Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0743

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0743: Ôm đá qua sông
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Giang Bắc Đạo

Một đội binh mã áp tải hai cỗ xe chở tù đi về hướng bắc. Có chừng mấy chục kỵ binh, gần trăm bộ binh. Trong hai cỗ xe tù là hai người nam nhân, tuổi đã không còn nhỏ. Người phía trước tóc mai đã bạc, người phía sau tuy trẻ hơn, nhưng cũng đã năm mươi rồi.

Xe chờ tù được tạo rất chắc chắn, dùng gỗ cây liễu ở ven bờ Trường Giang, chỉ đệ lộ hai cánh tay và đầu ra ngoài. Tư thế này thoạt nhìn không có gì, nhưng thời gian lâu, hai cánh tay sẽ cực kỳ nhức mỏi.

Huống chi, trên người bọn họ còn quấn xích sắt.

Dẫn đầu là một Giáo úy tuổi chừng ba mươi, từ áo giáp mà y mặc có thể nhận ra quân chức của y là Lục Phẩm. Người này thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với người trong xe tù, trong mắt đầy áy náy.

- Hai vị Đại tướng quân, sắp tới Giang Bắc Đạo rồi, nhiều ngày trong xe tù hẳn là rất vất vả. Chúng ta đã đi được khá xa, không còn áo giáp binh nào nhìn chằm chằm nữa, tỵ chức tháo gông xiềng cho hai vị vậy!

Một người trong xe tù lắc đầu nói:

- Không cần. Nếu vì tháo xiềng xích cho hai người bọn ta mà liên lụy tới các ngươi, thì trong lòng bọn ta cũng băn khoăn. Tâm ý của các ngươi ta nhận, cũng may hai người bọn ta tuy lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn còn cường tráng. Lần đi Trường An nà chỉ còn hơn tháng mà thôi, cứ để như vậy đi.

Người còn lại trong xe tù cũng nói:

- Mặc kệ bọn ta đi, các ngươi đều là binh lính mà hai người bọn ta mang ra ngoài, bọn ta biết các ngươi có ý tốt. Nhưng hiện tại khác với lúc trước, bọn ta là tù phạm, mà các ngươi là người áp giải. Cho dù các ngươi không sợ, thì cũng phải nghĩ cho người nhà chứ.

Giáo úy này há hốc miệng, không nhịn được mắng:

- Con mẹ nhà nó chứ, không từ biết từ đâu chui ra hai tên một già một trẻ khốn kiếp. Cũng không biết bệ hạ bị làm sao vậy, giao hết binh quyền cho bọn chúng! GIờ thành Trường An đã loạn tới rối tinh rối mù! Chớ nói là Đại tướng quân, ngay cả người làm lính như chúng tôi cũng không ai phục! Đại tướng quân thật vất vả mang theo chúng tôn dồn ép La nghịch tới Giang Nam, công tích lớn như vậy không thưởng cũng thôi, rõ ràng còn muốn trị tội. Con mẹ nó chứ, còn thiên lý vương pháp hay không?

- Cứ đà này, chớ nói không thể bình định, ngay cả binh sĩ cũng rét lạnh trong lòng! Ai còn nguyện ý quên mình phục vụ? Tỵ chức nghe nói người nọ đang chuẩn bị xuôi nam, muốn chiến thuyền nhưng không có chiến thuyền, muốn tiếp tế không có tiếp tế! Trong tay La nghịch còn có ít nhất mấy chục vạn binh mã đang được nghỉ ngơi dưỡng sức, đang đợi người chúng ta vượt sông Trường Giang rồi khai đao đây! Hơn nữa, cho dù qua được sông, chẳng lẽ Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ ở Tây Bắc chỉ là bài trí? Một khi đại quân của triều đình xuôi nam, Kinh Kỳ Đạo hư không, chỉ sợ Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ sẽ lập tức mang binh tới!

Y càng mắng càng tức giận:

- Chúng ta trông coi Trường Giang, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở lại bảo vệ Trường An. Nhưng hiện tại triều đình không còn quân đội, mà kẻ địch thì càng ngày càng lớn mạnh! Thực không biết Giang Nam quan trọng hay là Trường An quan trọng. Quân giặc đều đang nhìn chằm chằm vào đô thành, vậy mà người kia lại chỉ để ý tới Giang Nam!

- Tiếp tục như vậy, chớ nói Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ động tâm, cho dù Kim Thế Hùng ở Tây Bắc và Mộc phủ ở Đông Bắc cũng phải động tâm!

Lão già ngồi ở phía trước trong xe tù phát tiết một trận, lắc đầu nói:

- Tướng quân áo giáp lãnh binh nhiều năm, tất nhiên cũng hiểu những điều đó. Cho nên ông ta mới lệnh cho Phác Hổ mang binh trông coi bờ bắc Trường Giang, còn ông ta thì mang binh xuôi nam. Chỉ có điều...ông ta quá tự phụ.

- Sao giờ này rồi Đại tướng quân vẫn còn nói chuyện thay cho y?

Vị Giáo úy này càng ngày càng kích động, bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã lại:

- Không được, cho dù bị xử phạt, tỵ chức cũng không nhịn được nữa rồi.

Y rút thanh đao, chém vào gông xiềng trên vai lão già. Một đao này cực chuẩn, chém vào khe hở xiềng xích, khiến cơ quan bên trong mở ra. Rầm một tiếng, xiềng xích được gỡ bỏ. Y giục ngựa trở lại, cũng chặt đứt xiềng xích trên người lão già phía sau.

- Hai vị Đại tướng quân!

Giáo úy này chắp tay nói:

- Chớ ngăn cản tỵ chức nữa, tỵ chức cũng chỉ có thể làm được như vậy. Nếu không phải tỵ chức còn cha mẹ ở Trường An, thì tỵ chức đã chém nát xe chở tù này, đi theo hai vị Đại tướng quân làm phản rồi! Trời đất bao la, luôn có chỗ cho những nam tử như chúng ta lập nghiệp!

Hai lão già nhìn nhau, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Đúng lúc này, chợt thấy từ cánh rừng không xa đi ra một người. Người này đặt cái ghế ở giữa quan đạo, rồi vểnh chân ngồi xuống. Y không nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm nhìn đội ngũ. Người này có làn da ngăm đen, người gầy gò, nếu không phải quần áo trên người khá sạch sẽ, thì tưởng là dân chạy nạn.

- Người nào?

Vài kỵ binh đi trước lập tức lớn tiếng hỏi, người phía sau lập tức đề phòng, bảo vệ xe chở tù.

Giáo úy này cầm đao nhìn người nọ, sắc mặt ngưng trọng.

- Chớ sợ, ta chỉ muốn hỏi đường mà thôi.

Nam tử trẻ tuổi chặn đường cười cười, sắc mặt ngăm đen, nhưng lại có bộ răng trắng noãn. Cho nên lúc cười trông y rất rạng rỡ và chất phát.

- Ta muốn đi Hoàng Dương Đạo, không biết đi như thế nào, mong các vị chỉ đường dẫn lối?

Y hỏi.

Giáo úy giục ngựa đi lên, cẩn thận đánh giá người kia rồi đáp:

- Theo quan đạo này đi về phía nam là có thể tới bến Trường Giang. Thuê một con thuyền nghịch lưu tám, chín trăm dặm chính là chỗ giao nhau của sông Hoàng Ngưu và Trường Giang, lại xuôi dòng xuôi nam tới sông Lạc Thủy liền tiến vào Hoàng Dương Đạo.

- Cảm ơn!

Người nọ vẫn luôn mỉm cười:

- Nếu đã biết đường, vậy thì chúng ta đi thôi!

- Đi?

Giáo úy lập tức biến sắc:

- Ngươi muốn cướp xe tù?

Người nọ lắc đầu:

- Không phải vậy, chỉ là ta không biết đường, mời các ngươi dẫn đường cho ta mà thôi.

Y lấy một bức thư từ trong ngực đưa cho vị Giáo úy:

- Đây là bức thư của một vị cố nhân, nhờ ta giao cho hai vị Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh. Đọc xong bức thư này mà hai vị Đại tướng quân quyết định tới Hoàng Dương Đạo, vậy thì chúng ta tiện đường đi luôn. Nếu hai vị quyết định không đi...ta chỉ đành phải xách theo hai vị.

- Thật là kiêu ngạo ngông cuồng!

Giáo úy này dùng đao chỉ vào người kia, nói.

- Đúng vậy, đúng vậy...

Người nọ cười cười:

- Ta tên là Yến Cuồng.

...

...

Bờ sông Trường Giang

Do chiến tranh xảy ra, nên ngư dân ở hai bên bờ sông đã ít hơn lúc trước rất nhiều. Tuy bất kể binh mã triều đình hay là binh mã của La Đồ đều không cướp đoạt dân chúng, nhưng gặp phải tại họa như vậy, thì dân chúng vẫn lựa chọn tránh càng xa càng tốt. Người có gan lớn thì tìm chỗ cách quân doanh xa xa để đánh cá. Người giàu có thì đã lánh nạn ở nơi khác.

Giờ đang là thời điểm nước sông ấm áp, cho nên có thể nhìn thấy những con cá to mọng nhảy lên từ chỗ nước cạn.

Cảnh hai bên bờ sông đẹp như tranh vẽ, mặt sông lăn tăn khiến lòng người vui vẻ.

Phác Hổ nhổ một cây trúc, buộc dây thừng trên cây trúc rồi quật xuống mặt nước. Phốc một tiếng, một con cá lớn bị quật chết, dây thừng cuốn lấy con cá đưa lên bờ. Y tùy tiện vứt con cá lớn ở trên mặt cỏ, con bò già kia chạy tới gặm. Có vẻ như nó có chút bất mãn với con cá này, cho nên phì phò vài tiếng từ lỗ mũi.

Hôm nay có vẻ như Phác Hổ không có tâm tư để so đo với nó. Nhìn áo giáp quân đã xếp thành hàng ở phía xa xa, trong mắt y hiện lên một tia lo lắng.

Dương Kiên chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh y, giơ tay sờ đầu con bò già:

- Trong khoảng thời gian dài dòng buồn chán kia, vẫn là nó luôn đi theo đệ...ta luôn nghĩ, con người muốn trường sinh, dùng mọi thủ đoạn mà không làm được, vậy mà con vật này lại làm được. Rõ ràng nó nên chết từ lâu, nhưng vẫn sống được tới tận bây giờ.

Con bò già dường như sợ hãi ông ta, trốn tránh sang một bên.

Phác Hổ trầm mặc một lúc rồi nói:

- Không phải nó nghịch thiên, mà là đệ rút ba mươi năm tu vị cho nó. Không ngờ nó lại thích ứng, hơn nữa tính cách cũng thay đổi.

Dương Kiên cả kinh, quay đầu nhìn về phía Phác Hổ:

- Sao...đệ lại làm vậy?

Ba mươi năm tu vị của Phác Hổ, cho dù là ông ta cũng phải biến sắc! Không ai hiểu rõ Phác Hổ hơn ông ta. Lúc trước ba huynh đệ bọn họ giành giang sơn, thiên phú của Phác Hổ là tốt nhất. Ngay cả Vạn Tinh Thần lúc trông thấy Phác Hổ cũng phải giật mình, nói rằng tương lai của người này không thể lường được.

Nếu không phải nhẫn nhịn sống buồn tẻ trong cái cổ mộ kia nhiều năm, chỉ sợ tu vị của y đã phá tầng kia. Nguyên khí trong cổ mộ rất loãng, y còn có thể giống như Vạn Tinh Thần sống được hơn một trăm năm, tu vị kinh người tới cỡ nào? Nhưng không ngờ y lại chia ba mươi năm tu vị cho một con bò.

Chuyện như vậy, bất kể là ai cũng khó có thể tiếp nhận.

- Huynh ngủ say ở trong quan tài, còn những áo giáp binh kia thì chờ thức tỉnh.

Phác Hổ thở dài, ngồi xuống bãi cỏ, lẩm bẩm nói:

- Ba năm đầu, người có tính cách như đệ cũng bị ma luyện để mà tĩnh tâm đọc sách. Nơi đó rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả thanh âm lật sách cũng trở nên đáng sợ. Đệ không có ai để nói chuyện, cho nên đệ bắt đầu tự lẩm bẩm. Bởi vì đệ sợ nếu không nói trong một thời gian dài, thì đệ liền biến thành kẻ câm.

- Năm năm sau, đệ đã đọc hết những cuốn sách có thể tìm được, bắt đầu đọc lại. Mười năm sau, mỗi cuốn sách đệ đều đã đọc ít nhất năm lần...mười lăm năm sau, đệ có thể đọc thuộc làu làu số sách đó. Mà huynh vẫn còn đang ngủ say, áo giáp quân vẫn còn đang chờ để thức tỉnh...không...bọn họ vốn là người chết, cho nên không phải bọn họ chờ thức tỉnh, cũng không phải chờ sống lại, mà là chờ sứ mạng tới.

- Năm thứ hai mươi mốt, đệ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cho nên vào một buổi tối đệ lặng lẽ đi ra khỏi mộ, nhìn trộm bầu trời đầy sao. Buổi tối hôm đó đệ rất cao hứng giống như lần đầu tiên được mặc áo mới. Đệ không dám cười to, chỉ dám cười trộm. Về sau lá gan của đệ càng ngày càng lớn, bắt đầu tránh khỏi thủ vệ hoàng lăng, ra ngoài đi dạo. Nhưng đệ không dám rời đi quá xa, đệ sợ huynh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Năm thứ hai mươi lăm, Vạn Tinh Thần tìm tới đệ, nói với đệ rằng không được đi ra ngoài nữa, bởi vì cái tâm của đệ càng ngày càng dã, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hoàng lăng. Ông ta tính toán đóng một cánh cửa, chỉ lúc cần thiết mới có thể mở cửa ra. Trên cánh cửa kia treo một đạo phù, trên đạo phù có một kiếm ý của ông ta.

- Đó là lần cuối cùng đệ đi ra ngoài. Ở một cánh đồng bát ngát, đệ trong thấy một con bò.

Phác Hổ nhìn con bò già với ánh mắt dịu dàng, thật giống như nhìn người bạn tốt nhất của mình:

- Đệ bắt nó tới lăng mộ, vốn định ăn thịt nó, về sau đệ đổi ý, giữ nó lại làm bạn. Nhưng đệ đã quên bên trong lăng mộ không có thứ gì cho nó ăn. Nếu không được ăn nó sẽ chết đói. Đệ sợ hãi, sợ cô độc, cho nên...

Dương Kiên thở dài:

- Cho nên đệ truyền cho nó ba mươi năm tu vị!

- Vâng!

Phác Hổ gật đầu:

- May mắn, chỉ có mấy ngày đầu là nó không được ổn cho lắm, nhưng trăm năm sau nó vẫn luôn ở bên cạnh đệ.

Con bò già quay đầu nhìn Phác Hổ, dường như nghe hiểu lời Phác Hổ nói.

- Vậy hãy để nó bên cạnh đệ đi.

Dương Kiên trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ta sắp qua sông rồi.

- Vâng!

Phác Hổ gật đầu, không nói gì thêm.

- Thiên hạ là của Dương gia.

Dương Kiên nói.

- Vâng!

Phác Hổ lại gật đầu một cái.

- Ta sẽ giết sạch tất cả kẻ thù.

- Vâng!

Dương Kiên nhìn y, không nói gì nữa. Cứ đứng như vậy hồi lâu, Dương Kiên xoay người rời đi. Y chỉ tay về phía trước, áo giáp binh bắt đầu di chuyển. Mỗi người ôm một tảng đá lớn đã chuẩn bị sẵn ở bên bờ, sau đó bước vào trong lòng sông.

Mười lăm nghìn áo giáp binh, ôm đá vượt sông lớn!

...

...

Trên đường sông Trường Giang

Tướng quân thủy sư dưới trướng của La Đồ là Nhiếp Ngọc Minh trợn tròn mắt. Bàn tay nắm Thiên Lý Nhãn của y phát run, khuôn mặt không có tí huyết sắc nào. Y nhìn áo giáp binh tiến vào lòng sông giống như là nấu sủi cảo, không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung tâm tình của y vào lúc này. Y cảm thấy cả đời của mình đã từng gặp qua không ít chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng hôm nay thứ mà y nhìn thấy, đâu chỉ là ly kỳ cổ quái?

Khó có thể tin!

Lật khắp sách sử, y cũng chưa từng thấy trận chiến nào có chuyện như vậy, thế nên mọi tự tin lúc trước của y bị xé tan tành. Y từng tin tưởng rằng, không có thủy sư hùng mạnh làm hậu thuẫn, thì quân đội triều đình không thẻ vượt qua được Trường Giang. Con sông này giống như là lạch trời ngăn cách binh mã triều đình. Nếu muốn qua sông, trừ khi binh mã triều đình đều mọc hai cánh ở sau lưng...

Y phát hiện mình sai lầm rồi. Kẻ thù quả thực không biết bay, nhưng kẻ thù đang dùng một phương thực càng thêm rung động để qua sông.

- Bắn tên!

Qua hồi lâu y mới phản ứng, lớn tiếng hạ lệnh cho cung tiễn thủ bắn tên. Nhưng cung tiễn thủ căn bản không nhìn thấy rõ những áo giáp binh kia, chỉ nhìn thấy đáy nước có bóng đen chậm rãi đi qua. Nước sông nhìn có vẻ mềm mại vô lực nhưng lại có thể ngăn cản được mũi tên sắc bén. Dù tên có bắn mạnh hơn nữa cũng đừng hòng bắn tới đáy sông. Rất nhanh, mặt sông lơ lửng một tầng lông vũ.

Bất lực

Làm sao bây giờ?

Nhiếp Ngọc Minh cảm thấy cổ họng đau rát. Y không ngờ kẻ thù lại dùng phương thức như vậy qua sông, cho dù y tận mắt trông thấy.

Đúng lúc này, y bỗng nhiên cảm thấy thân thuyền lay động. Theo sau đó là những tiếng kinh hồ:

- Rỉ nước rồi! Bọn chúng đục đáy thuyền của chúng ta!

Nước tràn rất nhanh vào trong khoang thuyền, trong nháy mắt đã khiến thuyền lớn hơi nghiêng. Binh sĩ trên boong thuyền bối rối tìm chỗ để bám. Vì sợ hãi, mà bọn họ quên rằng kỹ năng bơi của bọn họ cũng không tệ lắm. Kẻ thù dùng một phương thức yêu dị vượt qua Trường Giang, điều này đã đả kích rất lớn tới tâm lý của bọn họ. Lúc con người bối rối, sẽ quên đi rất nhiều bản lĩnh mà mình có.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<