Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 081

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 081: Giảo nhục kỵ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Hoàng cân lực sĩ cơ hồ là toàn quân bị diệt, nếu có người sống sót thì khi thu dọn chiến trường cũng bị chặt đầu. mà bên phía ta thương vong cũng rất thảm trọng.

Nếu tính cả quan quân sau này gia nhập thì phía ta tử vong khoảng tám trăm người, bị thương lại vô số kể. Có không ít người lúc quét tước chiến trường thì bị hoàng cân phản kích mà tạo thành thương tổn.

Tần nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh, không lưu một người sống, cho dù đã đoạn khí, trước hết phải chém hai đao rồi nói sau.

Nghe qua thì có vẻ không nhân đạo, nhưng Đổng Phi rõ ràng biết, đây là do Tần quá thống hận.

Bất quá nhìn những người bị thương nâng lên, nhìn qua rất thống khổ, linh cơ Đổng Phi vừa động, nghĩ ra một cái chủ ý, sai người tìm một chút dây lưng của yên ngựa, buộc tại hai đầu cây gỗ, vì thế trên thế giới đã có chiếc cáng sớm nhất.

Cứ như vậy, khi di chuyển người bệnh thì giảm đi sự thống khổ rất nhiều, mà binh lính dọn dẹp chiến trường lại thoải mái không ít.

Đối với việc này, Tần quả thực cảm tạ.

Nhưng Đổng Phi lại cảm thấy kỳ quái, bởi vì viên tướng lãnh đứng phía sau Tần lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Trong ánh mắt hắn biểu lộ tình cảm rất phức tạp, tựa hồ muốn nói với hắn điều gì đấy.

Nhưng có lẽ là có Tần cho nên viên tướng lãnh kia không tiện mở miệng, mà Đổng Phi cũng không muốn tới chỗ người đó để hàn huyên.

Văn Sính được người nâng qua trước mặt Đổng Phi, thân mình đầy thương tích không nói, mà dạo vết thương trên mặt kia là cho khuôn mặt vốn nho nhã tuấn tú, nhưng bây giờ lại phi thường xấu xí, nếu không phải Văn Sinh mở miệng, chỉ sợ Đổng Phi không nhận ra.

" Phi công tử, Sinh thay mặt hương thân cảm ơ ngài."

Thanh âm Văn Sính rất nhỏ và suy yếu, Đổng Phi thiếu chút nữa thì không nghe rõ, nhưng từ anh mắt kia thì Đổng Phi có thể chứng kiến một tầng tử khí.

Hăn đi qua cầm lấy tay Văn Sính, " Văn công tử, cố gắng tĩnh dưỡng, chúng ta còn nhiều thời gian."

Nói xong, Đổng Phi phất tay bảo binh lính nâng Văn Sính vào uyển huyện.

Hắn cau mày, trầm tư một lát, sau đó đột nhiên nói: " Đại ca, phiền toái huynh gọi Mã Chân lại đây."

Mã Chân là đệ tử Y thánh, ý thuật chắc chắn là không kém. dưới tình huống như vậy, có một lang trung giỏi có vẻ rất trọng yếu. Về sau có phải hay không nên thành lập một chi bộ đội lang trung nữa không đây.

Đổng Phi gãi gãi đầu, đột nhiên nở nụ cười, bây giờ không biết có sống sót hay không mà đã muốn nghĩ đến chuyện sau này.

Mã Chân chạy tới, " Chủ công, có phân phó gì không?"

" Trung Hành, mời ngươi tới là giúp một chút việc, ngươi tổ chức một số người tìm cách cứu những người bệnh này, nhưng người này nếu có thể sống sót tất nhiên là một lực lượng hiếm có.... Đúng rồi, Ta đây phải đi tìm Tần thái thú, ta hướng về hắn thuyết minh tình huống."

Vốn tưởng Mã Chân sẽ lập tức đồng ý, nhưng không nghĩ hắn lại do dự.

" Chủ công, Chân chủ yếu học là nội thương, nhưng những binh lính này phần lớn là ngoại thương, Chân chỉ sợ không làm được a."

"A..."

Đổng Phi không khỏi đau đầu, hắn quả thực nhớ rõ Mã Chân là lang trung, nhưng lại quên Mã Chân chỉ biết chữa nội thương.

Suy nghĩ một lát, hắn không có cách nào đành nói: " Trung Hành, mạng người lớn hơn thiên, có thể cứu được bao nhiêu người thì cứ hết sức đi sao, nếu thực sự không cứu được đó cũng là ý trời, tuy ngươi không biết trị ngoại thương, nhưng chắc chắn hơn đám người thường dân như chúng ta đây phải không?"

Mã Chân nở nụ cười, gật đầu nói: " Nếu chủ công phân phó như vậy, Chân sẽ cố hết sức."

Nguyên lai là nội khoa lang trung, thoạt nhìn về sau phải kiếm một gã ngoại khoa lang trung mới được, Đổng Phi vừa đi vừa suy nghĩ.

Sau khi nói suy nghĩ của hắn cho Tần, quả thực làm cho Tần ngạc nhiên.

" Phi công tử, có chuyện này ta không rõ, đám binh lính này thật sự có cần lang trung chuyên môn đến chữa thương sao?"

Đổng Phi không chút do dự gật đầu nói: " Đại nhân, Phi sống ở Lương Châu, hàng năm cùng Khương nhân giao tiếp, Khương nhân có một câu tục ngữ, Không có Dũng sĩ giết người không là là dũng sĩ, những người này đều là từ chỗ chết đi ra, đối với chiến trường đã vượt qua giai đoạn sợ hãi, nếu như có thể chữa khổi, sau đó ra chiến trường, sức chiến đấu của bọn họ sẽ tăng lên kinh người."

Tần quay đầu hỏi: " Hán Thăng, có phải thế không?"

Gã tướng lãnh đứng phía sau Tần khom người trả lời: " Đại nhân, ta cũng không biết, nhưng Phi công tử nói quả thực có đạo lý, quan quân Uyển huỵên nhiều năm không trải qua chinh chiến, cho nên ở tình huống lúc nãy đã chết bốn, năm trăm người, thậm chí chết còn nhiều hơn Man nhân, ta nghĩ, phương diện này chính là nguyên nhân mà Phi công tử nói."

Tần quả thực đối với việc này không rõ ràng lắm, bất quá có thể nhìn ra được, hắn phi thường tín nhiệm gã tướng lãnh kia, cho nên lập tức đáp ứng yêu cầu của Đổng Phi.

" Phi công tử, chỗ này ta còn đang muốn thanh lý chiến trường, để cho Hán Thăng đi an bài cùng với ngươi đi sao, hắn thực ra là người Uyển huyện."

" Đổng Phi vội vàng nói: " Vậy đa tạ tướng quân!"

" Một giáo uý nho nhỏ, làm sao ghánh được hai chữ tướng quân? Phi công tử quả thực khách khí, Ta gọi là Hoàng Trung. tự Hán Thăng.... Mời đi theo ta."

Hoàng Trung, Hoàng Trung.... Đây chính là tương lại Thục quốc một trong Ngũ hổ thượng tướng a.

Đổng Phi cả kinh, không khỏi cẩn thận đánh giá vị trong truyền thuyết, bảy mươi tuổi vẫn có thể ra chiến trường xung trận ngũ hổ thượng tướng a.

Tướng mạo Hoàng Trung rất bình thường. Đúng vậy, mày rậm mắt to, mũi thẳng, miệng rộng, trong ánh mắt có một cỗ anh khí, tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, thân cao bát thước tam tấc, nhìn qua Hoàng Trung có thể thấy, hắn có một loại khí khái của quân nhân.

Đây là Hoàng Trung? Đổng Phi mang theo Mã Chân đi theo Hoàng Trùng đi vào thị trấn.

Nghênh đón có Bàng Đức Công cùng với Hoàng Thiệu, chứng kiến Đổng Phi không có việc gì, hai người đều thở dài nhẹ nhõm.

" Đại ca cùng với tam đệ của ta thế nào? Dàn xếp tốt không?"

Hoàng Thiệu nói: " Chủ công yên tâm, đại gia cùng với tam gia đều được an bài tại nha nội huyện nha, Tần thái thú đã phái người chăm sóc, vừa rồi Mã Chân cũng đã xem qua thương thế của bọn họ, vấn đề không quá lớn, trên đùi đại gia mặc dù bị thương nhưng nhờ thân thể rắn chắc, lúc này đang cùng uống rượu với tam gia ở huyện nha. Nga, thật ra Văn Sính công tử quả thực có điểm nghiêm trọng."

Thân mình Hoàng Trung run lên, " Có mời lang trung xem qua không?"

" Đã xem qua, nhưng không có gì khởi sắc."

Đổng Phi đột nhiên mở miệng: " Trung Hành, ngươi cùng với lão Hoàng lập tức đị huyện nha, đi đến xem tình huống của Văn công tử một lần."

" Vâng!"

Mã Chân vội vàng đi theo Hoàng Thiệu, Đổng Phi muốn an ủi Hoàng Trung hai câu, thì phía sau Bàng Đức Công toát ra một đứa bé, lập tức chạy lại ôm lấy Đổng Phi, là tiểu Bàng Thống Đổng Phi ôm lấy Bàng Thống, có thể tưởng tượng trên người đầy là máu, vội nói: " Tiểu A Sửu, chớ ôm ta, trên người ta đều là máu, sẽ làm bẩn y phục của ngươi."

Tiểu Bàng Thống cũng không buông tay, " Đại A Sửu, huynh không sao chứ!"

" Ta không sao..."

Nhìn máu trên khôi giáp đã làm bẩn y phục

Bàng Thống, Bàng Đức Công ở bên cạnh bất đắc dĩ cười khổ.

" Đại A Sửu, huynh thật lợi hại...Tương lai ta cũng muốn tập võ, cùng lợi hại giống như huynh."

Đổng Phi hoảng sợ, tương lai tiểu phụng hoàng tiên sinh đừng bởi vì ta mà bỏ văn học võ a, vội vàng cười nói: " Tiểu A Sửu, ngươi hẳn là nên theo thúc thúc của ngươi học tập cho tốt mà không nên giống như Đại A Sửu, ngươi cũng thấy được, đại A Sửu tuy võ nghệ không sai, nhưng lại không thể ngăn được nhiều người của đối phương, ngươi nếu muốn giúp Đại A Sửu như trong lời nói thì hãy đem bổn sự của thúc thúc ngươi học hết, đây chính là vạn người địch, so với ta còn mạnh hơn nhiều."

" Thực sự sao?"

" Đương nhiên là thực..."

" Ta đây nhất định học tốt bản lãnh của thúc thúc, tương lai nhất định trợ giúp đại A Sửu!"

Bàng Đức Công ở một bên, tâm tình phức tạp, thật lâu không nói lời nào.

Hoàng Trung thật ra đứng ở bên cạnh cười, hắn quả thực không rõ, xấu xí nam nhân này ở tên chiến trường tự như hung thần ác sát, nhưnglúc này thật sự giống như một hài tử mới lớn, bộ dạng hiện tại của hắn quả thực càng giống ca ca của Bàng Thống.

" Bàng tiên sinh, ngài bị sợ hãi!"

Bàng Đức Công cười khổ một tiếng, " Phi công tử không cần nói như vậy, ngươi vì dân chúng mà liều mình cùng với phản tặc, Bàng mỗ bội phục vô cùng, lúc trước Quân Cống nói với ta là Công tử quả thực cao thượng, ta còn có chút không tin, nhưng bây giờ quả thực ta còn không thể nói gì."

Đổng Phi ha ha cười nói: " Tiên sinh, Phi bất quá cậy một thân cậy khoẻ, nhất thời bộc phát sức mạnh nào có tốt như vậy? Bất quá, quyết đấu sa trường, giết người đoạt mệnh Phi sẽ làm; Bày mưu tính kế, làm cho Uyển huyện bình an lại phải dựa vào Bàng tiên sinh xuất thủ. Phi có dự cảm, chỉ sợ chân chính chiến sự đến bây giờ còn chưa có bắt đầu."

Bàng Đức Công gật đầu, " Ta cũng có cảm giác như thế."

Nhìn nhìn Đổng Phi, sau đó lại Nhìn Hoàng Trung, Bàng Đức Công nói: " Phi công tử, nhìn bộ dạng ngươi thì đang có việc phải làm, không bằng ta về trước huyện nha tìm lão Hoàng thương lượng kế sách, trong chốc lát ngươi xong việc, có thể đến huyện nha tìm ta."

" Cung kính không bằng tuân mệnh!"

Đổng Phi tiễn bước Bàng Đức Công, nhổ một bãi trọc khí, ôm Bàng Thống, đối với Hoàng Trung bất đắc dĩ cười cười.

" Hoàng tướng quân, chúng ta hay là làm chính sự đi sao?"

" Cũng được!" Hoàng Trung vừa đi vừa giới nói: " Uyển huyện vật tư cùng với nhân viên đều có Khoái tiên sinh phụ trách, Khoái tiên sinh xuất thân đại tộc ở Kinh tương, cùng với Tần đại nhân là bạn tri giao, hiện giờ đảm nhiệm Uyển Huyện Trưởng Sử chức vụ."

" Vậy sao, Khoái tiên sinh là ai?"

Hoàng Trung đột nhiên dừng bước, phức tạp nhìn Đổng Phi.

" Hoàng tướng quân, ngài đây là làm sao vậy?"

Hoàng Trung nói: " Phi công tử, Trung có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?"

Đổng Phi kỳ quái nói: " Tướng quân cứ việc hỏi, chỉ cần ta có thể trả lời, chắc chắn sẽ bẩm báo."

Hoàng Trung do dự một lúc, nhẹ giọng nói: " Phi công tử, Trung muốn biết, ngài cùng với Phục ba tướng quân là quan hệ như thế nào?"

*****

Đổng Phi cảnh giác nhìn Hoàng Trung, muốn từ trơng mắt hắn nhìn ra thứ gì đấy, nhưng hai tròng mắt của Hoàng Trung phá lệ u sầu, không thể biết đựơc ý tưởng của hắn, Đổng Phi rất giật mình, từ khi hắn đi du lịch tới nay, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn quan hệ như thế nào với Phục Ba tướng quân. Nói thật sao? Đổng Phi còn chưa biết ý đồ của Hoàng Trung, nhưng Hoàng Trung lại là người mà hắn ở kiếp trước có chút sùng bái, cho nên không muốn dối gạt đối phương.

Hoàng Trung đột nhiên cười nói: " Nếu Phi công tử khó trả lời, vậy quên đi!" Hắn dứt lời, xoay người hướng về khố(kho) phủ, Đổng Phi vội vàng đi theo phía sau Hoàng Trung, hắn quyết định vẫn tiếp tục dấu diếm.

Khoát tiên sinh tên là Lương, tự Tử Nhu, là người Nam quận Kinh Châu, bộ dạng đường đường, dáng vẻ bất phảm.

Thời điểm Đổng Phi chứng kiến Khoái Lương, đột nhiên nghĩ tới một việc.

Khoái Lương hình như đã xuất hiện trong bình thư, sau này chính là thủ hạ của Lưu Biểu, hắn có ca ca, hay đệ đệ đang hiệu lực cho Lưu Biểu, đáng tiếc là sự tình hắn làm đã không nhớ rõ, chỉ biết hai huynh đệ này cũng rất khá.

Kinh Châu Lưu Biểu.....

Đổng Phi sau khi rời khỏi phòng làm việc của Khoái Lương, đột nhiên vỗ tay quát to một tiếng: " Ta nhớ ra rồi!"

Trong gian phòng đó người không ít, chiến sự hậu phương đang có nhiều người cần xử lý việc quân nhu, Uyển Huyện lớn nhỏ quan viên đều ở đây.

Đổng Phi hô to như vật, làm cho đám người Khoái Lương giật nảy mình.

Hoàng Trung vội vàng đẩy tay Đổng Phi, " Phi công tử, mời chú ý dáng vẻ, thời điểm Khoái tiên sinh làm việc không thích ồn ào."

Đổng Phi quay đầu lại nhìn, Khoái Lương quả nhiên có khuôn mặt âm trầm. Hắn vội vàng hướng Khoái Lương giải thích: " Tiên sinh thứ tội, Phi chỉ là nghĩ tới một việc, nhất thời có chút thất thô, thỉnh thứ tội."

Có câu là, Duỗi tay không đánh khuôn mặt cười.

Khoái Lương cũng là người có tính tình cao ngạo, từng đi học ở Thuỷ Kính sơn trang, ở Kinh châu cúng có chút danh tiếng. Hắn xem thường nhất là loại người có bộ mặt xấu xí như Đổng Phi, nếu không phải hắn đi với Hoàng Trung thì Khoái Lương chắc không để ý tới Đổng Phi, chỉ sợ thân thích của Đại tướng quân tiến vào hắn cũng khinh thường. Nhưng nếu người ta đã giải thích, Khoái Lương cũng không nói nữa.

Khuôn mặt âm trầm nói: " Sự tình đã giải quyết, nhanh chóng đi ra ngoài, không nên ở chỗ này trở ngại công việc của ta."

" Khoái tiên sinh chớ trách, chớ trách!"

Hoàng Trung vội vàng lôi kéo Đổng Phi rời khỏi khố phủ, sau đó thở ra một hơi: " Phi công tử, cùng với kẻ sĩ giao tiếp nhất định phải cẩn thận, kẻ sĩ nhiều quy củ, không gống đám người chúng ta, về sau cần phải chú ý."

Đổng Phi vội vàng gật đầu, chắp tay nói: " Ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng đại ca."

Ở trong loạn thế, có đôi khi phải học sự khéo léo một chút, Tuy rằng Đổng Phi không thích làm người như thế, nhưng việc này không thể không nhập gia tuỳ tục.

Hoàng Trung có chút quái lạ, rõ ràng từ Hoàng tướng quân biến thành Hoàng đại ca, mà Hoàng Trung cũng chỉ cười, cũng không cự tuyệt cách xưng hô của Đổng Phi.

Hai người hướng về phía Huyện nha đi đến, sau khi đi qua một toà nhà to, Hoàng Trung đột nhiên dừng ngựa.

" Phi công tử, Uyển huyện tuy rằng không so được với Dương, nhưng lại phức tạp hơn Hà Đông rất nhiều, ngươi phải cẩn thận, chủ nhân của ngôi nhà này tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không cho dù là phụ thân ngươi cũng không bảo vệ được ngươi."

Đổng Phi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía đại môn sơn son thiếp vàng, trên phía đại môn còn viết hai chữ Hà Phủ. Nhất thời hiểu ra.

" Là nhà của Đại tướng quân?"

Hoàng Trung tiếp tục giục ngựa đi, hạ giọng nói: " Người nhà Đại tướng quân phần lớn đã đi Dương, nhưng vẫn giữ lại tổ nghiệp ở bản địa, hơn nữa phụ thân đại tướng quân, Hà lão thái công không thích ở Dương, cho nên...Đại tướng quân là một hiếu tử, ở Uyển huyện mọi người đều biết, ngươi phải cẩn thận, Hà Lão thái công có tính tình rất cổ quái."

Đổng Phi nói: " Phi nhớ kỹ."

Đi được một lúc, Đổng Phi đột nhiên hỏi: " Hoàng đại ca đã thành gia chưa?"

" Đã sớm lập gia đình." Hoàng Trung khi nhắc tới nhà mình, tựa hồ phi thường vui vẻ, " Vốn mấy ngày nữa là tròn năm của khuyển tử, nguyên bản muốn làm tiệc.... bất quá hiện tại nhìn qua thì không thể, nga, nhà của ta ở con phố phía trước. Phi công tử nếu có rãnh rỗi thì có thể đến tìm ta."

Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đi ra cửa huyện nha.

Hoàng Trung chắp tay nói: " Phi công tử, Trung còn phải dẫn người đi tuần tra, ngươi hôm nay đánh trận chắc cũng đã mệt mỏi, chiến sự tiếp theo chắc rất gian khổ, mong Phi công tử trợ giúp."

Hoàng Trung đánh ngựa rời đi, Đổng Phi ở bậc thang huyện nha nhìn theo Hoàng trung rời đi, lúc này mới xoay người đi vào huyện nha.

Diện tích huyện nha rất lớn, có một diễn võ trường sau hậu viện. Tần không thích luyện võ nhưng không có nghĩa người nhà của hắn không luyện võ, theo người nhà thì được biết, diễn võ trường này là làm cho đệ đệ của Tần, hiện giờ thiên hạ đại loạn, phỏng chừng đệ đệ của Tần cũng không thường xuyên đến, cho nên nơi này chính là chỗ ở mới của ngũ khê man nhân.

Đổng Phi đầu tiên là đi xem Điển Vi cùng với Sa Ma Kha một chút, kết quả là hai người uống say, đang ngã vào giường ngủ, lại nhìn qua Bàng Đức Công, sau đó đắp cho Bàng Thống chăn, lúc này mới trở về phòng.

Mệt chết đi!

Đổng Phi chưa bao giờ mệt như hôm nay. Hắn ý thức được một việc, tuy rằng hắn có khí lực của người trưởng thành, nhưng chuẩn xác mà nói, hắn bây giờ mời mười bốn tuổi.

Thể chất của hắn chưa thích hợp với loại chém giết quy mô này, mỗi lần vận dụng bộ vận khí thuật của Mã Viện lưu lại, tuy rằng có thể tạm thời qua đi những mệt mỏi, hơn nữa từ trận đại tuyết năm trước, hắn mang người giết từ Dự Châu giết đến Thanh Châu, từ Thanh Châu giết đến Từ Châu, liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, hắn quả thực quá mệt mỏi.

Nguyên tưởng rằng có thể ở Uyển thành nghi ngơi và phục hồi một thời gian, nhưng hiện tại sẽ thành một ảo tưởng.

Đại chiến sắp bắt đầu, giống như lời của Hoàng Trung nói, về sau càng thêm gian khổ, càng thêm hung hiểm.

Điều bất đồng duy nhất chính mình không hề phải tác chiến một mình, bất tri bat giác, trợ thủ của hắn cũng đã khá nhiều.

Nhớ ngày đó, Trong Tam quốc diễn nghĩa, khi Lưu Bị lập nghiệp cũng chỉ dựa vào hai người, nhưng mình nếu so mới Lưu Bị thì mạnh hơn rất nhiều, ngoại trừ Điển Vi, Sa Ma Kha thì còn có Hoàng Thiệu, Mã Chân..

Trời đã tối.... Đổng Phi cởi khôi giáp xuống, sáu đó tựa và giường nặng nề ngủ.

Lâm Thao, hắn mơ thấy Lâm Thao, mơ thấy bải cỏ Đổng Gia, mơ thấy bà nội, Lục nhi, còn có đám người Bùi Nguyên Thiệu.

Cự Ma Sĩ đã huấn luyện xong, chính mình mang theo Cự ma sĩ tung hoành tây bắc, bắt được Hàn Toại, chặt bỏ đầu của hắn. Đây, quả thực là một giấc mộng tuyệt vời.

********

Cùng lúc đó, khoảng cách Uyển thành ngoài trăm dặm, Thị trấn chân núi Tây Ngạc ánh lửa tận trời, tiếng kêu gào thảm thiết.

Trương Mạn Thành tay cầm dây cương, nhìn quan quân chạy trốn, trong lòng cười lạnh không thôi, ở phía sau hắn có mười mấy cừ suất đang đứng thẳng, cầm đầu là một thanh niên, rõ ràng là người đã phụng mệnh xuôi nam Trử Yến, khuôn mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía trước.

Hai mươi lăm ngày trước, Trương Mạn Thành đã ra lệnh lớn nhỏ Cự Suất ở phía nam tập kết tại Nhữ nam, rồi sau đó một đường giết đến Nam Dương, có thể nói là thế như chẻ tre. Có khi trong một ngày hạ ba thành trì, quan quân thấy đại kỳ của Hoàng cân liền bỏ chạy, căn bản không có sức chống cự.

Hướng về phía trước chính là Uyển huyện!

Trương Mạn Thành cười nói: " Phi Yến, lần này nếu có thể đánh hạ Uyển huyện là có thể đánh tới Dự Châu, sau đó tới Dương, Toánh Xuyên cũng đã nằm trong vận mệnh, đến lúc đó Thiên Tướng quân mang binh đến Dự Châu, chúng ta hai cánh cùng đánh, cẩu hoàng đế Đại hán chắc chắn phải chết."

Trử Yến không phải rất vui vẻ, trước khi tạo phản thì binh mã cùng với lương thảo chưa chuẩn bị thoả đáng. Mặc dù là quan quân liên tiếp bại lui, nhưng Trử Yến rất rõ ràng, bọn họ chưa chân chính đánh với lính tinh nhuệ của Đại hán.

Quận binh các nơi không chịu nổi một kích tựa hồ làm cho Trương Mạn Thành nổi lòng khinh thị.

Trử Yến tuy lo lắng, nhưng lại không thể khuyên can, trước kia ở Cửu Giang gian khổ đợi Đổng Phi mười ngày, nhưng lại không phát hiện tung tích.

Sau khi nhận được tin tức của Trương Manh Thành, Trử Yến muốn làm cho dân chúng của Kinh, Dương hai châu loạn biến, nhưng thế tộc ở hai châu này lá gan đột nhiên lớn lên, các đệ tử thế tộc trước kia từng gia nhập Thái bình đạo, hiện giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, ở Giang Đông thế tộc các nơi lớn hơn phương Bắc, nếu không thể lôi kéo bọ họ thì Kinh, Dương không thể làm cho sóng lớn.

Trử Yến rất mẫn tuệ phát hiện, tình huống của hai châu này đã mất đi sự khống chế, cho nên quyết đoán đem thuộc hạ rời khỏi Kinh Châu. Nhưng Cứ như vậy, hai nhiệm vụ mà Thiên tướng quân giao cho hắn, hắn đều không hoàn thành. Cho nên địa vị của hắn trong Thái bình đạo đã giảm bớt, nếu không phải Trướng Giác nghĩ hắn là nghĩa tử của Trương Ngưu Giác nói không chừng đã cắt chức cự suất của Trử Yến, cho nên Trương Mạn Thành làm sao nghe hắn?

Uyển huyện nếu không thể công hãm....

Trử Yến do dự một lát, sau đó nhịn không được tiến lên nói: " Đại soái, Uyển huyện là trọng địa của Nam Dương, Thành cao hào sâu, chúng ta hiện tại đối với Uyển Huyện dùng binh, vạn nhất không thể công thành, mà tân binh quan quan sắp đánh tới Toánh Xuyên, điều này rất có thể làm cho chúng ta hai mặt thọ địch.... Đại soái, việc này không thể không đề phòng."

Trương Mạn Thành nghe được ngẩn ra, theo bản năng gật đầu nói: " Phi Yến nói có đạo lý."

Sau đó chợt cười: " Bất quá Phi Yến an tâm, Ta đã mệnh lệnh cho Lý Đại Mục cùng với hoàng cân lực sĩ đối với quan quân Toánh Xuyên tập kích và quấy rối, ít nhất có thể bám trụ quan quân hai tháng thời gian, đồng thời ta sai Bàng Thoát, Hàn Trung từ các nới hướng Toánh Xuyên xuất phát, năm sáu vạn nhân mã có thể tranh thủ cho ta nửa năm thời gian, nếu trong nửa năm không thể phá Uyển huyện, chúng ta ở đây chờ chết đi."

Ngụ ý là nửa năm tuyệt đối có thể công phá Uyển Huyện.

Đám Triệu Hoằng, Tôn Hạ cùng với mấy gã cự suất lập tức chụp mã thí đối với Trương Mạn Thành, Trử Yến đứng bên cạnh, trong lòng càng thêm sầu lo, Trương thúc thúc đã thay đổi, càng ngày càng không giống trước kia, đúng lúc này có một gã thám báo chạy ngựa vọt nhanh đến.

" Đại soái, không tốt, đại sự không tốt!"

Trương Mạn Thành chau mày, " Chuyện gì không tốt? Nhanh nhanh bẩm báo!"

" Lúc trời chạng vạng, phía ngoài thị Trấn Uyển huyện đã xảy ra một trận chiến kịch liệt, quan quân Uyển huyện cùng với một chi nhân mã của chúng ta huyết chiến một canh giờ, quân ta toàn bộ bị diệt..... Tiểu nhân âm thầm tìm hiểu, phát hiện chi nhân mã, chi nhân mã kia dĩ nhiên là...."

Thám mã ấp a ấp úng làm ho Trương Mạn Thành giận tím mặt.

" Là chi nhân mã của ai? Nói!"

" Hình như là của Lý Đại Mục đại nhân!"

" Cái gì?"

Trương Mạn Thành nghe được tin tức này, nhất thời hoảng sợ, dựa theo kế hoạch thì Lý Đại Mục là dẫn người từ Dương châu lao thẳng đến Toánh Xuyên, nhưng như thế nào lại.... Nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng, thay thế vào chính là sầu lo.

Quan quân Uuyển huyện có sức chiến đấu mãnh mẽ như thế sao? Thủ hạ Lý Đại Mục chính Hoàng Cân lực sĩ a, bất luận trang bị hay dũng mãnh đều là nổi tiếng. Hơn nữa đây chính là quân tinh nhuệ của Thiên tướng quân phân phối cho, nhưng không ngờ lần đầu tiên giao thủ lại bị toàn quân bị diệt?

Đám cừ suất phía sau Trương Mạn Thành đều ngậm miệng lại, đã không có sự lạc quan lúc trước.

Trử Yến nhịn không được mở miệng hỏi: " Uyển huyện xuất động bao nhiêu binh mã? Là bộ binh hay là Kỵ Binh? Mau mau báo cáo."

" Khởi bẩm cừ suất, Uyển huyện lúc đầu xuất động không đủ một ngàn bộ binh, ước chừng ác chiến hơn nửa canh giờ, tiểu nhân nhìn bộ dạng của đám người đó, tựa hồ phần lớn là người Nam man...Sau này lại có một gã tướng lĩnh dẫn dắt một ngàn quan quân xuất chiến, kỵ binh có mấy trăm người, đại bộ phận là quan quân, nhưng sức chiến đấu không thể so sánh với man nhân."

Trử Yến giật mình hỏi: " Man nhân? Ngươi không nhìn lầm?"

Tuy rằng bọn họ ăn mặc đồ quan quân, nhưng tiểu nhân có thể nhìn ra được, đây tuyệt đối là Man nhân, Man nhân vùng Võ Lăng sơn."

Trương Mạn Thành đột nhiên hỏi: " Ngũ khê man nhân sao? Bọn họ như thế nào lại ở Uyển huyện, hơn nữa lại cùng quan quân ở cùng một chỗ?"

" Đại soái, nói đến chuyện này, mạt tướng có một điều muốn bẩm báo."

" Bặc Minh cứ nói!"

Gã Cừ suất kia tiến lên trước vài bước nói: " Hôm nay ta vừa gặp một số giáo chúng ở Văn gia trấn, nói rằng đêm qua bọn họ tại An Cư trấn tập kích thì gặp phải quan quân phản kích, trong đó có một người nhắc tới đám người này tựa hồ không giống với quan quân, dặc biệt trong đó có một người cưỡi ngưu, còn lại đầu lĩnh quả đám quan quân này đều có khuôn mặt xấu xí dữ tợn, nhưng vì mạt tướng nóng lòng cùng hội hợp với đại soái cho nên không quá để ý.... Hiện giờ ngẫm lại, có thể là bọn chúng."

" Vì cái gì không nói sớm!"

Trương Mạn Thành đang muốn tức giận, đột nhiên chứng kiến khoé miệng Trử Yến hơi nhếch lên tựa hồ đang cười. Trong lòng Trương Mạn Thành rất căm tức: Trử Yến à Trử Yến, ngươi từ Kinh Châu xám xịt chạy lại, là ta thu lưu ngươi, lúc này ngươi cứ nhiên chê cười ta?

" Phi Yến, ngươi đang suy nghĩ gì?"

" A...Đại soái, ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hai gã có khuôn mặt xấu xí có hay không là người mà chúng ta muốn tìm? Ta từ ở các nơi ở Kinh Tương nhưng không tìm được manh mối của bọn họ, hiện giờ nghĩ đến, nếu bọn họ đi Võ Lăng sơn thì chúng ta tìm kiếm tự nhiên mất tác dụng, nơi đó là điạ bàn của ngũ khê man nhân, không có người của chúng ta."

Trương Mạn Thành cau mày nói: " Phi Yến, hiện giờ Thiên tướng quân đã khởi sự, một hai gã mao tặc không đáng nhắc đến. Chính là.... Lý Đại Mục vừa chết, chúng ta ở Toánh Xuyên mất đi lực lượng kiềm chế quan quân. Phi Yến, ngươi xưa này nhiều mưu, võ nghệ cũng không sai, ta muốn ngươi lĩnh một chi nhân mã đi trước Toánh Xuyên kiềm chế quan quân, ngươi có bằng lòng hay không?"

Trử Yến ngẩn ra, Phát hiện sắc mặt của Trương Mạn Thành không tốt lắm. Trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ sợ là Trương thúc thúc đối với ta có sự hiểu lầm.

Cũng được, ở nơi này ta khó có cơ hội thi triển quyền cước, Trương thúc thúc càng ngày tự cho là đúng, hơn nữa chung quanh lại là một lũ tiểu nhân, cùng ở một chỗ như vậy, không bằng ta ở bên ngoài tiêu diêu tự tại. Hơn nữa lại không làm cho Trương thúc thúc hiểu lầm, thứ hai là cũng giúp hắn, dù sao Trương thúc thúc nói không sai, nếu không phá được uyển huyện mọi người chắc chắn chết ở chỗ này.

Trử Yến nghĩ đến đây, lập tức khom người nói: " Phi Yến theo lệnh của đại soái làm việc."

" Nếu như vậy, ta lệnh cho ngươi mang theo một vạn nhân mã, ngươi là chủ tướng...Ba Tài!"

Trương Mạn Thành hét lớn một tiếng, một gã cừ suất nhánh chóng đứng ra, " Đại soái có gì phân phó?"

" Ba Tài, lệnh ngươi làm phó tướng, dẫn theo nhân mã hiệp trợ Phi Yến đi trước Toánh Xuyên, chờ cho Bành Thoát, Hàn Trung đến, bốn người các ngươi sau khi hợp binh phải ngăn cản quan quân tiến về phía Nam Dương, ta không quản các ngươi dùng thủ đoạn gì, sử dụng biện pháp gì, khi Uyển huyện chưa được công phá thì các ngươi không thể để cho quan quân tiến đến đây, nghe rõ chưa?"

Trử Yến cùng Ba Tài đồng thời nhận mệnh. Nhưng trong lòng Trử Yến lại cười khổ không ngừng, Trương thúc quả thực là chơi hắn, cho hắn làm chủ soái, lại cho hắn chỉ huy Ba Tài, nhưng lại làm cho Ba Tài làm phó tướng? Ta đây làm sao có thể huy động binh lính a! Đánh thắng là công lao của Ba Tài; Đánh thua trách nhiệm lại thuộc về ta. Không được, phải nghĩ cách hồi Dự Châu, làm thủ hạ của nghĩa phụ tuyệt không có cảm giác ăn nhờ ở đậu này.

Trong lòng Trử Yến quyết định chủ ý, cho nên cũng không nói cái gì nữa.

Ba Tài là tướng lãnh dưới tay của Trương Mạn Thành, hơn nữa dùng binh không tầm thường, tính tình thì lại chân chất. Có chút thời điểm a, người chính là như vậy, mốn nghĩ nhiều lắm.....

Trử Yến thì đem sự tình nghĩ cho phức tạp, còn Trương Mạn Thành thì nghĩ quá mức đơn giản, để cho Trử Yến đi Toánh Xuyên, trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất, Ba Tài chắc chắn sẽ phối hợp với Trử Yến, đây không là cái gì, đây chính là tính cách của Ba Tài, hắn tuyệt đối sẽ không ngáng chấn Trử Yến.

Nhưng vì Trử Yến nói ít một câu, mà Trương Mạn Thành lại nói thiếu một câu. Hiểu lầm một khi sinh ra thì sẽ không dễ dàng hoá giải, Trương Mạn Thành sau khi nhìn theo hai người rời đi, trầm tư một lát nói: " Truyền mệnh lệnh của ta, quét tước chiến trường, thời gian chính ngọ ngày mai xuất phát, trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy uyển huyện."

" Vâng!"

Lớn nhỏ Cừ suất đều khom người tuân mệnh, Trương Mạn Thành cười lạnh một tiếng: " Uyển huyện sao? Bản thân ta muốn xem ngươi khó đối phó bao nhiêu."

*****

Trời còn chưa sáng, Đổng Phi đã ngủ dậy, hắn khoác một kiện áo choàng đi ra sân, hít một hơi không khí buổi sáng, bắt đầu luyện tập ngũ cầm hí, động tác phi thường thong thả, rồi giống như nước chảy mấy trôi, cực kỳ thư sướng, nếu có người đứng bên cạnh Đổng Phi sẽ phát hiện làn da của Đổng Phi đột nhiên tiến vào cơ thể, sau đó lại xuất ra ngoài, giống như có cái gì ở trong cơ thể của hắn đi lại, khí huyết toàn thân gia tốc vận chuyển......

Dát băng, dát băng....

Khớp xương rất có quy luật vận chuyển không ngừng, mồ hôi từ lỗ chân lông thẩm thấu đi ra ngoài thân thể Đổng Phi. Mà Đổng Phi tựa hồ không có cảm giác, vẫn như cũ chậm rãi tuần hoàn động tác Ngũ cầm hí. Mà bên trong mồ hôi mang theo nhàn nhạt tơ máu.

**************

Phù, Đổng Phi thở dài một hơi, thu thế đứng vững. Trời đã sáng, hắn đối với ánh sáng nhìn một lần, sau đó điều chỉnh hô hấp, tinh thần nhất thời tốt lên.

Ngũ Cầm hí quả nhiên không hổ là lưu truyền thiên cổ dưỡng sinh thuật.

Đổng Phi có đôi lúc suy nghĩ, dưỡng sinh thuật cao minh như vậy, vì cái gì mà dần dần thất truyền chứ?

Tương lai người trong nước lại thích các loại quyền khác, còn dưỡng sinh thuật như thế này lại cố tình quên, võ thuật là khởi nguồn của trung quốc. Đúng rồi, không hiểu Hoa Đà có phải hay không nghiên cứu ra Ngũ cầm hí. Nếu lúc này đây có thể còn sống trở về, nhất định phải cho người đi tìm tung tích của Hoa Đà, đương nhiên, Đổng Phi cũng biết điều này rất khó, tốt xấu Trương Cơ trước kia cũng là Thái thú Trường Sa, cho nên còn có thể tìm ra, nhưng Hoa Đà lại không giống, lão ngao du tứ phương, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ sợ không dễ dàng tìm như vậy.

Hai gã cự ma sĩ xuất hiện tại cửa diễn võ trường, một người trong tay bưng một cái chậu, bên trên chậu còn có khăn sạch, gã còn lại cầm một kiện cẩm bảo, sau khi chứng kiến Đổng Phi đình chỉ luyện công, liền đi tới, " Công tử, trước tiên rửa mặt đã."

Hai người này là một trong những cự ma sĩ lúc trước cùng hắn rong ruổi Tây Bắc, hiện giờ chỉ còn sống hai người, đều là Khương nhân, từng là thân vệ của Bắc Cung Bá, một ngươi kêu là Long Thập nhị, một người kêu là Cuồng Lang.

Đổng Phi chứng kiến bọn họ, trong lòng đột nhien có loại cảm giác khó chịu. Những người này là người đi theo hắn từ Tây Bắc thoát ra, còn chưa kịp hưởng phúc thì đã chết trên chiến trường.

Tiếp nhận khăn lau mắt, Đổng Phi lau đi mồ hôi trên mặt.

Long Thập nhị nhẹ giọng nói: " Chủ công, đã chuẩn bị tốt, những bàn đạp đều đã thu lại, chai móng ngựa thì không thể thu hồi, nhưng Tần thái thú đã giao ngựa cho chúng ta, tất cả đều xửu lý thích đáng, chúng ta bây giờ còn chưa đến ba mươi con ngựa."

Đổng Phi cũng không hỏi Long Thập nhi xử lý như thế nào, lấy khăn lau mặt ném vào chậu nước, từ trên tay Cuồng Lang tiếp nhận cẩm bào.

" Tất cả đều gữ lại đi, đừng có vất đi!"

" Chủ công yên tâm, đều làm tốt, tất cả đều giữ lại chỗ Hoàng tiên sinh."

Thở phào một cái, Đổng Phi nhẹ giọng nói: " Mỗi lần chết đi một huynh đệ, trong lòng của ta...Những người từ Tây Bắc theo ta chính chiến, bây giờ chỉ còn lại hai người các ngươi, Thập nhị, kiểm kê ngựa một lần nữa, từ trong man nhân lựa chọn ra những người biết cưỡi ngựa, các ngươi phụ trách dạy bọn họ Tác mặc chiến thuật, không cần phải tinh thông, chỉ cần hiểu được một chút là được."

" Vâng, chúng ta liền đi an bài. ’

" Còn nữa, sau khi chọn ra, hãy huấn luỵên tốt bọn họ, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ra chiến, nếu có người trực tiếp cãi lệnh thì hãy nói với tam gia, được rồi, chuỵện này ta sẽ đi nói với hắn, người không nghe lời thì giết, sau đó an bài người nghe lời đi vào, những người các ngươi là lực lượng cuối cùng trong tay ta, ta có việc phải dùng!"

" Vâng!"

" Tần thái thú đã đến chưa?"

Long Thập nhị lắc đầu, " Tần đại nhân cùng với mọi người một đêm không ngủ, ở trong đại sảnh thương nghị, sau đó Bàng tiên sinh cũng đi qua, dù sao ta cũng không hiểu bọn họ đang nói gì, tựa hồ tranh luận rất nhiều, vừa rồi Hoàng tướng quân cũng tới, vốn nghĩ muốn gặp ngài, nhưng mà Tần đại nhân gọi hắn qua, nói là có chuyện quan trong cần bàn với hắn."

Đổng Phi ngẩn ra, ngay cả Hoàng Trung cũng được người kêu đi thương nghị sao?

Vì cái gì không ai tìm ta?

Bất quá tưởng tượng cũng không khó, Mời Bàng Đức Công, bởi vì người ta là Kinh tương danh sĩ, có giao tình rất tốt với Thuỷ Kính tiên sinh. Tần cũng tốt, Khoái Lương cũng vậy, tất cả đều là sĩ phu xuất thân, tất nhiên đối với Bàng Đức Công phi thường tôn kính, về phần Hoàng Trung, đó là bộ hạ của Tần, gọi qua cũng rất bình thường, về Đổng Phi, hắn bất quá chỉ là con trai của một Thái thú bỉ phu mà thôi. Đám người Tần chưa chắc để hắn vào mắt.

" Bọn hắn không kêu lão Hoàng đi sao?"

" Hoàng tiên sinh không có đi, một người bận rộn suốt nửa đêm, mãi tới gần sáng mới nghỉ ngơi một chút."

" Vậy là tốt rồi, để cho hắn ngủ tiếp đi, đi theo ta, hắn cũng vất vả.... Thập nhị, các ngươi có cảm thấy đi theo ta có phải uỷ khuất lắm không? Suốt ngày chém giết, nhưng ta lại không thể cho các ngươi một cái xuất thân tốt."

Cuồng Lang sợ hãi nói: " Chủ công, ngài nói quá mức rồi? Ta đi theo chủ công cũng không phải là muốn kiếm một cái xuất thân tốt. Cuồng Lang đi theo chủ công rất sung sướng, có thể thống khoái giết người, thống khoái uống rượu, thống khoái ăn thịt, so với lúc ở Phá Khương còn sung sướng hơn nhiều."

Đổng Phi ha ha nở nụ cười, " Lão Lang, ngươi yên tâm, tương lai ta nhất định lấy cho ngươi một cái xuất thân tốt."

" Vậy ta ơn chủ công trước."

Đổng Phi thay quần áo, không có mặc lại bộ khôi giáp, tuy rằng đã tẩy sách vết máu trên giáp, ở bên cạnh khôi giáp còn đặt hai mươi thanh lao từ trên chiến trường thu thập về, còn chưa kịp tiến hành lau chùi.

Kim Úng cổ chuỳ đặt ngay ở một góc sáng, cũng chưa kịp tẩy rửa, Đổng Phi từ trên giường cầm lấy Trảm mã kiếm, trên người mặc một bộ giáp khải từ Tướng Doanh làm riêng cho hắn, cùng với các bộ khải giáp khác nhau, sử dụng hai tầng da trâu, bên ngoài còn có kim chúc tính chế, mặc trên người rất thoải mái, sẽ không ảnh hưởng đến hành động của Đổng Phi. Cái khải giáp này do tự tay Bồ Nguyên thiết kế. Đây cũng chính là khải giáp mang phong cách nhẹ, đương nhiên lực phòng ngự sẽ yếu đi một chút.

Phía ngoài mặc lên một áo khoác cẩm bào, sau đó đem tóc búi lại, sau đó đi ra phòng. Kỳ thật Đổng Phi không thích để tóc dài, bất quá thân thể do cha mẹ sinh ra, không thể tuỳ tiện vất bỏ. Đổng Phi nhập gia tuỳ tục, nhưng mười mấy năm vẫn không có thói quen.

Đi ra khỏi phòng, Đổng Phi lập tức hướng về phía hậu viện đi tới. Tần bởi vì mới nhậm chức, cho nên gia quyến còn chưa đến, vì vậy hậu viện tạm thời lưu lại cho đám người Đổng Phi, xem như một loại tôn trọng. Mới đi được một lúc thì thấy Bàng Thống từ phương hướng diễn võ trường chạy tới, hai gã người hầu cũng đi theo phía sau.

" Đại A Sửu, đại A Sửu!"

Khoảng cách còn rất xa thì dã nghe tiếng gọi của Bàng Thống.

Đó là một tiểu ốc sên, so với Gia Cát Lượng còn muốn dính người hơn.

Đổng Phi đành phải ngừng quốc bộ, nhìn Bàng Thống chạy tới, ngồi xổm người xuống ôm hắn vào lồng ngực.

" Tiểu A Sửu, như thế nào lại dậy sớm như vậy? Sao lại thở hổn hến, định đi đâu? Qua đây, qua nói cho Đại A Sửu."

" Đi diễn võ tường nhìn những người đó luyện võ, bất quá không có ý nghĩa, ta xem trong chốc lại sau đo không muốn nhìn nữa."

" Đúng vậy, vũ đao lộng thương không phải là sở trường của Tiểu A Sửu, chờ tương lai tiểu A Sửu học xong bổn sự, sau này ngay cả Đại A Sửu cũng không phải đối thủ của ngươi."

" Đại A Sửu, huynh hiện tại muốn đi đâu?"

" Đổng Phi nói: " Đi qua nhìn Đại ca, thuận tiện xem mấy người ấy thương thể thế nào."

" Ta và huynh cùng đi."

Hai gã người hầu chứng kiến bộ dạng Bàng Thống, bất đắc dĩ cười khổ. Bất quá bọn họ rất bội phục Đổng Phi, ít nhất có thể làm cho vị thiếu gia có tính tình cổ quái này thành thật, đây cũng chính là một loại bổn sự.

Đổng Phi cười đáp ứng, một tay ôm Bàng Thống, hướng về phía mã thất đi đến.

Mã Chân cũng tính ở không quá xa, nhưng vị trí tương đối hẻo lánh, người ở nơi này chủ yếu là người bị thương, cần phải có hoàn cảnh yên lặng để nghỉ ngơi, Hoàng Thiệu cũng chính vì nguyên nhân này nên mới an bài cho hắn ở chỗ này, nhưng lại cấp hai vị hàng xóm cho Mã Chân không được tốt lắm, Điển Vi cùng với Sa Ma Kha là hai gã tửu quỷ, làm cho Mã Chân đau đầu không thôi.

Còn không tiến vào sân đã nghe một cỗ mùi rượu, Đổng Phi đi vào sân chỉ thấy hai người ngồi dưới gốc đại thụ, nâng ly cạn chén rất là vui vẻ.

" Nhị ca, lại đây uống rượu a!"

Thấy Đổng Phi đi vào, Sa Ma Kha hô to, điển hình là có vẻ uống hơi nhiều.

Điển Vi đứng lên vừa muốn hành lễ, lại bị Đổng Phi đỡ lấy, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng: " Ca ca, các người uống rượu không quan hệ, nhưng phải chú ý đến thân thể, các người đều bị thương, cứ như vậy buổi sáng nếu uống rượu đối với thân thể cự kỳ không tốt."

" Không sao, chỉ là vết thương nhỏ...."

Sa Ma Kha gào to nói: " Nhị ca, nghe huynh nói, ta cùng với đại ca không phải đàn bà, chỉ bị thương chút ngoài da thôi."

" Lão tam, câm miệng!"

Đổng Phi trừng hai con mắt nhỏ và dài quát lên, Sa Ma Kha hoảng sợ, lập tức im miệng.

Ba người kết bái, Đổng Phi tuy tuổi không phải lớn nhất, nhưng lại là trung tâm của ba người. Điển Vi ha ha cười, " Nhị đệ, đệ không cần lo lắng, trong lòng ca ca có tính toán, nhưng mà đệ phải chú ý thân thể mới được, đệ còn nhiều chuyện lớn phải làm a."

Đổng Phi không sợ Điển Vi trừng mắt với hắn, nhưng lại ngăn không được Điển Vi nói loại nhẹ nhàng này.

" Được rồi, vậy hai người chú ý một chút, đừng cho lão tam uống nữa, gia hoả này tửu lượng không có mà tửu phẩm lại càng kém."

Điển Vi cười gật đấu đáp ứng.

" Ta đi xem Văn công tử, đại ca uống ít thôi!"

" Đệ cứ đi....."

Điển Vi liên tục đáp ứng, bất quá nghe vào nhiều hay ít, Đổng Phi cón chút hoài nghi. Còn nhiều thời gian, hay là chậm rãi khuyên giải đi sao, nhớ rõ Điển Vi ở trong Tam quốc cũng bởi vì uống rượu mà đánh mất tánh mạng, nếu không sửa đổi tật xấu này của hắn, sớm hay muộn sẽ tạo thành sai lầm lớn, Đổng Phi trong lòng có tính toán, như thế nào mới khuyên bảo được Điển Vi, thì cước bộ đã đi vào trong sương phòng, Mã Chân đang xem thương thế cho Văn Sính, thấy Đổng Phi liền đứng dậy hành lễ.

Buông Bàng Thống, Đổng Phi dò hỏi: " Tình trạng Văn công tử như thế nào?"

Mã Chân lắc đầu nhẹ giọng nói: " Cũng không phải vết thương trí mạng...Nhưng chân Văn công tử có thể có phiền toái."

"A?"

" Bị thương gân cốt."

Đổng Phi cau mày hỏi: " kết quả sẽ như thế nào?"

" Không biết được, bất quá có thể sống. Chân y thuật không cao minh, thẹn với kỳ vọng chủ công, loại ngoại thương này không phải Chân am hiểu."

" Vậy có biết người nào có tài trị ngoại thương không?"

Mã Chân suy nghĩ một lát nói: " Gia sư có một người bạn tốt, tên là Hoa Đà, người này am hiểu ngoại thương, nhưng hành tung người này rất khó nắm bắt, cho nên...Hơn nữa, cho dù là tìm được chỉ sợ cũng không kịp, thương thế của Văn công tử một khi ổn định, sẽ rất khó chữa khỏi."

Nói xong, Mã Chân ở bên tai Đổng Phi nhẹ giọng nói: " Văn công tử tựa hồ rất để ý đến vết sẹo, tình thần có vẻ sa sút."

Cứ nhiên còn có loại sự tình này?

Đổng Phi gật gật đầu, đi tới bên giường Văn Sính, " Văn công tử, khoẻ không?"

Khuôn mặt Văn Sính không chút thay đổi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Đổng Phi, xem như chào hỏi.

Hỏi vài cầu đều là tự mình hỏi. Trong lòng có điểm mất hứng, Đổng Phi ngày hôm qua ở khố phủ thất thố, chủ yếu là bởi vì nhớ tới lai lịch của Văn Sính, Người này ở trong Tam quốc có từng xuất trướng, từng là đại tướng của Lưu Biểu, sau đó quy thuận Tào Tháo, mà điều sâu sắc nhất chính là dùng kế doạ lui Tôn Quyện, người thứ nhất sử dụng không thành kế trong tam quốc không phải Không Minh mà là Văn Sính.

Hoàng Trung...Đổng không phải không muốn mời chào mà là mời chào người này quả thực khó khăn.

Tình tình Hoàng Trung cương liệt, hơn nữa lại cực kỳ trung tâm, điểm này trong bình thư cũng có thể cảm nhận. Hơn nữa ngày hôm qua Hoàng Trung đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến cho Đổng Phi hơi giật mình, cho nên Đổng Phi tạm thời không có ý định này. Mời chào thành công cứ nhiên là rất tốt, nhưng nếu thất bại, về sau khó mà nói chuyện với nhau. Cho nên Đông Phi nghĩ tới lai lịch của Văn Sính, cho nên ánh mắt dừng lại trên người Văn Sính, muốn thử mời chào.

Ai nghĩ rằng, Gã gia hoả này tình thần lại sa sút đến vậy. Điều này làm cho Đổng Phi rất căm tức.

Không ngờ hiệu ứng con bướm làm cho một cái tương lai ngưu nhân lại trở thành như vậy.

Sau khi ở một bên khuyên giải, Văn Sính không phản ứng chút nào. Đổng Phi bảo mọi người đi ra ngoài, ngồi ở trên giường, trầm mặc hồi lâu nói: " Văn công tử, ta muốn mời ngươi đi Hà Đông!"

Ánh mắt Văn Sính đột nhiên sáng ngời, trừng mắt nhìn Đổng Phi, trên mặt tựa hồ có chút sinh khí. Nhưng lập tức lại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như trước kia.

" Sính đã trở thành phế nhân, Phi công tử muốn sính đi Hà Đông làm cái gì? Chẳng lẽ là đang thương hại SÍnh? Sính không cần thương hại."

Vừa nghe lời này, Đổng Phi có điểm mất hứng.

" Văn công tử, ta và ngươi cũng từng kề vai chiến đấu, Phi mặc dù bất tài nhưng cũng không phải loại lấy lợi ích làm trọng, Phi xem công tử là người có đại tài, nhưng vì một chút thương tổn mà sa sút tinh thần? Không biết bao nhiêu cổ nhân, thân đều mang tàn tật, Tôn Tẫn mất đi hai chân nhưng lại có thể dùng binh pháp nổi tiếng thiên hạ, sau đó lại chính tay giết chết cừu nhân; Tư Mã Thiên chịu hủ hình, loại nào nhục nhã mà chưa từng trải qua...Văn công tử, ngươi hiện giờ chỉ có chút thương tích lại có bộ dạng như vậy, nói thật, Phi khinh thường ngươi."

Văn Sính nổi giận, " Ngươi biết cái gì? Tôn, Tư Mã Thiên là cái thế kỳ nhân, Sính nào có thể so sánh với bọn họ? Sính bất quá chỉ là nhất giới vũ phu, chân không dùng được, mặt cũng bị phá, giống như yêu quái. Ai dám dùng ta, ai dám dùng ta?"

Nhìn Văn Sính giương nanh múa vuốt, Đổng Phi rốt cuộc xác định một việc, Gã gia hoả này bị đả thương cũng tính không nặng, lại chứng kiến cảnh hắn nửa chết nửa sống, lại cảm thấy trong lòng không hiểu phẫn nộ. Chỉ là một chút thương tổn, có cần như vậyh không?

Hắn cầm lấy cổ áo của Văn Sính, kéo cổ Văn Sinh từ giường lên.

" Văn Sính, ta xem sai ngươi.... Ngươi ngay cả nữ nhân cũng không bằng!"

" Ngươi nói cái gì?"

Vắn Sính mở to hai mắt, giận giữ hét lên: " Ngươi lặp lại lần nữa."

" Ta nói ngươi ngay cả nữ nhân cũng không bằng."

Đổng Phi chỉ vào mặt Văn Sính mắng: "Không phải là trên mặt có một vết sẹo, ngươi đã muốn sống muốn chết? Con mẹ nó, ngươi dựa vào khuôn mặt ăn cơm sao? Nam tử hán đại trượng phu, mạng có thể đoạt, nhưng chí không thể mất, ngươi một chút thương ấy là cái gì? Ngươi đi theo ta, đi theo ta nhìn xem...."

Đổng Phi lôi Văn Sính ra khỏi phòng, chỉ thấy trong viện mọi người đều giật mình nhìn hắn.

Ngón tay chỉ Điển Vi, Đổng Phi cả giận: "Ca ca ta trời sinh có tướng mạo xấu xí, bị bao nhiêu người nhạo báng, ngươi xem hắn có ý chí tinh thần sa sút không? Xem Tam đệ của ta, làm một man nhân nhưng chưa bao giờ mất đi ý chí. Còn ta, ngươi lại nhìn ta.... Ta sinh ra mang theo diện mạo này, cho nên người ta bảo ta là yêu quái, thiếu chút nữa bị dìm xuống nước cho chết, lâu nay đến giờ, mọi người nhìn thấy chúng ta đều bảo chúng ta một tiếng sửu quỷ, nhìn chúng ta bằng một ánh mắt khác thường, nhưng chúng ta không oán, chưa bao giờ oán, tướng mạo tính là cứt chó gì, bộ dạng nếu như dễ nhìn, nhưng mà không có chí khí thì cũng như cứt chó giống nhau."

Nói xong liền đẩy ngã Văn Sính.

Đổng Phi nói tiếp: " Người què thì làm sao? Ngươi là tướng quân, ngồi tên lưng ngựa chẳng lẽ lo lắng không giết được địch nhân? Đều là lấy cớ, ngươi nói đều là lấy cớ.... Văn Sính, ta xem ngươi đường đường là nam nhân, nhưng từ hôm nay trở đi mặc quần áo nữ nhân, sau đó đi thêu thùa đi, mẹ nó, Đổng Phi ta mặc dù không phải anh hùng, nhưng cũng tự nhân là đường đường nam tử hán, nhưng chưa bao giờ thấy loại nam nhân như ngươi, chết thì không tính, nếu không chết thì mặc quần áo nữ nhân, cả đời trốn trong phòng đi sao."

Lời mắng này có chút ác độc, người trong viện sắc mặt đều thay đổi.

Tiểu Bàng Thống chưa bao giờ thấy Đổng Phi hung ác như vậy, kinh ngạc nhìn Đổng Phi, không nói được lời nào.

Hai tròng mắt Văn Sính tựa hồ phun ra lửa, hai tay không ngừng run rẩy, đột nhiên lớn tiếng quát: " Sửu quỷ, ngươi có thể giết ta, nhưng không được nhục ta!"

"Là nhục ngươi thì sao, thế nào?"

Đổng Phi khinh miệt cười, vất trảm mã kiếm trước mặt Văn Sính, " Là nam nhân thì cầm lên vũ khí đi tới giết ta a! Đại trượng phu có thể chết không thể nhục, nếu ngươi ngay cả dũng khí cầm vũ khi lên cũng không có, thì ngươi ngay cả nữ nhân cũng không bằng."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<