Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 015

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 015: Kỳ văn cây dâu cổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

- Ai, Phạm Thức Đức tiên sinh làm gì câu nệ lề thói cũ như vậy, luận học thức, Tần mỗ không sánh được với ngài. Tần mỗ tự xưng vãn sinh tuyệt không quá phận. Trước mặt học vấn không phân trước sau!

Sắc mặt Phạm Thức Đức biến hóa, thấp giọng nói:

- Đại nhân dạy rất đúng... Vậy lão hủ khoe khoang rồi!

- Mời Tiên sinh nói.

Phạm Thức Đức hắng giọng, nói:

- Ngạc Châu chính là châu của các triều đại trước, từ xưa là nơi binh gia yếu địa. Tự Xuân Thu Chiến quốc đến nay đã từng làm thủ phủ của Đông Sở, trước sau đổi tên xưng là Ngạc Ấp, Ngạc Quận, Ngạc Huyện, đã từng là đô thành của hai đế vương. Thời kỳ tam quốc thì Đông Ngô lập quốc sáu mươi năm đã từng xem nơi này là thủ đô hoặc thủ đô thứ hai, trước sau bốn mươi năm Cùng Kiến Nghiệp xưng nơi này là ' Đông đô ', ' Tây đô '. Hiện tại trong Ngạc Châu còn có di tích cổ của Ngô vương cho hậu nhân tưởng nhớ. Dưới quản hạt của Ngạc Châu có sáu huyện, theo thứ tự là Vĩnh Hưng, Vũ Xương, Bồ kỳ, Đương Ngũ, Hán Dương, Nghĩa Giang, tổng cộng hơn ba vạn ba ngàn bảy trăm hộ, hơn mười hai vạn bốn ngàn sáu trăm người. Mặt khác Ngạc Châu nổi tiếng về gương đông, cũng là nơi sản xuất gương đồng nổi danh ở Giang Nam. Thứ Sử Ngạc Châu là Ngô Hưng Quốc, người này là bảng nhãn thi đình lần trước, bởi vì bao năm qua có chiến tích nổi bật nên ba năm trước đây do Sa Châu Tư Mã điều nhiệm tới Ngạc Châu làm Thứ Sử, quan bái tam phẩm!

Nghe Phạm Thức Đức nói ra những lời này Tần Tiêu cũng thầm bội phục hắn. Nếu không có hắn là người tinh thông địa lý dân tình của Đại Chu cùng đi phụ tá, đúng là muốn cất bước cũng gian nan, không khỏi khen:

- Phạm tiên sinh quả nhiên bác học đa tài, bội phục, bội phục ah!

Trong nội tâm Phạm Thức Đức vui vẻ, cúi đầu nói:

- Đâu có đâu có, đại nhân quá khen, đây là nhiệm vụ của bản chức.

Lúc này trong khoang thuyền đã có tiếng vang như lôi đình, xem ra Lý Tự Nghiệp rượu thị no đủ thì ngủ say rồi.

Sắc trời dần tối, trên Động Đình hồ càng thêm yên tĩnh, âm thanh duy nhất chính là tiếng nước vỗ vào mạn thuyền truyền đến từng âm thanh róc rách.

Hai ngày sau Tần Tiêu và ba người đứng ở đầu thuyền nhìn qua thành Ngạc Châu gần trong gang tấc, trong ngực xuất hiện khát vọng lên bờ.

Lý Tự Nghiệp xiết chặt hai tay lại, lớn tiếng nói:

- Mẹ nó, làm ta muốn nín thở rồi, rời thuyền này ta phải chạy hai mươi dặm để thân thể không bị giảm sút! Sau đó tìm tới kỹ viện kiếm Phượng Nhi tỷ vui chơi một phen! Pháp Khắc, ha ha! Hung hăng Pháp Khắc!

Phạm Thức Đức trợn trắng mắt, râu ria thổi lên cao:

- Ngươi đúng là trứng đen mà, đường đường Khâm Sai đội trưởng lại đi tới nơi tầm hoa vấn liễu chơi kỹ nữ, thật sự là nhục nhã mà.

Lý Tự Nghiệp nghe xong tức giận, tranh luận nói:

- Đi dạo kỹ viện thế nào? Văn nhân các người không phải có câu nói, tên gì thực cái sắc con mẹ nó... Lão tử không hợp ý thì ăn no đi tìm việc! Chuyện này có cái gì không ổn, kỹ viện mở ra không phải cho đàn ông vui chơi sao?

Tần Tiêu nghe vậy nhịn không được cười lên:

- Là ' thực sắc tính dã '. Huynh đệ, mặc dù nói người không phong lưu uổng thiếu niên, nhưng hiện tại chúng ta là quan sai đi công vụ cho triều đình, đi qua đi lại trong kỹ viện như vậy để quan dưới và người dân nhìn thấy, còn không vụng trộm chửi chúng ta sa đọa sao?

Lý Tự Nghiệp lập tức đỏ bừng cả mặt, gãi gãi đầu:

- Công tử giáo huấn rất phải, ta không đi kỹ viện là được. Ta thời khắc đi theo bên người công tử, tóm tham quan ô lại giết đi, giải oan cho dân!

Phạm Thức Đức vuốt râu, híp mắt cười nói:

- Tuổi nhỏ còn dễ dạy.

Ba người rời thuyền thì đã đi tới huyện Vũ Xương. Nhưng thấy những cửa hàng đón gió san sát vào nhau, âm thanh người bán hàng rong rao vang vọng và đường phố đông người qua lại, dòng người hối hả nối nhau không dứt.

Phố xá vốn phồn hoa, hôm nay bởi vì bọn người Tần Tiêu đã tứi nên càng trở nên náo nhiệt hơn. Dân chúng ven đường nhao nhao đưa mắt nghị luận, có ngạc nhiên kinh hô, có vui cười không thôi, ngầm trộm nghe nói có một công tử văn nhân bên người mang theo một người mặt đen tới nên có chút thú vị, cũng không phải là đoàn xiếc ảo thuật. ~Rất vui đã ủng hộ . Com~

Lý Tự Nghiệp cực kỳ lúng túng, hậm hực nói:

- Mẹ nó, lão tử không phải ba mắt bốn lỗ tai, có cái gì ngạc nhiên. Hai cái đùi lớn đi đầy đường kia thì có gì mà nhìn ta chứ?

Phạm Thức Đức cười nói:

- Công tử không muốn rêu rao xem ra cũng là vấn đề, không bằng chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút, cũng tốt hơn là đi cùng sinh vật lạ cho người ta nhìn chằm chằm.

Lý Tự Nghiệp tức giận, nhìn qua Phạm Thức Đức kêu lên:

- Chiếu lời ngươi nói thì ta chính là con ghẻ ký sinh chứ gì? Tay ngươi không có lực trói gà thì nói gì được chứ?

Âm thanh của hắn như sấm, người qua đường hai bên kinh hãi nhao nhao đi nhanh qua một bên tránh né.

Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo hắn im lặng, chỉ vào một cái khách điếm nói:

- Giữa trưa, vừa vặn tiến vào khách điếm ăn ít đồ, Phạm tiên sinh đề nghị cũng không sai. Đi thôi.

Ba người đi vào khách điếm hai tầng, phát hiện bên trong phi thường náo nhiệt, trong hành lang đã không còn chỗ trống, mấy tiểu nhị thường xuyên qua lại loay hoay mệt muốn chết, âm thanh thét to của các thực khách gọi món ăn vang lên không dứt. Ngược lại có thể thấy sinh ý khách điếm này rất tốt.

Một tiểu nhị thân thể thon gầy chạy tới trước mặt ba người, con mắt đã sớm mở to nhìn qua bọn họ, hắn cẩn thận nhìn qua Lý Tự Nghiệp nói:

- Ba vị đại gia muốn ăn chút gì đó không? Trong sảnh đường đã không còn chỗ, chỉ còn một nhã các trên lầu.

Lý Tự Nghiệp nhíu mày, giọng oang oang nói:

- Làm gì lại hỏi ta chứ? Nhìn không thấy công tử của ta sao!

Thân thể tiểu nhị run lên, lẩm bẩm nói:

- Vâng... Dạ dạ, công tử, tiểu hầu mời ngài lên nhã các.

Tần Tiêu dẫn hai người đi theo sau lưng tiểu nhị, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người đi lên tầng hai. Tần Tiêu oán trách nhìn qua Lý Tự Nghiệp, thấp giọng quở trách nói:

- Người ta chỉ là tiểu nhị thôi, ngươi cần gì phải hù hắn! Rêu rao khắp nơi, ngươi xem mình là gánh xiếc ảo thuật sao?

Lý Tự Nghiệp co đầu rụt cổ, nói nhỏ:

- Ta không có chú ý... Ta sai, về sau ta không nói chuyện lớn tiếng nữa.

Ba người đi vào nhã các và ngồi xuống, Tần Tiêu đẩy cửa sổ ra xem xét, đập vào mắt của hắn là Trường Giang mênh mông, toàn thân của hắn có cảm giác thoải mái dễ chịu, nhìn tiểu nhị nói:

- Tiểu nhị ca, chúng ta là du khách mới tới, nghe nói Vũ Xương cảnh trí ưu mỹ cho nên cố ý tới đây du ngoạn. Tiểu nhị ca có thể đề cử ít nơi tốt hay không?

Trong lòng tiểu nhị thầm nghĩ: thì ra là cậu ấm của gia tộc lớn đi ra ngoài du ngoạn. Vì vậy nói:

- Công tử ngài tới đúng địa phương rồi, nơi này đang vào mùa thu, trời xanh mây trắng và núi non trùng điệp, di tích thắng cảnh cổ có rất nhiều, hoặc ra khỏi thành đi dạo, hoặc chèo thuyền du ngoạn trên sông, hoặc tới Phiêu Hương Lâu du ngoạn một vòng, chỗ nào cũng là nơi nên đi. Nhưng chỉ có một nơi không được đi.

Trong nội tâm Tần Tiêu hiếu kỳ.

*****

- Có địa phương nào không nên đi.

Sắc mặt của tiểu nhị biến sắc, nói:

- Công tử chuẩn bị ăn cơm không nên nói tới chuyện này, miễn cho ảnh hưởng tới mùi vị.

Tần Tiêu cười một cái:

- Không sao, ta muốn nghe một chút.

Tiểu nhị ca vội ho một tiếng, hơi có chút khẩn trương nói ra:

- Ra khỏi thành đi tới hướng đông hơn ba mươi dặm có một thôn làng, tên là Cổ Tang Thôn. Trước đó không lâu, tại đó có...

Tiểu nhị ca hạ giọng, trên mặt còn mang theo một tia sợ hãi, tiến đến bên tai Tần Tiêu nói ra.

- Chuyện ma quái!

Tần Tiêu nghe vậy cả kinh, lập tức cười nói:

- Nói nghe một chút, ma quỷ thì có gì mà náo?

- Dọa, công tử cũng đừng có không tin, đây đều là thật! Đều có người tận mắt nhìn thấy!

Tiểu nhị cả kinh nói:

- Trước đó không lâu trong nghĩa địa Cổ Tang thôn có tiếng động, mới đầu mọi người tưởng rằng có lợn rừng vào phá mộ. Về sau động tĩnh càng lớn, hơn nửa đêm thì có người đào mộ.

Phạm Thức Đức lắc đầu:

- Chưa hẳn là chuyện ma quái đâu, hoặc là trộm mộ nói không chừng.

Tiểu nhị ca gật gật đầu vội vàng nói:

- Vị đại gia này thật có kiến thức. Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là đào trộm mộ, nhưng sau ban ngày ra xem xét thì mộ phần bị đào đã lấp kín. Có người đem những mộ này đào lên xem, căn bản không phát hiện có gì đáng giá. Hơn nữa, chôn cất ở chỗ đó đều là bình dân, làm gì có bảo bối mà đào cơ chứ. Hơn nữa bị đào đều là những ngôi mộ mới, hơn nữa đều là mộ phần của nữ tử.

Ba người đồng loạt cả kinh, Tần Tiêu nói:

- Mộ của nữ tử sao?

Tiểu nhị vỗ tay một cái:

- Cũng không phải vậy! Tât cả đều là mộ nữ tử! Lúc ấy đã có người nói đây nhất định là có chuyện quỷ quái, đều là nữ tử muốn có minh hôn! Lời truyền này càng ngày càng tà dị, càng về sau mọi người biến thành sợ hãi, rốt cuộc không ai dám đi tới Cổ Tang thôn du ngoạn, ngay cả dân chúng bản địa cũng muốn rời đi.

Tần Tiêu nhíu mày, nói:

- Loại chuyện này các ngươi có báo cho huyện lệnh và bộ khoái chưa?~Rất vui đã ủng hộ . Com~

Tiểu nhị ca nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói:

- Những này kẻ làm quan này chỉ biết ôm kiều thê mỹ thiếp phong lưu khoái hoạt, làm gì đi quản những chuyện này? Ngày bình thường thẩm tra tiểu án đào trộm mộ còn mắt năm ba chục ngày, nếu như đưa lên tòa án mà không đưa bạc trắng huyện thái gia người ta căn bản không lý tới. Ai đưa tiền nhiều thì người đó chắc thắng.

Nghe đến đó Lý Tự Nghiệp trừng trừng mắt, một quyền nện vào bàn:

- Mẹ thằng cẩu quan, lão tử mà tóm được sẽ chém chết! Công tử gia, ta...

Hắn muốn động thân lại bị Tần Tiêu ngăn trở, liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Làm cái gì đó?

Tiểu nhị sợ hãi kêu lên, cuống quít hỏi:

- Ba vị gia ăn chút gì đó, tiểu nhân còn mang đồ ăn lên. Chuyện vừa rồi không nên nói ra ngoài, bằng không thì cái mạng nhỏ của tiểu nhân cũng xong rồi, Huyện thái gia khẳng định sẽ không tha cho tiểu nhân đâu!

Tần Tiêu cười cười, xuất ra mấy đồng tiền kín đáo đưa cho tiểu nhị, nói:

- Tiểu nhị yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra đâu, cho chúng ta vài món đồ ăn đặc sản của quán các ngươi, lại cho thêm hai bình rượu tốt nữa.

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, Lý Tự Nghiệp kêu lên:

- Trở về trở về, đừng vội đi!

Tiểu nhị ca sợ hãi tiến lên:

- Vị gia này còn có gì phân phó?

Lý Tự Nghiệp nhìn qua tiểu nhị cười cười, nói:

- Xin lỗi tiểu nhị ca, ta làm ngươi sợ hãi. Ở chỗ của các ngươi có bánh bao chay không?

- Có có có, khách quan muốn bao nhiêu?

Lý Tự Nghiệp mừng rỡ:

- Ta rất nhiều ngày không ăn bánh bao chay, trước mang cho ta hai mươi cái lót bụng, sau đó là mấy bình ngon rượu!

Tiểu nhị ca thiếu chút nữa con mắt trợn trắng, kêu một lần là hai mươi cái bánh, còn nói lót bụng! Hai cái đã khiến người ăn no muốn chết rồi, thằng này thật sự là quỷ đói đầu thai a!

Một bữa cơm hoàn tất, Tần Tiêu gọi điếm tiểu nhị mở ba gian phòng, đem Lý Tự Nghiệp nhét vào phòng và mang theo Phạm Thức Đức đi ra ngoài, đi ra ngoài mà mang theo Lý Tự Nghiệp thì chỉ biến thành sinh vật lạ mà thôi, cho nên hắn ngoan ngoãn ngây ngốc trong phòng.

Lý Tự Nghiệp buồn rầu, xoay người nằm xuống giường, lẩm bẩm nói:

- Mẹ kiếp, đều là đám gia hỏa thiếu hiểu biết, nhìn chằm chằm vào ta như quái vật, làm hại ta không thể theo Tần huynh đệ đi ra ngoài, thực phiền lòng!

Dứt khoát không có chuyện gì làm cơm nước no nê thì hắn nằm ngủ, không bao lâu lại truyền tới tiếng ngáy khò khò cực lớn, chấn đắc cửa giấy cũng rung động, hơn nữa khách trọ bên cạnh khổ không thể tả.

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đi trên đường cái, lần này không bị người ta nhìn chằm chằm nên cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Phạm Thức Đức nhìn qua Tần Tiêu dẫn hắn đi ra ngoài cửa đông, hơi cả kinh nói:

- Công tử định đi Cổ Tang thôn sao?

Tần Tiêu cười thần bí:

- Chẳng lẽ tiên sinh không muốn đi xem cái gì sao?

Phạm Thức Đức cười ha hả, nói:

- Công tử đi thì lão hủ làm gì không theo chứ?

Ra khỏi cửa thành một đường hướng đông thẳng tiến. Lúc này trên phố có từng cơn mưa nhỏ, đường đi hơi lầy lội. Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đi cũng cực kỳ chậm chạp, cố tình lưu ý phong tình dân gian một chút.

Không khí sau cơn mưa có mang theo cơn lạnh giá rét, thân thể Phạm Thức Đức lạnh lẽo run lên, lại phát hiện Tần Tiêu mặc áo mỏng nhưng không có chút lạnh nào, càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái.

Tần Tiêu nói:

- Phạm tiên sinh, theo lời của tiểu nhị nói thì huyện Vũ Xương này có tham quan chân chính. Nhưng mà một đường đi tới thì thấy dân tình yên ổn, trừ bỏ thôn Cổ Tang ra thì huyện Vũ Xương này cũng tính là giàu có. Tương đối cũng có hai mâu thuẫn.

Phạm Thức Đức nói:

- Cũng không hẳn là mâu thuẫn. Đại khái là huyện lệnh Vũ Xương này cũng có chút chiến tích trong làm việc, nhưng mà làm người hơi tham lam, không am hiểu thẩm tra xử lí vụ án, tra hình phạt tố tụng bình thường. Người có dài ngắn cũng là bình thường.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Tiên sinh nói rất có lý.

Trong nội tâm lại thầm nghĩ: thường nhân đều nói mười quan chín tham, nhưng mà ham hố khác nhau thì thủ đoạn cũng khác nhau. Nếu thật sự giết hết tham quan thì cái thiên hạ này cũng không tồn tại được...

Lúc bọn họ nói chuyện là đã tới thôn Cổ Tang.

Tần Tiêu đang muốn tìm người hỏi thăm chuyện ở nơi này một chút nhưng lại nhìn thấy có một đám người ở cánh rừng phía tây chạy ra, trong đó còn kém theo tiếng khóc và ồn ào, bộ dáng thập phần cấp bách.

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đi qua nơi rừng cây bên đó thì phát hiện sau rừng cây chính là nghĩa địa, nơi này có rất nhiều mộ phần. Ước chừng là có hơn mười người vây quanh một phần mộ nghị luận nhao nhao.

Tần Tiêu đi qua xem xét, chỉ thấy đất ở ngôi mộ này vẫn còn mới, cỗ quan tài còn nước sơn mới đã bị bật nắp từ lúc nào rồi, lộ ra màu nước sơn đỏ thẫm bên trong, đồ vật chôn cùng cũng tán loạn.

Chỉ có thi thể là không thấy đâu!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<