Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 234

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 234: Ngưu độc sơ sinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

- A?

Tần Tiêu thật đúng là không ngờ tới, còn có thể có một chuyện như vậy, lại nhìn Quách Kính Chi một cái, chỉ thấy hắn mặt mang vẻ mỉm cười, cũng không tỏ thái độ gì. Tần Tiêu lôi kéo tay của Quách Tử Nghi:

- Ngươi trước mau đứng dậy đi đã, trên đường cái nhiều người lắm miệng không tiện nói chuyện.

Quách Tử Nghi có chút thất vọng ngẩng đầu lên:

- Tướng quân chẳng lẽ là ngại Tử Nghi lễ nghi chưa đủ, thành tâm vẫn ít sao?

Dứt lời một gối khác cũng đều quỳ xuống, liền muốn dập đầu.

Tần Tiêu nắm lấy song chưởng của hắn dùng lực lôi kéo một cái. Đem Quách Tử Nghi từ trên mặt đất kéo dậy, cười ha hả nói rằng:

- Ta cũng không phải là ý này. Một ít lễ nghi vụn vặt, ta vẫn luôn không quá để tâm. Quách công tử, hiện tại đang muốn đi quý phủ của ngươi. Không bằng chúng ta sau đó lại nói chuyện tỉ mỉ được chứ?

Quách Tử Nghi bị Tần Tiêu kéo một cái dậy từ trên mặt đất, không khỏi hơi kinh ngạc trong lòng:

- Lực đạo thật lớn?

Nghe Tần Tiêu nói muốn đi đến nhà của mình, quay đầu lại đã vui vẻ lên nói:

- Đã như vậy. Phụ thân đại nhân, Tử Nghi đi trước về nhà, gọi đầu bếp chuẩn bị thiết yến!

Quách Kính Chi gật đầu mỉm cười:

- Ừm, đi thôi!

Quách Tử Nghi liền ôm quyền:

- Tần tướng quân, chư vị tướng quân, đại nhân, trưởng bối, vãn bối Tử Nghi đi trước!

Tất cả mọi người đều gật đầu:

- Đi thôi.

Quách Tử Nghi và hai đồng bạn đi cùng, lại lên ngựa chạy vội đến phía trước. Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Quách Tử Nghi, nhịn không được tán thán nói:

- Thực sự là tri thư đạt lý, thiên hạ kỳ tài, đương thế phong phạm hổ tướng nho suất a!

Tiết Nột cũng nói:

- Xem ra ánh mắt của Tần tướng quân cũng không kém nha! Hài tử này quả nhiên thật không tệ. Ý khí phong phát nhưng lại khiêm tốn cẩn thận, một bầu nhiệt huyết chí cao ngất. Tuổi còn trẻ, lại đầy bụng tài hoa cùng một thân võ nghệ, quả nhiên là khiến kẻ khác sợ hãi than. Ta đúng là ở bên cạnh Quách đại nhân nói chuyện đã lâu, muốn để Quách Tử Nghi theo ta nhập quân. Nhưng nhân gia Quách đại nhân yêu thương hết mực, chính là không chịu nhả người.

- Ha hả, ta nào có!

Quách Kính Chi tự hào cười:

- Khuyển tử tuổi nhỏ, mẫu thân hắn cưng chiều hết mực không chịu thả người. Lão phu cũng không có biện pháp sao! Hắn đối với tướng quân ngươi cũng là sùng bái vô cùng nha, không thua kém Tần tướng quân chút nào đấy!

Tiết Nột ngượng ngùng cười cười:

- Nhưng đây đều là nhìn hắn lớn lên, cũng không nghe hắn nói muốn bái ta làm thầy đấy? Xem ra nha, tiểu tử này còn là có chút nhất bên trọng, nhất bên khinh, xem ta trở về lại giáo huấn thế nào!

Vương Tuấn ở bên cạnh cười nói:

- Tiết tướng quân tuy rằng danh tiếng không dưới Tần tướng quân, thế nhưng ngươi ta bản lĩnh trên người này hai bên đều biết rõ ràng trong lòng, làm sao so được với thiên hạ đệ nhất Võ Trạng Nguyên? Ha ha, nhân gia Quách công tử tuy rằng lễ phép khiêm tốn, nhưng cũng không có thể bái sư lung tung nha!

Tiết Nột lại vừa bực mình vừa buồn cười mắng:

- Ngươi tên quỷ này, cư nhiên ở trước măt mọi người tổn hại ta. Xem ta sau này chuốc say ngươi! Ngươi uống say sẽ thích khiêu vũ, xem ra ngày hôm nay trong nhà Quách đại nhân có thể không cần mời nghệ kỹ nữa.

Mọi người cùng nhau cười lớn. Tần Tiêu nói rằng:

- Nhị vị tướng quân đều quá mức khiêm nhường. Chút bản lĩnh bé nhỏ của Tần Tiêu đâu so được với nhị vị tướng quân ở trên sa trường chỉ huy ổn định, khí thôn vạn lý như hổ? Ta đây nhiều lắm cũng chỉ là một chút thủ đoạn giang hồ giao đấu mà thôi.

Quách Kính Chi cười ha hả phất phất tay:

- Đi, ba vị đại tướng quân, đừng ở chỗ này khiêm tốn thổi phồng lẫn nhau nữa. Chúng ta cùng trở về phủ đi. Sau đó trên tiệc rượu lại trò chuyện tiếp.

Mọi người cùng nhau hướng phía trước đi đến, Tần Tiêu đối với Quách Kính Chi hỏi:

- Mới vừa rồi hai người đi cùng với Quách công tử, ta xem cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ nha, tuy rằng tuổi còn trẻ, thân thủ cũng cực kỳ không tệ. Dám hỏi bọn hắn là ai?

- A, đó là bằng hữu của khuyển tử.

Quách Kính Chi nói rằng:

- Hai người đều là hảo nhi lang thuở nhỏ tập võ, lấy chiến trường báo ân làm chí nguyện. Vốn là đến hẹn Tử Nghi cùng nhau vào kinh tham gia võ cử, không ngờ năm nay võ cử tạm phế, nên ở tại chỗ này chúc mừng sinh nhật cho lão phu. Hai người, một gọi là Quách Kiền Quán, một người còn lại là Giải Uyển.

- A, hai người này ngươi không cần đoạt.

Ở bên cạnh, Tiết Nột đắc ý nói rằng:

- Hai người đó ta đều đã sớm thu làm môn hạ rồi, ha ha!

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Tiết tướng quân thật nhanh chân nha, ngươi làm sao biết được ta muốn đoạt người với ngươi? Hiện tại ta cũng không phải tướng quân cầm binh, chỉ là kẻ nhàn rỗi bị biếm ra khỏi Trường An thôi.

- A, đây không phải trợn mắt nói dối sao!

Tiết Nột cười nói:

- Ta lại vừa nghe được rõ ràng. Ngươi gọi Hình Trường Phong kia đi dàn xếp Đặc Chủng Doanh. Thử hỏi còn có người bị giáng chức nào, lại dẫn theo tùy tùng hộ vệ nha? Đặc Chủng Doanh, ngày mai, ta và Vương tướng quân nhất định phải đi tận mắt kiến thức một chút.

Vương Tuấn phụ họa nói:

- Đúng thế. Nhất định phải tận mắt kiến thức một phen.

Tần Tiêu khẽ cười cười:

- Sợ là không có gì có thể thấy được, những người này đều là tướng mạo xấu xí, ngay cả vóc dáng cũng không thấy được lực lưỡng cao lớn. Ngoại trừ ra trận chém giết và giết người phóng hỏa một chút thủ đoạn này ra, thời gian khác cùng bách tính bình thường hầu như không có khác biệt.

- Không thể nào?

Hai người đồng thanh nghi hoặc nói rằng.

Ở bên cạnh Trương Cửu Linh vẫn trầm mặc hồi lâu thoải mái nói một câu:

- Bọt biển tuy lớn không phân lượng, xưng đà tuy nhỏ lại nặng nghìn cần. Cái này gọi là thần vật tự hối, bất lộ vu hình.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trương Cửu Linh, chỉ thấy hắn mặt mang mỉm cười, thần sắc đạm nhiên, một bộ dáng xử thế không sợ hãi.

Tiết Nột gật đầu khen:

- Trương công tử quả nhiên là một chữ nghìn cân, nói trúng chỗ yếu hại nha. Xem ra, trừ phi ngày khác sóng vai đồng cừu, bằng không là không có cơ hội kiến thức chỗ độc đáo của Đặc Chủng Doanh rồi? Này Tần tướng quân, đúng là đem Đặc Chủng Doanh giấu rất kỹ đấy, chẳng lẽ sợ chúng ta học trộm tuyệt kỹ độc môn của hắn sao?

Mọi người đều cười lớn lên. Tiếp tục hướng phía phủ Thứ Sử đi đến.

Vô hình trung, Tần Tiêu và những người này quan hệ tựa hồ lại tiến một tầng. Bởi vì nhi tử của Quách Kính Chi này cử động bái sư công nhiên, để Tiết Nột và Vương Tuấn đối với Tần Tiêu lại là một hồi nhìn với cặp mắt khác xưa. Mà ngay cả Trương Cửu Linh vẫn không để ý tới hắn, cũng mở miệng nói chuyện.

Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: những người này chính là một nhóm, chung quy có chút tâm tình bài ngoại. May là còn có Trương Húc ở chính giữa móc nối, hiện tại lại có Quách Tử Nghi... Ân, xem ra, muốn cùng bọn hắn ở chung thật tốt, cũng không phải quá khó khăn.

*****

Đoàn người đến phủ trạch Thứ Sử. Một thiếu niên vừa rồi cùng Quách Tử Nghi cùng đi với nhau đang ở trước cửa kính cẩn chờ đợi. Quách Kính Chi tiến lên hỏi:

- Kiền Quán hiền chất, Tử Nghi đâu, vì sao không thấy hắn ở đây chờ đón? Thực sự là quá vô lễ.

Kiền Quán là trong ba thiếu niên già dặn hơn một ít, ôm quyền nói rằng:

- Quách đại nhân, công tử và Giải Uyển huynh đệ cùng đi chuồng ngựa, chon ngựa tốt, nói là muốn...

Quách Kính Chi chau mày:

- Muốn như thế nào?

Quách Kiền Quán khẽ liếc mắt nhìn Tần Tiêu một cái:

- Muốn cùng Tần tướng quân tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung...

Quách Kính Chi dựng thẳng mi giận dữ nói:

- Tiểu tử quá mức vô lễ! Hiền chất ngươi đi xem đi, gọi hắn tới hậu viện diện bích, ngày hôm nay không được ăn cơm chiều!

- Chậm đã. Quách đại nhân!

Tần Tiêu tiến lên một bước ngăn cản hắn:

- Quách công tử là người tập võ, muốn cùng ta tỷ thí, cũng chính là đúng với ý nghuyện. Ta nghĩ chuyện này rất tốt nha!

Quách Kính Chi có chút hơi khó xử nói:

- Tần tướng quân, cái này... ngài là tới cửa làm khách, làm sao có thể hạ mình cùng tiểu nhi tỷ thí! Khuyển tử thực sự là quá mức vô lễ, tướng quân nghìn vạn lần không nên trách tội!

Tần Tiêu cười nói:

- Thật đúng là không có gì! Nói đến, Tần Tiêu và Quách công tử niên kỷ hơn kém không lớn, rất là hợp ý. Tràng tỷ thí này, ta nhất định phải đáp ứng xuống.

Ở bên cạnh, đám người Tiết Nột và Vương Tuấn cũng lên tiếng nói:

- Đúng vậy. Người học võ so đấu một trận cũng không ảnh hướng thanh nhã, cũng không phải binh đao giao đấu, không sao, không sao đâu!

- Vậy được rồi!

Quách Kính Chi bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Tiểu nhi này của ta hơi có chút kiêu ngạo, cũng tiện mượn tay tướng quân, mài bớt nhuệ khí của hắn, cho hắn biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Kiền Quán hiền chất, ngươi dẫn chúng ta cùng đi tới hậu viện đi.

Quách Kiền Quán tuy rằng cũng họ Quách, nhưng chỉ là cùng họ với Quách Kính Chi chưa nói tới quan hệ thân thích gì cả, một đại hán cao to khí thế mạnh mẽ sâm sâm, dẫn dường ở phía trước.

Lý Tiên Huệ có chút lo lắng đi lên, thấp giọng thì thầm:

- Lão công, không có chuyện gì đi đáp ứng luận võ nha? Loại chuyện này rất dễ tổn thương hòa khí.

Tần Tiêu vỗ vỗ bàn tay của nàng, tràn đầy tự tin gật đầu nói:

- Yên tâm, trong lòng ta đều biết rõ.

Hậu viện trung ương một khối đất trống rộng rãi, dựng thẳng mấy mũi tên, ở bên cạnh một đường đua, bị giẫm đến bằng phẳng. Có thể thấy được trong thường ngày Quách Tử Nghi thường xuyên ở chỗ này luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Bên cạnh chuồng ngựa dựa vào tường bao quanh, Quách Tử Nghi đang lấy hai tấm yên ngựa hướng trên người tuấn mã đeo lên, nhìn thấy mọi người đến hậu viện, chạy chậm tiến lên, quay về phía Quách Kính Chi cười ngây ngô nói:

- Cha, hắc hắc!

Quách Kính Chi vừa giận vừa cười trừng mắt với hắn một cái:

- Nghịch tử! Chỉ biết cậy mạnh hiếu thắng, bình thường học thi thư lễ nghi đều ném tới sau đầu cả rồi?

Quách Tử Nghi xấu hổ cười một trận:

- Cha, ta biết sai rồi... Thế nhưng người cũng biết, cùng Tần tướng quân giao đấu một trận, là chí nguyện bình sinh của ta nha!

Tần Tiêu đi ra phía trước, một phát vỗ lên vai Quách Tử Nghi:

- Thực rắn chắc! Ngày hôm nay Ngày hôm nay sẽ để ngươi được như ý nguyện, so đấu với ta một hồi. Nói đi, so đấu cái gì?

Quách Tử Nghi hưng phấn nói rằng:

- Võ cử tam xạ, chúng ta so đấu cưỡi ngựa bắn cung đi sao? Hai loại khác có chút không thú vị.

Tần Tiêu cười:

- Đi! Lấy cung mã đến đây!

Tất cả mọi người lại có chút hăng hái đứng ở phía sau thành một vòng, nhìn tình hình hai người bọn họ so đấu.

Quách Tử Nghi mang giá binh khí đến, một dãy trường cung chỉnh tề đặt ở bên trên:

- Tần tướng quân, thỉnh chọn cung trước!

Tần Tiêu cười ha ha:

- Không cần, ngươi lên trước đi, chọn cung mã thuận tay mình nhất nhé!

Quách Tử Nghi hơi sửng sốt:

- Tốt lắm, Tử Nghi bêu xấu trước!

Dứt lời chọn lây một bộ cung tiễn, khoác giáp trụ lên vai, cưỡi một con liệt mã như than lửa chạy vội ra, dáng người tiêu sái thẳng thắn lưu loát cực điểm. Tần Tiêu không khỏi kêu một tiếng hay, mọi người ở phía sau cũng trầm trồ khen ngợi theo.

Khi còn cách đường chaỵ mấy bước, Quách Tử Nghi khom thắt lưng một cái, gỡ cung xuống, tiện tay một tiễn bắn ra, trúng giữa hồng tâm!

- Hay!

Âm thanh ủng hộ chưa dừng, Quách Tử Nghi lấy ra ba mũi tên, khẽ quát một tiếng kéo cung thành trăng tròn, nhất tề bắn ra, phập phập phập ba tiếng, trúng giữa ba tấm bia!

Tiết Nột kinh hô:

- Thần kỹ!

Vương Tuấn kêu to:

- Hảo tiễn!

Tất cả mọi người lớn tiếng kêu gọi lên.

Tần Tiêu cũng thấy hơi kinh ngạc: Quách Tử Nghi này, cũng sẽ một tiễn ba bia? Không dễ dàng! Ta, Cửu Tiêu Chấn Lôi Tiến luyện được đúng là đủ khổ sở, mới có loại hỏa hậu này! Xem ra, thật đúng là gặp phải kình địch!

Giống như năm xưa Tần Tiêu luận võ, Quách Tử Nghi lại phát tam tiễn, trúng mục tiêu ba bia. Thời khắc cuối cùng, lập tức thả người nhảy lên, cao cao tại thượng phát sinh tam tiễn, bắn trúng giữa hồng tâm!

Bốn lần khai cung, trúng mười hồng tâm! Cùng tình hình năm xưa khi Tần Tiêu lần đầu võ cử đoạt giải nhất hầu như giống nhau như đúc.

Đám người Tiết Nột đã là như si như cuồng, trầm trồ khen ngợi không thôi.

Lý Tiên Huệ lo lắng ôm lấy cánh tay của Tần Tiêu nói:

- Lão công, Quách công tử này thật là lợi hại nha, ngươi có nắm chắc thắng được hắn không?

Tần Tiêu cười:

- Hắn là phỏng theo lộ số của ta, ta làm sao lại thắng không được hắn chứ? Yên tâm nhìn xem!

Dứt lời Tần Tiêu đã tiện tay chọn một cây cung trên giá, xoay người cưỡi lên một con đại hắc mã. Quách Tử Nghi Quách Tử Nghi chạy chậm trở lại bên này, có chút không có ý tứ cười nói:

- Tần tướng quân chớ trách tội, ta đây là bắt chước bừa mô phỏng theo tuyệt kỹ của ngươi. Tướng quân năm xưa khi đoạt võ cử thứ nhất tài nghệ sớm đã truyền khắp thiên hạ, Tử Nghi cũng là quá mức ngưỡng mộ...

Tần Tiêu cười ha ha:

- Quách công tử thực sự là quá mức khiêm tốn! Năm xưa ta còn không có bắn được đẹp như ngươi vậy đấy! Nói trước tiên là nói hay, ta nếu là bại dưới tay ngươi, ngươi cũng không thể chê cười ta, ha ha!

Quách Tử Nghi nhảy xuống ngựa, ôm quyền đứng ở một bên:

- Sao dám sao dám, Tần tướng quân quá khiêm tốn rồi!

Tần Tiêu nhắc tới dây cương, hét lớn một tiếng thúc ngựa phi điện ra, trong lòng suy nghĩ nói: Quách Tử Nghi con nghé mới sinh này, quả nhiên có chút bản lĩnh! Ta nếu là không thắng được ngươi trận này, làm sao có thể cho ngươi ghi nhớ? Trương Cửu Linh ta sợ là hơn phân nửa không thu được, chỉ có thể tiến cử một chút; Quách Tử Nghi ngươi, ta há lại có thể bỏ qua?

Cho dù bị mô phỏng theo cũng không có thể bị siêu việt, xem phi tiễn của ta đây!

Cưỡi bên dưới là thất ngựa tốt, bộ phúc đủ lớn, bước chạy cũng nhanh. Tần Tiêu nửa nằm thân thể, tuy rằng ngựa chay có chút không quen thuộc, nhưng dựa vào lực đạo hai chân kẹp chặt lấy, vẫn là đem thân thể cố định được bình ổn, một tay lấy mũi tên trong giỏ, rút ra ba mũi tên đặt trên cây cung, kéo cung ra căng tròn, tay thả dây cung!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<