Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0076

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0076: Quả cầu mập
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

La Tam Lang không nhớ mình trở lại chỗ đồng bọn như thế nào. Hắn cố hết sức tránh đi tất cả mọi người, chịu đựng đau đớn, chịu đựng khuất nhục, chịu đựng cảm xúc muốn ngửa mặt gào khóc, mắng to ông trời. Ở trong quân doanh, hắn cởi quần áo trên một cỗ thi thể rồi mặc bừa lên người. Bởi vì tay phải đã phế, cho nên mặc quần áo là một việc rất khó khăn đối với hắn.

Sau đó hắn dùng vải, cuốn cánh tay gãy đeo lên cổ, đội nón trụ lên đầu.

May mà còn có chiến mã.

Hắn không dám đi gặp trực tiếp La Văn, mà đi gặp La Nhị Lang trước.

La Nhị Lang không phải là anh ruột của hắn. Những nô tài như hắn không có têncủa mình. Gia chủ thưởng tên gì thì hắn có tên đó. Hắn tên là La Tam lang, bởi vì trong đám gia nô, tuổi của hắn đứng thứ ba. La Nhị Lang nhìn La Tam Lang bỏ mũ giáp xuống, giật mình hoảng sợ. Lập tức ánh mắt hiện lên ngọn lửa sát khí.

- Ta dẫn thủ hạ trở lại xử lý những thi thể kia. Tiểu tử kia có một câu nói không sai. Giờ đang ở thời điểm mấu chốt, chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho thiếu gia. Nếu ảnh hưởng tới tiền đồ của thiếu gia, thì chúng ta cũng xong đời. Thiếu gia đang gặp mặt Thánh, không có cách nào bẩm báo ngài ấy. Ngươi đi tìm người băng bó vết thương rồi nghỉ ngơi đi. Ta dẫn thủ hạ đi, chờ ta quay về rồi nói sau.

La Nhị Lang không có chủ ý khác, đành phải tìm một nơi trốn tránh, nhờ người đắp thuốc trị thương, băng bó lại.

La Nhị Lang dẫn theo mấy gia nô quay lại xử lý thi thể và xóa dấu vết lưu lạitrong quân doanh. Hắn biết việc này không thể để lộ ra ngoài. Một khi bị người khác biết được, nhất là Ngu Tiếu và Lý Phục Ba biết được, tất sẽ không tiếc bất kỳ giá nào bêu rếu khắp nơi.

La công tử của bọn họ bị rơi đài, hai người kia được lợi lớn nhất. Hơn nữa, luận và gia tộc và thế lực, Ngu gia cũng tốt, Lý gia cũng tốt, đều không kiêng kỵ gì La gia.

Còn có, nếu Đại tướng quân La Diệu biết việc này, với những gì La Nhị Lang biết về Đại tướng quân, hắn biết mình và những gia nô kia sẽ có kết cục gì. Đại tướng quân là người nghiêm khắc. Cho dù là nô bộc trong nhà cũng dùng quân luật để ước thúc. Thiếu gia làm sai, Đại tướng quân nhiều nhất là mắng một trận, còn có thể làm gì? Nhưng những nô tài không có địa vị như bọn họ, còn tiện hơn cả mạng chó.

Trong lúc La Nhị Lang mang theo nỗi niềm nặng nề chạy về quân doanh thu thậptàn cuộc, thì Phương Giải sau khi giết mười mấy người như hái hoa cắt cỏ, vẫn bình tĩnh suy nghĩ đường lui. Hiện tại đối với hắn mà nói, giết người đã không còn sợ hãi và mâu thuẫn nữa rồi. Sở dĩ nói hái hoa cắt cỏ, bởi vì đây là một việc rất nhỏ, rất nhỏ, không đáng nhắc tới. Nhưng hai việc rất nhỏ này, lại có thể làm cho người ta vui vẻ.

Giết người muốn giết mình, khó tránh khỏi có chút vui vẻ.

Phương Giải cỡi ngựa chạy như điên tới một chỗ cách thổ thành không xa. Giấu chiến mã trong rừng, sau đó nương theo địa hình và cỏ hoang yểm hộ, nhanh như mèo vọt tới ngoài tòa thành đất. Chiến đấu đã kết thúc, không còn ai để ý có người vụng trộm đi vào từ bên ngoài hay không. Binh sĩ trong thổ thành đang chỉnh đốn lại đội ngũ. Hơn hai nghìn binh sĩ Hữu Kiêu Vệ đã hoàn thành sứ mạng của mình, chuẩn bị rút lui, trở về nơi đóng quân trong đế đô. Phương Giải dán người vào tường thành, nhìn vào bên trong. Thấy các đội ngũ bên trong thành đang tập hợp lại. Hắn cẩn thận thăm dò một lúc, thấy không có người chú ý tới bên này, liền nhảy vào tòa thổ thành.

Hắn vừa mới định trốn vào trong đám người, chợt nghe có người hét lớn:

- Đúng lại!

Phương Giải vô ý thức dừng chân, tay đặt gần hoành đao. Sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một vị Hiệu úy hơi béo, từ phía sau tường đất đi tới. Y vừa chỉnh quần áo, vừa trừng mắt hỏi Phương Giải:

- Ngươi thuộc đội nào, sao chạy loạn khắp nơi vậy? Tí nữa đội ngũ phải trở về quân doanh rồi. Đến lúc đó lạc đường lại không về được!Phương Giải vừa muốn bịa chuyện, tay Hiệu úy béo kia lại hỏi:

- Nhịn không nổi muốn đi tiểu?

- Vâng vâng.

Phương Giải gật đầu như băm tỏi.

- Quay về hàng ngũ đi! Ngươi lén lén lút lút làm lão tử bị dọa nhảy dựng lên. Thiếu chút nữa thì nước tiểu chảy ngược trở về! Mẹ nó chứvung vãi cả ra quần

Hiệu úy béo khoát tay, vẻ mặt giận dữ.

Phương Giải vội vàng nói lời xin lỗi, sau đó như được đại xá chạy về hướng đội ngũ tập kết. Hắn cũng không có thời gian để để ý nhiều như vậy. Kéo mũ giáp xuốngthấp, sau đó cúi đầu tiến vào đội ngũ, tìm một chỗ xếp hàng. Tay Hiệu úy béo kia chỉnh xong quần áo, nhìn lướt qua không thấy tên tiểu binh vừa nãy đâu, y cũng không để ý lắm. Sau khi thương lương với vài Hiệu úy, liền hướng Biệt Tương bẩm báo đội ngũ đã tập hợp xong.

Biệt tương lãnh binh ừ một tiếng, phân phó:

- Đại tướng quân ra lệnh, nhiệm vụ phòng ngự thổ thành đã kết thúc. Lập tức xuất phát trở về đại doanh. Hiệu úy các đội kiểm tra nhân số. Đừng để thiếu người.

Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải cả kinh, e sợ vài Hiệu úy ở đây lần lượt điểm danh. Thật không ngờ mấy vị Hiệu úy căn bản không đếm số người. Chỉ đi một vòng cho có rồi lập tức tuyên bố đội ngũ khởi hành. Phương Giải âm thầm thở phào. Trong lòng thầm cảm ơn mấy vị Hiệu úy đại nhân lười biếng. Nhưng về sau nghĩ lại, mới biết không phải là mấy vị Hiệu úy đó lười biếng, mà là tố chất của chiến binh Đại Tùy rất mạnh. Kiểm kê nhân số chỉ là làm theo lệ mà thôi, căn bản không cần quá chú ý. Những Hiệu úy và vị Biệt tương kia sẽ không cho rằng đội ngũ của mình thiếu người. Dưới tư duy quán tính, bọn họ càng sẽ không chú ý trong đội ngũ có thêm một người. Đây là sự tự tin, cũng là sự tin tưởng với binh lính của mình.

Từ diễn võ trường trở về đế đô, ít nhất cũng phải mất một canh giờ. Tiến vào đế đô lại đi tới đại doanh của Hữu Kiêu Vệ, ít nhất phải mất thêm một canh giờ. Cho nên Biệt tương lãnh binh không dám trì hoãn, sợ tới trời tối, thành Trường An lại đóng cửa. Đội ngũ khởi hành rất nhanh. Cơ hồ là đi không ngừng nghỉ. Một mực cúi đầu chạy theo đội ngũ, Phương Giải âm thầm nhớ lại những việc xảy ra hôm nay. Mấy người dẫn hắn tới diễn võ trường kia, vẫn có thể là quan sai của Binh Bộ. Mà bọn họ không sử dụng xe ngựa của Binh Bộ, là sợ bại lộ thân phận của mình trước mặt người khác.

Cho nên nói, người muốn giết mình, nhất định là người của Binh Bộ.

Nhưng hắn tới Trường An, căn bản là chưa từng đắc tội người nào của Binh Bộ!

Lúc tới nha môn của Binh Bộ làm thủ tục, hắn cũng một mực khiêm tốn. Mặc dù không đút lót đồng nào, cũng không bị gây khó dễ gì. Thư tiến cử của biên quân được Binh Bộ đóng dấu, rất thuận lợi được Binh Bộ thông qua. Phương Giải biết, có khả năng là Trác tiên sinh giúp hắn một tay.

Chính vì thế, hắn nghĩ mãi không rõ vì sao lại có người trong Binh Bộ muốn hắn chết. Hắn mới chỉ tiến vào nha môn Binh Bộ một lần, về sau chưa từng tiếp xúc với người của Binh Bộ. HƠn nữa có Trác tiên sinh hỗ trợ, những quan viên của Binh Bộ kia, hẳn là không nên làm khó hắn mới đúng.

Đoạn đường này vừa chạy vừa nghĩ.

Phương Giải vẫn không nghĩ ra được nhiều đầu mối. Nhưng có hai việc có thể xác định. Thứ nhất, mình tới đế đô, chưa đắc tội ai. Thứ hai, nếu nói tới liên quan tới Binh Bộ, khẳng định có liên quan tới sự việc xảy ra ở Phan Cố. Nghĩ tới đây, Phương Giải chợt hiểu ra. Lẽ nào có liên quan tới một vài quan sai Binh Bộ chết ở Phan Cố? Lẽ nào người của Binh Bộ đã tra được việc mình giết người?Hắn rùng mình một cái.

Phương Giải biết, cuộc sống ở đế đô sẽ không bình an.

Càng nghĩ Phương Giải càng rõ ràng. Người của Binh Bộ muốn giết mình. Nhưng vì có Trác tiên sinh, hoặc vì lý do nào khác, thế nên những người kia không dám hiển nhiên ra tay với mình. Thậm chí không dám tước đi tư cách tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện của mình. Đành phải giở trò sau lưng.

Đưa hắn tới diễn võ trường, rồi mượn dao giết người.

Không thể nghi ngờ rằng, La Văn chính là một con dao sắc bén mà Binh Bộ mượn tạm. Nếu không phải ngay từ đầu Phương Giải đã không tin tưởng La Văn, thì có lẽ hắn đã chết một cách hồ đồ ở đó rồi. Với những gì hắn biết về đám thế gia đệ tửkia, hắn biết sau khi La Văn đoạt được ngôi đầu, nhất định sẽ không cho phép mình tồn tại.

Kế hoạch hợp tác với hai người kia phá thổ thành là do Phương Giải nghĩ ra. La Văn dựa vào kế hoạch này mà chiếm được ngôi đầu. Cho nên y quyết không thể để lộ việc đó ra ngoài. Vì vậy khẳng định y phải giết Phương Giải. Lúc Phương Giải nghĩ kế cho La Văn, hắn đã nghĩ tới một tầng đó. Người của thế gia, từ xưa tới này, sẽ không để ý tới sự sống chết của một kẻ vô danh tiểu tốt.

Nhất là một vô danh tiểu tốt không rõ lai lịch.

Sau khi La Văn dẫn binh rời đi, Phương Giải bắt đầu bố trí. Trong quân doanh không thiếu vũ khí. Dùng những vũ khí đó giết người, là một việc đơn giản với Phương Giải. Nghĩ tới đây, hắn rút ra một kinh nghiệm, dù cẩn thận tới mấy, cũng có nhiều việc khó có thể dự đoán được. Hắn tạm thời bỏ vấn đề đó sang một bên. Bắt đầu tính toán làm sao để thoát thân.

Trên nửa đường, tùy thời có khả năng có người nhận ra hắn không thuộc Hữu Kiêu Vệ, huống chi là trở về đại doanh? Chỉ sợ lúc tất cả binh linh trở về lều của mình, Phương Giải liền không còn chỗ để che dấu. Cho nên muốn thoát thân, chỉ có thể nghĩ biện pháp trên đường quay về thành Trường An.

Phương Giải cố ý giảm tốc độ lại, không quá chậm, mà dần dần chậm lại, để người phía sau vượt qua mình. Quá trình này rất chậm. Mất cả nửa canh giờ, hắn mới thành công rơi ở phía sau cùng đội ngũ. Không thể không nói, tố chất của binh sĩ Hữu Kiêu Vệ vô cùng tốt. Một mực chạy như vậy, đã được gần mười dặm rồi, nhưng không có ai vì mệt mỏi mà bị bỏ lại đằng sau. Đương nhiên, Phương Giải nhất định phải tụt lại đằng sau.

Đội ngũ chạy được thêm năm dặm, đã không còn người nào chú ý tới Phương Giải ở sau cùng. Hắn bắt đầu chạy chếch khỏi quan đạo, tới một bụi cỏ rậm thì nhanh chóng lẩn vào đó.

Qua bụi cỏ, Phương Giải thấy đội ngũ vẫn tiếp tục chạy, không để ý thấy thiếu mất hắn, hắn mới thở phào một cái. Sau đó nằm vật xuống cỏ, giãn người một cái.

Chạm vào vết thương ở cánh tay, rất đau.

Nhìn thương thế của mình, hắn không tự chủ nhớ tới lúc Mộc Tiểu Yêu vào thành, có nói với hắn:

- Ta nhìn không ra thực lực của lão già què. Nhưng ta biết ông ta thuận tay trái. Bởi vì khí kình lưu động ở tay trái ông ta mạnh hơn tay phải. Nêu nếu muốn đối phó với ông ta, ngươi phải cẩn thận cánh tay trái của ông ta.

Phương Giải thích dùng đao, cho nên hắn cũng nhìn ra được lòng bàn tay trái của lão già què đã thành kén.

Nhưng Phương Giải sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào. Gãy cánh tay phải, không phải chỉ vì luyện một thức đao bằng tay trái của lão già què.

Phương Giải ở trong bụi cỏ đợi cho đội ngũ của Hữu Kiêu Vệ biến mất trong tầmmắt mới dám đứng lên. Nhìn bộ Hữu Kiêu Vệ mặc trên người, không khỏi nhíu mày.

Đang lúc hắn phát sầu không biết làm sao tiến vào Trường An, thì bỗng nhìn thấy một đội nhân mã đang đi trên quan đạo. Hắn vội vàng trốn trong bóng tối, sợ là một vị đại nhân vật trong triều đình nào đó vừa mới từ diễn võ trường trở về thành. Đợi đội ngũ kia tới gần, hắn mới hơi yên tâm. Đội ngũ này chừng trăm người, sáu bảy cỗ xe ngựa kéo dài. Xem ra không phải là người của quan phủ.

Xe ngựa đi đầu do mười con ngựa cao to kéo. Người trên xe ngựa không mặc quan phục, nhưng tiên y nộ mã, rất có khí thế. Bởi vì Đại Tùy thiếu ngựa. Có thể cưỡi ngựa cao to như vậy, dù không phải là quan quân hoặc quan phủ, cũng nhất định là có bối cảnh. Bởi vì phú thương bình thường, không dám rêu rao như vậy.

Phương Giải trốn ở trong bụi cỏ, không dám động đậy. Đợi xe ngựa đi tới gần, hắn mới để ý trên xe ngựa cắm một lá cờ màu xanh da trời. Xe ngựa nào cũng có. Trên cờ thêu một hàng chữ to màu đỏ.

Hàng thông thiên hạ.

Phương Giải giật mình, lập tức không nhịn được cười. Không biết là cửa hàng nhà ai mà dám dựng lá cờ này. Khẩu khí thật lớn!

Hàng thông thiên hạ, bốn chữ này cực kỳ khí phách.

Đang lúc hắn dùng ánh mắt trào phúng nhìn lá cờ, bỗng cảm thấy bên cạnh là lạ. Cơ hồ trong nháy mắt, hắn cầm lấy hoành đao, nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện ở bên cạnh không biết từ khi nào có một vị nam tử trung niên béo như một quả bóng ngồi bên cạnh. Nam tử béo này mặc một bộ trường bào màu vàng, trước và sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, chính đang kinh ngạc nhìn hắn.

Quá đột ngột. Tên béo này lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Phương Giải chưa tới một mét!

Phương Giải không chút nghi ngờ. Nếu quả cầu mập này muốn giết mình, thì mình đã thành một cỗ thi thể rồi.

Tiếp theo, Phương Giải bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi trợn tròn mắt.

Quả cầu mập kia ngồi chồm hỗm trên một cây cỏ dại.

Cỏ dại đung đưa theo gió. Mà tên mập kia cũng nhẹ nhàng đung đưa!Đại Khuyển là cao thủ khinh công. Nhưng khinh công của Đại Khuyển so với tên béo này, thật không đáng giá nhắc tới! Cơ thể nặng như vậy mà ngồi xổm lên một ngọn cỏ dại, hơn nữa vẫn có thể theo gió mà động, không có cảm giác khó khăn gì!

Phương Giải nhịn không được bò ra đằng sau, trừng mắt nhìn tên béo, hỏi:

- Quỷ?

Trong suy nghĩ của bất kỳ ai, con người không làm được như vậy. Chỉ có quỷ mới có thể nhẹ hơn cả cỏ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<