Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0082

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0082: Y ngủ có ngon không?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Tức Họa Mi đứng ở trước cửa sau của lầu ba, mấy người tụ cùng một chỗ trong tiểu viện kia dường như đang nghị luận cái gì. Nàng có thể nhìn thấy hành động của những người ở đó nhưng không nghe được thanh âm, cho nên hình ảnh giống như yên lặng, rất kỳ diệu.

Lông mày của Tức Họa Mi rất đẹp, đến nam tử năm đó đều đã từng nói, lông mi xinh đẹp của nàng làm cho tim người ta đập thình thịch. Nhưng lúc này, hai hàng lông mi rất đẹp dường như đang nhíu lại với nhau.

Hậu viện này của Hồng Tụ Chiêu, không lâu sau rất có thể sẽ trở thành trung tâm cơn bão của toàn bộ thành Trường An thậm chí là toàn bộ đế quốc Đại Tùy, bởi vì kẻ điên cầm kiếm xông vào tàn sát nha môn Binh Bộ Đại Tùy, chính đang nằm trên giường kia. Bất kể như thế nào, Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy cũng sẽ không thể nào bỏ qua chuyện này.

- Tiểu Đinh Điểm, đi gọi Phương Giải tới đây.

Nàng trở lại phân phó một câu.

Tuy rằng không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lần đầu tiên Tiểu Đinh Điểm nhìn thấy sắc mặt Tức đại nương nghiêm trọng như vậy. Cho nên trong lòng nàng rất sợ hãi, có một loại ảo giác sẽ mất đi gì đó. Cho tới nay Tức đại nương đều là trụ cột của Hồng Tụ Chiêu, nếu như ngay cả cây trụ này mà cũng bắt đầu dao động, thì những con chim tước cư ngụ ở Hồng Tụ Chiêu như các nàng, làm sao mà không thất kinh?Nàng xách váy của mình, đi gần như bay xuống lầu tìm Phương Giải.

Hậu viện.

Phương Giải ôm Trầm Khuynh Phiến đặt lên ghế, để cho nàng tiếp xúc một chút với ánh mặt trời ấm áp. Đại Khuyển cũng vậy, Mộc Tiểu Yêu cũng thế, bọn họ đều chưa từng thấy qua bộ dạng này của Trầm Khuynh Phiến. Nhất là Mộc Tiểu Yêu, ở trong ấn tượng của nàng, Trầm Khuynh Phiến vĩnh viễn là một nữ nhân cao ngạo ác nghiệt. Nàng sẽ không tỏ ra yếu thế với bất kỳ ai, ngày đầu tiên đến sư môn nàng đã mang bộ dáng này. Nàng quái gở, không hợp với các đệ tử trong sư môn.

Ánh mắt nàng nhìn bất cứ kẻ nào đều mang theo một chút miệt thị, nàng khinh thường sư tỷ này. Tuy rằng lúc đó nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nàng giống như không hề hoài nghi rằng mình sẽ siêu việt hơn mọi người trong sưmôn. Nàng chính là một thanh kiếm, giống như thanh trường kiếm nàng vẫn ôm trong ngực, không cần vỏ kiếm để che đi cạnh sắc lạnh lùng của trường kiếm.

Nhưng lúc này, Trầm Khuynh Phiến được Phương Giải ôm từ trong phòng ra, một tay ôm lấy cổ Phương Giải suy yếu giống như con mèo nhỏ. Hai mắt nàng hơi híp lại, đầu dựa vào lồng ngực kiên cố của Phương Giải. Mà ánh mắt nàng vẫn nhìn mặt Phương Giải, thậm chí Mộc Tiểu Yêu còn có một loại ảo giác trong ánh mắt Trầm Khuynh Phiến có một loại cảm xúc không muốn xa rời.

Đối với Trầm Khuynh Phiến mà nói, đây là một chuyện không thể nào xảy ra.

Nàng khinh thường có nam nhân, cũng khinh thường Phương Giải.

Tối thiểu trước đây vẫn là như vậy, nàng không chỉ một lần mắng Phương Giải làthứ rác rưởi. Cũng không chỉ một lần suy nghĩ muốn vứt bỏ Phương Giải, để hắn tự sinh tự diệt. Trên đường lẩn trốn, thậm chí có một lần nàng còn dùng trường kiếm rạch một đường trên cánh tay Phương Giải, lúc đó, Mộc Tiểu Yêu bọn họ đều cảm thấy Trầm Khuynh Phiến thực sự động sát tâm với Phương Giải.

Nàng đem chính mình tách khỏi mọi người, nàng ngạo nhiên độc lập.

Một nữ tử như vậy, sao lại có bộ dáng mảnh mai kia?

Một nữ tử như vậy, vì sao ánh mắt nhìn Phương Giải có thể mang theo ỷ lại và không buông?

Cho nên, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy đây nhất định là ảo giác của mình. Phương Giải ôm ngang Trầm Khuynh Phiến, đặt nữ tử suy yếu lên trên ghế. Một khắc Trầm Khuynh Phiến rời khỏi vòng ôm của Phương Giải, trong ánh mắt của nàng đầy vẻ không nỡ.

Mộc Tiểu Yêu đem chăn nhung trong tay đắp lên trên người Trầm Khuynh Phiến, sau đó yên lặng xoay người.

- Cảm ơn.

Nàng nghe thấy Trầm Khuynh Phiến nói.

Bả vai Mộc Tiểu Yêu run nhè nhẹ, sắc mặt biến ảo không ngừng. Trong mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Trầm Khuynh Phiến nói hai chữ cảm ơn với người khác. Hơn nữa lại nói cảm ơn với người đã bị nàng định là mục tiêu, Trầm KhuynhPhiến lúc này, dường như không phải là Trầm Khuynh Phiến rồi.

Mộc Tiểu Yêu không nói chuyện, cũng không quay đầu lại.

Khóe miệng Trầm Khuynh Phiến hơi gợi lên, dường như là đắc ý bởi vì thấy Mộc Tiểu Yêu vì nghe mình nói một tiếng cảm ơn mà không biết phản ứng như thế nào. Cho nên... Nàng vẫn là Trầm Khuynh Phiến kiêu ngạo. Mặc dù đến lúc này, nàng vẫn không muốn biểu hiện sự yếu đuối với bất cứ kẻ nào. Chẳng hề sợ, dù tay nàng bây giờ căn bản không cầm nổi chuôi trường kiếm.

- Hôm nay chúng ta phải đi.

Phương Giải nhìn Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu, vừa liếc nhìn lão già què đang ngồi uống rượu giải sầu ở một bên. Không đợi Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu trả lời, hắn đi đến trước mặt lão già què quỳ xuống, rất nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ dập đầu lạy ba cái, hắn không nói gì, dập đầu xong liền đứng lên. Ngô Nhất Đạo cứu hắn, thời điểm rời khỏi Tán Kim Hậu Phủ, hắn chỉ nói đúng một tiếng cảm ơn với Ngô Nhất Đạo. Lão già què cứu Trầm Khuynh Phiến, hắn lại quỳ xuống đất dập đầu.

- Lão gia tử, có lẽ vãn bối chỉ có thể dập đầu để cảm ơn ngài.

Ý tứ của những lời này, có lẽ là lúc không thể tiếp tục báo ân.

Khóe miệng Phương Giải mang theo ý cười chua sót nói:

- Vốn còn muốn tiếp tục làm phiền ngài, thế nào cũng phải học xong Nhất Thức Đạo rồi mới nói. Nhưng hiện tại xem ra không có cơ hội rồi, chúng ta bất kể có thể đi được hay không, bất kể có thể đi bao xa đều sẽ đi, chẳng sợ chỉ có thể sống nhiềuthêm một ngày, nhưng vì sinh mệnh này vẫn phải trốn. Tuy rằng cùng với Trác tiên sinh bèo nước gặp nhau, nhưng y nói có thể cho Tiểu Yêu tỷ thời gian ba ngày, ta tin y, có thời gian ba ngày để chạy trốn, không tệ... Tuy rằng làm như vậy, có chút có lỗi với Trác tiên sinh.

Lão già què há miệng, lại không biết nói cái gì.

- Có lẽ y... Muốn cho các ngươi cơ hội chạy trốn.

Cuối cùng lão chỉ có thể bất đắc dĩ than một câu, sau đó gục đầu xuống không nói gì nữa.

Phương Giải sửng sốt, nghe được lời nói của lão già què đột nhiên cảm thấy lưng mình lại đeo thêm một đại ân tình. Trác tiên sinh nói cho Mộc Tiểu Yêu thời gian bangày, sau khi lão già què nhắc nhở hắn, hắn mới hiểu được hóa ra cao kiến của tiên sinh là, các ngươi nhanh chóng trốn đi trong ba ngày.

Lúc ấy hắn không nghe rõ ý tứ này trong lời nói của Mộc Tiểu Yêu, có lẽ là kiêng kị cái gì.

- Mặc dù hiện tại không ai biết Trầm Khuynh Phiến chính là người ban đêm xông vào Binh bộ kia...

Đại Khuyển lắc lắc đầu:

- Nhưng hiện tại tất cả các cửa thành Trường An đều có trọng binh kiểm tra, chúng ta đi như thế nào?

Mộc Tiểu Yêu chỉ chỉ vào cái bao mình để trên bàn lúc trước nói:- Trác tiên sinh đưa đấy, ông ấy nói có lẽ chúng ta sẽ dùng đến.

Đại Khuyển mở cái bao ra, phát hiện bên trong là mấy bộ phi ngư bào còn mới.

Trong lòng Phương Giải chấn động.

- Trác tiên sinh...

Hắn thấp giọng xưng hô một tiếng như thế, sau đó xoay người hướng về phía cung thành vái một cái.

- Mười mấy năm trước y chính là một người tính tình chân thật, vì vậy mà bị nhốt trong đại lao tường đồng vách sắt, Hoàng đế tiếc tài năng nên không giết y... Đó thật sự là tường đồng vách sắt, nếu không căn bản cũng không giam giữ được y, chỉ có điều bị bắt lại nhiều năm như vậy, tính tình của y vẫn không thay đổi mảy may.

Lão già què trầm ngâm một tiếng, giọng điệu kính nể.

- Y từng là người của Khâu gia ở Giang Đô, năm đó là người Khâu gia duy nhất sống sot dưới lưỡi kiếm của mấy vạn quân tinh nhuệ. Tuy rằng y không họ Khâu, nhưng Khâu gia lại có đại ân với y, lại cố chấp ngồi ở bên người lão Thái gia của Khâu gia, hai người đối ẩm, thản nhiên đối mặt với vũ khí đang chen chúc xông vào. Lão già què nói. Phương Giải vẫn đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.

Tức Họa Mi ngồi trên ghế thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó nói:

- Phải đi sao?

- Vâng.

Phương Giải gật đầu.

- Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, trấn thủ nam cương... Lúc đem binh diệt Thương Quốc y suýt nữa chết, ngươi biết không?

Tức Họa Mi đột nhiên hỏi một câu như vậy, dường như không liên quan đến chuyện cần nói. Phương Giải lắc đầu.

Giọng điệu của Tức Họa Mi bình thản nói:

- Kỳ thật La Diệu có hai đứa con trai, La Văn chiếm vị trí đầu ở diễn võ trường mấy ngày trước, La Văn hẳn là con thứ của y mới đúng, sau khi trưởng tử của La Diệu chết mới có đứa con thứ hai, La Diệu bất quá chỉ là một Ngũ Phẩm... Thời điểm trưởng tử của y là La Vũ mang theo vài gia đinh thuộc hạ du ngoạn Thái Sơn, coi trọng một nữ tử, cưỡng ép chiếm thân thể của người ta... Sau lại mới biết được, không ngờ nàng kia chính là nữ nhi của Quận thừa Lỗ Quận.

- La Vũ lo chuyện sẽ bị bại lộ, không ngờ lại mang theo gia nô trong một đêm giết chết tất cả ba mươi mấy mạng người nhà Quận Thừa. Chuyện này tuy rằng được làm vô cùng bí mật, nhưng chung quy vẫn bị tra xét. Sau đó lại bị người tố giác. La Vũ mắc mưu của người khác, ngồi lên cái ghế đá trên núi Thái Sơn mà Thái TổHoàng Đế từng ngồi đó nghỉ ngơi. Chuyện này bay đến đế đô, tiên đế tức giận, vốn định chém đầu cả nhà La Diệu. Bhưng thời điểm đang muốn dùng ấn, La Diệu đã tới kinh thành.

- Y mang theo bốn tên lính vào thành, để trần thân trên, trên người buộc cành mận gai. La Vũ cũng ở phía sau ông ta, bộ dáng giống như con chó hoang cụp đuôi sợ hãi. Bốn tên lính mang một cái rương lớn, cũng không biết là chứa vật gì nhưng có vẻ rất nặng. Sau khi vào thành, La Diệu đã làm một chuyện khiến mọi người khiếp sợ.

- Ngay tại bên ngoài Thái Cực Cung, ông ta tự tay khoét tim nhi tử La Vũ của mình. Sau đó lệnh cho tên lính mở thùng ra, quỳ ở trước cửa Thái Cực cung không đứng dậy. Cành mận gai đâm vô số vết thương trên người ông ta, cả người máu me nhầy nhụa quỳ ở đó không biết đã dọa bao nhiêu người. - Lúc ấy tiên để cho Tứ hoàng tử mang cái rương vào, bệ hạ liếc mắt nhìn cái rương này một cái liền thay đổi sắc mặt. Trong rương, chứa ba mươi hai cái đầu người. Bao gồm phụ thân, thê tử, tiểu thiếp, hai đứa con gái của La Diệu. Còn có đệ đệ của y, em dâu, cháu trai mới mười ba tuổi.

- Bệ hạ hỏi y làm như vậy để làm gì?

- La Diệu nói, một mặt là cầu kiến Hoàng đế, để nhận tội đền tội, sau đó liền tự sát tạ tội. Quốc có quốc pháp, giết người thì đền mạng. Nhà Quận Thừa chết ba mươi hai người, thần cũng giết ba mươi hai người thân của kẻ gây ra đền mạng cho y. Hoàng uy Đại Tùy, quốc pháp quân luật, thần không dám có chút khinh nhờn, nhưng không biết cách dạy dạy con luận tội cũng phải chết, sở dĩ thần vẫn chưa chết, là vì muốn đến đế đô, trước mặt dân chúng đế đô và văn võ bá quan, nói một tiếng thần biết tội. Tức Họa Mi một mạch kể xong chuyện xưa, thở dài một tiếng, nói:

- Cuối cùng ông ta cũng không chết, bởi vì tiên đế cảm động và nhớ tới lòng trung tâm, miễn tử hình, đổi thành đánh ba mươi roi. Nhưng sau lưng ông ta đeo cành mận gai nên không có một chỗ nào là nguyên vẹn. Cuối cùng không có chỗ nào để đánh, nên mới miễn đi. Hiện tại y đang là Bình Chướng Nam Cương của Đại Tùy, vinh quang của đại tướng y đều chiếm được. Nếu lúc ấy tâm của y không đủ độc... Sẽ không có Hộ Quốc công bây giờ. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến... Lúc trước y thực sự không biết nhi tử của mình phi dương bạt hổ, khi nam bá nữ?

- Về sau, cũng bởi vì lúc trước y giết cả nhà mình, chính tay đâm con của mình, thế cho nên mỗi khi tiên đế nhớ tới y không ngờ lại cảm thấy có chút bạc đãi y, sau đó không ngừng phong thưởng.

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn Phương Giải đợi hắn trả lời. - Tốt lắm, thật tốt.

Phương Giải chậm rãi thở một hơi, dường như cũng bị chuyện xưa này làm rung động.

Phương Giải nói.

- Đây không phải chuyện xưa.

Tức Họa Mi nhìn ánh mắt của hắn nói.

- Phát sinh trên thân người khác đều là chuyện xưa, cho nên... Ta không phảinhân vật chính trong chuyện, ta cũng không làm được điều này. Nếu hiện tại ta gật đầu, để Trác tiên sinh mang theo thị vệ đại nội đem Trầm Khuynh Phiến đi. Bị mang đi có lẽ còn có Đại Khuyển, bọn họ bị định tội, bị chém đầu, dưới sự giúp đỡ của ngài có lẽ ta thật sự có thể sống sót. Sau đó giả vờ là chuyện gì cũng chưa xảy ra, cái gì cũng không biết, tiếp tục tham gia cuỗ thi Diễn Võ Viện. Dựa theo tính tình của ta, ba năm sau cũng có thể giống như La Văn, quyết đấu thắng thua với hai người khác ở diễn võ trường, sau đó thăng chức rất nhanh.

- Cái này thật sự có thể, bởi vì ta tin vào bản thân mình.

Hắn rất nghiêm túc nói:

- Thật lâu trước đây ta đã xác định, mình là một người một khi đã xác định mục tiêu nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đạt được. Ta chưa bao giờ thấy mình là một kẻ tiểu nhân mà cảm thấy sỉ nhục, cũng không hâm mộ những người được dânchúng tôn làm Thánh Hiền. Ta chưa từng nghĩ tới, mình sẽ trở thành một Phật đồ quét rác cũng không làm con kiến bị thương. Cũng chưa bao giờ tin tưởng, quang minh chính đại sẽ dễ dàng đạt được thành công hơn âm tàn độc ác. Tuy rằng tuổi của ta cũng không lớn, nhưng đạo lý ta hiểu được còn nhiều hơn một chút so với những người già, nhìn thế giới này, đều lạnh nhạt hơn bất cứ kẻ nào.

Phương Giải khẽ cười nói:

- Nhưng ta sợ, sợ mỗi lúc trời tối sau khi nằm ở trên giường nhắm mắt lại sẽ có ác quỷ đến cắn đầu ngón chân. Trước đây cực kỳ lâu mẹ của ra đã từng nói cho ta biết, làm việc trái với lương tâm quỷ sẽ gõ cửa, sẽ gặm đầu ngón chân của người. Ta đã làm việc trái với lương tâm, nhưng là bất đắc dĩ. Ta tin tưởng chắc chắn rằng... Chỉ cần không đụng tới điểm mấu chốt chính mình đặt ra, ác quỷ cũng sẽ không tới tìm ta. Con người có thể vì tiền đồ của mình mà dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng đối với người thân của mình, trong lòng nhất định phải sạch sẽ... Đây chính là điểm mấu chốtcủa ta.

Hắn xoay người rời khỏi, thời điểm đi tới cửa hắn quay đầu lại hỏi Tức Họa Mi:

- Tức đại nương... Ngài đoán xem, mỗi tối liệu La Diệu có ngủ ngon không?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<