Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0581

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0581: Về sau gọi ngươi là sư thúc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Mộc Tiểu Yêu khuyên Phương Giải tiến vào tòa nhà đất nhìn xem liệu có tìm được di vật gì không. Nàng cảm thấy mặc kệ người đó thế nào, dựa theo tập tục của người Trung Nguyên cần phải lập một nấm mồ. Nếu không có thi cốt thì dùng đồ vật liên quan tới người đó chôn cất cũng được.

Nhưng Phương Giải lắc đầu, hơn nữa hắn còn hạ quân lệnh không cho bất kỳ người nào đi vào tòa nhà đất kia.

- Đây chính là mộ của ông ấy.

Phương Giải nhìn tòa nhà bằng đất, nói:

- Cho nên ai đi vào, thì giống lật xem mộ của ông ta. Mặc dù về sau ta rời đi núi Chu Tước, cũng không được phép tùy ý ra vào nấm mộ này, không thể khinh nhờn.

Nói xong câu đó, hắn liền xoay người rời đi, Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy một tia thương cảm trong mắt hắn.

Tang Táp Táp lấy một bình ngọc từ trong ngực đưa cho nàng:

- Đêm qua cô và Trầm Khuynh Phiến hao tốn quá nhiều tu lực. Trầm Khuynh Phiến bởi vì sốt ruột muốn phá cảnh giới mà tự làm thương mình, đêm qua dùng quá sức mà khiến nội kình cơ hồ hao hết. Nếu không điều dưỡng thì về sau khó mà tiến cảnh được. Còn cô nữa, tinh lực tiêu hao quá nhiều còn đáng sợ hơn là tiêu hao nội kình, có khả năng sẽ chết. Đây là đan dược mà chính ta luyện chế, mặc dù không có thần hiệu gì, nhưng có thể bồi bổ thân thể. Cứ bảy ngày uống một viên, uống ít nhất ba viên.

Mộc Tiểu Yêu nhận lấy bình ngọc, nói lời cảm ơn.

- Ta...

Tang Táp Táp nhìn bóng lưng của Phương Giải, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ta không phải kẻ địch của các ngươi, nếu cuối cùng hắn đáp ứng chuyện của ta, đợi khi ta có bầu ta sẽ lập tức rời đi.

Mộc Tiểu Yêu biến sắc, vô thức nhìn Trầm Khuynh Phiến cách đó không xa. Nàng phát hiện Trầm Khuynh Phiến cũng nhìn sang, sắc mặt cũng có chút khó coi

- Cô nghĩ sai rồi.

Trầm Khuynh Phiến đi tới, nhận lấy bình ngọc từ tay Mộc Tiểu Yêu đổ ra một viên rồi uống:

- Chúng tôi chưa từng căm thù cô, mà là đề phòng, bởi vì chúng tôi đều cảm thấy lý do mà cô đi theo có chút khó mà tưởng tượng nổi. Cho nên chúng tôi lo lắng không phải là cô thích Phương Giải, mà là lo lắng ngoài cái đó ra, cô còn mục đích nào khác nữa không.

Mộc Tiểu Yêu cảm thấy lời Trầm Khuynh Phiến hơi thẳng thắn, nên cười cười với Tang Táp Táp:

- Có lẽ vì chúng tôi không biết về cô, cho nên cảm thấy việc này không quá chân thật.

Nói xong câu này, nàng mới phát hiện lời của mình còn thẳng thắn hơn cả Trầm Khuynh Phiến.

- Không sao.

Tang Táp Táp chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, cười nói với các nàng:

- Ta là người rất ích kỷ, sự ích kỷ này ảnh hưởng tới các cô, ta thật đáng trách. Tuy nhiên đây là chuyện mà ta nhất định phải lại, mặc kệ các cô cảm thấy ta thế nào...Huyết mạch của Tang gia...

Nàng còn chưa nói hết, Trầm Khuynh Phiến đã lắc đầu:

- Mặc dù Phương Giải đáp ứng cô, thì đứa bé kia cũng không chỉ là huyết mạch của Tang gia.

Tang Táp Táp hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ý của Trầm Khuynh Phiến. Lúc nàng nói chuyện với Phương Giải, hắn cũng đã nói lời tương tự. Lúc ấy nàng chỉ cho rằng đó là lòng tự trọng của một nam nhân. Hiện tại mới giật mình là mình quả thực không để ý tới chi tiết đó. Nếu nàng thực sự có con, đứa bé kia sẽ không chỉ họ Tang, còn có họ Phương. Nếu nàng mang đứa nhỏ đó đi xa, Phương Giải sẽ như thế nào?

- Ta...

Nàng ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào.

- Đi về nghỉ ngơi trước đã.

Trầm Khuynh Phiến cười cười với nàng, cười rất ôn hòa.

- Áo của cô rách rồi.

Trầm Khuynh Phiến xoay người trở về

- Nếu cô mặc vừa quần áo của ta, có thể tới lấy một bộ.

Trong lòng Tang Táp Táp ấm áp, sau đó cũng cười.

Phương Giải trở lại phòng tắm rửa bằng nước nóng, thay một bộ quần áo rồi ngồi cạnh bên cửa sổ ngẩn người. Từ nơi này hắn có thể nhìn thấy tòa nhà bằng đất xa xa. Chuyện đêm qua giống như trong mơ vậy. Rõ ràng mình đang giải quyết chuyện Mạc Tẩy Đao thì Đại Luân Minh Vương lại tới.

Hắn từng ảo tưởng qua vô số lần, nếu mình bị một tuyệt thế cao thủ như Đại Luân Minh Vương đuổi theo thì sẽ như thế nào. Nghĩ tới nhiều nhất chính là ngay cả lực phản kháng cũng không có. Nhưng đêm qua, hắn phát hiện mình bình tĩnh lạnh lùng hơn so với dự đoán.

Hơn nữa hắn gặp phải, là Đại Luân Minh Vương yếu nhất từ trước tới nay.

Nếu không phải có Trung Thân Vương Dương Kỳ không ngừng truy đuổi, thì Đại Luân Minh Vương đã không suy yếu tới mức ngay cả hắn đều không đánh bại được.

Sau đó hắn nghĩ tới nam nhân dùng bàn tay đầy máu rạch tòa nhà đất ra. Vị Trung Thân Vương từng có phong thái tuyệt luân, không ngờ lại biến thành như vậy, toàn thân không nhìn thấy một chỗ lành lặn. Bộ áo màu xanh kia đã rách nát không chịu nổi, giống như là thân thể của ông ta vậy.

Đã không còn máu thịt ở mặt, cánh tay và chân cũng đều là xương cốt.

Phải một trận chiến thảm thiết như thế nào mới khiến cho một người biến thành bộ xương không như vậy. Phải một ý chí như thế nào mới có thể khiến cho bộ xương khó có thể sống được kia lại đuổi theo không ngừng?

Vô luận nhìn như thế nào, đáng ra ông ta chỉ còn là một cỗ thi thể mới đúng..

Thế giới này, còn quá nhiều điều Phương Giải không lý giải được.

Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới La Diệu.

Lúc trước Tang Táp Táp phỏng đoán qua, bất kể Đại Luân Minh Vương chết hoặc La Diệu chết, tu vị của người chết sẽ trở lại trên người sống. Nếu đúng là như vậy...thì cái chết của Đại Luân Minh Vương, chỉ là một việc giúp đỡ La Diệu mà thôi. Từ đó...sự hy sinh của Trung Thân Vương, chẳng phải là...

Nghĩ đến đây, Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một việc.

Lúc Trung Thân Vương xé tường đất tiến vào, việc đầu tiên là dùng hào quang phong kín Đại Luân Minh Vương, sau đó ông ta ôm lấy Đại Luân Minh Vương rồi tự thiêu đốt. Bất luận ánh sáng kia có nóng tới mức nào vẫn không thiêu hủy tòa nhà đất. Lúc ánh sáng sáng nhất, tòa nhà đất kia như có một con mãnh thú muốn lao ra vậy. Nhưng nhà đất giống như tấm vải bố cứng cỏi, mặc cho con mãnh thú dãy dụa kiểu gì cũng không phá ra được.

Nghĩ tới đây, Phương Giải liền nhìn ra ngoài.

Lúc này hắn mới phát hiện.

Cái tòa nhà đất có hình dáng kỳ quái kia, giống nhưu là một con mãnh hổ muốn bay vọt lên trời. Chỉ có điều dù con mãnh hổ này giãy dụa kiểu gì cũng không thể phá tan được giam cầm, cuối cùng bị ngăn lại ở bên trong/

Giang Nam

La Diệu tức giận gầm thét một tiếng, một trận cuồng phong nổi lên trong sân. Toàn bộ cây cối, kiến trúc trong vườn đều bị cuồng phong phá hủy. Mà ngay cả nước trong cái hồ nhỏ cũng bị gió cuốn lên, vơi đi hơn nửa.

Lúc cuồng phong dừng lại, nước mới đổ về cái hồ.

- Điều đó không có khả năng!

La Diệu rít gào, đôi mắt đỏ bừng, bên trong có ngọn lửa màu vàng như ẩn như hiện.

...

...

Khe núi Hổ Khẩu

Kỳ Lân và Trần Hiếu Nho dẫn theo chừng năm trăm tinh nhuệ, dưới sự chỉ đường của Đỗ Xuyên tới được bên ngoài cửa trại. Đỗ Xuyên và đám người Từ Liên bị khống chế không thể không mở miệng kêu 'Mở cửa trại'. Sau đó Kỳ Lân mang theo tinh nhuệ tiến vào. Chỉ năm trăm người, trong một đêm san bằng khnk.

Từ đầu tới cuối Phương Giải liền không muốn chiêu hàng những người trong khe núi Hổ Khẩu kia. Hiện tại chưa phải là thời điểm chiêu hàng. Đối với mấy cường đạo này, bất kể là có làm chuyện ác hay không, một khi chiêu hàng, thì dân chúng Hoàng Dương Đạo sẽ nghĩ rằng Hắc Kỳ Quân đối xử ôn hòa với cường đạo, điều này sẽ khiến cho dân chúng bất an.

Về sau chắc chắn sẽ không quét sạch mọi kẻ địch, nhưng hiện tại điều đầu tiên mà Phương Giải muốn chính là để cho dân chúng Hoàng Dương Đạo tin phục, cho nên không có khả năng buông tha đám cường đạo.

Trần Hiếu Nho ở bên ngoài gõ cửa, y không ở trong đại doanh nên không biết chuyện xảy ra đêm hôm qua. Lúc trở lại nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một tòa nhà đất có hình dáng kỳ quái, trong lòng liền hoảng sợ. Nghe thuộc hạ kể lại, mới biết được đêm qua có người đại tu hành tới muốn ám sát Đại tướng quân.

Nhưng may mắn, Đại tướng quân bình yên vô sự.

- Vào đi.

Phương Giải thu hồi tầm mắt khỏi tòa nhà đất có hình con phi hổ kia, liếc nhìn Trần Hiếu Nho, hỏi:

- Khe núi Hổ Khẩu bên kia đã giải quyết xong chưa?

- Đã xong.

Trần Hiếu Nho gật đầu:

- 1126 tặc binh, trảm hơn 900, bắt giữ 204.

Y liếc nhìn Phương Giải hỏi:

- Xử trí như thế nào?

Phương Giải trầm mặc một lúc, khoát tay nói:

- Giao cho quân sư xử lý.

Trần Hiếu Nho vâng một tiếng, muốn hỏi nên xử lý mấy đồng bọn của Mạc Tẩy Đao như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt của Phương Giải không được tốt lắm, nên không nói ra. Y cáo từ rời đi, lúc rời khỏi cửa không tự chủ được nhìn về phía giáo trường bên kia. Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại lưu lại thứ kỳ quái như thế?

Sau khi rời đi, y đi tìm quân sư Tôn Khai Đạo, vừa vào cửa thì phát hiện sắc mặt của quân sư rất khó nhìn.

- Quân sư, làm sao vậy?

Trần Hiếu Nho kinh ngạc hỏi.

Tôn Khai Đạo nghe thấy tiếng gọi liền bừng tỉnh, thở dài một tiếng, nói:

- Không ngờ thế gian này lại có sự tồn tại như vậy, mạnh tới mức đó thì mọi kế sách còn có tác dụng gì nữa?

Đêm qua y không dám tới gần, nhưng y nhìn thấy một bộ xương khô xuất hiện trên tòa nhà đất, dưới ánh trắng, xương cốt nhìn thấy rất rõ ràng. Sau đó y nhìn thấy bộ xương khô kia xé mở một lỗ hổng từ tường đất mà hơn một nghìn binh lính cũng không thể phá được rồi nhảy vào. Lại sau đó, có ánh sáng cực nóng bắn ra từ tòa nhà đất kia.

Lúc đầu y tưởng là yêu quái, bởi vì nhìn kiểu gì cũng không giống người sống.

Nhưng sau khi Phương Giải đi ra rồi dập đầu với tòa nhà đất, y mới tỉnh ngộ, bộ xương khô kia là một người.

- Quân sư sao vậy?

Trần Hiếu Nho hỏi.

- Không sao!

Tôn Khai Đạo lắc đầu:

- Có chuyện gì?

- Đại tướng quân nói, việc xử lý tù binh ở khe núi Hổ Khẩu bên kia giao cho quân sư.

- Vẫn làm như vậy, chém đầu thị chúng.

- Còn mấy người từng là thí sinh Diễn Vũ Viện thì sao?

Trần Hiếu Nho hỏi.

Tôn Khai Đạo trầm mặc một lúc rồi hạ giọng nói:

- Tí nữa ta sẽ tự mình đưa tiễn mấy người bọn họ. Ngươi chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn. Tuy mấy người bọn họ là nhân tài, nhưng không thể lưu lại...Hơn nữa có việc ngươi phải nhớ kỹ, không thể tiết lộ chuyện Đại tướng quân từng có quan hệ với mấy cường đạo trong khe núi Hổ Khẩu. Mấy người này tuyệt đối không thể lưu, nhưng nếu giết bọn họ sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Đại tướng quân. Ngươi đã hiểu chưa? Những người biết chuyện này phải giữ kín trong đầu.

Trần Hiếu Nho gật gật:

- Thuộc hạ đã hiểu.

...

...

Phương Giải cầm một bầu rượu tới giáo trường, ngồi xuống bên cạnh La Úy Nhiên.

- Đêm qua huynh ấy có nói gì với ngươi không?

La Úy Nhiên hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Nếu như ta bị Đại Luân Minh Vương mệ hoặc...ngài ấy sẽ giết ta.

La Úy Nhiên cười cười:

- Đó là tính cách của huynh ấy.

- Ngài ấy...

Phương Giải đưa bầu rượu cho La Úy Nhiên:

- Không gặp lại ngươi à?

- Có.

La Úy Nhiên gật đầu:

- Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, ta còn tưởng là yêu quái, bị bộ dáng của huynh ấy làm cho hoảng sợ. Huynh ấy cười nói với ta rằng, bộ dáng hiện tại của ta có phải rất xấu? Từ Đại Tuyết Sơn đuổi tới tận đây, liên tục chiến đấu 126 trận, phỏng chừng thân thể đã tan nát rồi. Dọc theo đường đi không dám tới gần mép nước, sợ bị chính bản thân mình hù chết.

- Ta nói...huynh ấy vẫn đẹp trai như vậy.

La Úy Nhiên thấy cay cay ở mũi, nước mắt chảy xuống. Ngay cả y cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa khóc.

- Huynh ấy hỏi ta, có biết vì sao huynh ấy phải giết Đại Luân Minh Vương không? Ta nói không biết, huynh ấy nói tương lai thiên hạ sẽ có sự thay đổi cực lớn, cho nên người như huynh ấy và Đại Luân Minh Vương nên biến mất khỏi thế gian này. Ta không hiểu, huynh ấy cũng không giải thích gì. Sau đó huynh ấy nói, sư tôn đã rất già rồi, hơn nữa sắp rời khỏi thành Trường An. Nếu sư tôn rời khỏi thành...thì nhớ thay huynh ấy dập đầu trước mộ của sư tôn ba cái.

Phương Giải sửng sốt, im lặng không nói gì.

- Ta không biết vì sao Nhị sư huynh lại nói sư tôn sắp rời khỏi thành Trường An, nhưng ta biết rằng lời huynh ấy chắc chắn đúng.

- Về sau gọi ngươi là sư thúc đi.

Phương Giải bỗng nhiên cười nói:

- Trước kia từng gọi qua, nhưng không quá chân thành.

- Ừ.

La Úy Nhiên gật đầu:

- Tới lúc đó ta dẫn ngươi đi dập đầu, thuận tiện nói với sư tôn một tiếng.

Phương Giải gật đầu, ánh mắt mê man.

...

...

Sau khi tới Hoàng Dương Đạo, trong vòng ba tháng Phương Giải không ngừng quét sạch loạn phỉ các nơi. Bất kể là lớn hay là nhỏ, chỉ cần có dân chúng tố cáo hắn sẽ lập tức phái binh đi tiêu diệt. Ba thagns sau, Phương Giải được hai cái ngoại hiệu, cường đạo gọi hắn là Lý Bất Lưu, dân chúng gọi hắn là Lý Thiên Thần.

Cái gọi là Lý Bất Lưu, là nói Phương Giải tiêu diệt bất kỳ cường đạo nào, đều không lưu lại một tên.

Sau khi hung danh này truyền khắp Hoàng Dương Đạo, cũng khong biết có bao nhiêu sơn trại tan đám, không dám gây rối nữa.

Cũng không biết vì sao, La Diệu biết Phương Giải đã chiếm Hoàng Dương Đạo, thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu đang trở thành hai hòn đảo đơn độc nhưng y không phái binh tới cứu. Phải biết rằng vị trí của Hoàng Dương Đạo cực kỳ mẫn cảm, rất có khả năng cắt đứt liên hệ giữa đại quân La Diệu và căn cơ Ung Châu.

Điền Tín trong thành Tín Dương chỉ có ba, bốn vạn binh mã, với lại một nửa là tân binh, cho nên không dám tùy tiện động binh với Phương Giải. Thoạt nhìn Phương Giải tạm thời không có ý đánh thành Tín Dương, tuy nhiên bàn tay của Hắc Kỳ Quân đã vươn tới hai trăm dặm bên ngoài thành Trường An. Thám báo Ung quân và thám báo Hắc Kỳ Quân thường xuyên chạm mặt. Đôi bên đều có chỉ thị cấp trên cho nên không xảy ra ma sát gì, chỉ giục ngựa rời đi.

- Bước từng bước một thử xem.

Phương Giải uống một ngụm trà rồi nói:

- Chúng ta dần dần thu nạp các quận huyện Hoàng Dương Đạo trong tay, Điền Tín không ngừng co rút binh lực lại vào thành Tín Dương, ngoại trừ những huyện thành quan trọng ở bốn phía thành Tín Dương, y đã triệu hồi phần lớn quân đội ở các nơi tới thành Tín Dương. Thám báo báo lại, nửa tháng trước Điền Tín chia ra một vạn quân tiếp viện nhà kho Hân Khẩu, xây dựng mấy chục phong hỏa đài ở giữa thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu. Một khi nhà kho Hân Khẩu gặp nguy hiểm, y sẽ lập tức biết.

- Nhưng dù vậy, La Diệu vẫn không có tính toán phái binh tới. Giang Nam Bàng Bá nắm giữ 30 vạn quân, đang ở ngay bên cạnh La Diệu. Nhưng La Diệu cũng không động binh với Bàng Bá, thoạt nhìn bình an vô sự.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Lúc trước Đại tướng quân nói qua, nếu ngay cả căn cơ như Ung Châu mà La Diệu cũng mặc kẹ, thì chứng tỏ rằng mục tiêu của y chính là thành Trường An, hơn nữa y đã rất sốt ruột rồi. Một nửa Ung quân đã vượt qua Trường Giang tiến vào Giang Bắc Đạo. Binh lực của triều đình Đại Tùy bố trí ở vùng gần thành Hỏa Hồ, giống với lúc trước Dương Kiên mang binh bắc thượng, đấu một trận ác chiến với đại quân Trịnh Quốc ở thành Hỏa Hồ. Tuy nhiên...dù sao La Diệu không phải là Dương Kiên.

- Trong thành Trường An rốt cuộc có cái gì khiến cho La Diệu phải nóng vội như vậy?

Tôn Khai Đạo không biết thân phận thực sự của La Diệu, cho nên y không hiểu ra sao.

Phương Giải tất nhiên sẽ không kể chuyện này cho quá nhiều người. Sau khi tới núi Chu Tước, Phương Giải dần dần để Tôn Khai Đạo thoát ly khỏi quân vụ, giao chính vị ở địa phương cho y quản lý. Trấn an dân chúng, thống trị địa phương, Tôn Khai Đạo làm rất gọn gàng, chỉnh chu.

- Có lẽ là y cảm thấy, được Trường An chính là được cả thiên hạ.

La Úy Nhiên đưa ra một lý do lấp liếm, sau đó liếc nhìn Phương Giải một cái.

Phương Giải ừ một tiếng, nói:

- Nếu y đã không để ý tới Hoàng Dương Đạo nữa, thì chúng ta không ngại tiếp tục thử. Ta tính toán để cho Thôi Trung Chấn mang theo ba vạn bộ binh, cùng Trần Bàn Sơn mang theo kỵ binh Phi Ưng Quân di chuyển về hướng đông, trước tiên ngăn cách nhà kho Hân Khẩu và thành Tín Dương. Nếu Điền Tín đi ra khỏi thành chiến đấu, vậy thì kỵ binh của chúng ta liền chiếm ưu thế. Nếu y không chịu ra khỏi thành, lương thực bên trong thành Tín Dương phần lớn lấy từ nhà kho Hân Khẩu. Một khi đường vận chuyển lương thực bị cắt đứt, Điền Tín sớm muộn gì cũng ngồi không yên.

- Nếu như vậy mà La Diệu vẫn không phái binh tiếp ứng, như vậy...

Phương Giải chỉ bản đồ nói:

- Ta tự mình dẫn binh xuôi nam, thẳng tới Ung Châu. Không phải La Diệu chỉ lo đánh về phía bắc đó sao? Ta liền chặt đứt đường lui của y xem y có quan tâm hay không.

- Điều này thật vô lý.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<