Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0071

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0071: Đất khô nảy mầm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Lão già què híp mắt chờ đáp án của Phương Giải. Trong ánh mắt ít nhiều có sự chờ mong. Đối với vị thiếu niên thoạt nhìn phế vật này, ông ta càng ngày càng có hứng thú. Bởi vì nếu cẩn thận nói chuyện với hắn, luôn có thể phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị.

Phương Giải là người có ý tứ, lúc cần hiểu thì hiểu hơn bất kỳ ai. Lúc hồ đồ thì cũng hồ đồ hơn bất kỳ ai. Hắn sẽ không cố gắng giả bộ như một kẻ ngu ngốc để yếu thế. Có lẽ là do hắn khinh thường làm vậy, hoặc là do người như hắn dù giả vờ ngu ngốc cũng không giống. Hoặc có lẽ, hắn cảm giác mình không có tư cách đó.

Có lẽ có người thích giả trư ăn thịt hổ. Nhưng thiếu niên này rất hiểu mình không phải là trư, nên giả trang không giống. Càng không ăn nổi một đầu mãnh hổ. Trên thế giới này, giả trư ăn thịt hổ là trò chơi của những kẻ mạnh mẽ không cần phảikiêng kỵ cái gì. Phương Giải không tính là một cường giả, không có lực để mà giả trư ăn thịt hổ.

Phương Giải cầm một miếng thịt bỏ vào miệng, trầm ngâm một lúc để sửa sang lại từ.

- Nếu dựa theo lẽ thường mà phân tích, thực ra chuyện này không khó để đoán.

Hắn vừa nhai thịt vừa uống rượu, cảm nhận cái thiêu đốt của rượu Tây Bắc.

- Người kia là một trong bảy Hoàng tử lúc đầu tranh ngôi vị. Là vị Hoàng tử duy nhất luôn đứng bên cạnh Hoàng Đế bệ hạ. Có lẽ cũng là vị Hoàng tử duy nhất không ngấp ghế cái ghế rồng kia. Đây là việc mà toàn bộ dân chúng Đại Tùy đều biết. Tùy tiện hỏi một cụ già ở bên đường, cũng có thể nói rõ ràng việc này. - Lúc đương kim bệ hạ vẫn chỉ là Tứ hoàng tử, thực ra không được tiên đế coi trọng. Lúc ấy luận về danh vọng, có hy vọng nhận ngọc tỷ nhất, là Tam hoàng tử. Tam hoàng tử Dương Kế giao du rộng lớn, có tài ăn nói. Không kể triều đình, cho dù là giang hồ cũng có không ít hào kiệt nguyện ý chết vì hắ. Tam hoàng tử nổi tiếng là người trọng nghĩa khinh tài, không hề keo kiệt dùng đặc quyền trong tay mình để giúp đỡ người khác. Cho nên ở trong triều đình hay là trong dân chúng, thanh danh của Dương Kế rất cao, cũng rất tốt.

- Có thể tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế với Dương Kế chính là trưởng tử Dương Hùng. Hắn là trưởng tử của chính cung Hoàng Hậu. Lúc ấy Hoàng Hậu rất yêu mến hắn. Có chỗ dựa là hậu tộc, đương nhiên không thiếu thần tử phụ tá. Hậu tộc có uy tín rất lớn trong quân đội. Cho nên so về nhân mạch, Hoàng trưởng tử Dương Hùng có nắm chắc kế thừa ngôi vị hơn Dương Kế. - Nhưng Dương Hùng làm người cao ngạo. Ý vào có hậu tộc duy trì, không biết thu liễm. Thế nên về sau Hoàng Đế dần cảm thấy chán gét với đứa con trai trưởng thích khi nam bá nữ này. Nhờ có Hoàng Hậu cố gắng chèo chống, mới không khiến Dương Hùng triệt để ngã xuống.

- Bởi vì Hoàng Đế ghét Dương Hùng, cho nên Tam hoàng tử Dương Kế càng thêm chói mắt.

Phương Giải uống một ngụm rượu, cười cười nói:

- Cố sự này, cho dù dân chúng biên thành Phan Cố đều biết. Nhưng trong đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, thì dù là ai cũng không thể nói rõ ràng. Nhưng không thể phủ nhận rằng, Hoàng Đế Đại Tùy chưa từng che lập việc chọn Thái Tử. Hắn thích các con của mình dùng bản lĩnh thực sự để tranh đấu. Cho nên có không ít chuyện xưa lưu truyền trong dân gian. Không giống như tiền triều, tất cả mọi việcđều làm trong bóng tối.

Lão già què cười cười nói:

- Những việc này phần lớn là thật, cũng đúng như lời ngươi nói. Khác biệt lớn nhất giữa Hoàng tộc Đại Tùy và Hoàng tộc tiền triều, chính là bọn họ sẽ không tuyên truyền nhân nghĩa đạo đức, nhưng phía sau lại làm không ít việc âm lãnh độc ác. Các đời Hoàng Đế của Đại Tùy khi chọn lựa Thái tử, đều đường đường chính chính lựa chọn đứa con ưu tú nhất của mình để truyền ngôi. Thậm chí Hoàng Đế còn động viên các Hoàng tử tranh đấu. Nhưng phải dùng bản lĩnh thực sự của mình để tranh đấu.

Phương Giải gật đầu nói:

- Không thể nghi ngờ rằng, lúc ấy ai cũng không coi trọng đương kim Hoàng Đế có thể ngồi trên ghế rồng. Tiên đế bệnh nặng. Trước khi lâm chung còn chưa tuyển ra Thái tử. Lúc đó Đại Hoàng tử Dương Hùng đang lãnh binh trấn thủ Đông Cương vàđàm phán quy hoạch biên giới với Đông Sở, biết được bệnh tình nguy kịch của tiên đế, liền dẫn theo năm nghìn giáp sĩ từ Đông Cương bất kể ngày đêm chạy về.

- Mà khi đó Tam hoàng tử đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Thậm chí vài vị cựu thần được sủng ái nhất cũng đứng ở bên giường tiên đế. Biết được Đại hoàng tử lãnh binh trở về, Tam hoàng tử phái bệ hạ, lúc ấy cũng ở bên canh dẫn theo người chặn lại. Bệ hạ xông thẳng ra cấm cung Thái Cực đại điện, mang theo Hổ Phù điều binh. Điều Thiên Tử Lục Quân, tinh binh Tả Vũ Vệ ra khỏi thành chặn lại Đại hoàng tử. Trên nửa đường bị Thất hoàng tử Dương Kỳ đuổi theo. Ai cũng không biết lúc ấy Dương Kỳ và bệ hạ nói cái gì. Nhưng có lẽ lúc đó mới là lúc bệ hạ hạ quyết tâm.

- Bệ hạ dẫn theo tinh binh của Tả Vũ Vệ chặn lại Đại hoàng tử ở nửa đường. Dùng lý do là cãi lời hoàng mệnh, tự tiện dẫn binh về kinh bắt giữ Đại hoàng tử lại. Sau đó lập tức mang theo quân đội trở về đế đô. Tam hoàng tử hạ lệnh đóng tất cảcửa thành đế đô. Là Thất hoàng tử dẫn theo hai trăm sáu mươi gia nô, bảo vệ cho một tòa cửa thành, kiên trì chiến đấu đến khi bệ hạ dẫn binh trở về. Trận chiến ấy, hai trăm sáu mươi gia nô, chỉ còn mười chín người sống sót. Thất hoàng tử trọng thương mười ba chỗ, trong đó có ba chỗ cực nặng.

- Bệ hạ dẫn binh xông thẳng vào điện Thái Cực, bao vây lại tất cả thần tử. Lão Nạp Ngôn Tô Duy ở trước giường bệnh tiên đế, hỏi ai tới kế thừa ngôi vị. Lúc ấy đúng lúc bệ hạ cầm theo áo giáp vào cửa. Tiên đệ nhìn thoáng qua Tam hoàng tử, lại nhìn bệ hạ, sau đó chỉ tay về phía bệ hạ.

- Dù những cựu thần kia rất muốn để Tam hoàng tử kế vị. Nhưng di mệnh của tiên đế là không thể làm trái. Bởi vậy bệ hạ đăng cơ. Tam hoàng tử giáng chức xuống còn là thứ dân, sung quân tới tháp Ninh An ở biên giới. Đại hoàng tử bị giáng chức xuống còn Vi Mệnh Hầu, vĩnh viễn đóng ở thành Tín Thủy ở Nam Cương, khôngđược bước ra khỏi thành một bước. La Diệu một mực trấn thủ Nam Cương, có lẽ còn được giao nhiệm vụ giám thị Đại hoàng tử.

- Thất hoàng tử Dương KỳChính là đông gia của Hồng Tụ Chiêu phải không?

Nói xong câu này, Phương Giải nhìn lão già què.

Lão già què thở dài nói:

- Những chuyện này, không phải tùy tiện một cụ già bên đường có thể nói raPhương Giải, rốt cuộc ngươi làm sao biết được?Phương Giải biết được những việc này, đều là do Lý Hiếu Tông từng nói cho hắn bietes. Ở biên thành Phan Cố, có thể cùng Lý Hiếu Tông uống rượu trò chuyện phiếm, vô cầu vô thúc, cũng chỉ có một mình Phương Giải. Dù Lý Hiếu Tông chỉ là thứ xuất của Lý gia. Nhưng muốn biết những tin tức kia cũng không phải là việc khó khăn gì. Lúc ấy bảy Hoàng tử đoạt ngôi náo nhiệt như vậy, có thế gia nào là không đếm xỉa tới đâu?

Nói trắng ra, các Hoàng tử đoạt ngôi, chính là các thực lực phía sau liều mạng với nhau.

Mà sở dĩ Lý Hiếu Tông biết kỹ càng như vậy, chính vì lúc trước Đại tướng quân của Tả Kiêu Vệ Lý Loan chính là một trong số ít người luôn đứng bên cạnh Hoàng tử Dương Dịch.

Nếu không phải vì như thế, chỉ dựa vào chiến công, Lý Loan muốn biến Lý gia thành thế gia nhất lưu là việc khó như lên trời.

Từ trước tới nay bệ hạ là một người có ơn báo ơn, có cừu tất báo.

Lúc trước khi Lý Hiếu Tông kể cho Phương Giải những điều này, hắn thật không ngờ có một ngày hắn và Phương Giải lại trở thành kẻ thù. Lúc đó, hắn còn một lòng muốn bồi dưỡng Phương Giải thành tâm phúc của mình. Lý Hiếu Tông là người có dã tâm rất lớn. Mà Phương Giải, dù còn trẻ, nhưng đã thể hiện bản lĩnh khiến hắnphải động tâm.

Cho nên kể cho Phương Giải mấy chuyện không tính là bí mật, để tỏ vẻ hắn tin tưởng Phương Giải.

Phương Giải giải thích cho lão già què một lần, sau đó khẽ cười nói:

- Lại nói tiếp, lúc ấy ở thời khắc cuồi cùng, bệ hạ có thể được tiên đệ chỉ định làm người kế thừa, công lao lớn nhất thuộc về Thất hoàng tử Dương Kỳ. Nếu không phải Dương Kỳ ngàn dặm độc hành, chạy chết hai chiến mã đuổi theo bệ hạ. Nếu không phải có hắn dẫn theo gia nô tử thủ cửa thành. Thì bệ hạkhông phải là bệ hạ.

Lúc nói tới đây hắn nói rất nhỏ, không dám để cho người khác nghe thấy.

Những việc như vậy, nếu nói linh tinh bị người khác nghe thấy, thì có thể chọcphải mầm tại họa.

Lão già què ừ một tiếng, nói:

- Sau khi bệ hạ lên ngôi, việc đầu tiên chính là phong Thất hoàng tử là Trung Thân Vương, đứng đầu vương công đại thần. Bổng lộc gấp ba các vị Thân Vương khác. Đất phong nhiều hơn mười lần các Thân Vương. Thậm chí có thể có ba nghìn binh sĩ hoàn toàn nghe theo lệnh của mình. Đây là ân điển rất lớn. Đại Tùy lập quốc trăm năm mới có một lần. Mà ngay cả mười chín gia nô còn sống sót kia, cũng đều được phong tước vị Huyện Tử! Con cháu được nối vị, trọn đời không phải binh dịch, không phải nộp thuế má!

Ông ta dừng một chút, tiếp tục nói:

- Nhưng không ai ngờ rằng, ngày thứ ba sau khi bệ hạ lên ngôi, Trung Thân Vương từ đi tất cả quân chức, không nhập triều đình, không tới đất phong, mà là mởmột nhà ca múa tên là Hồng Tụ Chiêu ở thành Trường An. Hoàng Đế liền hạ bảy đạo ý chỉ, bảo ngài ấy vào triều. Nhưng ngài ấy vẫn kháng chỉ không tuân theo. Thậm chí Hoàng Hậu còn đích thân mở tiệc rượu khuyên bảo. Hoàng Hậu kính một ly, ngài ấy uống một chén. Hoàng Hậu mời mười sáu chén, ngài ấy uống cả mười sáu, nửa tỉnh nửa say, nhưng nhất quyết không chịu lên điện.

Phương Giải cảm khái nói:

- Người có đại trí tuệ của thế gian này, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.

- Nhưng lực ảnh hưởng của ngài ấy quá lớn. Ở thời tiên đế, Trung Thân Vương đã lãnh binh xuất chinh mấy lần, lũ chiến lũ thắng, không ai có thể địch nổi. Hơn nữaNgài ấy là em ruột của Đại hoàng tử. Sau khi Đại hoàng tử thất thế, hậu tộc cũng chỉ có thể ký thác toàn bộ hy vọng lên người của ngài ấy. Cho nênKhó tránh khỏi vẫn bị người khác nghi kỵ. Dù ngài ấy đã biểu lộ thái độ của mình. Phương Giải nói:

- Cho nên ta mới nói, thoạt nhìn thì mười năm trước Trung Thân Vương rời khỏi Trường An biến mất vô ảnh vô tung. Hồng Tụ Chiêu bị một vị Thân Vương khác khu trục. Việc này không thể thoát khỏi quan hệ với bệ hạ. Nếu bệ hạ vẫn nhớ tới tình cảm, thì sao có thể chẳng thèm ngó ngàng tới Hồng Tụ Chiêu?

Lão già què nghe thấy câu này, nhịn không được nhíu mày hỏi:

- Ý của ngươi là, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài?

- Những năm qua ta nghe thấy, dù bệ hạ là vị Hoàng Đế ôn hòa nhất trong các đời Hoàng Đế Đại Tùy. Nhưng cũng không phải là một người không quyết đoán. Nếu ngài ấy động thủ với Trung Thân Vương, sẽ không dùng một chiêu ngây thơ làm cho người ta biến mất như vậy. Sau đó lập tức không thể chờ đợi được khu trục sản nghiệp của Trung Thân Vương ra khỏi đế đô. Chẳng lẽ lão không cảm thấy, làm vậyquá rõ ràng sao?

Phương Giải nghĩ tới cảnh đao sĩ áo đỏ dùng một ngón tay tạo thành một cái hố kia, càng xác định suy nghĩ của mình là đúng. Một vị Hoàng Đế tính toán không hề bỏ sót như vậy, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế?

- Nếu bệ hạ muốn diệt trừ Trung Thân Vương, tất nhiên là sẽ diệt trừ tận gốcHơn nữa, cũng sẽ không dùng biện pháp thấp kém như vậy.

Lão già què sững sờ, nghĩ ngợi nói:

- Gia quyến của Trung Thân Vương trôi qua rất tốt. Đất phong cũng không có ai động tới. Hàng năm bệ hạ đều ban thưởng không ít. Cho dù đất phong của Trung Thân Vương chỉ còn lại một đám lão gia nô. Ta vẫn cho rằng, là Hoàng Đế cắn rứt- Cắn rứt?

Phương Giải cười nói:

- Người có thể làm ra những việc như vậy, liệu có thể cắn rứt không?

Lão già què ừ một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

Phương Giải trầm tư một lúc, nói:

- Lúc trước Hồng Tụ Chiêu bị ép rời khỏi thành đế đô, là do một vị Thân Vương khác làm. Hoàng Đế không ngăn cản, nói không chừng là do Hoàng Đế không kịp ngăn cản. Vị Thân Vương kia bị Trung Thân Vương đè một đầu. Dù Trung Thân Vương không tham gia triều chính, nhưng cũng không tới lân hắn xuất đầu. Cho nên sau khi Trung Thân Vương mất tích, hắn liền cho rằng mình đã nắm được cơ hội. Hoàng Đế muốn quan tâm đã chậm, nên đành phải bảo vệ thể diện của em trai mình. Cũng không thể vừa trục xuất Hồng Tụ Chiêu, lại mời về a.

Hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới nói:

- Có lẽ đây mới là chân tướng. Hồng Tụ Chiêu bị khu trục, là do vị Vương Gia ngu ngốc nào đó vì muốn biểu hiện sự trung thành mới làm ra việc ngu ngốc. Hắn cho rằng không còn Trung Thân Vương, Hoàng Đế sẽ mượn cơ hội diệt trừ thế lực của Trung Thân Vương. Không ngờNịnh hót nhầm chỗ.

Lão già què biến sắc, do dự một lúc, nói:

- HÌnh nhưsau khi Hồng Tụ Chiêu bị trục xuất khỏi đế đô, vị Vương Gia kia một mực không được bệ hạ coi trọng. Dù vẫn còn đứng ở hàng Thân Vương, nhưng lại không có quyền thế gì.

- Phàm là việc gì, chỉ cần dụng tâm nhìn, là đều có thể thấy rõ. Phương Giải rất rắm thúi tổng kết một câu.

Lời nói tới đây, rượu đã uống hết, thịt cũng ăn xong, vừa đúng lúc.

- Sáng sớm ngày mai ngươi tới hậu viện Hồng Tụ Chiêu, ta truyền cho ngươi một chiêu đao pháp.

Lão già què đứng dậy, có vẻ hơi say, nên đi đường có chút chệch choạng.

Phương Giải đứng dậy, không say, đi đường vẫn vững.

Nhưng tưởng say thực ra không say, mà thoạt nhìn không say, thì lại say.

Vì một chiêu đao pháp, mà Phương Giải không chỉ tốn một phen đầu óc. Hắnkhông phải là người giỏi uống rượu. Một hồ lô rượu lớn như vậy, không say mới là lạ.

Tức Họa Mi nhìn Phương Giải đi xa, lại nhìn lão già què.

- Muốn giúp hắn?

Nàng hỏi.

Lão già què cười hắc hắc:

- Hợp tínhhắn là phế vật không có tu vị. Tham gia Diễn Vũ Viện còn không bị người ta đánh thành đầu heo? Tốt xấu đều từ Phan Cố tới, nếu bị người khác đánh thành tàn phế, ta cũng xấu mặtMột chiêu đao pháp, đã lâu không cần, cũng nên thấy ánh mặt trời. - Lễ vật này hơi nặng.

Tức Họa Mi chăm chú nói.

Lão già què khoát tay không thèm để ý, tựa vào khung cửa, rất nhanh nằm ngủ. Thì thào đánh giá vài câu, thanh âm rất nhỏ. Cũng không biết là do say nói mớ, nhưng ý nghĩa sâu xa.

- Đất khô, mầm không mọc nổi. Tưới thêm nước, lại đắp thêm phâncòn có thể cứu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<