Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 280

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 280: Kinh biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Tần Tiêu cùng Trương Nhân Nguyện cưỡi hai ngựa mang theo hơn ba vạn tả uy vệ, một đường cao hứng bừng bừng đi vào tòa thành phía bắc Hoàng Hà. Nơi này từng là thánh địa 'Phất Vân Từ' người Đột Quyết trước khi xuất chinh cầu nguyện, bị Trương Nhân Nguyện hủy đi thành đất bằng, dựng lên tòa thành trì này, ngay cả gỗ đá cũng không lãng phí. Người Đột Quyết nếu biết rõ khẳng định nhảy dựng lên ngay.

Trình Bá Hiến, Trương Kính Trung là tướng lãnh Hữu uy vệ, đã dựng phòng tuyến ngoài tám trăm dặm rồi, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ đợi Tần Tiêu tả uy vệ vừa đến thì hai quân hợp lại tiến về Trường An.

Tần Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, ngẩn đầu nhìn qua tòa thành uy vũ này, không khỏi chậc chậc khen:

- Đại soái, ta không thể không tân bốc thí ngươi mà. Thành trì khổng lồ như vậy mà ngươi trong ba tháng dựng lên ba tòa, mặt khác cón có tám trăm phong hỏa đài trên núi, lợi hại nha!

Trương Nhân Nguyện vuốt râu cười cười:

- Không có gì lớn cả, lão phu lại chưa từng dời qua một viên gạch, tất cả đều là tướng sĩ phục vụ quên mình, dân chúng tương trợ. Đương nhiên, nếu không có triều đình hỗ trợ, dùng quốc lực mạnh mẽ đưa tới thì đầu nghĩ có vật liệu mà xây, nói chi là hoàn thành nó.

Xem một hồi, Tần Tiêu có cảm giác khác thường, không khỏi quay đầu nhìn Phạm Thức Đức nói ra:

- Phạm tiên sinh, ở tòa thành này ngươi có cảm giác không được tự nhiên không?

Phạm Thức Đức gật đầu cười khẽ:

- Thật ra có chút quái dị, bởi vì nó không có xây 'huyền môn'.

Bên cạnh Trương Nhân Nguyện nghe được mắt hổ tinh quang lóe lên, ha ha cười nói:

- Dùng binh chi đạo là ở chỗ tiến thủ. Tòa thành này không chỉ không xây huyền môn, càng không chuẩn bị khí giới công thành. Một khi có quân địch xâm phạm chỉ có ra khỏi thành tử chiến lui địch. Nếu như chỉ lo rút vào trong thành cố thủ, không chỉ mất chiến cơ cũng mất đi khí thế. Sóc phương quân ta vất vã đánh Mạc Bắc ra uy vọng, cũng không còn sót lại cái gì.

Tần Tiêu khen ngợi gật đầu:

- Tử chiến đến cùng, đập nồi dìm thuyền... Không tệ, đây là một loại khí thế cũng là tự tin. Nếu thầm nghĩ dựa vào tường cao mà ngăn địch, cứ thế mãi, quân coi giữ sẽ sinh lòng lười biếng, ha ha, đại soái cao minh!

- Ân, người hiểu ta. Tần lang dã!

Trương Nhân Nguyện cười tủm tỉm nói ra:

- Gió lớn và nhiệt độ hạ xuống, khả năng sắp có bão tuyết. Chúng ta nên gấp rút qua sông rồi nói sau. Một khi tuyết rơi nhiều thì không dễ đi.

Lúc trước Tần Tiêu đảm nhiệm tiên phong mở đường đã xây dựng tám cầu nổi, hôm nay vẫn đang dựng thẳng, nằm ở sau tòa thành. Hơn nữa vì dễ dàng vận chuyển vật tư, Trương Nhân Nguyện cũng cố ý gia cố rộng hơn. Cho dù thời điểm Hoàng Hà nước đầy cỏ dại lan tràn cũng không thể hủy cầu lớn ươợc. Hôm nay Sóc Phương quân tám vạn đại quân đang đi qua sông, thực sự có thể qua được dễ dàng.

Tần Tiêu dắt ngựa sánh vai với Mặc Y đi ở đằng trước, đi theo sau là soái kỳ tung bay.

Gió bấc như đao, thổi vào trên mặt sinh ra đau đớn, ẩn ẩn còn có ý xâm nhập da thịt.

Sau khi qua sông, Tần Tiêu không tự chủ được nhìn qua cầu cầu phía bắc. Ánh mắt nhìn qua dãy núi bắt mắt, ở xa hơn là một khu rừng rậm. Mấy tháng trước Hoàng Hà mở rộng thật lớn, hôm nay đến mùa khô hạn đã biến thành đồng bằng phì nhiêu. Đoạn thời gian này qua đi có cảm giác giật mình như mộng.

Đại quân bình yên qua sông. Trời lúc này cũng đã bắt đầu có tuyết rơi xuống. Trương Nhân Nguyện đem Tần Tiêu mời ra ngoài thương nghị:

- Lão đệ, sắp qua ba mươi rồi, cũng không thể làm cho các tướng sĩ ăn mừng năm mới trên đường tuyết được. Nếu không chúng ta nên đóng quân ở đây, ăn mừng năm mới trong trại, sau khi tuyết dừng lại lên đường.

Tần Tiêu vui vẻ nói ra:

- Hoàn toàn đồng ý, không có bất kỳ ý kiến. Cũng không thể cho tướng sĩ vừa đi vừa ăn bánh mật a.

Hai người ăn nhịp với nhau, Trương Nhân Nguyện lập tức hạ lệnh, đại quân dừng lại, đóng quân xuống ăn mừng năm mới nói sau. Các tướng sĩ không thể trở về Trung Nguyên ăn năm mới cũng phiền muộn, lúc này nghe quân lệnh nhân tính như thế cũng hoan hô tung tăng như chim sẻ, trước khi tuyết rơi nhiều đã hạ trại.

Trương Nhân Nguyện nói ra:

- Nói đến bánh mật, hiện tại phía nam rất thịnh hành đấy, lão phu đúng là chưa được ăn đặc sản bánh mật phương nam. Nghe nói bánh mật này xuất xứ từ Dương Châu a?

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Hình như là vậy, gia tộc của ta thời điểm ở Bành Trạch hàng năm cũng có ăn. Nghe các lão nhân nói bánh mật ở Dương Châu đều làm theo kiểu dáng tường thành, nghe nói là Ngũ Tử Tư làm ra, chuẩn bị cho hậu nhân phòng nạn đói. Năm đó bánh ngọt được chôn sâu dưới đất, không ngờ qua lâu mà không bị hư, vì vậy giải quyết được nạn đói khi Ngô quốc vây thành.

- Có ý tứ.

Trương Nhân Nguyện cười nói:

- Hoàng Trùng tiểu tử kia nhất định đang làm. Hắn cũng cho lão phu ăn thử bánh mật rồi. Trước tối đêm ba mươi, lão đệ nhớ rõ mang theo đệ muội cùng vào trướng của lão phu làm khách! Mọi người không say không nghỉ!

- Đi, đến lúc đó ta sẽ bảo Hoàng Trùng làm bánh mật cùng mang tới.

Tần Tiêu ôm quyền thi lễ, sau đó hắn thúc ngựa đi vào doanh trướng. Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi dẫn theo đại quân đi vào doanh trướng, thỉnh Tần Tiêu cùng Mặc Y đi vào né tránh gió tuyết trước, sau đó các tướng sĩ cũng tiến vào sau. Hỏa đầu quân cũng đào bùn làm bếp lò và nấu cơm, cả đại doanh khí thết ngất trời.

Hình Trường Phong cùng Quách Tử Nghi ở trong doanh trướng ngồi trước lò than, xin mời Tần Tiêu cùng Mặc Y ngồi xuống. Tất cả mọi người xúm lại làm ấm thân thể, hóa tan bông tuyết trên người, ngồi trên lưng ngựa có chút đông lạnh các khớp tay chân, bây giờ ấm áp thì cảm giác thoải mái dễ chịu.

Trên lò lửa treo nấu một ấm nước nóng, Mặc Y ngâm một ly trà cho mọi người, vây quanh lửa than trò chuyện. Cũng không lâu lắm, loay hoay làm Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cùng Phạm Thức Đức cũng nhao nhao đi vào trong doanh trướng, đều vây ngồi cùng một chỗ. Hoàng Trùng lấy một con dê béo lớn tới. Mọi người bắt đầu nướng thịt dê.

Sau khi bỏ thêm các loại gia vị thì mùi thơm bốc lên, mọi người bắt đầu chảy nước miếng.

Tần Tiêu xoa xoa tay nói ra:

- Lại hai ngày nữa chính là lễ mừng năm mới. Mọi người chúng ta đúng là có duyên a, có thể cùng trong quân ăn mừng năm mới.

Phạm Thức Đức cười tủm tỉm nói ra:

- Lão hủ dường như còn nhớ rõ, năm trước đó chúng ta cùng lách vào trong phủ Đại tướng quân ở Trường An ăn mừng năm mới, năm trước thì trên đường chạy tới kinh sư, hình như lúc đó ăn mừng năm mới ở dịch trạm Đặng Châu nhỉ? Ta nhớ lúc đó Mặc Y cô nương còn cố ý mua vài món xiêm y em bé ở Đặng Châu, là chuẩn bị mang hộ cho công tử hay là tiểu thư của đại tướng quân?

Mặc Y mỉm cười nói:

- Đúng nha, trí nhớ Phạm tiên sinh thật tốt. Mấy món quần áo đó đang còn trong rương đấy, bỏ cùng chỗ với khăn quàng cổ và áo choàng của Đại tướng quân. Nhưng không biết những vật này lúc nào mới có thể đưa đến tay của hai vị phu nhân và công tử, tiểu thư đây.

Thanks

*****

Tần Tiêu cười một cái:

- Rất nhanh a. Đợi đến lúc tới Trường An, xem triều đình có an bài gì không, nếu như ổn định có thể mang bọn người Tiên nhi quay về kinh thành.

Trong đầu Tần Tiêu giống như nhớ lại gương mặt của Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi. Nhớ tới con trai con gái còn chưa ra đời, trong nội tâm cảm thấy kích động, hận không thể lập tức chắp cánh bay tới bên cạnh mọi người hưởng niềm vui gia đình.

Dê béo đã chín, mọi người cùng nhau cầm dao găm chia ăn, uống. Hòa hợp êm thấm vui sướng hớn hở. Hoàng Trùng cũng làm ra một ít bánh gạo, nấu một nồi cơm nhỏ. Mọi người ăn no thỏa mãn, khen không dứt miệng thịt dê thật ngon.

Màn đêm buông xuống, Tần Tiêu dò xét quân trại một chút. An bài trực gác ban đêm sau đó đi vào doanh trướng nghỉ ngơi, thần sắc Quách Tử Nghi có chút khác thường chạy đến soái trướng, nhìn Tần Tiêu nói ra:

- Sư phụ, trung quân Hình đại thúc mang theo huynh đệ đặc chủng doanh bắt được gian tế!

- Gian tế?

Tần Tiêu nhíu mày:

- Nơi này là trong nội địa Đại Đường, tại sao có thể có gian tế. Đặc chủng doanh bắt gian là người nào?

Quách Tử Nghi cũng không hề nói nhảm. Chạy ra ngoài soái trướng mang một người vào.

Tần Tiêu tinh tế dò xét người tới, một thân áo bông cũ nát, trên đầu còn mang một tấm vải xám, che khuất toàn bộ gương mặt. Thân hình to lớn khôi ngô, nhưng mà trong mắt đầy mệt mỏi và cô đơn, như như lữ nhân đi xa.

- Ngươi là người nào?

Người tới vứt bỏ áo choàng, hai đầu gối một khúc xuống quỳ trước mặt Tần Tiêu, khóc không thành tiếng nói:

- Đại tướng quân, ta cuối cùng cũng nhìn thấy ngài!

- Điền Trân!

Tần Tiêu giật mình, vung tay với Quách Tử Nghi:

- Đi ra ngoài đi, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Như có chuyện quan trọng chỉ cho phép mình ngươi vào bẩm báo!

- Vâng!

Quách Tử Nghi cảnh giác chắp tay, đi ra ngoài doanh trướng canh gác.

Tần Tiêu liền tranh thủ kéo Điền Trân vào trong phòng ngủ doanh trướng, cho hắn ngồi xuống, lúc này mới hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi một mình chạy tới đây, còn chán nản thành bộ dạng như vậy?

- Ai! Xảy ra đại sự!

Điền Trân tràn đầy buồn nản cùng thống khổ, nói ra:

- Lý Khỏa Nhi tiểu tiện nhân cũng biết làm sao đã tỉnh lại rồi!

- À?

Tần Tiêu cũng có chút ăn cả kinh:

- Nàng nhớ ra chuyện của chúng ta sao?

- Không có!

Điền Trân tiếp nhận chén trà nóng Mặc Y cho hắn, uống mấy ngụm nhuận sau đó nói:

- Nhưng mà tiện nhân kia càng ngày càng xằng bậy thêm. Hơn nữa, hoàng đế thấy nàng chuyển an, quả thực mừng rỡ như điên, sủng nịch cực điểm, Lý Khỏa Nhi trong triều đã hô phong hoán vũ không từ việc xấu nào cả. Ghê tởm hơn là, nàng một lòng chỉ muốn làm 'Hoàng Thái Nữ', đối với Thái tử điện hạ tìm mọi cách khó dễ khi nhục. Thái tử vốn định tìm biện pháp trị nàng ta, đáng tiếc tiểu tiện nhân trải qua chuyện lần trước đã đề cao cảnh giác, bảo cậu của nàng là Bắc Nha Đại Đô Đốc phái binh trông coi nàng, thái tử căn bản không cách nào ra tay.

Tần Tiêu nhíu mày, nặng nề nói ra:

- Vì vậy, thái tử bị bức gấp tới mức muốn khởi binh tạo phản sao?

- Vâng!

Điền Trân thở dài một hơi, vô hạn buồn vô cớ nói ra:

- Thái tử điện hạ mắt thấy tình hình không đúng, rất có thể sẽ bị Lý Khỏa Nhi phế, vì vậy quyết định đập nồi dìm thuyền tiên hạ thủ vi cường. Hắn liên hệ vũ lâm vệ Đại tướng quân Lý Đa Tộ, cùng vũ lâm quân Vệ tướng quân Độc Cô Húy Chi, Lý Thừa Huống, Sa Trá Trung Nghĩa, chuẩn bị tập kích bất ngờ hoàng cung, bức bách Hoàng đế thoái vị, lại thừa cơ tiêu diệt Võ Tam Tư cùng Lý Khỏa Nhi...

- Lý Long Cơ thì sao?

Tần Tiêu tức giận gọi thẳng kỳ danh:

- Hắn đang làm gì đó? Hắn vì cái gì không khuyên can thái tử?

Điền Trân thất vọng lắc đầu:

- Khuyên không được... Sở vương điện hạ còn kém quỳ trước mặt thái tử điện hạ đấy, cũng không khuyên được. Cuối cùng, Sở vương điện hạ chảy nước mắt mà đi, vì thoát khỏi chuyện này đã rời khỏi Lạc Dương.

Tần Tiêu không khỏi chán nản ngồi trên giường, than nhẹ một tiếng:

- Xong!

Không cần Điền Trân nói thêm gì đi nữa, chỉ cần nhìn thần sắc và bộ dáng của hắn là có thể đoán được Lý Trọng Tuấn khẳng định không có kết quả tốt.

- Thật là xong!

Điền Trân cơ hồ cũng sắp muốn khóc lên, vô cùng thương tâm nói ra:

- Thái tử tập hợp bộ phận vũ lâm vệ, cùng với tướng lãnh Đông cung đang chuẩn bị làm khởi sự, Hoàng đế đột nhiên mang theo đại quân vây Đông cung.

- Cái gì?

Tần Tiêu không khỏi lại ăn cả kinh:

- Ý ngươi nói Thái tử còn chưa khởi binh đã bị phát giác từ trước, chưa làm đã bị bóp chết?

- Vâng. Cũng không biết là chó đẻ nào để lộ tin tức.

Điền Trân nghiến răng nghiến lợi nộ mắng lên:

- Điền Trân bởi vì tập được bổn sự đặc chủng doanh, Thái tử vừa phái ra ngoài thám thính động tĩnh, vì vậy may mắn thoát được đại nạn. Lúc ấy tất cả mọi người đều bị bắt lại.

Lý Đa Tộ, Độc Cô Húy Chi đã bị trảm tại chỗ. Thái tử cũng bị nhốt lại, chờ xử trí sau.

Tần Tiêu không khỏi nuốt từng ngụm nước:

- Thái tử điện hạ đúng là không nhịn được, ai!

- Đại tướng quân!

Điền Trân liền ôm quyền nói ra:

- Điền Trân hân hạnh được tướng quân huấn luyện kỹ năng, chạy ra khỏi Trường An thì không để ý sinh tử, trằn trọc đi mấy tháng mới gặp Đại tướng quân, chính vì nói cho Đại tướng quân biết nhất định phải cẩn thận! Đại tướng quân cùng Thái tử có quan hệ mật thiết, đó là mỗi người đều biết. Hôm nay Thái tử bị long đong, khó tránh khỏi có tiểu nhân bỏ đá xuống giếng! Đại tướng quân, ngươi hôm nay nếu quay về, ngàn vạn phải cẩn thận kẻo mất binh quyền.

Tần Tiêu vui mừng gật gật đầu, vỗ vỗ vai Điền Trân:

- Cảm ơn ngươi, hảo huynh đệ! Ngươi nói những chuyện này, chúng ta ở xa không thể biết tin tức gì. Thái tử bị phế đó là khẳng định, nói không chừng còn bỏ mạng. Trong triều đình sắp có đại sự rồi.

Điền Trân cắn răng một cái, phẫn nhiên nói ra:

- Đại tướng quân, mạt tướng cả gan nói ra một câu: Hôm nay triều đình này nên thay đổi rồi. Hiện tại Đại tướng quân tay cầm đại quân tinh nhuệ, chỉ cần giết vào Trường An cứu thái tử và cho hắn đăng cơ, diệt trừ Vi hậu và Võ Tam Tư nghịch đảng, tôn bệ hạ làm Thái thượng hoàng...

- Không cần nói nữa!

Tần Tiêu lạnh lùng khẽ quát một tiếng, Điền Trân lập tức giống như con nai bị chấn kinh, đứng ngơ ngác tại chỗ, cúi đầu khoanh tay nói:

- Mạt tướng nói lỡ, Đại tướng quân thứ tội...

Tần Tiêu chậm rãi sắc mặt, nhẹ nói nói:

- Hảo huynh đệ, ngươi trước nghỉ ngơi một chút. Chuyện quá đột ngột, ta cần suy nghĩ.

Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong đi vào, hắn và Điền Trân quen thuộc, dễ nói chuyện.

Bảo hắn an bài chỗ ở cho Điền Trân một chút, giả trang thành một gã tiểu tốt, xen lẫn vào trong trung quân. Người trung quân hiện giờ là thân tín đáng tin của Tần Tiêu, hơn nữa có Hình Trường Phong cùng Quách Tử Nghi tọa trấn thì không có vấn đề gì cả.

Tiễn bước Điền Trân, Tần Tiêu một mình ngồi ở trên giường, nhíu mày suy tư. Mặc Y thức thời lẳng lặng chuẩn bị giường chiếu ở bên cạnh, cũng không đi phiền Tần Tiêu.

Thanks

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<