Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 390

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 390: Sở quân đại tiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Hiện tại bờ Y Thủy cách thành mấy chục bước, trong một kho hàng đã mai phục trên ngàn tinh nhuệ Sở quân. Thuyền nhỏ ra khỏi thành, Trịnh Diên Niên nhỏ giọng ra lệnh một tiếng, đám lính động tác nhanh chóng leo lên thuyền.

Có đêm đen yểm hộ, thuyền nhỏ chạy vào thành. Cũng vài lúc này, trên trời rơi rớt bông tuyết, đợt tuyết thứ nhất tại Lạc Kinh đã rơi xuống.

Phòng ngự Lạc Kinh có yếu điểm lớn nhất chính là Lạc Thủy. Lạc Thủy xuyên qua thành, chia kinh thành ra làm hai, thủy đạo rộng rãi, nước sông chảy bình lặng, cũng là mẫu sông thành Lạc Kinh. Con sông rộng này bây giờ lại mang đến rắc rối lớn cho phòng ngự Lạc Kinh.

Thủy sư cường đại của Sở quân, cùng với hỏa pháo hùng mạnh khiến thành Lạc Kinh khó thể phòng thủ thành trì. Dù là vậy nhưng La Thiến vẫn cố gắng hết sức phòng ngự. Kỳ thật trước khi Sở quân tiến binh vào Hứa Xương thì Tề quân đã bắt đầu chuyên môn chuẩn bị phòng ngự thủy sư Sở quân.

Họ ở chỗ vào thành Lạc Thủy chặt đốn vài ngàn cọc gỗ dài ba trượng. Cho nên đại thụ vùng ngoài thành Lạc Kinh bị chặt hết, cọc gỗ trở thành chướng ngại thuyền lớn cỡ ngàn thạch rất khó vượt qua. Không chỉ thế, Tề quân còn ở trên mặt sông kéo ba sợi xích sắt ngăn chặn. La Thiến không trông mong những thứ này có cản được thuyền Sở quân, gã chỉ hy vọng thủy sư Sở quân có thể bị chặn trên mười ngày, lúc đó mặt sông bắt đầu kết băng, thủy quân Sở Châu sẽ không có đất dùng võ.

Nhưng La Thiến không tận mắt thấy hỏa pháo của thủy quân Sở Châu, gã không thể tưởng tượng ra sự mạnh mẽ đó.

Lúc canh một, năm trăm chiến thuyền chở đầy thủy binh Sở quân bắt đầu chậm rãi đi hướng thành Lạc Kinh. Dẫn đầu là mười chiếc thuyền lớn cỡ ngàn thạch. Chúng nó dừng lại ở ngoài Nhân thành trăm bước, có gần trăm thủy quỷ nấp vào ngoại trung. Họ tìm ám thung dưới đáy nước, tìm ra xong ở trên ám tương cột một lan dạ hương, nổi lên mặt nước. Trên lan dạ hương bôi bột lân tinh, ở trên mặt nước lấp lóe ánh huỳnh quang. Không bao lâu sau, nguyên mặt sông xuất hiện một sợi chỉ ánh sáng lấp lóe, ở trên mặt nước trông khá là quái dị.

Cách đối phó ba sợi xích lan giang thì càng đơn giản. Một thủy quý leo lên dây xích, buộc vào một oanh thiên lôi. Gã đốt đoàn lửa, khoảnh khắc gió sông sắp thổi tắt lửa thì đốt đường dẫn. Thủy quỷ lật người lặn xuống sông, cố gắng bơi ra xa. Chưa đến trăm bước thì thấy mặt sông bùng phát ngọn lửa, nghe tiếng nổ kinh thiên động địa. Trong ánh lửa, hai dây xích như kim xà cuồng vũ, chớp mắt đứt đoạn. Ngay sau đó là tiếng nổ thứ hai, thứ ba. Ba dây xích lan giang Tề quân phí hết tâm huyết chế tạo dễ dàng bị tạc đứt hết.

Tiếng nổ trên Lạc Thủy kinh động Tề quân Lạc Kinh. Vô số Tề quân chạy hướng Lạc Thủy, chủ soái Tề quân, La Thiến cũng bị hấp dẫn lại đó. Gã lập tức nhận ra, đây là thủy quân Sở Châu từ mặt nước phát động tấn công. Gã biết ngày này rồi sẽ đến, nhưng không ngờ nó đến nhanh như vậy.

La Thiến chạy tới bờ sông, giống như các Tề quân, gã bị tình hình trên mặt sông khiến ngây ra. Chỉ thấy trên sông xuất hiện một sợi dây ánh sáng xanh lấp lánh, cách nó hai trăm bước là mười chiếc quân thuyền ngàn thạch dàn hàng ngang. Ngay lúc binh sĩ Tề quân trên bờ sông khó hiểu thì mười thuyền lớn bỗng bắn pháo. Trên mặt sông khói trắng bốc lên, giống hệt tiếng sấm đánh. Từng viên đạn pháo đánh vào dây ánh sáng. Bỗng nhiên, từng cột nước phóng lên cao, trung gian hỗn loạn mảnh vụn cọc gỗ trong đáy nước, hình thành tường nước, cực kỳ đồ sộ.

Rất nhanh, sóng nước cuồn cuộn, thật nhiều mảnh vụn gỗ bềnh bồng trên mặt nước. Theo từng viên đạn pháo rơi vào trong nước, nước liên tục bắn tung tóe, ngày càng nhiều cọc gỗ trồi lên.

La Thiến ngẩn ngơ nhìn hỏa pháo của Sở quân, gã xúc động thở dài. Sở quân có loại vũ khí sắc bén như vậy, sợ gì không bình được thiên hạ. Hoàng Phủ Vô Tấn không đem nó điều phối trong bộ binh đã là rất nhân từ.

- Tướng quân, Sở quân đột phá!

Trên mặt nước đã ngừng pháo kích, một đội chiến thuyền đột phá ám thung đáy nước, tiến vào thành Lạc Kinh.

La Thiến sốt ruột hô to:

- Toàn quân tiến vào trạng thái phòng ngự, nghiêm phòng Sở quân lên bờ!

Trong tiếng ra lệnh của gã, hai vạn Tề binh lao đến ba bến cảng ven bờ Lạc Thủy, nghiêm ngặt đề phòng Sở quân.

Thủy quân Sở quân tấn công Lạc Kinh điều đi đa phần Tề quân, ba ngàn thủ quân Trường Hạ Môn chỉ còn lại hơn ngàn người. Gần như tất cả đều đang quan sát tình hình chiến đấu phía Lạc Thủy. Lúc này, bầu trời rơi xuống bông tuyết, trong thiên địa một mảnh mông lung. Lòng mỗi binh sĩ đều nặng trĩu, có nhiều người bắt đầu nhớ đến quê hương.

Ngay lúc này, từ trong Quy Đức phường chạy ra hai đội binh sĩ, khoảng ngàn người. Họ đi cực nhanh, đội khôi mặc giáp, võ trang đầy đủ, bước chân không chút tạm ngừng chạy thẳng tới cửa thành. Khi cách cửa thành năm mươi bước thì bị thủ quân phát hiện.

Chỗ cửa thành sáng tỏ ánh lửa, đám thủ quân ngơ ngác. Quân đội từ đâu đến thế này? Tề quân không giống Tề quân, ngự lâm quân lại không giống ngự lâm quân. Nhưng không một ai phát hiện ra đây lại là Sở quân. Sở quân ở ngoài thành, họ không thể nào xuất hiện trong cửa thành được!

- Ai đó? Đứng lại!

Đô úy dẫn đầu lớn tiếng quát. Gã vừa dứt lời, một ngàn Sở quân đột nhiên hành động. Loạn tiễn cùng bắn, một ngàn mũi tên xé gió bay tới thủ quân cửa thành. Hơn trăm thủ quân giữ thành không hề phòng bị, hét thảm thiết liên tiếp ngã gục xuống đất. Ngay cả đô úy cũng trúng ba, bốn mũi tên, hét thảm ngã xuống đất.

- Là Sở quân, Sở quân tiến thành!

Trên đầu tường có mấy binh sĩ Tề quân lần lượt hét to.

"Đinh! Đinh! Đinh!"

Chuông cảnh báo kêu vang, Trường Hạ Môn một mảnh hỗn loạn. Một trăm Sở quân lao ra khỏi thành môn động, khống chế cửa thành, đập mở thuyên cửa sắt, "kẽo kẹt" kéo mở cửa thành nặng nề. Nhưng bên ngoài thành còn có cầu treo. Mấy trăm binh sĩ xông hướng đầu tường.

Trên đầu tường gần ngàn Tề quân nghênh chiến xông lên, đao thương va chạm, giao chiến với Sở quân.

Hoàng Phủ Vô Tấn phái ra ngàn Sở quân này là số tinh nhuệ nhất trong quân đội, mỗi người đều có thể lấy một địch năm, vô cùng dũng mãnh. Có đại tướng Trịnh Diên Niên suất lĩnh, phối hợp ăn ý, giết Tề quân liên tục rút lui. Khoảnh khắc, mấy trăm Tề binh phơi thây đầy đất, ngay cả đầu tường Trường Hạ Môn hai mươi máy bắn đá trọng hình cũng bị hủy diệt.

Một đội Sở quân trăm người khác đang tranh đoạt bàn kéo cầu treo, cực kỳ mạnh mẽ quyết chiến đẫm máu với binh sĩ Tề quân cỡ trăm người. Họ đã cách bàn kéo chưa đến mười bước, còn lại năm mươi binh Tề quân ngáng đường, họ dồn thành một đoàn chặn đằng trước bàn kéo.

Lúc này, một đội hai trăm người cầm súng kíp xông lên đầu tường. Họ giơ cao súng, nhắm ngay năm mươi người còn lại.

- Tránh ra!

Tay súng cùng quát to. Binh sĩ Sở quân tránh né.

*****

*Bùm! Đoàng! Đoàng!*

Vài tiếng súng vang lên, binh sĩ Tề quân đổ rầm rầm xuống đất.

Chỉ còn lại mười mấy Tề quân cuối cùng, họ trợn to mắt há hốc mồm, có chút mê mang. Tay súng nhanh chóng lên đạn, chẳng chút lưu tình giơ súng nhắm. Lại là một loạt tiếng súng nổ. Mười mấy binh sĩ Tề quân cuối cùng ngã gục trong vũng máu.

Bàn kéo bắt đầu chuyển động, cầu treo to lớn ầm ầm ngã xuống. Đám lính đốt thành lâu, đổ dầu lửa. Ngọn lửa hừng hực bốc lên cao, trên Trường Hạ Môn bốc cháy ngọn lửa, khói đặc cuồn cuộn.

Ngoài ba dặm, năm vạn Sở quân sẵn sàng xuất phát, trông thấy tín hiệu ngọn lửa đầu tường Trường Hạ Môn.

Phó tướng Trương Lũng vung trường đao, ra lệnh:

- Xông hướng Trường Hạ Môn!

Năm vạn Sở quân như sóng triều lao nhanh, trong đầy trời tuyết bay càn quét hướng Trường Hạ Môn.

Trên mặt sông Lạc Thủy, Sở quân hoàn toàn khống chế quyền chủ động. Năm trăm chiếc thuyền chia binh làm hai đường, một đường giết hướng hoàng cung, đường khác thi chạy trên Lạc Thủy, pháo kích Tề quân hai bên bờ. Ba bến cảng đã có hai bị tạc thành phế tích, hai cầu gỗ liên tiếp hai bờ Lạc Thủy cũng bị nổ tung.

La Thiến đã hiểu ra chiến thuật của Sở quân. Mục đích của thủy quân Sở Châu là tại hoàng cung. Dù biết điều này nhưng gã không theo kịp được. Gã ở nam ngạn lạc thủy, binh lực chủ yếu cũng tập trung tại đây, cầu đi thông hướng bắc ngạn hoàng cung đã bị nổ tung, gã không thể chỉ huy quân đội tới bắc ngạn, cũng không cách nào đến gần bờ sông. Mấy trăm chiến thuyền diễu võ dương oai trong Lạc Thủy, bất cứ Tề quân tới gần bờ sông sẽ bị pháo oanh kích. Tề quân hoàn toàn bị áp chế ngoài trăm bước hai bên bờ.

Ngay lúc này, có nhiều binh sĩ la hoảng:

- Lửa! Trường Hạ Môn có lửa!

La Thiến cũng nhìn thấy trên không trung Trường Hạ Môn dày đặc khói, lửa dâng lên tận trời. Gã suy sụp ngồi phịch xuống đất, kiềm không được thở vắng than dài. Xong rồi, Lạc Kinh thất thủ.

Gã bỗng xoay người hét với binh sĩ:

- Tất cả mọi người tập trung tới đây!

Gần vạn binh sĩ lục tục tập trung bên cạnh gã.

Gã cao giọng hô:

- Các vị huynh đệ, Sở quân đã vào thành, Lạc Kinh thất thủ, không cần phòng thủ làm chi nữa! Đừng chiến đấu với Sở quân trên đường phố, làm thế sẽ chỉ càng bị thương vô tội! Mọi người đầu hàng đi! Tranh thủ sớm ngày quay về quê! Đi! Bỏ vũ khí xuống, cởi giáp ra, đừng kháng cự!

Đám Tề quân khủng hoảng, quân tâm tan rã, lần lượt quăng binh khí, bỏ mũ giáp, chen chúc nhau chạy nhanh tới mấy quân doanh gần hướng nam. Mỗi người đều có vật tư nhân, họ phải bảo vệ tài sản của mình, đó là tài vật họ làm binh nhiều năm chuẩn bị về quê mua đất mua nhà cửa.

Hơn một vạn binh sĩ trong thời gian ngắn chạy không còn bóng dáng, trên quảng trường chỉ còn La Thiến và mấy thân binh của gã.

La Thiến cười khổ, hỏi đám thân binh:

- Sao các ngươi còn chưa đi?

- Chúng ta đi theo tướng quân!

La Thiến thở dài:

- Ta sẽ không đi. Chỉ cần con trai và con gái ta còn sống, mạng sống của ta đã không có gì quan trọng. Các ngươi còn trẻ, đi hết đi! Đi đi!

- Ta đi rồi thì tướng quân làm sao?

- Còn làm sao nữa? Lạc Kinh nhiều phòng trống lắm! Tìm một chỗ ẩn núp, cởi quân trang. Lão già ta không có gì quan trọng, các ngươi đi theo ta ngược lại sẽ bại lộ ra ta, đi nhanh lên!

Mấy thân bình dập đầu hướng gã, xong đứng lên ai nấy chạy đi. La Thiến một mình thẫn thờ đi trên đường phường tối đen. Gã không biết mình nên đi đâu? Bầu trời rơi rụng bông tuyết, gã cảm thấy thân mình nhẹ hẫng. Từ nay không cần bận tâm vì Tề vương tranh bá. Gã định về nhà khai hoang đất trồng, dưỡng già.

Bỗng nhiên từ trong ngõ tối xuất hiện một đám người chỉ hướng gã, hét to:

- Bên đó còn có Tề binh lạc đàn kìa, đánh chết hắn!

Đó là đội phòng chống bạo lực dân chúng trong phường tự tổ chức. Họ núp trong chỗ tối, chuyên môn xuống tay với binh sĩ Tề quân lạc đàn. Dân chúng Lạc Kinh hận binh sĩ Tề quân tận xương tủy. Mười mấy người ùa lên, loạn côn đánh. La Thiến hét thảm một tiếng bị đánh ngã xuống đất. Đội phòng chống bạo lực chẳng chút thương hại, thiết bổng mộc côn đánh xuống. Đáng thương Tề Thanh tiết độ sứ, Tề vương quân đại nguyên soái từng oai phong một cõi, nhưng lại bị một đám dân chúng phẫn nộ tươi sống đánh chết tại đầu đường.

........

Trời dần sáng, Hoàng Phủ Vô Tấn dẫn mười vạn Sở quân bắt đầu xếp hàng tiến thành. Lúc này Lạc Kinh vẫn đang trong giới nghiêm, trên đường trống rỗng không một ai. Cầu lớn liên tiếp hai bờ Lạc Thủy đã có công binh tu sửa.

Hoàng Phủ Vô Tấn ngồi trên lưng ngựa, nhìn đô thành quen thuộc, nhìn từng phố lớn ngõ nhỏ, trong lòng tràn đầy cảm thán. Đô thành Đại Ninh vương triều này đã vượt qua từng đợt chiến hỏa cướp bóc, giờ đây quay về bình tĩnh. Rồi nó sẽ hồi phục sự hùng vĩ đứng trong thiên hạ.

Lúc này, Chu Diên Bảo tiến lên bẩm báo:

- Điện hạ, chúng ta lục soát mỗi góc ngách trong hoàng cung nhưng không tìm ra Hoàng Phủ Chung. Cuối cùng tìm được một tiểu thái giám, hắn biết chút tình huống.

Hắn vung tay lên, đám lính áp giải tiểu thái giám đi lên.

Tiểu thái giám trước đó đã được trấn an, quỳ xuống nói:

- Hồi bẩm Lương vương điện hạ, ba ngày trước Tề vương đã trốn khỏi Lạc Kinh. Tề vương phi và thế tử từ mười ngày trước đã không ở trong cung.

- Họ chạy trốn tới đâu?

- Ta chỉ nghe nói một chút, rất có thể là hướng Thục Trung, cụ thể ở đâu thì ta không biết.

Trịnh Diên Niên ở bên cạnh vội nói:

- Nếu là đi Thục Trung thì rất có thể từ bên quận Nam Dương trước tới Hán Trung, trong ba ngày nói không chừng có thể đuổi kịp.

Hoàng Phủ Vô Tấn lắc đầu:

- Không cần đuổi theo, đem tin tức này báo cho Ung Kinh, để Ung Kinh thu thập bọn họ!

Hắn quay đầu ra lệnh:

- Thanh lý xong tàn binh Tề quân thì có thể giải trừ giới nghiêm, chỉnh lý lại quân kỷ, ai dám can đảm nhiễu dân lập tức chém!

Nói xong hắn giục ngựa chạy nhanh tới hoàng cung.

Hai ngày sau, tin thành Lạc Kinh phá truyền đến Ung Kinh. Ung Kinh chuế triêu ba ngày, vì Tề vương bi ai. Từ khi Tề vương binh bại Huỳnh Dương, kho lương thay chủ, triều đình Ung Kinh trên dưới đều biết, Tề vương đã mất đại thế, Lạc Kinh sắp phá.

Hàng loạt tranh luận về việc kết minh với Tề vương có phải sáng suốt hay không dần lan truyền trong triều cương. Ngày càng nhiều triều thần ý thức được năm đó kết minh với Tề vương là phạm một sai lầm chiến lược cực kỳ trầm trọng. Đề nghị của Thân quốc cữu mới là nhìn xa trông rộng, vậy mà nhiều người trong triều đã phản đối y. Rất nhiều người nhận ra năm đó phản đối Thân quốc cữu thật sự là quá sai lầm, phía ủng hộ Thân quốc cữu cải cách thể chế triều đình dần có tiếng nói mạnh mẽ hơn trong triều.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<