Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 073

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 073: Bách luyện thành yêu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

- Tuy hai loại này cũng là hàng cống phẩm, nhưng so với ' Hồ Châu Thanh Minh Tử Duẩn ' thì kém một trời một vực. Đây chính là măng tím cực phẩm của Hồ Châu, vào thời điểm trước thanh minh, lúc trời mưa phùng giờ Tỵ thì lấy lá của cây trà trăm năm trên đỉnh núi, lại chọn lấy những lá non, lại qua tay của chế trà đại sư ở Hồ Châu dùng thời gian ba ngày ba đêm chưng, đảo, đập, bồi chi, xuyên đeo, phong các loại làm đúng các trình tự một trăm bảy mươi lần, tỉ mỉ chế thành. Trong một năm cả Hồ Châu có bánh trà như vậy không vượt qua mười cân. Đại nhân vừa mới nhìn thấy bánh trà này có giá trị còn lớn hơn cả vàng, không trăm lượng vàng không mua được.

Tần Tiêu giả bộ như ngửi được mùi ngon từ lá trà của Từ Tiểu Nguyệt nói, trong nội tâm thì buồn cười: trà là trà ngon, ngươi cũng đủ chuyên nghiệp, đáng tiếc ta cũng không phải người thích uống trà. Dù sao bản thân xuất thân quân lữ, thần kinh không có tinh tế như vậy. Đi vào Đại Đường thì trải qua cuộc sống bình dân, làm gì có chuyện học đòi văn vẻ này, thật sự là không có hứng thú đi nghiên cứu. Nếu ngươi nói xong thì dừng đi, vừa rồi ta ở trên thuyền uống không ít rượu, hiện tại đúng là có chút khát nước.

Từ Tiểu Nguyệt thấy Tần Tiêu không nói một lời, cũng không vội, tiếp tục nói:

- Phàm là làm bất cứ chuyện gì cũng phải có tư vị tốt, cũng như việc chế trà và uống trà, tiến hành theo chất lượng, trầm ổn tự nhiên. Gấp không được, trì hoãn không được. Cũng giống như Phượng Nhi muốn mời đại nhân đến đây làm khách, cũng không phải phí một phen công phu sao.

Tần Tiêu cười:

- Kỳ thật Tần mỗ cũng có chuyện cần nói với ngươi. Phượng Nhi sớm đã muốn gặp ta thì phái người nói một tiếng ta sẽ tới. Nhưng mà Tần mỗ có chút không thoải mái. Vì sao Tần mỗ đến ngươi lại không chịu dùng chân diện mục bày ra gặp người. Chẳng phải là xem thường Tần mỗ?

Từ Tiểu Nguyệt bất vi sở động, tay như hoa sen cầm lấy ấm trà nhỏ xinh xắn, chậm rãi đổ nước nóng vào lá trà trong chung ngọc, lẩm bẩm:

- Cũng không phải là Phượng Nhi vô lễ, khinh thường đại nhân. Phượng Nhi chỉ lo lắng đại nhân nhìn thấy chân diện mục của ta sẽ bị dọa sợ nhảy dựng lên.

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Cho dù là dạ xoa hay quỷ quái cũng quả quyết sẽ không làm Tần mỗ kinh hãi. Huống chi là một cô gái sống sờ sờ. Tần mỗ đã hết sức tò mò, Phượng Nhi ngươi thanh toàn cho ta đi, để cho ta nhìn thấy diện mạo của ngươi.

Từ Tiểu Nguyệt không thể làm gì lắc đầu, nhẹ giọng thở dài:

- Được rồi. Như đại nhân mong muốn.

Nói xong tay mịn đưa lên cầm mặt nạ.

Đột nhiên Tần Tiêu mở to mắt của mình ra, âm điệu khẽ biến:

- Ngươi? Làm sao có thể!

Cảm giác của Tần Tiêu vào lúc này không có như những lời mà hắn nói vừa rồi. Đúng như lời của cô gái này vừa nói lúc nãy, khi nàng tháo mặt nạ ra thì làm cho Tần Tiêu ' kinh hãi ' một hồi.

Nữ nhân này là yêu tinh!

Tần Tiêu như nhớ lại lần đầu tiên gặp được nàng, đó là lúc ở Phiêu Hương Lâu nhìn thấy Đoạn Như.

Nhưng mà nữ nhân trước mắt má phấn môi son, mắt phượng mài ngài con mắt ấn chứa xuân tình, trừ mi tâm có ấn ký màu đỏ ra thì những nét đặc thù giống hệt như Đoạn Như.

Đoạn Như! Nàng chính là Đoạn Như!!

Trong nội tâm của Tần Tiêu trong tức giận mắng: làm sao có thể như vậy! Quá hoang đường! Tại huyện Vũ Xương ta tận mắt nhìn thấy đạo sĩ làm lễ đưa tiễn mà, sau đó đem một nhà ba người của Đoạn Như hạ táng. Chữ trên bia mộ là do hắn tự tay viết lên.

Cảm giác trong nội tâm của Tần Tiêu chính là dòng nước lạnh tràn ngập nội tâm, thực sự có loại chuyện xác chết sống lại sao?

Từ Tiểu Nguyệt vẫn không coi ai ra thì uống trà của mình. Xuất ra một cái lưu ly cổ bình, nàng đổ một dòng nước u làm vào trong chung trà, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh nhạt.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi đối diện với nhau, Từ Tiểu Nguyệt lạnh nhạt tự nhiên, Tần Tiêu nhíu mày càng chặt hơn.

Tần Tiêu kiềm chế tâm thần, trái tim đập thình thịch lúc nãy đã bình phục lại, cũng dần dần yên tĩnh, rốt cục lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra.

Từ Tiểu Nguyệt cầm lấy một cây trâm ngọc nhẹ nhàng quấy ấm trà, lá trà nổi lên mặt nước sau đó chìm vào trong nước. Lúc này hơi ngẩng đầu lên nhìn qua Tần Tiêu cười:

- Xem ra lòng hiếu kỳ của Tần đại nhân rất nặng, nhưng mà vẫn giữ được bình tĩnh.

Tần Tiêu lúc này đã hoàn toàn bình phục như thường, hơi than một hơn, tự giễu cười nói:

- Ta thừa nhận vào lúc vừa rồi ta thật có chút kinh sợ.

- Còn rất thành thật.

Từ Tiểu Nguyệt cười lên, ánh mắt của nàng nhìn vào trong ấm trà, nàng đem nó đặt lên cái lò đồng, cũng đem ngọc trâm ném vào trong lửa than.

- Đa tạ khích lệ.

Tuy nói ra lời này nhưng Tần Tiêu lại cảm giác được như bị người ta tát một cái, trong nội tâm nghẹn khuất. Xem ra chính mình từ khi mới bắt đầu cũng có chút khinh địch. Từ Tiểu Nguyệt này đúng là không phải nhân vật bình thường. Tâm trí, thủ đoạn, trí tuệ cùng kiến thức của nàng không có điểm nào thua kém những nhân vật kiệt xuất nhất Tần Tiêu gặp qua.

- Cũng giống như trình tự làm việc, tài liệu giống nhau nhưng người đọc lại hiểu khác nhau, nấu trà cũng ra hương vị khác nhau. Tần đại nhân cũng biết vì sao ta ném ngọc trâm này vào trong lò lửa không?

Tần Tiêu cười khổ:

- Không biết. Có lẽ là bí phương độc môn nào đó. Ta đã nói qua Ta không hiểu trà đạo.

Từ Tiểu Nguyệt cười cười, đôi mắt ẩn chứa xuân ý nhìn qua Tần Tiêu, trong ánh mắt có khói sương lưu chuyển, nói:

- Ta cũng nói cho Tần đại nhân biết kỳ thật ngọc trâm và pha trà cùng hương vị của trà không có bất cứ quan hệ nào. Ta đem ngọc trâm ném vào trong lửa thuần túy là vì thấy thú vị, hoặc là nói ta xa xỉ và giàu có. Không hơn.

Tần Tiêu thở dài một tiếng, lắc đầu:

- Bội phục! Phượng Nhi, ta xem như đã hiểu ý của ngươi rồi.

Từ Tiểu Nguyệt cười khanh khách, nói:

- Đại nhân thật sự là tâm hữu linh tê, thông minh hơn người. Nói chuyện với người thông minh như đại nhân thật sự là chuyện thú vị của nhân sinh!

Tần Tiêu có chút buồn khổ: vì cái gì lần này tới Ngạc Châu đụng phải đều là nhân vật thông minh hơn người thế này? Từ Tiểu Nguyệt này cho ta xem mặt cũng không có vội vã tranh luận với mình là nàng chẳng phải Đoạn Như, chỉ trong một thời gian ngắn lại cho Tần Tiêu đáp án mình khác Đoạn Như. Sau đó mượn dùng quan hệ giữa trà và trâm ngọc để thuyết minh và Đoạn Như căn bản không phải một người. Nhưng bởi vì gương mặt của hai người giống nhau nên ta trước tiên cho rằng nàng là Đoạn Như...

Cũng như thời điểm ta nhìn nàng pha trà, nàng đem ngọc trâm ném vào trong lửa than, đương nhiên cho rằng nàng làm như vậy là bí phương độc môn nào đó, có thể làm ra trà tốt để uống. Hơn nữa nàng còn cố ý hỏi ngược lại vấn đề ' tài liệu giống nhau nhưng người đọc lại hiểu khác nhau, nấu trà cũng ra hương vị khác nhau ', nàng nói như vậy cũng gợi ý cho ta suy luận đi theo ý nàng muốn nói; sau đó lại hỏi ta vì sao đem ngọc trâm ném vào trong lò lửa... Kỳ thật đây chỉ là thấy thú vị thì làm, không thú vị thì bỏ.

*****

Nhưng mà ta trời xui đất khiến lại không tự chủ được tin tưởng lời của nàng nói.

Quái tai! Vì cái gì ý nàng muốn biểu đạt lại không thể khiến người ta hoài nghi?

Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản! Nàng giống như đang tra tấn nhân tâm của người ta. Hoặc là nói nàng đối với ta hình như hiểu rất sâu, biết rõ ta là người lý tính không tin quỷ thần.

Trong nội tâm của Tần Tiêu ẩn ẩn ý thức được nguy cơ đang tăng lên cao, hơn nữa còn có hưng phấn khó hiểu: Từ Tiểu Nguyệt, từ giờ trở đi ta sẽ không khinh thường ngươi! Ngươi thật sự là một đối thủ không tệ!

Từ Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, lông mi thật dài xinh xắn và đôi mắt nhiếp hồn người khác nhìn qua Tần Tiêu, nói:

- Kỳ thật, có lẽ đại nhân cũng nghĩ tới vì cái gì ta và Đoạn Như lại giống như đúc thế này.

Tần Tiêu lẳng lặng nhìn qua Từ Tiểu Nguyệt, trong nội tâm thầm nghĩ: xem như khiêu chiến sao?

Tần Tiêu cười:

- Tuy không thể nghĩ được thông thấu, nhưng cũng có thể đoán được một ít đại khái.

- Sao không nói nghe một chút?

- Năm đó Đoạn Như nhảy núi may chưa chết nên được Hổ Vạn Cầu cứu. Có thể gương mặt của nàng bị tổn hại nghiêm trọng, vì vậy Hổ Vạn Cầu mang nàng đi tìm kiếm cao thủ dịch dung trị mặt cho nàng. Mà cao thủ dịch dung này chính là ngươi.

- Không sai, lúc ấy gương mặt của Đoạn Như lúc ấy nếu còn được gọi là ' mặt ' thì trên đời này không còn nữ nhân xấu, nhưng mà sau khi ta trị thì nàng biến thành nghiêng nước nghiêng thành. Tiếp tục.

- Vì vậy cao thủ dịch dung kia dựa vào gương mặt của ngươi chữa thương cho nàng ta, thay đổi một gương mặt mới. Cho nên ngươi và Đoạn như rất giống nhau, chẳng bằng nói Đoạn Như giống ngươi thì càng chính xác hơn.

Từ Tiểu Nguyệt thò tay cầm lấy ấm trà, dùng một tay che nắp bình lại rót trà bên trong ra ngoài, nhìn Tần Tiêu cười nhạt một tiếng:

- Đây là Tẩy Trà. Đây là trà đệ nhất Hồ Châu Thanh Minh Tử Duẩn, tư vị thường thường. Tinh túy chân chính lại là nước thứ hai. Nước trà lần hai mới là nước tốt, khi đó lá trà cũng được nấu chín rồi.

Tần Tiêu nhếch miệng lên, khẽ cười, thầm nghĩ trong lòng: ý của ngươi là nói ta chỉ nói trúng mặt ngoài, cũng không có đoán được thực chất?

- Cao thủ dịch dung kia đem Đoạn Như đổi thành bộ dạng của ngươi, ta nghĩ còn có hai nguyên nhân. Thứ nhất, tuy ta không rõ môn dịch dung này là thế nào, nhưng ta lớn mật giả thuyết một chút, muốn dịch dung nhất định phải có được ' khuôn mẫu '. Nói cách khác hắn phải dựa vào một đối tượng nào đó mới có thể động thủ. Lúc ấy có lẽ chỉ vì ngươi là người con gái duy nhất bên cạnh hắn vì vậy hắn liền lựa chọn ngươi làm khuôn mẫu, đem bộ dạng của Đoạn Như dựa theo gương mặt của ngươi mà thiết kế. Thứ hai nha, nói ra có chút đường đột.

Từ Tiểu Nguyệt cười:

- Nói tới điểm này có lẽ là sự thật.

- Cao thủ dịch dung này ái mộ ngươi thật sâu. Gương mặt của ngươi khắc sâu vào nội tâm của hắn. Vì vậy hắn tập trung tinh lực trị liệu cho Đoạn Như thì không tự chủ đem gương mặt của nàng sửa thành giống như ngươi.

Trong nội tâm Tần Tiêu cười mỉa: cái này gọi là lớn mật tưởng tượng, hợp lý...

Rốt cuộc động tác trong tay của Từ Tiểu Nguyệt dừng một chút, bắt đầu cười khanh khách:

- Diệu!

Tần Tiêu nhíu mày:

- Nói như vậy, ta đoán không sai?

Từ Tiểu Nguyệt từ chối cho ý kiến:

- Đại nhân không nghĩ lại một chút, trị thương cho Đoạn Như là hai mươi năm trước. Ta lúc ấy được bao nhiêu tuổi?

Tần Tiêu ngạc nhiên, hắn lại có cảm giác chán nản: vì cái gì gần đây mình lại hay mất mặt như thế? Từ Tiểu Nguyệt trước mắt này căn bản chỉ khoảng hai mươi tuổi, có khả năng còn chưa tới. Hai mươi năm trước nàng còn chưa sinh ra đâu, cho dù sinh ra cũng không phải còn nằm trong tã lót sao?

Vui vẻ trên mặt của Từ Tiểu Nguyệt càng đậm hơn trước nhiều, lộ ra hàm răng trắng noãn như ngọc:

- Tần đại nhân, kỳ thật ngươi đoán không tính là quá sai. Hai mươi năm trước, thời điểm trị thương cho Đoạn Như ta vừa vặn mười sáu tuổi.

Trong nội tâm Tần Tiêu nổ tung, không tự chủ được dao động ngẩng đầu lên: đại tỷ, ta thấy ngươi thế nào còn giống người xuyen qua từ thế kỷ hai mươi mốt hơn ta đấy, chắc chắn ngươi là người của công ty mỹ phẩm hoặc là bác sĩ thẩm mỹ a! Tùy tiện giới thiệu một ít bí quyết bảo vệ làn da thanh xuân vĩnh trú nhất định sẽ có người mua đông như trẩy hội.

Rốt cuộc Từ Tiểu Nguyệt cũng hoàn thành công việc pha trà này rồi, nàng rót một ly đưa tới trước mặt của Tần Tiêu, đưa tới trước mặt hắn.

Tần Tiêu cầm lấy chén trà, cười khổ lắc đầu:

- Không dễ dàng.

Từ Tiểu Nguyệt cầm lấy chén trà cười mỉm nhìn qua Tần Tiêu:

- Đại nhân suy đoán thật ' không dễ dàng ', hàm nghĩa lại rất sâu. Mời!

- Mời!

Tần Tiêu uống một ngụm trà, chợt cảm thấy có lưu hương không dứt, hương thơm thấm vào tâm can, dư vị kéo dài, cảm giác khát khô vừa rồi biến mất không còn lại chút nào.

- Trà ngon! Thật không dễ dàng. Pha suốt hai canh giờ ta mới uống được một ngụm nhỏ thế này! (Hai canh giờ = 4 tiếng)

Từ Tiểu Nguyệt dùng tay áo che mặt, hơi hớp một chút đặt chén trà xuống, nhìn qua Tần Tiêu nói ra:

- Kỳ thật đại nhân muốn nói Phượng Nhi lúc ấy năm gần mười sáu thì làm sao chống đỡ được tổ chức Hỏa Phượng cường đại này, cũng chế định ra nhiều kế hoạch như vậy, không dễ dàng đúng không? Hoặc là nói một lão bà hơn ba mươi tuổi còn bảo dưỡng được xuân sắc như thiếu nữ mười bảy mười tám, chuyện này không dễ dàng chút nào, đúng không?

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Đều có cả, Phượng Nhi thông minh. Tuy ta biết rõ tuổi của ngươi đủ làm Phượng a di của ta rồi, nhưng nhìn thấy dung mạo của ngươi thật sự ta gọi không được. Phượng Nhi, ta vẫn gọi ngươi là Phượng Nhi a.

Từ Tiểu Nguyệt lạnh nhạt cười cười, nói:

- Không sao cả, tên chỉ là xưng hô mà thôi, ta tuyệt đối không để ý. Tần đại nhân, thật không ngờ chúng ta ngồi nói chuyện với nhau cũng được hai canh giờ rồi, nhưng đã nói không ít chuyện. Chẳng lẽ ngươi sẽ không hỏi mục đích của ta là gì sao?

Tần Tiêu đứng dậy, lắc lắc đầu và thân thể, hoạt động gân cốt tê đại toàn thân, tùy ý nói ra:

- Đã đến nơi này thì cứ an tâm. Chuyện có thể nói cho ta biết thì không cần ta hỏi Phượng Nhi cũng sẽ nói cho ta biết. Chuyện không thể nói cho ta biết thì dù ta có hỏi ngươi cũng không mở miệng. Đã như vầy không bằng ta tĩnh hạ tâm lai uống chút trà tâm sự. Đúng như ngươi nói, nói chuyện với người thông minh đúng là chuyện vô cùng thú vị.

Từ Tiểu Nguyệt vẫn ngồi tại chỗ như trước, chậm rãi phẩm trà của mình, tự nhiên nói ra:

- Tần đại nhân, ngươi là người kỳ lạ nhất mà ta gặp được suốt cả đời. Có rất ít người có thể nói chuyện phiếm với ta lâu như vậy. Qua nhiều năm như vậy ngươi là người đầu tiên. Hy vọng sau này chúng ta còn có thể trở thành tri kỷ, hợp tác vui vẻ.

Tần Tiêu cười ha hả, đỉnh đạc ngồi xuống, nói:

- Hy vọng như thế. Dùng trà thay rượu, cạn một chén cầu chúc chúng ta thành công!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<