Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 164

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 164: Thái tử cực phẩm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

- Chuyện này... Hai yêu nhân này...

Tần Tiêu tức giận, cộng thêm cồn còn sót lại trong người, mắng to tại chỗ.

- Chúng còn dám làm chuyện này! Lão tử... Lão tử muốn chém chúng.

Thượng Quan Uyển Nhi gấp lên, ôm cổ của Tần Tiêu:

- Còn không nói nhỏ lại! Ta nói rồi, bảo ngươi không được xằng bậy! Ngươi nhìn ngươi hôm nay làm gì còn bộ dáng ngày thường? Uống chút rượu đã giống như mãng phu Lý Tự Nghiệp rồi, miệng đầy thô tục!

Trong nội tâm của Tần Tiêu kích động, thừa cơ ôm chặt lấy người của Thượng Quan Uyển Nhi, suýt nữa làm cho nàng không thở nổi:

- Uyển Nhi, lão tử thề một ngày nào đó phải đích thân đánh chết hai yêu nhân này, báo thù giải hận cho ngươi! Ngươi đừng về trong cung nữa, ở lại đây đi!

- Đau, đau quá!

Thượng Quan Uyển Nhi giãy dụa ra, lại không chút sứt mẻ, cảm giác cánh tay hơi đau.

- Ngươi nói gì đó, sao ta không quay về cung được? Chạy ra ngoài cùng là kháng chỉ, sẽ bị chém đầu đấy.

Đúng lúc này cổng vòm có hai tiếng ' khục, khục ' vang lên. Tần Tiêu nghe được rõ ràng, là âm thanh của nha đầu Tử Địch. Thằng tới luc này làm trò quỷ, làm bóng đèn!

Tần Tiêu buông Thượng Quan Uyển Nhi ra, đỡ nàng ngồi xuống ghế, áy náy cười rộ lên:

- Thực xin lỗi Uyển Nhi... Ta cũng nhất thời quá kích động, làm đau ngươi sao? Nhưng mà vừa rồi ta thề nhất định sẽ thực hiện! Về công về tư ta đều làm cho hai yêu nhân này không sống tốt được.

- Về tư sao?

Thượng Quan Uyển Nhi hơi ngẩng đầu, cười nhạt nhìn qua Tần Tiêu, nói:

- Tần đại ca, ngươi chừng nào thì quan tâm tới Uyển Nhi vậy?

Tần Tiêu nhất thời nghẹn lời, kỳ thật thời điểm hắn nói lời này trong nội tâm theo bản năng nhớ tới Lý Tiên Huệ. Lý Tiên Huệ cũng bởi vì đám yêu nhân này nên bị tai nạn. Chính mình sớm đã nghĩ tới giải khẩu ác khí này cho nàng rồi, hiện tại hình như người bên cạnh mình hoặc ít hoặc nhiều đều bị Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông hại? Hơn nữa phải diệt trừ chúng ta thống khoái! Chẳng lẽ ta ở nơi này xúc phạm lợi ích của chúng? Giang Nam hay là Hà Nam?

Ồ, đúng rồi, bọn chúng không phải chuyện ở Hà Nam hay sao?

Tần Tiêu âm thầm sờ sờ bên hông, chỗ đó chính là nơi cất giấu miếng ngọc bội, kinh ngạc thầm nghĩ: sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chuyện ở Hà Nam có quan hệ gì tới huynh đệ Trương gia đây?

- Này, nghĩ cái gì thế?

Thượng Quan Uyển Nhi bụng đầy nhu tình, Tần Tiêu thì ngây ngốc tiếp, tâm hồn thiếu nữ không vui, thấp thấp giọng mắng:

- Ngươi là đầu gỗ không hiểu phong tình...

- Ah, cái gì?

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang giận dữ, mới nhớ tới mình đường đột với giai nhân, thật có lỗi cười nói.

- Ah, uống chút rượu trong đầu có chút loạn...

Thượng Quan Uyển Nhi trầm thấp ' hừ ' một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, lấy tay chống cằm, nhìn qua chụp đèn mông lung, kinh ngạc nhập thần. Tần Tiêu cũng ngồi ở chỗ kia tinh tế nhớ lại chuyện miếng ngọc bội ở Hà Nam. Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, tràng diện yên tĩnh.

Đúng lúc này, chỗ cổng tròn Tây Khóa Viện có âm thanh truyền tới:

- Không nên đi, Tử Địch, rất thất lễ ngươi biết không?

- Tiên Nhi đần này, thời điểm này còn không đi, phiền toái lớn đấy.

- Nhanh đừng nói...

Tần Tiêu nghe được vậy thì trong nội tâm buồn cười, Tử Địch nha đầu quỷ tinh linh này, vừa mới nhìn thấy minh và Thượng Quan Uyển Nhi ôm nhau thì liên tục không ngừng đem Lý Tiên Huệ mời tới. Như thế nào còn ở chỗ này, đến đấu pháp sao?

Hai nữ chạy tới đình nghỉ mát, Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, vui mừng nói:

- Tử Địch! Ngươi tới nhé!

- Thượng quan đại nhân tốt!

Tử Địch như tượng đất thi lễ, kéo Lý Tiên Huệ bên người đi tới.

- Vị này là muội tử bà con xa mà Tần đại nhân yêu mến nhất, tên là Tiên Nhi.

Tử Địch đem mấy chữ ' yêu mến nhất ' nói rất vang dội.

- Ah, Tiên Nhi?

Thượng Quan Uyển Nhi hé miệng cười cười, nói:

- Ngươi khỏe!

Lý Tiên Huệ đeo mặt nạ, Thượng Quan Uyển Nhi không có nhận ra, lúc này đành phải giả như người xa lạ, thi lễ:

- Thượng quan đại nhân khỏe!

- Đừng gọi ta đại nhân a, nghe vậy quá xa lạ.

Thượng Quan Uyển Nhi hào phóng đi tới, dắt tay Tử Địch cùng Lý Tiên Huệ, cùng nhau đi vào trong đình nghỉ mát.

- Các ngươi cũng giống như Tần đại nhân, gọi ta là Uyển Nhi đi, nghe thân thiết hơn.

Tử Địch không có hảo ý đưa mắt nhìn qua Tần Tiêu, bĩu môi:

- Uyển Nhi... Nghe thì thân mật hơn nha.

Tần Tiêu nhìn qua ba nữ nhân hàn huyên tâm sự, trong nội tâm nói thầm: ba nữ nhân này đang nói đùa hay đang đấu nhau đây?

Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu bị tiếng "Soạt soạt" đập cửa làm bừng tỉnh, xoay người lại thay đổi y phục, thuận miệng nói:

- Vào đi Tiên Nhi.

Cửa bị đẩy ra nha đầu Tử Địch chịu trách nhiệm mang theo ấm nước đi vào, tiến vào trong thì quái khang quái điều nói ra:

- Ơ, còn nhớ rõ Tiên Nhi sao, còn tưởng rằng ngươi gặp Thượng Quan đại nhân xinh đẹp đoan trang thì ai cũng quên mất!

Tần Tiêu dở khóc dở cười:

- Sáng sớm nói chuyện phiếm cái gì! Ngày hôm qua các ngươi ngủ ở tây viện sao?

- Đúng nha đúng nha!

Tử Địch nhẹ nhàng nói ra:

- Thượng Quan đại nhân chính là khách quý, nàng mở miệng chúng ta sao dám không nhận lời? Ba người lách vào một cái giường, nếu không phải có quạt tự động của ngươi ta đoán chừng ba người chúng ta sẽ nóng chết.

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Trong Tây Khóa Viện có nước chảy cho nên kiến tạo quạt này. Nghe khẩu khí của ngươi rất là ghen ghét a? Vậy ngươi có thể mỗi ngày đi cùng Thượng Quan Uyển Nhi ngủ mà, dù sao nàng cũng rất ưa thích ngươi đấy.

- Ta mới không cần đấy!

Tử Địch vừa thu thập quần áo cho Tần Tiêu vừa nói:

- Cùng nàng ở cùng một chỗ luôn có cảm giác không được tự nhiên. Còn ưa thích ở cùng với tỷ tỷ và Tiên Nhi các nàng thôi. Ai, tỷ tỷ không biết khi nào mới đi tới Trường An đây...

Trong nội tâm Tần Tiêu nghĩ thầm: nha đầu Tử Địch kia vì sao lại không hợp với Thượng Quan Uyển Nhi chứ? Xem nàng như người xâm nhập vậy... Mặc Y đi tới đi lui Giang Nam một chuyến, tốt xấu gì cũng được hai tháng. Tính toán thời gian không sai biệt lắm cũng phải một tháng mới về. Cũng không biết nàng đem Dương Ngọc Hoàn dàn xếp thế nào. Nhưng mà Mặc Y làm việc luôn khiến người ta an tâm, còn có Mạc Vân Nhi làm chủ sự. Chắc có lẽ không có vấn đề gì...

Tần Tiêu mặc áo giáp lên người, eo mang trường kiếm, đội giáp trụ chuẩn bị đi ra ngoài. Tử Địch kêu lên:

- Ai, ngươi còn chưa ăn sáng đấy. Làm sao lại chạy đi rồi!

Tần Tiêu quay đầu lại nói:

- Ta thấy ngươi không nói cho rằng không có chuẩn bị đấy. Trước kia Tiên Nhi lúc nào cũng mang vào cả.

- Tiên Nhi. Tiên Nhi! Ngươi còn nhớ rõ Tiên Nhi mới tốt!

Tử Địch bĩu môi.

- Tiên Nhi bị Thượng Quan Uyển Nhi cùng gọi vào phòng bếp rồi. Ngày hôm qua hai nàng nói chuyện phiếm cũng không biết hợp ý thế nào, hơn nửa đêm qua không ngủ trò chuyện ăn điểm tâm cái gì. Tiên Nhi nói nàng biết làm cho bánh ngọt tùng ngọc bách hợp tô nổi danh Lạc Dương. Còn Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy vui cười lên, muốn Tiên Nhi sáng sớm đi vào phòng bếp dạy cho nàng, nói là làm đồ ăn sáng cho ngươi!

*****

Tần Tiêu sửng sốt:

- Lại là tùng ngọc bách hợp tô...

Nói thật tay nghề của Thượng Quan Uyển Nhi đúng là không được tốt, ít nhất so với Lý Tiên Huệ quả thật là cách một trời một vực. Nhưng xem ra nàng có phần tâm ý này Tần Tiêu kiên trì ăn một mâm lớn tùng ngọc bách hợp tô, mừng rỡ Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách không ngừng. So với nhặt tiền còn vui vẻ hơn.

Tần Tiêu rót một bình nước trà đem đường và bột xếp nuốt xuống, trốn vào trong nhà. Bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch gọi vào cùng một chỗ, ba người bắt đầu nói chuyện phiếm vô nghĩa. Nội dung nói chuyện chính là thảo luận quần áo và tướng mạo của Tần Tiêu.

Hiển nhiên bình phẩm từ đầu đến chân, chọn ba nhặt bốn. Tần Tiêu thật sự không có dũng khí nghe ba nàng nói chuyện nữa, cũng không đảm nhiệm vai trò tiếp khách quý nữa, vì vậy đành phải bỏ chạy.

Sáng sớm đi qua đường cái chợ phía tây cũng đã có dòng người bận rộn, khách thương bắt đầu một ngày kinh doanh mới. Tần Tiêu cỡi ngựa đi chậm rãi trên đường Chu Tước, trong nội tâm thì dễ dàng hơn nhiều.

Dù sao cũng không phải Ngự Sử, không cần theo thông lệ vào triều, nhìn thấy những gương mặt ta lừa ngươi gạt. Tả Vệ Suất lại là công nhận là nha môn thanh nhàn, người hầu ở chỗ này nhất là người đứng đầu, chỉ cần ngươi không làm sai lớn thì thái tử sai người tìm ngươi có thể thấy bóng của ngươi thì mọi sự đại cát. Nhưng mà thái tử có thể có đại sự gì cần tới Tả Vệ Suất đây? Đi tuần mở đường có quét đường phố thì đã có quan lại Ngự Suất, trừ phi xảy ra đại sự kiện, với tư cách vũ trang của thái tử thì Tả Vệ Suất mới là người cầm đầu.

Cho nên 99% thời điểm Tả Vệ Suất chính là người thanh nhàn nhất trong số các vệ đội ở kinh thành. Trách không được có người gọi là người tham gia vòa "Công tử quân" thì đó là công việc đáng mơ ước. Đã phục mệnh nghĩa vụ quân sự thì không cần giao thuê nộp thuế, còn không phải đóng tiền thuế thu nhập. Quả thực hạnh phúc như heo.

Tần Tiêu hít sâu một hơi hít thở không khí trong lành của sáng sớm, trên mặt thì mỉm cười vui vẻ: cũng được a, không cần vào triều, có thể giấu tài súc tích tinh thần. Cả ngày cùng các huynh êệ Vệ Suất lăn lộn cùng một chỗ, cũng coi như tự tại. Hơn nữa vừa vặn có thời gian cầm đám người này thí nghiệm cách huấn luyện bộ đội đặc chủng vào thời Đại Đường mới được!

Đến đông cung Tần Tiêu đi vào tìm Chiêm Sự, sau đó thái giám Chiêm Sự nói cho hắn biết hôm nay thái tử ở trong cung không ra ngoài, hơn nữa từng có giao cho muốn Tần Tiêu đi gặp hắn.

Tần Tiêu mặc y quan vào trong thái tử cung.

Lý Hiển đang mặc áo bào màu vàng, đầu đội kim quan ngồi ngay ngắn ở Minh Đức Điện, lúc này đang nghị luận với vài quan viên khác. Nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì Lý Hiển vui tươi hớn hở nói:

- Ah, Tần tướng quân đến rồi. Các ngươi đều lui ra đi, một chút việc nhỏ ngày khác lại thương nghị.

Tần Tiêu tiến lên, một gối quỳ xuống chắp tay hành quân lễ:

- Mạt tướng Tần Tiêu bái kiến thái tử điện hạ!

- Ah, Tần tướng quân nhanh chóng đứng lên nói chuyện.

Thần thái cử chỉ của Lý Hiển có tướng mạo cùng với đệ đệ Lý Đán cũng có chín phần tương tự.

Tần Tiêu nói:

- Mạt tướng mấy ngày liên tiếp bị việc vặt ràng buộc, không thể sớm đến bái kiến thái tử điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội.

- Ha ha, không sao không sao.

Lý Hiển đi đến bên người Tần Tiêu nâng hắn lên ghế bên cạnh, nói:

- Tần tướng quân ngồi xuống nói chuyện, không cần phải giữ lễ tiết như vậy. Kỳ thật mấy ngày nay ta cũng không có ở trong nội cung, cũng không xem là sai lầm của ngươi.

- Tạ điện hạ ban thưởng ghế ngồi.

Tần Tiêu chắp tay vái chào, ngồi xuống ghế, một tay phủ chuôi kiếm, một tay đặt lên đầu gối, tư thế điển hành của võ quan. Trước khi tới đây thì Tần Tiêu đem học những lễ nghi này đã đi tìm Lý Tiên Huệ mà học vài lượt.

Lý Hiển ho khan hai tiếng, nói ra:

- Tần Tiêu ah, ngươi tại Giang Nam làm việc ta đều nghe nói. Ngươi đánh bại nghịch đảng có công với xã tắc triều đình, hơn nữa trừ nghịch đảng dùng danh nghĩa ái nữ của ta tạo phản, lại nói tiếp ta thật sự phải cảm tạ ngươi mới được.

Tần Tiêu chắp tay nói:

- Thái tử quá khen, những chuyện này là chuyện Tần Tiêu cần làm, đương nhiên thôi.

Lý Hiển vẻ mặt mỉm cười:

- Tần tướng quân. Thật sự là thiếu niên anh hùng, nhân vật xuất chúng, làm cho người ta yêu thích. Chỉ là không biết Tần tướng quân có hôn phối chưa? Sớm mấy ngày này hoàng đế triệu ta vào trong cung, nói chuyện phiếm lúc thì muốn ngươi làm quận mã, không biết ngươi định thế nào?

Tần Tiêu trong lòng phát lạnh: không phải chứ, chuyện này ta ở trước mặt hoàng đế cự tuyệt rồi, tại sao thái tử lại nhắc lại nữa? Hẳn là hoàng đế quên Lý Hiển nói lại?

Muốn ta làm quận mã thái tử, có thể ah, là Lý Tiên Huệ là được; muội muội Lý Khỏa Nhi? Không bàn nữa! Đây là ác nữ trong lịch sử, nữ nhân bất hiếu, ta mới không dám dính dáng chút đấy!

Tần Tiêu nói:

- Hồi bẩm thái tử điện hạ. Mấy ngày trước hoàng đế bệ hạ đã từng nói qua chuyện này với mạt tướng. Mẫu thân mạt tương còn đang trong kỳ tang chế, còn tu giữ đạo hiếu, tạm thời không dám đề cập kết hôn. Cho nên thỉnh thái tử thứ tội.

Tần Tiêu cũng không muốn chống đẩy. Trực tiếp lấy hoàng đế ra làm tấm mộc, một ngụm từ chối không để lối thoát. Đừng làm cho nội tâm của hắn lưu lại tưởng niệm mới tốt.

Lý Hiển quả nhiên mặt lộ vẻ tiếc nuối:

- Úc, là như thế à... Cũng chỉ tạm thời không đề cập tới vậy. Ân... Tần Tiêu a, ngày hôm qua ngươi nháo chuyện ở huyện nha Trường An ta cũng nghe nói. Ngươi phải chú ý một chút, hiện tại triều đình này này... Ân nói thế nào nhỉ, cẩn thận là hơn, cẩn thận là hơn.

Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm buồn cười, chắp tay nói:

- Tạ điện hạ dạy bảo, mạt tướng nhớ kỹ.

Đây chính là thái tử anh của 'trang Bức' chi thần Lý Đán a, ở phương diện khác rất giống đệ đệ của mình. Chỗ bất đồng là Lý Đán điển hình giả heo ăn thịt hổ, trong nội tâm hểu rõ bề ngoài 'trang Bức'; thái tử Lý Hiển còn không có khôn khéo và lòng dạ như đệ đệ của mình, một mắt nhìn lại là người công bằng liêm chính, một chút kiêu ngạo cùng khí phách cũng không có. Nói không dễ nghe một chút chính là nhu nhược vô năng. Lúc nói chuyện thì đầy nghi kỵ, sợ bị người ta nghe được đi thông báo lại.

Lý Hiển thành như bây giờ kỳ thật cũng khó trách. Đầu tiên là hắn biết mình còn hai ca ca, Lý Hiền cùng Lý Hoằng, trước sau chết thảm trong tay của Võ Tắc Thiên, còn có người tỷ tỷ chưa có tên nằm trong tả lót cũng bị Võ Tắc Thiên nhẫn tâm bóp chết. Chính mình sao, đã từng bị phế, lưu vong ở bên ngoài mười bốn năm. Nhiều năm bị giày vò như vậy hắn như chim sợ cành cong, lúc nào cũng cẩn thận, tính cách cũng trở nên nhát gan sợ phiền phức, nhu nhược đa nghi.

Lý Hiển uống một ngụm nước trà, nói tiếp:

- Bên cạnh ta cũng khó có người đắc lực. Hiện tại hoàng đế đem ngươi ban thưởng cho ta, cho ngươi làm Tả Vệ Suất tướng quân, đúng là thiên ân vô hạn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<