Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 338

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 338: Cầu viện nước Sở
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Đại doanh cấm quân Tỷ Lăng, một đội kỵ binh đang từ trong nha môn dũng mãnh đi ra.

Trên người Hạng Trang choàng áo lông thú, dưới sự vây quanh của các chư tướng Bách Lý Hiền, Hô Diên, Tấn Tương, Bách Lý Mậu, Do Uyên quất ngựa đạp lên sườn núi nhỏ bên phải doanh trại cấm quân, đứng ở trên núi trên cao nhìn xuống, Khôi Giáp nghiêm mật, kỵ binh của quân Sở đao thương san sát giống như một cỗ sắt thép thác lũ, dọc theo đường lớn hướng về phương bắc mãnh liệt mà đi.

-Khò khè.... ô Truy Mã của Hạng Trang phát một tiếng phì nặng nề trong mũi, biểu thị sự tồn tại của nó.

ô Truy Mã theo Hạng Trang cũng gần đến hơn mười mấy năm rồi, lại thêm năm tháng trước đây đi theo Hạng Võ, cũng coi như là một con ngựa lâu năm trải qua hàng trăm trận chiến, tuổi đời chiến đấu của ngựa chiến rất ít vượt qua mười lăm năm, nhưng thần khí của ô Truy Mã lại phi thuờng, nhìn qua tuyệt không để lộ vẻ già yếu, Hạng Trang lại biết đây có khả năng chính là một lần xuất chinh cuối cùng của ô Truy mã.

Không chỉ có ngựa ô Truy, lần này rất có khả năng cũng là lần thân chinh cuối cùng của Hạng Trang.

Ở Hạng Trang xem ra, quốc vương thân làm gương cho binh sĩ, đem thân mình vào hiểm nguy là rất ngu xuẩn, nếu có thể lựa chọn, Hạng Trang tuyệt đối không muốn tự mình dẫn Kiêu kỵ binh viễn chinh đến Tề quốc, nhưng không có cách nào khác, bởi vì này lần là tập kích bất ngờ đường dài, bộ binh hành động chậm chạp rất dễ dàng bị quân Tề bao vây như sủi cảo, vì thế chỉ có thể phái kỵ binh đi, cho nên Hạng Trang chỉ có thể thân chinh.

Sở quốc cũng không phải là không có tướng lĩnh, nhưng mà thống soái kỵ binh đơn thuần thật đúng là không nhiều.

Mông Cức không nghi ngờ là vị thống soái kỵ binh xuất sắc, lấy tư cách con nuôi danh tướng Mông Điềm, Mông Cức ở Cửu Nguyên chứng kiến sự huy hoàng và suy tàn của thiết kỵ Đại Tần, cùng người Hồ ở thảo nguyên giao chiến nhiều năm, có được kinh nghiệm chiến trận vô cùng phong phú, cơ bản có thể để y dẫn binh xuất chinh, có điều thật đáng tiếc, Mông Cức đang ở Giang Lăng huấn luyện kỵ binh, thật sự không thể phân thân.

Ngoài Mông Cức ra, Thiên Lang tướng quân Hô Diên không nghi ngờ cũng là thống soái kỵ binh xuất sắc, chỉ có điều Hô Diên dù sao cũng là người Hung Nô, Hạng Trang không thể đem kỵ binh tinh nhuệ nhất của nước Sở giao cho một người Hung Nô tự mình mang theo, cái gọi là lòng người khó đoán, đừng xem Hô Diên hiện tại đối với Hạng Trang trung thành và tận tâm, chỉ khi nào đó tự mình dẫn binh ra bên ngoài, làm sao biết hắn sẽ không nảy sinhdị tâm gì??

Nhân tâm là phải theo hoàn cảnh, sự biến hoá mà không biến đổi của thời cơ, điểm này không thiếu những ví dụ chứng minh trên lịch sử rồi.

Mông Cức phân thân không được, Hô Diên lại lo lắng, Hạng Trang cũng chỉ có thể ngự giá thân chinh. Huống chi, đối với bộ binh tinh nhuệ hoặc là chiến thuật tập kích bất ngờ đường dài của kỵ binh, phóng tầm mắt nhìn thiên hạ ngày nay, Hạng Trang thật đúng là không thể không nghĩ, Hàn Tín dụng binh cố nhiên lợi hại, nhưng trên chiến thuật tập kích bất ngờ đường dài của kỵ binh, chưa chắc có thể mạnh hơn hắn Hạng Trang.

Điều duy nhất làm Hạng Trang có chút lo lắng chính là, Kiêu kỵ quân so với sự chuyển biến của Kiêu Kỵ Doanh, tuy rằng binh lực mở rộng tăng gấp đôi, nhưng nhưng lực chiến đấu trên tổng thể hình như lại ngược lại giảm xuống, điều này là do Kiêu Kỵ quân từ trong binh phủ đã điều động không ít kỵ binh, những kỵ binh này tuy rằng đã từng tham gia cuộc chiến Hoài Nam, thế nhưng so sánh cùng lão binh lúc đầu của Kiêu Kỵ Doanh vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Tuy nhiên, cũng chính bởi vì điều này, mới càng có quân viễn chinh Tề quốc tất yếu, vừa lúc lấy lần viễn chinh này để tiến hành thực chiến luyện binh. Binh lính phải trưởng thành trong chiến tranh máu lửa mới chính là lão binh chân xhinhs, mới là tinh nhuệ chân chính. Chỉ dựa vào huấn luyện thôi vĩnh viễn không thể huấn luyện trở thành một đội quân tinh nhuệ chân chính.

Cát bụi khắp bầu trời, Hạng Trang theo sự cuồn cuộn quân Sở thu hồi tầm mắt, hỏi Bách Lý Hiền:

- Tử Lương, đã chuẩn bị tốt thuyền bè sang sông chưa?

Bách Lý Hiền kéo xuống khoác quạt lông lên trên trán, đáp:

- Hồi bẩm Đại vương, hạm đội thuỷ quân đã đuổi tới Đan Đồ, Kiêu kỵ quân bất cứ lúc nào cũng có thể qua sông.

Triệu Quốc, Hàm Đan.

Giờ này khắc này, trong vương cung đã trở nên hỗn loạn.

Nghe nói quân Tề đang tiến hành tụ tập trên quy mô lớn tại huyện Bình Nguyên, Triệu vương Trương Ngao sợ hãi, khẩn trương triệu tập Tướng quốc Quán Cao, á tướng Trương Cảnh, Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ và Thứ Tướng Quân Bạch Tuyên thương thảo đối sách, mấy trọng thần văn võ lập tức ồn ào cả lên.

-Lão Quán Cao, đều oán ngươi, tất cả đều đều là ngươi gây ra tai họa!

Trương Cảnh chỉ vào mũi Quán Cao nói,

- Lúc trước nếu Đại vương nghe xong gián nghị của ta, mượn đủ số cho nước Tề năm trăm ngàn thạch lương thực, Hàn Tín làm sao đối với dụng binh với Đại Triệu ta? Hiện tại tốt rồi, hiện tại toàn bộ xong rồi, có thể khiến Hàn Tín mượn cớ xuất binh rồi.

- Quả là nực cười!

Quán Cao tức giận đến râu tóc đều dựng lên, trừng mắt Trương Cảnh phản bác nói:

-Lão phu đã sớm nói rồi, Hàn Tín lòng lang dạ sói, sớm muộn gì cũng gây bất lợi cho nước Triệu, ngươi không nên cấp cho nước Tề ba trăm ngàn thạch lương thực, bây giờ tốt rồi, mới được cấp lương thực, hắn liền sử dụng số lương thực này sung vào quân lương nước Triệu rồi rồi triệu tập đại quân tấn công nước ta, chuyện này gọi là gì đây?

- Lão Quán Cao, ngươi không thể nói xằng nói bậy, ba trăm ngàn thạch lương thực này không phải là ta Trương Cảnh cấp.

- Nếu không phải ngươi ở trước mặt Đại vương phỉ báng, Đại vương sao lại có thể ra hạ sách này?Sao lại sao có thể cấp lương thực cho nước Tề?

- Lão Quán Cao, lão thất phu, làm đại thần, thay quốc vương bày mưu tính kế, bàn việc khuyên giải chính là bổn phận của ta, làm sao ta lại trở thành phỉ báng chứ?

- Được rồi được rồi, hai vị ái khanh đừng ầm ĩ lên nữa.

Trương Ngao gấp đến độ đạp thẳng chân, liên tục xua tay nói,

-Tướng quốc, ngươi đã có tuổi rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng để tức giận hại đến cơ thể, còn á tướng ngươi cũng đừng nói nữa, mau đừng nói nữa, dù sao lương thực đã đưa rồi, bây giờ vẫn còn phải nghĩ, lui binh như thế nào mới là chính đáng.

Quán Cao, Trương Cảnh liền đồng thời thở dài, không nói gì nữa.

Trương Ngao lại hỏi Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ:

- Thượng Tướng Quân có thể có thượng sách gì không?

Triệu Ngọ nói:

-Đại vương, quân Tề chiếm ưu thế lớn, nước Triệu chúng ta dùng lực khó mà địch lại, chi bằng mời hoàng hậu viết một phong thư, sau đó khẩn trương xin viện trợ từ Hán Vương, nếu được quân Hán đến tiếp viện, quân Tề sẽ không chiến đấu mà lùi về.

Trương Ngao liền liên tục gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, quả nhân liền đi tìm hoàng hậu.

Hoàng hậu của Trương Ngao đó là Lưu Nguyên, cũng là chị ruột của cố Thái Tử Lưu Doanh, công chúa Lưu Nguyên trưởng nữ của Lưu Bang.

Bạch Tuyên thở dài, nói:

- Đại vương, hiện giờ nước Hán đang rơi vào thời buổi rối loạn, sợ là không lo hơn chúng ta.

- Ầy, đúng vậy, làm thế nào quả nhân đem vụ này quên đi đây? Trương Ngao giờ mới đột nhiên nhớ ra, nước Hán vừa mới xảy ra vụ ám sát tại trong cung, hoàng hậu Lã Trĩ đã tự sát, Thái Tử Lưu Doanh cũng đã bệnh chết rồi, nước Hán lúc này đang lúc thời buổi rối loạn, tại giờ phút quan trọng như vậy, cha vợ Lưu Bang này chỉ sợ là không để tâm tới nước Triệu.

-Vậy làm sao bây giờ?

Dừng một chút, Trương Ngao lại nói:

- Quả nhân nên làm gì bây giờ?

Bạch Tuyên nói:

- Trước đây quân Tề chinh phạt Hoài Nam thất bại, hao tốn vô số tiền của, trước đó không lâu lại tổ chức tiến binh quy mô lớn trên đất Lương, đến nỗi trong quân thiếu lương thực mà không thể cầu kiến nước ta mượn lương thực, bởi vậy có thể thấy được lương thực nước Tề còn lại không nhiều, vì vậy kế sách bây giờ là chiêu mộ binh lính các quận, các huyện tề tụ cố thủ tại Hàm Đan, cố đợi đến khi hết lương thực, quân Tề tự nhiên sẽ rút lui.

Trương Cảnh nói:

- Đại vương, Hàn Tín dụng binh như thần, nếu muốn bảo vệ cho Hàm Đan, còn phải tìm tìm viện trợ từ bên ngoài.

Trương Ngao nói:

- Viện trợ từ bên ngoài? Còn có thể có ai? Lại có ai dám tới cứu nước Triệu? Hàn vương, Yến vương cho dù có tâm, nhưng bọn họ sao dám coi nước Tề là địch?

Trương Cảnh nói:

- Hàn vương, Yến vương hiển nhiên không dám coi Tề quốc là địch, nhưng Sở Vương dám.

Trương Ngao nói:

- Sở Vương? Nước Sở chính là kẻ địch của chúng ta, Hạng Trang làm sao có thể phát binh?

Trương Cảnh nói:

- Cái gọi là so với lúc trước cũng như lúc này, trước kia nước Triệu chúng ta cùng nước Sở là kẻ địch, nhưng hiện tại đã có kẻ thù chung là nước Tề, vậy tức là đã có cơ hội hóa thù thành bạn.

Nói rồi ngừng một chút, Trương Cảnh lại nói,

- Hơn nữa, Hạng Trang có chịu phát binh cứu giúp hay không, chỉ có thử qua mới có thể biết.

Quán Cao nói:

- Dẫn quân Sở tới cứu, chỉ sợ là cửa trước đuổi lang, cửa sau rước hổ!

Trương Cảnh tức giận nói:

- Lão Quán Cao ngươi có ý gì? Ngươi có phải có ý muốn đối nghịch với ta?

Quán Cao lãnh đạm nói:

- Lão phu nói không phải sự thật sao? Nếu nói Hàn Tín là lang sói, như vậy Hạng Trang chính là mãnh hổ, nếu thật đưa quân Sở tới đánh lui quân Tề, có điều như vậy cũng là chạy thoát khỏi vuốt sói nhưng lại rơi vào miệng hổ.

Trương Cảnh giận dữ nói:

- Lão Quán Cao, ngươi sao biết Hàn Tín và Hạng Trang sẽ không lưỡng bại câu thương?

Thấy hai người lại muốn ầm ĩ đứng lên, Trương Ngao khẩn trương ngăn lại, lại hỏi Triệu Ngọ:

- Thượng Tướng Quân, ngươi nói đi?

Triệu Ngọ nói:

-Hướng đến nước Sở cầu viện cũng vẫn có thể xem là một biện pháp, vấn đề là Hàm Đan cách Tỷ Lăng xa mấy ngàn dặm, đợi sứ giả của chúng ta đuổi kịp tới Tỷ Lăng, lại đến Sở Vương triệu tập quân đội, tập hợp lương thảo sau đó phát binh rồi tới Hàm Đan, ít nhất cũng phải mấy tháng, chờ cho đến lúc đó, cuộc chiến Hàm Đan chỉ sợ sớm đã phân ra thắng bại.

Bạch Tuyên nói:

-Vậy cũng chưa chắc, Hàm Đan thành cao hào sâu, thành phòng thủ kiên cố, lương thảo trong kho cũng đầy đủ, thiết nghĩ giữ vững nửa năm cũng dư dả, Hàn Tín dụng binh tuy rằng lợi hại, nhưng cần phải nghĩ muốn trong vòng nửa năm đánh chiếm Hàm Đan cũng là vọng tưởng.

-Tốt, tốt.

Trương Ngao khẩn trương nói:

- Vậy thì làm mau, lập tức đến Tỷ Lăng nước Sở cầu viện.

Huyện Thanh Hà, hành dinh của Hàn Tín.

Hàn Tín đang đứng ở trước tấm bình phong lẳng lặng nhìn bản đồ Hà Lạc sơn xuyên của nước Triệu, phía sau Hàn Tín, là các chư tướng Lâu Kính, Hàn Hạp cùng với Trình Hắc, Triệu Tịch, Lã Khanh, Hứa Chương đang đứng, tình thế đất Lương đã dần dần yên ổn, Triệu Viêm, Thân Đồ Gia tương đối tài giỏi, Hàn Tín rốt cục cũng có thể ra tay dụng binh đối với nước Triệu quốc.

Được một lúc lâu, Hàn Tín mới hỏi:

- Phái sứ giả xuất phát đi nước Hàn, nước Yến chưa?

Lần này dụng binh đối với nước Triệu, Hàn Tín đã quyết chí, nhìn ra thiên hạ, nước Sở ngoài tầm tay với, nước Hán thân mình còn lo chưa xong, Hoài Nam vương Anh Bố từ sau lần bị đánh thất bại trước, lại mê muội tửu sắc, đã không có hoài bão lớn lao gì, cũng tức là nước Hàn và nước Yến, vẫn có thể bình định đối với cuộc chiến đất Triệu tạo thành mối đe dọa nhất định.

Hàn vương Hàn Tín và Yến vương Tàng Đồ đều không có gì là thân thiện, hơn nữa đạo lý môi hở răng lạnh bọn họ cũng không thể không biết, nếu như nước Tề tiêu diệt nước Triệu, như vậy đối tượng kế tiếp cần đối phó khẳng định là nước Hàn cùng nước Yến, không suy xét nhân tố khác, Hàn vương Hàn Tín và Yến vương Tàng Đồ dưới tình hình này chắc chắn xuất binh.

Tuy nhiên, Hàn vương Hàn Tín và Yến vương Tàng Đồ xưa nay sợ hãi Hàn Tín, bọn họ chưa chắc đã dám xuất binh.

Lâu Kính chắp tay, cung kính trả lời:

- Đại vương, phái sứ giả đi nước Hàn, nước Yến đã xuất phát, có nhắc nhở Đại vương rồi, Hàn vương Hàn Tín và Yến vương Tàng Đồ chắc chắn là không dám xuất binh.

Hàn Tín khẽ mỉm cười, trên mặt không khỏi hiện lên một vẻ thoả thuê mãn nguyện.

Lâu Kính ngẫm nghĩ một chút, chợt lại nói thêm:

- Tuy nhiên, chung quy thần cho rằng nước Sở không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Sở quốc?

Hàn Tín lắc lắc đầu, phản đối:

- Nước Sở cách Hà Bắc rất xa xôi, Hạng Trang dù cho có tâm, nhưng lúc chờ quân Sở đuổi tới Hà Bắc, quả nhân sớm tiêu diệt nước Triệu quốc từ bao giờ và có thể đã quay về rồi.

*****

Sau năm ngày, Kiêu Kỵ quân kỵ đã dũng mãnh đi gần nghìn dặm sắp đến Bành Thành thủ đô của Hoài Nam.

Tốc độ hành quân của Kiêu Kỵ quân tuy rằng rõ ràng không bằng kỵ binh Mông Cổ của hậu duệ Hung Nô nhưng cũng tương đối nhanh rồi. Năm xưa khi chạy trốn trên Mã Dã Nguyên, tàn binh quân Sở đã từng kỷ lục một ngày đêm đi ba trăm dặm, tuy nhiên đó là dưới điều kiện tiên quyết là chạy trốn, hơn nữa cái giá phải trả là phải vứt bỏ tướng sĩ tụt lại phía sau, quan trọng hơn là, loại tốc độ này căn bản không thể kéo dài.

Nhìn tòa thành quách nguy nga hùng tráng cách đó không xa kia, nhiều ánh mắt của kỵ binh quan quân chốc lát liền đỏ lại, những kỵ binh quan quân này đều là các lão binh trăm trận từng đi theo Hạng Trang trốn khỏi Dã Mã Nguyên. Bành Thành là thủ đô của nước Tây Sở, đã từng mang đến cho bọn chúng hồi ức tốt đẹp, nơi đây thậm chí còn có người nhà của họ, nhưng bây giờ, Bành Thành lại là thủ đô của nước Hoài Nam.

Nhìn sắc trời đang tối, Hạng Trang nhẹ nhàng ghìm cương ngựa Ô Truy, chậm rãi giơ tay phải lên.

Trong chốc lát, hơn mười kỵ binh truyền lệnh liền hướng về bốn phương tám hướng của đội ngũ hành quân lao vùn vụt đi:

- Đại vương có lệnh, toàn quân dừng lại, trú doanh ngay tại chỗ!

Kỵ binh quân Sở đang cuồn cuộn phía trước liền dồn dập ghìm cương chiến mã, sau đó xoay người xuống ngựa, từ trên lưng các con ngựa mỗi người dỡ xuống những túi vải buồm to lớn, túi vải buồm của kỵ binh so với bộ binh to hơn rất nhiều, trang bị bên trong cũng nhiều, ngoại trừ mỗi người một cầm cây cung lớn, một cầm cung khảm sừng, bốn trăm mũi tên ra, còn có bốn túi rượu trắng da dê, lại có một cái đỉnh lều trại.

Chỉ là những đồ trang bị này khoảng hai trăm cân (cân nhà Tần), cho nên yêu cầu phải có ngựa chuyên chở.

Trên thực tế, lần viễn chinh này Hạng Trang vì mỗi kỵ binh của đội kỵ binh dũng mãnh phối hợp thành ba con ngựa, hai con chiến mã dùng để thay phiên cưỡi đi, còn lại một ngựa thì dùng để chở lương thực, tuy nói Hạng Trang đã quyết định đến đất Tề mà giết người cướp của, nhưng điều này cũng không ý nghĩa là quân kỵ binh không có đồ quân nhu, cần phải biết rằng một số vật tư tác chiến rất khó được tiếp viện tại đất Tề, cho nên nhất định phải mang đủ.

Ước chừng bốn năm trăm kỵ binh dũng mãnh nhanh chóng phân thành mười mấy đội, hướng về bốn phương tám hướng đi ra ngoài, đây là kỵ binh trinh sát, bọn họ gánh vác trọng trách cảnh giới.

Sắc trời rốt cục cũng đen lại, dưới bầu trời đêm rất nhanh liền đốt lên một đống lửa, giữa ánh lửa vang lên tiếng cười không kiêng dè của quân Sở, nhóm đại binh mắc lều trại, vừa tháo yên ngựa chiến mã xuống, sau đó để chiến mã ở trên bãi sông ăn cỏ, bản thân thì như ngồi xuống trên đống lửa, toàn bộ bãi sông thoáng chốc liền ồn ào.

Hạng Trang cũng ngồi trên cỏ, vừa nhận bánh mạch của Tấn Tương đưa qua cắn một cái, sau đó thì uống ngụm nước lạnh lớn nhai nuốt, Doanh Trinh đang ở cách đó không xa mặt mày nhăn nhó nhìn lều trại dựng lên, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng ôi chao, về việc này Hạng Trang lại nhắm mắt bịt tai, cũng không cho vài nữ binh đi theo giúp đỡ.

Kỷ luật quân đội của quân Sở ở đó hết sức nghiêm ngặt, lúc không đánh giặc, tước vị càng cao thì địa vị càng cao, có thể hưởng thụ cuộc sống đầy đủ sung túc, nhưng khi xuất chinh bên ngoài, quân Sở từ Thống soái cho tới tiểu tốt đều là bình đẳng, vừa rồi Hạng Trang cũng chẳng phải tự tay tháo yên ngựa, mắc lều trại đấy sao? Hiện tại đang gặm chẳng phải cũng là bánh mạch? Nước uống cũng là nước lạnh?

Thật ra trong túi vải buồm có bốn túi da dê rượu trắng, tuy nhiên đó là chuẩn bị cho chiến mã mà không phải cấp cho các tướng sĩ uống.

Ngựa chiến của kỵ binh quân Sở thuộc loại ngựa Mông Cổ cải tiến, tính thích ứng tốt, bình thường có thể ăn cỏ xanh ngay tại chỗ, tuy nhiên lúc sau khi hành quân đường dài hoặc xung phong ở cường độ cao thì nhất định phải cho chiến mã ăn ngũ cốc tinh chế, nếu không chiến mã sẽ sụt ký, mà ngũ cốc tinh chế của chiến mã thực ra là hoa màu của con người, nếu có thể trộn lẫn với rượu trắng thì hiệu quả càng tốt.

Sở dĩ Hạng Trang cùng tướng sĩ bình thường cùng nhau ăn lương khô, uống nước lạnh, lại không chỉ là vì lôi kéo lòng người, mà là có thêm nguyên nhân của mức độ sâu xa, Hạng Trang là muốn cùng binh lính đồng cam cộng khổ, kịp thời nắm vững thể trạng của tướng sĩ toàn quân cùng với tình trạng tâm lý, để có thể định ra sửa chữa xác thực, đồng thời cũng có kế hoạch tác chiến có tính mũi nhọn.

Gặm hết nửa chiếc bánh mạch, Bách Lý Hiền mới thở hổn hển mà đi tới trước mặt Hạng Trang.

Bách Lý Hiền có lẽ là một người có đặc quyền duy nhất trong hai vạn tướng sĩ quân Sở, đây cũng là chiếu chỉ Hạng Trang riêng biệt đã từng chiếu, bởi vì Bách Lý Hiền đã hơn bốn mươi tuổi, thân thể hắn lại không bằng các võ tướng như Bách Lý Mậu, Do Uyên, Hạng Trang e sợ cho y trong cuộc hành quân đường dài mệt đến chết, cho nên mới mở cho y trường hợp đặc biệt.

Tuy nhiên dù có thân binh chăm sóc bằng mọi cách, Bách Lý Hiền quả thực cũng chịu không nổi.

- Tử Lương, ngồi xuống bên này.

Hạng Trang nghiêm túc ra hiệu Bách Lý Hiền ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi:

- Ngươi có khỏe không?

-Vẫn khỏe, chịu đựng được.

Bách Lý Hiền ngồi ở bên cạnh Hạng Trang, vừa thoải mái duỗi thẳng hai chân, sau đó vừa xoa sườn đùi vừa cười nói:

- Ôi, đã nhiều năm không cưỡi qua ngựa rồi, cưỡi đi không nhanh được.

- Quả nhân cũng gần như thế.

Hạng Trang cười khổ lắc đầu, con người là vậy đó, rời xa thì rất dễ dàng, nhưng khi lại nhập vào thì lại rất khó, trước kia lúc mang theo mấy ngàn tàn binh chạy trốn khắp nơi, khổ cực mệt mỏi đến mấy cũng không hề gì, nhưng để sống những ngày lành tháng tốt sau khi qua mười mấy năm an nhàn sung sướng, cưỡi ngựa hành quân đều trở thành việc cực khổ.

Lúc hai bên quân thần đang nói chuyện phiếm, Hô Diên bỗng nhiên tiến lên bẩm báo:

-Đại vương, Tướng quốc Hoài Nam Khoái Triệt tới thăm hỏi.

- Ồ, Khoái Triệt? Mau, mau mau cho mời!

Nói rồi ngừng một lát, Hạng Trang bỗng đứng thẳng người lên, gọi Hô Duyên Chính Đức đang định xoay người đi, nói:

- Đợi đã, vẫn là quả nhân đích thân nghênh đón, Tử Lương, ngươi cùng quả nhân đi một chuyến.

Trong ánh lửa yếu ớt, vẻ mặt phức tạp của Khoái Triệt quan sát binh lính quân Sở ồn ào trên bãi sông.

Hai vạn quân kỵ binh dũng mãnh giống như châu chấu xông vào Hoài Nam quốc, tuy nói không có đốt giết cướp bóc, nhưng trận đánh lớn như vậy không thể không làm kinh động đến quân thần Hoài Nam, quân thần Hoài Nam cũng không thể không lo lắng, nhìn thấy kỵ binh Sở quốc tiến thẳng vào Bành Thành, lại chậm chạp không thấy sứ giả Sở quốc đến báo cho biết ý đồ quân Sở trước đó, Anh Bố rốt cục ngồi không yên.

Kỵ binh Sở quốc muốn làm gì? Hạng Trang hắn muốn làm gì?

Nguy cấp trước mặt, Anh Bố rốt cục cũng rời khỏi hậu cung Xuân Uyển, cũng dứt bỏ rượu ngon cùng với mỹ nhân, vừa nghiêm lệnh tăng thêm cấm quân canh giữ Bành Thành, vừa triệu tập binh lính các nơi, lại phái Khoái Triệt khẩn cấp đến đội quân kỵ binh, trước tiên thăm dò hàm ý của Hạng Trang rồi sẽ tính sau.

Từ trên người những tướng sĩ quân Sở trước mắt này, Khoái Triệt nhất thiết cảm nhận được một loại áp lực rất hùng mạnh, không sai, đó chính là áp lực, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc ầm ĩ cười to, hoặc mải miết ăn, hoặc ngưng mi trầm tư, nhưng đều toát ra một khí thế làm người ta hoảng sợ, không hề nghi ngờ, đây là một đám chiến sĩ khát máu mong ngóng chiến tranh.

Khoái Triệt không thể tưởng tượng, lúc bọn người kia được phủ thêm chiến giáp, bước lên chiến mã, lại đưa ra hoàn thủ đao tấn công kêu gào về phía trước, thanh thế sẽ đến mức như thế nào? Nhưng Khoái Triệt biết, chính là đội quân kỵ binh dũng mãnh này, tại cuộc chiến ác liệt Hoài Nam này suýt nữa đánh tan bởi chủ soái Hàn Tín, nếu lúc ấy có Hạng Trang tự mình lĩnh quân, có lẽ Hàn Tín này đã bị bắt.

Tự nhiên, trong đầu Khoái Triệt dâng lên một nghi vấn, nếu có một ngày quan hệ giữa nước Sở cùng Hoài Nam trở nên ác liệt, quân Hoài Nam có khả năng ngăn chặn một đội kỵ binh hung hãn như vậy không? Dưới bầu trời đêm u ám, Khoái Triệt im lặng lắc đầu, đáp án rõ ràng là không, dù là cấm quân tinh nhuệ nhất của Hoài Nam cũng không chịu nổi một kích của đội kỵ binh trước mắt này.

Lại liên tưởng đến tiểu môn hạ sau khi đi sứ nước Sở quốc trở về miêu tả về đất Sở, Khoái Triệt không khỏi buồn bã tựa như mất mát.

Cổ nhân nói, một quốc vương muốn có thành tích, ngoài trừ tốt ra còn phải vận thế tốt, không ai hiểu, một mưu sĩ muốn có thành tích lại càng khó, ngoài trừ tốt ra còn phải có được sự may mắn, càng cần có anh chủ tốt! Tạo hóa trêu đùa lòng người, Khoái Triệt hắn trước là Hàn Tín, sau là Bành Việt, tiếp đó lại lại Anh Bố, cũng là nhiều lần không được anh chủ tốt.

Những tiếng bước chân hỗn độn mà vừa cấp bách bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, Khoái Triệt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đang ở dưới sự vây quanh các thân binh trẻ tuổi bước nhanh về phía mình, Khoái Triệt mặc dù không nhận biết người này, nhưng chỉ nhìn trận này liền biết ngay không thể nghi ngờ gì nữa chính là Sở Vương Hạng Trang.

Lập tức Khoái Triệt tiến lên thật sâu vái chào, nói:

-Phạm Dương Khoái Triệt, tham kiến Đại vương

Bách Lý Hiền đi theo sau Hạng Trang khẽ cười, nhìn là biết đó là một mưu sĩ được rèn luyện hàng ngày, từ câu từ giới thiệu của Khoái Triệt "Phạm Dương Khoái Triệt", Bách Lý Hiền đã lĩnh hội được ý tứ bên ngoài. Thoạt nhìn là biết Khoái Triệt lăn lộn ở nước Hoài Nam cũng không được như ý, tin tức thế thật tốt, ha hả.

Hạng Trang tiến lên hai bước đỡ lấy Khoái Triệt, cười nói:

- Khoái Triệt tiên sinh, quả nhân thật là ngưỡng mộ ngươi đã lâu, ha ha.

- Hổ thẹn.

Khoái Triệt nhân tiện đứng lên, nhìn về hướng Bành Thành phía xa chắp tay vái chào, nói tiếp:

- Đại vương, tại hạ này đến chính là phụng lệnh Vương ta muốn hỏi ý quý quân muốn đi nơi nào? Có cần quốc gia của ta cung cấp lương thảo cho quý quân không?

Hạng Trang xoay người chìa tay, mỉm cười nói:

- Tiên sinh, đây không phải chỗ nói chuyện, hãy đi vào lều trướng của quả nhân được không?

Khoái Triệt sao cũng được, thản nhiên nói:

- Nếu Đại vương có mệnh, tại hạ lại không dám không theo?

Bành Thành, hoàng cung.

Hoài Nam vương Anh Bố và Chu Kiến, Phì Thù và văn võ đại thần vẫn đợi đến quá nửa đêm, trước sau không thấy Khoái Triệt trở về.

Anh Bố không khỏi có chút sốt ruột, nhìn quanh mọi người hỏi:

- Chư vị ái khanh, các ngươi nói xem, Tướng quốc có thể hay không đã bị thằng nhãi Hạng Trang bắt đi rồi không?

Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, thật đúng là có khả năng này.

Quân Sở lần này xâm nhập Hoài Nam vốn cũng rất khả nghi, nếu Hạng Trang thật sự là đến tấn công nước Hoài Nam, như vậy thì Khoái Triệt lần này đi chẳng khác gì tự mình chui đầu vô lưới, Hạng Trang sao có thể thả hắn trở về?

Khi Anh Bố và các đại thần đang đa nghi như Tào Tháo, Thân quân Giáo úy Lợi Kỷ bỗng nhiên đi nhanh vào, bẩm báo nói:

-Đại vương, Tướng quốc đã trở lại.

- Ồ, Tướng quốc đã trở lại?

Anh Bố vội la lên:

- Mau, mau mời Tướng quốc tiến đến thượng thư phòng.

Lúc Khoái Triệt tiến vào thư phòng, đám người như Anh Bố, Chu Kiến, Phì Thù rõ ràng là ngửi thấy được vị rượu nồng nặc từ trên người hắn, Anh Bố thoáng chốc liền chau mày, trầm giọng nói:

-Tướng quốc, ngươi uống rượu?

Giờ khắc này, trong lòng Anh Bố khá là không thoải mái, hắn ở nhà lo lắng đề phòng, Khoái Triệt người này lại ở trong quân doanh quân Sở cùng Hạng Trang uống rượu mua vui?

Khoái Triệt nói không cần nghĩ ngợi:

-Đúng vậy, Sở Vương mời, thần không dám từ chối.

- Không dám từ chối?

Chu Kiến lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ là không muốn từ chối? Khoái Triệt, ngươi có phải thấy sức mạnh quốc gia Hoài Nam ta mệt mỏi, quân lực không phấn chấn, cho nên muốn ôm chân của Sở vương?

- Chu Kiến!

Khoái Triệt giận giữ nói:

- Ngươi đừng ăn nói bừa bãi nói xấu bổn tướng!

Lúc Chu Kiến đang muốn ăn miếng trả miếng thì lại bị Anh Bố ngăn lại, lập tức Anh Bố lại hỏi Khoái Triệt:

- Tướng quốc, nếu ngươi cùng Hạng Trang đều uống rượu, chắc là lúc vui lời nói thật, quân Sở đến Bành Thành, rốt cuộc muốn như thế nào?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-515)


<