Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0089

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0089: Chớ để lộ tài ra
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Sướng Xuân Viên

Hoàng Đế híp mắt nhìn vị thiếu niên đứng cúi đầu này, cảm thấy, cảm thấy tiểu tử này tuy biểu hiện khiêm tốn, nhưng có vẻ không thành thật. Tuy nhiên, lại không tìm được tật xấu gì trên người hắn. Vì vậy Hoàng Đế có chút khó chịu. Có lẽ là do ngồi trên giường gạch quá lâu, y cảm thấy hơi mỏi. Vì thế đứng dậy dãn dãn người.

- Binh Bộ chết một trăm lẻ bốn người. Trong đó bao gồm cao thủ Thất Phẩm, Bát Phẩm. Ngươi có biết, nếu đưa những người này lên chiến trường, có thể giết được bao nhiêu kẻ địch không?

Hoàng Đế chậm rãi đi vài vòng, cho máu tuần hoàn. - Bất kể vì nguyên nhân gì, trẫm cũng không thể làm bộ như không thấy. Cho dù ngươi là đệ tử của Trung Thân Vương đi nữa. Tuy trẫm rất nhớ đệ ấy, nhưng cho dù là đệ ấy phạm vào luật pháp quốc gia, trẫm vẫn phán xử công bằng, bất kể tình thân. Đại Tùy là Đại Tùy của trẫm. Quy củ là do trẫm định. Cho nên trẫm không thể phá quy củ đó.

- Lập công chuộc tội.

Phương Giải bỗng nhẹ giọng nói bốn chữ.

Hoàng Đế ngẩn ra, lập tức hừ một tiếng nói:

- Khẩu khí thật lớn. Ngươi nói xem, ngươi dựa vào cái gì để lập công chuộc tội. Lại có bản lĩnh gì lập công, đi đâu lập công?Phương Giải lấy một thứ từ trong ngực, hai tay dâng lên:

- Vật này vốn là thứ để tội thần chuẩn bị cho cuộc thi văn khoa của Diễn Vũ Viện. Hiện tại kính hiến cho bệ hạ trước. Tuy nó không có tác dụng quá lớn. Nhưng đối với đám học sinh của Đại Tùy mà nói, nhất là trẻ em mới đi học, có chút trợ giúp.

Tô Bất Úy vội vàng tiến lên nhận lấy thứ trong tay Phương Giải, khom người trình lên Hoàng Đế.

Hoàng Đế Dương Dịch nhận lấy, tùy ý mở ra nhìn, hai mắt lập tức sáng ngời.

Y trở lại cái giường gạch, cởi giày ngồi xuống, lật đi lật lại để đọc. Thứ Phương Giải dâng lên là một cuốn sách. Hiển nhiên là sách tự mình viết. Cũng không dày, thoạt nhìn bốn, năm trang. Nhưng Hoàng Đế đọc rất chăm chú. Mặc dù không thể phủ nhận rằng, phần lớn không hiểu. - Đây là cái gì?

Hoàng Đế ngẩng đầu hỏi Phương Giải:

- Trẫm có thể đoán được cách sử dụng của nó. Nhưng những ký hiệu trên này, có lẽ chỉ có mình ngươi là hiểu.

- Tội thần gọi nó là ghép vần.

Phương Giải nói:

- Bởi vì mỗi một chữ đều có cách đọc của nó. Dựa theo thứ này, trẻ em đi học sẽ không cần học bằng cách nhớ. Chỉ cần lúc in sách in thêm ghép vần ở dưới từng chữ, trẻ em chỉ phải nhớ cách đọc những chữ ghép vần đó. Cũng không cần phải tiên sinh chỉ điểm, có thể biết đọc như thế nào. Lúc nói những lời này, bản thân Phương Giải cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc trước ở Phan Cố, hắn vắt hết óc suy nghĩ nên dùng cái gì để vượt qua cuộc thi Diễn Vũ Viện. Suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ tới hai thứ, coi như là mới mẻ với Đại Tùy. Một cái trong đó là ghép vần chữ Hán. Trẻ em Đại Tùy đi học, đều là học ở xã, huyện, hoặc là học tư thục. Các tiên sinh sẽ dạy từng chữ từng chữ một, hiệu suất quá thấp. Mà khiến Phương Giải vui mừng, chính là Đại Tùy của thế giới này cũng dùng chữ Hán. Tương đương với việc cho ghép vần có cơ hội phát triển.

- Hay lắm.

Hoàng Đế nhịn không được khen một câu, vẫy tay nói:

- Ngươi lại đây, nói cho trẫm biết những ký hiệu này dùng như thế nào. Nếu quả thực có thể dùng được, vậy thì chính là một việc tốt tạo phúc cho dân chúng. Phương Giải liếc nhìn vị thái giám kia, có ý hỏi. Tô Bất Úy mỉm cười gật đầu. Lúc này Phương Giải mới đi tới gần Hoàng Đế, giải thích từng chữ cho y. Hoàng Đế vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng hỏi Phương Giải chữ này đọc như thế nào.

Không thể không nói, Hoàng Đế là một người thông minh khiến cho người ta phải tán thưởng.

Chỉ sau mười phút ngắn ngủi, Hoàng Đế cơ hồ đã nhớ kỹ cách phát âm của tất cả các âm tiết.

- Tí nữa vào triều, trẫm sẽ để cho vài vị Đại Học Sĩ xem biện pháp này có thể phổ biến được không. Nếu có thể đượcthì là một công lao không nhỏ.

Hoàng Đế giãn giãn vòng eo, không hề keo kiệt tán thưởng. Cảm giác không vuimà Phương Giải vừa gây ra cho y cũng biến mất vô tung. Y giãn người rất mạnh, Phương Giải thậm chí mơ hổ nghe thấy tiếng khớp xương sống, xương cổ kêu rắc rắc.

- Bệ hạ, ngồi lâu rất có hại cho cơ thể. Bệ hạ nên hoạt động nhiều hơn.

Hắn lui về phía sau vài bước, cúi đầu nói:

- Lúc tội thần ở Phan Cố, trong lúc rảnh rỗi, đã nghĩ ra mấy động tác đơn giản để cường gân hoạt huyết. Không tính là võ nghệ, mà là thể dục. Mỗi ngày tập mấy lần như vậy, rất có ích cho việc tuần hoàn máu.

- Ngươi thử tập một lần cho trẫm xem.

Hoàng Đế hơi dựa lưng vào ghế, cảm thấy cổ vừa mỏi vừa khó chịu. Lúc trướcmỗi lần không thoải mái vì ngồi lâu, y sẽ sai người gọi Sầm quý nhân tới mát xa. Vị Sầm quý nhân kia tuy có xuất thân không tốt lắm, dung mạo so với một nơi có mỹ nữ như vân như ở trong hoàng cung, thì bình bình. Nhưng chính dựa vào việc biết mát xa đó, mà khiến cho Hoàng Đế thường thường nhớ tới nàng. Phải biết rằng hậu cung có nhiều phi tần như vậy, có thể khiến cho Hoàng Đế nhớ tới, không phải là nhiều. Lại có bao nhiêu người, từ lúc vào cung sống hết quãng đời còn lại, cũng chưa được Hoàng Đế sủng hạnh một lần.

Phương Giải lên tiếng, sau đó luyện một bộ thể dục tám động tác cho Hoàng Đế xem.

Vừa tập, Phương Giải vừa âm thầm bất đắc dĩ. Mình tới thế giới này, không dựa vào tri thức chuyên nghiệp để tiến thân, mà phải dựa vào mấy kiến thức thời tiểu học để lấy lòng Hoàng Đế. Nghĩ tới cũng có chút buồn cười. - Tô Bất Úy, ngươi thấy thế nào?

Hoàng Đế hỏi.

Tô Bất Úy nhìn Phương Giải, trầm mặc một lúc, nói:

- Mấy động tác này tuy đơn giản, nhưng có thể khiến toàn thân được hoạt động. Quả thực có công hiệu tuần hoàn máu. Tuy nhiên, nô tài thấy có hơn một nửa động tác có thể thay đổi, để hiệu quả rõ ràng hơn.

- Có chút thú vị.

Hoàng Đế nhếch miệng, chỉ vào Phương Giải, hỏi:

- Ngươi còn bản lĩnh gì không? Trẫm biết ngươi không thể tu hành, nhưng có thể khiến cho một người như Trung Thân Vương coi trọng, tất không chỉ có thế. Nếungươi có thể thi triển thêm một bản lĩnh, khiến trẫm cảm thấy không tầm thường, trẫm liền hoãn lại chuyện ở Binh Bộ.

- Tội thần

Phương Giải thầm than, xem ra mấy thứ để chuẩn bị cho cuộc thi Diễn Vũ Viện không giữ được rồi.

- Ở khoa toán học, tội thần còn có chút kiến giải.

- Nói đi!

. Phương Giải cảm thấy mình là một kẻ lừa đảo cấp thấp. Dùng ghép vần ở mẫu giáo kiếp trước đểu lừa vị Hoàng Đế Đại Tùy vĩ đại này. Lại dùng toán học cơ sở cấp một để lừa Hoàng Đế lần thứ hai. Hai việc này, thân là người xuyên việt như Phương Giải, cảm thấy rất bất đắc dĩ và tự ti. Chứ không có chút kiêu ngạo và đắc ý nào.

Bất đắc dĩ và tự ti ở chỗ, hắn cảm thấy mình là một kẻ xuyên việt chưa đủ tư cách.

Không học cao học, cũng không phải là chuyên gia thuộc lĩnh vực nào đó. Lúc ở Phan Cố, dựa vào chút kinh nghiệm kiếp trước để kinh doanh. Tốt xấu có dùng tới chỉ số thông minh. Nhưng không ngờ tới đế đô lại không có tiền đồ gì. Phải dựa vào tri thức mẫu giáo và tiểu học.

Tuy nhiên may mà hai việc này đều có hiệu quả thực tế. Ít nhất, hiện tại Hoàng Đế chưa có ý định giết hắn.

Toán học mà hắn nói cho Hoàng Đế, đơn giản là các số Ả Rập và các phép toán. Sau đó dạy cho Hoàng Đế một số thuật toán thông dụng của tiểu học. Nền toán học của Đại Tùy đã có trình độ tương đối. Nhưng phương pháp tính toán khá rườm rà.

Cho nên, Hoàng Đế rất hứng thú với những điều Phương Giải nói.

Hoàng Đế tính toán để Phương Giải ở Sướng Xuân Viên lâu hơn một ngày, để xem vị thiếu niên mà Thất đệ nhìn trúng này, còn có bản lĩnh gì. Vì một mục đích nào đó, mà Đại Nội Thị Vệ Xử La Úy Nhiên, Hầu Văn Cực và Trác tiên sinh kết hợp với nhau nói dối. Khiến Phương Giải, một người mới chỉ có duyên gặp vị nam tử áo xanh kia một lần, trở thành đệ tử của y.

Đương nhiên, chỉ có mình Phương Giải rõ ràng tình huống lúc đó. Có lẽ bọn họ cũng cho rằng, vị nam tử áo xanh kia, hay chính là Trung Thân Vương Dương Kỳ, đại danh đỉnh đỉnh, đầy màu sắc truyền kỳ, thực sự thu Phương Giải làm đệ tử quan môn, cũng là đệ tử duy nhất. Hiện tại Phương Giải còn rất khó để lý giải chuyện của Trung Thân Vương Dương Kỳ. Cũng không biết người này rốt cuộc có kinh tài tuyệt diễm gì. Hắn chỉ mơ hồ phát hiện, Hoàng Đế coi trọng Trung Thân Vương Dương Kỳ hơn bất kỳ người nào. Năm đó Dương Kỳ rời khỏi Trường An, rốt cuộc là đi làm gì, Phương Giải không biết. Nhưng hắn khẳng định Hoàng Đế biết. Cộng thêm việc Hồng Tụ Chiêu đóng cửa sau khi Dương Kỳ rời đi. Hoàng Đế rất áy náy với Dương Kỳ. Chính vì áy náy, nên Phương Giải mới may mắn thoát khỏi một kiếp.

Rốt cuộc Hoàng Đế cất giấu bao nhiêu cảm tình với vị đệ đệ này?

Di Thân Vương Dương Dận đã mười năm không được vào triều. Từ đó có thẻ thấy được một ít.

Ngay khi Hồng Tụ Chiêu trở lại thành Trường An, Hoàng Đế đã đích thân chỉ điểm Di Thân Vương vài câu, hơn nữa còn nói ở trước mặt mấy vị trọng thần. Dụng ý đâu chỉ là chỉ điểm Di Thân Vương đơn giản như vậy? Nếu như không có câu nói của Hoàng Đế ở diễn võ trường, thì ngày Hồng Tụ Chiêu khai trương, làm sao có thểcó nhiều vị quan lại quyền quý tới chúc mừng như vậy? Trung Thân Vương không còn ở đây, thời gian mười một năm đủ để cho người ta quên nhiều chuyện. Hồng Tụ Chiêu đã không còn Trung Thân Vương, dựa vào cái gì có thể khiến cho nhiều nhân vật lớn như vậy tới chúc mừng?

Các nhân vật lớn này, là hùa theo ý bệ hạ mới tới Hồng Tụ Chiêu.

Hoàng Đế nói mấy lời này, chính là muốn mượn thần tử nói ra ngoài.

Kỳ thực không có mấy người trong triều đình nhìn rõ mọi chuyện. Tuy Hoàng Đế không có hành động nào rõ ràng. Nhưng những năm gần đây, trong lúc vô ý, Hoàng Đế vẫn bảo vệ những người hoặc vật liên quan tới Trung Thân Vương Dương Kỳ. Đứng ở gian phòng Sướng Xuân Viên này, Phương Giải tạm thời đoán được rất nhiều việc.

Hắn rất may mắn. Lúc ở Phan Cố, không ngờ Hồng Tụ Chiêu là sản nghiệp của Trung Thân Vương Dương Kỳ. Cũng thật không ngờ người nam tử áo xanh kia là Dương Kỳ. Càng không ngờ tới, sau khi tới đế đô, mình dựa vào nhân vật huyền thoại kia mà nhặt được mạng sống.

Số phận thật là một thứ gì đó huyền diệu, khó đoán.

Mà bản thân Phương Giải cũng không ngờ rằng, sự ảnh hưởng của Trung Thân Vương Dương Kỳ đối với hắn, không chỉ có chừng đấy

Ngồi dựa vào giường, Phương Giải cẩn thận suy nghĩ những việc mình nênchuẩn bị. Sau đó mượn giấy bút từ tiểu thái giám bên ngoài, tỉ mỉ viết lại những tri thức toán học cơ bản nhất xuống giấy. Viết tới hai canh giờ mới viết xong. Nhìn một chồng giấy khá dày, Phương Giải cảm thấy có chút tự hào.

Mới viết xong không lâu, một tiểu thái giám gõ cửa nói:

- Phương tiên sinh, bệ hạ gọi ngài tới.

Phương tiên sinh?

Phương Giải thì thào lặp lại, lập tức cười cười. Hắn lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng từ tay áo, lúc ra cửa đưa cho tiểu thái giám kia:

- Đa tạ giấy và bút của ngươi, cũng cảm ơn ngươi đã gọi ta là Phương tiên sinh.

Tiểu thái giám ngẩn ra, cúi đầu nhìn ngân phiếu, nhịn không được tay run run. Do dự không biết nên thu vào hay không. Ánh mắt vẫn dừng ở chữ trăm lượng kia. Rốt cuộc, y nhìn xung quanh thấy không có ai, rất nhanh nhét ngân phiếu vào ống tay áo.

Trong lòng Phương Giải không khỏi cảm thán. Một trăm lượng bạc đã có thể khiến một tiểu thái giám sinh lòng cảm kích như vậy. Mà năm trăm lượng bạc không khiến cho vị Tô Bất Úy kia liếc mắt tới. Đúng là địa vị khác biệt thì ánh mắt khác biệt.

Hắn cầm theo tập giấy, tin tưởng tràn đầy đi vào Ngự Thư Phòng. Nhưng lúc tới cửa, hắn có chút sững sờKhông ngờ có bảy sáu lão già tóc bạc trắng ngồi trong phòng. Mà vị ngồi gần Hoàng Đế nhất, cả bộ râu cũng bạc.

Cả một phòng toàn Đại Học Sĩ, nhìn mà dọa người..

Mãi cho lúc lên đèn, Phương Giải vẫn kiên nhẫn trả lời vấn đề của mấy vị Đại Học Sĩ. Còn thỉnh thoảng dùng bút than viết công thức lên giấy. Thời gian lâu như vậy không được uống một ngụm nước, không được nghỉ một chút nào, khiến hắn cảm thấy cổ khát khô, chân cũng bủn rủn. Nhưng may mà không có sai lầm gì. Trên cơ bản là lừa dối được hết các Đại Học Sĩ có số tuổi cộng lại cũng phải năm trăm tuổi này.

- Nếu kẻ này tới Thái Học, thần cam đoan sau hai, ba năm, Thái Học sẽ có thêm một vị Đại Học Sĩ, còn là vị Đại Học Sĩ trẻ tuổi nhất của Đại Tùy từ trước tới nay! Tiền vô cổ nhân, có lẽ hậu vô lai giả!

Một lão thần đầy nếp nhăn trên mặt, khom người nói với Hoàng Đế:- Mong bệ hạ ân chuẩn, để Phương Giải tới Thái Học. Lão thần có rất nhiều điều về toán học, muốn thảo luận với Phương Giải. Mong bệ hạ thành toàn.

- Văn Uyên Các định đem ghép vần tạo thành sách, thông dụng tới các xã, huyệnBệ hạ, Phương Giải phải tới Văn Uyên Các làm việc mới đúng.

Đại Học Sĩ của Văn Uyên Các, Ngưu Tuệ Luân cúi đầu nói.

- Dừng, dừng.

Hoàng Đế mỉm cười khoát tay nói:

- Chí hướng của hắn là ở quân vũ. Qua mấy ngày sẽ tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện. - A?

Thái Học Giáo Thụ Đại Học Sĩ Tống Trang Trấn tiếc nuối nói:

- Chà đạp nhân tài

Đại Học Sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân thở dài:

- Ngọc quý bị bụi che lấp

- Nếu để cho Chu viện trưởng nghe thấy mấy lời này của các vị, khéo lão ta cầm dép liều mạng rồi!

Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công cười nói.

Hoàng Đế cười nói:- Dù sao hắn xuất thân từ quân vũ, tiến vào Diễn Vũ Viện là hợp tình hợp lý. Nếu hắn không thể thi đỗ Diễn Vũ Viện, các vị lôi kéo hắn cũng không muộn.

Đại Học Sĩ Tống Trang Trấn vội vàng kéo tay Phương Giải, nói:

- Vạn lần đừng thi vào!

- Nộp giấy trắng!

Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân nói thẳng với Phương Giải:

- Ngoại trừ võ khoa ra, các môn khác ngươi nhất định phải nộp giấy trắng!

- Nếu không giả vờ bị bệnh?

Một lão già dụ dỗ nói:- Trong nhà lão hủ có mấy trăm cuốn sách quý, tha hồ mà đọc!

Mấy trăm cuốn sách quý không hấp dẫn Phương Giải lắm, còn không bằng mấy trăm lượng bạc. Cho nên hắn khéo léo từ chối. Nhìn ánh mắt thiết tha của những vị Đại Học Sĩ này, hắn chỉ có thể thầm than trong lòngThật là những cụ già chính trực

- Minh Húc, lão vừa nói trong nhà lão có mấy trăm cuốn sách quý?

Hoàng Đế bị lời này làm cho hứng thú. Chỉ chỉ vị Đại Học Sĩ vừa lên tiếng, nói:

- Ngày mai mang cho trẫm xem một cái. Yên tâm, trẫm sẽ không lấy của lão đâu. Xem xong sẽ trả lại.

Nhìn vẻ mặt của Minh Húc, Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công nhịn không được bật cười. Trả lại? Hoàng Đế mượn sách, có bao giờ trả lại? Từ trước tới nay bệhạ mượn sách, chỉ có đi không có về.

- Tiền không thể để lộ ra ngoài.

Hoàng Đế khẽ cười nói. Sau đó mở một cuốn sách trên bàn, dùng bút son đánh dấu, lật tờ khác, viết một cái tên lên.

Phương Giải nhìn trộm, thấy bìa sách ghi là "Trữ Tài Lục".

Hắn không biết Trữ Tài Lục là thú gì, cũng không biết viết tên trên đó làm cái gì.

Hoài Thu Công cách Hoàng Đế gần nhất, chẳng những biết Trữ Tài Lục là thứ gì, còn biết viết tên lên đó có nghĩa là gì. Ông ta không nhịn được nhìn thoáng qua Phương Giải, như có điều suy nghĩ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<