Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 011

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 011: Kết nghĩa kim lan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Tần Tiêu nói tiếp:

- Đúng là như thế, vi thần mấy năm qua cẩn thận nghiên cứu qua, càng cảm thấy bản chép tay này bát đại tinh thâm. Nhất là lão sư những đoạn kỳ án do lão sư năm đó phá giải, thật khiến người ta xem mà thán phục, không thể tưởng tượng!

Nghe được chuyện đó Võ Tắc Thiên thầm nghĩ trong lòng: Địch lão phán xét án như thần thiên hạ đều biết, Tần Tiêu kế thừa y bát của hắn vậy thì chính là văn võ toàn tài. Trong lòng càng thêm vui mừng, càng thêm kiên định bổ nhiệm Tần Tiêu làm Khâm Sai đại thần.

Một lần nói chuyện này chừng hai canh giờ, mắt thấy tiệc tối sắp bắt đầu Võ Tắc Thiên còn chưa thỏa mãn nói với Tần Tiêu:

- Tần Tiêu, ta và Địch công là quân thần, cũng là tri kỷ. Địch công đã từng bình luận về trẫm trước mặt ngươi không? Trẫm muốn biết, trẫm là bằng hữu cũ hắn đánh giá thế nào về trẫm.

- Cái này...

Tần Tiêu dừng một chút, trong nội tâm nghĩ thầm: mặc dù nói thiên xuyên vạn xuyên mã thí tâng bốc cũng không bằng, nhưng mà khoác lác vỗ mông ngực không phải năng khiếu của ta! Hơn nữa Võ Tắc Thiên trà trộn trong quan trường chính trị nhiều năm như thế, hiện tại lại làm hoàng đế nhiều năm đã thành nhân tinh, nói cái gì dấu diếm được chứ? Là thiên cổ nhất đế trước nay chưa từng có? Chóng mặt, những lời này không nói mới tốt.

- Nói đi, bất kể là nói cái gì cứ theo tình hình thực tế nói đi, trẫm cũng không trách tội ngươi, càng không trách Địch công.

Tần Tiêu cái khó ló cái khôn, ngẫu nhiên nhớ tới có một lần Địch Nhân Kiệt nói chuyện phiếm với hắn, ngược lại có nói hai câu, vì vậy nói ra:

- Lúc ấy vi thần tuổi nhỏ đã không nhớ được nhiều. Chỉ nhớ mang máng ân sư nói cho ta biết, hoàng đế nãi nãi là một người đáng tôn kính.

- Ngươi nói cái gì?

Võ Tắc Thiên ngữ điệu đề thăng, không thể tưởng tượng nổi hỏi lại.

Tần Tiêu kinh cả, thầm nghĩ:

- Không tốt! Chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao, chẳng lẽ nói bậy?

Nhưng đã nói ra khỏi miệng thì hắn không dám không nói, đành phải lắp bắp.

- Trong ấn tượng của vi thần, ân sư đã nói với vi thần là: hoàng đế nãi nãi là một người đáng giá tôn kính.

- Ha ha! Tốt, hoàng đế nãi nãi...

Võ Tắc Thiên cười ha hả, trong nội tâm trầm tư, lẩm bẩm nói:

- Tốt một cho ' hoàng đế nãi nãi '. Hoàng tử hoàng tôn cả triều đình cũng không có người nào xưng hô với trẫm như vậy...

Nhìn qua bộ dáng cao hứng của Võ Tắc Thiên thì Tần Tiêu thở dài một hơn, nói thầm: trách không được mỗi người đều nói gần vua như gần cọp, đúng là cảm giác này. Đi Giang Nam làm Khâm Sai? Được rồi, làm quan bé ở xa hoàng thành thì còn tốt hơn nhiều, ít nhất không cần nhìn thấy hoàng đế là run như cầy sấy.

Thượng Quan Uyển Nhi dẫn Tần Tiêu ra khỏi ngự thư phòng, ngượng ngùng cúi đầu cười. Tần Tiêu có chút buồn bực, kết quả là đi lên vài bước, nói:

- Thượng quan cô nương, vừa rồi Tần mỗ có nói sai sao?

- Không có nha!

Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước lại, vẻ mặt vui vẻ nhìn qua Tần Tiêu, nói:

- Chẳng những không có nói sai, còn nói rất khá. Nhìn ra được, bệ hạ rất thích ngươi đấy.

Thân hình Tần Tiêu chưa định, không tự giác tới gần Thượng Quan Uyển Nhi, hai người gần trong gang tấc, hình thành vẻ mặt mập mờ cực độ, thậm chí Tần Tiêu cũng cảm giác được mùi hương trên người của Thượng Quan Uyển Nhi, cùng với hô hấp bối rối.

Không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi không có ý lãng tránh, ngược lại ngẩng đầu nhìn gần thêm, nói ra:

- Tần công tử, ngài thật sự chưa có thê tử sao?

- Không có...

Tim của Tần Tiêu đập dồn dập, một hồi miệng khô lưỡi nóng, trong lòng thì càng thất thố, vội vàng che dấu nói:

- Tần Tiêu sao dám khi quân!

- Hì hì!

Thượng Quan Uyển Nhi cười lên rất xinh đẹp, ngóc đầu đi về phía trước.

- Đi nhanh đi, ta mang công tử đi tới điện Lân Đức. Nếu ngài không đi theo ta khẳng định bị lạc đường!

Tần Tiêu nhìn qua Uyển Nhi bỏ đi, trong nội tâm có chút ảo não.

- Ta đường đường là một đàn ông, trước mặt tiểu nương tử này mà còn ăn thiệt thòi, thật sự là phiền muộn! Hiện tại ta cũng hiểu vì cái gì pháp luật ở thế kỷ hai mươi mốt quy định nam nhân mười tám tuổi có thể tham gia quân ngũ, nhưng phải tới hai mươi hai mới có thể kết hôn. Đối phó đám tiểu nương tử này còn khó hơn đối phó địch nhân nhiều mà!

Đúng lúc này có hai người trước mặt đi về phía bọn họ. Tần Tiêu nhìn kỹ, hai người này mặc cẩm phục vương công là Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn. Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước thi lễ:

- Uyển Nhi bái kiến Nghĩa Hưng Vương điện hạ, bái kiến Lâm Truy Vương điện hạ.

Lý Long Cơ vội nói:

- Uyển Nhi tỷ tỷ miễn lễ.

Còn duỗi tay nâng nàng dậy. Tần Tiêu bước nhanh lên đang muốn thi lễ, bị Lý Long Cơ đè lại, kéo lấy tay hắn đi qua bên cạnh:

- Tần huynh không cần đa lễ, đến đây, chúng ta đi qua tiểu đình nhỏ nói chuyện.

Thượng Quan Uyển Nhi vội la lên:

- Lâm Truy Vương, bệ hạ đang thiết yến ở điện Lân Đức, đang chờ nhị vị điện hạ cùng Tần trạng nguyên tới đấy!

Lý Trọng Tuấn lắc đầu, nói:

- Uyển Nhi, ngươi cũng không phải không biết tính của A Man. Cho hắn đi thôi, sẽ không chậm trễ chính sự.

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, nói:

- Điện hạ nói phải...

Lý Long Cơ đem Tần Tiêu kéo dài tới một tiểu đình, hưng phấn nói ra:

- Tần huynh, ta biết ngay ngươi khẳng định là trạng nguyên, ha ha! Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta cái gì sao? Chỉ cần được trạng nguyên thì chúng ta kết nghĩa kim lang! Nếu không ta thấy đêm nay đi! Sau khi yến hội kết thúc chúng ta cùng đốt giấy vàng, uống huyết tửu!

Tần Tiêu im lặng, đành phải tùy ý Lý Long Cơ cao hứng bừng bừng kéo hắn đi điện Lân Đức.

Cùng Đường Minh Hoàng kết nghĩa kim lan? Tần Tiêu nhịn không được nhức đầu!

Nhìn thấy Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ, Lý Trọng Tuấn kết bạn đi vào điện Lân Đức, đám quan viên tới trước lau mắt mà nhìn, trong nội tâm thầm nghĩ: xem ra Tần Tiêu thật nhanh tay chân, đã tìm được chỗ dựa rồi?

Tiệc tối này Võ Tắc Thiên hào hứng khá cao, lại uống vài chén, cùng quần thần nói đủ chuyện vui vẻ, hào khí cực kỳ nhiệt liệt. Sau khi rượu qua ba tuần thanh nhạc tấu lên, một đám mỹ nữ xinh đẹp ca múa. Tần Tiêu khắc sâu ấn tượng nhất cũng không phải tư thái mượt mà của các mỹ nhân đang múa, mà hắn chú ý tới nữ nhân mặc nhung trang gọi là "Công Tôn đại nương", còn có "Kiếm khí vũ" tuyệt diệu.

Đường triều ca múa chia làm hai loại, có danh dự cực cao trong lịch sử. Một loại là kiện vũ, một loại là nhu vũ. Mà Công Tôn đại nương múa kiếm khí vũ không thể nghi ngờ là phái nhất lưu của đời Đường có danh khí cao nhất.

*****

Hiện tại trừ diễn xuất trong hoàng cung thì những nơi khác không bao giờ nhìn thấy Công Tôn đại nương biểu diễn tuyệt kỹ, nhiều lắm chỉ gặp được đồ đệ của nàng, nhưng cũng không phải nơi bình thường có thể nhìn thấy được. Tần Tiêu xuất thân quân nhân nên đối với loại biểu hiện sinh hoạt trong quân nhân như khí kiếm vũ ra vào sa trường hùng tráng cực kỳ ưa thích. Thời điểm ở thế kỷ hai mươi mốt hắn nhớ rõ thi thánh Đỗ Phủ từng có câu thơ tán dương Công Tôn đại nương múa kiếm khí vũ.

Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm

Khí tung hoành rung chuyển bốn phương.

Người xem khiếp đảm lạ thường

Điệu cao nhịp thấp tựa nương đất trời.

Rực như Nghệ bắn rơi chín quạ

Vững như rồng tiên chúa cưỡi chơi.

Tan cơn giận dữ thiên lôi

Dừng như bể đọng ánh ngời sông trong...

* Đây là bài Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành của Đỗ Phủ.

Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy Tần Tiêu chưa phát giác mình đã như ăn no rồi! Sinh hoạt trong hoàng thất thật không giống a.

Trên tiệc rượu ngược lại cũng có không ít quan viên lôi kéo làm quen với Tần Tiêu, nâng ly cạn chén đàm tiếu sinh hoan. Tần Tiêu ai cũng không cự tuyệt, hắn đều tươi cười đón chào. Trong nội tâm không ngừng suy nghĩ: niên đại khác nhau nhưng đạo lý quá giống nhau. Hôm nay ta được trạng nguyên, ngay cả quan nào cũng chào hỏi ta vài châu, giả sử ngày nào đó thất thế hoặc gặp rủi ro bị ném vào đại lao, những người này hẳn sẽ xa cách vạn dặm a!

Sau khi tiệc tối đã xong thì Tần Tiêu say chếnh choáng bị Lý Long Cơ kéo ra ngoài hoàng thành, đi bảy tám khúc cua tới một tòa miếu lớn. Mấy hòa thượng cuống quít chào đón, Lý Long Cơ vung tay lên:

- Các ngươi lui ra, không có chuyện của các người. Ta hôm nay cố ý tới bái Phật tổ, Đại Hùng Bảo Điện cho ta mượn nửa canh giờ, ngoại nhân không được đi vào.

Nói xong liền kéo Tần Tiêu đi vào trong Đại Hùng Bảo Điện, bọn họ quỳ trước tượng phật tổ màu vàng to lớn, dập đầu kết nghĩa kim lan. Tính cả tuổi tác thì Tần Tiêu còn lớn hơn Lý Long Cơ một tuổi.

Tần Tiêu có chút chóng mặt, nhưng có chuyện hắn không bao giờ quên, ' huynh đệ hoàng đế dễ làm sao? '. Vì vậy hắn nhìn Lý Long Cơ nói ra:

- Lâm Truy Vương, theo lý thuyết huynh là thân vương, ta chỉ là kẻ thảo dân, ta vốn không nên trèo cao kết nghĩa cùng huynh. Nhưng mà đã có duyên và ta cũng thích huynh, ngược lại cũng không sao. Chỉ có điều có câu tục tĩu ta phải nói trước, huynh nghe xong đừng giận.

Lý Long Cơ nghiêm mặt:

- Đại ca, huynh nói gì vậy? Hiện tại chúng ta đã là huynh đệ, huynh có lời gì cứ nói đi. Còn nữa, đừng Lâm Truy Vương Lâm này Lâm Truy Vương nọ, ngươi nên gọi ta là ' A Man ' hoặc là ' Long Cơ ' a!

Tần Tiêu nhịn không được cười ha hả:

- Ngực cao, mũi long, dung nhan không nộ tự uy, người như huynh thật hiếm thấy!

Lý Long Cơ nghe không hiểu ra sao, hắn quả thật không hiểu là cái gì, cộng thêm uống không ít nên đầu óc lộn xộn.

Tần Tiêu cười một hồi, nói ra:

- A Man, chúng ta ai cũng không nói rõ ràng ngày mai có chuyện gì. Huynh là vương công, ta là thần tử. Nói không chừng ngày nào đó ta phạm chuyện gì đó hoặc là đắc tội huynh, huynh có thể chém ta không?

Lý Long Cơ nghiêm mặt, nói:

- Đại ca huynh nói gì vậy! Ta làm sao lại chém huynh? Đừng nói là ta, cho dù người khác muốn chém huynh, trừ phi phải chém ta trước rồi nói sau!

Dứt lời dùng sức vỗ ngực nói:

- Ta Lý Long Cơ tuy không phải anh hùng hào kiệt gì, hai chữ nghĩa khí này vẫn hiểu. Hôm nay chúng ta kết bái ta gọi huynh một tiếng đại ca; ngày nào đó nếu ta làm hoàng đế, huynh vẫn là đại ca của ta. Ta làm hoàng đế thì huynh chính là vương gia đệ nhất thiên hạ, ha ha ha!

Buổi nói chuyện tuy là rượu nói ra, thực sự làm cho Tần Tiêu có cảm giác hào khí trùng thiên, vì vậy cũng không giếu diếm, nói thẳng:

- A Man, ngươi đừng trách đại ca nhỏ nhen. Ngươi đã nghĩa khí như vậy thì hôm nay ngươi gọi ta là đại ca, ngày khác mặc kệ đại ca phạm chuyện gì, ngươi cũng phải tha thứ cho đại ca một lần. Cho dù là tội lớn cũng phải cho toàn thây

Lý Long Cơ nghe xong liên tục nhả mấy ngụm nước miếng:

- Xui! Xui! Phật tổ, đồng ngôn không cố kỵ, đại ca ta không hiểu chuyện, vừa rồi nói cái gì ngài cũng đừng có nghe thấy.

Lập tức cởi ngọc bội màu xanh nằm trên eo xuống, trịnh trọng nhét vào tay của Tần Tiêu, nói ra:

- Đại ca, đây là ngọc bội tùy thân của nương ta tặng, hôm nay ta tặng cho huynh, xem như bằng chứng chúng ta kết nghĩa. Sau này mặc kệ Lý Long Cơ ta có thất ý chán nản hay đường quan rộng mở, chỉ cần huynh cầm khối ngọc bội này tới gặp ta, bất kể là chuyện gì ta có liều mạng cũng thành toàn cho đại ca.

Tần Tiêu nhìn qua biểu lộ ngưng trọng mà chân thành của Lý Long Cơ, đột nhiên có cảm giác mình hơi hèn mọn bỉ ôi, trong nội tâm hung hăng chửi mình vài câu, cũng không có ý tứ đi nhận cái ngọc bội kia. Lý Long Cơ thấy Tần Tiêu chần chờ dứt khoát đem ngọc bội nhét vào bên hông của Tần Tiêu, nói:

- Quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy. Lý Long Cơ ta hôm nay thề với phật tổ, đại ca nên tin tưởng, tiểu đệ là có thành ý a?

Tần Tiêu ám thầm mắng mình:

- Phi! Ta kháo con mẹ nó, còn nói mình là quân nhân! Một chút khí phách cùng độ lượng cũng không có!

Sờ khắp trên người nhưng không có vật gì đáng giá, cũng không có cái tiêu chí gì rất mạnh, đành phải lấy ra một đồng tiền, kẹp vào ngón trỏ và ngón giữa, giơ tay lên nhìn tượng phật, sáng sủa nói ra:

- Tần Tiêu ta thề với phật tổ, kể từ hôm nay xem Lý Long Cơ là thân huynh đệ, không cầu cùng phú quý, nhất định chung hoạn nạn. Dùng đồng tiền này làm bằng chứng, ngày khác Lý Long Cơ có chuyện gì thì cho dù có cắt cái đầu của ta xuống cũng không oán không hối!

Dứt lời Tần Tiêu đem đồng tiền đưa tới trước mặt Lý Long Cơ. Lý Long Cơ chậm rãi tiếp nhận đồng tiền, đột nhiên cất tiếng cười to:

- Hảo huynh đệ! Chúng ta là hảo huynh đệ, ha ha ha!

Tần Tiêu nhìn qua bộ dáng liều lĩnh của Lý Long Cơ, thầm suy nghĩ đến:

- Lý Long Cơ, Đường Minh Hoàng, quả nhiên còn còn trẻ ưa thích phóng túng, lưu luyến thanh sắc, là phong lưu tiêu sái, phóng đãng không bị trói buộc... Tuy ta không nhớ rõ Đường Minh Hoàng trong lịch sử rốt cuộc là thế nào, nhưng mà thời đại Khai Nguyên thịnh thế là do một tay hắn khai sáng, thịnh thế thiên triều cũng bởi vì An Sử chi loạn cho nên mới từ từ sụp đổ, hai chuyện này ta nhớ rõ. Nhưng mà vì sao hai chuyện này lại xảy ra trên cùng một người?

Tần Tiêu từ đáy lòng tràn ngập hiếu kỳ với Lý Long Cơ này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-456)


<