Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 013

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 013: Giết Chóc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

" Hu!"

Đổng Phi dừng ngựa, nhìn về phía gã tiểu mã nô đang chạy về phía trước.

Không thể không bội phục tiểu gia hoả này, đã chạy thời gian lưỡng nén hương, mà tên gia hoả này vẫn chạy phía trước hắn.

Những tiếng hí của ngựa, và những con chó săn thỉnh thoảng chạy xung quanh còn gầm gừ một hai tiếng, mà tiểu mã nô chạy lại quỳ rạp xuống đất nghe ngóng, một lát sau mới chạy lại quỳ trước ngựa Đổng Phi nói: " Thiếu gia, bọn họ hình như thay đổi phương hướng."

" Thay đổi phương hướng? Vậy phải đi hướng nào?"

" Những người này rất khôn khéo, hiển nhiên là có người thủ lĩnh thông minh cố ý bố nghi trận. Thiếu gia, tiểu nhân sợ chúng ta bị lừa."

" Bị lừa?"

Một trận gió nhẹ xẹt qua làm cho Đổng Phi không tự chủ được đánh rùng mình, Ánh mắt sáng quắc nhìn về phía mã nô, khuôn mặt kia bình thường đã làm cho người ta sợ hãi, huống hồ bây giờ lại được che lại bằng mái tóc, càng làm cho người ta sợ hãi thêm mấy phần.

Mã nô run run nói: " Lúc nãy một đường truy đuổi thì đối phương đã tiến hành ba lần chuyển hướng."

Đổng Phi trầm ngâm không nói, đem khảm đao đặt trên yên ngựa, trong mắt hiện lên một đạo tia sáng.

" Nói tiếp đi!"

" Lần đầu tiên chuyển hướng là phía bờ sông, từ bọn họ lưu lại chứng cứ thì đại khái còn khoảng hơn ba mươi người, isau đó là đến một đồi núi trọc lại chuyển hướng một lần nữa, tuy rằng bọn họ kịch liệt che dấu nhưng tiểu nhân cảm thấy có chỗ nào không đúng, vừa rồi tiểu nhân lưu ý xem xét rốt cục phát hiện vấn đề là chỉ có ngựa không có người!"

Đổng Phi đột nhiên rùng mình một cái." Ngươi nói cái gì?"

Mã nô nuốt một ngụm nước miếng nói: " Hoặc là nói, người của họ thì giảm nhưng ngựa thì không giảm, nhưng ít nhất là có hai phần ba số ngựa là không có người cưỡi. Nói cách khác, bọn họ lần đầu chuyển hướng đã bỏ ngựa rời đi."

Ngón tay Đổng Phi đặt trên cán đao, làm phát ra tiếng kêu vang.

" Ngươi...... Chính là ngươi, Lại đây!"

Hắn chỉ ngón tay vào Đổng Ngạc, trầm giọng hỏi: "Ngươi xác định là nghe những người đó muốn đi tìm Đốt mâu khương sao?"

" Tiểu nhân nghe đúng như vậy."

" Bọn họ có bao nhiêu người?"

" Ước chừng khoảng hơn bốn mươi người, trong đó có một ít bộ phận là đi bộ tới, có thể nói là có khoảng ba mươi con ngựa."

Đổng Phi hít một hơi dài, " không tốt, bị lừa!"

" Thiếu gia, sao lại thế này?"

" Ngươi nói không có nhiều ngựa, chỉ có hơn ba mươi con ngựa, nếu các ngươi nói đúng, thì bọn tặc tử thái bình đạo đi trên đường gặp phải đồng bọn, hơn nữa số lượng lại không ít, nếu không thì cũng không bỏ nhiều ngựa như vậy ..... Mười mấy người cưỡi ngựa nhiễu loạn phán đoán của chúng ta, vậy thì còn người khác, những người khác đi đâu?"

" Việc này...."

Đổng Phi vỗ cái trán: Học binh pháp thời gian dài như vậy mà ngay cả kế điệu hổ ly sơn cũng không nhìn ra.

" Toàn quân nghe lệnh. Hồi mục trường, nhanh hồi mục trường..."

Đổng Phi vừa kịp phản ứng, chỉ sợ những người đó hội hợp lại thì sẽ chú ý đến mục trường, hiện tại hắn đã kéo đi hơn phân nửa lực lượng của mục trường, mục trường bây giờ chẳng phải là gặp nguy hiểm? Đại tỷ cùng với Lục Y cũng gặp Nguy hiểm?

Không ngờ Mã nô lại ôm lấy đây cương của Đổng Phi.

" Ngươi muốn chết!"Đổng Phi giận dữ, đưa đao lên muốn giết Mã nô.

Mã nô lớn tiếng nói:" Thiếu gia, xin nghe tiểu nhân một lời. Những người đó có lẽ đi tập kích mục trường, nhưng khó có thể đảm bảo tứ tiểu thư ở trong tay bọn họ a, vạn nhất tứ tiểu thư lại ở trong tay mười mấy người kia, thì làm thế nào mới tốt?"

Khảm đao đang ở trên không trung đột nhiên cứng đờ.

Con mắt dài và nhỏ của Đổng Phi nheo lại nhìn Mã nô hỏi: " Ngươi tên gì?"

" Tiểu nhân kêu Tiểu Thiết."

" Nếu ta cho ngươi mang theo người, ngươi có thể hay không đuổi theo đám gia hoả này."

" Chỉ cần bọn họ đang ở gần đây, tiểu nhân nhất định sẽ tìm thấy."

Đổng Phi nói: " Mười mấy địch nhân, ngươi cần bao nhiêu người giúp đỡ?"

Tiểu Thiết ưỡn bộ ngực không có chút thịt nói: " Thiếu gia, ngài cũng quá coi thường tiểu nhân. Tiểu nhân tuy thân hình đơn bạc, tuổi tuy rằng không lớn, nhưng so về giết người thì tiểu nhân so với người khác cũng không kém, bhỉ cần cấp cho tiểu nhân mười người, không, nhiều nhất là tám người, tiểu nhân sẽ lấy đầu bọn họ đến gặp ngài."

" Đổng Ngạc!"

" Có tiểu nhân!"

" Mang theo hai mươi người, nghe theo phân phó của Tiểu Thiết. Nếu tìm được đối phương, một tên cũng không lưu. Nếu tứ tiểu thư trong tay bọn họ, phải đem an toàn trở về, nếu ngươi làm cho tố, thiếu gia đảm bảo cho ngươi một cái tiền đồ tốt."

Đổng Ngạc nghe xong, vui sướng vạn phần.

Mặc dù biết Đổng Phi trong nhà không có quyền thế, nhưng hắn lại được lão phu nhân thương yêu, lại quan hệ tốt với hai vị tiểu thư cùng với giáo uý Ngưu Phụ, mà cho dù hắn không nói thì chỉ cần hai vị tiểu thư nói tốt trước mặt của Ngưu giáo uý một câu, Đổng Ngạc hắn sẽ được thăng chức rất nhanh.

" Tiểu nhân nhất định không nhục sứ mệnh."

Đổng Phi nhìn thoáng qua mã nô, đột nhiên cười nói: " Tiểu Thiết, không quản ngươi có cứu về hay không cứu tiểu thư, sau này ta sẽ cho ngươi một xất thân tốt, từ nay về sau ngươi sẽ làm thân vệ của ta, Ta ban ngươi họ Đổng, tên là thiết .... Đổng Thiết, đây là tên của ngươi sau này."

Mã nô nhất thời quá vui mừng, vội vàng quỳ xuống trước ngựa Đổng Phi nói: " Đổng Thiết nhất định sẽ không phụ công ơn của Chủ công."

" Chúng ta đi!"

Đổng Phi vội vàng mang người đi nhanh giống như một trận gió. Mà Đổng Thiết lúc này lại phát ra thanh âm kỳ quái, Mục Dương khuyển lập tức chia ra bốn đường mà chạy đi.

" Đổng Ngạc kỳ quái hỏi: " Tiểu tử, ngươi làm gì vậy?"

Nhãn tình Đổng Thiết hơi nheo lại, Khuôn mặt thanh tú mang theo sự hung ác, nói: "Ta muốn xác định bọn họ đi hướng nào, đồng thời cũng rút gọn phạm vi tìm kiếm, bọn họ hoạt động càng gần, chúng ta lại càng ít phải dùng sức."

Tiểu tử này, thật sự không đơn giản!

*****

Đổng Ngạc vốn là không phục sự chỉ huy của Đổng Thiết, nhưng khi nghe hắn nói thế mà trong con ngươi lại có màu đỏ, lập tức liền tỉnh ngộ, thiếu niên này cũng không giống hắn bộ dạng thanh tú như vậy, Cùng là khương nhân, hắn tất nhiên cũng hiểu được tâm tư của đối phương. Ai không muốn nổi bật, ai không muốn tiền đồ, hắn muốn chẳng lẽ Tiểu mã nô lại không muốn sao?

********

Một nén nhang thời gian, Đổng Phi cùng đám người đã đi tới một khúc rẽ.

Hắn dừng chiến mã, hướng chỗ rẽ hai bên nhìn lại, một bên chỗ rẽ là hướng đi mục trường, một hướng là rẽ về phía Lâm Thao.

" Thiếu gia, sao dừng lại?"

Đổng Phi giống như tự mình nói: " Nếu có thể bày ra kế Điệu hổ ly sơn hiển nhiên là có cao nhân chỉ điểm, làm cho đoàn người của mục trường điều động đi, đại tỷ tất nhiên sẽ điều động nguời ở trong thành đến để bảo vệ mục trường."

Hắn đột nhiên hỏi tên gia tướng bên cạnh: " Nếu như là ngươi, ngươi sẽ cướp đọat mục trường hay là cướp Lâm Thao?"

Tên gia tướng đột nhiên được Đổng Phi hỏi liền sửng sốt, do dự chốc lát nói: " Nếu có thể, tốt nhất là tận diệt. Nhưng là mục trường thủ hộ nghiêm mật, cũng không phải dễ đọat, mà khương nhân lại không thiếu trâu ngựa, mà trong thành lại có vàng bạc, tài bảo, cùng với nữ nhân, đây mới chính là thứ họ muốn lấy...Nếu biết rõ cửa thành thủ vệ lỏng lẽo, nếu là tiểu nhân thì sẽ cướp ở trong thành."

Đổng Phi không khỏi nở nụ cười, cười đến phi thường quỷ dị.

Trong bóng đêm, nụ cười của hắn quả thực làm cho người ta sợ hãi, hai con ngươi nhỏ và dài giống như tiểu xà phun ra nọc độc cực kỳ âm lãnh.

Gia tướng run run nói: " Thiếu gia, nếu như tiểu nhân nói sai, xin ngài tha cho."

" Nói sai sao? Không, Ngươi nói không sai. Ngươi ..... gọi là gì?"

" Tiểu nhân tên là Hồ Xích Nhi."

Đổng Phi ngẩn ra, theo bản năng nhìn tên gia hoả kia liếc mắt một cái. Hồ Xích Nhi, tên này có vẻ rất quen tai, nhưng nghĩ không ra đây chính là nhân vật nào, nhưng đã xuất hiện trong Bình thư, một khi đã như vậy thì cũng xem như là nhân tài.

" Hồ xích Nhi, ngươi nói rất đúng!" Đổng Phi quay đầu ngựa nghĩ: " Gia hoả này có suy nghĩ như vậy ... thật sự là cao minh, cao minh.... Toàn quân nghe lệnh, hướng Lâm Thao xuất phát."

Hồ Xích Nhi ngạc nhiên hỏi: " Thiếu gia, không đi mục trường sao?"

" Ngươi cũng đã nói, mã tặc không có hứng thú với súc vật!"

Đổng Phi thúc dục chiến mã, ra roi đánh ngựa. Gần Hai trăm gia tướng đầu tiên là ngẩn ra sau liền theo sát Đổng Phi hướng về phía Lâm Thao chạy tới.

Giống như Đổng Phi sở đoán, Lâm Thao bây giờ đang lâm vào một mảnh biển lửa.

Gần ngàn tên Mã tặc cơ hồ phá tan cửa thành không có chút phòng ngự của Lâm Thao, ở trên đường phố phóng ngựa chạy như bay, lấy đao giết người, những cấy đuốc thì ném vào nhà dân, một số tên mã tặc thì đá mạnh cửa nhà dân rồi nhe răng vào bắt nữ nhân đè xuống đất. (DG:Ta lúc này cũng muốn làm mã tặc)

Người có ý đồ phản kháng lập tức bị chém thành hai nửa.

Mà Đại môn của Đổng Phủ lại gắt gao đóng lại. Mấy trăm tên mã tặc thay nhau đánh sâu vào, còn ném đuốc và Đổng phủ. Gia tướng bên trong được Đổng Phu nhân chỉ huy, phấn khởi phản kích. Tuy rằng sự việc phát sinh đột ngột, nhưng Đổng Phu nhân không có chút nào bối rối.

Nàng mặc một thân khôi giáp, ngồi ngay ngắn trong phòng khách, mặt bàn trước mặt được đặt ngay ngắn một thanh bảo kiếm.

Trước phòng khách đã có gia tướng dắt ngựa. Một ả nô tỳ rót rượu cho Đổng Phu nhân, từ phía ngoài phủ không ngừng truyền vang, những tiếng kêu thảm thiết, nhưng Đổng Phu nhân tựa hồ không nghe thấy, cứ một ly rồi thêm một ly, càng lúc uống càng nhiều, mà bàn tay nắm bảo kiếm càng vững.

Hai người kiện phụ nâng lão phu nhân tới, đi theo phía sau Bà là huynh trưởng Thành Phương.

" Nương, Ngài sao lại đến đây?"

" Ta dến xem, hắc hắc .... Không nghĩ tới Đổng Gia ta an phận thủ thường hai năm, đã có người muốn cưỡi trên đầu chúng ta, Tức phụ *(Con dâu)Con có sợ hãi?"

Đổng Phu nhân cười to nói: " Nương, Nói thật với ngài, chỉ là mấy trăm tên mã tặc, không có tư cách làm cho Hoa Man con sợ hãi, Nương, mời ngài ngồi, có Hoa Man nơi này lũ gia hoả này mơ tưởng công phá Đổng Phủ, người đâu, rót rượu cho Lão Phu nhân."

Có nô tỳ đã lại rót rượu cho Lão phu nhân ngồi xuống bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Thành Phương ngồi xuống ngay cửa chỗ đại sảnh, cởi từ trên lưng xuống lấy ra một thanh trường thương tối như mực.

Lão ngồi ngay trước cửa đại sảnh, hai mắt nhắm lại.

Thanh âm bên ngoài gào thét càng ngày càng lớn, mà Đổng Phu nhân lại có chút men say.

" Người đâu, đưa đao tới!"

Có một nô tỳ nâng đến một thanh đại đao, Đổng Phu nhân sải bước đi ra ngoài phòng khách, nhảy lên lưng ngựa vác theo thanh đại đao.

" Nương, thỉnh Ngài chờ, con dâu nhất định sẽ lấy đầu của mấy tên tiểu tặc nay làm thức ăn để uống rượu."

Lão Phu nhân mỉm cười, đem ly rượu trước bàn bưng lên nói: " Tức Phụ cứ việc đi, nương ở chỗ này chờ đồ nhắm!"

Nói xong, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Đổng Phu nhân cười dài một tiếng, giục ngựa rời đi. Hơn mười gia tướng theo sau nàng, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Lão Phu nhân cười nói: " Đại ca, không biết A Sửu đã chọc tổ ong võ vẽ nào?"

Thành Phương gật đầu nói: " Chắc là chọc phải hai tên gia hoả đang bị giam trong phòng. Bất quá bọn tiểu tặc này cũng có chút bổn sự, cứ nhiên còn có thể xuất ra nho nhỏ kế sách. Hiện tại chắc A sửu đã tỉnh ngộ, chắc là đang hướng về trong thành đuổi tới."

" Không biết có vượt qua không!"

Lão phu nhân thì thào nói, cặp mắt màu trắng hướng về phía phòng khách nhìn ra.

*****

Đại môn màu đỏ thắm của Đổng phủ đã bị thiêu đốt, phía trên cửa Đổng phú có bức hoành phi chạm hình rồng viết hai chữ " Đổng Phủ" đã bị hoả diễm bao quanh.

Đổng Phủ bị thiêu đố, phía tiền viện cùng với tất cả phòng ốc đều bị hoả diễm cắn nuốt.

Rất nhiều gia nô nằm trong vũng máu, cũng có sống cũng có chết, nhưng chỉ nghe được những tiếng rên rỉ, thống khổ và dày vò. Phía gần đại môn có cây cổ tùng hơn hai trăm năm giờ phút này giống như một cây đuốc khổng lồ đứng sững giữa sân Đổng Phủ, làm cho đêm tối bị phá lệ trở nên rõ ráng hơn.

Lâm Thao Thành đã bị bao phủ trong ngọn lửa......

Một gã thái bình đạo trong tay cầm đuốc, một tay cầm mộc côn, đứng diễu võ giương oai.

Trong đó có không ít bọn lưu manh ở Lâm Thao, một đám dùng khăn vàng trùm đầu kêu gào vọt vào nhà dân.

Một gã nam tử có dáng người khôi ngô từ phía ngoài Đổng phủ giơ đao chém giết. Ánh mắt hắn híp lại, thỉnh thoảng còn nhìn sắc trời, khuôn mặt hiện lên nét sầu lo, nắm tay nắm chặt lại.

" Cừ Suất, sao một cái Đổng Phủ còn khó đánh hơn một cái huyện nha? Các huynh đệ bị chết và bị thương hơn một trăm người, còn không thể phá đại môn của bọn họ, nếu để lâu, binh lính của Lâm Thao trở về thì chúng ta chết chắc."

Tráng niên nam tử lắc đầu, lại nhìn sắc trời.

" Đốt Mâu thủ lĩnh, ngươi cứ yên tâm, ta đã hỏi thăm qua, gã Ngưu Phụ kia chính là tên có lực nhưng không có trí, là một gã không có mưu lược, mà Đổng gia tiểu nhi bị giữ chân tại mục trường, trước ta lại thả ra tiếng là muốn làm kế nghi binh cho đám người ở mục trường, quan binh bây giờ khả năng là đang ở mục trường, chờ bọn hắn phát hiện được thì chúng ta đã sớm đi rồi. Đột Mâu thủ lỉnh, Đổng Gia là nhà giàu nhất ở Lâm Thao, Hơn nữa Đổng Trác lão nhi là thái thú hà đông, tất nhiên là thủ vệ phải sâm nghiêm. Bất quá tài bảo cùng với nữ nhân trong nhà của hắn rất nhiều .... Nếu có thể lấy được gia sản của Đổng gia, thì thủ lĩnh có thể nuôi mấy vạn người cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó Tây Lương ai là đối thủ của ngươi? Chỉ sợ lúc đó Triều đình còn phải khoản đãi ngài nữa đấy chứ."

Đốt mâu thủ lĩnh chính là một tên nam nhân cao lớn thô kệch. Khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo giáp da thú, vai trái loã lồ, lông ngực có màu đen nhìn có thể thấy được. Ở trên đầu thì cạo trọc lóc, không có một sợi tóc nào. Vẻ mặt thô kệch, trên tai còn đeo những chiếc vòng đồng. Trong thanh cầm một thanh Khai sơn phủ dính đầy máu tươi.

Nghe tráng niên nam tử nói như thế, cặp ngưu nhãn nhất thời loé ra ánh sáng, hắn đột nhiên giơ cao đại phủ, gầm rú nói: " Các con của ta, đánh cho ta.... Ai là người vào phủ đầu tiên sẽ thưởng cho hắn mười nữ nhân người hán."

Đốt mâu khương nhân lập tức giơ lên đao thương hưởng ứng, gào thét tận trời. Máu và lửa đã kích thích những gia hoả kia càng nổi điên, hung hăng đánh mạnh vào Đổng Phủ.

Đột nhiên đại môn mở rộng, theo ra là một đội nhân mã, cầm đầu chính là một nữ nhân mặc khôi giáp, ngồi trên con chiến mã Ngũ Hoa Thông, trong tay cầm một thanh thêu nhung đại đao. ữư nhân vừa ra liền hét lên một tiếng: " Bọn tiểu tặc nơi nào, Bạch Khương Hoa Man ở đây sao còn không đầu hàng, còn chờ đến khi nào?"

Đám người khương nhân không ngờ Đổng gia đột nhiên tấn công, trong lòng không khỏi có chút nao nao.

Cũng chính lúc bọn khương nhân ngẩn ra, thì thanh thêu nhung đại đao từ không trung xẹt ra một đạo hàn quang, chỉ nghe tiếng kêu thảm liên tiếp, bốn năm khương nhân bị chém xuống ngựa, theo sát nữ nhân chính là đoàn người ngựa bọn gia tướng theo giết ra ngoài, tuy nhân số không nhiều lắm nhưng lại làm cho bọn Đốt Mâu khương nhân luống cuống.

Nhãn tình Đốt mâu thủ lĩnh sáng lên: " Tiểu nương tử này ta thích, các hài nhi, chớ thương tổn đến nàng, bắt sống cho ta."

Khoé miệng nam tử hơi nhếch lên, ánh mắt hèn mọn nhìn thoáng qua Đột mâu thủ lĩnh.

Đốt mâu thủ lĩnh không có nhìn thấy biểu tình của nam tử, ánh mắt chỉ tập trung nhìn viên nữ tướng kia, hắn mãnh liệt thúc dục toạ kỵ, múa thanh đại phủ, đứng một bên quát to: " Tiểu nương tử, hãy làm phu nhân của ta đi."

" Đang..."

Khai sơn phủ bổ vào cán của thêu nhung đại đao, toạ kỵ phía dưới là ngũ hoa thông hí lên một tiếng. bốn vó mềm nhũn, đem hất nàng rớt xuống. Nữ nhân bất chấp lăn một vòng trên mặt đất, đại dao vung ra chặt đứt ba chân ngựa, nàng vừa đứng lên thì Đột mau thủ lĩnh đã vọt lại trước mặt nàng.

Đại phủ hung hăng đánh mạnh xuống. Nữ nhân đã nếm qua lực lượng của tên gia hoả này cho nên không dám ngạnh đỡ, đầu đao vừa chuyển, nhẹ nhàng dán vào thanh đại phủ. Phủ mặc dù bị đẩy ra nhưng lực lượng lại không biến mất, làm nữ nhân suýt té trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Đốt mâu thủ lĩnh mừng rỡ, lấy tay định bắt lấy nữ nhân.

Ngay tại lúc đang nguy kịch vạn phần này thì ở cửa thành vang lên tiếng gào thét, có người nổi giận gầm rú lên một tiếng: "Tên Đốt mâu mọi rợ kia, chớ đả thương mẹ ta, xem thương!"

Thanh âm giống như cuồng sư rít gào, giống như tiếng sấm nổ mạnh giữa trời đêm.

Một mũi hàn quang cách mười trượng phóng tới, phá không mang theo tiếng tít gào chói tai, trong chớp mắt hướng về phía trước mặt Đột mau thủ lĩnh.

Đốt Mâu thủ lĩnh hoảng sợ, theo bản năng giơ đại phủ đem lên đỡ. Đang, một tiếng kêu thanh thuý vang lên, đại phủ kia bị hàn quang đẩy ra. Là một cây trường thương, nhưng không ngờ trong một đoạn xa như thế còn có thể có uy lực như vậy. Đốt mâu thủ lĩnh ngẩng cao đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên xấu xí giống như sư tử, thân cáo tám thước đang phóng ngựa chạy tới.

Có Khương nhân ý đồ chặn lại đều bị hắn một đao chém thành hai nửa. Tư thế kia giống như sát thần, ngựa đi qua nơi nào thì nhấc lên một mảnh tinh phong huyết vũ, tay chân bị chém thì bay tứ tung, vài tên Đốt mâu tướng lãnh vũ lực không tầm thường đi lên đều không thể làm cho thiếu niên kia dừng dừng bước, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Đốt mâu thủ lĩnh.

" Tiểu tặc, để mạng lại!"

Khảm đao giơ lên trời cao, thức này gọi là Châm lửa đốt thiên. Mang theo kình phong đánh mạnh xuống.

Thiếu niên tuy rằng không mặc khải giáp, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm làm cho người ta sợ hãi, người mượn lực ngựa, Đao mượn lực người, chỉ nghe phốc.... Răng, rắc, hai tiếng vang nhỏ. Đốt mâu thủ lĩnh còn chưa hiểu rõ tình huống thì đã bị người ta chém cả ngựa lẫn người thành hai nửa.

Máu tươi ấm áp phun thẳng vào người thiếu niên trước ánh lửa làm cho người ta càng thêm quỷ dị, càng thêm hung ác.

Đại đao nhẹ nhàng chém ra, hai tên khương nhân lập tức rơi xuống, hắn nhảy xuống ngựa, ôm nữ nhân bỏ trên lưng ngựa, quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng: " Người Đổng Phủ đâu?"

Hai gã gia tướng lập tức tiến đến, " Thiếu gia........"

" Đưa phu nhân hồi phủ. Nói cho lão phu nhân không cần lo lắng, A Sửu đã trở lại!"

*****************

Thiếu niên này đúng là Đổng Phi.

Một đường chạy như điên, khi hắn chạy tới Lâm Thao thì trong nháy mắt đập tới cảnh tượng làm cho hắn hoảng sợ vạn phần.

Vì cái gì? Đầy đường đều là loạn dân đeo khăn vàng, làm cho hắn còn tưởng rằng giặc khăn vàng đã nổi loạn đâu.

Nhưng nghĩ lại, điều đó không có khả năng a!

Bình thư nói qua, loạn khăn vàng bạo phát, khiến triều đình rung chuyển không nhỏ, mà tình trạng trước mắt này hiển nhiên không đủ. Sau khi tỉnh ngộ, Đổng Phi giận tím mặt. Thái bình đạo dám đem chủ ý đến Lâm Thao, đánh tới nhà của hắn, bọn thái bình đạo tặc tử tuỳ ý dám giết hại lương dân, Bình thư có nói loạn khăn vàng nổi lên là phản kháng triều đình, nhưng đây làm gì mà phản kháng, rõ ràng là giết hại, đánh cướp, cưỡng gian, vô cớ hại dân chúng a.

Đổng Phi thực sự tức giận!

Mang theo đám người một đường chém giết lại đây thì phát hiện một tên khương nhân muốn bắt Đổng Phu nhân.

Những lời nói của Đại tỷ lúc tối còn vang lên trong đầu, không quản Đổng Trác như thế nào, không quản Đổng Phu nhân thế nào, nhưng Đổng Phủ chính là nhà của hăn.

Một đao giết chết Đốt mâu thủ lĩnh, làm cho sĩ khí của gia tướng Đổng phủ tăng vọt lên.

Nhiều gia nô thấy tình trạng như thế liền cầm gậy gộc từ trong phủ lao ra cùng chém giết với Khương nhân.

Khương nhân mặc dù là kỵ binh, nhưng đó là nới có vùng đất trống, nếu là vùng đất trống thì quả thật đám người của Đổng Phủ quả thật không đáng nét kẽ răng. Nhưng đây là đang ở trong thành, đường phố thì nhỏ, lại không thể chứa được nhiều người như vậy, mà ngựa lại mất đi uy thế, mà gia nô của Đổng Phủ lại là chơi trò tiểu nhân, ngươi ngồi trên lưng ngựa, lão tử liền đánh chân ngựa của ngươi.

Dù sao bọn cưỡi ngựa đều là địch nhân, gậy gộc không ngừng đánh tới.

Đổng Phi bên ngoài mang chi kỵ binh này tiêu diệt, gia nô bên trong đánh ra ngoài.

Hơn một ngàn tên mã tặc và mấy ngàn giáo đồ thái bình đạo, trong thời gian ngắn cũng không rõ ràng có nhiều hay ít địch nhân, thậm chí còn tưởng quan quân đã trở về thành, sĩ khí nhất thời hạ xuống, làm sao còn có dũng khí chém giết liền tứ tán chạy đi.

Đổng Phi mặc dù đã không có ngựa nhưng vẫn như cũ không có người địch nổi. Lưỡi của Khảm đao đã quăn lại, dưới cơn nóng giận liền ném đi khảm đao, chạy như bay tới hai gã khuơng nhân kéo xuống ngựa cầm lấy cổ của bọn họ kéo lên, cộng lại cũng có hơn hai trăm cân nhưng Đổng Phi cũng không thấy cố sức, hắn liền vác hai gã đập thẳng vào nhau, làm cho hai gã khương nhân huyết nhục mơ hồ.

Đây không phải là người, rõ ràng là yêu quái! Có một số giáo đồ của Thái bình biết một ít chi tiết của Đổng Phi liền vất bỏ khăn vàng trùm đầu, giơ đao lên chém đồng bọn.

Tráng niên nam tử thấy tình huống như thế này, trong lòng biết đại sự không ổn.

Mọi việc đều tính toán rất tốt, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một thiếu niên như ác ma.

Hắn quay người như muốn đáo tẩu, mà người của Đổng gia lại có người nhận ra hắn vội vàng hướng Đổng Phi quát to: " Thiếu gia, hắn là Cừ suất của tặc tử."

Cừ Suất của tặc tử? vậy không thể buông tha.

Đổng Phi vận lực nơi cánh tay, hét lớn một tiếng, một cỗ thi thể liền bay ra ngoài.

Tráng niên nam tử nghe thấy phía sau có tiếng gió, một đao chém ra, làm cho thi thể bị chém thành hai đoạn, cũng chính như thế, máu trong thi thể bắn tung toé vào mắt của hắn, không chờ hắn lau khô thì một cỗ thi thể lại ập tới làm cho hắn lập tức rớt xuống ngựa, tráng niên nam tử đang xoay người đứng lên thì cảm thấy một toà núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cảnh làm cho hắn cực kỳ sợ hãi, Đó chính là con sư tử đá trước cửa Đổng Phủ cứ nhiên lại bị người ta ném tới.

Muốn tránh thì đã không kịp, chợt nghe phốc, phanh, hai tiếng thanh âm, tráng niên nam tử bị sư tử đá đập trúng làm cho gân cốt gãy đoạn, huyết nhục mơ hồ.

Đổng Phi ném ra con sư tử đá liền thở phì phò, đoạt lấy từ trong tay gã gia tướng một thanh gậy.

" Đầu lĩnh đã chết, các ngươi còn không đầu hàng!"

Hắn đứng trên bậc đại môn, cả người toàn là máu. Ánh lửa lại chiếu vào trên khuôn mặt của hắn làm cho Đổng Phi giống như hung thần.

Tận mắt thấy Đổng Phi đại phát thần uy, làm cho Đám tặc tử sợ đến vỡ mật.

" Ta nguyện hàng, ta nguyện hàng!"

Vũ khí được thi nhau ném xuống đất, Đổng Phi thở phào một cái, khuôn mặt dữ tợn hiện lên vẻ tươi cười, nhưng được ánh lửa chíêu vào thì càng làm cho người ta sợ hãi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<