Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 002

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 002: Nhân sinh mới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Quá mót nên Tần Tiêu tạm thời cũng bất chấp nhiều, bối rối cởi dây lưng bên hông xuống, nhấc quân lên nhìn giữa hai chân, hắn tuyệt vọng hô lên:

- Xong rồi, con rắn biến thành con giun!

- Trương huấn luyện viên, ngươi là đồ khốn khiếp, ngươi đá một cước quá hiểm mà! Diêm vương gia chỉ đá người đi đầu thai mà ngươi lại đá một cước đưa ta đi tới nơi nào không biết, còn biến thành trẻ con nữa chứ! Tại sao ngươi không đi tham gia làm cầu thủ bóng đá đi, có chân sút như ngươi thì quốc gia còn lo gì không giành chức vô địch thế giới!

Tần Tiêu vô cùng đau đớn phàn nàn một hồi, lập tức nghĩ lại một chuyện thì toàn thân của hắn đổ mồ hôi lạnh.

- Hẳn là số ta đen đuổi tới mức suốt trăm năm, ngàn năm qua vừa nhảy dù xuống gặp phải thời không đứt gãy, xuyên qua?

- Aaaaaaaa! Mấy tiểu thuyết rác rưởi kia ta chỉ xem vài cuốn mà thôi, chẳng lẽ số ta xui như vậy? Lúc này ta đang ở thế giới khác hay là triều đại nào đây không biết nữa? Ta không muốn làm súc vật ngựa giống a.

Mùi hôi ngập trời của nhà xí kết hợp với từng tiếng thét thảm thiết vang lên không dứt bên tai.

Tần Tiêu đã nhớ không rõ tên lang trung vô dụng kia nói huyên thuyên không dứt cái gì đó rồi rời đi. Trước khi ra cửa thì Tần Tiêu còn nhìn thấy "Mẫu thân" kín đáo đưa cho phế vật kia một thứ gì đó, đại khái là mấy đồng tiền.

Tần Tiêu ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, tuy trong đầu có chút hỗn loạn, nhưng một ít tin tức kỳ quái hiện ra trong đầu của hắn, đầu của hắn lúc này giống như cái máy tính vậy, từng chuyện từng chuyện hiện ra trong đầu của hắn.

Hắn biết rõ mình thật sự xuyên qua rồi. Hơn nữa đi vào thời nhà Đường triều Võ Chu. Thân thể của mình, nguyên chủ nhân trước đó cũng có tên là "Tần Tiêu", hắn trùng họ trùng tên với mình, bây giờ còn là một hài tử bốn năm tuổi, mà chuyện làm Tần Tiêu kinh ngạc không thôi chính là phu nhân Chu thị trước mặt chính là mẫu thân của Tần Tiêu lại là nữ nhân góa đáng thương, hắn đã từng là người trong danh môn vọng tộc.

Hơn nữa "Danh môn vọng tộc" này Tần Tiêu tuyệt không lạ lẫm, tổ tiên nổi danh nhất chính là danh tướng khai mở triều Đường, cũng là nhân vật sánh vai với võ thánh Quan Vũ, Tần Quỳnh, Tần Thúc Bảo!

Phụ thân của Tần Tiêu là thứ xuất trong gia tộc Tần Quỳnh, bởi vì tang sớm khiến cho trên lưng Chu thị có bêu danh là "Khắc chồng", người trong gia tộc xa lánh khi dễ khắp nơi, đành phải mang theo Tần Tiêu còn nhỏ vào bốn năm năm trước về nhà mẹ đẻ mai danh ẩn tích. Mà địa phương bọn họ đang ở chính là một tiểu thôn ở Giang Nam, Tê Phượng Thôn, một phần của Giang Châu huyện Bành Trạch.

Tần Tiêu có chút buồn bực, trong nội tâm thì thào tự nói với mình: ta hiện tại rốt cuộc là bộ đội đặc chủng Tần Tiêu hay là hài tử Tần Tiêu?

Chu thị than ngắn thở dài nhìn Tần Tiêu ngồi bên cạnh, hơi có chút oán trách nói ra:

- Tiêu nhi, cũng may lang trung nói con không có việc gì, bằng không thì mẫu thân lo lắng chết rồi. Con nói mấy ngày gần đây nhất con như thế nào? Hai ngày trước trong đêm con không phải khua tay thì dậm chân, hôm nay lại phát ra tiếng hét kỳ quái, còn nói không biết mẫu thân. Nếu con bị điên thì mẫu thân phải sống thế nào đây...

Nói xong thì phu nhân này nhớ lại chuyện xưa mà chua xót trong lòng, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Trong nội tâm Tần Tiêu có chút nhói đau, không tự chủ được nói ra:

- Mẫu thân, con không sao. Mấy ngày nay sợ ban ngày con chơi nhiều quá nên căng thẳng, buổi tối nằm ngủ không an ổn.

Chu thị thở dài một hơi:

- Giày vò nửa đêm, hôm nay sắp sáng rồi. Bảo Giáo đại nhân thôn bên cạnh ngày hôm qua giao cho mẫu thân vài món xiêm y để mẫu thân may vá, còn có một chút chưa làm xong, hiện tại đi đuổi công. Con nên nghỉ sớm đi, hừng đông hôm nay đi làm cho người ta, hôm nay chính là ngày thả trâu thường lệ đấy. Hàng xóm ở đây xem như có ân huệ với hai mẫu tử chúng ta, con cũng đừng ham chơi mà làm mất trâu của họ.

Nói xong cũng đứng dậy, nàng nhấc rèm vải đi qua một gian phòng khác.

Tần Tiêu có chút ngạc nhiên, trong đầu của hắn hiện ra chút ít trí nhớ về căn nhà mới này: bởi vì "Chính mình" còn nhỏ, không có năng lực lo liệu gia nghiệp nên những năm gần đây mẫu thân phải đi làm chút ít việc vặt kiếm chút bạc vụn nuôi hắn. Hàng xóm có ít chỗ tốt gì cũng nhao nhao tới chiếu cố. Bỉ Dụ Lưu đại thiện nhân thường thường đi gọi Tần Tiêu làm chút chuyện đơn giản cho hắn, khen thưởng mấy đồng tiền. Rhời triều Võ Chu này dân phong cởi mở, đổi lại thời Tông, Minh thì một quả phụ như thế này không có ai dám tới thăm. Đã từng có người giới thiệu cho Chu thị một tân phu gia (nhà chồng), gia thế người này không tệ, nhưng Chu thị bởi vì lo lắng cho Tần Tiêu nên quả quyết cự tuyệt.

Nghĩ tới đây trong nội tâm Tần Tiêu ê ẩm. Tần Tiêu trước đây trước khi làm bộ đội đặc chủng thì từ nhỏ lại là cô nhi, thiếu khuyết thân tình. Tuy bình thường hắn có bộ dạng cà lơ phất phơ nhưng trong nội tâm của hắn vô cùng khát vọng có được tình thân.

- Xem đây là trò đùa của ông trời hay là chiếu cố mình đây?

Trong nội tâm của Tần Tiêu có đủ mọi mùi vị.

- Ta nên phát huy tố chất của bộ đội đặc chủng thôi, bị huấn luyện viện đá một cước bay tới Đại Đường, còn có một mẫu thân góa đáng thương.

Đúng là Giang Nam mùa mưa dầm, ngoài phòng mưa nhỏ rơi tí tách trên mái hiên, trong nội tâm Tần Tiêu không cách nào bình tĩnh được. Tâm tư trải qua những giãy dụa thì Tần Tiêu cắn răng một cái:

- Nếu như đã tới thì không thể thay đổi được nữa, có trở về hay không thì không biết được. Đã đến nơi này thì phải thích ứng. Từ hôm nay trở đi, ta chính là Tần Tiêu đại Đường, hảo hảo sáng cả cuộc đời này!

Tần Tiêu ngồi dậy dựa vào trí nhớ đi vào trong phòng bếp, hắn tìm trong đống củi kiếm được một cây đao, đi vào trong phòng nói một câu:

- Mẫu thân, con đi ra ngoài!

Chu thị nhanh chóng chạy ra ngoài:

- Trời chưa sáng và còn mưa, ngươi đi ra ngoài làm gì?

Tần Tiêu mở cửa ra, cũng không quay đầu mà chạy ra ngoài, nói vọng vào:

- Con đi ra ngoài bắt vài con cá cho mẫu thân bồi bỗ! Ai nha...

Dưới chân lảo đảo suýt nữa bị bùn lầy lội làm trượt chân, trong nội tâm âm thầm hận: xem ra ngày nào đó ta cũng nên phát minh ra xi măng thôi, phải tráng xi măng trước sân nhỏ nhà mình! Đúng rồi, còn có cái WC kia, cũng quá ác tâm! Phải ăn cắp sáng kiến...

Trên mặt Chu thị vui vẻ thỏa mãn, nhẹ lắc đầu, thở dài một hơi:

- Đứa nhỏ này... Cũng khó cho nó, tuổi còn nhỏ như vậy, cũng tại mình làm mẫu thân quá vụng về, thời gian qua khổ cho nó, ai!

*****

Tần Tiêu trực tiếp chạy vào trong rừng trúc, hắn chém ngang một cây trúc to bằng cánh tay của mình và tước cành lá, cắt đứt còn một cây gậy trúc chừng ba mét, một cái đầu vót nhọn, cầm cây tre đi tới con sông đầu thôn. Thời điểm làm những chuyện này Tần Tiêu nhịn không được có chút thở hổn hển, cảm giác thể lực của mình quá kém, lực lượng không phải quá nhiều. Dù sao thân thể của hắn vẫn là hài tử, hơn nữa cái thân thể này quá gầy, thể chất cũng không được tốt.

Tần Tiêu đi tới bờ sông nhìn thấy mặt nước lưu động chậm rãi, trong lòng của hắn vui sướng một hồi. Thời đại này các dòng sông không có ô nhiễm gì, người vớt tôm cá cũng không phải quá nhiều. Làm như một gã bộ đội đặc chủng thì sinh tồn dã bắt tôm mò cá là chuyện đơn giản nhất. Con sông trước mặt nước trông suốt, nước sông cũng không sâu, khả năng nhìn vào rất tốt nên xem ra thu hoạch sẽ khá đây.

Tần Tiêu xoáy ống quần lên tới đầu gối, đem cây gậy trúc nâng lên vai phải và hai tay kéo kéo ra sau, thân thể của hắn hơi cong, lẳng lặng đứng trên bờ sông nhìn không chằm chằm vào bờ sông không rời mắt.

Qua hồi lâu cũng nhìn thấy con cá, thời điểm từ xa bơi tới và đưa miệng lên đớp khí và ăn rễ cây nhưng không tới gần bờ sông. Tần Tiêu cảm giác tay của mình mỏi nhừ và vô lực, trong nội tâm oán hận thân thể này quá kém mà, đúng là phải rèn luyện thôi! Đổi lại thân thể của ta trước kia thì đứng bên bờ sông này một ngày một đêm cũng quả quyết không có cảm giác mệt mỏi như vậy.

Cũng may trời không phụ lòng người, sau nửa giờ hắn đã thấy được mấy con cá mập mạp, đám cá bơi tới gần bờ mút lấy sương sớm.

Trong nội tâm Tần Tiêu vui vẻ, hắn đâm một gậy thật mạnh xuống.

- Ha ha! Có rồi!

Tần Tiêu vui vẻ thu hồi cây gậy trúc, một con cá chép vảy vàng bị đâm xuyên qua người, dốc sức liều mạng vẫy vẫy thân hình.

- Tốt cho cá béo, sợ rằng nặng ba bốn cân đây!

Tần Tiêu tay chân lanh lẹ bẻ một nhánh cây xuyên qua người con cá, cầm cây tre và con cá quay trở về nhà. Lúc này thình lình nhìn thấy bên cạnh bờ sông thấy một con rùa như cái bát bơi tới, lúc này đang bò lên bờ.

Trong nội tâm Tần Tiêu vui sướng, nhẹ chân nhẹ tay đặt con cá chép xuống, hắn đi vòng tới gần con rùa:

- Rùa nha, hôm nay đời của ngươi không may rồi, mượn ngươi đưa cho mẫu thân hầm cách thủy ăn đi, xem như lễ gặp mặt!

Ô hô ai tai! Đáng thương cho con rùa, nó chuẩn bị lên bờ đẻ một đám trừng rùa lại bị Tần Tiêu vương bát đản bắt được dễ như trở bàn tay, dùng mấy nhánh cây trói gô lại và mang con cá chép thắng lợi quay về nhà.

Tần Tiêu vui sướng hài lòng quay trở về nhà của mình. Đi qua mấy căn nhà hàng xóm đã thấy mấy người này cãi lộn không dứt. Tần Tiêu bị câu dẫn hiếu kỳ nên đi qua chuẩn bị xem náo nhiệt.

Thì ra hai nhà hàng xóm này tranh luận một chuyện. Hai nhà hàng xóm này ngày bình thường đều đối đãi mẫu tử Tần Tiêu không tệ, Tần Tiêu cũng lưu ý tranh luận của bọn họ nhiều hơn, đại khái là có một việc: hai nhà hàng xóm này đồng thời nuôi heo sữa, ngày hôm qua heo sữa của hai nhà lạc đường, buổi sáng hôm nay mới tìm được cùng chỗ, thì ra là hai con heo sữa chơi đùa nên rớt xuống một cái động. Cũng bởi vì vậy mà không phân được heo sữa của nhà nào với nhau, hai nhà hàng xóm bởi vì heo mập heo gầy nên tranh luận không ngớt.

Tần Tiêu thấy vậy trong nội tâm buồn cười, nói thầm: chẳng lẽ cổ nhân thực còn đần hơn người hiện đại sao? Vấn đề đơn giản như vậy cũng không nghĩ được. Vì vậy hắn lách vào trong đám người, âm thanh non nớt của hắn vang lên:

- Tề nhị bá, Lưu đại thúc, các người cũng đừng tranh giành nữa! Muốn phân ra heo còn không dễ dàng sao? Đem những con heo này giam chung một chỗ, bỏ cho nó đói rồi dắt heo mẹ tới đây. Heo sữa con sẽ đi tìm mẹ của nó mà bú sữa, vậy chẳng phải phân biệt đơn giản sao?

Hai đại hán cao lớn nghe vậy sờ đầu của mình, bọn họ sững sờ tới nửa khắc sau mới vỗ tay cười rộ lên:

- Biện pháp tốt, quả thật là biện pháp tốt! Tiểu tử Tần gia, ngươi thật thông minh.

Tần Tiêu cười hắc hắc, cầm theo con ba ba cùng cá chép nhanh chóng chạy về nhà. Trong nội tâm âm thầm vui mừng nói: cái này thông minh? Nếu như ta nói được vài câu tiếng Anh thì chăng phải ta là thần đồng sao?

Sau lưng của hắn một lão giả tướng mạo khôi ngô cười ha hả vuốt chòm râu, có chút gật gật đầu, nhìn hai đại hán nói ra:

- Đào Kiền, Mã Vinh, hai người cùng quay trở về huyện nha một chuyến, vác một túi gạo và mấy cân vải dầu tới.

Hai đại hán phía sau sững sờ, một người trong đó nói ra:

- Lão gia cần hai thứ này làm gì? Chớ không phải chúng ta vừa mới bố thí cho người nghèo khổ rồi sao?

Lão giả sờ sờ cái bụng của mình, cười ha hả, nói:

- Đây cũng không phải là người nghèo khổ bình thường. Tổ tiên hài tử nhà này chính là trung thần lương tướng tiếng tăm lừng lẫy nhà Đường đấy!

Thời điểm chạy vào Tiêu gia thì Chu thị đã nghỉ thêu thùa, thời điểm này đang nấu điểm tâm. Trong phòng bếp đã toát ra khói bếp và mùi gạo thơm tán dật ra chung quanh.

Tần Tiêu kích động chạy vào trong phòng:

- Nương, mau đến xem, con bắt được tốt một đầu cá chép lớn, còn có một rùa to nữa ah!

Chu thị vỗ vỗ tro bụi trong phòng bếp đi ra ngoài, nhìn thấy trong tay Tần Tiêu có một con cá chép lớn và một con rùa thì kinh hỉ nói:

- Con ta lại có bản lĩnh như vậy, vì sao trước kia chưa từng phát hiện?

Dứt lời trìu mến xoa xoa đầu Tần Tiêu, theo trên tay hắn tiếp nhận cá chép:

- Con cá này mẫu tử chúng ta hầm cách thủy ăn đi, con rùa này lát nữa tặng cho Lưu đại thiện nhân, coi như hiếu kính.

- Tặng cho người khác?

Trong nội tâm của Tần Tiêu có chút không vui, nhưng cũng không có phủ nhận tâm ý của Chu thị, vui sướng đáp:

- Ân, Tiêu... Tiêu nhi biết rõ. Nương, ngài đi làm đồ ăn đi, mưa đã tạnh nên con ra sân luyện quyền.

Câu ' Tiêu nhi ' từ trong miệng của hắn nói ra thì có chút cảm giác không được tự nhiên. Dù nói thế nào thì tâm tính của hắn là người hai mươi tuổi.

Chu thị cả kinh nói:

- Luyện quyền? Vì cái gì con lại học người ta luyện quyền? Chẳng lẽ gần đây con thích múa đao luyện bỗng nên không muốn học chữ sao?

Tần Tiêu miệng mở rộng ngơ ngác, không biết nên giải thích cho Chu thị nghe thế nào, hắn đành cười ngây ngô một lúc rồi nhanh như chớp chạy vào trong sân, hắn bắt đầu luyện quyền. Chu thị vẻ mặt kinh nghi chưa định:

- Đứa nhỏ này, hai ngày nay vì sao lại như biến thành người khác vậy? Trước kia nó hình như chưa từng hoạt bát hiếu động như vậy, hiện tại không chỉ bắt được cá lớn còn có thể đánh quyền, thật sự là kỳ quái...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<