Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc - Hồi 038

Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc
Trọn bộ 250 hồi
Hồi 038: Ta Cũng Đánh Cược
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-250)

Tìm được khách điếm để ở, ta lệnh cho thuộc hạ đi loanh quanh gần phủ đệ Ký châu mục (tức Viên Thiệu) tìm chỗ mua nhà, không chỉ tiện đường ta tới Viên phủ, về sau Tào Tháo tới, ta cũng tiện đường. Một mình đi dạo ở Nghiệp thành một vòng, ôi, lúc trước, Vũ ca ca nghĩ hao hết tâm tư để được đi dạo Nghiệp thành này. Ta lại nhớ huynh ấy, thật là, vài năm rồi, vẫn cứ bất tỉnh, thực quá đáng, bảo ta ra ngoài, huynh ấy liền bỏ rơi ta không quản nữa.

Bảy ngày sau, ở một nơi cách chỗ Viên Thiệu nửa con phố, ta khai trương hiệu thuốc Đức Tường thứ năm. Theo quy củ cũ, ta vẫn ngồi nguyên ở tiền đường, quảng bá tên tuổi cái đã. Lần này, ta không ẩn mình như ở các thành thị khác, mà ra ý bảo bọn tiểu nhị tuyên truyền y thuật của ta ra ngoài. Muốn gặp Viên Thiệu, phải lợi dùng sở thích mời chào các loại nhân tài của tên gia hỏa này, chỉ cần ta có thanh danh tốt, sẽ khiến y chú ý tới ta.

Ở lại hiệu thuốc mười ngày, danh tiếng của ta vừa có được chút ít, không kịp đợi Viên Thiệu triệu kiến, ta phải vội vàng rời khỏi Nghiệp thành. Bởi vì, Tôn Sách đã bắt đầu tấn công Lưu Do, ta phải tới Dương Châu, bằng không, Thái Sử Từ sẽ đi theo Tôn Sách. Ta không muốn làm cho huynh trưởng kết nghĩa của mình lại chia thành hai phe.

Rời khỏi Nghiệp thành, chúng ta tuy rằng đi về hướng nam, nhưng suy nghĩ vẫn đặt trên người Vân ca ca. Vì sao? Vì sao huynh lại cố chấp như vậy? Lưu Bị khiến huynh động tâm như vậy sao? Đúng vậy, y tốt với huynh, y biết huynh có bản lĩnh, biết Công Tôn Toản chưa từng trọng dụng huynh, cho nên y mới có thể giả mù sa mưa tỏ vẻ coi trọng huynh. Ca ca ơi, huynh sao lại không nhìn thấu nhân tâm như vậy? Lưu Bị, hừ, đón Tử Nghĩa huynh về rồi, ta sẽ tới lấy mạng ngươi. Ơn tri ngộ sao? Ca ca, ta muốn để huynh nhìn thấy, ai mới là minh chủ chân chính.

Trước mặt đã tới Từ châu, Lữ Bố đã tới đây, ta có nên đi tìm Trương Liêu không? Ta không có bổn sự của Vũ ca ca, muốn kết giao với hắn cùng Lữ Bố, phải tốn nhiều tâm tư, cứ như vậy, mười ngày nửa tháng chưa đi được. Tính thời gian chỉ sợ không kịp, thôi vậy, về hãy nói.

Thuộc hạ bên cạnh thấy ta dọc đường đều rầu rĩ không vui, bọn họ cũng không dám quấy rầy. Họ không hiểu ta dẫn họ xuôi nam làm gì? Phương bắc chiến sự đang tiếp diễn, dược liệu này không dùng lại mang tới Giang Nam bán sao? Chính ta vẫn còn ngẩn ngơ nghĩ ngợi, lời dặn của Vũ ca ca vẫn còn bên tai: "Vân Như, trong những người đó, Công Cẩn cùng ta là tri âm, Bá Phù cho dù không phải huynh đệ kết bái, nhưng quan hệ chẳng khác nào huynh đệ. Muội phải đồng ý với ta, tuyệt đối không làm bọn họ bị thương. Đặc biệt, ta nhớ sai thời gian Bá Phù bị thương, muội tuyệt đối không thể lỡ lần nữa. Muội hãy cứu hắn, cứu Công Cẩn. Không được cho Tôn Quyền cơ hội nào. Nhớ lấy, nhớ lấy."

Cứu họ, cứu họ về sao sẽ thế nào? Vũ ca ca ơi, chẳng lẽ huynh không biết cứu họ, tương đương với tự mình tạo ra phiền toái sao? Chúng ta là muốn thống nhất giang sơn. Chẳng lẽ, lúc này cứu họ, sau này lại đọ sức trên sa trường? Cứu họ, như tính cách của Tôn Sách, hắn sẽ tấn công Lưu Biểu hoặc trực tiếp đánh Từ châu, lúc đó phải làm sao? Chúng ta xử lý sao đây? Vũ ca ca của ta ơi, yêu cầu của huynh thật quá khó. Lòng vô cùng không muốn làm theo lời Vũ ca ca, nhưng mà, như huynh ấy nói, ta không đi, huynh ấy sẽ đi. Dù sao nếu như huynh ấy muốn, có thể xuất hiện khống chế thân thể ta. Ôi, đi tới đâu tính tới đó vậy, chỉ mong Tôn Sách đánh không lại Kinh Châu, nếu không...

Trên đường đi thời gian trôi thật nhanh, một tháng sau, chúng ta đã tới bờ Trường Giang. Đúng thực, người trốn chạy trên bờ sông không ít, nhưng vẫn có thể tìm được thuyền qua sông. Xem ra, thời gian ta tới bờ sông sớm hơn Vũ ca ca một chút. Sang sông, ta hỏi thăm một chút, Lưu Do vừa bị Tôn Sách đánh bại tại Mạt Lăng, thuộc hạ Trương Anh, Trần Hoành bị giết, bản thân thì chạy về Dự Chương phía bắc.

Ta nghĩ một chút, nếu nói như vậy, Chu Du đã lấy được Khúc A, hợp quân cùng Tôn Sách. Thái Sử Từ khẳng định đã chiếm giữ Kính huyện. Nghĩ tới đây, ta mang theo thuộc hạ trực tiếp chạy tới Kính huyện. Chúng ta đến thật đúng lúc. Còn ở ngoài thành vài dặm, đã thấy quân đội Tôn Sách đang vây thành.

Không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ, ta để bọn họ dừng tại chỗ đợi lệnh, mình ta đi tới hướng quân doanh của Tôn Sách. Nếu nhất định phải đối mặt, vậy không cần trốn tránh, tiếp nhận bọn họ, cũng là tiếp nhận một lần khiêu chiến, ta đối với chính mình, đối với Tào Tháo vẫn có lòng tin này.

Thấy ta đến gần, binh sĩ Tôn Sách khẩn trương chạy tới: "Ngươi là ai?"

Ta mỉm cười: "Ta tên Triệu Như, đặc biệt tới gặp Tôn tướng quân, xin thông báo giùm." Binh lính nhìn ta, sửng sốt một chút rồi đi vào.

Chỉ chốc lát sau, một tiểu binh đã chạy tới, nhìn ta đánh giá: "Là ngươi muốn gặp tướng quân nhà ta sao?" Một chút lễ phép cũng không có.

Ta nhìn hắn, trong lòng hừ lạnh: "Không sai, hắn có gặp không?"

"Hừ, đi theo ta, thành thật một chút."

Ta tức khí, thật muốn xoay người bỏ đi, nghĩ một hồi lại thở dài, đi theo sau hắn vào quân doanh. Vào tới lều trại, trong trướng có mười mấy người, thấy ta vào, ánh mắt đa số đều nhìn ta, chỉ có hai người, một người ngồi ở phía sau án kỷ, đang nói gì đó, một người ngồi ở ngoài xoay lưng ra cửa lều, tựa mình lên trên án kỷ, đang đọc gì đó. Sau khi ta vào, liền đứng ở đó, cũng không nói chuyện, lạnh lùng nhìn hai người ngồi bên án kỷ. Có lẽ cảm giác được không khí trong trướng lập tức yên tĩnh, hai người ngừng lại, thẳng người nhìn ra trướng.

Lúc này ta mới cẩn thận đánh giá bọn họ: người ngồi sau án kỷ, mặt sáng như trăng, ngũ quan rõ ràng, trán rộng, lông mày đen mà thanh tú, vừa dày vừa sâu; hơn nữa đôi mắt có thần; mũi thẳng, miệng không lớn, nhưng bờ môi rõ nét; toàn thân toát ra một loại bá khí, hắn chắc chắn là Tôn Sách. Người ngồi cạnh án mây so với hắn thanh tú hơn nhiều, hắn thân hình mảnh dẻ, khuôn mặt trái xoan, sắc mặt trắng trẻo, cũng mắt hai mí, lông mi so với Tôn Sách còn dày hơn, làn môi ửng hồng, trên người có một loại khí phái văn nhã, tuy rằng mặc giáp trụ, nhưng thần thái phiêu dật vẫn vô tình hiển lộ. Khiến ta chú ý chính là đôi bàn tay vừa thu hồi lại trên án kỷ, năm ngón tay trắng muốt thon dài, hắn chính là Chu Du. Quả nhiên là hai mỹ nam tử.

Lúc ta đánh giá bọn họ, họ cũng nhìn ta. Tôn Sách cao thấp nhìn ta trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi: "Là ngươi muốn gặp ta sao? Ngươi là ai? Gặp ta có chuyện gì?" Khẩu khí không lạnh không nóng.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nghe tiếng Giang Đông Tiểu bá vương Tôn Sách, Tôn Bá Phù là nhân trung chi long, khinh tài trượng nghĩa, hào sảng chân thành. Hôm nay vừa gặp, hừ, khiến tại hạ hiểu được đạo lý không nên nghe người khác nói nhiều!"

Không chỉ có Tôn Sách, người trong trướng đều sửng sốt. Chu Du lúc này đã định thần lại, bắt đầu nhìn thẳng vào ta. Một lúc lâu sau, Tôn Sách cười khẽ một tiếng, ánh mắt uy hiếp nhìn ta: "Vậy Sách xin hỏi, trong mắt ngươi ta vì sao lại là loại người ấy?"

Ta không hề e ngại cùng hắn nhìn lại: "Theo ta thấy, tướng quân chẳng qua là hạng người không coi ai ra gì, ngạo mạn vô lễ." Trong trướng có tiếng mắng chửi. Chu Du vẫn không nói gì.

Tôn Sách hừ lạnh một tiếng: "Là ai mới là kẻ ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì? Ngươi tới xin gặp ta, vô lễ, bất kính, trong trướng khinh người, nói năng lỗ mãng, lại còn nói ta vô lễ sao?" Chẳng ai thích bị người khác quở trách.

Ta cười hì hì: "Vậy sao? Hóa ra tướng quân chưa nghe nói tới việc chiêu hiền đãi sĩ sao? Ta tới đây, thật lòng cầu kiến, ngài không ra ngoài doanh nghênh đón, đã là cử chỉ thất lễ, thôi coi như thông cảm cho ngài quân vụ trong người; lúc ta vào doanh trướng, ngài lại nhìn như không thấy, chỉ lo nói chuyện, chẳng phải là người không coi ai ra gì? Ta vào lâu vậy, ngài chưa từng cho mời khách ngồi, không những để ta đứng ở chỗ này, lên tiếng hỏi thăm, mà còn giống như thẩm vấn tội phạm, chẳng lẽ không phải người ngạo mạn vô lễ? Đây chính là đạo đãi khách của ngài?"

"Ngươi...." Tôn Sách ban đầu nổi giận, lại ngồi xuống. Mọi người trong trướng đều không nói gì, nhất thời vô cùng yên tĩnh. Một lát sau, Tôn Sách cười lớn: "Đúng, ngươi nói rất đúng, là Sách vô lễ. Người đâu, dẫn tiên sinh vào chỗ ngồi."

Ta cũng cười, hào kiệt chính là không giống với người thường. Đợi tiểu binh lấy đệm ra, ta cũng không khách khí, tự nhiên ngồi xuống. Chu Du cũng ngồi đối diện với ta, lúc này hắn mới nói: "Tiên sinh có thể nói rõ ý định tới đây chưa. Tiên sinh là người phương nào, tới đây có gì chỉ bảo?"

Ta cười khẽ một tiếng: "Tại hạ họ Triệu tên Như, là một thương nhân, ta tới đây muốn cùng Tôn tướng quân cùng bàn chuyện làm ăn."

Nghe ta nói xong, trong trướng nhiều người lập tức lộ ý khinh bỉ, thần sắc Chu Du cũng thoải mái hơn một chút. Ta nhìn Tôn Sách, hắn cũng như vậy, thần thái không còn tập trung như lúc nãy. Đúng vậy, thời đại này, địa vị thương nhân thấp kém, nhiều người xem thường. Ta cũng không nói gì, chờ bọn hắn nói trước.

Tôn Sách khẽ thở dài một tiếng: "Ngươi buôn bán cái gì?" Trong lời nói có mùi vị đáng tiếc rất rõ ràng.

Ta cười cười: "Triệu Như là thương nhân buôn dược liệu."

Tôn Sách lại than: "Ta trong quân cũng cần một ít thuốc trị thương, ngươi có thể..."

Ta không đợi hắn nói xong liền ngắt lời: "Như tới đây không phải để bán thuốc, mà muốn cùng tướng quân làm một vụ buôn bán khác."

Tôn Sách ồ một tiếng: "Nếu như vậy, không biết ngươi muốn cùng ta buôn bán cái gì?" Ngữ khí đã rất nhạt nhẽo, hắn đã mất kiên nhẫn rồi.

Ta lại không nhanh không chậm nói: "Có quan hệ tới việc buôn bán mạng người, chỉ không biết tướng quân có hứng thú hay không."

Tôn Sách lên tinh thần: "Mạng ai?"

Ta nhìn hắn, phun ra một tiếng chắc nịch: "Ta."

Hả?! Tôn Sách nhìn Chu Du, nhất thời mù mờ.

Ánh mắt Chu Du nhìn ta thật linh lợi: "Tiên sinh chuẩn bị buôn bán cái này như thế nào?"

Ta cười ảm đạm: "Ta tới nơi này là muốn cùng Tôn tướng quân đánh cược. Nhưng mà trước khi đánh cược, ta muốn dựa vào thái độ làm người của Tôn Tướng quân, để xem mạng ta có thể lưu lại hay không."

Tôn Sách lại càng kỳ quái: "Dựa vào thái độ làm người của Sách xem mạng của ngươi? Xem như thế nào?"

Ta nói: "Nếu như Tôn tướng quân là một tiểu nhân xấu xa, mạng ta hôm nay đành để lại trong quân doanh; nếu Tôn tướng quân quả thật như lời người ta nói, là một đại trượng phu, anh hùng hào kiệt, hôm nay ta có thể rời khỏi nơi này, vào trong Kính huyện."

Tôn Sách nghe xong, nghĩ một chút: "Thì ra, ngươi muốn vào thành. Nhưng mà, Sách cho ngươi vào thành hay không, có quan hệ gì với thái độ làm người của Sách đâu?"

Ta nhìn hắn, nói: "Bởi vì, ta vào thành để cứu một người rời khỏi nơi này."

Chu Du lập tức hỏi: "Ngươi cứu ai?"

Ta quay đầu lại nhìn hắn: "Thái Sử Tử Nghĩa."

Thanh âm của ta không nhanh không chậm, nhưng vừa nói ra, toàn cục đều ngây người.

Chu Du sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao cứu hắn?"

Ta không nhìn hắn nữa, mà nhìn Tôn Sách chằm chằm: "Ta là đệ đệ huynh ấy, là huynh đệ kết nghĩa. Huynh ấy là Tam ca, huynh trưởng gặp nạn, đương nhiên ta phải cứu." Bên cạnh có người lập tức rút kiếm khỏi vỏ, chĩa vào ta.

*****

Không để ý tới vũ khí đang chĩa vào, ta nhìn Tôn Sách tiếp tục nói: "Nếu như tướng quân là một tiểu nhân xấu xa, hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này, hoặc tướng quân có thể trói ta lại, trực tiếp uy hiếp huynh trưởng; nếu như tướng quân là một anh hùng hào kiệt, sẽ thả ta tiến vào Kính huyện. Có điều, nếu ta vào được thành, sẽ cứu được Tam ca rời khỏi đây, về nhà, tướng quân sẽ không thể báo được mối thù ở Thần Đình."

Tôn Sách nhìn ta, phất tay cho bộ hạ cất binh khí lui xuống, sau đó nói: "Xem ra, ngươi cũng rất nghĩa khí. Ngươi có nắm chắc từ trong bao vây của đại quân, cứu được Thái Sử Tử Nghĩa đi không? Hừ, ta cũng không giết ngươi, càng không trói ngươi đi uy hiếp Thái Sử Từ, cứ giam giữ ngươi ở đây, sau khi phá thành, ta giam luôn cả Thái Sử Tử Nghĩa, ngươi làm thế nào được?"

Vậy sao? Ta cười ha hả: "Ta cùng với ca ca lúc kết bái, từng nói không cầu cùng năm sinh tháng sinh, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng; huống hồ, ta đã đáp ứng nghĩa mẫu, sẽ tới đây đón huynh trưởng về nhà sum họp. Hôm nay, nếu tướng quân không thả ta vào thành, ta không thể hoàn thành lời thề, không thể làm một đứa con tận hiếu. Không thể thực hiện lời hứa, không thể làm tròn đạo hiếu, chẳng có mặt mũi nào sống trên thế gian." Vừa nói, ta vừa lật tay, đem trủy thủ trong áo nắm trong tay, đặt lên ngực: "Ta sẽ dùng cái chết, để trọn tình mẫu tử, huynh đệ."

Lúc này, không chỉ có Tôn Sách, cả Chu Du ở bên, cùng bốn năm người nữa đều đứng lên.

Tôn Sách nhìn ta chằm chằm, ta cũng nhìn hắn: "Tướng quân muốn giam giữ ta, không có khả năng. Cho nên, ta mới nói, ta muốn dùng thái độ làm người của tướng quân để xem xem tính mệnh bản thân ta sẽ thế nào!"

Tôn Sách cau mày, nhìn ta không nói được câu nào. Ta cũng không nói gì, nhưng nắm chặt chủy thủ. Vũ ca ca, Tôn Sách đúng như lời huynh nói, là một hào kiệt quang minh lỗi lạc sao?

Thời gian từng chút trôi qua, trong doanh trướng không khí bắt đầu nặng nề, lòng bàn tay ta mồ hôi túa ra. Tôn Sách vẫn cau mày nhìn tay ta, Chu Du lại ngồi xuống, cúi đầu tự hỏi gì đó, trên mặt biến đổi không ngừng.

Lại qua một hồi thật lâu nữa, Tôn Sách ngẩng đầu hỏi ta: "Ngươi mới vừa nói, muốn cùng ta đánh cược, cược cái gì?"

Ta nhìn hắn: "Nếu ngài thả ta vào thành, ta cho ngài ba ngày để bắt được huynh trưởng. Nếu ngài có thể bắt được huynh ấy trong thời gian ba ngày, ta sẽ để huynh trưởng theo ngài; nếu không bắt được huynh trưởng, vậy thả huynh ấy đi, thế nào?"

Tôn Sách lại nhìn ta nửa ngày mới nói: "Can đảm lắm. Dám dùng tính mệnh chính mình cứu nghĩa huynh, chính là nghĩa sĩ. Người như ngươi nếu chết ở đây, thiên hạ anh hùng chẳng phải sẽ coi khinh Tôn Sách, Thái Sử Từ kia cũng không có khả năng để ta sử dụng, ta đồng ý đề nghị của ngươi. Nhưng mà, ta muốn ngươi đồng ý, nếu trong vòng ba ngày, ta bắt được huynh đệ các ngươi, huynh đệ các ngươi hai người đều phải về dưới trướng ta, thế nào?"

Ta cười ha hả: "Triệu Như, chẳng qua là một người yếu đuối, bị ngài bắt có gì khó? Ta sẽ không trốn, ta sẽ không trốn. Ngài thả ta vào thành, buổi trưa ngày mai, ta sẽ tự mình nghênh đón các ngài vào. Ba ngày này, ta sẽ ở bên cạnh các ngài, hoặc là mặc cho các ngài bỏ tù xử trí, cũng tương đương một con tin còn gì."

Tôn Sách vỗ án đứng dậy, cười to nói: "Đúng là một nghĩa sĩ. Buổi trưa ngày mai, Sách sẽ chờ ngươi."

Ta cười đứng dậy: "Nếu vậy, hôm nay Triệu Như vào thành đã. Thuộc hạ của ta còn ở bên ngoài, có thể theo ta vào không?"

Tôn Sách gật đầu: "Cứ như ngươi muốn."

Chu Du cũng sửng sốt: "Ngươi thật sự là một thương nhân sao?"

Ta nhìn hắn cười: "Không sai. Ta cũng thường nghe, Chu tướng quân cầm ý tuyệt đỉnh, ngày mai, ta xin lĩnh giáo. Cáo từ." Rời khỏi lều trại, ta mang theo thuộc hạ hướng cửa thành đi đến. Mồ hôi đã ướt sũng nội y.

Nhìn thấy chúng ta một nhóm rời đi, Tôn Sách thở dài: "Thái Sử Tử Nghĩa có huynh đệ như vậy, thật khiến người khác hâm mộ."

Chu Du cũng cười: "Bá Phù, huynh thực sự nắm chắc sẽ bắt được Thái Sử Từ kia sao?"

Tôn Sách nhìn hắn lắc đầu: "Ta không thể không đáp ứng hắn. Nhân vật như vậy, nếu làm tổn hại, thế nhân nhìn chúng ta thế nào?"

Chu Du nói: "Hôm nay cứ theo kế hoạch hành động mới được, dù sao huynh cũng không hứa trước trưa mai sẽ không công thành. Nếu tối nay có thể bắt giữ huynh đệ hắn chẳng phải càng tốt sao?"

Tôn Sách cúi đầu ngẫm lại: "Đúng vậy. Có điều, các ngươi để ý, chớ làm hắn bị thương. Ra mệnh lệnh, nếu Triệu Như bị bắt, không được thương tổn hắn. Ôi, nếu tối nay không thành, ba ngày ước hẹn, mọi người hãy cố hết sức." Ai nấy đều cười khổ.

Lại nói, ta mang theo thuộc hạ đến cửa thành, cho bọn họ tiến lên hô lớn: "Người trong thành nghe đây, chúng ta là người nhà Thái Sử tướng quân, đặc biệt tới gặp, mau mở cửa thành."

Thái Sử Từ nghe báo, chấn động, vội vàng lên thành nhìn: "Tử Vân, đệ... sao đệ lại tới đây? Mau mở cửa thành."

Ta đi vào gặp Thái Sử Từ cười nói: "Tam ca, hì, đệ đã nói sẽ tới cứu huynh, thế nào? Không nghe lời đệ, chịu thiệt chưa!"

Thái Sử Từ dậm chân: "Ngoài thành đã bị đại quân vây khốn, đệ tới đây chịu chết sao?"

Ta cười: "Làm gì có, đệ sẽ không chết, ca ca cũng không. Đệ từ chỗ Tôn Sách tới. Hì, huynh đừng hỏi vội, chúng ta vào phủ hãy nói." Không đợi hắn hỏi, ta lôi hắn đi.

Vào phủ nha, ta đem chuyện trong quân doanh của Tôn Sách nói lại hết thảy: "Cho nên, ca ca nhất định phải nghe lời ta, như vậy, chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây."

Lúc ta nói, con mắt Thái Sử Từ cứ trợn tròn, cuối cùng mới nói: "Ngươi, lá gan của ngươi thực quá lớn! Trời ạ, nếu Tôn Sách giam giữ ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn chết hay sao?"

Ta cười: "Đệ biết hắn sẽ không làm thế. Hiện tại, ca ca cứ nghe theo sắp xếp của đệ đi."

Thái Sử Từ nhìn ta cười khổ: "Ngươi thật sự nắm chắc sao? Ba ngày, Kính huyện cũng không lớn, ba ngày, ngươi để ta ở trong này trốn ba ngày, không bằng để ta lao ra, chết trận thôi mà!"

Ta cười ha ha: "Tại sao phải trốn ở đây? Đệ có nói huynh phải trốn ở đây đâu!"

Thái Sử Từ lại trợn mắt: "Đệ..."

Ta cười: "Nghe lời đệ, được không?" Thái Sử Từ rốt cục gật đầu.

Buổi tối, không ngoài dự tính, Trần Vũ thật sự dẫn người tới phóng hỏa, vừa vặn chúng ta đã sớm có chuẩn bị. Ban ngày ở chỗ Tôn Sách sở dĩ ta không đề cập chuyện hắn không được công thành, chính là muốn bọn họ giữ nguyên kế hoạch tới phóng hỏa, cùng ta đấu trí, Chu Du, ngươi thua thôi.

Ta nhìn Trần Vũ cười nói: "Tôn Tướng quân vội quá, ta cùng hắn tính cược từ ngày mai, tối nay các ngươi đã làm, ban đêm khổ cực vậy. Tối nay, tạm thời ủy khuất tướng quân, ngày mai để ta ra đón Tôn tướng quân vào thành, rồi sẽ thả tướng quân." Trần Vũ cúi đầu cười khổ.

Sai người giải Trần Vũ đi, ta nhìn Thái Sử Từ cười: "Thế nào, đệ nói không sai chứ. Tam ca yên tâm mà đi. Từ buổi trưa ngày mai mà tính, ba ngày sau, qua trưa hãy trở về."

Thái Sử Từ nhìn ta, gật đầu: "Được, ta nghe lời đệ. Tử Vân, đệ cũng chú ý một chút." Ta cười: "Tam ca yên tâm, đệ tuyệt đối có thể đối phó Tôn Sách."

An bài mọi chuyện thỏa đáng, ta nhìn Tôn Sách xôn xao thu binh hồi doanh, trong lòng buồn cười, căn dặn binh lính thủ thành không cần khẩn trương quá mức, tối nay không có chuyện gì nữa. Ngày mai theo ta phân phó, buổi trưa mở cửa thành là được. Bản thân ta về phủ nha nghỉ ngơi.

Buổi trưa ngày hôm sau, ta đúng giờ ra mở cổng thành, đứng ở cửa, nhìn Tôn Sách do dự hồ nghi đi tới, ta thấy buồn cười, tiến tới nghênh tiếp: "Tôn tướng quân, ta đã sai người sắp xếp một mâm cỗ ở phủ nha, không biết tướng quân có muốn tham gia hay không? Đương nhiên ta cũng biết, các vị tướng quân đi theo ngài đều có việc trong người, ta cũng không miễn cưỡng."

Tôn Sách cười khổ: "Tiên sinh đúng là to gan. Được, Sách sẽ theo tiên sinh đi. Người đâu, tiếp quản việc phòng thủ, đóng cửa thành." Ta nhún vai, tùy sao cũng được. Ta đi trước dẫn đường, đoàn người đi tới hướng phủ nha.

Tôn Sách mặc dù là người hào sảng, thủ hạ của hắn lại rất cẩn thận, khám xét trong ngoài phủ nha mấy lần mới báo lại: "Tướng quân, bên trong không có ai, có điều, chiến mã cùng binh khí đều đủ." Ta đứng ở cửa, không nói gì, nhìn thấy bọn họ lăn qua lăn lại, trong lòng buồn cười.

Tôn Sách lắc đầu không nói, cất bước đi vào. Chu Du cũng thở dài: "Các ngươi thật... Ôi." Chắc là đem chữ đần thu lại. Ta trong bụng cười thầm. Bọn họ đều đi theo Tôn Sách vào, ta để ý thấy Trình Phổ không theo, chắc là ở bên ngoài canh chừng rồi.

Đợi sau khi bọn người Tôn Sách nhập tiệc rồi, ta cười nói: "Tướng quân có cần phái người kiểm tra một chút rượu và thức ăn không, đề phòng ta hạ độc ở trong."

Tôn Sách có chút xấu hổ: "Cái này vì song phương giao chiến, bọn họ cũng tận trách mà thôi."

Ta cười cười, không thèm nhắc nữa, phất tay cho hạ nhân rót rượu, mang thức ăn lên. Chu Du từ lúc vào thành, liền nhìn ta chằm chằm, đến bây giờ vẫn vậy, khiến ta có đôi chút khẩn trương, sợ hắn nhìn ra ta là nữ tử, nhưng mà, thấy ánh mắt hắn vô cùng cảnh giác cùng khó hiểu, cũng không phải là tò mò.

Ta nâng chén cười nói: "Triệu Như trước tiên chúc mừng Tôn tướng quân lấy được nửa giang sơn Dương châu, chúc ngài sớm định Giang Đông, đạt thành bá nghiệp."

Tôn Sách cười lớn nâng chén, một hơi cạn sạch: "Được, cảm tạ lời tốt của tiên sinh. Có điều, Sách hy vọng có thể cùng tiên sinh hưởng công lao này."

Ta cũng cười: "Vẫn còn phải xem khả năng của tướng quân trong ba ngày này. Đúng rồi, tại hạ tên chữ Tử Vân, nếu tướng quân không chê, gọi ta Tử Vân là được."

Tôn Sách cười: "Vậy ta không khách khí nữa. Ta thấy Tử Vân ngươi tuổi cũng không lớn lắm, ngươi là người phương nào, sao lại cùng Thái Sử Từ kết nghĩa huynh đệ?"

"Ta là người Thường Sơn, năm nay mười lăm tuổi. Ta cùng Tam ca là có duyên, Triệu Như hiểu sơ y thuật, khám bệnh cho nghĩa mẫu, nhận nghĩa mẫu trước khi quen biết Tam ca." Mọi người đều sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tuổi ta nhỏ như vậy.

Tôn Sách thở dài: "Không ngờ ngươi vẫn còn là một hài tử. Nhưng mà, cũng là người nghĩa khí, vì huynh trưởng, tình nguyện một mình mạo hiểm, ngươi thật sự không sợ ta giết ngươi sao?"

Ta cười lớn: "Tướng quân là nhân vật như thế nào chứ? Làm gì có loại hành vi tiểu nhân như vậy? Trừ phi, ngài không muốn đạt thành nghiệp lớn." Mọi người có mặt đều gật đầu.

Rượu đã qua ba tuần, ta không thể uống rượu nhiều, hiện tại cũng chỉ ân cần mời mọc mà thôi. Chu Du ngồi đã nửa ngày, cuối cùng lên tiếng: "Triệu Tử Vân, ngươi thật sự là một thương nhân?"

Ta nhìn hắn cười: "Không sai, Triệu Như chính thương nhân. Ta chủ yếu kinh doanh dược liệu, đương nhiên còn mấy thứ khác. Nói tới đây, Triệu Như thấy trong quân các ngài có nhiều người bị thương tích, nếu không chê, trong ba ngày này, ta có thể làm đại phu xem bệnh giúp."

Chu Du lắc đầu: "Ngươi gan dạ sáng suốt, lại chỉ làm một thương nhân, ta không tin."

Ta cười ha hả: "Chu tướng quân có phải xem thường người làm buôn bán không? Tướng quân cũng biết, làm một thương nhân thành công, chưa chắc đã dễ dàng hơn làm một tướng quân thành công. Không chỉ phải có gan dạ sáng suốt, còn phải có con mắt nhìn thiên hạ, có trí tuệ hiểu rõ thế cục, càng phải biết cách phân tích, phải có năng lực quan sát cái gì lấy hay bỏ, nếu không, một lần làm không tốt, không thu hồi nổi vốn."

Chu Du cười: "Vậy sao? Nếu người có bản sự như vậy, cần phải ra làm đại sự, sao lại chỉ làm một người bán dạo, quá đáng tiếc. Có điều, ngươi nếu nói thế, chắc cũng có bản sự đó?"

Ta cười, vậy cho ngươi xem bản sự của ta, xem ngươi nói sao: "Không sai, Triệu Như tự nhận có khả năng đó. Nếu không, tối hôm qua Trần tướng quân vào thành không phải đã đắc thủ sao?"

Tôn Sách cùng Chu Du liếc mắt nhìn nhau, Tôn Sách nhân tiện nói: "Không biết trần Vũ Tướng quân hiện tại có sao không?"

Ta cười: "Vừa rồi đã cho người mời Trần tướng quân tới đây, Bá Phù tướng quân cứ yên tâm. Tướng quân, ngài vội vã quá. Còn nữa, hiện tại tướng quân đã hạ lệnh đóng cửa thành, không ai được xuất nhập, ngài có thể gọi quân mai phục ở đông thành trở về không? Ta biết y thuật, biết Giang Nam ẩm ướt, người trong hoàn cảnh này, mai phục tại chỗ đã lâu, dễ sinh bệnh."

Ta nói hết câu, mọi người trong phòng đều ngây người. Tôn Sách cùng Chu Du đều nhìn ta chằm chằm. Ta cười: "Các vị tướng quân không cần nhìn ta như vậy. Triệu Như đã nói rồi, ta là một thương nhân thành đạt mà."

Tôn Sách đột nhiên nói: "Tử Vân, xem ra người của ngươi không đơn giản, làm sao ngươi biết cửa đông có mai phục?"

Ta cười: "Đơn giản vô cùng, các ngài tin hay không cũng được. Tướng quân nếu vì vậy mà giết ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Về phần mai phục ở cửa đông, ngày hôm qua xem thần sắc tướng quân đã biết, ngài nhất định phải bắt giữ huynh đệ ta hai người. Vốn chúng ta ước hẹn trong ba ngày, nhưng đêm qua tướng quân còn phái người vào thành phóng hỏa, mục đích là gì đây? Lại nhìn tướng quân vây thành, ba mặt đều chặt, một mặt thả, tất nhiên là có mai phục. Vốn định phóng hỏa nhiễu thành, tiếp theo dồn huynh đệ chúng ta ra đông môn, phải không? Đây chính là phân tích sự việc, hiểu được nên lấy hay bỏ mà ta nói."

Tôn Sách thở dài: "Ngươi có mưu lược như vậy, Sách không nắm chắc bắt được huynh trưởng ngươi."

Ta càng không ngừng cười: "Tướng quân vẫn có cơ hội. Chỉ cần cột ta vào cửa phủ, huynh trưởng ta nhất định sẽ đến, sao hả?"

Tôn Sách nhìn ta cười lớn: "Ngươi muốn biến Sách thành tiểu nhân sao?"

Ta cũng cười: "Không phải. Ta sợ tướng quân lúc chúng ta đi rồi hối hận không kịp."

Tôn Sách cười ha ha: "Sách dứt khoát không hối hận. Nhưng mà, Sách thật sự hy vọng có được ngươi. Tử Vân, Sách tự phụ mình biết cách đãi người, huynh đệ ngươi có thể theo ta, ta tất không phụ các ngươi." Hắn phản công rất nhanh, chẳng trách Vũ ca ca tôn sùng hắn như vậy.

Ta nhìn hắn cười: "Triệu Như không có loại suy nghĩ này. Ta buôn bán rất tốt, không muốn làm quan. Đương nhiên, nếu lần này ta thua cược, sẽ cố hết sức mọn."

"Được, Tử Vân cũng là người sảng khoái. Sách dù không được ngươi tương trợ, cũng không muốn làm kẻ địch của ngươi, ngươi và ta kết giao bằng hữu, thế nào?"

Ta nhìn hắn cười ồ: "Kết giao cũng được. Nhưng mà, tướng quân có ý đó thật không? Ta và ngài mới gặp nhau hai lần, huống hồ trước mắt còn đang là đối địch, tướng quân tùy tiện muốn làm bằng hữu của Như, không sợ ta sẽ tổn thương ngài sao?"

Tôn Sách cười lớn: "Tử Vân, ngươi lừa ta sao. Người vì huynh trưởng kết nghĩa có thể lấy cái chết để tương trợ, lại là hạng người đâm sau lưng người khác sao? Ta không tin." Quả nhiên với người khác không có phòng bị.

Ta thở dài, nếu Vũ ca ca coi trọng ngươi như vậy, ta biết ngươi thật sự là một hảo hán, bằng hữu này nhất định phải có rồi: "Tướng quân thật là người thẳng thắn nhiệt thành. Triệu Như tuy không thể cùng tướng quân chung đường, cũng nhất định làm bằng hữu với ngài."

Tôn Sách nghe được mừng rỡ, nâng chén nói: "Như vậy, ta và ngươi uống cạn chén này." Ta cũng không khách khí nữa, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Buông chung rượu xuống, ta nhìn Tôn Sách nói: "Ngài đã là huynh đệ, Triệu Như vô lễ, gọi ngài là Bá Phù huynh." Tôn Sách gật đầu, ta nói tiếp: "Mặc kệ lần này chúng ta đánh cược kết quả thế nào, ta đều xin Bá Phù huynh đồng ý, ta muốn đưa huynh trưởng về nhà gặp mẫu thân."

Tôn Sách cười to: "Nếu ta thua, các ngươi có thể rời đi; nếu Sách thắng, sao có thể để các ngươi làm người bất hiếu?"

Ta gật đầu, thái độ làm người của ngươi đúng là không tệ, nếu vậy, ta cho ngươi một câu đề tỉnh vậy: "Triệu Như tuy rằng cùng Bá Phù huynh gặp nhau gần nửa ngày, nhưng biết Bá Phù huynh là người tính tình sảng khoái. Ta và huynh nếu là bằng hữu, ta phải có lời thật lòng. Bá Phù huynh, huynh cũng biết tục ngữ nói: quân tử hảo cầu, tiểu nhân nan phòng. Huynh dễ dàng tin người khác mà không phòng bị, tính cách quá vội vã mà ít mưu kế, đây gọi là hữu dũng vô mưu, có ngày sẽ bị tiểu nhân ám toán. Như hôm nay chẳng hạn, ta cùng huynh chưa tới nửa ngày duyên phận, huynh lại yên tâm cùng ta uống rượu. Nếu ta là kẻ lòng dạ khó lường, hạ độc trong ly rượu của huynh thật sự quá dễ dàng. Thế gian nhiều tiểu nhân, thiếu quân tử, tục ngữ đã nói, người bên cạnh không thể tin hoàn toàn, huống chi người còn chưa biết? Mong Bá Phù huynh nhớ lấy, gặp người phải nghi kỵ ba phần rồi mới dùng, gặp chuyện phải nghĩ trước nghĩ sau, không thể một mình mạo hiểm."

Nghe xong lời nói chân thành của ta, sắc mặt Chu Du dịu xuống, hắn gật đầu theo. Chắc hắn cũng hiểu rõ khuyết điểm của Tôn Sách. Trái lại Tôn Sách biểu hiện hoàn toàn không cho là đúng, nhìn ta cười: "Nghe Tử Vân nói một hồi, Sách kết giao bằng hữu như ngươi, thật may mắn." Ta cũng chỉ biết âm thầm thở dài.

Mọi người uống thêm một lúc nữa, Chu Du nhìn ta cười nói: "Vừa rồi, Tử Vân nói làm một thương nhân thành công, còn phải có mắt nhìn thiên hạ, có trí tuệ hiểu rõ thế cục, ta muốn hỏi, ngươi thấy thế cục ngày nay thế nào?"

*****

Ta nghe xong sửng sốt, đảo mắt nghĩ một hồi mới cười nói: "Xem ra, Công Cẩn tướng quân muốn kiểm tra ta? Ta cũng không khách khí nữa. Ngày nay sau khi trải qua loạn Đổng Trác, thiên hạ đã tan thành từng mảnh nhỏ, thê thảm không nỡ nhìn. Trung Nguyên đại loạn, các lộ chư hầu có thế lực đều vì lợi ích cá nhân gây chiến tranh không ngừng, Trung Nguyên lúc này là một cuộn tơ rối, ai vướng vào, đều không dễ thoát thân. Trái lại, Giang Nam còn đỡ, loạn Hoàng Cân ở đây không chịu ảnh hưởng lớn, nhưng mà trong loạn thế, nơi này cũng không được yên ổn. Phiến loạn ở Giang Nam tuy không nhiều, nhưng nạn trộm cướp lại không ít. Muốn chiếm được nơi này, triệt để thu phục, không mất vài năm e rằng không thể. Kinh châu Lưu Biểu cũng nhân cơ hội củng cố địa bàn, người khác nếu muốn ở đó nhúng tay vào, cũng không phải chuyện dễ dàng. Ích châu và Quan Đông hiện giờ chưa có người đủ năng lực cùng thời gian quản lý. Bá Phù huynh cùng Công Cẩn tướng quân muốn mở rộng sang đó, ta khuyên các ngươi trước tiên bình định Giang Đông đã, ổn định rồi hãy nói. Nóng vội sẽ bỏng miệng không ăn được." Chờ lúc các ngươi ổn định Giang Đông, chúng ta cũng đã ổn định xong phương bắc.

Chu Du thở dài: "Ngươi quả nhiên lợi hại. Làm thương nhân thực sự thiệt thòi cho ngươi, Tử Vân nên nghĩ tới chuyện lưu lại đây đi!"

Ta nhìn hắn: "Lời Công Cẩn tướng quân có phải muốn uy hiếp Triệu Như? Ta tuổi còn nhỏ, nhưng không sợ đâu."

Chu Du nhìn ta: "Nếu như tương lai ta và ngươi là địch, ta sẽ không thủ hạ lưu tình."

Ta nhìn hắn cười: "Được, nếu như có ngày ta và ngươi trở thành kẻ địch, Như cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

Tôn Sách thở dài: "Tử Vân, ngươi cứ thẳng thắn nói thật đi, chẳng lẽ Sách khiến ngươi chướng mắt sao? Sao ngươi lại không đồng ý ở lại?"

Ta nhìn hắn: "Bá Phù huynh, huynh cũng là hào kiệt đương thời, ta làm sao lại thấy chướng mắt được? Chẳng qua ta đã quen nhàn vân dã hạc, không muốn chịu hạn chế. Hiện tại tuổi ta còn nhỏ, làm thần tử của người khác không phải bản tính của ta."

Tôn Sách nhìn ta chằm chằm: "Vậy về sau thì sao? Ngươi có bằng lòng hay không?"

Ta nhìn hắn: "Không biết. Đến lúc ta chơi đủ rồi, có lẽ sẽ nguyện ý góp sức cùng người khác, hồ đồ nhận một chức quan nhỏ nào đó. Hiện tại, không biết." Ta lúc này không có chức quan, hì, không tính là nói dối bạn bè.

Tôn Sách lắc đầu, không nói. Thấy mọi người đều không còn lời nào để nói, Chu Du cười: "Hôm nay dừng lại thôi, Tử Vân tiên sinh có thể theo chúng ta cùng nhau đi nghỉ không?"

Ta cười: "Đương nhiên, ta hôm qua đã nói, trong ba ngày này, ta nguyện ý làm con tin. Hiện tại các vị đã làm chủ nơi này, ta ở đâu đều nghe lệnh các vị."

Chu Du cười hắc hắc: "Nếu như vậy, ủy khuất ngươi đến ở cùng ta, sao hả?"

Ta sửng sốt, khẩn trương nói: "Chuyện này, ta không có thói quen cùng người khác chung phòng. Tướng quân nếu lo lắng, ngươi cứ sắp xếp người trông giữ chỗ ta ở là được."

Tôn Sách nghe cười lớn, chạy tới nắm chặt tay ta: "Chúng ta sao có thể làm chuyện đó, ta và ngươi cùng đi dạo trong thành một chút đi." Sức ngươi thật mạnh, ta chỉ biết đi cùng.

Cùng Tôn Sách sánh vai đi dọc ngã tư đường ở Kính huyện, bởi vì chiến tranh, hiện tại mọi nhà hình như đều đóng cửa. Thỉnh thoảng lại có quân nhân gõ cửa một số nhà hỏi thăm cái gì đó. Ta nhìn qua chỉ biết, bọn họ nhất định đang tìm kiếm Thái Sử Từ. Hừ, tưởng ta là trẻ con ba tuổi chắc? Lại dùng phương pháp này? Trình Phổ nhìn thấy chúng ta đi tới, hắn dùng mắt ra hiệu, khẽ lắc đầu. Bên kia có người chạy lại, ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó. Tôn Sách không nói gì, vẫn đi tiếp, Chu Du lại không ngừng nhìn sắc mặt ta, ta nhìn thấy đám quân sĩ đó tiến vào nhà dân, có một chút không đành lòng, lắc đầu.

Tới một con phố, đột nhiên ngôi nhà trước mặt truyền ra âm thanh trách mắng: "Các ngươi còn không nói thật? Coi chừng lão đây nói ngươi giấu kẻ địch, giết cả nhà ngươi." Ta vừa nghe đã biết, nhất định quân sĩ của Tôn Sách mượn gó bẻ măng. Bước nhanh nhìn vào, thấy có ba gã quân sĩ đang quất một thanh niên bị trói trên tàng cây, người nhà đang ở dưới khóc lóc cầu xin.

Ta không khỏi giận dữ, xoay người nhìn Tôn Sách nói: "Bá Phù tướng quân, các người muốn làm như vậy, không bằng trực tiếp trói Triệu Như lại dùng hình, tội gì liên lụy dân chúng?"

Tôn Sách sắc mặt cũng không tốt, ba quân sĩ kia nhìn chúng ta cũng giật nảy mình, vội vàng chạy lại. Tôn Sách mặt tối sầm hỏi: "Vì sao làm thế?" Một tên trong đó tiến lên trả lời: "Ở trong nhà tìm thấy binh khí, người ngoài nói hắn là lính của Thái Sử Từ, cho nên thuộc hạ liền..."

Ta không để ý tới bọn chúng, trước tiên thả người, bảo người nhà dìu hắn vào trong, sau đó nói với mấy tên lính: "Các người buộc ta mới đúng, ta là đệ đệ của Thái Sử Từ, huynh ấy ở đâu, ta biết. Người này chẳng qua là một tiểu binh, hắn không biết." Ba người thưa dạ, không dám làm gì nữa.

Tôn Sách hừ một tiếng: "Các ngươi tự về doanh, mỗi người lĩnh ba mươi quân côn. Truyền lệnh xuống dưới, nếu sự tình như vậy còn phát sinh, lấy quân lệnh xử phạt." Không nhìn mấy tên đó nữa, hắn xoay mình bước ra ngoài.

Ta đi theo phía sau hắn, thản nhiên nói: "Vô ích, tung tích Tam cả chỉ có Triệu Như biết. Các ngươi nếu muốn biết nơi tam ca ẩn thân, không bằng trói ta lại dùng hình, dân chúng trong thành đều không biết, tại sao phải nhiễu loạn tới họ?"

Tôn Sách dừng bước, quay đầu lại nhìn ta: "Tử Vân, ta chỉ lệnh bọn chúng hỏi thăm điều tra trong thành, không bảo bọn chúng làm như vậy. Ta và ngươi đã đánh cuộc, ta dùng tới một chút thủ đoạn cũng không phải là quá đáng, tội gì phải nói móc ta?"

Ta nhìn hắn: "Ta nói là lời nói thật. Các vị dùng hình bức cung với ta, cũng là một thủ đoạn tốt, ta không trách các vị."

Tôn Sách thở dài, lắc lắc đầu, không nói chuyện với ta nữa, mệnh lệnh cho thân binh hộ tống ta về phủ nha. Ta cũng chỉ cười lạnh, đi theo bọn chúng.

Chu Du thấy ta rời đi, hỏi Tôn Sách: "Bá Phù, huynh thật sẽ buông tha người này sao? Hắn là người tài trí phi thường, ngày sau nếu là địch, sẽ là kình địch."

Tôn Sách lắc đầu: "Giết chóc để phòng trừ, không phải điều trượng phu nên làm. Ta lúc này mới khởi sự, đang muốn người tài trong thiên hạ tới cho ta sử dụng, người như vậy càng không thể làm tổn hại. Ba ngày cược mới qua một ngày, chúng ta cố hết sức đã." Chu Du gật đầu.

Buổi tối, ánh trăng chiếu vào tàng cây trong viện, thanh lương không nói nên lời. Ta từ ngoài phố trở về, vẫn nằm trong phòng không nhúc nhích, trong lòng hối hận không thôi. Ta không ngờ rằng, làm như vậy sẽ làm cho dân chúng Kính huyện gặp phải chuyện đó, bọn họ đều là kẻ vô tội. Ôi, có phải ta làm sai không? Kỳ thực, nếu cứ giống Vũ ca ca đấu với Tôn Sách một trận, ta cũng nắm chắc có thể thắng hắn, nhưng mà... Nghĩ tới chuyện này, không hiểu sao ta thấy buồn bực, dứt khoát đứng dậy ra ngoài sân viện. Ngoài cửa binh sĩ cũng không chặn ta lại, chắc là cho rằng ta dù chạy cũng không thoát.

Nhìn thấy ánh trăng, ta lấy sáo ngọc trong người ra thổi. Trong lòng ta tràn ngập nỗi nhớ người thân: Vân ca ca, huynh có khỏe không? Vì sao không chịu nghe lời Như nhi? Đại ca đã được Tào Tháo trọng dụng, huynh phải bảo trọng mới được. Quách Gia sao rồi? Ngươi đã nhận được thư của ta chưa? Đã tới chỗ Tào Tháo chưa? Còn có ba vị ca ca chưa tìm được, ôi, Vũ ca ca, có phải huynh rất thất vọng với muội không? Như nhi tuy rằng đã nhận được tất cả bản lĩnh của huynh, nhưng muội có thể so với huynh sao? Muội cảm thấy thật mệt mỏi, có thể giúp muội không?

Đến lúc ta dừng lại, đột nhiên nghe được có người thở dài ở đằng sau, quay đầu lại nhìn, Tôn Sách cùng Chu Du đều ở đó. Dưới ánh trăng, thân hình bọn họ đứng thẳng thắn, anh tuấn, ta không nhìn được có chút cảm giác mê mang. Từ ngày hôm qua tới giờ, trong thâm tâm ta vẫn coi bọn họ là địch nhân. Đúng vậy, ta muốn giúp Tào Tháo thống nhất giang sơn, sớm muộn gì cũng cùng bọn họ đối địch. Nhưng mà, vì Vũ ca ca, ta lại không thể thương tổn họ, ta thậm chí còn có chút xúc động, muốn cùng bọn họ trở thành bằng hữu sinh tử. Đây là cảm giác của ta hay của Vũ ca ca? Ta cũng không rõ ràng.

Tôn Sách cùng Chu Du không nghĩ tới chuyện đó, Chu Du thấy ta ngừng lại, liền sải bước tiến đến: "Triệu Tử Vân, tiếng sáo của ngươi thật hay. Du lần đầu mới nghe thấy."

Ta nhìn hắn cười nhẹ: "Vậy sao? Ta biết tướng quân tinh thông âm luật. Như không ngủ được, kinh động tướng quân, thật vô ý."

Chu Du nhìn ta: "Nghe trong tiếng sáo của ngươi tràn ngập nỗi khổ nhớ nhung, còn có một tia lo âu, tâm sự của ngươi thật nhiều." Ta cả người chấn động, trời ạ, tâm sự của ta ngươi có thể nghe ra? Chẳng trách Vũ ca ca nói huynh ấy cùng Chu Du cầm địch hợp tấu vô cùng ăn ý, thật sự là số mệnh đã định.

Tôn Sách cũng tiến tới cười nói: "Nghe thấy tiếng sáo của ngươi, Công Cẩn tối nay không ngủ được, hai người các ngươi đều là người tinh thông âm luật. Tử Vân, ngươi còn nhỏ mà biết nhiều như thế, cũng là kỳ lạ."

Ta nghe thấy liền cười: "Ta đã mười lăm rồi. Công Cẩn tướng quân mười ba tuổi đã mặc giáp làm tướng, ta so ra còn kém hơn." Chu Du cười nói: "Tối nay nghe được âm thanh tuyệt diệu thế này, Du nguyện cùng ngươi làm tri âm, không biết có được không?"

Ta nghe xong, đương nhiên gật đầu: "Công Cẩn huynh gọi ta là Tử Vân đi, hì, có thể cùng huynh làm bạn cầm, Như đương nhiên đồng ý. Mặc kệ ngày sau thế nào, về sau, Triệu Như sẽ tự mình tới cửa bái phỏng, mong được thưởng thức giai âm* của Công Cẩn huynh."

Tôn Sách cười lớn: "Hay, Sách cũng yên lặng đợi giai âm." Ta nghe xong biết Tôn Sách đã hiểu lầm, ta cũng không giải thích.

Còn lại thời gian hai ngày, ta không rời khỏi phủ, lúc không có chuyện gì, liền đi tắm rửa chải lông, cho ngựa của ta và Thái Sử Từ ăn, khỏi phải nhìn thấy động tĩnh bên ngoài khiến trong lòng không thoải mái. Nhìn thấy ta một dạng như người không có việc gì suốt ngày ở trong phòng, Tôn Sách cũng không biết làm thế nào. Ròng rã ba ngày trôi qua, bọn họ gần như lật tung Kính huyện, nhưng căn bản không có một chút tin tức về Thái Sử Từ.

Đến giữa trưa ngày thứ tư, ta ra phòng khách: "Bá Phù huynh, nếu như huynh không đổi ý, hôm nay huynh đệ ta muốn khởi hành về nhà."

Tôn Sách nhìn ta, vẻ mặt buồn bực: "Tử Vân, ta thua rồi. Nhưng mà, ta muốn biết rốt cuộc ngươi giấu Thái Sử Từ đi đâu?"

Ta cười: "Được, qua buổi trưa, Bá Phù huynh tự nhiên có thể gặp huynh trưởng."

Tôn Sách thở dài: "Cũng được, để Sách bảo người chuẩn bị tiệc rượu, tiễn hai người lên đường, được không?" Ta ảm đạm cười: "Được, huynh đệ ta nhất định tới."

Đợi ta đi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lại tới phòng khách, Thái Sử Từ đã ở đó. Hắn cũng gấp gáp, sợ ta gặp chuyện không hay, vất vả lắm mới chờ được qua buổi trưa, từ ngoài thành nhanh chóng chạy về. Quân sĩ thủ thành nghe hắn gọi cửa, đều giật nảy mình. Trình Phổ nhìn thấy hắn từ ngoài tiến vào, cũng cười khổ. Bọn họ tìm trong thành ba ngày, không ai nghĩ người lại ở ngoài. Lúc này, cũng chỉ biết dẫn hắn vào phòng khách gặp Tôn Sách.

Tôn Sách nhìn thấy hắn, đành phải cười nói: "Tử Vân quả nhiên lợi hại. Nhưng mà đại quân ta vây thành, không biết tướng quân làm sao đi ra ngoài?"

Thái Sử Từ cười khổ: "Chính là đêm đó, tướng quân phái người vào thành phóng hỏa, Tử Vân liền sắp xếp ta đi theo binh sĩ phóng hỏa thất bại trở lại doanh trại của ngươi. Ngày thứ hai, các ngươi vào thành, ta liền ở lại quân doanh ngoài thành. Tử Vân nói, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất."

Tôn Sách nghe nói ngạc nhiên, người trong phòng, bao gồm cả Chu Du đều cười khổ, bọn họ không thể nghĩ ra, Thái Sử Từ lại có thể ở ngay trong quân doanh của bọn họ. Tôn Sách thở dài nắm tay Thái Sử Từ hỏi hắn: "Ngày đó ở Thần Đình, nếu Tử Nghĩa bắt được ta, có giết ta không?"

Thái Sử Từ cười đáp: "Không biết nữa."

Tôn Sách cười lớn: "Tử Nghĩa đúng là bậc trượng phu. Tiếc không thể cùng ta hợp tác."

Thái Sử Từ im lặng một lát nói: "Ta đã ước hẹn với Tử Vân, xin thứ cho Từ không có tài cán giúp sức cho tướng quân."

Tôn Sách thở dài: "Tử Vân thực sự là kỳ tài, hắn tuổi còn nhỏ, bản lĩnh lại lớn như vậy, nhưng đáng tiếc hắn không đồng ý xuất sơn, tình nguyện làm một thương nhân, ôi."

Thái Sử Từ lắc đầu cười: "Chuyện của Tử Vân, không nói rõ được."

Ta tiến vào thấy bọn họ nói chuyện hợp ý, cũng cười: "Tam ca tính tình nóng nảy như thế, hay lo Bá Phù tướng quân không thả đệ sao? Ca ca lo lắng quá thôi. Ta cùng với Bá Phù huynh đã là bằng hữu."

Thái Sử Từ nhìn thấy ta liền cười: "Không thể nói Tôn tướng quân như vậy. Tướng quân là người chân thành, có tín nghĩa, đệ không thể vô lễ."

Ta ha ha cười: "Xem ra, Tam ca cùng Bá Phù huynh ở chung rất hợp nha! Nhưng mà, nghĩa mẫu thật sự nhớ huynh, chúng ta về nhà trước, chuyện sau này để sau này hãy nói, sao hả?" Thái Sử Từ gật đầu, không nói gì nữa.

Tôn Sách nghe xong ta lời nói, cũng biết hôm nay không giữ được chúng ta, đành phải an bài tiệc rượu, tiễn biệt chúng ta. Trên tiệc, ta thấy Tôn Sách bộ dáng rầu rĩ không vui, trong lòng buồn cười, miệng liền nói: "Bá Phù huynh, huynh làm sao vậy? Triệu Như làm ăn rộng. Nếu đã là bằng hữu, Tử Vân nhất định sẽ thường xuyên qua lại, chúng ta gặp gỡ còn nhiều. Ta còn muốn nghe tuyệt cầm của Công Cẩn huynh nữa! Tội gì dùng thái độ ly biệt đó? Lần sau ta đến, mong được thấy Bá Phù huynh lấy được Giang Đông, đạt thành bá nghiệp."

Tôn Sách nghe xong, cũng thấy chấn động, tiếp theo cười ha hả: "Không sai, ta và ngươi tương lai còn dài. Sách hôm nay tiễn đưa huynh đệ ngươi, ngày khác, muốn tiếp đón các ngươi từ phương xa tới. Mong Tử Vân chớ quên lời." Ta cũng cười: "Tử Vân cho tới giờ luôn nói phải giữ lời. Ngày khác nhất định sẽ tới gặp Bá Phù huynh."

Chú thích:

* Giai âm: Từ giai âm có nghĩa là tin lành, nhưng bổ chữ ra dịch thì là âm thanh tốt đẹp, có lẽ ý Triệu Như là tiếng đàn của Chu Công Cẩn, còn Tôn Sách lại hiểu là tin lành, tưởng rằng Triệu Như hứa hẹn gì đó.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-250)


<