Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ hữu tuyết - Hồi 06

Thiên hạ hữu tuyết
Trọn bộ 12 hồi
Hồi 06: Tuyết Oán (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-12)


Tiêu Thu Thủy từ ngày bước chân ra giang hồ, thậm chí khi võ công của hắn còn chưa so được với ai, thời điểm danh vọng hoàn toàn không một người biết tới, cũng đã nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ đối mặt với người này.

Chính là người được xưng tụng là “Thủy thượng long vương, thiên thượng nhân vương, thượng thiên nhập địa, duy ngã thị vương” này.

Hôm nay thật sự đã đối mặt rồi.

Chiếc bàn rất dài, đầu bàn bên kia là lão nhân dáng điệu gầy nhỏ; sau lưng lão nhân là một bức bình phong, bình phong màu đen lóng lánh, trên mặt có khắc một con kim long đang bay lên.

Khi Tiêu Thu Thủy chính thức đối mặt với lão nhân uy danh hiển hách, tunh hoành một cõi này, lại cảm thấy cô quạnh vô cùng, giống như nhìn vào băng tuyết trong suốt; cỗ doanh trướng thoạt nhìn như có thể an thân lập mệnh này kỳ thực lại là một nơi trống rỗng chẳng có gì.

Lão nhân áo đen này, trên tay áo, trên vạt áo, đều thêu kim tuyến lấp lánh; bởi người đang ngồi nên không thấy được toàn bộ hình thêu, nhưng mơ hồ có thể nhận ra được hình thêu chính là một con rồng cuộn mình.

Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên cảm thấy xúc động, không nhịn được nói:

“Chu Thuận Thủy, hay là ngươi đầu hàng đi.”

Chu Thuận Thủy lắc đầu. Lão ngồi tựa mình vào bức bình phong, tựa như chỉ có dựa vào bức bình phong này, lão mới có lòng tin.

Lôi Phong bước mạnh tới, dùng chất giọng như tiếng sấm của mình mà nói:

“Chu Thuận Thủy, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong.”

Chỉ thấy Chu Thuận Thủy lẳng lặng nói:

“Vậy ngươi đi chết đi!”

Khi lão nói ra những lời này, đã đột nhiên xuất thủ!

Chiếc bàn dài bị đẩy ra, chặn ngang đánh thẳng vào Lôi Phong!

Chiếc bàn dài này, lại chính là vũ khí của lão!

Bàn dài bóng loáng, là dùng đá cẩm thạch mài nhẵn mà tạo thành.

Chu Thuận Thủy vừa động thủ, mép bàn đã đánh tới Lôi Phong!

Lôi Phong không hề sợ hãi, song thủ của ông ta có thể khai bia phá thạch, một kích đè xuống bàn đá!

Yến Cuồng Đồ cùng Tiêu Thu Thủy thấy Chu Thuận Thủy xuất thủ, vốn muốn cứu trợ nhưng thấy Lôi Phong đánh xuống mặt bàn, đều cảm thấy yên tâm.

Nhưng bọn họ đã sai rồi.

Chu Thuận Thủy đã dùng bàn đá làm vũ khí, thứ vũ khí này tự nhiên cũng không phải chỉ một đòn của Ưng trảo vương mà phá được.

Bàn đá bị đè xuống, nhưng mép bàn đột nhiên vỡ vụn, một lưỡi đao vừa dài vừa sắc bén xuất hiện, cắt phá mép bàn mà ra, chém thẳng vào bên hông Lôi Phong.

Lúc này Tiêu Thu Thủy và Yến Cuồng Đồ muốn ra tay, cũng không kịp nữa rồi.

Lôi Phong hai mắt trợn trừng, hai hàm răng nghiến chặt, song thủ bấu chặt vào mặt bàn, mặt bàn lại thật sự quá trơn, mười đầu ngón tay Lôi Phong kéo lê trên mặt bàn phát ra âm thanh “rít rít” rợn người, nhưng không thể nào giữ lại được.

…”Rầm”, Lôi Phong đã ngã xuống.

Tiêu Thu Thủy cúi đầu, nhìn thân hình Lôi Phong ngã xuống, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Chu Thuận Thủy, ánh mắt như phát ra lửa điện.

Bỗng nhiên vù một tiếng, hai vai Tiêu Thu Thủy chợt nhẹ bỗng.

Yến Cuồng Đồ nhẹ nhàng ấn xuống vai Tiêu Thu Thủy một cái, thân hình nhẹ bay lên, đáp thẳng xuống mặt bàn đá, giống như một tờ giấy mỏng từ từ rơi xuống.

Yến Cuồng Đồ nói:

“Hiện tại ta đã an vị trên mặt bàn của ngươi rồi, ngươi có bản lĩnh gì, có pháp bảo gì, cứ đem hết ra nhằm ta mà đánh tới đi.”

Khiêu chiến.

Chu Thuận Thủy từng tận mắt thấy qua Yến Cuồng Đồ ở Đương Dương đại triển công phu, hiện tại lão chỉ có một thân một mình, liệu có dũng khí tiếp nhận sự khiên chiến như vậy hay không?

Đúng lúc này, có hai người đang giữ chặt hai người khác, cùng xông vào trong trướng.

Chính là Tả Khâu Đạo Đình và Hạng Thích Nho đã chế trụ được Đoạn Môn Kiếm tẩu và Đằng Lôi Kiếm Tẩu.

Hạng Thích Nho và Tả Khâu Đạo Đình thấy Lôi Phong nằm chết trên mặt đất, hai người đau đớn rên lên một tiếng, đưa tay điểm huyệt đạo trên người song kiếm tẩu, rồi quay ra phóng về phía Chu Thuận Thủy.

Bàn rất dài, doanh trướng rất rộng, nhưng Hạng Thích Nho và Tả Khâu Đạo Đình phân ra hai bên trái phải, nhanh như chớp đã đến sát bên Chu Thuận Thủy, hai bên hợp kích, một người chộp vào tay trái, một người chộp vào vai phải Chu Thuận Thủy.

Yến Cuồng Đồ biết Chu Thuận Thủy đã vận công chờ phát, Hạng Thích Nho và Tả Khâu Đạo Đình đánh qua lúc này khác nào lao vào chỗ chết, lập tức quát lớn:

“Mau lui về!”

Tả Khâu Đạo Đình, Hạng Thích Nho hai người mắt thấy hảo bằng hữu Lôi Phong đã chết, bi thống như điên, sao lại chịu nghe lời Yến Cuồng Đồ! Hai người đã xuất thủ đánh về phía Chu Thuận Thủy.

Chu Thuận Thủy hét lớn một tiếng, hai trảo đánh ra.

Tay trái Ưng trảo, tay phải Hổ trảo.

Đây chỉ là chiêu thức cực kỳ đơn giản.

Hạng Thích Nho và Tả Khâu Đạo Đình là đệ nhất cao thủ cầm nã, đối với chiêu thức như vậy quả thực nhắm mắt cũng có thể phá giải được, nên hai người đồng loạt xuất thủ, đã chộp được vào hai tay Chu Thuận Thủy.

Nhưng hai người bốn tay vừa chế trụ được hai tay Chu Thuận Thủy, liền có một tràng âm thanh “rắc rắc” phát ra.

Xương tay của hai người đã gãy nát toàn bộ.

Lúc này Yến Cuồng Đồ đã xuất thủ!

…Lão thất phu Chu Thuận Thủy này lại dám trước mặt ông ta ngang nhiên đả thương người!

Yến Cuồng Đồ là người như thế nào! Ông ta nào có thể cho phép Chu Thuận Thủy ở trước mặt mình mà thể hiện uy phong, lập tức động thân bay thẳng tới mặt bàn phía trước, song chưởng vừa thu lại đã đánh ra ngay – chưởng chưa tới mà chưởng phong lăng lệ đã phát ra hai tiếng “phanh phanh”!

Chu Thuận Thủy đánh trọng thương hai người, lại gặp ngay một kích của Yến Cuồng Đồ đánh tới, đang muốn xuất chưởng, chợt nhớ ra hai tay vẫn đang bị giữ chặt!

Lão không kịp phản kích, nhưng để phá giải hai chưởng này, vốn là vẫn làm được.

Nhưng một kích này của Yến Cuồng Đồ đã phát ra chưởng phong, chưởng căn bản không cần đánh tới, chưởng phong đã cận kề!

Cao thủ so chiêu, thường chỉ một chiêu định thắng bại!

Chu Thuận Thủy hét lớn một tiếng, thân thể dựa vào lưng ghế, lật ngửa người về phía sau!

Chính vào lúc lão lật ngửa ra phía sau này, song chưởng của Yến Cuồng Đồ đã chạm vào ngực!

Nhưng hắn ngửa mình ra sau, tương đương với đem chưởng lực hóa giải đi phân nửa!

Lão lộn một vòng thoát ra, lao thẳng vào bức bình phong màu đen!

Yến Cuồng Đồ đang muốn đuổi giết, nhưng từ chân ghế đang ngửa lên, lại mãnh liệt bắn ra một chùm độc châm!

Yến Cuồng Đồ gầm lên.

Ông ta là người gặp mạnh càng mạnh, hơn nữa càng phẫn nộ, võ công càng cao. Thứ đấu pháp không cần mạng của ông ta, đã từng khiến tất cả võ lâm cao thủ phải ngây ngốc, công nhận ông ta là cao thủ thiên hạ đệ nhất!

Ông ta vận một hơi chân khí, lướt thẳng tới!

Độc châm là do cơ quan ngầm bắn ra, lực bắn cực mạnh, đến mức mỗi một cây châm rất nhỏ đều có lực đạo đủ để xuyên phá cơ thể!

Yến Cuồng Đồ vỗ mạnh vào bàn đá, bàn đá vốn đã bị Lôi Phong đánh nứt, liền vỡ ra làm mấy mảnh.

Thân hình ông ta lao tới, tạo ra một luồn cấp phong, bức cho độc châm lạo xạo rơi xuống, căn bản không bắn đến được lồng ngực Yến Cuồng Đồ.

Nếu Chu Thuận Thủy định dùng chân ghế phóng độc châm để ngăn cản Yến Cuồng Đồ, thì lão mười phần sai cả mười rồi.

Yến Cuồng Đồ hoàn toàn không bị ngăn cản.

Thế công của ông ta ngược lại còn gấp hơn.

Chu Thuận Thủy vừa lao đến bình phong, huyết khí bốc lên, sắc mặt vàng vọt, Yến Cuồng Đồ đã đến.

Hai chưởng vừa rồi của ông ta, giờ mới chân chính đánh tới!

Chu Thuận Thủy tròng mắt trợn ngược như muốn nứt ra, kêu lớn một tiếng:

“Cứu…”

Tiếng hô của hắn chưa dứt, ngực đã “bình bình” trúng hai chưởng.

Chữ “mạng” của Chu Thuận Thủy đã biến thành máu loãng, phun ra thành một đám bụi máu!

Con người ai cũng có bản năng cầu sinh, bản năng ấy của Chu Thuận Thủy lại càng mãnh liệt.

Hắn lúc này hai chân đá ra rất nhanh, nhắm vào bụng dưới Yến Cuồng Đồ!

Yến Cuồng Đồ nếu hai chân dùng được, đương nhiên có thể xuất cước chống chọi, nhưng hai chân Yến Cuồng Đồ lại không cử động được.

Tiêu Thu Thủy đứng ngoài quan sát kinh hãi vô cùng, định xuất thủ tương trợ, nhưng song thủ Yến Cuồng Đồ nói nhanh thì thật là nhanh, sau khi đánh trúng Chu Thuận Thủy liền bốn chưởng, lại vẫn có thể như thiểm điện bắt lấy hai chân Chu Thuận Thủy!

Lúc này Chu Thuận Thủy có thể nói đã thảm bại, không còn sinh cơ!

Giữa lúc Yến Cuồng Đồ toàn lực đánh giết Chu Thuận Thủy, cúi mình bắt lấy một đôi chân đang đá ra của lão, bức bình phong đen thêu kim long kia bỗng nhiên vỡ nát!

Có hai cánh tay phá vỡ bình phong mà ra!

Hai cánh tay bình phàm to lớn thô ráp gấp đôi người bình thường, chiêu thức không có gì kỳ lạ, nhưng lại như một đôi cánh tay đúc bằng sắt!

Một tay chưởng! Một nắm quyền! Không nghiêng không lệch, nắm quyền đánh vào giữa mặt Yến Cuồng Đồ, chưởng đánh vào giữa lồng ngực ông ta.

Phía sau bình phong thì ra còn có một người!

Doanh trướng rộng rãi này, không chỉ có một mình Chu Thuận Thủy!

Người này chưa lộ mặt, đã một chưởng một quyền đánh ngã Yến Cuồng Đồ!

Hắn là ai?

Yến Cuồng Đồ hỏng rồi.

Tất cả nội thương ngoại thương của ông ta đồng loạt tái phát.

Một quyền một chưởng này so với ba mươi cái chùy sắt đục sắt cùng đánh xuống, còn đáng sợ hơn!

Một quyền một chưởng của người kia đã hủy đi công lực một đời của Yến Cuồng Đồ!

Một kẻ đáng sợ đến như vậy, hắn rốt cục là ai?

Yến Cuồng Đồ đem hết một phần sức lực cuối cùng của bản thân, muốn đem Chu Thuận Thủy xé làm hai mảnh!

Nhưng Tiêu Thu Thủy đã lập tức kéo Yến Cuồng Đồ lui lại.

Lúc này hắn đã không cách nào giữ lời hứa nữa, không thể không ra tay rồi.

Người kia từng bước từng bước từ trong bình phong đi ra, tiếng bước chân nặng chình chịch, như một người bằng sắt đang thong thả bước đi.

Người này bố trí chu đáo chặt chẽ, dùng thanh thế yếu nhược của ba cửa ải mà tạo ra một ải phục kích hoàn hảo cuối cùng, không một sai lầm, rốt cục hắn là ai?

Bất luận điều bí ẩn gì, cũng đều có đáp án; vấn đề gì cũng đều có đáp án.

Màn kéo lên, người hiện thân trên sân khấu.

Bất luận là nhân vật trọng yếu đến mức nào, nếu không phải lúc tối hậu mới hiện thân, thì bất luận là thần bí đến đâu cũng không không phải là nhân vật trọng yếu rồi.

Một mực đợi đến thời điểm bức màn rơi xuống…

Từ sau bức bình phong, xuất hiện một gương mặt, vừa lộ ra một nửa mặt đã thấy là to lớn hơn gương mặt người bình thường.

Sau đó lại xuất hiện nửa thân người, nửa thân người so với người khác cũng tráng kiện hơn.

Sau đó là tay, sau đó là chân…

Người này cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Một bộ áo sắt bình thường.

Song thủ giống như đúc bằng sắt.

Một gương mặt sắt bình thường, nghiêm nghị không một nét cười.

Một người hùng tráng như một cây cột sắt.

Tiêu Thu Thủy kêu một tiếng như rên rỉ:

“Chu Hiệp Vũ…”

Người kia dùng giọng nói vô tình như tiếng cương thiết trả lời:

“Ta là Chu Hiệp Vũ. Chu Hiệp Vũ mới chính là Chu Đại Thiên Vương.”

oOo

Chỉ trong sát na, Tiêu Thu Thủy đã hoàn toàn hiểu rõ. Hiểu rõ vì sao Chu Đại Thiên Vương thủy chung lại nắm rõ được tình hình chiến cục giữa Hoán Hoa Kiếm lư và Quyền Lực bang, vì sao Chu Hiệp Vũ cùng Tả Thường Sinh lại giả đấu đến lưỡng bại câu thương, hiểu rõ vì sao người nhà hắn tránh được vây quét của Quyền Lực bang nhưng lại chạy không thoát ma trảo của Chu Đại Thiên Vương…

Bởi vì Chu Hiệp Vũ chính là Chu Đại Thiên Vương!

…mà phụ thân rõ ràng mời Chu Hiệp Vũ đến viện trợ Hoán Hoa Kiếm lư!

Chu Hiệp Vũ sở dĩ dùng dằng không ra tay, chẳng qua là vì “Thiên hạ anh hùng lệnh”, nhưng cha mẹ nhất định đã nhìn ra được điểm gì đó, nên mới đem “Thiên hạ anh hùng lệnh” giấu lên mái nhà, khiến Chu Đại Thiên Vương không chiếm đoạt được mà tức giận hạ sát thủ… Nghĩ tới đây, lồng ngực Tiêu Thu Thủy liền phập phồng kích động.

…Chu Hiệp Vũ đã là Chu Đại Thiên Vương, Tả Thường Sinh nhất định là thủ hạ của lão, hai người bọn chúng lưỡng bại câu thương là mưu kế được vạch ra từ trước!

…Thứ lang tâm cẩu phế này!

…còn cùng với Hồ Thập Tứ, Gia Cát tiên sinh tề danh “Thiên hạ tam đại bổ”, đứng hàng thứ nhất!

…chẳng trách một lôi đài bé nhỏ mà xuất động đến cả Chu Thuận Thủy; hắn chẳng qua là được Chu Đại Thiên Vương phái đi, lấy danh nghĩa mà đoạt “Thiên hạ anh hùng lệnh” mà thôi!

Chu, Hiệp, Vũ!

Chu Hiệp Vũ quay ra nhìn Yến Cuồng Đồ, lạnh lùng thốt:

“Lão già điên, ngươi xong rồi.”

Yến Cuồng Đồ thở dốc, không thể đáp lại, Chu Hiệp Vũ cười gằn nói:

“Yến Cuồng Đồ, ngươi cố vận nội công chữa thương cũng vô dụng rồi, trong trận chiến núi Vũ Di ta đứng một bên đã âm thầm quan sát được ra sơ hở của ngươi, chẳng qua là khi đó võ công của ta không đánh lại được ngươi. Những năm gần đây, một kích này của ta tinh tiến, võ công của ngươi lại kém đi… Đánh bại ngươi, ta chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ!”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Một quyền một chưởng của ngươi là đánh vào tráo môn của ta… Ta xong rồi, bất quá ngươi cũng bị nội lực của ta phản chấn, song thủ không thể xuất kích linh hoạt nữa… Thu Thủy, còn không mau ra tay trừ ác!”

Chu Hiệp Vũ nói:

“Bao nhiêu năm qua, ngươi, ta, Lý Trầm Chu, thành thế chia ba thiên hạ, ngoại trừ Võ Đang, Thiếu Lâm đều không quản chuyện bên ngoài, trong chốn võ lâm còn ai đủ khả năng tranh hùng với chúng ta? Ngày nay trong ba người, vị trí võ công cao nhất là ngươi đã chuyển qua cho ta… Hiện tại chỉ còn một mình Lý Trầm Chu… Bằng vào tên tiểu tử này, xuất đạo chưa lâu, há lại là đối thủ của ta, ta lại để cho hắn hai tay làm loạn sao!”

Tiêu Thu Thủy tiến lên một bước, chỉ tay lớn tiếng nói:

“Chu Hiệp Vũ, ngươi luôn dùng gian kế ám toán người, thật hèn hạ vô sỉ!”

Chu Hiệp Vũ cười lớn nói:

“Hèn hạ cái gì? Vô sỉ cái gì? Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn thắng cũng phải biết động não, đó chính là sự thực!”

Tả Khâu Đạo Đình hai tay đầy máu, run run chỉ vào Chu Thuận Thủy đang nằm hấp hối trên mặt đất, lại chỉ vào Chu Hiệp Vũ, run giọng nói:

“Ngươi… ngươi mới chính là… Chu Đại Thiên Vương… người kia… hắn…”

Chu Hiệp Vũ cười sằng sặc nói:

“Hắn chẳng qua chỉ là con rối, là kẻ người trước người sau cho là “Chu Đại Thiên Vương”, còn ta chính là người đứng sau màn điều khiển, Chu Đại Thiên Vương thực sự!”

Hạng Thích Nho thống khổ nói:

“Chu Hiệp Vũ, ta nghe nói ngươi vì bảo vệ Nhạc đại phu nhân mà trước kia ở Hoán Hoa Kiếm lư bị Nhất Động thần ma đánh trọng thương, không ngờ được ngươi… lại chính là Chu Đại Thiên Vương!”

Chu Hiệp Vũ cười lớn ba tiếng, mỗi một tiếng cười phát ra đều như sấm động:

“Ta từng lập lời thề độc, nếu không thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, quyết không để lộ thân phận! Để tiếng xấu truyền trong thiên hạ, chi bằng dùng mưu nắm được đại quyền đại lực, tức khắc trong thiên hạ sẽ không còn ai dám nói xấu sau lưng!”

Yến Cuồng Đồ cố nén đau đớn, nói:

“Miệng đầy rác rưởi! Không bằng heo chó, chưa nói đến làm người!”

Chu Hiệp Vũ biến sắc mặt, bước nhanh về phía Yến Cuồng Đồ, giọng nói lạnh lùng như cương thiết:

“Yến Cuồng Đồ, đây là ngươi muốn chết…”

Chợt nghe một người hét lớn:

“Đứng lại!”

Chu Hiệp Vũ rất muốn tiếp tục bước tới, động thủ giết Yến Cuồng Đồ, nhưng tiếng quát này lại có uy phong nghiêm nghị lẫm liệt, Chu Đại Thiên Vương là kẻ kiên cường cũng không khỏi dừng bước lại.

Tiếng hét là của Tiêu Thu Thủy.

Chu Hiệp Vũ cao hơn Tiêu Thu Thủy đến một cái đầu, vậy mà con người như đúc nên bằng đồng bằng sắt này lại bị khí thế của Tiêu Thu Thủy chấn nhiếp.

…Phảng phất như thể Chu Hiệp Vũ là thần tử, còn Tiêu Thu Thủy là quân vương.

Tiêu Thu Thủy từng bước một đi tới, đồng thời rút ra Trường Ca cổ kiếm.

Lúc này Chu Hiệp Vũ trong nội tâm một trường rối loạn. Gã trẻ ranh này, sao lại giống như một vị chủ tể, thanh kiếm sáng loáng hướng về lão mà đi tới, chính lão lại là kẻ đáng chết… Sao lại có những suy nghĩ này? Lão vừa tỉnh ngộ lập tức cảm thấy nôn nóng, nhưng bất luận thế nào tay chân đều như có ngàn móc sắt giữ lại, nhấc lên không được.

Chu Đại Thiên Vương đương nhiên không đến mức sợ hãi hay phục tùng Tiêu Thu Thủy. Nhưng lão không biết đây lại là võ công thượng thừa, chính là một quyết “Quân vương” trong Vong Tình Thiên thư.

Tiêu Thu Thủy giơ kiếm ngang mày, thần sắc ngưng đọng, mũi kiếm dừng giữa không trung, chỉ về Chu Hiệp Vũ ở phía xa.

…Đây là kiếm thế “Vương giả chi kiếm”.

Trong nội tâm Chu Hiệp Vũ một mực vang lên tiếng lão tự nói với mình: động thủ, động thủ đi! Trốn đi, trốn nhanh đi! Nhưng tay chân không hề nghe lời, trong đầu cũng nổi một cơn hỗn loạn mê man. Mà lúc này kiếm của Tiêu Thu Thủy lại như tên đã lên dây.

Đúng lúc này, một người xông vào, kêu một tiếng:

“Nghĩa phụ!”

Người tới chính là Thiết quy Hàng Bát, hắn tới lúc này mới xông vào. Hắn mai phục phía sau núi, định chờ cho Chu Đại Thiên Vương giết lui những người này, mới xông vào tiền hậu giáp kích, giết sạch hốt gọn, nhưng thấy mọi người xông vào trướng đã lâu không hề có động tĩnh gì, liền tiến vào vừa thăm dò vừa quan sát, trông thấy Tiêu Thu Thủy đang chỉ kiếm vào Chu Đại Thiên Vương, Chu Đại Thiên Vương lại không hề có dáng vẻ nghênh địch, liền kêu lên một tiếng.

Bởi hắn vừa mới đến, kiếm thế “Quân vương” của Tiêu Thu Thủy lại đã bắt đầu, hắn không chứng kiến được toàn bộ, võ công của hắn tuy thấp kém, nhưng lại không bị khí thế này ngăn trở, lúc đó Chu Đại Thiên Vương lập tức bừng tỉnh!

Một kiếm kinh thiên động địa của Tiêu Thu Thủy cũng lập tức nhanh hơn, rời vị trí mà đâm tới!

Chu Đại Thiên Vương liền tung lưới.

Lão dùng lưới sắt quấn lấy trường kiếm.

“Quân vương nhất kiếm” dù mãnh liệt gan dạ, không thể kháng cự, nhưng lưới sắt như núi đã bao trọn kiếm phong.

Chu Hiệp Vũ vận lực kéo tới, lão tự tin dựa vào nội lực hùng hậu của mình, chẳng những có thể kéo được Tiêu Thu Thủy lại gần, mà còn có thể xé Tiêu Thu Thủy làm hai mảnh!

Nhưng lão không biết người trẻ tuổi kia mạnh nhất cũng là nội lực.

Chu Đại Thiên Vương ra sức kéo, cũng không thể kéo được Tiêu Thu Thủy lại gần.

Tiêu Thu Thủy vững vàng như núi.

Chu Đại Thiên Vương lại muốn ra sức kéo tiếp, nhưng hai cánh tay của lão cơ hồ đau nhức.

Lão đánh trúng Yến Cuồng Đồ một chưởng một quyền, nhưng nội lực trên mặt, trên ngực Yến Cuồng Đồ cũng phản kích lại khiến bảy điểm cân mạch trên song thủ của lão thụ thương, hai điểm cân mạch bị chấn đứt!

Vì thế hắn kéo lần thứ nhất không tác dụng, kéo lần thứ hai sức lực đã yếu đi, Tiêu Thu Thủy đã rút được kiếm về.

Cao thủ giao chiến, sao có thể để cho đối phương có thời gian trì hoãn?

Tiêu Thu Thủy toàn thân hóa thành một luồng kiếm quang.

Chỉ thấy hắn càng múa càng nhanh, múa đến lúc tối hậu, phong tuyết đầy trời đều như bay theo một luồng gió xoáy vô hình, cuốn quanh một chỗ, mà Tiêu Thu Thủy thì trở thành trung tâm của gió xoáy, ngàn vạn bông hoa tuyết bay múa, cuồn cuộn xoáy quanh một bóng người… mà một kiếm kia thủy chung vẫn chưa xuất!

Chu Hiệp Vũ chỉ cảm thấy một áp lực cường đại, nghiêng trời rạch đất ùn ùn áp đến, trán lão đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi… Lão bây giờ mới biết được, gã thanh niên mà lão cho rằng có thể tùy tiện giải quyết này, có bao nhiêu thực lực!

…Mà song thủ của lão còn đang tê bại!

Lão tuyệt đối không ngờ được sau khi đánh bại Yến Cuồng Đồ, vẫn còn gặp cường địch cỡ này!

Chỉ thoáng chốc thanh thế trước đó của lão đã mất hết.

Hơn nữa lão chưa từng thấy qua loại võ công này, có thể đem phong tuyết múa ra thành kiếm chiêu.

Lão đương nhiên không biết Tiêu Thu Thủy đang sử ra chính là “Phong lưu” trong mười lăm quyết Vong Tình Thiên thư.

Một kiếm này của Tiêu Thu Thủy chính là “Phong tuyết chi kiếm”!

“Phong tuyết chi kiếm” cuối cùng đã xuất ra!

Đúng lúc này, cỗ doanh trướng lớn kia như thể không chịu được cuồng phong nộ tuyết mà nghiêng đổ ầm ầm.

Chu Hiệp Vũ xoáy cỗ doanh trướng thành một khối cuộn lớn, trùm vào “Phong tuyết chi kiếm”!

Lưới sắt trong tay lão, dường như đã trở thành một mặt của cỗ doanh trướng lớn này. Thần uy của Chu Đại Thiên Vương cuối cùng vẫn là khó mà phá đi được.

Chu Hiệp Vũ giống như một thiên thần, cuồn cuộn vung một tấm lưới lớn của trời đất, muốn bọc lấy Tiêu Thu Thủy rồi ném văng ra!

Thế nhưng thiên địa vô tình lại không che được phong tuyết đầy trời!

Mắt thấy Tiêu Thu Thủy như đã biến mất, bị cỗ doanh trướng phủ lấy, nhưng đột nhiên giữa trời đất vang lên tiếng tơ lụa bị xé rách, trường kiếm của Tiêu Thu Thủy đã rạch phá lớp vải trướng mà ra!

Kiếm quang lạnh lẽo.

Kiếm quang phản chiếu ánh tuyết.

Xa xa núi non trùng điệp mông lung, sông nước mù mịt, sơn trại vẫn chìm trong sương tuyết, nhưng đất trời một cõi vắng lặng, Chu Đại Thiên Vương đã không thấy đâu nữa.

Chu Hiệp Vũ đã chạy đi rồi.

Chỉ để lại Hạng Thích Nho, Tả Khâu Đạo Đình cùng Yến Cuồng Đồ trọng thương ngã trên mặt đất. Cả Chu Thuận Thủy cũng không thấy đâu nữa, lúc Tiêu Thu Thủy dốc sức đấu với Chu Đại Thiên Vương, Hàng Bát đã cứu Chu Thuận Thủy đi rồi.

Tiêu Thu Thủy đã ngang nhiên đánh cho Chu Đại Thiên Vương uy chấn Trung Nguyên, hùng bá võ lâm phải bỏ chạy.

Chu Đại Thiên Vương quyết định chạy trốn là có ba nguyên nhân:

Thứ nhất, lão vừa chiếm được thượng phong liền tỏ ra khinh địch, vì thế rơi xuống hạ phong, còn không chạy sẽ chỉ mất mặt.

Thứ hai, song thủ của lão đã bị thương, còn tiếp tục đánh, võ công giảm mạnh, nhất định không phải là địch thủ của Tiêu Thu Thủy.

Thứ ba, lão hoàn toàn không rõ về võ công của Tiêu Thu Thủy. Chu Hiệp Vũ nếu muốn xuất thủ, trước đó phải nắm chắc gia số võ công của đối phương, toàn bộ chiêu số, tìm cách thấy được tận mắt, không nắm chắc tới chín phần chín thì tuyệt đối không xuất thủ.

Một quyền một chưởng đối phó với Yến Cuồng Đồ này, lão cũng đã bỏ ra hơn hai mươi năm nghiên cứu, quan sát, tinh luyện, mãi tới hôm nay thời cơ thuận lợi, sắp đặt thiết kế một cái bẫy, đã nắm chắc tám phần, mới dám ra tay.

Lão vẫn cho rằng Tiêu Thu Thủy chẳng qua chỉ là một kiếm thủ cỏn con của Hoán Hoa kiếm phái, năng lực không có gì nhiều, về sau Tiêu Thu Thủy nổi danh trên giang hồ, liên tiếp giết đi nhiều thủ hạ của lão, lão cũng một mực tưởng rằng đó là nhờ Vô Cực tiên đan, cùng tám đại cao thủ truyền thụ.

Những thứ này, lão tự tin chính mình có thể ứng phó dễ dàng.

Lão không hề biết võ công của Tiêu Thu Thủy lại cao thâm khó lường như vậy.

Bởi lão không biết Tiêu Thu Thủy đã học được Vong Tình Thiên thư.

Chu Hiệp Vũ là người trầm ổn, dù sao lão cũng cho rằng Yến Cuồng Đồ chết chắc rồi, mục đích đã đặt được, có hi sinh một cái sơn trại cũng là xứng đáng, nên lão lập tức chạy đi.

…Đợi đến khi nhìn thấu nội tình phía sau Tiêu Thu Thủy, sẽ lại cùng hắn quyết một trận tử chiến!

“Mặc kệ chúng ta, mau đuổi theo!”

Yến Cuồng Đồ nói được hai tiếng cuối cùng, đã phun ộc ra một ngụm máu tươi như mũi tên.

Cũng vì Yến Cuồng Đồ thổ huyết mà Tiêu Thu Thủy lại quyết định quay ngược trở lại.

Yến Cuồng Đồ lúc này đã thoi thóp hấp hối, ông ta trải qua nhiều thương tích, nhiều biến cố hệ trọng, đến ngày hôm nay chung quy hoàng hôn phủ xuống, không sao chống lại được kế hoạch quỷ quyệt tỉ mỉ của Chu Đại Thiên Vương, nhận phải một kích vô cùng trầm mãnh.

Ông ta hiện tại đã gãy xương vỡ phổi, chỉ nhận thức bằng thính giác, mắt đã không nhìn thấy được mọi vật xung quanh nữa. Tiêu Thu Thủy đỡ ông ta dậy, cảm thấy ông ta không còn là đại ma đầu uy phong một cõi gì gì nữa, ngược lại chỉ còn là một lão đầu tử đáng thương mà thôi.

Hắn trong lòng xót xa, chỉ cảm thấy thân thể Yến Cuồng Đồ đang run lên, hắn mới nhận ra phong tuyết lớn đến như vậy, lão nhân kia nằm trên mặt tuyết, hắn một thân võ nghệ không thấy giá rét; nhưng với một người công lực bị đánh tan, tính mạng chỉ còn một hơi thở như lão nhân kia, không phải là chuyện rất nghiêm trọng rồi sao…

Hắn thôi động chưởng lực, đem một luồng khí nóng đưa thẳng vào cơ thể Yến Cuồng Đồ.

Hai hàm răng nghiến chặt của Yến Cuồng Đồ cuối cùng đã mở được ra.

Yến Cuồng Đồ ngay câu đầu tiên đã nói:

“Ngươi không nghĩ tới bất khả nhất thế Yến Cuồng Đồ ta lại có kết cục như vậy hả?”

Tiêu Thu Thủy không nói gì. Khi hắn còn nhỏ đã từng tưởng tượng đủ kiểu, trong trí tưởng tượng của hắn Yến Cuồng Đồ đã trở thành một nhân vật thần thoại. Hắn vạn lần cũng không nghĩ tới mình lại có ngày ở đây vì Yến Cuồng Đồ mà chống địch.

Yến Cuồng Đồ thấy hắn im lặng, liền nói tiếp:

“Thực ra ta sớm đã nghĩ qua. Bất luận danh phận ngươi có lớn đến thế nào, có lợi hại đến thế nào, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một cỗ xương trắng, một nắm đất vàng!”

Yến Cuồng Đồ lại hỏi:

“Ngươi cũng đã biết tại sao ta lại muốn tới đây giết Chu Đại Thiên Vương rồi chứ? Tại sao ta muốn tới Lâm An, ngăn cản Nhạc Phi vào kinh thành? Lại càng vì cái gì mà xen vào việc của người khác, muốn thúc giục Thiếu Lâm, Võ Đang trao đổi võ công?”

Tiêu Thu Thủy buồn rầu rơi lệ nói:

“Vì tiền bối nghĩ tới an nguy của thiên hạ…”

Yến Cuồng Đồ ngắt lời:

“Ngươi muốn nói như vậy, cũng có thể coi là như vậy, chỉ là trong tâm ta còn có một bí mật, nói thẳng ra là ba việc này đều vì chung một tư tâm.”

Tiêu Thu Thủy nghe không hiểu gì. Yến Cuồng Đồ cười thảm nói:

“Tất cả đều là vì Lý Trầm Chu.”

Tiêu Thu Thủy hỏi, cảm thấy mờ mịt khó hiểu:

“Vì Lý Trầm Chu?”

Yến Cuồng Đồ gật đầu nói:

“Bởi vì Lý Trầm Chu không phải họ Lý!”

Tiêu Thu Thủy càng mơ hồ hỏi:

“Không phải họ Lý?”

Yến Cuồng Đồ lại cười rộ lên thảm liệt, máu loãng trào ra từ trong gương mặt nứt vỡ, ông ta nói:

“Lý Trầm Chu không phải họ Lý mà là họ Yến, “Yến” trong Yến Cuồng Đồ!”

“Hắn là con trai của ta, con trai độc nhất của ta!”

Trong một sát na, biểu lộ của Tiêu Thu Thủy giống như vừa nuốt sống liền mười quả trứng gà, hoàn toàn không thể tin nổi.

Yến Cuồng Đồ nói:

“Ngươi có thể kinh ngạc, nhưng ngươi không thể không tin, bởi đó là sự thực.”

Tiêu Thu Thủy không dám tin, nhìn chằm chằm vào Yến Cuồng Đồ. Yến Cuồng Đồ lại gắng gượng nói:

“Chẳng những ngươi không tin, mà cả Lý Trầm Chu cũng sẽ không thể tin.”

Tiêu Thu Thủy thất thanh hỏi:

“Cả… cả Lý Trầm Chu cũng không biết?”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Nếu hắn biết, sao lại suất lĩnh đám huynh đệ lật đổ ta, đánh đuổi ta; nếu hắn không phải con của ta, bằng vào võ công của hắn cùng với võ công của ta lúc đó, ta muốn giết hắn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

Quyền Lực bang vốn ban đầu do Yến Cuồng Đồ sáng lập nên, Tiêu Thu Thủy từ mấy năm trước đã nghe người ta kể qua, nhưng hóa ra Yến Cuồng Đồ lại cố ý để cho Lý Trầm Chu thành công lật đổ mình, việc này thực sự khiến người ta khó mà tin được.

Yến Cuồng Đồ nói:

“Ta một mực muốn ngươi đi cùng, chính là đề phòng vạn nhất có điều bất trắc thì vẫn còn có ngươi đem những lời này nói lại cho Lý Trầm Chu. Đây là bí mật lớn nhất võ lâm, ngoài ta ra không còn ai biết.”

Tiêu Thu Thủy âm thầm thôi động chân khí, đem khí nóng cuồn cuộn đưa vào cơ thể Yến Cuồng Đồ, nói:

“Không đâu, Yến tiền bối, với công lực của ông, chỉ cần điều dưỡng là sẽ khỏe lại thôi.”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Có thể khỏe lại hay không, ta và ngươi đều biết rõ, chúng ta là nam tử Hán đại trượng phu, sống có gì vui, chết có gì đáng sợ? Ngươi không cần giấu diếm ta.”

Tiêu Thu Thủy cúi đầu nói:

“Phải.”

Yến Cuồng Đồ nói tiếp:

“Ta vốn đưa ngươi theo, là mong ngươi chứng kiến mà không động thủ, chỉ cần đem bí mật này chính miệng nói với Trầm Chu là được… Ai ngờ ta lại bất lực, ngược lại nhờ ngươi tương cứu, đánh đuổi Chu Đại Thiên Vương, mới có thể giữ được một hơi thở, nói ra những lời này…”

Yến Cuồng Đồ cười khổ một tiếng, nói tiếp:

“Kể ra cũng lạ, ta cả đời không sợ trời không sợ đất, cái gì là tử kiếp hiểm nan đều đã trải qua rồi, cũng không thấy trên đời có gì có thể ngăn cản được ta… Chẳng qua là trước lần xuất kích này luôn luôn cảm thấy có chút ám ảnh, sợ chuyện này về sau không còn ai biết… ta dù sao cũng là cha hắn, hắn dù sao cũng là con ta… nên muốn dẫn theo một người võ công không tệ, không phải Chu Đại Thiên Vương hoặc Trầm Chu, lại không câu nệ lão già tà quái như ta mà làm chứng nhân, cuối cùng chọn được ngươi…”

Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:

“Tiền bối… ông vì sao không đem chân tướng nói cho Lý… Trầm Chu?”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Vì ta không phải một người cha tốt. Ta trời sinh tính tình cuồng điên, sao có thể để tâm đến gia thất? Từ sau khi mẹ hắn qua đời, võ công của ta đã tu tập đến đỉnh phong, nếu không chuyên tâm rất dễ tẩu hỏa nhập ma; ta liền để hắn tự sinh tự diệt, chỉ đem một vài võ công cơ bản dạy cho hắn, không ngờ hắn ngộ tính hơn người, không những có thể học được chân truyền của ta, còn có thể sửa cũ thành mới, tự thành đường riêng; lại giỏi dùng người, giỏi tổ chức, đem cao thủ phái khác tới phục giết ta… Kỳ thực như vậy cũng tốt, hắn không biết thì cũng đành thôi… Quyền Lực bang trong tay ta tổ chức tán loạn, tốt xấu lẫn lộn, chỉ là một đám binh tôm tướng cá, chẳng thể làm nên chuyện gì… Sau khi hắn tiếp chưởng, quả nhiên không được bao lâu đã trở thành thiên hạ đệ nhất đại bang…”

Tiêu Thu Thủy do dự nói:

“Tiền bối ông thật sự… muốn ta nói lại điều này với… Yến Trầm Chu, rằng ông là cha ruột hắn?”

Yến Cuồng Đồ lại thổ ra một búng máu, thở dốc nói:

“Lời ngươi nói ra, nói một thì không phải là hai, Trầm Chu sẽ tin tưởng ngươi, dù là kẻ địch cũng tin lời ngươi… Cũng vì điểm này mà ta mới muốn ngươi đi cùng.”

Tiêu Thu Thủy nghi hoặc nói:

“Ta cứ nói như vậy, hắn liệu có tin tưởng không?”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Nếu hắn không tin, nói cho hắn biết, bên chân phải hắn có ba nốt ruồi đỏ, hắn sẽ tin.”

Yến Cuồng Đồ nói xong, thở dài một tiếng:

“Khi đó mẹ hắn vẫn còn sống, hắn còn nhỏ, ta vẫn còn có lúc thảnh thơi tắm rửa cho hắn, giá như nốt ruồi của hắn ở bên chân trái, lại là bốn nốt chứ không phải ba, chỉ sợ sớm đã lên làm Hoàng đế rồi.”

Ông ta nói xong, nội tức chạy loạn, cơ hồ thở không ra hơi.

Tiêu Thu Thủy vội nói:

“Tiền bối, ông nghỉ ngơi một chút trước đã rồi hãy nói…”

Yến Cuồng Đồ nhắm mắt thở dài:

“Không được nghỉ, không nghỉ được, nghỉ một chút là sẽ không còn… Ngươi cũng tiết kiệm khí lực đi, không cần đem chân khí quán thâu sang cho ta. Anh hùng như thế nào cũng không tránh khỏi cái chết, ngươi cần gì phải phí sức vô ích.”

Ông ta hơi dừng lại, cố tích tụ tinh lực nói tiếp:

“Vì Trầm Chu là con của ta, sau khi ta phục hồi thương thế, liền muốn làm mấy việc vì hắn, nên mới tìm cách đoạt Thiên hạ anh hùng lệnh… Hắn là người tâm cao khí ngạo, bản lĩnh vốn không thấp lại dã man thô lỗ, nếu tự nhiên làm thay phần của hắn, hắn lại không vui, vì thế ta nghĩ đến việc thay hắn giết Chu Đại Thiên Vương.”

Yến Cuồng Đồ hơi dừng một chút, rồi nói tiếp:

“Ngươi nhất định không hiểu tại sao ta lại muốn giết Chu Đại Thiên Vương đúng không?”

Tiêu Thu Thủy gật đầu, nhưng hắn không mong Yến Cuồng Đồ nói nhiều, mà chỉ hy vọng ông ta nghỉ ngơi nhiều. Yến Cuồng Đồ lại nói:

“Thực ra rất đơn giản, Trầm Chu đối với Chu Đại Thiên Vương vô cùng khinh địch. Hắn cả đời tự cho là chưa bao giờ coi thường địch thủ, kỳ thực là không phải, thông thường tính cách tự phụ chính là vết thương trí mạng của người ta. Trầm Chu dù là không đánh giá thấp kẻ khác, hắn xem trọng Chu Đại Thiên Vương như người bình thường “đánh giá cao”, nhưng đây lại chính là “đánh giá thấp” phân lượng của Chu Đại Thiên Vương rồi. Ngươi xem, Chu Hiệp Vũ danh tiếng không phải nhỏ, mấy chục năm nay ngoài sáng thì tình nguyện làm một tên tiểu bổ đầu, trong tối lại ngầm là chủ trì của Trường Giang bảy mươi hai thủy đạo ba mươi sáu phân đà, cứ như thế ẩn thân nhiều năm, mưu toan cực lớn, không thể khinh suất.”

Tiêu Thu Thủy động dung hỏi:

“Vậy là Chu Đại Thiên Vương mưu toan điều gì?”

Yến Cuồng Đồ lại thổ ra một búng máu, thở dốc nói:

“Nhỏ thì lãnh tụ võ lâm, lớn thì là quân lâm thiên hạ!”

Tiêu Thu Thủy biến sắc nói:

“Chẳng lẽ lão lại muốn làm vua bán nước?”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Điều này có gì không được? Hắn cùng Tần Cối cùng hội cùng thuyền, lang bái một bầy (con bái là loài thú giống như chó sói, lang và bái thường cùng săn mồi, đều là loài thú gian), lại câu kết với người Kim, thậm chí liên lạc với cả Thát tử, muốn làm một vị hoàng đế bù nhìn cũng không có gì là lạ.”

Tiêu Thu Thủy chợt tỉnh ngộ:

“Vậy lúc tiền bối lên Thiếu Lâm, Võ Đang…”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Chính là vì phát hiện ra Chu Đại Thiên Vương âm mưu không thể coi thường, võ công của kẻ này cũng lại khó đề phòng – ngươi xem, ngay cả ta cũng trúng độc thủ của hắn rồi – nên muốn Thiếu Lâm, Võ Đang duy trì quan hệ hữu hảo, ít nhất cũng có thực lực kháng cự Chu Đại Thiên Vương, không để Trầm Chu phải rơi vào thế một tay không vỗ nên kêu.”

Tiêu Thu Thủy thở dài:

“Tiền bối thật sự là một phen khổ tâm rồi, Lý bang chủ hẳn nên biết điều này…”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Năm đó là ta có lỗi với hắn, cũng có lỗi với mẹ hắn, ta chỉ chú tâm vào luyện công, cuồng nhiệt theo đuổi công danh, nào đã từng chăm sóc cho mẹ con hắn? Giờ huynh đệ Liễu Ngũ của hắn đã chết, đã mất đi một nhân thủ đắc lực đối phó với Chu Đại Thiên Vương rồi.”

Tiêu Thu Thủy nói:

“Tiền bối đừng lo lắng, Trầm Chu huynh đối đãi ta cũng không tệ, chỉ cần hắn đừng làm cho Quyền Lực bang trở nên tồi tệ hơn, đừng làm xằng làm bậy, ta sẽ hết mình tương trợ cho hắn…”

Yến Cuồng Đồ giống như có lời khó nói ra:

“Có ngươi giúp đỡ, đương nhiên là điều tốt, chỉ là…”

Tiêu Thu Thủy ít khi thấy vị hào kiệt võ lâm này lại ngập ngập ngừng ngừng như vậy, không khỏi gặng hỏi:

“Chỉ là cái gì?”

Yến Cuồng Đồ nói:

“Ta hiểu rõ cá tính của Trầm Chu, để đạt được mục đích, hắn có thể không từ thủ đoạn nào, ta dù tính tình phóng đãng không chịu trói buộc, thoải mái sảng khoái, bình sinh chưa từng hối hận chuyện gì, nhưng hắn còn ác hơn ta! Ngươi xem hắn hất tung Quyền Lực bang của ta, đủ thấy có dũng khí vô cùng! Nhưng đại tiết dân tộc, không thể bị hoen ố…”

Tiêu Thu Thủy nhíu mày, hỏi:

“Đại tiết cái gì?”

Yến Cuồng Đồ than vãn:

“Chu Đại Thiên Vương bán nước cầu vinh, lại tàn hại trung lương, là vì hắn vô sỉ; Trầm Chu đương nhiên không đến mức như thế! Nhưng hắn lại cho rằng nếu Nhạc nguyên soái bị bắt giết, sẽ thúc đẩy thế lực phản quân của hắn, vì thế nhất định sẽ ngăn cản võ lâm đồng đạo đi cứu viện cho Nhạc Phi, như thế chính là mất đi đại tiết… Một mặt vì Nhạc nguyên soái trung nghĩa hơn người, một mặt sợ Trầm Chu ngày sau bị người ta vu cho là loại người giết hại trung lương, nên việc đầu tiên ta làm chính là cản trở Nhạc Phi về kinh, tránh cho ông ta bị hại, tránh cho Trầm Chu chỉ vì một niệm mà hỏng hết đại cục. Thế nhưng tại Quan Đế miếu, ta nghe được lời nói của Nhạc nguyen soái, lấy làm xấu hổ thấy mình lòng dạ tiểu nhân, có khuyên nhủ cũng không ích gì, đành phải hy vọng Nhạc nguyên soái phúc lớn mạng lớn, chờ xem Trầm Chu sẽ một niệm xả thân vì nghĩa hay vẫn là tạo nên nghiệp chướng.”

Tiêu Thu Thủy ngây ra cả nửa ngày, cứ luôn miệng lẩm bẩm:

“Lý Trầm Chu… Yến Trầm Chu… Yến Trầm Chu… Lý Trầm Chu…”

Yến Cuồng Đồ gắng nói:

“Mẹ hắn họ Lý. Hắn cho rằng mình từ nhỏ đã không có cha, nên lấy họ Lý của mẹ…”

Rồi bỗng cười nói tiếp:

“Sau khi ta chết… ba trụ cột trong võ lâm, chính là Trầm Chu… Chu Đại Thiên Vương… và ngươi…”

Tiêu Thu Thủy lúc còn nhỏ thực sự từng mộng tưởng sau này trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, hoặc nhân vật quan trọng trong ước ao của người võ lâm; nay lại nghe vị nhất đại tông chủ nói ra lời này, chỉ cảm thấy một cảm giác bi thương không diễn tả nổi.

Hắn nói:

“Ta thấy Yến… bang chủ, hắn từng quyết chí thề kháng Kim, sẽ không vì đại sự trước mắt mà thay đổi tiết tháo đâu.”

Yến Cuồng Đồ trên mặt lại có một thứ biểu cảm vui vẻ mà cay đắng:

“Hắn sẽ không như vậy. Nhưng hắn giống ta… nắm trong tay thứ gì, là không thể buông bỏ… Hắn biết sau khi Nhạc nguyên soái chết, sẽ dễ dàng kích động lên một lực lượng, trước có thể lôi kéo đương kim thiên tử hạ triều, sau lại dùng để kháng Kim…”

Tiêu Thu Thủy thở dài nói:

“Điều này cũng không thể cho là sai lầm của hắn… Nhưng Tống thất nếu diệt vong, lấy gì chống đỡ đại cục? Nhạc nguyên soái mà chết, thiên hạ lấy ai nghĩa dũng kháng Kim?”

Yến Cuồng Đồ cười thảm nói:

“Chính là như thế… Ta… những gì ta có thể làm vì hắn, ta đều đã làm… Đáng tiếc không thể giết được Chu Đại Thiên Vương… đáng tiếc… đáng tiếc không thể giết được Chu Đại Thiên Vương…”

Nhất đại cuồng nhân này, cứ như vậy tuyệt khí rồi chết. Trước khi tắt hơi, ông ta giao cho Tiêu Thu Thủy một vật, chính là Thiên hạ anh hùng lệnh. Trời lại nhẹ nhàng thổi tuyết đến, từng bông từng bông tuyết rơi xuống trên đầu mày ông ta, như thể một bông là nộ, một bông là oán…

Crypto.com Exchange

Hồi (1-12)


<