Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 326

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 326: Thông Thiên Lý Tiễn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Triệu lão công tượng lại đem một công tượng khác kéo lên cười nói:

- Điện hạ, vị Lý sư phó này là cao thủ súng đạn, làm Thuỷ lôi hai mươi năm, hắn dùng nguyên lý của Thuỷ lôi, phát minh một loại đạn pháo mới, nhờ vậy chúng ta đã giảm bớt được phiền toái kíp nổ đạn pháo, lúc châm dây dẫn, kíp nổ đạn pháo sẽ tự động bắt lửa.

Đây cũng là một rất phát minh rất giỏi, Vô Tấn nhớ rõ lúc thí nghiệm, mỗi lần đều phải châm lửa kíp nổ đạn pháo, rồi lại châm lửa dây dẫn, vô cùng phiền toái, nói đến Thuỷ lôi, Vô Tấn liền hiểu ra vấn đề.

Lúc này, Ngụy Tấn đem một đạn pháo đưa cho Vô Tấn:

- Điện hạ xem một chút sẽ minh bạch.

Đạn pháo hình dạng hồ lô, phía trước lộ ra một đoạn kíp nổ, nối sâu vào thuốc nổ bên trong. Lúc hỏa dược nổ tung, một bộ phận hỏa diễm từ khe hở buồn đốt thẩm thấu đến đạn pháo phía trước, trực tiếp đốt kíp nổ lộ ra bên ngoài của đạn pháo, đạn pháo bắn đi ra, kíp nổ tiếp tục cháy vào thuốc nổ bên trong đạn pháo, cuối cùng bạo tạc nổ tung. Thuỷ lôi chế tạo cũng là như vậy. Đương nhiên, không có khả năng trăm phần trăm vừa rơi xuống đất là nổ tung, có đôi khi chưa rơi xuống đất đã nổ, cũng có đôi khi rơi xuống đất cả buổi rồi mới nổ, và tất nhiên không nổ cũng có, đây là việc không có biện pháp, dù sao đây cũng là thời cổ đại, không có khoa học tiên tiến như hiện đại.

Vô Tấn gật gật đầu, khen tự đáy lòng:

- Triệu lão sư phó phát minh khuôn đúc, Mạc sư phó cải tiến thân pháo, Lý sư phó phát minh đạn pháo, ba vị hợp lại, chính là một Gia Cát Lượng, ta muốn trọng thưởng cho các vị, tất cả các sư phó tạo pháo đều có ban thưởng. Hiện tại, sẽ do ba vị đặt tên cho pháo.

Vương gia đã mở miệng, mọi người nhất trí mời bọn hắn đặt tên, ba người chối từ không được, thương lượng một lát, Triệu lão sư phó nói:

- Hồi bẩm điện hạ, thân pháo của đại pháo này cố định trên mặt đất, ngoại hình như hổ ngồi, chúng ta lấy Hổ làm tên, gọi nó là Hổ Uy Đại tướng quân.

Tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi, Vô Tấn khen:

- Tốt! Cái tên này rất uy phong, chúng ta gọi nó là Hổ Uy Đại tướng quân.

Lúc này, một gã thân vệ tiến lên, hướng Vô Tấn thấp giọng nói vài câu, Vô Tấn liền hướng mọi người cười nói:

- Ta phải đến bến tàu, vừa có một đám vật tư mới đến, mọi người tiếp tục tạo thương tạo pháo, mấy ngày nữa, ta lại tới thăm mọi người.

Bến tàu Giang Ninh huyện, tám mươi chiếc thuyền năm ngàn thạch tạo thành đội tàu chậm rãi tới Giang Ninh cảng, trong thuyền vận chuyển vật tư chiến lược cực kỳ trọng yếu, một tăm vạn gánh cỏ khô cùng năm mươi vạn con dê, đây là Tề Phượng Vũ lợi dụng giao tình giữa Tề Thụy Phúc thương hội cùng Khiết Đan, bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc mua được từ Khiết Đan.

Kỵ binh là chi quân đội ít nhất của Sở Châu, chủ yếu là vì không có nơi chăn ngựa, cũng không đủ cỏ khô, nuôi một con ngựa, ít nhất phải có bốn mẫu đất trồng cỏ. Ở Giang Nam nuôi ngựa là không thực tế, mà một chi quân đội, nếu như không có chiến mã, vậy năng lực tác chiến cơ động của nó sẽ hạ thấp rất nhiều.

Vô Tấn cướp Bạch Sa đảo, đã có nơi để chăn nuôi chiến mã, hắn sẽ đem một vạn chiến mã mà Tề Phượng Vũ mua được, vận chuyển đến Bạch Sa đảo, có thể trên đường cần hơn một tháng thời gian, cỏ khô trên đường giải quyết như thế nào, hơn nữa đậu đen sắp hết, không có cỏ khô bổ sung, ngựa sẽ xuất hiện nạn đói, nhóm cỏ khô này đến, quả thực là nắng hạn gặp mưa rào.

Còn có năm mươi vạn con dê thịt, đây là quân lương trọng yếu, có thể đặt trong hầm chứa đá dưới mặt đất của bến tàu Giang Ninh, mùa hè cũng sẽ không hư thối.

Lúc Vô Tấn đuổi tới bến tàu, đội thuyền đã bỏ neo trên mặt sông, đang dỡ hàng xuống bến, mấy ngàn công nhân bến tàu, phảng phất như bầy kiến bận rộn, đem từng túi thịt dê đóng băng cùng cỏ khô từ trên thuyền lớn dỡ xuống. Thịt dê được đặt lên xe trâu, sau đó vận chuyển tới hầm chứa đá cách đây một dặm, mà cỏ khô thì trực tiếp bỏ lên thuyền nhỏ, chuẩn bị mang đến Thái Hồ Đông Sơn, một vạn con chiến mã đang nuôi dưỡng tại đó.

- Vô Tấn!

Vô Tấn vừa đến bến tàu, liền nghe có người gọi hắn, hắn theo thanh âm nhìn lại, lập tức hắn vừa mừng vừa sợ. Chỉ thấy Tề Vân Hoán chia tay ở Bạch Sa đảo đang hướng hắn ngoắc ngoắc.

Hắn bước nhanh đi tới, cười hỏi:

- Ngươi sao cũng ở trên thuyền?

Tề Vân Hoán cười nói:

- Ta lần nữa từ La quốc đi ra, ở trên biển gặp được đội tàu này, ta cùng bọn họ rất quen thuộc, liền lên thuyền của bọn hắn.

Tề Vân Hoán nói xong, lấy ra một phần khế ước đưa cho Vô Tấn:

- Cái này là khế ước mua Bạch Sa đảo, bên trên có ấn ngọc tỉ của quốc vương La quốc, không có vấn đề gì rồi.

Vô Tấn mừng rỡ trong lòng, tuy hắn đã chiếm được Bạch Sa đảo, hải đảo trên thực tế đã thuộc về hắn. Nhưng không có được La quốc thừa nhận, loại chiếm lĩnh này, thủy chung có lưu tai hoạ ngầm, mà bây giờ đã có phần khế ước này, thì trở thành hợp pháp hóa, Bạch Sa đảo chính thức trở thành lãnh thổ của Đại Ninh vương triều, cái này là căn cứ chiến lược trọng yếu trong tương lai khi bọn hắn đánh Tân La cùng Cao Ly.

Lúc này, Tề Vân Hoán lại chỉ vào một trung niên nam tử cười nói:

- Vị này là chủ nhân đội tàu này, họ Lý, cũng là thương nhân nổi danh Giang Ninh phủ đại, hắn mở Thông Thiên thương hội, chuyên vận chuyển cùng muối gạo. Tề Thụy Phúc gần đây cùng hắn hợp tác rất tốt, người này cùng Thứ sử Bắc Bình quận quan hệ không tầm thường, cho nên những vật tư này mới có thể theo chuyển ra khỏi Bắc Bình quận, nếu không Triệu Vương nhất định sẽ can thiệp.

Vô Tấn cảm thấy người thương nhân này có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp ở đâu đó, nhất thời lại nhớ không ra, trung niên nam tử đi đến trước, hướng Vô Tấn thi lễ:

- Thảo dân kính chào Vương gia điện hạ, Điện hạ còn nhớ thảo dân không? Thọ yến của Tề phủ ở Kinh thành, chúng ta từng gặp nhau.

- Ngươi là Thông Thiên Lý, Lý Tiễn!

Vô Tấn chợt nhớ ra, lúc thọ yến của Tề phủ, hắn gặp được Hoàng Tứ Lang, vị này là hảo hữu của Hoàng Tứ Lang, là thương nhân rất có bản lĩnh.

Vô Tấn cười ha hả:

- Nguyên lai là bằng hữu cũ, lần này đa tạ ngươi thay ta vận chuyển hàng hóa.

- Đâu có! Có thể cống hiến sức lực cho điện hạ, là vinh hạnh của ta.

Biểu hiện của Lý Tiễn vô cùng khiêm tốn.

Lúc này, Tề Vân Hoán lại nói nhỏ với Vô Tấn:

- Giao tình của người này rất rộng, cùng quân phủ Giang Bắc Dương Châu quan hệ không tầm thường, ngươi nhất định sẽ cần dùng đến hắn.

*****

Vô Tấn nheo mắt nở nụ cười, loại người tài giỏi này, hắn đương nhiên sẽ trọng dụng.

Tháng hai ở Quan Trung tuy còn se lạnh một chút, nhưng bước chân mùa xuân ở Quan Trung đã thành hình, liễu xanh nẩy mầm, hoa Mai khoe sắc, mục đồng cưỡi trên lưng trâu thổi sáo, trong sông từng bầy vịt bơi qua, xuân ý đã bắt đầu dạt dào.

Nhưng cũng không phải trong nội tâm mỗi người đều vì xuân tới mà vui sướng. Ở bên trong mùa xuân sinh cơ bừng bừng này, có người vui sướng, nhưng cũng có người tràn ngập bất an cùng khủng hoảng. Thái tử Hoàng Phủ Hằng là một người trong đó. Hoàng Phủ Hằng cũng không ở Hoa Thanh cung, mà ở trong Đông Cung của Hoàng thành, đối với Lạc kinh, hắn càng ưa thích Ung kinh hơn. Bởi vì Đông cung Ung kinh cách phụ Hoàng rất xa, cũng không có sử quan ghi chép lời nói và việc làm của hắn, quan trọng hơn là, quân đội Đông cung của hắn trú đóng ở cách hắn không đến năm trăm bước.

Tuy phụ hoàng đã thay đổi Đại tướng quân, nhưng phó tướng Lý Di vẫn không có bị điều đi, Lý Di so với nguyên Đại tướng quân Phạm Tự còn muốn trung tâm với hắn hơn, dưới tay hắn có năm ngàn quân. Tuy số lượng không coi là nhiều, nhưng năm ngàn quân này lại làm cho Hoàng Phủ Hằng một cái kinh hỉ không tưởng được.

Bất quá lúc này, trong lòng Hoàng Phủ Hằng rất khẩn trương, hắn vừa mới đạt được tin tức của Thục Trung, hắn ở Thục Trung nuôi ba vạn tư binh rất có thể bại lộ.

Sự tình là xuất phát từ một tên quan quân nhu, hắn và vài tên quan quân uống rượu say, kết quả trong ngực của hắn rơi ra một mật tín. Trong thư có địa chỉ kỹ càng của từng cái quân doanh, trải qua tra tấn, hắn rốt cục thừa nhận, là một người ở Kinh thành dùng hai ngàn lượng bạc hướng hắn mua phần nhân tình này, mà trước đó, hắn đã đem tất cả quân nhu của quân doanh bán cho người tới từ Kinh thành.

Tin tức này khiến cho Hoàng Phủ Hằng lâm vào khủng hoảng, hắn lập tức liên tưởng đến thái độ âm lãnh của phụ hoàng đối với hắn. Hai tháng này, phụ hoàng triệu kiến hắn ba lượt, ánh mắt âm lãnh như muốn nhìn thấu tâm can này luôn khiến cho hắn run sợ, phảng phất như nhìn thấu tất cả bí mật của hắn, hắn không biết tại sao mình có loại cảm giác này, hiện tại hắn đã minh bạch, chỉ có một nguyên nhân, cái kia chính là phụ hoàng thật sự đã biết bí mật của hắn. Tư quân của hắn, Thục Trung ba vạn, Dự Châu tám vạn, phụ hoàng khẳng định đã biết rồi.

Suốt một ngày, Hoàng Phủ Hằng đều ở trong sự sợ hãi khó có thể ức chế, phụ hoàng không nói mới là chuyện đáng sợ nhất. Hắn hiểu rất rõ phụ hoàng của mình, nếu như hắn giận tím mặt, đem mình đánh trăm trượng hoặc nhốt ở Đông cung một năm, hắn đều nguyện ý. Bởi vì như vậy, phụ hoàng chỉ là tức giận, sẽ không phế hắn, mà bây giờ, phụ hoàng phảng phất cái gì cũng không biết, chỉ âm lãnh mà nhìn hắn, điều này nói rõ cái gì, nói rõ phụ hoàng đã quyết tâm phế hắn, thậm chí không phải phế hắn đơn giản như vậy, có thể sẽ cho hắn vô thanh vô tức biến mất hoặc bệnh nặng mà vong.

Hoàng Phủ Hằng chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, nghĩ đến thủ đoạn đáng sợ của phụ hoàng. Đoạn thời gian này, kể cả trọng thần trong triều cũng nhìn ra, Hoàng thượng sẽ hướng Hoàng Phủ Vô Tấn hạ thủ, Hoàng Phủ Cương bệnh nặng trên giường, sẽ không sống bao lâu nữa.

Phụ hoàng dùng danh nghĩa tu bổ lịch sử của Đại Ninh vương triều, bổ nhiệm Tô Tốn làm chủ biên, trên thực tế là giam lỏng hắn ở trong Sử quán, lại bổ nhiệm Lễ Bộ thị lang Tô Hàn Xương làm quận học Tuần tra sử, đi kiểm tra tình hình học tập các nơi ở Thục Châu, điều này hiển nhiên là muốn đuổi hắn ra khỏi Kinh Thành.

Còn phái Trần Trực đến Sở Châu điều tra sự kiện thuế ngân, dùng tính cách lãnh khốc vô tình của Trần Trực, ngay cả Thượng phương bảo kiếm cũng ban cho hắn, cái này làm cho tất cả mọi người vì Hoàng Phủ Vô Tấn mà đổ mồ hôi.

Thời khắc tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Vô Tấn, lại không để ý bên người sẽ phát sinh đại sự. Phụ hoàng tại sao phải phái Trần Trực đi Sở Châu? Lúc ấy, ngay cả chính hắn cũng không kịp phản ứng, hiện tại hắn mới tỉnh ngộ, một tên Ngự Sử đài khác trung tâm với hắn là Ngự Sử Trung Thừa Viên Mạn cũng không ở Ung kinh. Mặt khác, ngay cả Lại bộ Thượng thư Trương Tấn Tiết hơi thiên hướng về hắn cũng ở ngày trước bị phái trở lại Lạc kinh, lý do rất đầy đủ, cuối tháng hai triều đình sẽ phản hồi Lạc kinh, để cho hắn trở về trước chuẩn bị.

Nhưng vấn đề là, vì cái gì không cho Thân Quốc Cữu đi? Trước kia đều là Thân Quốc Cữu về trước, chưa bao giờ có chuyện Trương Tấn Tiết về trước.

Kỳ thật ở một mức độ nào đó, Tô Tốn cũng là người kiên quyết phản đối huỷ bỏ người kế vị. Bởi vì Tô Tốn là người đứng đầu văn sĩ khắp thiên hạ, lực hiệu triệu tương đối cao, hắn đứng ra hô hào, sẽ có rất nhiều người hưởng ứng, cho nên đem hắn giam lỏng, nhìn như bởi vì hắn là nhạc tổ phụ của Hoàng Phủ Vô Tấn, nhưng trên thực tế không phải là cấm hắn lắm miệng vào chuyện phế thái tử sao?

Đem các loại nhân tố khả nghi xâu chuỗi, Hoàng Phủ Hằng mới đổ mồ hôi lạnh, hướng Hoàng Phủ Vô Tấn ra tay, đây chắt chắn là chuyện sẽ xảy ra. Nhưng nhất định sẽ đợi Hoàng Phủ Vô Tấn đánh xong Phượng Hoàng Hội mới động thủ lần nữa, chuyện kia ít nhất còn tới hai ba tháng.

Vậy những động tác hiện tại của phụ hoàng là vì cái gì? Đây chính là vì đối phó hắn, phế Thái tử, khi chuyện này làm mọi người huyên náo xôn xao, phụ hoàng lại đột nhiên ra tay với Hoàng Phủ Vô Tấn, đem lực chú ý vì phế Thái tử của tất cả mọi người chuyển tới Hoàng Phủ Vô Tấn, cho Hoàng Phủ Vô Tấn tội danh mưu phản, khi đó, sẽ không có người quan tâm sống chết của Hoàng Phủ Hằng hắn.

Vô cùng cao tay, Hoàng Phủ Hằng không thể không bội phục kế Minh tu sạn đạo, ám độ Trần thương của phụ hoàng. Sau khi biết chắn chắn phụ hoàng đã hạ quyết tâm phế mình, hơn nữa thời gian là trong tháng này, nguyên nhân rất đơn giản, quân đội ủng hộ hắn đều ở Dự Châu, hiện tại hắn ở Ung kinh, cô lập một mình.

Hoàng Phủ Hằng đi đến trước cửa sổ, nhìn Đại Minh cung ở phương xa, tòa cung điện này đã từng là nơi có quyền lực cao nhất, hiện tại đã quạnh quẽ. Thời điểm này, hắn có nên đem tòa cung điện kia quật khởi một lần nữa hay không, nắm đấm của Hoàng Phủ Hằng dần dần xiết chặt.

Lúc này, cửa ra vào truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo:

- Điện hạ, Từ Trọng đã đến.

Hoàng Phủ Hằng đại hỉ, lập tức nói:

- Nhanh bảo hắn tiến vào.

Một lát, thủ lĩnh Đông cung thị vệ Từ Trọng bước nhanh đi vào, quì xuống:

- Ty chức Từ Trọng, tham kiến Thái tử điện hạ!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<