Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Mộ Dung chí tôn - Hồi 16

Mộ Dung chí tôn
Trọn bộ 27 hồi
Hồi 16: Vì cố nhân nên lâm hiếm cảnh - Được thoát nạn cũng bởi cố nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-27)

…Lúc tỉnh lại Mộ Dung Bạch mới biết bản thân đã lâm cảnh bị sinh cầm, đồng thời cũng nhờ nhận ra chỗ giam giữ thật xa lạ tợ hồ bản thân chưa hề đặt chân đến. Mộ Dung Bạch càng biết thêm trong quảng thời gian được đưa đi nhất định đã có lúc bị nhân vật thần bí chế ngự hôn huyệt, là cách duy nhất hầu không cho Mộ Dung Bạch nhận định địa điểm được đưa đến để giam cầm này.

Phẫn hận vì bị người hý lộng. Mộ Dung Bạch giận dữ và ngồi bật dậy chực phát tác. Nào ngờ từ trên người Mộ Dung Bạch chợt rơi xuống một mảnh hoa tiên có lẽ vẫn được đặt sẵn trên ngực áo nhưng vì Mộ Dung Bạch không phát hiện nên mãi lúc ngồi dậy, mảnh hoa tiên mới có cơ hội rơi xuống.

“ Ta đã có thể giết ngươi. Nếu muốn…”

Mộ Dung Bạch chấn động, vội xem tiếp những tự dạng được lưu trên mảnh hoa tiên:

“…nhưng vì nghĩ giữa ta và ngươi vô cừu vô oán nên thật không nhẫn tâm sát hại. Dù vậy, sinh mạng ngươi có được bảo toàn hay không, ngươi có sớm được ta phóng thích hay không đều tùy thuộc vào thái độ do ngươi tự chọn. Hãy ngoan ngoãn lưu lại đây và đến khi thích hợp, nhất là thái đội đó ngươi thật sự khiến ta hài lòng, ta sẽ quay lại, bản thân ngươi lại không thể tự thoát ra, điều gì sẽ xảy ra nếu ngoài ta chẳng một ai hay biết để đến giải cứu ngươi khỏi nơi đây?”

Không có thư danh, nghĩa là đối với Mộ Dung Bạch nhân vật thần bí thật sự có đủ tư cách để tỏ rõ thế nào là thần bí.

Mộ Dung Bạch đứng lên,đi quanh và rảo nhìn địa hình khắp lượt. Để rồi cuối cùng Mộ Dung Bạch cũng đang tìm cho bản thân một chỗ ngồi sao cho thảo mái. Vì kỳ thực không thể có bất kỳ hành đồng nào khác ngoài hành vi này.

Thời gian chờ đợi quả thật lúc nào cũng tỏ ra quá dài. Cứ như thử thách lòng nhẫn nại của người chờ đợi. Trong trường hợp này là Mộ Dung Bạch. Vì thế, để giết thời gian, Mộ Dung Bạch dù không biết sự việc đã bắt đầu từ lúc nào nhưng vào chính thời điểm này quả thật bản thân vẫn đang chú mục nhìn vào nền động. Nơi đang có duy nhất một bóng nắng tròn vành vạch và nhỏ bằng đầu ngón tay được vầng dương chiếu xuyên qua chỗ nào đó từ kẽ trần động mãi tít trên cao in chếch xuống tận đây.

Giọt sáng tròn đó di chuyển rất chậm. Đến đội khó thể nhìn thấy và nhận ra nếu không được Mộ Dung Bạch là người đang có quá nhiều thời gian nhàn tản lại đủ nhẫn nại nhìn và chờ.

“ Đúng ngọ rồi!”

Mộ Dung Bạch vừa mới kêu thầm như thế, nhờ phát hiện độ chiếu xuống của giọt sáng không còn xiên chếch nữa. Thì cũng đúng lúc này có một tiếng động vang ngay bên cạnh thân

“ Bịch!”

Mộ Dung Bạch quay lại ngay:

- Các hạ.

Nhưng rồi Mộ Dung Bạch phải tự ngừng lời do chẳng phát hiện có thêm ai ở quanh đây ngoài bản thân. Dù vậy, vì tiếng động vừa nghe là có thật nên Mộ Dung Bạch cố kiềm chế lòng nhẫn nại vừa trải qua thêm lần thử thách bằng cách vờ tỏ ra bình thản đưa tay nhặt một bọc vải rõ to ắt là được nhân vật thần bí vừa cố ý ném nhanh vào ngay bên cạnh chỗ Mộ Dung Bạch ngồi.

Trong bọc vải không chỉ có vật thực mà thôi, cho dù khá nhiều đến độ chỉ cần thoạt nhìn qua Mộ Dung Bạch vẫn có thể tự ước đoán lượng thực vật đủ cho Mộ Dung Bạch dùng đến ba ngày. Đáng chú ý là một ít vật dụng còn lại gồm hai mảnh hoa tiên có lưu tự dạng với nhiều mảnh hoa tiên khác vẫn trắng nguyên. Chưa ghi chữ nào, kèm theo là một nghiêng mực, một bút lông. Những vật dụng dùng cho việc chấp bút ghi chép.

Có vẻ đã đoán biết vì sao lại gặp cảnh đối xử này. Mộ Dung Bạch chợt bình thản lạ. Vừa nhẩn nha ăn vừa xem qua lần lượt hai mảnh hoa tiên có lưu tự dạng.

Có một mảnh chỉ gồm những kinh văn võ học. Nhưng tiếc thay – ắt vì thế mảnh này mới đến tay Mộ Dung Bạch – vẫn còn nhiều chỗ khiếm khuyết có thể khiến công phu trở thành vô dụng nếu không được bổ khuyết đầy đủ.

Mảnh thứ hai có cùng tự dạng với mảnh có ghi kinh văn. Cùng chung tự dạng so với mảnh đầu tiên. Mộ Dung bạch đã đọc thấy lời hăm dọa. Bảo Mộ Dung Bạch nếu ngoan ngoãn mới mong được kẻ giam cầm phóng thích. Ở mảnh này có ghi.

“ Ta được biết ngươi dù thông tuệ để kiến giải minh bạch trọn vẹn công phu cho dù kinh văn còn nhiều khiếm khuyết. Hạn kỳ của ngươi gồm ba ngày chỉ cho mỗi một việc là chấp bút ghi lại hộ ta toàn bộ những gì ngươi kiến giải và lĩnh hội được. Chỉ như thế sau đó ta mới cân nhắc đến việc phóng thích ngươi. Và nhớ đừng giở trò với ta. Nếu không, chính là ngươi tự định đoạt số phận ngươi.”

Mộ Dung Bạch chờ khi ăn xong mới từ mài mực, lấy bút và nguệch ngoạc thỏa đôi dòng chữ vào mảnh hoa tiên có ghi kinh văn võ học, sau đó ném qua một bên và ung dung nằm ngủ một giấc.

Sau giấc ngủ dài, Mộ Dung Bạch thức dậy và mỉm cười nhặt một mảnh hoa tiên khác đã có người lẻn đặt gần bên:

“ Ngươi đừng tìm cách lẻn xem ta là ai hoặc mong phát hiện đâu là lối xuất nhập. Vì như lần này, trước khi tiến vào, ta vẫn điểm huyệt được ngươi nhờ thủ pháp cách không. Còn đề xuất của ngươi, chỉ muốn nhận bản kinh văn chính thì không thể. Nhưng ta có thể quả quyết đã ghi lại cho ngươi không sai hoặc thiếu chữ nào, kể cả những phần còn khiếm khuyết ta cũng chừa đủ khoảng trống đúng như ta từng ghi nhớ. Hãy ngoan ngoãn tuân thủ và làm ta hài lòng.

Mộ Dung Bạch đành miễn cưỡng xem lại toàn bộ mảnh hoa tiên có ghi kinh văn võ học. Đến khi toan chấp bút thì không gian xung quanh vì là nhập nhòa chực tối nên Mộ Dung Bạch thở hắt ra. Đặt mảnh hoa tiên qua một bên, tự thu dọn chỗ ngủ qua đêm, như thể tự nhủ chờ đến mai ngày tiếp tục cùng chẳng lo muộn.

Cũng là, nhân vật thần bí nếu vẫn lẻn giám sát thì ắt hẳn vừa có thừa nhẫn nại, vừa luôn tự tin Mộ Dung Bạch dù muốn chạy đi đâu cũng không thoát, thế nên thủy chung vẫn không xuất hiện. Cũng không có dấu hiệu nào cho thấy thái độ ngạc nhiên đối với hành vi của Mộ Dung Bạch vừa mới ngủ xong vẫn có thể tiếp tục chuẩn bị ngủ.

Thế nhưng, chính đêm đó. Kỳ thực Mộ Dung Bạch không hề ngủ. Trái lại, sau một lúc âm thầm hành sự, không vội, chỉ cẩn trọng. Cuối cùng Mộ Dung Bạch vẫn tự giải thoát và lúc này mới thật sự khẩn trương. Mong sao càng sớm thoát ly đoạn xuyên sơn đạo đang đi nhanh chừng nào tốt chừng ấy.

Đến lúc thoát. Mộ Dung Bạch thay vì mừng lại đâm lo, khi phát hiện vạn tinh tú trên cao đã mờ nhạt ít nhiều, nghĩa là chỉ độ một đôi khắc nữa thôi bầu trời thế nào rồi cũng ửng sáng.

Và Mộ Dung Bạch chợt có quyết định bỏ ngay phương hướng đang di chuyển, tự chấp nhận một chuyến mạo hiểm khác bằng cách đâm đầu chạy lên, men theo sườn núi dốc thoai thoải.

Nhưng vì lực bất tòng tâm, Mộ Dung Bạch do leo không đủ nhanh nên hoàn toàn rúng động lúc nghe có tiếng người cười đuổi theo phía sau vang đến:

- Sao ngươi vẫn muốn tự chuốc họa vào thân, thay vì lẽ ra phải có thái độ khôn ngoan hơn. Đúng như những gì ta đã nghe về ngươi, một kẻ thật thông tuệ?

Mộ Dung Bạch vẫn tiếp tục leo, vừa hồng hộc thở vừa phát thoại với nhân vật đủ theo:

- Nhưng chính vì thông tuệ, thế nên ta thà mạo hiểm hơn là dù ngoan ngoãn đến mấy cuối cùng vẫn bị Lâm trang chủ sát nhân diệt khẩu.

Người ở phía sau thoáng khựng lại, qua tiếng lộ vẻ thập phần thảng thốt:

- Sao ngươi đoán biết ta là… là người ngươi vừa lên tiếng gọi?

Mộ Dung Bạch vẫn miệt mài di chuyển và thoáng mừng vì lúc này đã lờ mờ nhìn thấy ở trên cao đang xuất hiện dần một vùng hữu biệt, phân cách giữa sườn núi được rừng cây che phủ với phần xuôi xuống hiện tuy bị khuất nhưng vẫn cho thấy đó phần trống lộ thiên. Không có cây cối sinh trưởng. Và để đủ thời gian tiến đến chỗ đó. Mộ Dung Bạch lại phát thoại

- Nếu tình từ thười điểm Lâm trang chủ trá tử đến nay. Chúng ta chỉ mới cách biệt độ năm rưỡi. Thanh âm giọng nói tại hạ vừa nghe lẽ nào lẽ nào không nhận ngay ra Lâm trang chủ, là ân nhân đã cưu mang tại hạ những bảy năm dài trước đây?

Trời sáng dần, đủ để cho nhân vật phía sau khoan tâm, không cần đuổi riết Mộ Dung Bạch

- Ta thừa nhận vì quá vội, sợ để thoát ngươi. Nên lúc nãy mới lên tiếng khiến thân phận bại lộ. Nhưng không sợ sao được một khi ta vẫn chưa hiểu dựa vào đâu ngươi phát hiện một lối thoát kể cả ta cũng chẳng ngờ là có? Đã vậy ngươi lại còn tỏ thái độ như thể vẫn biết ngay từ đầu rằng lối thoát đó sẽ dẫn ngươi đến tận đâu. Thậm chí có thể giúp ngươi an toàn thoát đi nếu như ta chậm phát hiện? Lẽ nào tất cả đều nhờ ngươi thông tuệ?

Mộ Dung Bạch mệt mỏi dừng bước và quay lại diện đối diện với nhân vật ngỡ đã chết nào ngờ đang hiện hữu bằng xương bằng thịt:

- Lâm trang chủ khí sắc không tốt, lẽ nào hành vi trá tử hóa ra chỉ là quyết định chưa cân nhắc đủ?

Trước mặt Mộ Dung Bạch quả nhiên là Lâm Uy Hùng, trang chủ Lâm gia trang với sắc diện kỳ thực vẫn chưa đến nỗi nào, chỉ do câu Mộ Dung Bạch hỏi làm cho biến đổi. Vô tình biểu lộ sắc thái phần nào bất như ý:

- Ta được biết chính ngươi phát hiện ta trá tử. Và cũng do ngươi khiến ta nửa năm qua hầu như ăn không ngon ngủ không yên. Tại sao ngươi lạ quá hàm hồ, thay vì nên giữ kín những gì tự phát hiện? Ta được ngươi báo đáp ân cưu mang như thế sao?

Mộ Dung Bạch nhăn nhó:

- Trang chủ trách tại hạ như thế liệu có quá đáng chăng? bởi lẽ hành vi của trang chủ kỳ thực đã bị Lâm phu nhân nghi ngờ, sau đó đã nhờ Trầm Bích Quân vị tất chỉ một phen quay lại Lâm gia để dò xét hư thực. Hay trang chủ quá xem thường họ Trầm vốn dĩ vang danh là Ngọa Long Thần Thư. Kiến văn uyên bác, tâm cơ thâm trầm, vạn sự trên đời hầu như khó thể che giấu nếu bị họ Trầm chủ tâm dò xét?

Lâm Uy Hùng nhếch môi cười khẩy:

- Ngươi cũng chẳng thông tuệ gì cho lắm nếu vẫn cứ tán dương và quá đề cao họ Trầm. Nhưng dù sao Trầm Bích Quân cũng có chỗ hơn ngươi nếu xét về phương diện kín miệng. Vì họ Trầm biết lời nào nên nói, lời nào không, hoặc tự suy xét đâu là điều nên nói và đâu là điều cần giữ kín.

Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:

- Trang chủ muốn nói chính Trầm Bích Quân là nhân vật giúp trang chủ trá tử? Vậy tại sao sau đó cũng họ Trầm tỏ ra rất tận tụy cần mẫn, dò xét khắp Lâm gia trang, không bỏ sót dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ, như thật sự muốn truy tìm tung tích Lâm trang chủ?

Lâm Uy Hùng gạt đi:

- Có nhiều điều không phải kẻ thông tuệ là có thể tự suy để minh bạch. Ngươi là một hạng người như thế. Vì vậy, ngươi hãy thôi trò cật vấn ta, trái lại hãy mau quyết định, hoặc giúp ta lĩnh hội công phu ta đã nhờ, hoặc sinh mạng ngươi đến đây là tận số.

Mộ Dung Bạch chợt mỉm cười:

- Kiều Vân lão anh hùng nào chỉ tình cờ đắc thủ mỗi một công phu như Lâm trang chủ đã phó giao cho tại hạ? Hay những công phu còn lại. Lâm trang chủ vì đã tự lĩnh hội nên không cần nhờ tại hạ giúp?

Lâm Uy Hùng giật mình:

- Làm sao ngươi biết? Hay do mẫu thân ngươi tiết lộ? Nhưng không đúng, bởi lẽ mẫu thân ngươi không hề biết rõ tính danh để thuật một cách minh bạch đó là lão họ Kiều?

Mộ Dung Bạch thu nụ cười về:

- Tại hạ sẽ giải thích, kể cả giúp trang chủ lĩnh hội công phu như đã nhờ, với điều kiện phải cho tại hạ biết rõ nguyên nhân vì sao trang chủ nhẫn tâm hạ độc sát hại gia mẫu?

Lâm Uy Hùng lại giật mình thêm một lần nữa:

- Ngươi bảo sao? Mẫu thân ngươi táng mạng vì…ôi chao, ngươi nói thật chứ?

Mộ Dung Bạch động tâm:

- Trang chủ đừng cố tình giả vờ. Ngỡ có thể dối gạt được tại hạ. Vì Lâm phu nhân bảo chính trang chủ là người hạ độc thủ.

Lâm Uy Hùng biến sắc, nạt lớn:

- Chớ nói nhảm. Lâm Uy Hùng ta bình sinh không hề biết, chứ đừng nói là đích thân dụng độc. Nhưng đó là việc của ngươi, đừng phí công dò hỏi, cũng đừng làm mất thời gian của ta. Trái lại, hãy nói mau, ai đã cho ngươi biết về những chuyện liên quan đến Kiều lão?

Mộ Dung Bạch sa sầm nét mặt:

- Trang chủ chớ lớn tiếng với tại hạ vô ích. Huống hồ mọi chuyện có liên quan đến Kiều lão anh hùng ắt hẳn vào lúc này kể cả Lâm phu nhân cũng đã tường tận. Do vậy, trang chủ cần phải tỏ ra thành tâm với tại hạ, đổi lại chính tại hạ sẽ giúp trang chủ lĩnh hội công phu, âu cũng là cách để trang chủ đủ bản lãnh tự vệ một khi bị Lâm phu nhân vì phát giác tung tích thế nào cũng tìm đến Lâm trang chủ để báo thù.

Lâm Uy Hùng chột dạ:

- Ngươi lại nói nhảm. Phu nhân ta cớ sao tìm ta để báo thù?

- Vậy tại sao Lâm trang chủ giấu cả thê nhi, không cho họ biết để giúp trang chủ trá tử? Trái lại cậy nhờ họ Trầm, để bây giờ đành lẩn trốn vì đã khong thực hiện lời đã hứa lúc nhờ họ Trầm giúp trá tử?

Lâm Uy Hùng thêm biến sắc:

- Ngươi đã nghe họ Trầm than phiền như thế về ta? Vậy thì lạ, ngươi liên quan gì hoặc có tư cách gì để được họ Trầm xem trọng, kể cả những chuyện thế này cũng thổ lộ với ngươi?

Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:

- Trang chủ đã không thể trao kinh văn công phu cho họ Trầm vì bản thân chỉ có một và nhất là do hãy còn khiếm khuyết nên sợ lúc thực hiện lời hứa xong vẫn chẳng được họ Trầm tin?

Lâm Uy Hùng bỗng cười:

- Suýt nữa ta bị ngươi lừa. Vì ngươi chỉ phỏng đoán và kỳ thực họ Trầm chẳng thổ lộ điều gì với ngươi. Đã vậy, những gì ngươi vừa nói đều chẳng đáng tin cậy. Thôi nha, đùa như thế đủ rồi, hoặc giả nếu vẫn muốn thì bây giờ là đến lượt bổn trang chủ sẽ đùa cho ngươi xem.

Mộ Dung Bạch vội kêu:

- Chờ đã. Cứ cho rằng lời tại hạ đoán về mối quan hệ giữa trang chủ và họ Trầm là sai thì cũng vì thế mà ngỡ tại hạ đùa khi bảo Lâm phu nhân đang phẫn hận truy tìm trang chủ.

Lâm Uy Hùng tiến dần về phía Mộ Dung Bạch:

- Bọn ta là phu thê, lời của ngươi nếu không đùa thì chỉ là hồ đồ. Đừng ngỡ dễ gạt ta như gạt trẻ lên ba.

Mộ Dung Bạch bối rối, nửa muốn lui, nửa lại không dám:

- Nhưng chính trang chủ là hung thủ sát hại bào huynh của Lâm phu nhân. Chuyện này quyết không thẻ giả. Thế nên chẳng hồ đồ chút nào nếu bảo sẽ có lúc Lâm phu nhân tìm và mong nghe một lời phó giao từ trang chủ.

Mộ Dung Bạch nói xong, cảm thấy nhẹ nhõm vì Lâm Uy Hùng quả nhiên khựng lại.

- Ngươi cũng biết chuyện đó? Vậy thì không thể do mẫu thân ngươi được rồi, kể cả họ Trầm cũng không. Hãy nói mau, ai đã cho ngươi biết?

Mộ Dung Bạch cười chế giễu:

- Trang chủ chớ quá tự tin khi nhận định họ Trầm là người kín miệng. Vì tự tại hạ nghe họ Trầm bày tỏ với Lâm phu nhân rằng bản thân họ Trầm vì là người đến sau nên không phải hung thủ đoạt mạng họ Trang. Bào huynh của Trang Phù Dung. Có phải tính danh của Lâm phu nhân là vậy?

Lâm Uy Hùng giận dữ:

- Họ Trầm cố ý hại ta?

Mộ Dung Bạch nói thêm:

- Nhưng những liên quan giữa cái chết của họ Trang và động thái phát cuồng của Kiều lão anh hùng sau này tại hạ biết được lại không do họ Trầm thổ lộ. Còn một nhân vật nữa ắt trang chủ cũng biết: Sầm Khiêm?

Lâm Uy Hùng chợt dáo dác nhìn quanh:

- Sao bỗng dung đề cập đến tính danh này? Không, ta không biết Sầm Khiêm.

Mộ Dung Bạch nhún vai:

- Nhưng tại hạ lại đoan chắc trang chủ biết. Và nếu tại hạ đoán không lầm, chỉ vì ngại Sầm Khiêm, trang chủ mới dụng kế trá tử. Cũng là nhân cơ hội vừa bị lệnh đồ là Bàng Các vừa thêm Lâm phu nhân hầu như đồng lòng cùng một lúc ra tay chỉ muốn hạ thủ đối với trang chủ. Đúng chăng?

Lâm Uy Hùng động nộ:

- Mụ đã tuyệt tình, đương nhiên ta không thể không tìm cơ hội dứt áo ra đi. Ngươi cũng đã gặp Sầm Khiêm?

Mộ Dung Bạch hỏi ngược lại:

- Ai đã hạ độc sát hại gia mẫu?

Lâm Uy Hùng nhún vai:

- Ngươi không thể biết Sầm Khiêm trừ phi chính y tự tìm và cũng giống ta, bắt ngươi kiến giải những công phu đã do y đắc thủ. Ta đoán đúng chứ?

Mộ Dung Bạch chợt cười:

- Nói như vậy, kể cả công phu đang do trang chủ sỡ hữu, mọi công phu họ Sầm có cũng xuất phát từ một người đã phát cuồng. Kiều lão anh hùng?

Lần đầu tiên Lâm Uy Hùng thừa nhận:

- Tuy cùng một chỗ xuất phát nhưng nhóm nhân vật gieo tai họa cho Kiều gia lại không do Sầm Khiêm. Ngươi đã giúp Sầm Khiêm lĩnh hội những công phu đó?

Mộ Dung Bạch phủ nhận:

- Vì sao tại hạ phải giúp họ Sầm? Nhưng ngược lại, tại hạ có thể hứa giúp trang chủ nếu được minh bạch về cái chết của tiên mẫu.

Lâm Uy Hùng bảo:

- Không phải ta, nhưng nếu ngươi ưng thuận giúp ta. Có thể ta sẽ giúp ngươi một vài manh mối.

Mộ Dung Bạch toan đáp ứng, nhưng bất đồ lại hỏi một điều suýt quên:

- Có phải trang chủ muốn nói những manh mối sẽ dẫn đến Lâm phu nhân? Vì ngoài trang chủ, khi đó chỉ còn một mình Lâm phu nhân là biết và nghi ngờ tại hạ là hậu nhân của Mộ Dung Khuê lão nhân?

Lâm Uy Hùng ngơ ngác:

- Nhưng liệu ngươi có đúng là hậu duệ cốt nhục của Mộ Dung Bạch?

Mộ Dung Bạch sinh nghi:

- Trang chủ không thể quả quyết. Vậy cớ sao vẫn cố tình đem những điều chỉ mới là nghi ngờ, tỏ lộ cho Lâm phu nhân?

Lâm Uy Hùng cười gượng:

- Ta không thể không nói, trừ phi đành cho mụ ấy biết chuyện. Rồi lại nghe hỏi nhờ đâu ta phát hiện để dám tìm cách cưỡng đoạt công phu đó từ lão Kiều đã phát cuồng. Dù vậy, kẻ có thể hạ thủ mẫu thân ngươi ắt không ai ngoài mụ cùng với tính khí cả ghen của mụ.

Mộ Dung Bạch không tin:

- Nhưng với chất độc Nhân Vô Tử Hí, một trong tam tuyệt độc hãn thế, Lâm phu nhân nhờ đâu mà có?

Lâm Uy Hùng giật mình:

- Nhân Vong Tử Hí độc?!

Mộ Dung Bạch vụt chớp mắt:

- Vì sao trang chủ biến sắc? Có phải trang chủ cũng từng biết độc chất ấy lợi hại như thế nào, nhất là hậu quả sẽ ra sao nếu được dùng đối với người không biết võ công là mẫu thân của tại hạ?

Lâm Uy Hùng phủ nhận ngay bằng việc lập lại lời từng đề quyết:

- Bình sinh ta không dụng độc. Thế nên không thể không kinh tâm khi nghe ngươi đề cập đến chất kịch độc Nhân Vong Tử Hí.

Mộ Dung Bạch từ từ thở ra:

- Đã vậy, liệu Lâm trang chủ có chấp thuận chăng việc tại hạ xin mạo muội đưa ra mọi phỏng đoán liên quan đến hành vi cuối cùng của trang chủ là trá tử, kể từ lúc bắt đầu đắc thủ công phu từ tay Kiều lão anh hùng?

Lâm Uy Hùng thoáng cau mày:

- Ngươi lại muốn gì nữa đây một khi những chuyện đó chẳng can dự gì đến ngươi và lẽ ra ngươi nên đáp ứng lời ta đề xuất thay vì cứ mãi cố tình kéo dài thời gian?

Mộ Dung Bạch bảo:

- Há lẽ trang chủ không muốn nghe tại hạ giải thích vì sao có thể phát hiện xuyên sơn đạo để tự thoát?

Lâm Uy Hùng cười tự tin:

- Có biết hay không thì cũng vậy. Vì rốt cuộc ngươi và ta vẫn đối diện nhau, đâu dễ thoát như ngươi nghĩ.

Mộ Dung Bạch vẫn tìm cách kéo dài thời gian:

- Tại hạ đã bị thất tán võ công và nếu tình trạng quả đúng như lời trang chủ vừa quả quyết thì vội làm gì thay vị chịu khó nhẫn nại chờ nghe để cuối cùng tại hạ vẫn phải tuân thủ theo mệnh lệnh trang chủ?

Lâm Uy Hùng thở hắt ra:

- Ta đã tỏ ra quá nhân từ, nhất là từ lúc chợt có cơ hội giữ được ngươi, một điều ta không ngờ là có. Ngươi nói đi, ắt vì phát hiện điều đó nên ngươi không cảm kích, trái lại còn lợi dùng, toan gây khó khăn cho ta?

Mộ Dung Bạch chực nhớ đến nhân vật thần bí, là người chỉ vì muốn xua đuổi Kiều Ngọc Bội nên vô tình tạo cơ hội cho Lâm Uy Hùng đắc thủ, bắt giữ Mộ Dung Bạch kể như ngay trên tay nhân vật đó. Nhưng nhớ thì nhớ. Vì Mộ Dung Bạch mãi quan tâm đến câu chuyện đang hội đàm, mong sớm được minh bạch, nên thay vì hỏi họ Lâm về nhân vật thần bí, Mộ Dung Bạch tạm bỏ qua và cứ tiếp tục câu chuyện:

- Không phải trang chủ đang tỏ ra quá nhân từ. Trái lại nhuệ khí của trang chủ hầu như đã không còn kể từ lúc Sầm Khiêm bắt thóp, đến nổi về sau phải dùng hạ sách trá tử,

Lâm Uy Hùng động dung:

- Ngươi đã biết những gì để dám bảo một trang chủ đường đường như Lâm Uy Hùng ta lại bị thất phu họ Sầm bắt thóp đe dọa?

Mộ Dung Bạch tủm tỉm cười:

- Đó là nguyên nhân khiến tại hạ muốn trang chủ chịu khó lắng nghe. Vì tại hạ gần như được chính Sầm Khiêm cho biết đã gặp gỡ trang chủ như thế nào, đã trao đổi thương lượng ra sao để song phương cùng có lợi. Tóm lại, chỉ vì hành vi đối phó với Kiều lão, tự trang chủ đã chuốc lấy họa vào thân. Bị Sầm Khiêm uy hiếp dẫn dụ, chỉ muốn trang chủ trở thành trợ thủ và cũng là thuộc hạ cho họ Sầm sai khiến. Từ đó, có thể nói trang chủ hầu như mất dần quyền làm chủ bản thân, đã bị họ Sầm tác động ít nhiều. Thế nên, để tự thoát trang chủ không chỉ lập bí thất ngay tại thư phòng, mà còn tự kiến tạo một địa điểm kín đáo, chính là chỗ vừa được trang chủ dùng để giam giữ Mộ Dung Bạch này. Nhưng cuối cùng vì vẫn cảm nhận khó thể thoát sự kềm tỏa của họ Sầm. Trang chủ bèn nghĩ đến kế trá tử. Và để thành sự, trang chủ lại tự khoác thêm vào cổ một tròng nữa qua việc cậy nhờ Tử Diện Hội, có thể cũng là một trong những kẻ chủ mưu gây ra đại họa cho Kiều gia. Trang chủ từ đó không chỉ lẩn tránh Sầm Khiêm mà còn thêm cẩn trọng với Trầm Bích Quân và với chính thê tử nửa. Tại hạ nói đúng chăng?

Lâm Uy Hùng vụt phá lên cười:

- Đã là thế, ngươi càng phải giúp ta lĩnh hội công phu hầu tự bảo toàn sinh mạng của chính ngươi. Chí ít là để báo thù cho mẫu thân? Ha ha…

Mộ Dung Bạch vẫn bình thản quyết không để tràng cười đầy đe dọa của họ Lâm uy hiếp:

- Hãy còn một điều này nữa, ắt trang chủ không bao giờ ngờ địa hình nơi đây là quá quen thuộc với Mộ Dung Bạch tại hạ?

Lâm Uy Hùng chợt nhìn quanh:

- Thế thì sao? Hay sẽ có người tiếp ứng ngươi hoặc giả ngươi đã có cách tự thoát như quen thuộc địa hình?

Mộ Dung Bạch chậm rãi kể:

- Tại hạ kể từ sau khi ly khai Lâm gia đã lưu ngụ và sinh sống ở ngay tại đây ngoài một năm. Là quảng thời gian đủ cho tại hạ phát hiện có một xuyên sơn đạo tự nhiên dẫn thông đến tận phía hậu liêu của Lâm gia. Đó là nguyên do khiên tại hạ ngay từ khi phát hiện bị sinh cầm, nhờ địa hình quen thuộc nên sớm nhận ra kẻ bắt giữ tại hạ chẳng phải ai khác ngoài trang chủ. Là nhân vật đã dày công kiến tạo những chỗ ẩn ngụ kín đáo.

Lâm Uy Hùng chợt bước đến gần hơn về phía Mộ Dung Bạch:

- Nếu bằng những lời dài dòng đó ngươi ngỡ có thể thoát tay ta thì quá lầm.

Mộ Dung Bạch bước lùi một bước:

- Tại hạ chưa vội nghĩ đến điều đó. Ngược lại, nếu trang chủ cho tại hạ biết ai là hung thủ sát hại gia mẫu, có thể tại hạ sẽ nghĩ lại, sẽ giúp trang chủ lĩnh hội phần công phu đã cậy nhờ.

Lâm Uy Hùng vẫn dấn bước lên theo và đã bắt đầu nhìn thấy cả một thảm địa y xanh mơn mởn đang ở ngay phía sau Mộ Dung Bạch:

- Ta không phủ nhận đã biết hung thủ sát hại thân mẫu ngươi là ai. Nhưng ta chỉ nói, sau khi đã được ngươi đáp ứng lời ta đề xuất. Thế nào?

Mộ Dung Bạch đã dừng lại, không dám đặt chân vào thảm địa y và lắc đầu với Lâm Uy Hùng:

- Sao hai chúng ta không thành thật với nhau? Và vì lợi thế đang ở phía trang chủ, nên chăng trang chủ cần phải tỏ thành ý trước, bằng việc cho tại hạ một tính danh?

Lâm Uy Hùng chồm đến chộp một tay vào đầu vai của Mộ Dung Bạch:

- Ngươi càng lúc càng làm ta mất nhẫn nại. Nhẹ không ưa, ngươi lại ưa nặng, có phải như thế chăng?

Cũng lúc này, vì đã lường trước, Mộ Dung Bạch đột ngột ngồi thụp xuống thật nhanh, đồng thời còn vòng tay vừa giữ hai chân Lâm Uy Hùng vừa cố hết sức nâng họ Lâm lên càng cao càng tốt.

Nhưng một tay của họ Lâm cũng kịp trầm theo và chộp đúng vào vai Mộ Dung Bạch.

Thế nên, khi Mộ Dung Bạch có thể làm họ Lâm mất đà, vì bị giữ chặt hai chân, thì lúc họ Lâm chực ngã vào thảm địa y cũng đã lôi Mộ Dung Bạch ngã nhào, theo tư thế đang ngồi thì bị bật ngửa, khiến lưng Mộ Dung Bạch chạm vào thảm địa y trước. Và thế là lớp địa y ngay dưới lưng Mộ Dung Bạch từ từ lún xuống.

Tuy vậy, nếu hiện trạng này có làm Mộ Dung Bạch thất vía kinh tâm thì Lâm Uy Hùng có lẽ vì không nhận biết nên đột ngột vẫn cười, cùng lúc đó buông tay khỏi vai Mộ Dung Bạch vừa tự uốn mạnh toàn thân cho bay lên và thản nhiên hạ hai chân ngay trên thảm địa y:

- Nghe nói bản lãnh ngươi rất khá nhưng ắt vì đã bị thất tán nên hóa ra quá vụng về vô dụng. Vậy ngươi còn mong thoát ta ư? Ha ha..

Nào ngờ, chính họ Lâm kêu thất thanh:

- Ôi!! Sao lại thế này?!

Mộ Dung Bạch cũng đang bị lún dần vào thảm địa y, cho dù vẫn cứ dùng hai chân vừa chòi vừa giữ vào phần đất cứng một cách tuyệt vọng. Dù thế, Mộ Dung Bạch vẫn bật ra tiếng cười phẫn hận:

- Lão và ta kể như sắp cùng chết như nhau ở Sa Nhược Thổ này. Nhưng ta không hối tiếc vì hầu như đã biết chắc lão chính là hung thủ dụng độc sát hại mẫu thân ta. Ha ha..

Lâm Uy Hùng gào to hơn:

- Sa Nhược Thổ?! Hóa ra đây là cách đã được ngươi nghĩ ra, quyết cùng chết với ta?! Ôi…ngươi đừng đùa nữa. Hãy mau cứu ta. Nhanh lên. Vì ta không tin vào kể cả ngươi cũng cam mất mạng!!

Tiếp đó, Mộ Dung Bạch đột ngột nghe họ Lâm hô hoán:

- Này! Ai đang chạy đến vậy? Hay lắm, xin hãy mau nghĩ cách giúp mỗ là Lâm Uy Hùng thoát nạn. Đại ân này Lâm mỗ nguyện khắc cốt ghi tâm, sẽ có ngày báo đáp! Xin nhanh lên cho…

Vừa lúc đó hai chân của Mộ Dung Bạch lập tức có người giữ lại.

Nhưng thay vì cảm kích, nhất là trông được cứu như Lâm Uy Hùng vừa cất tiếng kêu cứu. Mộ Dung Bạch bất đồ vùng vẫy mạnh hai chân.

- Bọn Tử Diện Hội các ngươi muốn bắt giữ ta ư? Đừng mong toại nguyện! Hừ!

Chợt có tiếng người càu nhàu,

- Là ta đây, lão ca ca của Mộ Dung lão đệ đây. Có để yên cho ta cứu lão đệ không nào? Hay đây là cách lão đệ toan tuẫn tiết, giữ tròn tình thủy chung với phu nhân? Nếu vậy, ta sẽ không cứu nữa/ được chứ?

Mộ Dung Bạch cả mừng, vội hớn hở kêu:

- Ôn lão ca?! thật là trùng hợp. Nào, xin hãy mau cứu đệ nào, Ôn lão ca.

Nhờ đó, Mộ Dung Bạch chỉ cần được nhân vật họ Ôn kéo mạnh hai chân là thoát nơi hiểm cảnh. Và khi vừa được cứu xong. Mộ Dung Bạch liền nghe họ Ôn hỏi:

- Ta hoàn toàn vô năng nếu lão đệ thật tâm muốn giữ lại sinh mạng họ Lâm. Có phải lão đệ còn nhiều điều muốn hỏi hắn? Vậy hãy nhanh lên, kẻo không kịp.

Mộ Dung Bạch quay lại nhìn và chỉ thấy ở thảm địa y vẫn còn lại một lỗ sâu hun hút. Lâm Uy Hùng đã lún xuống Sa Nhược Thổ, chỉ còn lại chuỗi tiếng gào cuối cùng cố gào ngược lên:

- Ta không phải chủ hung đích thực sát hại mẫu thân ngươi. Hãy mau cứu ta, sau đó ngươi sẽ biết ai là hung thủ.

Mộ Dung Bạch thở dài, cố tình nói với họ Lâm, cho dù không tin lắm họ Lâm có thể nghe,

- Tại hạ cam đắc tội vì không thể giúp thêm gì cho trang chủ lúc này.

Bỗng có chuỗi cười lớn vang vọng đến:

- Ngươi đang đối thoại với ai, khi xưng tại hạ và gọi trang chủ? Có phải là Lâm Uy Hùng chăng? và ngươi đã sát hại Lâm Uy Hùng? Thủ đoạn khá lắm đấy. Ha ha..

Mộ Dung Bạch giật mình, quay phắt lại, vừa nhìn xung quanh vừa thì thào và lên tiếng nói với nhân vật họ Ôn vừa cứu mạng.

- Đấy là Trầm Bích Quân, một trong Lục nhân, chỉ e cùng đến với hắn còn có thêm Tử Diện Hội. Ôn lão ca mau thoát đi, đừng để hệ lụy vì đệ.

Nhưng Trầm Bích Quân đã xuất hiện:

- Hóa ra là Ôn Gia Ngộ lão huynh, phản đồ Cổ Linh Môn cũng có mặt. Tốt lắm, vậy thì Lâm Uy Hùng là do cả hai lập mưu hãm hại, hất vào Sa Nhược Thổ. Hãy chọn đi, hoặc giao tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động hoặc cả hai phen này cùng mất mạng ha ha…

Ôn Gia Ngộ vùng biến sắc, tuy thế vẫn chộp tay Mộ Dung Bạch và lôi đi:

- Lão ca ca chỉ có mỗi bản lãnh khinh công, chúng ta nên đường thôi. Nào.

Chợt xuất hiện thêm ba nhân vật nữa và một trong số đó chính là Hàn Mai Thuyết, môn chủ Cổ Linh Môn:

- Ôn sư huynh còn mong chạy ư? Nếu muốn vậy, sao không ngoan ngoãn giao lại Thiên Không Bách Gia Động tàng đồ? Đệ sẽ độ lượng mở cho Ôn sư huynh một sinh lộ. Ha ha…

Ôn Gia Ngộ bối rối thấy rõ, dù vậy vẫn tiếp tục lôi Mộ Dung Bạch cùng chạy, miệng thì kêu thất thanh, như muốn phân minh cùng Hàn Mai Thuyết:

- Nếu còn xem ta là sư huynh. Hàn môn chủ đừng nên tin vào lời gã họ Trầm. Vì Lâm Uy Hùng làm gì có tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động để giao cho ta hoặc cho Mộ Dung Bạch? Ta không tiện lưu lại lâu, cáo từ!

Ôn Gia Ngộ quả không ngoa khi tự phụ chỉ có mỗi bản lãnh khinh công. Vì dù có vướng bận, phải mang theo Mộ Dung Bạch. Ôn Gia Ngộ vẫn nhanh chóng dùng khinh thân pháp, chấp nhận chọn lối đi vòng và cuối cùng tránh được Trầm Bích Quân – Hàn Mai Thuyết cùng hai nhân vật nữa chỉ xuất hiện với lớp Tử Diện kỳ quái che kín mặt.

Nhưng bất ngờ có tiếng Trầm Bích Quân giận dữ quát:

- Lão Ôn sao vẫn chấp nê bất ngộ? Hay ngỡ bổn Hội chỉ đến có bấy nhiêu người? Đừng mơ tưởng sẽ dễ thoát như thế.

Mộ Dung Bạch áy náy vội bảo lão Ôn:

- Lời họ Trầm quyết không chỉ dọa suông, nhất định còn nhiều những sắp đặt bất ngờ. Ơn của lão ca cứu mạng, đệ sẽ nhớ mãi. Nhưng đệ không cam lòng nhìn Ôn lão ca vì đệ chịu nhiều bất lợi. Lão ca mau thoát đi. Đệ dù lọt vào tay họ Trầm vẫn tự tin sẽ có cách tự cứu.

Ôn Gia Ngộ không nói không rằng, chỉ bất ngờ tăng nhanh cước lực và đột ngột kéo Mộ Dung Bạch lao vọt lên cao, chui mất hút vào giữa một tàng cây xum xuê rậm rạp, ẩn thân kín đáo.

Và thật ngẫu nhiên, chính lúc đó xuất hiện thêm nhiều những nhân vật mang lớp Tử Diện. Họ nhất loạt lao đến từ tứ phía và hoang mang cũng dừng lại để nhìn nhau do không còn thấy đâu nữa bóng dáng của hai kẻ đang bị họ ngỡ sẽ cùng tìm thấy cùng đắc thủ:

- Úy!! Cả hai sao đột nhiên biến mất?

- Lão họ Ôn dù thân thủ cao minh đến mấy quyết cũng không thể lẩn thoát nhanh như vậy. Huống hồ lão còn mang theo một người, là trở ngại sẽ càng thêm khó khăn cho lão họ Ôn bất tài vô dụng.

- Chớ phí lời vô ích. Tìm đi. Nhất là phải tìm cho bằng được tiểu tử Mộ Dung Bạch.

Nhìn và chờ họ tản khai dần. Mộ Dung Bạch thì thào:

- Lão ca lại giúp đệ một lần nữa. Ân tình này…

Ôn Gia Ngộ xua tay ngăn lại:

- Ta không giúp suông. Vì đổi lại, liệu lão đệ có thể hứa đáp ứng ta một việc?

Mộ Dung Bạch ngơ ngẩn:

- Lão ca ca định nói về tàng đồ?

Ôn Gia Ngộ lại xua tay:

- Đừng đề cập đến chuyện nhảm nhí đó. Vì một là quá hoang đường, có thể bảo tàng đồ không hề có thật. Và hai là dù có đi nữa ta cũng không nuôi tham vọng chiếm hữu. Nói tóm lại, chuyện ta toan nói chỉ liên quan đến mức độ thông tuệ. Đã tự lĩnh hội nhiều công phu của lão đệ.

Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:

- Lão ca ca muốn đệ chỉ điểm lại công phu Cổ Linh, đã do lão ca ca điểm chỉ nên đệ nhờ thế tự lĩnh hội?

Ôn Gia Ngộ cười cười và lắc đầu:

- Đối với mọi người, ta là phản đồ Cổ Linh Môn. Vậy luyện làm chi công phu đó chỉ khiến võ lâm đồng đạo thêm điều tiếng thị phi.

Mộ Dung Bạch phân vân:

- Hay lão ca ca đã biết họ Lâm có giao phó và nhờ đệ giúp lão lĩnh hội một công phu nên bây giờ chỉ muốn đệ phó giao cũng công phu ấy cho lão ca ca?

Chợt Ôn Gia Ngộ đặt một ngón tay lên miệng:

- Ta quyết không có ý đó. Nhưng thôi, suỵt, Hàn Mai Thuyết và họ Trầm sắp sửa tìm đến. Chúng ta đừng nói gì thêm nữa, kẻo lại gặp phiền toái.

Qua tàng cây dầy, Mộ Dung Bạch một lúc sau chợt nhìn thấy quả thật có họ Trầm và họ Hàn cũng chạy đến, đúng như Ôn Gia Ngộ tiên báo.

Họ Trầm đang dáo dác tìm quanh:

- Hẳn môn chủ vẫn đề quyết lệnh sư huynh dù khinh công cao minh đến mấy cũng không thoát? Vậy họ đâu?

Hàn Mai Thuyết bực tức đến cáu bẳn.

- Ôn lão vốn dĩ vừa vô dụng vừa kém hẳn về tâm cơ, nếu phen này để lão thoát, chỉ có thể hiểu Trầm các hạ đã quá khinh suất, không xứng với danh hiệu được các hạ tự phụ, nhận là Ngọa Long Thần Thư. Chuyện gì cũng biết và chưa thất bại bao giờ.

Họ Trầm tái mặt và hừ lạt:

- Có kém chăng chính là những trợ thủ do Hàn môn chủ đích thân chọn và đưa đến đây. Vì nếu là trợ thủ của Trầm mỗ, một kẻ vô dụng như lão Ôn Quyết không bao giờ thoát.

Hàn Mai Thuyết vụt phá lên cười.

- Nếu vậy, Trầm các hạ cớ sao vẫn khăng khăng, nhất mực đòi cùng theo chân bọn mỗ đến đây? Xin chớ quên, cũng vì quyết khám phá Sa Nhược Thổ, hầu mong thu hồi di vật Tổ sư, nên chính Hàn mỗ đã bỏ nhiều tâm huyết, nào dám phiền đến sự trợ giúp của Trầm các hạ? Thật thất lễ nếu phải tiễn chân Trầm các hạ tại đây, mời. Ha ha…

Trầm Bích Quân cũng giận dữ cười vang:

- Tốt lắm! Trầm mỗ cũng xin tạm lưu bước, chỉ mong sao Hàn môn chủ sớm toại nguyện và đừng để uổng mạng vì Sa Nhược Thổ. Và Trầm mỗ chỉ cần tìm thấy tiểu tử Mộ Dung Bạch là đủ. Cáo biệt. Ha ha..

Nhìn cả hai hậm hực tách khai, mạnh ai đi đường nấy. Ông Gia Ngộ cười cười:

- Chỉ vì lợi, cả hai dễ liên minh thì cũng vì lợi, cả hai rồi sẽ trở mặt đối đầu. Thế mới rõ tại sao võ lâm Trung Nguyên sau cả trăm năm dài suy giảm thế lực thì hiện nay tình hình vẫn chưa thây khả quan. Họa kiếp này thật chẳng biết đến lúc nào kết thúc:

Mộ Dung Bạch liếc nhìn lão Ôn:

- Từ lúc nào lão ca ca chú trọng và quan tâm đến đại cục võ lâm, một điều quá lạ so với tâm cơ bản lãnh của lão ca ca như Hàn Mai Thuyết nhiều lần nhận định?

Ôn Gia Ngộ vẫn cười cười:

- Là bất tài vô dụng, đúng không? Nhưng dù vô dụng thì ta vẫn là người của võ lâm. Nếu có tỏ ra quan tâm đến võ lâm thì cũng đâu có gì đẻ bảo là lạ?

Mộ Dung Bạch gật đầu tâm đắc:

- Đại họa sắp giáng xuống cho võ lâm, lời của lão ca ca khiến đệ không thể không thán phục.

Ôn Gia Ngộ chợt hỏi:

- Có một nhân vật gọi là Hoàng Trung Thông, lão đệ biết chăng?

Mộ Dung Bạch Giật mình:

- Sao ?

Ôn Gia Ngộ nói:

- Cũng như lão đệ, ta vì một ẩn tình nên có nhận lời họ Hoàng. Quyết đưa lão đệ đến gặp y. và đó cũng là lời khi nãy ta toan đề xuất mong được lão đệ đáp ứng. Lão đệ nghĩ sao?

Mộ Dung Bạch nhẹ nhõm:

- Thế mà đệ ngỡ họ Hoàng đã bị bại lộ hành tung và đang gặp nhiều bất lợi vì Vạn Quỷ Cung. Vậy là lão ca ca vì tìm đệ nên bất ngờ xuất hiện?

Ôn Gia Ngộ giải thích:

- Theo lời họ Hoàng thì mười phần đủ mười sinh mạng lão đệ đã hưu hỉ. Nhưng may thay gần đây ta được tin Mộ Dung gia Lục nương vẫn ráo riết truy tìm lão đệ. Ta nghĩ, lão đệ là người cát nhân thiên tướng quyết không dễ chết. Vậy nếu không chết thì lão đệ lưu ngụ ở đâu khiến Lục nương dù cố tìm vẫn không phát hiện? Ta chợt nhớ đến chỗ này, cũng là tìm hú họa thôi, may sao lại đến đúng lúc. Lão đệ đi với ta chứ?

Mộ Dung Bạch nghi ngại:

- Hàn Mai Thuyết phen này quyết tìm cách thu hồi tiểu kiếm Ngư Trường là di vật tổ sư Cổ Linh Môn. Đệ nghĩ lão ca ca vì quan tâm ắt chưa dễ bỏ đi.

Ôn Gia Ngộ nhún vai:

- Một phản đồ Cổ Linh Môn như ta thì tư cách gì tranh đoạt cùng họ Hàn? Đi thôi.

Mộ Dung Bạch lại một phen tâm đắc:

- Không tham vọng, cũng luôn xem tất cả đều là vật ngoại thân để không màng quan tâm, thái độ của lão ca ca càng khiến đệ thêm ngưỡng mộ.

Ôn Gia Ngộ thủy chung cứ cười, đồng thời lại nhẹ nhàng dùng khhinh thân pháp đưa Mộ Dung Bạch cùng đi.

“ Vút!”

Crypto.com Exchange

Hồi (1-27)


<