Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 1060

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 1060: Đêm rời khỏi Trường An
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Phương Giải ngồi trên Phong Vũ Lâu nhìn mưa gió.

Thành Trường An đột nhiên có cơn mưa lớn, mưa từ sáng sớm tới bây giờ vẫn chưa dứt. Mưa to rất nhanh khiến cho nước bên trong Sướng Xuân Viện dâng tới mu bàn chân. Nếu không phải đều được lát bằng gạch xanh thì chỉ sợ lầy lội không chịu nổi. Trần Hiếu Nho cầm ô chạy vào Phong Vu Lẫu, quần áo trên người lấm thấm giọt mưa.

Mưa to như vậy, ô là không thể che hết.

- Chủ Công, ngài vội vã gọi thần tới là có việc gì chỉ bảo?

Trần Hiếu Nho đứng một bên hỏi.

Phương Giải chỉ vào y, lập tức có thị nữ đi tới đưa khăn lau mặt. Trần Hiếu Nho khách khí nói tiếng cảm ơn, thị nữ kia cúi người lui về. Mưa to từ mái hiên chảy xuống, thật giống như bức rèm che.

- Cũng không có gì đặc biệt.

Phương Giải bảo thị nữ tìm một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Trần Hiếu Nho:

- Nếu trong Kiêu Kỵ Giáo không có chuyện khẩn cấp gì, vậy thì tối nay ở đây. Mưa đang lớn, đi lại bất tiện.

Hắn tự tay rót một chén trà nóng cho Trần Hiếu Nho:

- Hôm trước Hạng Thanh Ngưu gặp được một tiểu nha đầu xinh đẹp trong phủ Di Thân Vương, nghe nói tên là Yên Chức. Hỏi cụ thể gia thế và mấy thứ liên quan tới tiểu cô nương kia, y đều không trả lời được. Lúc về ngươi hỏi xem người trong phủ Di Thân Vương là ai, có quan hệ gì với tiểu cô nương đó.

- Đây là chuyện tốt.

Trần Hiếu Nho cười đáp:

- Không cần dò hỏi, thuộc hạ biết. Người sống trong phủ Di Thân Vương là một Giáo úy tên là Lưu Đông Sảnh, từng là lão binh lập chiến công cho Hắc Kỳ Quân rồi bị thương. Ông ta cũng là người của thành Trường An, tên là Tô Khố, có một cô con gái tên là Tô Yên Chức.

- Sao ngươi biết rõ vậy?

Phương Giải hỏi.

Trần Hiếu Nho đáp:

- Sau khi vào thành, lão binh của Hắc Kỳ Quân chúng ta đều được an trí. Thần lo lắng có người ở giữa cắt xén tiền bạc của những lão binh đó, cho nên vẫn phái Kiêu Kỵ Giáo âm thầm để ý. Nhiều lão binh thương binh như vậy, duy nhất chỉ có con gái của Tô Khố tới đại doanh, đưa rượu thịt cho các huynh đệ. Tô Khố là người Trường An, ở ngay phía tây thành.

- Ừ.

Phương Giải gật đầu, có ý khen ngợi Trần Hiếu Nho. Trần Hiếu Nho phải quản lý rất nhiều việc vụn vặt, mà y vẫn có thể nhớ được nhiều chuyện vụn vặt như vậy, thật là khó được.

- Đó là một người trong sạch, cha của ông ta từng là một Thập Trưởng.

Trần Hiếu Nho nói:

- Cuối cùng Đạo tông cũng phá giới rồi.

Phương Giải cười nói:

- Hai ngày này đều cười híp hết cả mắt. Lúc về ngươi an bài người tới phủ Di Thân Vương, điều Tô Khố tới nha môn chuyên phụ trách quản lý lương bổng cho các lão binh thương binh, ban hư chức Lục Phẩm. Công việc đó khá là thanh nhàn.

Trần Hiếu Nho lập tức hiểu ý của Phương Giải. Hai ngày này Tô Yên Chức kia và Đạo tôn một mực cùng nhau, hai người đi khắp Trường An ăn vặt, đù tới quên cả trời đất. Dựa theo thân phận mà nói, gia đình Tô Khố nhất định cảm thấy không xứng với Hạng Thanh Ngưu, sẽ có áp lực. Phương Giải ban cho Tô Khố một hư chức Lục Phẩm, ít nhất có thể khiến Tô Khố giảm đi áp lực.

- Chủ Công, ngày mai là võ lâm đại hội được mở ra rồi, ngài thực sự không tới đó?

Trần Hiếu Nho hỏi.

- Không!

Phương Giải đáp:

- Ngày mai Tán Kim Hầu trở về, chỉ cần một người đại biểu là đủ. Ngày mai ta sẽ dẫn theo khinh kỵ binh rời khỏi thành, đây cũng là mục đích mà ta gọi ngươi tới. Chuyện này chỉ có Tán Kim Hầu, Độc Cô và ngươi biết. Thừa dịp ngày mai võ lâm đại hội náo nhiệt không ai chú ý tới, Kiêu Kỵ Giáo ngoại trừ Bạch Điểu đang theo ta ra, điều thêm Hắc Trạch và Mã Lệ Liên tới đây. Ngươi an bài người thích hợp đi theo quân đội là được. Ngày mai ta sẽ dẫn theo ba vạn khinh kỵ binh rời đi, chia ra làm sáu cửa, tập kết ở thành Xuân Ba.

Trần Hiếu Nho giật mình:

- Vì sao Chủ Công phải vội vã như vậy? Lúc này mưa đang lớn, cho dù là khinh kỵ binh cũng không thích hợp khởi hành.

Phương Giải đáp:

- Chuyện ta rời khỏi thành phải giấu diếm một thời gian. Trong thành còn chưa an ổn, thừa dịp mưa to rời đi thì ít người biết hơn. Mặt khác, ta muốn nhìn xem một khi ta rời đi, trong thành sẽ có thay đổi gì. Đợi đại hội võ lâm kết thúc, Tán Kim Hầu cũng sẽ dẫn theo đại quân xuất phát. Tới lúc đó ngươi theo ta ra khỏi thành, sau đó lại trở về.

Trần Hiếu Nho lập tức hiểu ý của Phương Giải:

- Vâng!

Phương Giải nhìn mưa to bên ngoài:

- Mấy ngày này, ta đã lệnh cho Hàng Thông Thiên Hạ luân phiên đưa lương thảo vật tư cho ba vạn khinh kỵ binh tới thành Xuân Ba. Làm vậy để không ai chú ý tới. Chiến sự với Mông Nguyên không thể kéo dài được nữa. Việc ta hạ lệnh cho Tống Tự Hối mang binh đánh phía sau Mông Ca là giả. Binh mã của y sau khi vượt qua Nghi Thủy sẽ tới thẳng Sơn Đông Đạo, sau đó rời khỏi Thanh Hạp núi Lang Nhũ.

- Tống Tự Hối mang theo thư của ta gửi cho Man Vương. Chúng ta và người Man đã kinh doanh được vài năm, quan hệ cũng không tồi lắm. Tuy lúc đầu chúng ta đã từng đánh bọn họ, nhưng từ trước tới nay kẻ địch chưa bao giờ là bất biến. Ta nhờ Man Vương xuất binh, liên thủ với Tống Tự Hối tấn công Vương Đình Mông Nguyên. Hiện tại phía sau Mông Nguyên hư không, binh mã đều đang ở Trung Nguyên, khiến cho người Man tới đó quấy rối là thích hợp nhất. Người Man có tầm mắt thấp, biết đại quân Mông Nguyên không ở Vương Đình, lá gan sẽ tăng lên. Tống Tự Hối sẽ hiểu làm sao để Man Vương động tâm.

Trần Hiếu Nho chấn động. Y vốn tưởng thời gian qua Phương Giải không làm gì cả, nhưng ai ngờ hắn đã âm thầm bố trí nhiều như vậy.

- Ta đi Linh Môn Quan, chiến sự Tây Bắc cũng không thể buông lỏng. Trần Định Nam, Trần Bàn Sơn, Thôi Trung Chấn, cộng lại là hơn 30 vạn binh mã đang ở Tây Bắc, cộng thêm thủy sư, có đủ thực lực để phản công Mông Nguyên rồi. Hiện tại Mông Nguyên đang thiếu lương thực, hơn nữa lời đồn Mông Ca chết đã được rải ra, người Mông Nguyên tất nhiên sẽ loạn. Chỉ cần Mông Liệt động tâm, thì sẽ tính toán dẫn quân trở về. Lúc về tới Vương Đình y sẽ gặp phải người Man...để cho Mông Nguyên và người Man đánh nhau đi. Mấy năm qua người Man phát triển quá nhanh, sớm muộn gì cũng là mầm tai họa.

Trần Hiếu Nho càng nghe càng khâm phục. Tuy Phương Giải không rời khỏi Trường An, nhưng đã tính kế tất cả kẻ địch rồi.

- Tống Tự Hối mang binh giả vờ như phối hợp với người Man tấn công Vương Đình, ở nửa đường sẽ tìm cơ hội rời đi. Sau đó lại giả trang làm người Mông Nguyên cướp đoạt các bộ lạc người Man. Như vậy thù hận giữa Mông Nguyên và người Man sẽ nổi lên. Sau đó Tống Tự Hối mang binh rút về Sơn Đông Đạo, phòng thủ Thanh Hạp núi Lang Nhũ.

Phương Giải còn một câu chưa nói, Tống Tự Hối không những muốn giật dây Man Vương tấn công Vương Đình, không những giả trang làm người Mông Nguyên tập kích các bộ lạc người Man, không những phải bảo vệ Thanh Hạp núi Lang Nhũ, quan trọng nhất là...binh mã của Tống Tự Hối còn phải bảo vệ thành Phan Cố. Tống Tự Hối đương nhiên không biết vì sao Phương Giải lại lệnh cho y chia quân bảo vệ Phan Cố. Kỳ thực, lời của Cửu tiên sinh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của Phương Giải.

Nếu đã biết trong thành Phan Cố cất giấu một bí mật thật lớn, Phương Giải nhất định phải chiếm đóng Phan Cố trước.

*****

Qua giờ Tý một lúc, mưa to bỗng nhiên ngừng. Đây tuyệt đối là tin tức tốt đối với việc xuất chinh của Hắc Kỳ Quân. Đội của Gia Cát Vô Ngần, đội của Lưu Húc Nhật, hai đội khinh kỵ binh cộng lại chừng ba vạn. Cộng thêm phụ binh, quy mô của đội ngũ này đã khá lớn.

Vì không khiến người khác chú ý, đội ngũ luân phiên nhau xuất phát theo giờ, chia ra sáu cửa thành.

Từ giờ Sửu bắt đầu, đội ngũ lục tục tập kết, sau đó tướng lĩnh các doanh mang theo đội ngũ của mình rời khỏi thành. Đường phố của Trường An không hề lầy lội, quan đạo ngoài thành cũng được lát bằng đá, cho nên không khó đi.

Cứ như vậy, Vũ Vương Phương Giải rời khỏi thành Trường An.

Trong đội ngũ có mấy cỗ xe ngựa, là tinh kỵ Kiêu Kỵ Giáo cộng thêm thân binh doanh của Phương Giải hộ tống rời khỏi thành. Đây đương nhiên là gia quyến của Phương Giải. Bởi vì Phương Giải một mực lo lắng cho thế cục của Trường An, cho nên hắn không có ý định lưu các nàng lại. Phương Giải cảm thấy một tòa thành nghìn năm như Trường An, trải qua mấy triều đại, những thứ dấu ở phía dưới hơn xa những thứ nổi phía trên

Phương Giải ngồi trong xe ngựa, nhìn Tang Táp Táp bế Ninh Nhi, cười áy náy nói:

- Ninh Nhi còn nhỏ, nhưng vẫn phải dẫn theo con bé hối hả ngược xuôi.

- Con bé sẽ biết đây là tốt cho nó.

Ninh Nhi càng lớn càng đáng yêu xinh đẹp. Nhất là đôi mắt to, khiến người ta cực kỳ yêu thích.

- Lần này rời khỏi thành, không biết khi nào mới trở về. Thực ra ta thích các nàng ở đại doanh núi Chu Tước hơn, chứ không muốn các nàng ở Trường An.

Phương Giải có chút thất thần nhìn Ninh Nhi ngủ say:

- Tốt xấu núi Chu Tước đều là người một nhà, còn Trường An...Thực không thấu. Ai cũng cảm thấy giờ ta đang chiếm thế thượng phong, muốn làm gì thì làm. Nhưng chính vì những người đó ẩn nhẫn quá lợi hại, thỏa hiệp quá thuận lợi, nên ta mới phát hiện không đúng lắm.

Tang Táp Táp vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Phương Giải:

- Hiện tại huynh có nhiều điều phải suy nghĩ như vậy, còn vất vả hơn lúc trước.

- Còn hai trận chiến gian khổ, đánh xong mới có thể yên tâm chút.

Phương Giải nói:

- Nàng cũng ngủ đi, phải giờ Ngọ ngày hôm sau mới tới được thành Xuân Ba.

- Đúng rồi.

Tang Táp Táp bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Hôm nay có chuyện vui lớn mà chưa kịp thông báo cho huynh biết.

- Chuyện vui gì?

Phương Giải hỏi.

- Lúc chiều, Ẩn Ngọc tỷ tỷ tới phòng chơi với Ninh Nhi, trò chuyện một lúc liền nhắc tới một chuyện khiến tỷ ấy lo lắng. Tỷ ấy không biết phải làm gì cho nên lặng lẽ hỏi muội...Đã hai tháng rồi tỷ ấy không có kinh, trong lòng hoảng hốt. Mà chuyện như vậy tỷ ấy lại không dám tùy tiện hỏi lang trung, cho nên muội liền bắt mạch cho tỷ ấy.

- Có thai rồi?

Phương Giải phấn chấn, vội vàng hỏi.

- Vâng!

Tang Táp Táp cười nói:

- Nhưng tỷ ấy không giống với muội. Lúc muội mới có Ninh Nhi, ăn gì cũng không vô, nôn rất nhiều. Mà tỷ ấy thì không như vậy, cho nên mới chẳng phát hiện ra cái gì.

Phương Giải không nhịn được cười rộ lên, cười rất vui vẻ.

- Xem ra phải đưa các nàng tới núi Chu Tước tĩnh dưỡng rồi.

Phương Giải nói.

Tang Táp Táp lắc đầu:

- Đừng, để tỷ ấy đi theo huynh đi. Huynh không biết đâu, lúc nữ nhân mang thai, không có nam nhân bên cạnh, cảm giác rất khó chịu. Muội chịu đựng được, nhưng không biết Ẩn Ngọc tỷ tỷ có chịu đựng được không. Lúc này huynh nên bớt thời gian gặp tỷ ấy, còn hơn khiến tỷ ấy ngày ngày phải nhớ huynh.

Trong lòng Phương Giải tê rần, không nhịn được ôm Tang Táp Táp vào lòng:

- Khổ cho nàng rồi.

- Đúng rồi.

Tang Táp Táp bỗng nhiên nói:

- Mấy ngày trước có một đệ tử Hoàng giáo từ thảo nguyên vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm muội, biết muội đang ở Trường An nên tới đó. Hôm qua muội mới gặp y, y gửi tới tin tức. Do huynh bận quá, muội vốn định nói, nhưng bận rộn với Ninh Nhi nên lại quên...Người tới là một hộ pháp của Hoàng giáo, rất kinh trọng muội. Y vốn đi theo Mông Ca xuất chinh, bởi vì biết muội ở Trung Nguyên, cho nên đi nửa đường thì trốn khỏi đại quân tới tìm muội.

Tang Táp Táp nói:

- Y nói với muội rằng, lần xuất chinh này của Mông Ca có liên quan tới Đại Luân Tự. Y nói Mông Ca có tới Đại Luân Tự một lần, lúc về đột nhiên quyết định tấn công Trung Nguyên. Hơn nữa, mục tiêu của Mông Ca không phải là thâu tóm Trung Nguyên, mà là Hắc Kỳ Quân của huynh. Y còn nói, bên trong Đại Luân Tự cất giấu một thứ kỳ quái gì đó, chưa hẳn là con người. Đám người của Phật tông luôn nhắc tới thần linh, nhưng y không cho rằng thế gian này tồn tại thần linh, nhất định là một thứ kỳ quái.

Phương Giải cau mày:

- Trong Đại Luân Tự còn có cái gì? Đại Luân Minh Vương chết rồi, còn ai là thần?

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới Tang Loạn rời đi không quay lại, trong lòng chợt căng thẳng.

Ba vạn tinh kỵ rời khỏi Trường An vào nửa đêm. Tiếng vó ngựa đánh thức không ít dân chúng. Nhưng binh lính Hắc Kỳ Quân hay thay ca vào nửa đêm, cho nên nghe thấy tiếng quân đội cũng không ai để ý lắm. Trời vừa sáng là đại hội võ lâm được mở rồi, ngay ở diễn võ trường bên ngoài Trường An.

Lần này đại hội này có không ít quan to hiển quý tham gia. Mà bọn họ không ngờ rằng, Vũ Vương đã rời khỏi Trường An rồi.

Trong xe ngựa, Tang Táp Táp nói:

- Lúc muội sáng lập ra Hoàng giáo, cần phải Đại Luân Tự cho phép mới được. Cho nên đệ tử Hoàng giáo cũng tôn kính Đại Luân Minh Vương, coi như là một chi nhánh của Phật tông. Mỗi tháng đều chọn lựa một đệ tử tới Đại Luân Tự nghe giảng kinh Phật, trong đó có không ít đệ tử Hoàng giáo quen biết với đệ tử Phật tông.

Phương Giải hỏi:

- Kẻ tới tìm nàng còn ở đây không?

Tang Táp Táp nói:

- Hắn đã rời đi rồi, tính toán tìm một nơi để ẩn cư.

Phương Giải có chút tiếc nuối nói:

- Nếu có thể hỏi rõ ràng hơn thì tốt. Ta vẫn luôn cảm thấy trong Đại Luân Tự còn có thứ gì đó cổ quái, chẳng hạn như Đại Tự Tại kia.

Tang Táp Táp nói:

- Y có nhắc tới Đại Luân Tự. Y nói lần xuất chinh này của Mông Nguyên, Mông Ca mang theo không ít đệ tử Phật tông. Tuy nhiên không nhiều người có tu vị cao. Dù sao trong trận chiến giữa Vương Đình và Mông Nguyên, đệ tử Phật tông tổn thất rất nghiêm trọng. Khiến cho y cảm thấy không thể tin nổi, chính là có bốn Đại Tự Tại đi theo Hoàng Đế Mông Nguyên.

- Bốn?

Phương Giải ngẩn ra, trong đầu bỗng sáng lên:

- Nói như vậy, Đại Tự Tại căn bản không phải là một người, thậm chí không phải là con người?

Tang Táp Táp nói:

- Khiến cho người ta khiếp sợ không phải là bốn Đại Tự Tại này. Y nói lúc trước có một người mặc áo trắng xông vào Đại Luân Tự, lúc tiến vào điện Đại Luân Minh Vương, có vô số Đại Luân Tự đi ra ngăn cản. Người mặc áo trắng này một đường chém giết, thi thể của Đại Tự Tại phủ kín khắp điện Đại Luân Minh Vương.

- Y là nghe người của Phật tông nói. Cái người của Phật tông nói cho y biết kia còn nói rằng, kỳ thực Đại Tự Tại không phải là một con người chân chính, mà là thứ được thần linh trong Đại Luân Tự chế tạo ra.

Trong đầu Phương Giải chợt lóe lên, giống như nắm bắt được cái gì đó nhưng rất nhanh lại biến mất. Hắn trầm tư một lúc, luôn mơ hồ cảm thấy chuyện của Đại Tự Tại mình có thể lý giải. Nhưng lại không thể nghĩ ra được.

- Bởi vì đệ tử của Hoàng giáo cũng tổn thất lớn, cho nên cái người tìm muội kia rất được Mông Ca trọng dụng. Mông Ca vẫn không quá tin dùng đệ tử Phật tông, một mực duy trì khoảng cách với Đại Tự Tại. So sánh mà nói, đệ tử của Hoàng giáo được y trọng dụng hơn. Y kể Mông Ca từng nói rằng, Đại Tự Tại có một thể chất rất kỳ quái. Mỗi lần chiến đấu với người khác, đều thoát thai hoán cốt.

Phương Giải nghĩ tới Đại Tự Tại mà mình giết ở Giang Nam kia, gật đầu nói:

- Điểm này ta đã nghĩ tới rồi. Hiện tại ta hiếu kỳ chính là, trong Đại Luân Tự có cái gì.

- Có lẽ.

Tang Táp Táp nói:

- Tự mình tới đó xem, mới biết được bí mật bên trong Đại Luân Tự.

Phương Giải gật đầu:

- Đợi chiến sự chấm dứt, ta sẽ tới đó một chuyến.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1228)


<