Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 158

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 158: Thần y An Kỳ Sinh vùng Phạm Dương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Lưu Khám nhìn vị khách lạ đang đứng trước mặt mình, trong đầu đang nghĩ xem cố nhân mà người đó nói đến rút cục là ai?

Vị khách lạ cao tầm bảy thước bảy thốn, thân hình có phần gầy gò, nhưng rất tinh nhanh mạnh khỏe. Trên người mặc một chiếc áo choàng màu trắng, toàn thân toát lên khí phái thần tiên thoát tục của một tiên nhân. Gương mặt chính trực, dưới cằm có một bộ râu đẹp, trên lưng đeo một thùng gỗ màu đen, nét mặt tươi tắn.

- Xin hỏi quý tính của tiên sinh, chẳng hay tiên sinh nhận mệnh của ai tới đây?

Tuy cổ nhân có câu, “Không được trông mặt mà bắt hình dong”. Nhưng nếu như may mắn có được một diện mạo tốt đẹp thì vẫn rất dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác. Vị khách lạ trước mặt tuy không thể nói được đẹp trai đến mức độ nào, nhưng cái khí chất nho nhã thoát tục của hắn khiến cho Lưu Khám cũng phải nể trọng vài phần, ngôn ngữ giao tiếp cũng thêm phần kính trọng. Lưu Khám không quen người này, nhưng hắn có thể cảm nhận thấy người này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường, ắt hẳn phải là người hiền tài.

- Tiểu dân là An Kỳ Sinh vùng Phạm Dương, xin dâng cho Đô úy bức thư do cố nhân của ngài nhắn chuyển.

Nói đoạn, hắn lấy trong người một cuốn giấy, hai tay dâng lên đưa cho Tư Mã Hỉ.

Tư Mã Hỉ nhanh chóng đỡ lấy, cung kính đặt nó lên thư án của Lưu Khám, sau đó lễ phép chắp tay lui sang một bên.

An Kỳ vùng Phạm Dương?

Lưu Khám cầm cuốn giấy trên tay, cảm thấy cái tên này nghe có phần quen tai, dường như đã từng nghe ai đó nhắc đến nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Lướt nhìn những dòng chữ trên cuốn giấy, mắt hắn bất giác rực sáng.

- Tiên sinh gặp gỡ Đường Lệ ở nơi nào?

An Kỳ trả lời:

- Hai năm trước, tiểu dân gặp Đường Sinh ở quận Nam, sau đó kết thành bạn cùng đi chu du, đi tới Kiềm Trung, Quế Lâm, quận Tượng v. v…

Chừng nửa năm trước, tiểu dân chia tay Đường Sinh ở Lâm Trần (nay thuộc thành phố Sùng Tả, Quảng Tây). Đường Sinh đi chu du vùng Ba Thục, còn tiểu dân thì chuẩn bị để về nhà. Lúc chia tay, Đường Sinh có nhờ tiểu dân đến gặp Đô úy, nói rằng nhà Đô úy có một bệnh nhân, nói không chừng tiểu dân có thể chữa trị giúp.

Bệnh nhân?

Lưu Khám ngạc nhiên, trong đầu nghĩ: “Tên Đường Lệ này hắn muốn ám chỉ cái gì chứ? Nhà ta làm gì có bệnh nhân nào? Có điều lần đi chu du này của hắn quả thật là quá xa… Đi tận đến quận Tượng. Chỉ có điều giờ này hắn vẫn còn chưa về, không chừng hắn đi thành quen rồi, không muốn về hay sao?”

Nghĩ đoạn, Lưu Khám cúi đầu cẩn thận đọc từng chữ trong bức thư Đường Lệ viết.

Những hàng chữ Tiểu Tiện thời Tần thật đẹp, Lưu Khám nhìn qua là biết ngay là bút tích của Đường Lệ. Đọc xong bức thư, Lưu Khám hiểu ngay bệnh nhân mà Đường Lệ nói chính là Lưu Cự. Trong thư Đường Lệ có nói An Kỳ là một thần y có tài “Bạch cốt sinh nhục, Khởi tử hồi sinh”. Đường Lệ do ngẫu nhiên có cơ hội cùng An Kỳ vô tình nói đến chuyện tỏa nô.

Không ngờ An Kỳ nói với Đường Lệ rằng hắn đã từng giúp người khác lấy chiếc xích đồng ra khỏi người.

Đường Lệ ngay lập tức nghĩ đến Lưu Cự, vậy là bèn nhờ An Kỳ trên đường về nhà rẽ qua Lầu Thương giúp Lưu Cự lấy sợi xích đồng ra khỏi người.

Đường Lệ, người sinh sống trong thời đại này nên y hiểu rất rõ ý nghĩa của chiếc khóa đồng đó.

Chiếc xích đồng không được lấy ra, thân phận tỏa nô của Lưu Cự sẽ không còn cách nào có thể xóa bỏ. Chỉ cần chủ nhân của gã phát hiện ra, sẽ không tránh khỏi một vụ phiền phức.

Đường Lệ không biết rõ thân phận thật của Lưu Cự!

Bao gồm cả Khám phu nhân, những người xung quanh Lưu Khám ngoại trừ Quán Anh và Trình Mạc là hiểu rõ, Lưu Khám không tiết lộ cho bất cứ một ai thân phận lai lịch của Lưu Cự. Đường Lệ hiểu rõ tâm tư của Khám phu nhân, mỗi lần nhìn thấy sợi xích đồng trên người Lưu Cự, bà lại cảm thấy phiền lòng.

Hơn một năm đi chu du cùng Đường Lệ, An Kỳ thường xuyên nghe Đường Lệ nhắc đến Lưu Khám.

Phần vì y đức trách nhiệm của người thầy thuốc, phần vì y cũng muốn đến Lầu Thương để nhìn xem người được Đường Lệ tích cực khen ngợi rút cục có hình dạng ra sao.

Lưu Khám đọc xong thư bèn vội vàng đứng dậy, cung kính chắp tay hành lễ với An Kỳ.

- Thần Y đại giá quang lâm, Khám ta không nghênh tiếp từ xa, có phần thất lễ.

An Kỳ mỉm cười nói:

- Đô úy không nên khách sáo như vậy, chi bằng có thể đưa ta đi xem bệnh nhân? Ta cần phải đích thân nhìn thấy mới xác định có thể làm được hay không.

- Vậy thì mời Thần y đi theo ta!

Lưu Khám vội vàng mệnh cho Tư Mã Hỉ đi thông báo với Khám phu nhân, sau đó hắn cùng với An Kỳ đi vào nhà trong.

Khám phu nhân đang nói chuyện cùng với Vương Cơ và Lã Tu, còn Lưu Cự thì quỳ gối ngồi bên cạnh phu nhân, ngơ ngẩn nhìn Vương Cơ cười ngượng.

Chỉ nhìn thấy Vương Cơ ngượng đỏ mặt, cúi đầu, không nói gì.

Khi Lưu Khám đưa An Kỳ đến nơi, Tư Mã Hỉ đã nói qua sự tình với lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe xong, vui mừng tột độ, vừa nhìn thấy Lưu Khám và An Kỳ bước vào bèn vội vã dẫn ba ba người bọn Lưu Cự đến trước mặt An Kỳ hành lễ.

- Nghe con trai ta nói, Thần y có thể lấy được chiếc xích đồng trên người Lưu Cự nhà chúng ta, xin hỏi có thật vậy không?

Khám phu nhân cũng vì quá yêu thương Lưu Cự nên hỏi thẳng luôn vào chuyện.

An Kỳ cười nói:

- Lão phu nhân xin đừng quá khách sáo. An Kỳ cũng chỉ là tinh thông đôi chút y thuật, tình hình của đại công tử cần phải xem xong rồi mới xác định được.

Nói đoạn, An Kỳ liếc nhìn người đứng sau lão phu nhân, Lưu Cự. Trông hắn tựa như một con mãnh sư.

- Cự, mau tới đây để cho Thần y khám bệnh!

Lão phu nhân vội vàng mời An Kỳ vào trong phòng, Lã Tu và Vương Cơ theo phép xin lui xuống. Đợi cho An Kỳ ngồi xuống, lão phu nhân kêu Lưu Cự qua bên An Kỳ.

- Đại ca, huynh cởi áo ngoài ra đi!

Lưu Cự mặc một chiếc áo khoác ngắn không có tay áo, nghe Lưu Khám nói vậy hắn bèn cởi áo khoác ra, để lộ một thân hình cơ bắp cuồn cuộn. Gã quỳ gối ngồi trước mặt An Kỳ, nhìn một cách hiếu kỳ lạ lẫm, dường như đến lúc này gã vẫn chưa hiểu sự tình là như thế nào.

- Một con mãnh sư dũng mãnh!

An Kỳ bất giác thốt lên một câu khen ngợi.

rồi lại liếc nhìn Lưu Khám một cái, thầm nghĩ: “Thật không hổ là huynh đệ. Lúc trước nhìn thấy Đô úy ta cho rằng thiên hạ này mấy người có được thân thủ phi phàm như vậy. Nhưng không ngờ, huynh trưởng của hắn cũng không kém hắn phần nào. Chỉ có điều… bọn họ không giống nhau, trừ phi không phải là anh em ruột. ”

Đương nhiên rồi, thắc mắc này không thể biểu hiện ra ngoài mặt.

An Kỳ chăm chú xem xét một lượt chiếc xích đồng trên người Lưu Khám, cặp mày bất giác từ từ cau lại.

Chiếc xích đồng trên người Lưu Cự đã quện hòa cùng với máu thịt… Đặc biệt là cái xích đồng trước ngực gã, càng gắn chặt với sự phát triển thân hình của Lưu Cự hình thành chút dị hình. Nếu muốn lấy chiếc xích đồng đó, cần phải mất công sức rất lớn. Trường hợp của Lưu Cự hiển nhiên phức tạp hơn rất nhiều những tỏa nô mà An Kỳ đã gặp trước kia. Thật không hiểu nổi người chủ nhân dùng xích đồng trói buộc Lưu Cự mang tâm lý gì mà có thể làm được như vậy?

- Thần Y, xin hỏi xích đồng trên người con ta có thể lấy ra được không?

An Kỳ không trả lời, kêu Lưu Cự đưa tay cho hắn bắt mạch.

- Này, mẹ ta đang hỏi ngươi đó sao không trả lời?

Lưu Cự ồm ồm nói, giọng điệu có phần tức giận. Chỉ từng đấy giận giữ cũng đủ làm cho An Kỳ giật mình đánh thót, sợ hãi.

- Lão phu nhân, chiếc xích đồng trên người đại công tử…

Không đợi cho Khám phu nhân trả lời, Lưu Khám bèn nhanh chóng tranh lấy cơ hội kể lại tình trạng của Lưu Cự. Đương nhiên những điều mà hắn nói đều đã được chuẩn bị từ trước, còn về lai lịch thật sự của Lưu Cự dĩ nhiên là không thể nói ra được. An Kỳ vừa nghe vừa gật đầu, sắc mặt trầm ngâm.

- Đại ca, huynh đi ra ngoài chơi với Tín đi!

Đợi cho An Kỳ kiểm tra cho Lưu Cự xong, Lưu Khám mới nói.

Vương Tín đang đứng hầu ngoài cửa. Nó vốn đang cùng với Lã Thích Chi thí nghiệm xe ngựa chiến đã được cải thiện. Vương Cơ sai người tìm nó về, kêu nó đứng hầu ngoài cửa. Lưu Cự là một đứa trẻ to xác, nghe thấy Lưu Khám nói vậy bèn gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.

*****

An Kỳ nhìn thấy Vương Tín, bất giác giật mình một cái.

Vương Tín mới có 15 tuổi, nhưng thân thể đã vạm vỡ khiến cho người khác phải kinh ngạc. Nó cao tới tám thước, chắc chắn nổi trội hơn hẳn đám bạn cùng lứa.

An Kỳ cho rằng Vương Tín là con của Lưu Cự, trong bụng thầm nghĩ: “Quả đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Ba người nhà Lưu Thị đều là những nhân vật anh hùng. Nhìn hình dáng thằng nhỏ đó, mới có 15 tuổi thôi mà đã như vậy rồi, đợi một hai năm nữa chẳng phải là càng khiến cho người khác thêm kinh ngạc?”

- Thần y, đại ca ta huynh ấy…

An Kỳ tức thì tập trung trở lại, nghiêm nét mặt nói:

- Đô úy, An Kỳ xin được nói thẳng, muốn xóa bỏ vết tích của tỏa nô vốn không phải là một việc quá khó, chỉ cần mổ tách phần thịt, lấy sợi xích đồng ra là được… Nhưng vấn đề là cái xích đồng đã buộc trên người đại công tử một thời gian quá dài, máu thịt thậm chí là các kinh mạch đều quện hòa vào với nó. Muốn lấy cái xích ra sẽ có những nguy hiểm nhất định… Lỡ không may sẽ khiến cho đại công tử mất mạng.

- A!

Khám phu nhân lo lắng, vội vàng hỏi:

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?

Cách thì có cách, tiểu dân trước kia từng nhìn thấy ở vùng quận Côn Minh phương Nam một loài cỏ đặc biệt có tác dụng cầm máu sinh cơ rất tốt. Ta có thể dùng loại cỏ đó để giữ lấy tính mạng của đại công tử. Nhưng trong quá trình phẫu thuật, đại công tử tốt nhất nên ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Bằng không cho dù huynh ấy có một cử động nhỏ đi chăng nữa cũng đều có thể dẫn đến tổn thương kinh mạch… Nếu như vậy thì cho dù đại tài ta cũng không thể cứu được mạng sống của đại công tử.

Lưu Cự phải hôn mê bất tỉnh?

Hơn nữa còn cần bất tỉnh trong thời gian dài…

Đó là một chuyện vô cùng khó khăn.

Lưu Cự là một tay uống rượu cừ khôi, nghìn ly không biết say. Đã từng có một lần, bọn Trung Li Muội, Quán Anh âm mưu chuốc rượu Lưu Cự nhưng kết quả lại bị huynh ấy chuốc cho say bất tỉnh nhân sự. Hơn nữa rượu không làm say được Lưu Cự trong thời gian quá dài.

Lưu Khám nghe An Kỳ nói vậy lại thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Khám mỉm cười, đứng dậy bước ra ngoài. Một lúc sau hắn quay trở lại trên tay cầm một cuốn giấy đặt trước mặt An Kỳ.

- Tiên sinh, ngài quen biết Đường Lệ ắt hẳn cũng nghe nói rằng Khám ta có đôi chút hiểu biết về y thuật. Đây là bài thuốc ta có được từ một vị thần y trước kia từng gặp; nghe nói sắc uống những vị thuốc trong đơn thì sẽ có tác dụng làm cho bệnh nhân tạm thời mất đi tri giác nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo.

Nếu như là bất tỉnh thì e cũng khó có thể phẫu thuật thành công.

Vì dù sao con người sau khi bất tỉnh cũng có rất nhiều hành động theo bản năng, cơ bản là không thể khống chế được. Vậy thì chi bằng khiến cho huynh ấy mất đi tri giác, hiệu quả có thể sẽ tốt hơn. Ta có thể tham gia trợ giúp cho Thần y. Nhưng… Ta không biết đơn thuốc này có tác dụng hay không.

An Kỳ ngạc nhiên nhận lấy đơn thuốc xem một lát.

- Dương trịch trục, vinh lị hoa căn, Đương quy, Bồ xương, Sơn gia tử…

An Kỳ đọc thầm. Lưu Khám với bộ dạng rất thản nhiên đứng bên cạnh.

Đơn thuốc này chính là Ma Phất Tán của hậu thế. Lưu Khám tìm thấy nó trong quyển sách “Những đơn thuốc thần kỳ của Hoa Đà” được xuất bản năm 1979 của Nhà xuất bản Trung Ngoại. Đơn thuốc này không hẳn chính xác là công thức gốc của Ma Phất Tán. Bởi vì Hoa Đà, người sáng chế ra Ma Phất Tán, trước khi qua đời đã không có cơ hội truyền lại đơn thuốc này cho hậu thế. Công thức mà Lưu Khám đọc được là đơn thuốc được lưu truyền bởi Tôn Tư Mục, một danh y nổi tiếng nhà Đường, có thể nó không giống với đơn thuốc gốc của Hoa Đà.

Nhưng trong thế kỷ hiện đại trước kia Lưu Khám từng thử dùng, thấy hiệu quả rất tốt.

Sau khi lạc vào thời đại này, hắn luôn giữ kín đơn thuốc này, chưa từng nói với ai.

- Đô úy, đơn thuốc này… cần phải kiểm nghiệm một chút. Nhưng đơn thuốc này là của ai vậy?

Tuy là lần đầu tiên An Kỳ nhìn thấy đơn thuốc Ma Phất Tán, nhưng có thể do trực giác của người hành nghề y, làm y có một linh cảm mạnh mẽ rằng nó có thể sẽ có tác dụng.

- Ồ, của một thần y tên là Hoa Đà.

Khám phu nhân ngạc nhiên hỏi:

- Hoa Đà… A Khám, sao ta không nhớ trước kia ở nhà Lữ lão gia có một người như vậy nhỉ?

A…

Quên mất rồi!

Trước đó Lưu Khám thường xuyên sử dụng danh tiếng của người khác để nói dối, chưa có lần nào thất bại. Nhưng hôm nay hắn quên mất sự có mặt của Khám phu nhân, tình hình của Lữ gia hắn sao có thể hiểu rõ bằng phu nhân. Nhưng chuyện đó cũng không làm khó được Lưu Khám, hắn vội giải thích:

- Mẹ, người quên rồi sao? Hai năm trước khi chúng ta chuyển tới huyện Bái, Lữ gia từng có một môn khách chỉ ở có hai ngày rồi đi… Hôm sau con đi dọn chăn đệm cho hắn thì phát hiện ra đơn thuốc này…

Nói thực thì những lời nói dối của Lưu Khám đầy lỗ hổng.

Nhưng phần vì Khám phu nhân đang thương xót Lưu Cự, lại do thời gian đã quá lâu, hơn nữa môn khách vốn thường xuyên đến đến đi đi, lão phu nhân quả thực cũng không còn nhớ rõ nữa.

Còn về An Kỳ, lúc này y đang đặt hết tâm trí vào đơn thuốc.

- Đô úy, xem ra đơn thuốc rất có khả năng sẽ có tác dụng. Nhưng cần phải kiểm chứng lại… Uhm, tiểu dân cần ba mươi ngày.

Dù gì thì xích đồng trên người Lưu Cự cũng chẳng phải là mới có một hai ngày, An Kỳ nói rất có lý, Khám phu nhân cũng chẳng có ý kiến gì thêm.

- Nếu đã vậy thì xin làm phiền Thần y rồi!

Khám phu nhân sau khi cảm ơn An Kỳ xong bèn kêu Lưu Khám sắp xếp chỗ ở cho hắn cho chu đáo.

Lưu Khám đương nhiên vâng lời, cung kính mời An Kỳ ở lại. Để tiện cho An Kỳ sớm thực hiện phẫu thuật, Lưu Khám sắp xếp cho Tư Mã Hỉ theo hầu y, có chuyện gì xảy ra Tư Mã Hỉ cũng dễ bề ra mặt giải quyết. An Kỳ không hề tỏ ra khách khí, liệt kê một danh sách đưa cho Lưu Khám đi chuẩn bị.

Cầm tờ danh sách trên tay, Lưu Khám đang bước ra khỏi phòng thì bỗng dưng đứng khựng lại.

- Đô úy, còn chuyện gì nữa vậy?

Lưu Khám quay người lại, nhìn An Kỳ một cách kỳ lạ, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi:

- Thần y, lúc trước ngài có nói ngài là người Phạm Dương?

An Kỳ lắc đầu cười nói:

- Tổ tiên của ta là người Lang Nha, sau này mới chuyển đến Phạm Dương.

Lâu dần bèn coi mình là người Phạm Dương… Ha ha, Đô úy đột nhiên hỏi vậy phải chăng là có điều gì không đúng sao?

Lưu Khám không kìm được cười lớn!

- Đương nhiên là không có gì sai hết. Nhưng quý tính đại danh của tiên sinh ta từ lâu đã được nghe đến, thậm chí một vài năm trước còn đích thân đi tìm ngài, chỉ đáng tiếc là lúc đó ngài không có ở nhà. Chắc hẳn đã nhiều năm nay tiên sinh chưa về Phạm Dương… Lúc đó ta còn gửi lại cho tiên sinh vài dòng nhắn.

Lần này thì đến lượt An Kỳ ngạc nhiên.

- Đô úy nghe nói về ta?

- Ta nhắc đến tên của một người, có thể tiên sinh sẽ hiểu ra ngay.

An Kỳ ngạc nhiên hỏi:

- Ai vậy?

- Trình Mạc!

Lưu Khám nhìn An Kỳ cười nói:

- Ta cũng là nghe Trình Mạc tiên sinh nhắc đến quý tính đại danh của ngài. Chắc hẳn tiên sinh không còn lạ gì cái tên Trình Mạc.

An Kỳ ngây người một lúc, bất ngờ vui mừng cười lớn.

- Cái lão đó vẫn còn sống? Năm đó ta nghe tin lão bị giam trong đại lao, bèn đi tới Cù Nhẫn để thăm nom lão. Không ngờ khi ta đến nơi thì lão đã không còn ở Cù Nhẫn nữa, nghe nói rằng đã bị đưa đi phục dịch rồi. Thoáng một cái đã bao năm trôi qua, cái lão đó, lão có khỏe không?

Nghe An Kỳ nói vậy, Lưu Khám biết được rằng một quan hệ giữa y và Trình Mạc vô cùng thân thiết.

Lưu Khám không kìm được cười nói:

- Lão Trình vẫn ổn… Ha ha, nếu tiên sinh muốn gặp thì ta sẽ cho người lập tức mời Trình tiên sinh đến.

- Lão Trình cũng đang ở Lâu Thương?

An Kỳ tỏ ra vô cùng kích động, nhảy phốc tới trước mặt Lưu Khám nắm lấy tay hắn:

- Đô úy mau dẫn ta đi gặp lão.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<