Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0906

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0906: Mộc phủ binh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Cận chiến

Đây là một hồi chiến tranh mà về sau binh sĩ đế quốc Agoda nhớ lại đều sẽ sợ tới run rẩy. Một hòn đảo không lớn, nhưng thi thể của bọn họ lại trải khắp bãi biển. Đội quân này đã tham gia trận chiến diệt Đông Sở. Lúc công phá đô thành Đông Sở, bọn họ cũng gặp phải sự chống cự ngoan cường tới thảm thiết của cấm quân Đông Sở.

Nhưng đó là trận chiến lớn, thảm thiết có thể đoán trước được.

Hôm nay, bọn họ vốn tưởng rằng có thể thuận lợi bắt được hòn đảo nho nhỏ này, sau đó dùng nó làm điểm tựa để tấn công một đại lục mới. Nhưng không ai ngờ rằng, nó lại đánh thành như vậy. Quân đội người Hán biết rằng chiến đấu ở cự ly xa không phải là đối thủ của súng ống, cho nên bọn họ đưa ra một quyết định tàn khốc...cận chiến.

Trong chiến tranh, chỉ sợ không có cảnh tượng nào thảm thiết hơn cảnh này rồi.

Liên nỏ qua đi, binh lính của đế quốc Agoda ngã xuống từng mảng. Bọn họ vừa mới lui lại đằng sau, thì có một đám người Hán hung hăng không sợ chết lao tới. Mà hiển nhiên những người Hán này rất dũng mãnh. Chỉ chớp mắt là vượt qua khoảng cách mấy chục bước.

Một chỉ của Mộc Nhàn Quân đâm thủng trán của một binh lính Agoda. Chỉ kình xuyên phá sọ não của binh lính này sau đó bay ra đằng sau, lại đâm xuyên qua hốc mắt của một binh lính khác, lại xuyên qua trán một binh lính. Những nơi chỉ kình đi qua, mỗi chuỗi binh lính Agoda ngã xuống.

Tuy y chỉ còn một cánh tay, nhưng tốc độ giết người không kém một ai. Y có thân pháp giống như quỷ mỵ, khiến cho binh lính Agoda muốn ngắm bắn cũng không kịp. Thật giống như một tử thần áo trắng, Mộc Nhàn Quân đi qua đi lại trong đám binh lính Agoda, mỗi lần trải qua, đều mang đi không chỉ một tính mạng.

- Đây là du hiệp trong truyền thuyết của người Hán!

Có một binh lính Agoda hoảng sợ kêu lên.

Trước khi tấn công Đông Sở, bọn họ không thèm để ý tới những người Hán hùng mạnh theo lời đồn đãi. Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù là pháp sư hùng mạnh nhất cũng không ngăn được đạn. Nhưng hôm nay, bọn họ mới hiểu ra đám người tóc đen mắt đen này đáng sợ cỡ nào.

Đế quốc Agoda không có ba chữ 'Người tu hành'. Bọn họ dùng từ mà công quốc Rose hay dùng để gọi người tu hành người Hán trước kia.

Du hiệp.

Theo lời các thương nhân, ở nơi tên là Trung Nguyên kia, trong người Hán có một đám người đặc thù, bọn họ tên là du hiệp. Mỗi người đều có thực lực mạnh mẽ, có thể mội đối trăm. Ở trước mặt du hiệp, ngoại trừ đầu hàng ra chỉ có một con đường chết. Binh lính của đế quốc Agoda đều nghe qua lời đồn này, nhưng bọn họ chỉ cười nhạt.

Hôm nay, giờ khắc này.

Bọn họ rốt cuộc nhìn thấy sự khủng bố của du hiệp.

- Tránh đám du hiệp đó ra!

Một trung đội trưởng của đế quốc Agoda lớn tiếng la lên, muốn tổ chức lại người để dùng súng ống ngăn cản đám người kia. Nhưng y vừa dứt lời, liền nhìn thấy nam tử áo trắng cụt tay nhẹ nhàng bay xuống trước mặt y. Trung đội trưởng này vô thức giơ súng ngắn lên định bắn. Nhưng tay còn chưa nhấc lên, nam tử cụt một tay kia đã tung quyền đánh vào ngực y. Nội kình hùng hậu tạo thành một lỗ thủng trên ngực, xương và nội tạng bay ra đằng sau giống như viên đạn, khiến một đám binh lính ngã xuống.

- Theo sát!

Yến Lịch vung đao chém đầu một kẻ địch, chỉ vào đám người người nước ngoài đang tháo chạy:

- Đừng cho bọn chúng kéo dãn cự ly, đuổi sát đằng sau!

Binh lính Mộc phủ vừa tràn lên, áp lực lên người tu hành cũng giảm bớt. Tuy người tu hành chịu tổn thất không nhỏ, nhưng người nước ngoài còn tổn thất nhiều hơn.

Đội ngũ của đế quốc Agoda này tuy tham gia vào trận chiến Đông Sở, nhưng bọn họ không phải là đội ngũ đi đầu. Bọn họ phụ trách càn quét quân phản kháng, mà thế lực giang hồ của Đông Sở vốn rất yếu. Trong hai lần Đại Tùy phát động chiến tranh với Đông Sở, lực lượng giang hồ đi theo quân đội Đại Tùy xuất chinh, cơ hồ đã dọn sách người tu hành của Đông Sở. Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Mạc Tẩy Đao có thể dùng lực lượng một người ám sát rất nhiều quan viên Đông Sở.

Mà lực lượng giang hồ yếu nhất ở Đại Tùy chính là Đông Cương. Bởi vì hai trăm năm trước, lực lương giang hồ của Trung Nguyên đã quét ngang Đông Cương. Về sau, tuy trải qua hai trăm năm dài đằng đẵng, nhưng tông môn của giang hồ Đông Cương vẫn chưa khôi phục lại. Lúc trước các cao thủ Đông Cương gần như bị diệt trừ, không còn người đại tu hành chỉ điểm, tu vị của hậu bối tất nhiên không thể tiến bộ.

Nhưng dù vậy, số lượng người tu hành ở Đông Cương Đại Tùy vẫn nhiều hơn Đông Sở rất nhiều. Phải biết rằng lúc người tu hành Trung Nguyên càn quét Đông Sở, còn tàn độc hơn lúc càn quét Đông Cương.

- Giết!

Những nơi chưởng phong của Mộc Nhàn Quân đi qua, sáu bảy binh lính Agoda liền bị đánh chết. Chưởng phong đột nhiên tách ra, biến thành mấy chục sợi kình khí sắc bén vung vẩy ra ngoài, giết thêm càng nhiều binh lính người nước ngoài.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Mộc Nhàn Quân giết tới đỏ cả mắt. Sự âm u lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng đậm. Nhìn thấy y giết ngươi giống như bị tẩu hỏa nhập ma, Yến Lịch biết đây là lần đầu tiên Mộc Nhàn Quân giết nhiều người trên chiến trường như vậy, nhất định là bị máu làm cho mê tâm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng y sẽ phát điên.

- Tiểu công gia!

Yến Lịch lớn tiếng hô:

- Bắt giặc phải bắt vua trước!

Y biết nếu hô Mộc Nhàn Quân dừng tay, Mộc Nhàn Quân nhất định sẽ không tỉnh. Một câu 'bắt giặc phải bắt vua trước này' vừa vang lên, hai mắt Mộc Nhàn Quân liền sáng ngời.

- Ừ!

Y nhìn về hướng xa xa, liền thấy chiếc thuyền lớn dừng ở bên ngoài tầm bắn. Đó là chiếc thuyền lớn cách bờ biển gần nhất, mà lá cờ tung bay trên thuyền cũng khác biệt. Hiển nhiên, đó là kỳ hạm của người nước ngoài.

- Dù xa cũng giết!

Mộc Nhàn Quân quát lớn một tiếng, nhảy người lên cao, chỉ lưu lại tàn ảnh. Y vọt tới bờ biển, dẫm chân lên một con thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ này lập tức lao tới chiếc thuyền lớn giống như mũi tên. Mộc Nhàn Quân tùy tiện cầm hai cỗ thi thể của binh lính người nước ngoài, hai chân điều khiển thuyền nhỏ.

...

...

- Giết y...

Tô Phách Nhĩ thấy có người lao về hướng này, sắc mặt hơi trắng bệch. Y ở trên thuyền lớn dùng Thiên Lý Nhãn nhìn thấy rất rõ ràng. Người Hán cụt một tay này là mạnh nhất. Giơ tay nhấc chân liền giết không ít người. Y giống như một con quỷ, rõ ràng đang là ban ngày, nhưng lại cực kỳ âm trầm khủng bố.

- Giết y!

Tô Phách Nhĩ hét to.

Binh lính trên thuyền lớn lập tức tuôn ra, hơn trăm cây súng gần như đồng thời nổ. Mộc Nhàn Quân dùng hai cỗ thi thể của người nước ngoài chắn trước người. Viên đạn bắn vào thi thể, thịt nát bay tán loạn.

Mắt thấy thuyền nhỏ sắp tới thuyền lớn, Mộc Nhàn Quân ném mạnh một cỗ thi thể, lập tức đánh ngã bảy, tám binh lính người nước ngoài. Y dùng thi thể còn lại chắn trước người, nhún chân một cái, vượt qua mưa đạn tiến lên thuyền lớn.

- Giết y!

Tô Phách Nhĩ hét lên như điên, không ngừng lui về phía sau.

Mộc Nhàn Quân đứng ở trên thuyền, giống như mãnh hổ nhảy vào bầy cừu. Y đảo tay một cái, một cỗ nội kình vô biên giống như sóng to gió lớn, đẩy ngã những binh lính người nước ngoài ngăn cản phía trước. Thân pháp của y quá nhanh, vượt qua khe hở đám người, lập tức xuất hiện ở trước mặt Tô Phách Nhĩ.

- Lệnh cho người của ngươi lui binh!

Mộc Nhàn Quân nắm lấy vạt áo của Tô Phách Nhĩ, nhìn vào mắt y, nói.

- Ngươi nói cái gì?

Tô Phách Nhĩ hoảng sợ hỏi.

Mộc Nhàn Quân khẽ nhíu mày. Y biết người này không hiểu tiếng Hán. Y không hề do dư nhấc Tô Phách Nhĩ lên rồi ném mạnh vào boong thuyền. Ầm một tiếng, Tô Phách Nhĩ có thân hình to lớn nhưng ở trong tay Mộc Nhàn Quân lại giống như một con gà chết, bị ném cơ hồ bất tỉnh. Mộc Nhàn Quân muốn uy hiếp những thủy thủ trên thuyền lớn này, cho nên chưa dùng tới nội kình, bằng không Tô Phách Nhĩ làm sao sống được.

- Lui binh!

Mộc Nhàn Quân lại hô một câu. Y biết tướng lĩnh người nước ngoài này không hiểu ý của y, cho nên chỉ tay về đảo Bồng Lai bên kia. Tuy Tô Phách Nhĩ bị ném tới thất điên bát đảo, nhưng y không phải là kẻ ngu, rất nhanh liền đoán được ý của người Hán cụt tay này. Y vô thức nhìn về phía hạm đội bên kia, sau đó lắc đầu:

- Ta là một người lính! Quân nhân của đế quốc Agoda có thể chết trận, nhưng tuyệt đối không thể khuất phục.

Mộc Nhàn Quân không hiểu y nói cái gì, nhưng lại hiểu ánh mắt của Tô Phách Nhĩ.

Cho nên Mộc Nhàn Quân biết, mình không uy hiếp được người này.

*****

Xa xa

Trên kỳ hạm

Plens Đại công qua Thiên Lý Nhãn nhìn thấy Tô Phách Nhĩ bị bắt, sau đó bị ném mạnh vào boong thuyền. Ông ta nhếch nhếch miệng, giống như cảm nhận được sự đau đớn của Tô Phách Nhĩ.

- Tô Phách Nhĩ đáng thương...

Plens thở dài:

- Y vẫn còn trẻ. Nếu đánh thắng trận chiến này, tương lai khẳng định có tiền đồ tươi sáng ở trong quân đội. Đáng tiếc y bị kẻ địch bắt được, vinh quang của y đã bị dấy bẩn...Tô Phách Nhĩ đáng thương của ta, nếu ta cứu được ngươi, ta chắc chắn sẽ không từ bỏ.

Nói xong câu này, ông ta khoát tay:

- Nã pháo, bắn nổ thuyền của Tô Phách Nhĩ. Ta có thể chấp nhận lần đầu tấn công bị ngăn cản, nhưng không thể chấp nhận tướng chỉ huy bị kẻ địch bắt giữ. Tuy ta đã rất già rồi, nhưng da mặt còn chưa dày tới mức có thể chịu được sỉ nhục như vậy.

Theo tiếng hiệu lệnh của ông ta, pháo trên thuyền cùng lúc nổ.

Một loạt pháo bắn tới thuyền tới Tô Phách Nhĩ rồi nổ tung. Trong tiếng nổ vang, chiếc thuyền lớn lập tức bị vỡ nát. Ánh lửa bốc lên, gỗ vun bay khắp trời. Cách xa như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu của binh lính.

- Đáng tiếc một con thuyền tốt...

Plens quay đầu nhìn:

- Lôi Trạch, ngươi thay thế Tô Phách Nhĩ.

Bờ vai của Lôi Trạch không tự chủ được run lên, sau đó cúi đầu:

- Tuân lệnh!

...

...

Yến Lịch nhìn thấy thuyền lớn của người nước ngoài bỗng nhiên nổ tung, hai mắt liền trợn tròn. Vẻ mặt của y đầy kinh hãi, không ngờ rằng kẻ địch lại nã pháo vào chính quân của mình.

- Tiểu công gia!

Y rống lên một tiếng, cảm thấy trái tim đau đớn như muốn nứt.

Khói lửa bốc lên từ thuyền lớn, rất nhanh lan ra. Y có thể nhìn thấy có người nhảy xuống thuyền, nhưng không nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.

Chân của Yến Lịch như nhũn ra, khống chế không ngã xuống đất.

Trong khói đen.

Nam tử áo trắng cụt một tay đột nhiên như con chim ưng lớn nhảy lên rồi rơi xuống nước biển. Sau một lát, ngọn lửa trên người y dập tắt, thân ảnh màu trắng này liền đạp nước đi trở về. Lúc Yến Lịch nhìn thấy thân ảnh này, không nhịn được hoan hô!

- Giết!

Phản công của binh lính Mộc phủ tới giai đoạn cuối cùng. Bọn họ giẫm lên thi thể của kẻ địch ép kẻ địch lui về biển. Những người nước ngoài này đã bị đám người Hán dũng mãnh làm mất đi dũng khí, nhảy xuống nước liều mạng bơi trở về. Sóng biển cuốn thi thể lên bờ cát, mà máu thì đã nhuộm đỏ sóng biển.

Trên bờ cát

Khắp nơi là thi thể

Mộc phủ binh quần áo rách nát nhìn đám người nước ngoài chạy tán loán, giơ hoành đao lên hoan hô...kiêu ngạo như vậy.

...

...

Trận chiến đầu tiên của người nước ngoài với người Hán diễn ra ở đảo Bồng Lai và người nước ngoài phải lui bước trong tiếng hoan hô của Mộc phủ quân. Tuy trận chiến này diễn ra không dài, nhưng sự thảm thiết của nó khiến cho những người trải qua cả đời sẽ không quên. Thi thể lấp đầy bờ biển. Quân đội Agoda dựa vào ưu thế hỏa khí nhưng không thể chiếm được hòn đảo này như mong muốn. Bọn họ được trải nghiệm ý chí chiến đấu và tinh thần bất khuất của người Hán.

Lúc kẻ địch chạy tán loạn, Yến Lịch không nhịn được ngồi bệt xuống đất.

Ánh mắt của y vẫn nhìn về hướng nam tử cụt tay kia. Vị công tử sinh ra trong gia đình giàu có, từ bé đã ăn ngon mặc đẹp kia, trải qua trận chiến này, biểu hiện của y đã khiến cho người ta rung động.

Yến Lịch chưa từng nghĩ tới, Mộc Nhàn Quân lại chiến đấu được như vậy trên chiến trường.

Liều mạng chiến đấu.

Lúc y nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Mộc Nhàn Quân, y đột nhiên cảm thấy nên chúc mừng Mộc Nhàn Quân.

Mộc Nhàn Quân đi tới ngồi xuống bên cạnh Yến Lịch, có chút mệt mỏi.

Y nghiêng đầu nhìn ống tay áo trống rỗng kia, trong mắt đã không còn sự thương cảm như lúc trước. Yến Lịch nhìn thấy ánh mắt này của Mộc Nhàn Quân, không nhịn được bật cười. Y cười, Mộc Nhàn Quân cũng cười theo.

- Tiểu công gia...hôm nay ngài không giống với lúc trước!

Yến Lịch cười nói.

Mộc Nhàn Quân ừ một tiếng, khó nén nổi vui sướng.

Trong lòng mỗi người đều có một tâm ma. Có người tâm ma là trời sinh, như là sợ hãi, yếu đuối, lười biếng. Có người tâm ma là do người khác tạo ra. Chẳng hạn như...tâm ma của Mộc Nhàn Quân là Phương Giải.

Cánh tay cụt kia, sau khi Phương Giải rời đi, vẫn là một bức tướng mà Mộc Nhàn Quân không thể vượt qua được. Ý chí tinh thần của y sa sút, suốt ngày hoảng sợ. Y biết mình xảy ra vấn đề, biết tâm ma của mình là gì. Nhưng nam tử tên là Phương Giải kia ưu tú hơn y, kiên định hơn y, mạnh hơn y.

Mỗi khi nhìn thấy bả vai trụi lủi, nhất là lúc tắm rửa, Mộc Nhàn Quân thậm chí có mấy lần sinh ra ý niệm tử tự.

Y cảm thấy bản thân về sau làm cái gì cũng không thể thành công.

Nhưng hôm nay, trên chiến trường, Mộc Nhàn Quân tìm được bản thân. Tìm được khí phách kiêu ngạo mà mình từng có.

- Có lẽ, đây là quyết định chính xác nhất từ khi ta chào đời tới nay.

Mộc Nhàn Quân vỗ vai của Yến Lịch:

- Đó là kề vai chiến đấu với các ngươi.

Yến Lịch có thể cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Nhàn Quân, sự thay đổi này rất rõ ràng. Y nằm xuống bờ cát, nhìn trời xanh mây trắng:

- Không sợ tiểu công gia ghi hận ta, kỳ thực trước ngày hôm nay ta không muốn cùng nhau chiến đấu với ngài. Một người luôn sử dụng tâm kế, sẽ trở nên yếu đuối không dám đối mặt trực tiếp với nguy hiểm. Trên chiến trường cần chính là một nam tử kiên định, chứ không phải là một người thông minh...

- Xem ra ta thật ngu ngốc!

Mộc Nhàn Quân cười rộ lên, không hề nổi giận với lời Yến Lịch nói.

- Tiểu công gia, ta khâm phục ngài!

Yến Lịch quay đầu nhìn Mộc Nhàn Quân:

- Nếu ta trải qua những điều như của ngài, có lẽ ta không dám bước chân ra ngoài. Hôm nay ngài là dũng sĩ khiến mọi người phải kính nể. Nếu như không có ngài, trận chiến này hôm nay có lẽ còn khó khăn hơn.

- Bởi vì ta họ Mộc!

Mộc Nhàn Quân cũng nằm xuống, không thèm để ý tới bộ áo trắng của mình sẽ dính bẩn. Mà trên thực tế, bộ quần áo này đã rất bẩn thỉu rồi. Lúc ở trên chiến thuyền Tô Phách Nhĩ, y bị lửa đạn làm cho suýt nữa rơi xuống đáy biển.

- Trước kia ta không hiểu ý nghĩa của họ Mộc này, cho nên làm sai rất nhiều điều. Nhưng hôm nay, ta rốt cuộc hiểu ra niềm tin mà phụ thân dùng để chống đỡ Đông Cương suốt nhiều năm qua. Ta cũng hiểu ra rằng...vì sao lúc mình đối mặt với Phương Giải, lại cảm thấy thấp kém. Lúc nhìn thấy Phương Giải, ta cảm thấy bất kỳ ở điểm nào ta đều không bằng hắn, cho nên trong lòng bắt đầu hận. Ta vẫn cho rằng chỉ khi giết hắn ta mới giải trừ tâm ma, nhất là khi hắn chặt đứt một tay của ta...

Y cười nói:

- Có lẽ, nên cảm ơn Phương Giải vì đã chặt đứt một tay của ta.

Yến Lịch nói:

- Phá rồi lại lập, tuyệt cảnh gặp sinh...tiểu công gia không còn hận hắn à?

- Không hận?

Mộc Nhàn Quân cười ha hả:

- Sao có thể không hận được? Nếu gặp lại, ta nhất định sẽ báo thù cụt tay. Nhưng ta hiểu, cho dù ta có kháng cự thì cũng phải thừa nhận rằng ta không bằng hắn. trước kia căn bản không phải là hận, mà là đố kỵ. Đố kỵ sẽ khiến con người ta mất đi lý trí, còn nghiêm trọng hơn hận. Hận, có khả năng làm cho người ta mất đi lý trí, cũng có khả năng làm cho người ta càng thêm tỉnh táo.

Yến Lịch không nhịn được vung tay nói:

- Đây mới là nam nhân!

Mộc Nhàn Quân gối đầu lên cánh tay cụt:

- Tìm được bản thân...cảm giác thật tốt.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<