Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 112

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 112: Đêm ám muội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Tròng mắt của Thiết Nô khó có được đảo hai cái, ném măng trong tay xuống, cầm một hòn đá nhỏ, viết mấy chữ trên mặt đất:

-Bảy tuổi, con đường tơ lụa, tới Đại Chu, bị mua.

Tần Tiêu nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khó mà phân biệt nổi kia, không khỏi cười lên ha hả:

-Không tệ lắm, Thiết Nô còn biết viết chữ Hán. Thiết Nô, ngươi là nói ngươi từ nhỏ liền từ con đường tơ lụa tới Đại Chu, sau đó làm nô lệ, rồi bị Phượng tỷ mua?

Thiết Nô gật đầu, lại viết thêm mấy chữ trên đất:

- Đội lạc đà.

Tần Tiêu tiếp tục nói:

-Tới cùng với thương đội lạc đà? Vậy ngươi thế nào lại bị cắt lưỡi?

Thiết Nô đột nhiên kinh hoảng mở to hai mắt, kêu lên ô ô rồi nhanh chóng lắc đầu.

Tần Tiêu vỗ vỗ vai của hắn:

-Đừng sợ đừng sợ. ta sẽ không nói cho Phượng tỷ biết, coi như chúng ta tâm sự có được không? Ngươi không nói thì để ta đoán cũng được. Có phải vì ngươi ăn trộm thứ gì đó nên mới bị cắt lưỡi đứng không?

Thiết Nô chớp mắt một cái, cư nhiên còn lộ ra một cổ đau thương, sau đó gật nhẹ đầu, cầm hòn đá nhỏ kéo thành hai chữ 'thịt heo' trên đất.

Lý Tiên Huệ nghiêng đầu sang nhìn, không khỏi lắc đầu thở dài:

-Phượng tỷ thật là độc ác! Bất quá là ăn trộm chút thịt heo thôi mà đã bị cắt mất lưỡi!

Trong đầu Tần Tiêu sáng lên, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói với Thiết Nô:

-Thiết Nô, heo sữa quay hôm đó ta đưa cho ngươi ăn có ngon không?

Thiết Nô nhanh chóng gật đầu, cư nhiên giống thiết thụ nở hoa, ngoác miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, còn giơ ngón tay cái lên 'ô ô' đầy vẻ vui sướng.

Tần Tiêu nói:

-Vậy sau này ngươi làm nô lệ của ta đi. Mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn một con heo sữa quay, cộng thêm một con cá nữa, thấy thế nào?

Thiết Nô vui vẻ gật đầu chẳng chút do dự, sau đó đột nhiên lại lộ ra vẻ hoảng sợ, còn dứng phắt dậy, lắc đầu khoát tay, kêu lên ô ô, bộ dạng vô cùng kinh hoảng.

Tần Tiêu liền tranh thủ kéo hắn lại, để cho hắn ngồi xuống, nói:

-Tại sao lại kinh hoảng như vậy? chẳng lẽ ngươi có thứ gì nằm trong tay Phượng tỷ?

Thiết Nô khẩn trương nhìn ra bên ngoài cửa sắt thăm dò một chút, sau đó cầm lấy hòn đá nhỏ, viết thành một chữ trên đất:

-Muội.

Tần Tiêu cả kinh nói:

- Mội muội của ngươi, cũng tới Đại Chu thông qua con đường tơ lụa cùng lúc với ngươi, sau đó bị Phượng tỷ mua, giữ lại bên người?

Thiết Nô gật đầu, trên gương mặt ngăm đen, rõ ràng tràn ngập ưu thương, sau đó cúi đầu xuống thật thấp, tiếp tục viết thêm trên mặt đất:

-Muội bị bệnh, không có tiền chữa, ca tự bán mình làm nô lệ.

Tần Tiêu giật mình hiểu ra, thở dài một tiếng:

-Đã rõ rồi. Sau khi tới Đại Chu thì muội muội của ngươi bị bệnh, không có tiền tìm đại phu, ngươi là người dị bang, bộ dạng kì lạ, nên lúc đó cũng không có ai nguyện ý giúp ngươi, vì vậy đành phải bán mình, sau đó bị Phượng tỷ mua?

Thiết Nô gật gật đầu, trong mắt lóe lên lệ quang:

-Năm năm, không thấy muội. Muốn lấy thịt heo cho nàng ăn, tìm không thấy. Muội thích ăn thịt heo.

Trên mặt Lý Tiên Huệ lộ vẻ dau lòng, thương cảm nói:

-Thật đáng thương! Hai huynh muội lưu lạc tha hương, bán mình làm nô lệ đã đành. Ca ca trộm chút thịt heo muốn cho muội muội ăn, còn bị cắt mất lưỡi.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, vỗ vỗ lưng của Thiết Nô:

-Như vầy đi. Ta giúp ngươi tìm lại muội muội, ngươi làm nô lệ của ta có được không? Mỗi ngày ta đều cho huynh muội hai người ăn heo sữa quay, có chỗ ở, có đồ để mặc, cũng không có ai đánh chửi các ngươi, càng không bị cắt lưỡi. ngươi có tin ta không?

Thiết Nô đột nhiên ngước đầu lên, kinh ngạc lẫn chút ngốc trệ nhìn Tần Tiêu khoảng chừng ba phút, sau đó chậm rãi lắc đầu, vạch lên đất mấy chữ:

-Muội sẽ chết.

Tần Tiêu nói:

-Thiết Nô, nếu như ngươi cứ một mực làm nô lệ cho Phượng tỷ như vậy, muội muội của ngươi cũng sẽ vĩnh viện bị giam cầm, hai huynh muội các ngươi cả đời này không chừng cũng không thể gặp lại, hơn nữa, Phượng tỷ có thể tùy thời tùy chỗ, giết chết hai huynh muội các ngươi không cần lý do. Chỉ cần muội muội của ngươi còn sống, ta hứa với ngươi, nhất định sẽ tìm lại muội muội của ngươi rồi giao tận tay cho ngươi. Như thế nào?

Thiết Nô lại lo sợ nửa ngày, đột nhiên xoay người quỳ xuống đất, hướng về phía Tần Tiêu dập đầu thật mạnh, nện tới mức mặt đất dưới chân cũng rung lên.

Thiết Nô vội vàng giữ chặt Thiết Nô lại rồi đỡ hắn dậy, thấp giọng nói với hắn:

-Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi. Bất quá, nếu muốn cứu muội muội của ngươi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi trước đã. Như vầy đi, ta nói với ngươi vài chuyện, ngươi cẩn thận nhớ kỹ, chỉ cần ngươi làm xong là chúng ta sẽ có cách rời khỏi nơi này, được không? Tới đây, ta nói nhỏ cho ngươi nghe.

Thiết Nô gật đầu, đưa tai về phía Tần Tiêu, nghe hắn dặn dò kỹ càng.

Sau đó, Tần Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Tiên Huệ, bắt đầu bận rộn xử lí cái khóa đồng bên hông nàng.

Thiết Nô mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy Tần Tiêu dùng hai cây tăm được mài đến nhỏ xíu từ lau sậy cùng với một cây trâm cài, loay hoay một hồi làm gì đó trên khóa đồng bên hông Lý Tiên Huệ, sau đó một tiếng 'cạch' vang lên, cái khóa đồng nặng cỡ năm sáu cân kia liền được mở.

Thiết Nô lộ ra vẻ mặt vui mừng, ném cái khóa đồng qua một bên, sau đó đưa tay nắm lấy cái vòng sắt bên hông Lý Tiên Huệ, vận lực vài phần, quát khẽ một tiếng, bẻ cái vòng sắt nặng nề ra, sau đó chậm rãi kéo rớt qua eo của Lý Tiên Huệ.

Lý Tiên Huệ thở hắt ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng vuốt cái eo đang vô cùng đau nhức, cười hì hì nói với Tần Tiêu:

-Tần đại nhân, ta thật ra có điểm nghĩ không ra. Ngươi rốt cuộc là quan hay là trộm vậy? Chiêu mở khóa này ngươi cũng rành như vậy, ha ha!

Cái vòng sắt bị Tần Tiêu ném xuống đất, vang lên một tiếng leng keng thật lớn. Tần Tiêu thở mấy hơi, nhìn cái khóa đồng với vòng sắt kia, thật sự không dám tin, cái thứ nặng khoảng bốn năm mươi cân này (khoảng gần hai mươi đến hai mươi lăm cân ta), khóa lên người một nữ tử yếu đuối ba ngày ba đêm, nàng ta còn có tâm tư nói đùa, chẳng có chút ý tứ kêu khổ chút nào.

Thiết Nô cũng ô ô gật đầu theo, nghi hoặc nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười ha ha hai tiếng:

-Chắc là các ngươi không biết. trước khi ta làm quan, thì chính là tên trộm tiếng tăm lừng lẫy ở huyện Bành Trạch, không có cái khóa nào ta không mở được.

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu nói cho các ngươi biết, mấy kỹ năng này là ta học được trong chương trình huấn luyện 'gián điệp' ở quân đội lúc trước thì các ngươi tin thế nào được? ha ha! Chuyện dùng một cái cây mở khóa, với người thời này mà nói có lẽ là một khiêu chiến không lớn không nhỏ. Chỉ là với ta mà nói thì cho dù là xe hơi cao cấp, hay là két sắt này nọ, cũng có thể nhanh chóng mở được.

Lý Tiên Huệ cười khanh khách:

-Tần đại ca thật biêt nói đùa!

Tần Tiêu cười:

-Được lắm, vẫn là tiếng đại ca này dễ nghe hơn. Từ nay về sau cũng đừng gọi Tần đại nhân nữa. Nàng đường đường là quận chúa, ta vẫn một mực gọi nàng là Tiên Nhi đây!

*****

-Lại trêu ta nữa! Không phải ta đã nói rồi sao, ta bây giờ ngay cả thân phận bình dân cũng không có, đã sớm là một người đáng chết....

Tần Tiêu phất tay cắt ngang:

-Được rồi, ngừng lại ở đây. Nàng cũng đừng nhắc tới chuyện cũ mãi. Con người phải luôn tiến về phía trước. nàng xem tình trạng của chúng ta bây giờ không phải đang dần dần được cải thiện sao? Thiết Nô ngươi nói xem có đúng không, nói không chừng qua chuyện lần này, ngươi có thể mang theo muội muội của mình trở về quê cũ.

Thiết Nô vui vẻ gật gật đầu, chớp mắt mấy cái, xoay người đi tới cửa ngoài, còn thuận tay khuân luôn cái cửa sắt.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ ngơ ngác nhìn Thiết Nô ra khỏi cửa, không khỏi cùng thốt lên:

-Hắn làm gì vậy?

Tần Tiêu giống như nhớ tới lời Từ Tiểu Nguyệt nói lúc rời thuyền, không khỏi cảm thấy buồn cười:

-Ừm... Thiết Nô hình như là quen ngủ đứng.

Lý Tiên Huệ chớp mắt vài cái, tựa hồ cũng cảm nhận được chút khí tức ám muội trong đó, trên mặt không khỏi ửng hồng, thấp giọng nói:

-Vậy... chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi. Không phải ngươi đã nói là ngày mai còn có chuyện quan trọng sao?

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa lúc trước khi kết hôn giả lại bị Từ Tiểu Nguyệt phá hết hai cánh cửa, Tần Tiêu không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy liền kiếm cớ bận việc, lấy đống cỏ lau chưa đốt hết trải đều ra, nói với Lý Tiên Huệ:

-Ừ, ngủ đi Tiên Nhi.

Lý Tiên Huệ đi tới ngồi xuống bên cạnh đám cỏ lau, đột nhiên nhìn Tần Tiêu đầy vẻ hứng thú, mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:

-Tần đại ca, một nam tử dũng cảm túc trí, cẩn thận bác ái như huynh, sao tới nay lại không chịu lập gia đình, cũng không yêu ai?

Tần Tiêu cười khan vài tiếng;

-Cái này... đây là vấn đề lịch sử, phức tạp lắm, bây giờ không nói tới.

Lý Tiên Huệ cảm thấy kỳ lạ, nhíu mày hỏi:

-Vấn đề lịch sử?

Chính bản thân của Tần Tiêu cũng nhịn không được mà bật cười:

-Không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Lý Tiên Huệ cười:

-Vậy còn ngươi?

-Ta đương nhiên cũng đi ngủ.

Lý Tiên Huệ che miệng cười khẽ rồi đứng dậy:

-Ta thấy vừa rồi ngươi đều lấy cỏ lau trải hết cho ta, trong này chẳng còn gì. Chẳng lẽ canh ba nửa đêm ngươi lại tiếp tục xuống sông bẻ tiếp? Thôi, chúng ta ngủ cùng đi.

Tần Tiêu nở nụ cười tự giễu rồi lắc đầu, ngồi xuống cạnh Lý Tiên Huệ:

-Tiên Nhi, nàng có thể nghĩ về ta như vậy thật tốt quá. Kỳ thật ra ta cũng chẳng phải người lương thiện gì, có lẽ nói không chừng sẽ làm ra những chuyện không bằng cả cầm thú đấy?

Lý Tiên Huệ cười khanh khách, tựa đầu vào giữa hai chân:

-Cầm thú thật thì cũng tốt hơn ngụy quân tử! ta cảm thấy, Tần đại ca là một người rất chân thật, sẽ không giở trò trước mặt Tiên Nhi. Không biết vì sao, ngay từ lúc vừa bắt đầu, ta liền tin ngươi một cách khó hiểu. Theo lý thuyết, trên người ta liên quan tới tánh mạng của ngàn vạn người, gánh vác trách nhiệm trọng đai, chỉ chút sai lầm thôi sẽ dẫn tới tai nạn. Chính là, ta hết lần này tới lần khác lại tin ngươi. Ngươi nói, như vậy có kỳ quái hay không?

Tần Tiêu thản nhiên nói:

-Có lẽ, bởi vì ta là huynh đệ kết nghĩa của Lâm Truy Vương Lý Long Cơ, đồng thời cũng là đệ tử của Địch quốc lão.

Lý Tiên Huệ chậm rãi lắc đầu, nói hệt như mê sảng:

-Có một chút ... ta cũng không rõ lắm. loại cảm giác này rất kỳ quái. Chính là lúc ta bị giam trong này, ta cũng không chút sợ hãi, ta biết rõ ngươi nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện Hỏa Phượng, cũng sẽ không để ta gặp chuyện bất trắc. Bởi vì ngươi đã hứa rồi, ta tin tưởng lời hứa của ngươi.

Tần Tiêu cười ha hả:

-Tiên Nhi thật biết ăn nói, làm cho người ta vui vẻ. Được rồi, không nói nữa, nàng nằm ngủ đi. Mấy ngày nay nàng đều ngồi suốt, chưa được ngủ đàng hoàng giấc nào cả.

Lý Tiên Huệ vẻ mặt có chút giận dỗi trừng mắt nhìn Tần Tiêu:

-Ta nói là thật đó!

-Được được, ta tin nàng là được chứ gì. Nàng ngủ đi.

Lý Tiên Huệ nhíu mày một cái, giận dỗi nằm xuống. vừa nằm xuống không bao lâu lại đột nhiên kêu lên:

-A, đau quá!

Thiết Nô ngoài cửa nhướng mày lên một cái, ngoác miệng lộ ra nụ cười ngây ngô, đi qua bên cạnh mấy bước, ngồi cạnh một tảng đá to dựa đầu đi ngủ.

Tần Tiêu liền tranh thủ đỡ Lý Tiên Huệ ngồi dậy:

-Làm sao vậy, lưng đau à?

Lý Tiên Huệ một tay vịn eo, cắn môi, khẽ gật đầu.

Tần Tiêu trừng mắt một cái, nói với Lý Tiên Huệ:

-Bằng không thì nàng dựa vào người ta nghỉ một cái, đợi đi khỏi nơi này, ta sẽ tìm lang trung chữa thương cho nàng.

Lý Tiên Huệ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng dựa lên vài Tần Tiêu, mái tóc xõa dài tới tận trước ngực Tần Tiêu. Tần Tiêu bất giác đưa một tay choàng qua lưng Lý Tiên Huệ, khoát lên cánh tay bên kia của nàng, để cho nàng dựa vững hơn một chút, giảm bớt áp lực cho phần eo. Lý Tiên Huệ tiếp tục nhích sát vào người Tần Tiêu hơn một chút, hai người hình thành tư thế ôm nhau mà ngồi, đầu của Lý Tiên Huệ cũng dựa vào trước ngực Tần Tiêu, gối lên một cánh tay khác của hắn.

Thân thể mềm yếu của Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng tựa lên người Tần Tiêu, mấy lọn tóc nghịch ngợm thỉnh thoảng lại cọ cọ lên mặt hắn trêu chọc.

Tần Tiêu cảm giác một hồi ôn ngọc dạt dào, dần dần, trên mặt không tự chủ được mà nóng lên, trong đầu nhanh chóng hiện lên từng đợt ý niệm hương diễm...

Gió buổi đêm, rất nhẹ. Xuyên thấu qua cửa thông gió của nhà đá, thổi vào bên trong, nhẹ nhàng thổi mạt tro cỏ lau dưới đống lửa bay lên giữa không trung, sau đó hóa thành mạt vụn trắng xóa, dần dần tản ra.

Phần eo của Lý Tiên Huệ giống như vẫn còn rất đau đớn, thi thoảng lại nhích người, chậm rãi thay đổi tư thế.

Tần Tiêu lại tăng thêm vài phần lực đạo lên cánh tay, chỉnh nàng ngay lại một tí, không để nàng ngã xuống,

-Có dễ chịu hơn chút nào không?

Cố gắng kềm chế suy nghĩ trong đầu, thấp giọng hỏi.

-Ừ, đỡ hơn một chút.

Lý Tiên Huệ thấp giọng nói,

-Bất quá, ta vẫn không ngủ được, có thể là mấy hôm nay chịu đựng quá sức, giờ chẳng ngủ nổi. Không bằng ngươi hát cho ta nghe đi!

Tần Tiêu sửng sốt:

-Hát?!

Lý Tiên Huệ cười nhẹ, khiến cho thân thể cũng rung nhẹ theo:

-Đúng vậy! Trước kia, lúc bà vú dỗ ta ngủ, đều phải hát, bằng không thì ta không ngủ được.

Tần Tiêu cười khổ:

-Bà vú?

- ha ha!

Tần Tiêu cười ha hả:

-Vậy được rồi! bất quá, ta không dám bảo đảm là nàng nghe ta hát xong có mơ thấy ác mộng hay không.

-Tần đại ca, huynh cung đừng khiêm tốn nữa! Huynh thì dở thế nào được, ta tin chắc là vậy.

Tần Tiêu lại cười ha ha:

-Nàng thế này gọi là mê tín đó có biết không? Xem ra, nàng rất có tiềm năng trở thành truy tinh tộc đó.

-Truy tinh tộc?!

Lý Tiên Huệ nghi hoặc mở to hai mắt,

-Đây là ngôn ngữ địa phương của Giang Nam sao, có nghĩa gì vậy?

-Đúng vậy....

Tần Tiêu cười với vẻ xấu xa,

-Chính là sùng bái một cách mù quáng, thậm chí là mê tín đối với một người nào đó.

Lý Tiên Huệ trừng mắt nhìn Tần Tiêu một cái, tức giận nói:

-Được rồi, Tần đại công tử, ngươi cứ coi như là vậy đi, coi như ta sùng bái ngươi một cách mù quáng được không? Mau hát đi mà!

-Được rồi, vậy thì ta không khách khí nữa, tạm thời làm bà vú của quận chúa một lúc vậy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<