Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 267

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 267: Hoạt khảo dã lang quần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

- Vậy là tốt rồi, phối cho ta một bao.

- Không thành vấn đề. Một thời thần cũng đủ. Đại Tướng Quân chờ đợi là được.

Lưu Địch rất thông minh, cũng không có nhiều chuyện truy hỏi nguyên do, tự mình làm việc.

Tần Tiêu âm thầm cười nói: Sách rồi sao? Bắt phá lão nhị của ngươi, nhìn ngươi còn cấp bách được nữa không?

Mấy ngày sau, hai ngày rơi xuống mưa nhỏ, sắc trời trong trẻo. Trên đại thảo nguyên một trận lục ý dào dạt, không khí tươi mát. Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi đều dẫn một đội binh sĩ, ở xung quanh phía Nam Âm Sơn tuần tra canh gác, Tần Tiêu nhất thời ngược lại thanh nhàn rảnh rỗi.

Tần Tiêu dắt con ngựa đi ra khỏi quân trại, mang theo Mặc Y, Quách Tử Nghi và Phạm Thức Đức đến trên thảo nguyên thả ngựa giải sầu.

Thời gian đã là cuối hè, ánh dương quang cũng không hung hăng giống như trước nữa.

Trải qua hai ngày mưa nhẹ dày đặc trên thảo nguyên đã là một trận sinh cơ dạt dào.

Có nhiều bùn đất co dãn, tản mát ra một trận khí tức dị nhân. Hoa dại không biết tên tùy ý có thể thấy được, ở giữa hồng lục vui tai vui mắt. Trên bầu trời mây trắng lượn lờ trôi như bông liễu.

Từng trận gió mát thổi qua, khiến cây cỏ phi dương, hoa dại phấp phới, ngẫu nhiên có mấy con hồ điệp vỗ cánh bay qua lại. Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ cái cổ đạm kim mã, thả cho nó được tự do hưởng thụ bữa tiệc lớn trước mắt. Đạm kim mã tâm tình cực kỳ sung sướng phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, ngửa cái cổ lên, còn hướng phía trên người Tần Tiêu dụi một cái, cực kỳ thân thiết, phảng phất như là đang đối với hắn biểu thị cảm kích?

Sau đó khẽ bước những bước ưu nhã, cùng ngựa của mấy người khác nhàn nhã chạy nhẹ dạo chơi. Ở trên thảo nguyên phảng phất như đang hưởng thụ dạo chơi ngoại thành và ăn cơm dã ngoại. Người đến địa phương rộng rãi khoảng không, tâm tình luôn luôn dễ buông lỏng cùng thư sướng. Tần Tiêu cũng không ngoại lệ, ngày hôm nay tâm tình tốt cực kỳ.

Không nhanh không chậm thong thả bước đi dạo chơi, yên lặng nghe tiếng giày da dẫm lên cây cỏ xanh lục phát ra, hít thở không khí mới mẻ trong lành, cảm giác tứ chi bách hài đều sung túc tinh khí. Hành quân hơn nửa năm, mấy ngày gần đây này, là sống qua được an nhàn, thoải mái nhất, đem thể lực hao tổn lúc trước đều bổ sung đầy đủ trở lại.

Hiện tại xem ra, trạng huống thân thể này ngược lại còn tốt hơn. Điều này còn nhờ có tay nghề đầu bếp rất tốt của Hoàng mập mạp, ngày hôm qua chắc hẳn phải nướng một con dê, vị đạo cư nhiên thập phần thuần túy, mọi người đều luôn miệng khen không dứt.

Tần Tiêu đi tới một địa phương bụi cỏ tươi tốt, đặt mông ngồi xếp bằng xuống đó, cảm giác mềm mại. Ngẩng đầu lên nhìn diều hâu bay lượn xoay quanh, không tự giác buột miệng nói rằng:

- Lúc này nếu như có máy bay thì thật tốt, thời gian rảnh rỗi có thể bay trở về nhà thăm người thân. Bất quá, ta là không muốn lại nhảy dù nữa.

Đám người Mặc Y cũng lần lượt ngồi xuống ở bên người hắn, đồng thanh thấp giọng hô một tiếng, tán thưởng bãi cỏ thư thích còn hơn ngồi lên nhung thảm, Phạm Thức Đức không khỏi cười nói:

- Đại tướng quân, làm thế nào bình thường ngươi hay nói ra một ít lời, mà chúng ta nghe không hiểu vậy? Máy bay là vật gì vậy? Có thể khiến người ta bay được sao? Nhảy dù lại là chuyện gì xảy ra?

Tần Tiêu thất thanh cười một tiếng, lười biếng đem hai chân duỗi thẳng ra, một tay chống đỡ thân thể ngửa ra phía sau, một tay kéo một gốc cây cỏ ngậm ở trong miệng, híp mắt nói rằng:

- Những thứ này đều là đồ tốt, nhất thời thật đúng là không giải thích được rõ ràng lắm. Vả lại sao, máy bay thứ này đúng là có thể đem con người bay lên bầu trời. Nhảy dù sao, ngoại trừ có thể cho người ta giống như chim ưng bay lượn trên thảo nguyên ra, còn có thể xuyên qua thời không, từ chỗ này đi tới chỗ khác. Cũng giống như ta vậy, ta từ hơn một nghìn năm sau đi đến Đại Đường.

Mọi người nghe được những lời nói "hoang đường" này, không khỏi đều cười, tự nhiên là không ai tin tưởng.

Trên người Tần Tiêu được ánh mặt trời chiếu đến ấm áp, híp mắt lại đã có chút mệt mỏi rã rời, ngáp lớn một cái nói rằng:

- Ta nói những đều là sự thật. Các ngươi không tin ta cũng không có biện pháp... Ngô, Phạm tiên sinh, rảnh rỗi như vậy, nói chút cố sự Âm Sơn và thảo nguyên tới nghe một chút nha!

Phạm Thức Đức đắc ý dào dạt xoa xoa chòm râu mép, gật đầu bắt đầu giảng bài:

- Âm Sơn này sao đúng là một địa phương tốt. Cây cỏ màu mỡ, trâu dê béo mập nha! Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ, thiên tự thương khung, lung cái tứ dã. Thiên thương thương, dã mang mang. Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương, mọi người khẳng định đều đã nghe qua rồi đúng không?

- Hướng tới phía đông đi một chút, nơi đó Hắc Hà người Đột Quyết xưng là Lặc Xuyên Hà, đã có danh nữ thời Hán Chiêu Quân "thanh chủng" (ở đây nghĩa là mộ phần). Lại hướng Đông Nam đi tới, chính là Chiến quốc là Trường Thành Triệu quốc.

Tần Tiêu không khỏi xoay người cười nói:

- Cảnh trí hai nơi này bày đặt cùng một chỗ mà nói, thật đúng là có chút ý tứ. Trường Thành phòng Hung Nô, khó lòng phòng bị; phái Chiêu Quân xuất giá biên cương, Đại Hán và Hung Nô bình an vô sự ở chung năm mươi năm. Ta không thể bôi nhọ ý tứ của Chiêu Quân như vậy. Ngược lại, ta rất tôn trọng nàng. Chỉ bất quá nói trở lại, ta vẫn là càng sùng bái Hán Vũ và Hoắc Khứ Bệnh.

- Hòa thân tuy rằng là biện pháp, nhưng biện pháp này nói trắng ra căn bản là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Có chút lời nói, đám sử quan nói ra đã có thể êm tai, nhưng tình huống nhưng thực tế cũng không cần thiết có bao nhiêu quang vinh. Vả lại, ta đối với loại chuyện hòa thân này, từ trước cũng không phải rất hảo cảm.

Phạm Thức Đức khẽ cười nói:

- Thời kỳ Thái Tông Văn Thành Công Chúa xuất giá Thổ Phiên, có thể nói cao công với xã tắc.

- Có thể đi!

Tần Tiêu nhếch miệng cười nói:

- Những nữ nhân này, đều rất không dễ dàng, cũng thật vĩ đại. Văn Thành Công Chúa mang đến cho Đại Đường và Thổ Phiên ba mươi năm hòa bình, để văn hóa Trung Thổ truyền bá đến cao nguyên hoang dã, thật sự là công đức vô lượng. Bất quá, sau này người Thổ Phiên lại lấy kỹ thuật và tri thức mà chúng ta dạy cho đến cùng Đại Đường đối kháng. Tiết Nhân Quý cũng có thể tại địa phương đó đánh bại, Thổ Phiên thật đúng là không đơn giản nha!

Phạm Thức Đức cười nói:

- Do đó, có đôi lúc hòa thân vẫn là có chút tác dụng.

- Hừ...

Tần Tiêu hừ nhẹ một tiếng, có điểm tức giận nói rằng:

- Cũng chỉ là "có chút tác dụng" mà thôi. Tuy rằng đây cũng chính là thủ đoạn chính trị, nhưng căn bản là biện pháp không triệt để không giải quyết được vấn đề. Chiêu Quân và Văn Thành Công Chúa đúng như lời nói của sử quan và đồng thoại vậy."Từ đó về sau cùng Vương Tử sống qua những ngày tháng hạnh phúc" đi sao? A, ta thấy vị tất đã đúng. Ba mươi năm, năm mươi năm thì thế nào, càng khi nàng thi cốt chưa lạnh, hai nước vẫn cứ liều mạng phân tranh như trước. Các nàng nếu là dưới suối vàng có biết, không thể không lệ rơi đầy mặt được.

Thanks

*****

Mặc Y khẽ thở dài một hơi:

- Ta tự nhận là không có được loại dũng khí giống như các nàng. Một mình một người rời xa quê hương, cùng một nam nhân cùng chính mình bất cứ phương diện nào cũng không hợp nhau sinh sống cả đời. Từ góc độ nữ nhân mà nói, ta ngược lại không tiếp thu các nàng sẽ có hạnh phúc cỡ nào. Bất quá, các nàng xác thực rất vĩ đại.

Phạm Thức Đức cười ha hả nói:

- Cái này không được, kéo đề tài đi quá xa rồi. Hiện tại không phải đang bàn phong cảnh sao?

Tần Tiêu nhìn Phạm Thức Đức một cái, hội ý cười cười:

- Phạm tiên sinh, chúng ta cũng là tùy tiện tâm sự cũng không phải đang nghị luận triều chính. Muốn nói giải quyết vấn đề căn bản, một biện pháp duy nhất chính là bản thân cũng có đủ cường đại, người khác người khác chinh phục. Mặc kệ là từ chính trị, quân sự, kinh tế hay là trên văn hóa, đều phải chinh phục, sau đó dung hợp. Đây mới là vương đạo, ha hả!

- Ngày hôm nay không nói chuyện quốc sự, không nói chuyện quốc sự, ha hả!

Phạm Thức Đức liên tục xua tay, tiếp tục giống như hướng dẫn du lịch nói rằng:

- Mượn núi này trước mắt chúng ta mà nói đi sao, đây là một ngọn núi trong Âm Sơn sơn mạch, tên là Kháng Lý Sơn, cũng gọi là Đại Lang Sơn. Âm Sơn tổng cộng dài hơn hai nghìn dặm. Đại Lang Sơn này chính là một ngọn núi ở cực Tây, vượt qua ngọn núi này hơn trăm dặm, thì có một bồn địa. Đó là địa phương Đột Quyết Tả Sương Sát đang đóng quân. Chúng ta ngồi trên đại thảo nguyên này cũng được gọi là Đại Lang Nguyên.

Tần Tiêu không khỏi cười:

- Lúc này còn chưa có xong, tất cả đều là "lang". Cảm tình lại là người Đột Quyết lấy tên đi sao? Dựa theo ý ta cũng đừng gọi là Đại Lang Nguyên gì cả, cứ gọi Tể Lang Nguyên tốt hơn nhiều.

Mọi người đồng thanh cười khẽ. Một sĩ tốt cưỡi ngựa từ đằng xa chạy tới, đưa tới thư của Trương Nhân Nguyện.

Ba tòa Thụ Hàng Thành đã bắt đầu khởi công tu kiến, Tần Tiêu đề ra kiến nghị, ở chỗ Ngưu Đầu Sơn kia thiết lập phong hỏa đài cũng đã được tiếp thu. Đã khởi công bắt đầu kiến tạo. Trương Nhân Nguyện nói, vì muốn đẩy nhanh hơn tiến độ công trình, đem sĩ tốt thủ biên kỳ đều cưỡng ép lưu lại, dự tính đối phó hai tháng.

Tần Tiêu không khỏi có chút kinh ngạc hai tháng, thời gian này cũng quá eo hẹp đi?

Đọc tiếp bức thư, Trương Nhân Nguyện nói rằng, có chút sĩ tốt tâm tình sinh ra oán giận không muốn xây công sự làm đào binh, đã bị chém trước mặt mọi người. Vì vậy thất quân náo động, không ai còn dám lỗ mãng hiện tại tiến độ công trình là tiến triển cực nhanh. Muốn Tần Tiêu bảo chứng trong lúc thi công tuyệt đối an toàn.

Tần Tiêu đứng dậy, vỗ vỗ vụn cây cỏ trên người nói rằng:

- Phạm tiên sinh, đợi sau khi trở lại doanh trại truyền lệnh xuống phía dưới. Từ hôm nay trở đi, đại quân phân thành sáu nhóm. Mỗi lần phái ra hai nhóm, hướng tới Ngưu Đầu Sơn bên kia, Nặc Chân Thủy và vùng Đại Lang Sơn, qua lại dò xét lẫn nhau, mười hai canh giờ không được ngừng nghỉ. Sáu nhóm phân làm ba ban, chính là trong nửa đêm cũng phải có thanh âm gót sắt của Đại Đường đạp vang vọng thảo nguyên. Toàn bộ địa phương ở giữa ba nơi đó, từ hôm nay trở đi, đều thực hành giới nghiêm, trở thành khu vực cường lực quản chế, thẳng đến toàn bộ công trình đều xây dựng hoàn tất. Bất luận kẻ nào không được tùy ý ra vào, nếu có phát hiện, sẽ xử lý như gian tế, đi đầu bắt lại, giao cho ta tự mình xử phạt.

- Dạ.

Phạm Thức Đức chắp tay cúi đầu, đã chuẩn bị đi dẫn ngựa trở lại doanh trại nghĩ viết quân lệnh. Tần Tiêu nói rằng:

- Chúng ta cùng nhau trở lại.

Vì vậy thổi một tiếng còi khẩu hiệu, Đạm kim mã tung vó ngựa chạy trở lại, mấy thớt ngựa khác cũng thông minh cùng nhau chạy tới theo.

Vừa mới trở lại quân trại đã nhận được tin tức trọng yếu thứ nhất do Hình Trường Phong phái người báo đến "Đột Quyết Mặc Xuyết mang theo quân sư Thôn Dục Cốc và Tả Hiền Vương, Khuyết Đặc Lặc cùng ở Tây Bộ chinh phạt Tây Đột Quyết Đột Kỵ Thi. Thế nhưng trong nha trướng, Đột Quyết điểm khởi ba vạn đại quân đang hướng tới Âm Sơn đi ra. Người lãnh quân là con của Mặc Xuyết Dương Ngã Chi Đặc Lặc!

Tần Tiêu không khỏi nhếch mi giận dữ:

- Đột Quyết Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ vừa mới nói với ta rằng, người Đột Quyết sẽ không dám lại vượt Âm Sơn đến gây hấn. Như thế nào hiện tại đã lại phái tới Dương Ngã Chi? Ba vạn đại quân, lai lịch không nhỏ mà! Hơn nữa nhân mã của Đốt Phiên Bồ đóng tại phía Bắc Âm Sơn cũng đủ bốn vạn. Bọn chúng muốn làm gì?

Quách Tử Nghi nói rằng:

- Nếu Dương Ngã Chi Đặc Lặc là huynh đệ của Di Niết Khả Hãn, phỏng chừng là tới tìm đại tướng quân thay huynh đệ báo thù đi sao? Người Đột Quyết không bó buộc lễ pháp, thay đổi thất thường, sự tình đó đúng là rất bình thường. Đại tướng quân nên sớm làm ra chuẩn bị.

- Ừm...

Tần Tiêu gật đầu, trầm tư một trận nói rằng:

- Từ nha trướng của Đột Quyết đi đến nơi này, phỏng chừng cần có một khoảng thời gian. Bất quá, Hình Trường Phong đưa tới tin tức này, trên đường cũng đi mất một ít thời gian. Chúng ta cần sớm làm ra chuẩn bị. Vừa mới chém giết một sói con, lúc này lại tới một con nữa. Trong nhà Mặc Xuyết nuôi dưỡng bao nhiêu con tiểu súc sinh a? Một lần đều đến giết sạch mới tốt!

Phạm Thức Đức vội hỏi:

- Đột Quyết lần này có bốn vạn đại quân chuẩn bị mà đến. Hơn nữa quen thuộc địa lý nơi này, đại tướng quân không thể sơ ý, hẳn nên cẩn thận chuẩn bị an bài. Nặc Chân Thủy nơi đó cũng không thể xảy ra sai lầm gì, bằng không sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.

- Lấy địa đồ đến đây!

Tần Tiêu ngồi vào bên cạnh bàn soái, tinh thần chấn động:

- Người Đột Quyết chỉ nghĩ Tần Tiêu ta là thất phu, muốn người đông thế mạnh ỷ vào địa lợi đến khi dễ ta. Ngày hôm nay ta để hắn kiến thức một chút, cái gì mới gọi là "chiến tranh".

Phạm Thức Đức mang tới địa đồ, san bằng mở ra dải ở trên bàn soái. Tấm địa đồ này là trên bản đồ của Đường Hưu Cảnh không có, tất cả đều là mấy ngày qua, Tần Tiêu phái người thăm dò địa hình chung quanh vẽ ra. Nhập quân lâu như vậy, Tần Tiêu một ít tri thức địa hình cũng dần dần thay đổi thực thi. Chỗ đại quân đi qua, đầu tiên sẽ tìm hiểu địa lý, đây là một vấn đề rất quan trọng.

Mọi người cùng nhau tỉ mỉ nghiên cứu một trận địa đồ, Tần Tiêu nhếch nhếch khóe miệng, nói với Quách Tử Nghi rằng:

- Có biện pháp sao?

Quách Tử Nghi hướng về phía Tần Tiêu ngầm hiểu cười nói:

- Đại tướng quân đã tính trước kỹ càng, cần gì phải hỏi ta?

Tần Tiêu cười ha hả nói:

- Ta đây ngày hôm nay cần phải để ngươi nói một chút.

Quách Tử Nghi khiêm tốn cười cười, chỉ vào địa đồ nói rằng:

- Nhớ kỹ thời gian trước đây sư phụ có dạy ta, nói qua, chiến tranh đơn giản chính là song phương lừa gạt, muốn biết rõ ý đồ và hướng đi của địch nhân, còn phải ẩn dấu động hướng của mình. Chúng ta đóng quân tại Nặc Chân Thủy, người Đột Quyết không cần thám mã cũng đối với tình hình ở đây rõ như lòng bàn tay. Như vậy quân ta mất đi bí mật và địa lợi.

Thanks

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<