạo càng mạnh. Cán đao bị đập cong, song chưởng của Trương Mạn Thành tê dại, hổ khẩu máu me bê bết. Lực trùng kích cực mạnh làm cho ngực hắn cảm thấy khó chịu, miệng liền phun ra một ngụm máu. Tọa kỵ hí vang một tiếng, bốn vó quỳ phịch xuống đất, hất tung Trương Mạn Thành xuống ngựa.

Sa Ma Kha lúc này hai chân chạm đất, một tay xách Thiết Tật Lê Cốt Đóa, một tay chộp lấy đai lưng của Trương Mạn Thành, tăng tăng tăng chạy lên đầu thành.

Điều này nói đến hình như rất chậm, nhưng trong lúc đó chỉ là việc trong nháy mắt.

Hoàng Cân lực sĩ đang làm phản kích cuối cùng còn chưa rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, chủ soái đã bị người ra bắt đi rồi. Chúng càng thêm hoảng loạn, mà tên bay càng thêm dày đặc. Tiếng khóc thét của Hoàng Cân lực sĩ, tiếng ngựa hí thảm thiết xen lẫn vào nhau. Hơn mười Hoàng Cân sĩ tốt mới bò qua, vừa lúc thấy một đám Hoàng Cân lực sĩ bị tên bắn giống như con nhím nằm trong vũng máu, thấy đại soái mà họ kính trọng nhất bị người ta bắt đi, trong lúc nhất thời hơi ngẩn ra.

Tần Hiệt vô cùng hưng phấn, sai người trói lại Trương Mạn Thành được Sa Ma Kha bắt tới, đặt đầu hắn lên đầu thành.

- Phản tặc Thái Bình Đạo, các ngươi nhìn xem, là ai?

Tần Hiệt lớn tiếng gầm lên với các Hoàng Cân sĩ tốt dưới thành huyện Uyển. Có mấy Cừ soái ngẩng đầu lên nhìn, liền hét a lên sợ hãi:

- Là đại soái, đại soái bị chúng bắt rồi!

Các Hoàng Cân sĩ tốt vốn còn đang điên cuồng tiến công, thế tiến công liền bị chậm lại.

- Nếu các ngươi không lui ra, đừng trách bản thái thú thủ đoạn độc ác, lập tức trảm đại soái của các ngươi!

- Lui binh, lui binh!

Mấy Cừ soái rống lên, cũng lập tức phái người thông báo cho chủ tướng ở cửa thành khác.

Tiếng kêu dần dần dừng lại. Trương Mạn Thành rốt cuộc tỉnh lại, phát hiện mình đã bị trói, trong miệng còn bị nhét một miếng vải.

Dưới đầu thành, đám người Triệu Hoằng vội vã chạy tới.

- Thả đại soái của ta ra!

Hai mắt Triệu Hoằng đỏ bừng, lớn tiếng quát. Trương Mạn Thành đối với hắn giống như phụ thân thân sinh, có thể nói cực kỳ chiếu cố. Tại Thái Bình Đạo có hai đôi cha con là có tiếng, một người là Trương Ngưu Giác cùng Chử Yến, một người là Trương Mạn Thành cùng Triệu Hoằng. Từ khi gia nhập Thái Bình Đạo, Trương Mạn Thành rất coi trọng Triệu Hoằng, còn đề cử hắn từ một đệ tử hàn môn bình thường lên làm Cừ soái.

Tần Hiệt biết rõ ràng thân phận của tù binh, hắn mừng rỡ như điên.

- Lập tức binh lui ba mươi dặm, bằng không ta lập tức giết đại soái của các ngươi.

Làm sao bây giờ? Chúng Cừ soái nhìn nhau, đã không còn suy nghĩ được gì nữa. Trương Mạn Thành la lên ô ô, ý là: "Các ngươi không cần lo cho ta, tiếp tục tấn công..." Nhưng miệng bị nhét một miếng vải, người khác cũng không biết hắn đang nói cái gì.

Mắt mở trừng trừng nhìn Triệu Hoằng dẫn người chậm rãi lui ra, Trương Mạn Thành trong lòng quýnh lên, liền bất tỉnh.

Nhìn Hoàng Cân quân lui ra phía sau, bọn Tần Hiệt thở dài ra một hơi. Thiết kế của Ủng thành bên trong thành có thể nói là một sự mở đường. Trên thực tế cũng chứng minh, Ủng thành bên trong thành hiệu quả càng rõ ràng hơn Ủng thành xây ở ngoài thành.

******

Trương Mạn Thành bị bắt, khiến cho quân Hoàng Cân binh lui ba mươi dặm.

Hơn 20 ngày điên cuồng tấn công, thất bại trong gang tấc. Thu hoạch duy nhất chính là quân Hoàng Cân đã không còn là một đám ô hợp.

Triệu Hoằng sai người đàm phán với Tần Hiệt, còn Trương Mạn Thành thì bị giam giữ lại.

Lúc này đàm phán chỉ là thủ đoạn kéo dài thời gian. Huyện Uyển không thể đánh mất, Trương Mạn Thành không thể thả, đây là cái nhìn chung của mọi người.

Nhưng trong lòng cũng rõ ràng, song phương sớm muộn còn sẽ đánh thêm một trận sống chết.

Hoàng Cân tặc sẽ không kéo dài quá lâu, nếu như không thả Trương Mạn Thành, chúng sớm muộn cũng sẽ nhịn không được. Nhưng nếu như giết Trương Mạn Thành, cũng chỉ làm quân Hoàng Cân tức giận mà tiến hành công kích điên cuồng. Hiện tại thời gian rất gấp gáp, nên ứng đối thế nào đây?

Trời sáng, Tần Hiệt triệu tập mọi người ở trong Hà phủ.

Phòng nghị sự rất lớn, ngoại trừ Đổng Phi, Tần Hiệt, Hoàng Trung, Lý Nghiêm, Bàng Đức Công, Khoái Lương cùng Từ Hoảng, Điển Vi, Sa Ma Kha, Hoàng Thiệu cùng Mã Chân cũng đều được mời đi theo. Là người bày ra kế sách bắt ba ba trong rọ lần này, Hoàng Thiệu đã đạt được đám người Tần Hiệt tán thành. Mà Mã Chân trong khoảng thời gian này cũng quả thực phát huy được tác dụng vô cùng then chốt.

Rất nhiều binh sĩ bị thương nhẹ, sau khi trải qua nhóm Mã Chân xử lý, rất nhanh đã trở lại chiến đấu.

Mà trước đây, những vết thương nhẹ này có thể sẽ gây ra tai hại lớn hơn nữa, tạo thành tử vong cho binh sĩ. Được kính trọng, Mã Chân tự nhiên cũng được mời đến.

Kể từ đó, nhân mã bên cạnh Đổng Phi hầu như đã đạt được mọi người tán thành.

Đổng Phi hôm nay không còn là một giới vũ phu như lúc trước vừa tới huyện Uyển bị mọi người khinh thường nữa.

Ngoại trừ điều đó, còn có một nhân vật đặc biệt cũng gia nhập, đó chính là phụ thân của Hà Tiến, chủ nhân của Hà phủ.

Hà Chân qua tuổi lục tuần, thân thể to béo, tinh thần rất tốt. Hắn nhắm mắt, ngồi ở thủ vị không nói lời nào. Vốn hắn không muốn ngồi đây, nhưng bởi vì quan hệ thân phận, hắn đành phải có mặt ở chỗ này. Ngồi bên cạnh hắn là Bàng Đức Công và Tần Hiệt.

- Mặc dù bắt được Trương Mạn Thành, nhưng tình huống của chúng ta không phải rất tốt.

Tần Hiệt đi thẳng vào vấn đề:

- Kế sách hiện nay, chúng ta một mặt phải tăng cường sửa tường thành, mặt khác phải nghĩ cách kéo dài thời gian, chờ đợi viện quân đến.

Hoàng Thiệu nhíu mày:

- Nhưng vấn đề then chốt là, viện quân đang ở đâu?

Một câu nói làm cho tất cả mọi người trong phòng đều trầm mặc.

Hà lão thái công đột nhiên mở mắt ra:

- Hơn mười huyện Nam Dương bị mất, triều đình không có khả năng không có phản ứng, mọi người phải kiên định.

Đổng Phi lên tiếng:

- Thái công, cũng không phải chúng tôi không kiên định, mà là nếu thật sự viện quân không xuất hiện, chúng ta sẽ không cầm cự được lâu... Lão Hoàng, nói cho lão thái công tình hình chiến báo mới nhất đi. Nói thật thì, tổn thất của chúng ta rất lớn.

Hoàng Thiệu gật đầu:

- Thái công, nếu như cộng thêm trận đánh vào 27 tháng giêng, đến nay huyện Uyển đã bị vây 30 ngày. Trong 30 ngày đã có hơn 8000 người bị chết, mặt khác còn có hơn 3000 binh sĩ trọng thương, tính mệnh khó giữ được. Vừa rồi ta cùng Khoái tiên sinh đã tính toán qua, chúng ta hao tổn tên rất lớn, binh lực cũng đã tổn thất hơn phân nửa.

Khoái Lương nói:

- Nếu như không phải là tạm thời triệu tập bách tính huyện Uyển hiệp trợ thủ thành, tổn thất của chúng ta sẽ còn lớn hơn nữa.

Sắc mặt của Hà lão thái công hơi âm trầm.

Thái độ của Đổng Phi và Hoàng Thiệu coi như không sai, nhưng Khoái Lương này nói...

Cũng biết, thân phận đồ gia tử của mình không được các sĩ tử như Khoái Lương tiếp nhận. Nếu như không phải là con trai, là con gái, sợ rằng ngay cả tư cách dự thính hắn cũng không có. Tuy nhiên, tổn thất của huyện Uyển đã ngoài dự liệu, Hà Chân muốn mở miệng nhưng lại thôi.

Tần Hiệt nói:

- Các vị nói đi, làm sao bây giờ?

Bàng Đức Công suy nghĩ một chút:

- Đến nay viện quân của triều đình vẫn chưa thấy đâu, chỉ có một khả năng, không phải là không có viện quân, mà là bị phản tặc cầm chân. Thoạt nhìn, chúng ta đã khinh thường thế lực của phản tặc rồi. Trong phản tặc, thật đúng là tàng long ngọa hổ.

Bị phản tặc cầm chân?

Thật ra mọi người cũng rõ ràng, đây là Bàng Đức Công đang nói cho dễ nghe.

Nói khó nghe chút, viện quân nói không chừng đã bị đẩy lùi. Mặc dù mọi người đều có ý nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ra.

Bàng Đức Công vừa nói toạc ra, coi như đã đập tan chút hy vọng trong lòng mọi người.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Tần Hiệt hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy lớn tiếng nói:

- Mặc dù đúng như Bàng Công đã nói, viện quân bị phản tặc cầm chân, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ cách để cho triều đình, người trong thiên hạ biết, Nam Dương còn chưa bị mất, Nam Dương còn ở trong tay chúng ta. Huyện Uyển không mất, Nam Dương không mất. Tần Hiệt ta thề sẽ tồn vong cùng huyện Uyển.

Trong lòng Đổng Phi đang cười điên cuồng, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra rất kích động.

Đám sĩ phu này, có đôi khi đáng yêu thật đấy. Đến lúc này rồi còn nói khẩu hiệu? Thực sự hữu dụng sao?

Tuy nhiên Tần Hiệt nói cũng không phải không có đạo lý.

Triều đình sớm một ngày biết huyện Uyển chưa mất, viện quân sẽ đến sớm một ngày.

Nhưng vấn đề ở chỗ, làm sao để triều đình biết chuyện này? Còn có, làm sao có thể bảo vệ huyện Uyển, kiên trì đến khi viện quân đến?

Bàng Đức Công nói:

- Kế sách hiện nay, biện pháp tốt nhất chính là tìm một tướng quân dũng mãnh lao ra khỏi vòng vây, đến Lạc Dương tìm kiếm viện binh. Người này phải muốn võ nghệ tuyệt luân, hơn nữa phải rất cơ linh. Quan trọng nhất chính là, hắn có quan hệ ở trong đình.

Nếu như nói đến vũ dũng, người ngồi ở đây không ít.

Hoàng Trung, Điển Vi, Sa Ma Kha, còn có Từ Hoảng, đều đủ dũng mãnh.

Nhưng nếu như nói cơ linh, Điển Vi cùng Sa Ma Kha sẽ bị bài trừ đầu tiên. Trong triều đình còn phải có quan hệ, Hoàng Trung, Từ Hoảng cũng bị loại.

Bốn người này không được, còn có ai?

Lý Nghiêm, Văn Sính? Hình như còn kém một chút.

Tất cả ánh mắt không tự chủ được đặt lên người Đổng Phi.

Đổng Phi giật mình, cười khổ nói với mọi người:

- Các ngươi không phải là muốn ta truyền tin đấy chứ?

Bàng Đức Công, Tần Hiệt, Hà lão thái công bèn nhìn nhau cười, đồng thời đứng dậy nói:

- Ngoại trừ Phi công tử, không còn người nào thích hợp hơn đâu.

Có thể Đổng Phi quả thật là người thích hợp nhất.

Nhưng mọi người đều biết, xông qua liên doanh dài hơn mười dặm của đại quân Hoàng Cân cũng hung hiểm vạn phần. Đó không phải là đại doanh quân Hoàng Cân do mấy trăm người, mấy nghìn người, mà là hơn mười vạn người cấu thành. Mà chủ soái của họ vừa mới bị bắt. Chắc hẳn hiện giờ đang hết sức tức giận.

Xông vào doanh, rất có thể sẽ khơi dậy lửa giận của phản tặc.

Nên xông thế nào, cũng là vấn đề mà đám người Đổng Phi cần phải tiến hành thương thảo nhiều lần.

Sau khi trời sáng, quân Hoàng Cân không công kích huyện Uyển nữa, mà lui ra phía sau 30 dặm, đồng thời phái người tới nói cho Tần Hiệt: chỉ cần thả Trương đại soái, tất cả đều dễ thương lượng.

Câu trả lời của Tần Hiệt cũng rất đơn giản: ba ngày sau ở ngoài thành 15 dặm sẽ thương thảo cụ thể.

Ba ngày, đã là giới hạn kéo dài. Quá ba ngày, quân Hoàng Cân còn có thể nhịn được hay không, mọi người đều nói không chính xác.

Đổng Phi vứt bỏ việc này qua một bên, thỏa thích mà ngủ cả ngày.

Gần 30 ngày nay, hầu như chưa từng được ngủ yên lành, tinh thần đã khẩn trương tới cực điểm, nếu không ngủ một giấc, thật có thể sẽ điên mất. Mà mọi người của huyện Uyển, ngoại trừ quan quân còn đang cảnh giới, đã trải qua một ngày yên tĩnh nhất trong 30 ngày nay.

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ hạn ba ngày đảo mắt đã tới rồi.

Sáng sớm, Đổng Phi vẫn thức dậy như trước kia, trước tiên luyện Ngũ Cầm Hí một lần, sau khi rửa mặt, rất tinh thần ngồi ở trong sân, chà lau binh khí của y.

- Nhị đệ lại đang dưỡng thần hả?

Nghe giọng nói đã biết là Điển Vi tới.

Đổng Phi ngẩng đầu, thấy Điển Vi đang cất bước đi vào, y cười nói:

- Đại ca, chào buổi sáng!

Loại phương thức chào hỏi rất kỳ quái này Điển Vi cũng quen rồi. Hắn ngồi xuống đối diện Đổng Phi, lẳng lặng nhìn y.

Đổng Phi tiếp tục chà lau mũi lao, vừa lau vừa nói:

- Kỳ thật cũng không phải dưỡng thần gì, chủ muốn cho bản thân có thể tỉnh táo lại. Đại ca, nói thật thì đệ rất sợ, thực sự rất sợ. Bởi vì đệ không biết lúc nào sẽ chết trận. Mặc dù nói da ngựa bọc thây là kết cục tốt nhất của nam tử hán, nhưng có lúc đệ vẫn cảm thấy sợ hãi. Chỉ khi nào nắm chắc những binh khí này, đệ mới có thể cảm giác được sự yên lặng của tâm linh, toàn bộ sợ hãi sẽ không còn.

Điển Vi cái hiểu cái không gật đầu.

Hắn đột nhiên nhớ tới, người to con trước mắt này trên thực tế chỉ mới 14 tuổi mà thôi.

14 tuổi, khi ta 14 tuổi đang làm gì? Là cùng huynh trưởng săn thú, hay là vô ưu vô lự ở trong núi chơi đùa?

Thở dài, Điển Vi nói một câu:

- Cái thế đạo chết tiệt này.

Đổng Phi nở nụ cười, lần lượt cắm từng mũi lao đã lau sạch vào túi khoác, sau khi chỉnh lý một chút mới cầm lấy chiếc Đồng Tụ khải đã rửa và đưa cho Điển Vi.

- Đại ca mặc vào thử xem!

Điển Vi ngẩn ra:

- Huynh đệ làm cái gì vậy?

- Loại áo giáp này khi xung phong tác dụng không lớn. Tuy nhiên khi chúng ta phòng ngự ở trên đầu thành còn có chút tác dụng. Tiện lợi.. . Nếu như không có thứ này, khả năng đệ đã sớm bị thương. Ngày hôm nay đệ xông doanh, có giữ lại nó tác dụng cũng không lớn. Trên người đại ca có thương thích, mặc vào nó, chí ít có thể ngăn chặn vài lần. Đệ không ở đây, tam đệ phải do đại ca phí tâm nhiều hơn.

Điển Vi cầm lấy Đồng Tụ khải, đờ ra nhìn Đổng Phi.

Đột nhiên, hắn ném áo giáp ra bên cạnh:

- Huynh đệ, đừng đi nữa, chúng ta đừng đi mạo hiểm nữa, được không?

- Đại ca, chuyện trong quân há có thể đùa giỡn? Nói không đi thì không đi, đó chính là tội mất đầu. Mà đây cũng là việc không có cách nào. Nếu như không có viện binh, huynh cho rằng chúng ta có thể cầm cự được bao lâu... Ha ha, huynh yên tâm đi, đám lính tôm tướng cua Hoàng Cân tặc vẫn chưa gây tổn thương cho đệ được đâu. Mọi người ở đây chống đỡ, ta sẽ mau chóng mang viện binh trở về.

Trong đôi mắt hổ lóe ra hoàng mang đó không giấu nổi bất an.

Điển Vi muốn nói cái gì nữa, nhưng Đổng Phi đã đứng dậy đi vào phòng, đội lên Bát Bảo Quyển Kim Sư Tử Khai Khẩu Khôi, mặc vào Bát Bảo Sư Tử Liên Hoàn Khải, ngực có một hộ tâm giáp đầu sư tử rất to.

Đây là lễ vật Hà lão thái công tặng cho Đổng Phi, là trân phẩm ông ta đã cất giữ nhiều năm.

Đổng Phi phủ thêm chiếc áo choàng đen, uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí ra khỏi phòng. Long Kỵ Thập Nhị đã dắt Tượng Long chờ ở cửa từ lâu. Đổng Phi buộc chặt thêm yên ngựa, sau đó treo song chùy lên, khoác túi rồi xoay người lên ngựa.

- Thập Nhị, các ngươi đều chuẩn bị tốt chưa?

- Chủ công yên tâm, đều chuẩn bị thỏa đáng rồi!

Đổng Phi thoả mãn gật đầu, thở phào một hơi.

Long Kỵ Thập Nhị cùng Cuồng Lang ở trong 30 trước cũng không xuất chiến, mà là một lòng một dạ huấn luyện người Ngũ Khê Man.

Mặc dù so ra còn kém hộ vệ của Thành gia, nhưng luận sức chiến đấu lại không kém hơn Cự Ma Sĩ chút nào.

Lúc này, ba mươi người Ngũ Khê Man đã chờ xuất phát, đang lẳng lặng đứng chờ ở cửa. Đổng Phi ở trên ngựa chắp tay với Điển Vi:

- Ca ca phải bảo trọng!

- Huynh đệ, bảo trọng!

Điển Vi không thể đi cùng Đổng Phi xông doanh, bởi vì hôm nay hắn đã là chủ tướng của thành đông, do Hoàng Thiệu ở bên cạnh phụ tá.

Phía thành bắc có Sa Ma Kha và Từ Hoảng hợp tác, cũng là vạn vô nhất thất. Thành nam là Văn Sính và Lý Nghiêm hợp tác.

Về phần Hoàng Trung, chính là quân chủ lực lần này cùng Đổng Phi xông doanh.

Đổng Phi cưỡi ngựa lao ra khỏi đại môn, nhưng phát hiện tất cả mọi người đã tụ tập tại cửa. Bàng Đức Công ôm Bàng Thống, Tần Hiệt, Văn Sính, Lý Nghiêm, mỗi người vẻ mặt trang nghiêm. Thấy Đổng Phi xuất hiện, mọi người đồng loạt chắp tay nghiêng người nhường đường.

Một đường yên lặng không nói gì, đưa Đổng Phi đi tới cửa thành tây.

Hoàng Trung dẫn dắt 500 kỵ binh đã chuẩn bị thỏa đáng, thấy Đổng Phi đi qua, hắn liền dục ngựa tiến lên.

- Sửu quỷ, ngươi nhớ kỹ, ngươi còn nợ mạng của ta!

Khi Đổng Phi ra khỏi cửa thành, Văn Sính đột nhiên khàn giọng la lên.

Đổng Phi ngẩn ra, quay đầu nhìn Văn Sính, thấy Văn Sính đội khôi mặc giáp, cầm trong tay đại đao ngồi ngay ngắn trên ngựa, chắp tay vái chào y.

- Trọng Nghiệp đã hiểu nỗi khổ tâm ngày đó của ngươi.

Hoàng Trung nhẹ giọng nói. Đổng Phi cười ha ha, hướng Văn Sính khoát tay, thấy Văn Sính quay đầu lại, giả vờ không thấy.

- Hoàng đại ca, chúng ta xuất phát đi!

Hoàng Trung gật đầu:

- Chúng ta xuất phát!

Hai người mang theo 532 kỵ nhân mã, chạy như bay về hướng xa xa.

Áo choàng đen bay phần phật trong gió, giống như một mặt cờ càng đi càng xa.

Văn Sính nhịn không được hỏi Lý Nghiêm: "Chính Phương, ngươi nói sửu quỷ kia thực sự có thể dẫn viện quân đến không?"

- Có thể dẫn viện quân đến hay không không phải là Phi công tử định đoạt. Nhưng mà ta biết, y nhất định sẽ truyền tin tức lại cho triều đình.

Lý Nghiêm đột nhiên khẽ cười:

- Trọng Nghiệp, trước đó vài ngày ngươi không phải còn như đinh đóng cột nói muốn thi kiếm với Phi công tử sao?

Vết sẹo như giun trên mặt Văn Sính vô cùng xấu xí. Hắn đỏ mặt, xấu hổ nói:

- Sao Chính Phương còn chọc ta? Nếu không có lời trách mắng ngày đó của Phi công tử, hôm nay Văn Sính vẫn còn mê muội. Trong lòng ta thật sự rất cảm kích y. Nếu như sau việc này chúng ta đều còn có thể sống sót, ta nhất định phải thỉnh tội với Phi công tử.

- Yên tâm, chúng ta đều có thể sống sót!

Đều có thể sống sót... Mặc dù Lý Nghiêm nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút hoảng sợ. Hắn quay đầu nhìn lên đầu thành, chỉ thấy lá cờ đại biểu cho huyện Uyển tung bay trong gió, hai hán tử xấu xí đứng ở bên cờ nhìn ra xa.

Trượng nghĩa toàn là thứ cứt chó...

Lý Nghiêm đột nhiên phấn chấn tinh thần: hai sửu quỷ kia còn không sợ, lẽ nào Lý Nghiêm ta đường đường nam tử hán lại không có lòng tin như vậy sao?

Chúng ta đều có thể sống sót!

******

Sau cơn mưa, không khí trở nên trong lành.

Hàng liễu rủ bên bờ sông Dục Thủy xanh ngắt, tỏa ra sức sống dạt dào.

Nơi Đổng Phi và Hoàng Trung đến đàm phán, từ xa có thể thấy doanh trại của quân Hoàng Cân liên miên hơn mười dặm.

Người đến đây phụ trách đàm phán là hai người Triệu Hoằng và Hàn Trung.

Cũng là vì phòng bị vạn nhất, hai người mang đến 1000 quân Hoàng Cân. Song phương triển khai đội hình, Triệu Hoằng thấy là Đổng Phi và Hoàng Trung đến, hắn cũng không khỏi sửng sốt.

- Sao Tần đại nhân không tới?

Hoàng Trung dục ngựa tiến lên, cười nói:

- Hôm nay Tần đại nhân không khỏe, vì vậy mệnh ta đến đây thương thảo.

- Ngươi? Có thể làm chủ được sao?

Triệu Hoằng híp mắt lại, cảnh giác nhìn Hoàng Trung. Ánh mắt đảo qua vai Hoàng Trung, đặt lên người Đổng Phi.

Vừa thấy bộ dạng của Đổng Phi, Triệu Hoằng càng hoảng sợ.

Tuy nhiên hắn cũng nghe nói ở trong huyện Uyển có ba mãnh tướng tướng mạo xấu xí, đã giết chết rất nhiều tướng lĩnh của quân Hoàng Cân.

Chính là người kia sao?

Không muốn nhìn Đổng Phi nữa, Triệu Hoằng thu ánh mắt lại.

Hoàng Trung nói:

- Khi ta đi, Tần đại nhân nói cho ta toàn quyền xử lý.

- Rất tốt, đã như vậy, ta sẽ nói rõ mọi chuyện. Giao ra đại soái bên ta, mở cửa thành đầu hàng. Ta bảo đảm bộ hạ sẽ không động đến huyện Uyển chút nào. Tướng quân, hiện nay Hán thất lụi bại, triều đình gian thần nắm quyền, bách tính khổ không nói nổi. Thiên Công tướng quân chính là thuận ứng thiên ý, cứu vớt thương sinh. Lẽ nào tướng quân không thấy, hơn mười huyện Nam Dương một đêm đã đổi cờ rồi?

Triệu Hoằng nhìn Hoàng Trung, chân thành nói:

- Ta thấy tướng quân cũng là có người có bản lĩnh, hà tất bọ ngựa đấu xe, tự tìm tử lộ? Không bằng gia nhập đại quân Thái Bình của ta, lấy bản lĩnh của tướng quân, Hoằng dám cam đoan địa vị ngày khác nhất định sẽ trên Hoằng.

Hoàng Trung đột nhiên cười ha ha:

- Ta không biết hơn mười huyện Nam Dương trong một đêm đã đổi cờ. Ta chỉ biết là, trong 30 ngày huyện Uyển vẫn thuộc về triều đình Đại Hán ta thống trị. Phản tặc, các ngươi kiêu ngạo nhất thời, nhưng đắc ý không được một đời.

Những lời này đã làm lòng Triệu Hoằng đau nhói.

Quả thực, vì huyện Uyển, đại quân Hoàng Cân đã tử thương vô số.

Khổ tâm kế hoạch ba mươi ngày, cuối cùng lại bị người khác tính toán, ngay cả chủ soái bên mình cũng...

Triệu Hoằng sầm mặt lại:

- Tướng quân là có ý gì?

Hai người nói chuyện với nhau, Đổng Phi lại đang tính toán. Người này nhìn qua hình như là một đầu lĩnh, hơn nữa địa vị tương đối cao.

Nếu như có thể giết chết người này, đại quân Hoàng Cân nhất định sẽ tự loạn đầu trận tuyến.

Ta xông doanh có thể dễ dàng hơn, còn có thể tranh thủ một khoảng thời gian cho huyện Uyển. Tần Hiệt bảo ta thừa dịp đàm phán đột nhiên tập kích, hiện nay chính là cơ hội tốt nhất. Đúng, chỉ cần giết những người đó, nhất định có thể an toàn xông qua doanh trại của quân Hoàng Cân.

Nghe được Triệu Hoằng hỏi, Đổng Phi đột nhiên quát lên:

- Ý chính là... Ngươi đi chết đi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<