Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 028

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 028: Thế giới xa lạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Vẻ mặt nàng trắng bệch đi tới gần Đoạn Như hai bước, bờ môi run rẩy đè thấp trong cuống họng, giống như không nói ra lời.

- Nương? Ngươi vừa mới nói ngươi là nương của ta?

Đoạn Như không dám nhìn thẳng vào Mạc Vân Nhi mà hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Toàn thân Mạc Vân Nhi cứng ngắc đi đến bên người Đoạn Như chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt ngu dại nhìn qua Đoạn Như, giống như đang nói mê vậy:

- Ta là con gái của ngươi, con gái hoài thai mười tháng sinh ra. Ta làm sai cái gì? Vì sao ngươi lại đối sử với ta như vậy?

Ngay sau đó Mạc Vân Nhi như kích động đứng lên.

- Vì cái gì, ngươi vì cái gì! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!

Đau xé lòng, nước mắt vỡ đê từ trong mắt Mạc Vân Nhi chảy xuống, thét lên như muốn phát tiết tâm tình.

- Tại sao lại đối xử với ta như vậy!

Đột nhiên Mạc Vân Nhi đẩy Đoạn Như ra, nàng chạy ra bên ngoài, trong miệng điên cuồng la lên.

- Vì cái gì!

- Lý tướng quân, mau ngăn cản nàng lại.

Cổ Như Hải vẻ mặt si ngốc nhìn qua Mạc Vân Nhi chạy ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói không ai nghi rõ: Vân... Nhi... Con gái...

Khóe môi Đoạn Như nở nụ cười tàn nhẫn khát máu giống như rút sạch sức lực của mình, trong nháy mắt già đi hai mươi tuổi. Nàng lẩm bẩm nói:

- Khâm Sai đại nhân, ngươi hiện tại đã biết rõ tại sao ta phải hạ thạch tín. Kỳ thật ta muốn hạ độc chết Mạc Vân Nhi, không nghĩ tới cô ta không có uống nước mà rót cho Cổ Tô Toàn. Nàng là tiện chủng, là tội ác, là khuất nhục, nàng không nên sống trên đời này! Năm đó ta từng vô số lần nghĩ tới không nên sinh nàng ra, nhưng mà sư phụ khuyên bảo ta nên ta cuối cùng không có hạ quyết tâm. Hiện tại giúp ta báo hết thù thì nàng cũng nên chết đi rồi. Ta vốn định tự tay giết nàng, chỉ tiếc ta cuối cùng nhất vẫn mềm lòng. Về phần tại sao ta quay lại chính là vì ta muốn tận mắt nhìn thấy trò hay ở Cổ gia này. Nhưng mà ta không ngờ võ công đại nhân lại cao như vậy... Còn Đỗ Viễn Sơn chính là tiện nam, căn bản là một loại người như Cổ Như Hải năm đó! Đều là cầm thú, cầm thú!

Tần Tiêu nhìn qua Đoạn Như như không còn xương cốt nằm đó, hắn không đành lòng nên nhắm mắt lại.

Đột nhiên hắn cảm giác trong nội tâm ẩn ẩn có chút đau đớn.

Bi kịch! Thì ra đây chính là bi kịch, bi kịch nhân luân thảm biến!

Sắc trời tối lại, giữa không trung mây đen áp đỉnh ẩn ẩn bốc lên, tiếng nức nở nghẹn ngào của nước sông vỗ vào bờ đá phát ra âm thanh rì rào.

Tần Tiêu đứng trên vách núi đưa mắt nhìn ra xa, hắn giống như muốn nhìn qua bầu trời mênh mông như thế nào, thở dài một tiếng, hắn cảm giác lạnh lẽo toàn thân.

Trong đầu của hắn đang hồi tưởng lại cảnh tượng của mấy ngày hôm nay, thậm chí có cảm giác lạ lẫm. Hắn đối với sinh hoạt của thế giới này sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm.

Tần Tiêu trầm thấp trầm ngâm:

- Nếu là ta sinh hoạt ở thế giới trước thì có sinh ra loại bi kịch như ở đây không? Mẫu thân hoài thù, một lòng trả thù sau đó lại muốn báo thù nam nhân như lang cẩu, phụ tử huynh muội gian dâm với nhau... Chóng mặt, những người này chẳng lẽ cũng không biết thân tình là vật gì?

Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp đứng ở xa xa nhìn qua Tần Tiêu đang ở chỗ cao, bọn họ đi qua hướng này. Thấy Tần Tiêu đang trầm mặc không nói thì cũng lẳng lặng đứng ở sau lưng hắn.

Phạm Thức Đức ho nhẹ một tiếng, nói khẽ:

- Đại nhân, trời cũng sắp mưa rồi, nên quay về dịch quán thôi.

Tần Tiêu nhẹ nhàng gật đầu một cái, không có đáp lời:

- A...

Lý Tự Nghiệp cảm thấy có chút bực mình, nói:

- Đại nhân, ngài sẽ không vì bản án lúc trước mà thương tâm đau khổ chứ? Những kẻ xấu phải chết thì đúng rồi.

Khóe miệng Tần Tiêu co quắp một cái, nói:

- Thương tâm khổ sở thì không nói. Ý xấu tràng kẻ trộm? Cổ Tô Toàn thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng nên chết sao. Hắn chẳng qua chỉ là bị người ta bài bố, yêu mến một người không nên yêu mà thôi. Chẳng lẽ yêu cũng là sai lầm sao?

Phạm Thức Đức lắc đầu, thở dài, nói:

- Cổ Như Hải cùng Cổ Tô Toàn đều ở nhà uống thuốc độc tự vận, Cổ gia giàu nhất Vũ Xương cứ như vậy đoạn tử tuyệt tôn. Những chuyện này bởi vì mối thù hai mươi năm trước, Cổ Như Hải vì lương tâm cắn xé khi làm chuyện xấu. Ai có thể nghĩ tới chuyện lại biến thành như thế này.

Tần Tiêu ngóc đầu lên nhìn qua bầu trời đang biến hóa, ung dung nói:

- Ta nghĩ Cổ lão gia chỉ là sống tạm trên thế gian, còn không bằng chết đi cho thống khoái. Chỉ tiếc Cổ Tô Toàn là người hữu tình lại thành vật bồi táng cho cha mình...

Phạm Thức Đức hơi dừng một chút, nói:

- Đại nhân, hạ quan đến tìm đại nhân chính là nói cho đại nhân một việc. Ngay vừa rồi Đoạn Như ở trong ngục cũng tự vận rồi...

Thân thể Tần Tiêu chấn động, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở một hơi, nói:

- Trong dự liệu. cũng là chuyện đã lường trước rồi. Phạm tiên sinh, ngươi đi nói với Triệu Huyện lệnh rằng đem cha con nhà Cổ gia và Đoạn Như chôn cất đi, dùng danh nghĩa quan phủ mà xử lý, không cần phải long trọng rộn ràng, kết thúc một phần thương tâm.

- Hạ quan lĩnh mệnh, đây là chuyện cần làm.

- Tìm mấy hòa thượng đạo nhân làm pháp sự. Tuy ta không tin quỷ thần nhưng cũng mong bọn họ lên đường được bình thản. Nếu thực sự có kiếp sau thì ta hy vọng bọn họ sẽ gặp lại lần nữa, hóa giải đoạn thù hận này, quay về với nhau trở thành một gia đình, hợp hòa bình an cả đời.

Nói đến đây Tần Tiêu cảm xúc dâng trời: thì ra trôi qua đại kiếp nạn thì có thể cảm nhận được sự thấm thiết, tánh mạng quý giá, giá trị sinh tồn...

Phạm Thức Đức động dung:

- Đại nhân thương dân ý chí như biển, làm cho người ta cảm phục. Hy vọng Cổ Như Hải cùng Đoạn Như âm hồn có linh cảm giác được khổ tâm của đại nhân. Buông cừu hận và nhìn mọi chuyện trên thế gian là việc tốt, đối xử tử tế người khác và đối xử tử tế với chính mình.

- Đúng vậy a, thế gian này trừ cừu hận còn có nhiều chuyện tốt, vì sao bọn họ bị cừu hận che mờ mắt không nhìn thấy chứ? Cừu hận cùng trả thù cũng không phải là cách giải quyết vấn đề, chỉ biết làm cho đau khổ sâu sắc hơn, mang lại thêm bi quan và thống khổ.

Lý Tự Nghiệp gãi gãi đầu:

- Đại nhân, tiểu cô nương kia làm sao bây giờ? Hai ngày qua nàng điên càng lợi hại hơn, ngay cả ta cũng không dám tới gần. Ngài xem, trên ngài của ta toàn thân bị nàng cào rách hết cả rồi.

Dứt lời đưa một cánh tay ra, phía trên quả nhiên có nhiều vết máu, từng vết cào cấu có thể nhìn rõ ràng.

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức thì cười rộ lên. Tần Tiêu nói:

- Lý huynh, chuyện này thật làm khó ngươi. Một đại nam nhân thô kệch nhìn một tiểu cô nương điên. Kỳ thật ta vừa rồi có chút nhẫn tâm nghĩ tới Mạc Vân Nhi điên cũng tốt. Sự thật này với nàng mà nói là quá tàn khốc. Trong sự kiện này nàng chính là người đau khổ nhất.

*****

Phạm Thức Đức nói:

- Đúng vậy. Nàng vẫn xem Đoạn Như như mẫu thân của mình, cực kỳ tín nhiệm và giữ gìn. Không nghĩ tới lại bị Đoạn Như tàn nhẫn bán đứng sát hại, mà Đoạn Như này là mẫu thân chính thức của mình! Thân là nữ tử thanh lâu thì Mạc Vân Nhi cũng xem như người có tình có nghĩa. Ái lang của mình bị bài bố, đến cuối cùng biến thành bi kịch huynh muội loạn luân. Những chuyện này với nàng mà nói là đau khổ quá lớn.

Lý Tự Nghiệp kêu lên:

- Đại nhân, ngài cũng đừng có nghe tên này ăn nói bậy bạ nữa. Ngài nên có chủ ý giải quyết oa nhi này thế nào? Chẳng lẽ bảo lão Lý ta chiếu cố nàng cả đời.

Tần Tiêu lắc đầu:

- Hiện tại ta không thể nghĩ biện pháp nào tốt cả, ngươi trước hết ủy khuất một chút đi. Chúng ta nên quay về dịch quán, sau đó đi nhìn qua gia đình Triệu Huyện lệnh, xem hắn có an bài gì không.

Một tiếng sấm mùa xuân nổ vang, thiên địa giống như run rẩy. Nước Trường Giang lao nhanh như mở rộng ra, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống như trút nước.

Ba người bước nhanh quay về dịch quán vẫn bị mưa làm ướt đẫm.

Một sĩ tốt dịch trạm bối rối đi đón Tần Tiêu, quỳ xuống đất nói:

- Đại nhân, tiểu nhân đáng chết, thỉnh đại nhân trách phạt!

Tần Tiêu nhíu mày:

- Chuyện gì?

Dịch trạm tốt kinh hoảng nói:

- Lý tướng quân trước khi ra cửa bảo tiểu nhân xem chừng nha đầu điên kia. Tiểu nhân nhất thời mệt rã rời nên ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì không tìm thấy nàng, cho nên vội vàng đi tìm. Về sau tìm được nàng ở gốc cây sau hậu viện. Nàng... Nàng lại thắt cổ!

- Cái gì!

Lý Tự Nghiệp một tay nắm dịch trạm tốt nhấc lên khỏi mặt đất.

- Con mẹ ngươi, xem chừng tiểu nha đầu còn làm không tốt, giữ lại ngươi chỉ lãng phí lương thực, lão tử một đao chém ngươi!

- Dừng tay!

Tần Tiêu quát một tiếng, Lý Tự Nghiệp hừ lạnh một tiếng ném dịch trạm tốt lại trên mặt đất. Tần Tiêu nói:

- Nàng kia hiện tại như thế nào?

Dịch trạm tốt vẻ mặt sầu khổ, run rẩy nói:

- Lý tướng quân, lão nhân gia cũng quá nóng vội, tiểu nhân còn chưa nói xong mà! Cô nương kia thắt cổ may mắn tiểu nhân phát hiện sớm nên cứu được, chỉ bị ngất đi. Trước mắt đang nằm trong sương phòng dịch trạm nghỉ ngơi rồi!

Lý Tự Nghiệp liếm liếm bờ môi:

- Nàng thật dại dột.

Tần Tiêu vung cánh tay một cái:

- Đi, đi xem một chút.

Sắc mặt Mạc Vân Nhi tái nhợt nằm trên giường, con mắt nhắm chặt hô hấp đều đều, trừ tóc trên trán hơi rối loạn thì không còn dị trạng nào khác.

Có hai lão dịch trạm tốt đang chăm sóc thấy bọn người Tần Tiêu đi vào thì nhanh chóng hành lễ.

Tần Tiêu nhìn qua Mạc Vân Nhi vẽ mặt bình tĩnh khó có được, nhẹ nhàng than một hơn:

- Mấy ngày qua cũng chỉ có lúc này nàng mới an tỉnh lại. Nàng đã đi thắt cổ thì chắc hẳn đã khôi phục thần trí.

Lão dịch trạm tốt nói:

- Đúng vậy a, đại nhân. Cô nương này sợ rằng thanh tỉnh một nửa rồi. Hai ngày này nàng không ngủ không nghỉ chỉ biết la hét mỗi khie lên cơn điên, khiến cho cả dịch quán không được an bình. Đến lúc xế chiều thì đột nhiên chạy đi thắt cổ. Ai, cũng là hài tử đáng thương, gặp được...

Tần Tiêu làm ra tư thế im miệng, bởi vì Mạc Vân Nhi chậm rãi mở to mắt, nhìn như đã tỉnh.

Tần Tiêu đi đến bên giường, thăm chừng nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi... Còn tốt chứ?

Mạc Vân Nhi chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng nháy đôi mắt nhìn qua Tần Tiêu, thanh âm khô khan nói ra:

- Tạ đại nhân quan tâm, dân nữ không có việc gì...

Tần Tiêu thở dài một hơi, xem ra Mạc Vân Nhi đã khôi phục lại, hơn nữa cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Mạc Vân Nhi chống khuỷu tay giãy dụa ngồi dậy, buồn bả nói:

- Vừa rồi dân nữ đã chết qua một lần, chuyện này cũng xem như thông suốt. Đa tạ các vị đại nhân rủ lòng thương cho tiện nữ như dân nữ, dân nữ không có gì báo đáp chỉ có thể bái tạ các vị.

Nàng từ trên giường đi xuống và quỳ rạp dưới đất, dập đầu liên tiếp ba cái phát ra tiếng vang.

Tần Tiêu kéo nàng đứng lên, chỉ thấy cái trán của nàng có huyết châu chảy xuống lập tức lấy cái khăn tay lau cho nàng.

Mạc Vân Nhi thò tay tiếp nhận khăn mặt, cầm chặt vào trong tay, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói:

- Đại nhân, dân nữ nghĩ kỹ rồi, dân nữ nguyện xuất gia xuất làm ni, mỗi ngày tụng kinh lễ phật siêu độ linh hồn của phụ mẫu và huynh trưởng, mong tiêu đền tai ách, cầu phúc cho đại nhân. Cái khăn tay này của đại nhân xin cho dân nữ làm kỹ niệm.

Tần Tiêu nhìn qua vẻ mặt yên lặng của Mạc Vân Nhi, có chút gật gật đầu, nói:

- Không môn thanh tĩnh hy vọng sau này sinh hoạt của ngươi thật tốt, chiếu cố tốt chính mình.

Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Triệu Huyện lệnh thất tha thất thiểu chạy vào:

- Đại nhân, đại nhân.... Hạ quan... Con gái của hạ quan để lại thư và trốn đi rồi, không biết lên núi nào làm ni rồi... ô ô...

Hai ngày sau trời trong nắng ấm, gió xuân và ánh mặt trời thoảng qua rất nhẹ nhàn, thời tiết tốt khó gặp.

Tần Tiêu và ba người đi trên quan đạo của Vũ Xương tới Ngạc Châu, toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm tâm tình vui sướng.

Phạm Thức Đức vuốt chòm râu, ngượng ngùng nói:

- Lý tướng quân ah, ta khuyên ngươi nên giảm béo đi. Dùng thân hình của ngươi thì khó mà tìm được tọa kỵ đấy. Ngươi xem, liên lụy đại nhân và hành trình của chúng ta rồi..

Lý Tự Nghiệp lắc lắc cái cổ, gương mặt của hắn đỏ bừng nhưng không nói ra lời nào.

Tần Tiêu cười ha hả một tiếng, nói:

- Đợi khi tới bến tàu chúng ta sẽ đi đường thủy thôi. Lúc này thời tiết Giang Nam mùa xuân có chút thất thường, không biết lúc nào sẽ mưa đấy.

Lý Tự Nghiệp giống như được giải thoát, oán hận nhìn qua Phạm Thức Đức, sau đó nói:

- Đại nhân, Triệu Thế Tài cẩu quan kia có phải quá tiện nghi cho hắn? Hạ một phẩm quan phạt nửa năm bổng lộc, hắn thu tiền phi pháp như vậy còn cho hắn làm quan huyện thì dân chúng này không phải sẽ chịu hắn áp bức nữa sao?

Phạm Thức Đức lắc đầu, cười nói:

- Chắc chắn sẽ không. Triệu Thế Tài mặc dù làm người hơi nhỏ yếu tham tài, nhưng trải qua đại nhân giáo huấn khẳng định không dám làm bậy nữa đâu. Nếu người này có thể sửa sai một lòng làm quan thì dùng tài cán phương diện quản lý ruộng nương của hắn cũng không khó trở thành một quan tốt. Huống chi con gái của hắn lần này xuất gia làm ni đối với hắn đả kích thật lớn. Đại nhân không cần phải giáo huấn hắn đâu, ngay cả tâm tình con gái của mình mà nhìn không thấu thì làm sao đi thể nghiệm và quan sát dân tâm, con gái xuất gia thì đau lòng, dân chúng có oan tình khó khăn thì làm được cái gì? Ta đoán chừng những lời này của đại nhân thế chính là thứ hắn khắc sâu nhất.

Tần Tiêu cười cười:

- Phạm tiên sinh nói đúng. Bãi quan của hắn còn không bằng cho hắn giáo huấn làm lại từ đầu. Nói không chừng triều đình từ nay về sau sẽ có một quan tốt tạo phúc một phương đấy. Ta đã đem văn thư của hắn ghi lại dâng lên triều đình, tự xin giảm quan một cấp phạt nửa năm lương bổng. Bởi như vậy hắn sẽ quen mặt với Lại Bộ rồi, có cử động bất lương gì cũng có thể bị tra dễ dàng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<