Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1495

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1495: Chớ để Kim Tôn không đối nguyệt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Trước cửa Túy Tiên Cư, chỉ thấy dừng một đội xe dài, phía trên xe chất đầy các loại hàng hóa, có nông cụ, có công cụ, cũng có cả đồ dùng sinh hoạt thường ngày. Mà trên mỗi xe đều cắm một lá cờ, trên lá cờ viết ba chữ "Túy Tiên Cư" rất rõ ràng.

- Hu. !

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa.

Nhưng thấy Ngô Tiểu Lục lập tức chạy tới, hân hoan nói: - Lý ca, người tới rồi.

Bên trong rất nhanh vang ra giọng nói của Lý Kỳ. - Tiểu tử ngươi từ khi nào quan tâm tới người làm sư phụ ta thế? Ta thấy ngươi rõ ràng chính là nhằm vào Tiểu Đào nhà người ta.

- Đâu có!

Tiểu Lục Tử xoa xoa tay, mặt đỏ ửng lên, có thể thấy da mặt y và sư phụ khác nhau rất lớn.

Trong lúc nói chuyện, Lý Kỳ đã từ trong xe ngựa đi ra, nhìn Ngô Tiểu Lục, tức giận nói: - Thật đúng là không có chút tiền đồ nào cả, chân ngôn thất tự đã bị ngươi làm hỏng rồi.

- Tiểu Lục tử, ngươi đừng nghe người này nói bừa, ngoài tay nghề làm bếp ra, tốt nhất ngươi không nên học theo hắn.

Vương Dao cũng từ trong xe bước ra, trên mặt che một lớp khăn che mặt màu bạc.

Tiểu Đào cũng theo sau đi ra.

Ngô Tiểu Lục nhìn thấy Tiểu Đào, mặt càng đỏ ửng lên, nhưng Tiểu Đào hừ một tiếng, liền quay mặt đi hướng khác.

Điều này khiến cho trong lòng Tiểu Lục Tử hoảng hốt, thầm nhủ, ta đã đắc tội với cô ấy khi nào thế nhỉ?

Không biết là sư phụ của hắn đã đắc tội với cô ấy rồi.

Nhất định không thể để tiểu tử này biết được sự thật. Lý Kỳ liền bật cười ha hả, giơ tay lên, hô: - Ngô đại thúc. Nói xong liền nhảy xuống khỏi xe.

Người này làm chuyện xấu, chỉ biết chuồn mất! Vương Dao lườm Lý Kỳ, lại quay sang nói với Tiểu Đào: - Tiểu Đào, ngươi đi giúp Tiểu Lục Tử đi.

Ngô Tiểu Lục nghe mà thấy vui sướng vô cùng.

Lời dặn dò của vị phu nhân khiến cho Tiểu Đào cũng không dám ngỗ nghịch, ồ lên một tiếng, liền giúp đỡ Ngô Tiểu Lục.

- Chậc chậc, Ngô đại thúc, mặt đỏ bừng lên rồi kìa, xem ra trời nóng quá rồi phải không? Đúng rồi, hai thiếp thị đó của thúc thế nào rồi? Ta đã nói có thể dẫn theo đàn bà mà. Lý Kỳ bước tới, một tay đặt lên vai Ngô Phúc Vinh cười dài nói.

Ngô Phúc Vinh đỡ lấy tay Lý Kỳ, cười mắng: - Đi đi đi, vừa sáng sớm ngày ra, chẳng được câu nào tốt lành cả.

Lý Kỳ oan uổng nói: - Ta nói thúc mặt mũi hồng hào, đây chẳng phải là lời hay sao!

Ngô Phúc Vinh hừ một tiếng, thấy Vương Dao đi tới, liền hành lễ nói: - Phu nhân.

Lý Kỳ đi tới, thấp giọng nói:

- Ngô đại thúc, phu nhân có thể gọi, nhưng trước mặt người khác phải thêm từ Tần nữa.

Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói: - Lẽ nào.

Lý Kỳ đắc ý bật cười ha hả.

Mặc dù Vương Dao không nghe rõ họ đang nói chuyện riêng gì với nhau, nhưng thấy tên đầu bếp này vẻ mặt gian xảo, nghĩ chắc cũng không có lời gì hay ho, liền nói: - Ngô thúc, thúc đừng nghe người khác nói linh tính.

Ngô Phúc Vinh "ồ" lên một tiếng thật thà, nhưng thấy phu nhân, cảm giác phu nhân hôm nay đã khác với phu nhân trước đây, giữa hai chân mày cũng đã bớt nhăn hơn, lại nhiều phong tình hơn, xinh đẹp hào phóng, diễm lệ mê người. Trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào thật sự ngay cả phu nhân cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của Lý Kỳ sao? Điều này quả thực quá lợi hại.

- Lý đại ca, phu nhân.

Trần A Nam, Tiểu Ngọc từ bên trong đi ra, thấy Lý Kỳ đã tới rồi, liền bước lên phía trước.

Lý Kỳ cười nói: - Chuẩn bị thế nào rồi?

Trần A Nam nói:

- Đều chuẩn bị xong rồi, chỉ là đám người Tiểu Văn vẫn còn chưa tới.

- Thật sao?

Lý Kỳ bỗng nhiên đưa tay về phía Trần A Nam, nhỏ giọng hỏi: - Đúng rồi, chuyện này ngươi vẫn chưa nói cho đám người Nha Nội chứ.

Cao Nha Nội lắc đầu nói: - Không, ngày mai họ vẫn còn phải tập luyện, hôm qua đã luyện một đêm rồi, e là hôm nay vẫn còn đang ngủ.

- Vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ khẽ thở dài một tiếng, hôm nay hắn có lẽ là hạ hết vốn gốc, nếu khắc tinh tới, chắc chắn lẽ hỏng mất.

Trần A Nam bỗng chỉ về phía xa nói: - Đại ca, đám người Tiểu Văn tới rồi.

Lý Kỳ đứa mắt nhìn, chỉ thấy một đội nhân mã ở phía xa đi tới, người dẫn đầu còn cầm một chiếc cờ lớn, phía trên viết bốn chữ "Thái sư học viện", ngoài ra còn là bút tích của Thái Kinh.

- Ồ! Vợ chồng lão quái cũng tới rồi.

Lý Kỳ nhìn chăm chút, bỗng phát hiện thấy bên trong còn có hai bóng dáng quen thuộc, đặc biệt là cái đầu đó không có sợi tóc bạc nào, rất thu hút người khác.

- Lý thúc!

Thẩm Văn vừa nhìn thấy Lý Kỳ, liền chạy tới, mà phía sau y còn có 30 người thiếu niên sàn sàn tuổi y.

Những người còn lại lần lượt bước lên phía trước, đều chắp tay nói: - Học sinh bái kiến Phó viện trưởng.

- Ngoan, ngoan!

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, lại nghiêm mặt nói: - Tin chắc mục đích tới hôm nay, Thẩm lão sư của các ngươi đã nói cho ngươi biết rồi, phải cố gắng biểu hiện tốt. Điều này đối với các ngươi mà nói, là một điều vô cùng quan trọng, từ nay về sau các ngươi có thể ít nhiều kiếm được chút thù lao. Không nói tất cả đều trông chờ vào ngày hôm nay, nhưng kết quả của ngày hôm nay cũng có ảnh hưởng trực tiếp, cho nên các ngươi nhất định phải thể hiện mình thật tốt, thể hiện toàn bộ những gì các ngươi đã học ra.

- Học sinh ghi nhớ lời dạy của Phó viện trưởng.

Đám học sinh đồng thanh nói.

- Ha ha, ngươi nói như vậy không sợ họ căng thẳng sao? Căng thẳng như vậy thì càng dễ mắc lỗi.

Cùng với tiếng cười vang lên, Quái Cửu Lang và phu nhân của lão ta là Doãn Thị cùng tiến lên.

Lý Kỳ cười nói: - Nếu ngay cả chút căng thẳng này cũng không thể khống chế được, ngươi bảo ta làm sao yên tâm để họ ra trường chứ?

Quái Cửu Lang bật cười ha hả nói: - Nói rất hay, đối với một Lang Trung mà nói, tố chất tâm lý này cũng rất quan trọng.

Lý Kỳ có chút hiếu kỳ nói: - Không ngời Quái huynh lại có hứng thú với hoạt động này như vậy.

Quái Cửu Lang nói: - Ngươi đừng nói thế, đối với chế độ thực tập này của Thái sư học viện, ta rất có hứng thú. Ta cũng thấy rất tốt, cho nên mới tới đây để xem, thuận tiện xem xem có thể giúp được gì không?

Ôi da! Quái Cửu Lang muốn ra tay, điều này có lẽ là tin tức tốt lành nhất! Lý Kỳ liền nói: - Các ngươi hãy quan sát thật kỹ, vị lão tiên sinh này chính là sư tổ gia của các ngươi, nhất định phải học tập ông ta nhiều vào. Nếu các ngươi một ngày nào đó có thể ép khô ông ta, ta sẽ tặng các ngươi một tấm thẻ hội viên.

Thẩm Văn Nhạc bật cười ha hả nói: - Điều này e là không thể được, ta đã học mấy năm rồi, vẫn chỉ là học được một phần phụ thân mà thôi.

Quái Cửu Lang khoát tay nói: - Văn Nhi, y thuật này khác với học vấn khác, học thì có thể học được bao nhiêu, con phải nhớ là có bệnh mới cần thấy thuốc, cho nên phải dựa vào sự tìm tòi của bản thân, một phần là đủ rồi.

- Vâng. Hài nhi nhớ rồi.

*****

Hóa ra hôm nay không đơn giản là chuyện từ thiện một lần, cũng là một lần kỳ thi của học viện y học. Những học sinh này sẽ đi tới những vùng nông thôn đó khám bệnh, dùng những gì đã học áp dụng vào thực tiễn, bởi vì ở nông thôn có rất nhiều người không có tiền khám bệnh. Đại đa số những người nông dân nghèo đều là binh lính, mà y thuật này có lẽ là liên quan tới tính mệnh của con người, ngươi cần phải có đủ kinh nghiệm mới có thể trị được bệnh cho người ta. Cho nên, Lý Kỳ cảm thấy hai cái này thật sự là sự tác hợp của ông trời, vì vậy mới có lần thực tập này.

Quái Cửu Lang bỗng nhiên liếc về phía Vương Dao bên cạnh Lý Kỳ, nói: - Vị này là?

Suýt nữa thì quên, lão ta vẫn chưa biết phu nhân, Lý Kỳ liền giới thiệu: - Vị này chính là chủ nhân của Túy Tiên Cư, tam thiên kiêm của Vương viện trưởng, Vương Dao.

Nói xong lại quay sang Vương Dao giới thiệu: - Vị này chính là sư phụ của Thập Nương, Quái Cửu Lang. Vị bên cạnh lão là phu nhân của lão Doãn Thị.

Vương Dao khẽ vuốt cằm nói: - Nghe danh đã lâu, như sét đánh bên tai.

Quái Cửu Lang bật cười ha hả nói: - Ngươi thật sự là người dối trá như Lý Kỳ vậy. Loại nhóc con chưa ra khỏi cửa như ngươi sao có thể nghe thấy được đại danh của ta chứ? Điều này chớ nói tới nữa, lão phu không thích nghe.

Vương Dao khẽ giật mình, lộ rõ vẻ lúng túng.

Điều này rõ ràng chính là trả thù rồi! Còn thuận tiện chỉ chó mắng mèo, Lý Kỳ vốn là muốn chửi lại, hắn cũng có bản lĩnh này, nhưng vấn đề là lão Quái này có động đến hay không cũng khiến người ta phải chạy vào trong lều tranh. Điều này khiến cho Lý Kỳ có chút kiêng kỵ, tức giận nói: - Cho ta chút sỹ diện có được không chứ?

Doãn Thị cũng nói: - Phu nhân, người chớ có chấp nhặt gì với ông ta, lão phu này của ta tính tình như vậy.

Bà lão này cũng đã mở miệng rồi, Quái Cửu Lang cũng không dám tùy tiện nữa, liền cười nói:

- Kim Đao Trù Vương, thủ đoạn của ngươi cũng được lắm, khiến phu nhân thật sự ngày càng xinh đẹp hơn.

Vương Dao cũng vẫn chưa giải thích, Lý Kỳ liền sách một tiếng, tức giận không vui nói: - Sao lại nói như vậy chứ, cái gì mà ngày càng đẹp hơn chứ? Đây không phải là ép ta bất nghĩa sao? Lão nên nói là rất đẹp.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều cười rộ lên.

Phu nhân đứng ở đó thật sự như đứng trong đống lửa. Lão Quái Cửu Lang và Lý Kỳ về một phe, sức sát thương đã tăng lên gấp bội. Bởi vì hai người này đều là hạng người không biết giữ mồm giữ miệng, do đó đã nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô thúc, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.

Sau đó liền đi vào trong tiệm với Ngô Phúc Vinh.

Lý Kỳ liền liếc nhìn Quái Cửu Lang, nói: - Xem kìa, lại làm cho cô tức giận rồi.

Quái Cửu Lang không thèm chú ý, tình trạng này rất thường xuyên xuất hiện, lão cũng đã thành quen rồi, liền nói: - Chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi, chỉ dăm ba câu là có thể dụ dỗ được ngay thôi.

- Lão quá khen rồi.

Lý Kỳ cũng tức giận trả lời một câu.

Quái Cửu Lang bỗng liếc ngang liếc dọc, nói:

- Sao lại không thấy được đồ nhi tốt của ta nhỉ?

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Thập Nương gần đây vẫn luôn bận rộn với việc nghiên cứu sinh nở bằng việc phẫu thuật, đừng nói lão, ta cả ngày cũng cùng cô ấy sống chung dưới một mái nhà, từ sáng tới tối cũng khó mà gặp mặt cô ấy được.

Kỳ thực hắn cũng đã mời Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô tới, nhưng không có bằng lòng, đều tìm lý do để từ chối, rõ ràng là không muốn gây náo nhiệt. Nếu họ tới, Lý Kỳ chắc chắn sẽ phải chăm sóc họ, như vậy thì rất khó mà ở riêng với phu nhân.

Quái Cửu Lang gật đầu nói: - Đồ nhi này của ta niềm đam mê đối với y thuật còn vượt xa ta rất nhiều. Từ nay về sau ngươi phải bao dung họ nhiều hơn chút, chớ có lạnh nhạt với nó đấy.

Lý Kỳ nói: - Đó là tất nhiên rồi, ta nói này Quái huynh à, lão nói lời này sao lại không hề đỏ mặt chút nào thế? Phương diện này lão nhiều nhất cũng chính là một người mới. Ta có lẽ là thuộc loại tông sư rồi, nếu nói dạy cũng là ta dạy lão, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.

Quái Cửu Lang bật cười ha hả nói: - Đúng đúng đúng, lão phu quả thực là có chút kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Nhưng, ngươi cũng đừng nói dạy ta, chuyện đó của ngươi, lão phu không học được.

Lý Kỳ thầm giễu cợt: - Điều đó cũng đúng, dù sao tuổi tác lão cũng không còn nhỏ nữa.

Lời này nói ra đã khiến Quái Cửu Lang lúng túng, chửi thầm, tiểu tử này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, ta chẳng qua chính là nói tình nhân của hắn có một câu, hắn lại mắng ngược lại nặng hơn, thật đúng là không biết kính già yêu trẻ gì hết.

Doãn Thị đứng bên cạnh cũng lắc đầu, bà hiểu phu quân của bà không chỉ giỏi y thuật, mà cũng là một nhân vật vô cùng có tiếng, so với hồ ly còn xảo quyệt hơn nữa, rất khó có người chiếm được nửa phần tiện nghi nào của lão ta, trừ phi là lão ta tự nguyện. Nhưng, từ sau khi Lý Kỳ xuất hiện, Quái Cửu Lang đã bị không ít ấm ức. Nếu luận về giảo hoạt, hai người thực sự là kỳ phùng địch thủ, gặp được lương tài rồi!

Sau khi chỉnh đốn qua loa, đội ngũ liền xuất phát. Mục đích hôm nay của họ chính là một số thôn trang khá nghèo ở vùng ngoại ô phía đông.

Khác với trước đây, trong xe lúc này chỉ còn lại Vương Dao và Lý Kỳ. Tiểu Đào và Ngô Tiểu Lục thì ngồi trên một chiếc xe hàng. Ngô Tiểu Lục đáng thương cũng không dễ dàng gì, cuồng dại với Tiểu Đào. Bằng không chỉ dựa vào cao đồ của Lý sư phó, y tuyệt đối không lo không lấy được vợ.

Trong xe, Vương Dao khẽ xốc bức màn lên, nhìn chiếc cờ đang lay động trước gió, khẽ đu đưa, liền thu ánh mắt lại, quay sang Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ta biết dụng ý của ngươi khi bố trí những cây cờ này, nhưng ta nghĩ thiên về việc này cũng khiêm tốn hơn chút, nếu không người khác sẽ nói chúng ta lợi dụng hành thiện mà kiếm lời đấy.

Lý Kỳ bật cười, nói: - Ta đã bỏ ra rồi, vì sao lại không thể nhận được hồi báo, điều này hoàn toàn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho dù dụng ý của ta thế nào, ta bó ra có lẽ là vàng bạc thật, không có chút lừa lọc nào. Những thứ đó chửi người của chúng ta, có lẽ chưa bao giờ quyên một văn tiền nào. Họ có tư cách gì để nói này nói nọ, hơn nữa hành thiện cũng chẳng có xung đột gì với hành thương, chính là một hành động mà được nhiều thứ.

Ngươi nghĩ mà xem, chúng ta làm như vậy, rất nhiều người đều bắt chước theo. Như vậy sẽ có càng nhiều người dân nghèo khổ được giúp đỡ. Đối với họ mà nói, họ đã nhận được sự giúp đỡ, về phần người giúp đỡ họ, chí ít cũng không có hạ họ. Còn đối với ngươi mà nói, đơn giản cũng là đang quan tâm tới danh tiếng của mình. Xét về mặt căn bản mà nói, cũng là có dụng ý không tốt.

Hai bên cùng thắng đều là giá trị quan mà Lý Kỳ theo đuổi, vừa có thể hành thiện, lại vừa có thể lấy chút danh tiếng cho bản thân và Túy Tiên Cư. Điều này sao có thể không làm được chứ? Ai quyết định mục đích hành thiện chính là đơn thuần nhất định, hắn mới mặc kệ điều này.

*****

Vương Dao suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời này không thể nói đúng, nhưng sai ở đâu, nàng lại không thể nói rõ được. Nàng liền ngẩng đầu lên, thấy Lý Kỳ đã dựa vào một góc ngủ rồi, trước tiên là sửng sốt, trong mắt bỗng có chút cảm động, nhìn xung quanh, thầm lẩm bẩm: - Đều nói ngồi xe ngựa của ta, ở đây ngay cả một tấm thảm cũng không có.

Nói xong, nàng liền cầm áo choàng của mình lên khẽ đắp lên người Lý Kỳ, nhưng khi ngồi trở lại, ánh mắt bỗng nhìn về phía 99 đóa hoa hồng đặt trên bàn đó, không khỏi đưa tay ra cầm lấy bó hoa, cầm trong tay khẽ xoa xoa, ánh mắt dần trở lên thâm thúy.

Ngày xưa mặc dù Trịnh Dật đã theo đuổi nàng rất gắt gao, nhưng Trịnh Dật dù sao cũng là quân tử, quà tặng nàng không ngoài những vần thơ. Còn Tần Mặc lại có chút chất phác, sao không hiểu chủ động tặng quà cho nàng. Cuộc đời này của nàng chỉ nhận hoa có hai lần, đều là Lý Kỳ tặng. Nhưng hoa cúc đen tặng lần đầu, mục đích không phải là rất rõ ràng, khi đó Lý Kỳ chỉ là nhìn thấy loài hoa lạ này, không tự giác nghĩ tới nàng. Bởi vì nàng rất thích hoa, vì vậy đã tặng hoa lạ cho nàng.

Nhưng lần này thì khác, mục đích của Lý Kỳ lần này rất rõ ràng. Nàng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ là miệng của Lý Kỳ quá ti tiện, là một chuyện hay, rơi vào miệng Lý Kỳ, dường như là chuyện hay đi ra từ lều cỏ.

Nhưng nhớ tới lời đó của Lý Kỳ, Vương Dao lại cảm thấy buồn cười, không khỏi lắc đầu, lại dừng lại ở bó hoa giấy trên tay. Trong lóc đó, thần sắc của nàng liền trở lên ảm đảm, thầm nhủ: - Mãi không héo tàn, mãi không héo tàn. Nghĩ tới đây, lông mày nàng bỗng nhíu lại, lại chuyển ánh mắt ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, làn gió khẽ thổi tới, thổi bay mấy sợi tóc bên tai nàng, lại càng thấy bi thương hơn.

Thời gian trôi qua khoảng chừng nửa giờ. - Ngô ừ! Mấy tiếng phát ra đã kéo lại dòng suy nghĩ của Vương Dao. Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Lý Kỳ vặn vẹo bả vai, từ từ mở mắt ra, liền nói: - Ngươi tỉnh rồi.

Lý Kỳ vừa nghe thấy giọng nói của Vương Dao, liền trợn trừng mắt lên, kinh ngạc nói: - Ta vừa mới ngủ sao?

Vương Dao liền gật đầu.

Lý Kỳ liền vỗ nhẹ tay lên trán, nói: - Thật là đáng chết.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Sao thế?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta vẫn là lần đầu tiên ngủ ngon lành khi hẹn với người đẹp. Đây đúng là tội chết, quyết không thể tha thứ được, Tam Nương, cô cứ nói đi. Trong lúc nói chuyện, mắt hắn lén nhìn trộm Vương Dao.

Nói thực trong lòng hắn cũng khá trống rỗng, điều này nếu hẹn hò với phụ nữ ở hậu thế, vừa lên xe liền ngủ, thì chắc chắn là hỏng rồi. Điều này khi tán gái, tuyệt đối là đại kỵ trong đại kỵ rồi.

Cũng may đây không phải là hậu thế, Vương Dao cũng không hề để ý chút nào, ngược lại lạ rất thích không khí này, liền cười nói: - Được rồi, ngươi đừng có mà ở đó diễn nữa, ta cũng không trách ngươi đâu.

Bá đạo! Bị nhìn thấu rồi, lẽ nào là kỹ thuật diễn của ta đã kém đi rồi. Nói như vậy, Lý Kỳ lại càng lúng túng hơn.

Vương Dao rót trà cho hắn, chuyển ly trà tới nói: - Ngươi đã mệt thế này rồi, có lẽ nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đây lại không phải là chuyện gấp gáp gì.

Lý Kỳ nhận lấy chén trà uống vài hớp, nghe thấy nàng nói như vậy, liền nói: - Đây đương nhiên là chuyện gấp rồi. Đây có lẽ là cuộc hẹn chính thức đầu tiên của hai chúng ta, hơn nữa lần đầu tiên ta đã sai hẹn, chỉ là chỉ là không ngờ ta lại ngủ mất, lãng phí khoảng thời gian này, thật đúng là thiệt thòi cho người ta rồi. Nói xong, hắn liền ảo não gãi đầu.

Vương Dao nghe thấy thế liền ửng hai gò má, xinh đẹp vô cùng, nói: - Ai ai nói chuyện này, ta nói là hành thiện.

- Ồ, đúng đúng đúng, hành thiện, hành thiện, cô xem xem, ta đều ngủ đến hồ đồ rồi.

Lý Kỳ nói xong, liền nói tiếp: - Nhưng hành thiện cũng không thể ngăn cản chúng ta yêu nhau. Hai việc này cũng không xung đột, hơn nữa chúng ta hoàn toàn có thể yêu nhau mãnh liệt trên đường đi hành thiện. Điều này có lẽ còn truyền ra thành giai thoại ấy.

Rõ ràng chính là động cơ của ngươi không tốt, còn nói giai thoại gì, thật đúng là vô lại! Vương Dao đỏ bừng mặt lên nói: - Lời này ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra, nếu người ta nghe thấy, không phải là khiến cho người ta cười đến rụng răng sao?

- Cười thì cười, xem ai cười càng vui hơn.

Lý Kỳ lỡ đễnh lắc đầu, chợt thấy trong tay Vương Dao còn cầm bó hoa gấp, cười nói: - Tam Nương, cô thích hoa của ta tặng cô ư?

Vương Dao sửng sốt, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn bó hoa trong tay, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bi thương, khẽ nói: - Mặt người như mặt hoa, hoa cũng có thời khắc điêu linh, còn màu đỏ cũng có một ngày già đi, sao cso thể giống như hoa giấy này, mãi mãi không héo tàn. Lý Kỳ, ta đã đau buồn hơn ngươi nhiều, có lẽ cũng không còn bao lâu nữa, ta cũng sẽ trở nên tang tóc bi thương, tới khi đó có lẽ ngươi cũng sẽ chán ghét ta.

Lý Kỳ hơi sững người, thầm nhủ, xem ra tuổi tác thật sự là kẻ thù của phụ nữ, ngay cả nàng cũng không thể tâm cảnh bình tĩnh được, nhưng nha đầu ngươi rõ ràng chính là sinh trong nghịch cảnh. Ta bây giờ đã nhìn thấy hình như là còn lớn tuổi hơn ngươi, điều này thực sự là rất coi thường người ta. Dừng lại nhìn Vương Dao, phát hiện thấy Vương Dao lúc này mới là một người phụ nữ thật sự, bỗng bật cười, nói: - Cô hiểu lầm ý ta rồi. Cô cho rằng ta tặng hoa giấy cho cô, là mong muốn dung nhan của cô không héo tàn sao?

Vương Dao trầm mặc không nói.

Lý Kỳ lại nói: - Ta không phủ nhận là khá thích người con gái đẹp. Đây là thường tình của con người, sự vật đẹp dường như là luôn thu hút sự chú ý của người ta. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao? Nhưng đẹp không phải là duy nhất, cũng không phải là vĩnh hằng. Cuộc đời con người vội vàng hàng chục năm, duy có tình cảm mới là vĩnh hằng bất biến. Cho dù là tình yêu, hay là tình bạn và tình thân, ta tặng hoa giấy cho cô, chỉ hy vọng tình cảm giữa ta và cô giống như hoa giấy này, mãi mãi không héo tàn, chính là cùng nắm tay, cho đến già.

Vương Dao nghe mà thấy trong lòng chấn động, hai mắt đẫm lệ, nỗi lo lắng trong lòng như biến mất, chỉ còn lại sự cảm động vô cùng. Nhưng khi bình tâm lại, bỗng thấy vừa rồi Lý Kỳ ngồi đối diện với nàng, bây giờ đã ngồi bên cạnh nàng rồi, hơn nữa còn đang nắm đôi bàn tay ngọc ngà của nàng.

Ngay cả bản lĩnh tận dụng mọi thứ, ngoài Cao Nha Nội trên thế giới này ra, ai còn có thể là kẻ địch của Lý Kỳ chứ?

Nàng bắt đầu nghi ngờ những lời đó của Lý Kỳ, là xuất phát từ tấm chân tình, vẫn là vì chiếm lấy nàng.

Lý Kỳ dường như đã nhìn thấy tâm tư của Vương Dao, liền võ mồm: - Nàng đừng có hiểu lầm, ta đây chỉ là dùng hành động để nói cho nàng biết, ta đã nắm tay, cũng có thể nắm như vậy tới già.

Vương Dao nhớ lại từ lần đầu tiên gặp mặt Lý Kỳ cho tới nay, đến nay cũng không thể tin rằng mình có một ngày lại thân mật với hắn như vậy, dù sao giá trị quan và tư tưởng quan của hai người đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều này hai người họ đều có thể đi cùng với nhau, cũng chỉ có thể là dùng thiên ý để hình dung, tự nhiên cười, nói: - Thôi đi, thôi đi, cuộc đời này của ta gặp ngươi, cũng xem như là chưa xong hồng trần rồi.

*****

Lý Kỳ vui mừng, một tay đặt trước ngực, nói: - Thí chủ cuối cùng cũng đã thông suốt rồi, A Di Đà Phật. Dừng lại một lát, hắn lại nói: - Kỳ thực vừa rồi những lời ta nói có thể dùng vừa hỏi vừa trả lời để chứng minh.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Vừa hỏi vừa đáp?

Lý Kỳ nói: - Có nữ hỏi: Thiền thê gương sáng lo đầu bạc, mái tóc xanh hoàng hôn thành tuyết, giải thích thế nào? Quân đáp: Nhân sinh đắc ý tất vui tận, chớ khiến kim tôn không đối nguyệt.

Vương Dao nghe mà trợn mắt lên nhìn, cái gì mà vừa đáp vừa hỏi, điều này chứng minh chính là chiếm tiện nghi của nàng rồi! Nhưng nghĩ lại, Lý Kỳ nói dường như cũng không phải không có lý, thầm cân nhắc, giữa ta và hắn tuổi tác cũng không còn nhỏ, còn lại chỉ là thời gian của ta đã chỉ còn lại không bao nhiêu nữa. Cho dù hắn nói thế nào, một ngày nào đó cũng sẽ theo đó mà hóa thành đống bùn, chon dưới đất, chỉ trông mong vào phụ quang âm, chớ phụ quân.

Trong lòng nghĩ tới câu cuối cùng, trong lòng nàng bỗng sáng lên, chỉ cảm thấy cả người đã dễ chịu hơn nhiều, vui vẻ hơn, hạnh phúc dâng tràn trong lòng.

Nhắc tới cũng là vô cùng kỳ diệu, sở dĩ nàng có thể vui như vậy, kỳ thực không phải vì Lý Kỳ, mà là vì Tần Mặc. Ngày xưa Tần Mặc vừa chết, đã khiến nàng hối hận vô cùng, cũng khiến cho nàng hiểu được phải quý trọng tất cả, có thể nói là Tần Mặc đã khiến cho nàng rơi vào trong mớ bòng bong. Tương tự cũng là Tần Mặc khiến cho nàng có thể từ bỏ tất cả, quý trọng những niềm vui không dễ gì có được này.

Lý Kỳ vẫn nhìn chăm chú Vương Dao, khuôn mặt trái xoan, mắt xếch, môi đỏ thẫm, thân hình đầy đặn, lồi lõm rõ ràng, càng thể hiện được sự ung dung hào hoa, trong mắt đầy ẩn tình, sáng ngời, khác hoàn toàn với Tần phu nhân trước đây, có vẻ kiều diễm quyến rũ, cực kỳ mê người.

Tới lúc ra tay rồi!

Lý Kỳ thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, một tay từ phía sau vai Vương Dao vòng lên phía trước, triều cũng muốn, hoàng hôn cũng mong chờ, phu nhân nũng nịu ngay trước mắt, trong lòng Lý Kỳ kích động lạ thường.

- Lý đại ca, chúng ta tới rồi.

Một giọng nói không đúng lúc đã vang lên.

Là giọng nói của Trần A Nam.

A!

Một sự kích động giết người phát ra, Lý Kỳ tức giận nói: - Bây giờ cũng vẫn còn sớm, người dân có lẽ vẫn chưa thức dậy, đi thêm một vòng nữa.

- Hử?

Vương Dao bừng tỉnh bỗng quay đầu lại, đúng lúc thấy bàn tay đó của Lý Kỳ từ phía sau lưng nàng, thân người phía sau có rút lại, nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Lý Kỳ liền đưa cánh tay ra vuốt tấm rèm cửa, khen ngợi nói: - Tam Nương, nàng không thấy rèm cửa này rất đẹp sao?

Hai vai Vương Dao khẽ nhướn lên, phun một tiếng "hạ lưu", sau đó liền chui ra ngoài xe.

Lý Kỳ nhìn về phía tay phải mình, ngửi thấy mùi thơm còn vương lại, thở dài nói: - Dưa hấu cũng không lấy được, vừng cũng đã đánh rơi, thật đúng là thiệt từ thành thị tới nông thôn rồi.

Lại nghe thấy Trần A Nam nói:

- Lý đại ca, bây giờ cũng không còn sớm nữa, sắp tới trưa rồi.

- Được rồi, được rồi, ta biết rồi.

Lý Kỳ ảo não lắc đầu, sau đó bước ra, tới ngoài ra, chỉ thấy bầu trời trong xanh, đám mấy trắng bay lơ lửng, một dòng song nhỏ ở phía xa uốn lợn vòng quanh cánh đồng màu xanh biếc dài bất tận. Một ngôi nhà nhỏ cổ kính phía xa, màu sắc hài hòa, đan xen vào nhau, san sát nối tiếp, gió nhẹ lướt qua, khói bếp lượn lờ, một khung cảnh thuần phác, hiển thị rõ ràng.

Sau khi hít sâu một hơi bầu không khí trong lành, Lý Kỳ liền quay sang Trần A Nam nói: - Cũng không còn sớm nữa, mau dỡ hàng hóa xuống đi.

Trần A Nam nghe thấy thế liền thấy buồn bực, vừa rồi còn nói vẫn còn sớm, bây giờ lại nói không còn sớm nữa, thật đúng là không biết Lý đại ca đang muốn làm cái gì nữa?

Lý Kỳ nhìn trước ngó sau, bỗng phát hiện thấy bên trái Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ đứng trên xe, một người đứng dưới, nhìn giống như là đang dỡ hàng, nhưng nhìn kỹ lại, hai người dường như là đang nói chuyện, tay chân chậm chạp quá, điều này cũng thôi đi, dù sao cũng vẫn là đang làm da vẻ. Nhưng, Ngô Tiểu Lục và Tiểu Đào vẫn đang ngồi trên xe nói chuyện gẫu, đặc biệt là Ngô Tiểu Lục, tay chân mua may quay cuồng, vô cùng hưng phấn.

Lý Kỳ thực sự là đang muốn giết người, hắn mới là thất bại nhất!

- Đại tỷ tỷ!

Bỗng nghe thấy tiếng vui mừng, chỉ thấy Đặng Đại Đệ, Đặng Trung mấy người đang chạy tới.

Hóa ra Lý Kỳ đã thông báo cho họ trước một ngày, do đó mấy người họ đã tới từ sáng sớm chờ rồi.

Vương Dao cũng liền ngoắc tay hô lớn: - Đại Đệ.

Mấy người này liền chạy tới, bao quanh lấy Vương Dao, ríu rít nói chuyện không dứt.

- Đại tỷ tỷ, chúng ta đã học được rất nhiều chữ ở Thái sư học viện, hơn nữa còn dậy được không ít bằng hữu.

- Đại tỷ tỷ, chúng ta biết tỷ hôm nay sẽ tới, còn viết mấy bài văn, hy vọng đại tỷ tỷ có thể xem giúp chúng ta.

..

Lý Kỳ có chút không vui, liền bước tới, ho nhẹ một tiếng, nói: - Các vị, có thể nhường chút không, nhường chỗ cho ta nhé.

Mấy tên này liền quay đầu lại nhìn, thấy Lý Kỳ, liền vui mừng nói: - Đại ca, người cũng tới à.

Lý Kỳ cưỡng ép tới bên cạnh Vương Dao, xoa đầu Đại Đệ, cười nói: - Tiểu tử ngươi cũng lớn quá rồi, ở học viện không có lấy cung bắn vào mông giáo sư đấy chứ.

Đặng Đại Đệ gãi đầu thật thà cười nói: - Ta không dám đánh vào mông thầy giáo, tới học viện, ta cũng không có động tới cung.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Rất tốt, chờ khi đại tỷ tỷ xem xong bài vở của các ngươi, nếu ai không làm bài chăm chỉ, hôm nay sẽ không được ăn trưa.

Mấy thằng nhóc liền gật đầu, ai nấy đều rất tự tin.

Đặng Trung bỗng nhiên vui mừng nói: - Đại ca, ca lừa chúng ta thật thê thảm, hóa ra ca chính là Kim Đao Trù Vương.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Chuyện này ta cũng không còn cách nào khác, ngày trước đại tỷ tỷ của ngươi đã hận Kim Đao Trù Vương như vậy, nếu ta thừa nhận, cô ấy không phải chém ta thành tám mảnh sao?

Vương Dao lườm hắn nói: - Ngươi nhớ những chuyện này quả là lợi hại đấy.

Lý Kỳ cười hì hì nói: - Có ký ức của nàng, ta không thể quên được.

Mấy người Đặng Trung vừa nghe được lời này, liền lén làm mặt quỷ.

Vương Dao đỏ bừng hai gò má, nói: - Ngươi nói phải chú ý chút, đám người Đại Đệ vẫn đang ở đây.

Lý Kỳ kho nhẹ một tiếng, nói: - Các ngươi vừa nghe thấy gì nào?

- Không có, chúng ta không nghe thấy gì cả.

Đám nhóc này đều lắc đầu, giống như kẻ ngốc vậy.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Tốt quá!

Lúc này, Trần A Nam bỗng nhiên bước tới, nói: - Lý đại ca, những nông dân đó tới rồi.

Lý Kỳ bỗng nhiên ngước nhìn lên, chỉ thấy đám người ùn ùn kéo tới, hắn không còn chút sức lực nào để đối phó với những người nông dân này nữa, liền nói với Trần A Nam: - Họ tới ngươi xử lý đi. Nói xong, hắn liền quay đầu lại, nói nhỏ: - Nhớ, phải nhắc nhiều tới Túy Tiên Cư chúng ta và tên của đại nhân, làm thế nào thì không cần ta phải dạy ngươi nữa chứ.

Trần A Nam dù sao cũng đã theo Lý Kỳ lâu như vậy, mồm mép cũng dã là nhất đẳng rồi, một lời liền ứng lệnh ngay.

Lý Kỳ lại quay sang nói với Thẩm Văn: - Tiểu Văn.

- Lý thúc, người gọi tôi à!

Thẩm Văn liền bước nhanh tới.

Lý Kỳ nói: - Ngươi lại đây cùng với Thẩm Văn tổ chức khám bệnh cho những người nông dân đó.

Doãn Thị bỗng bước tới, nói: - Lý Kỳ, Tiểu Văn nhỏ như vậy, e là

Bà còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy Quái Cửu Lang nói: - Ai, không sao, Tiểu Văn cũng không còn nhỏ nữa, chút việc nhỏ này ta tin là nó vẫn có thể làm tốt. Nói xong, lại quay sang nói với Thẩm Văn: - Văn Nhi, đi thôi.

- Ồ.

Thẩm Văn lên tiếng đồng ý. Sau đó lĩnh học sinh đi về phía nông dân.

Doãn Thị nhìn Quái Cửu Lang, lo lắng nói: - Văn Nhi vừa mới ra không lâu, không hiểu thế sự, ngộ nhỡ làm hỏng, như vậy sao có thể ăn nói được với học viện chứ? Không được, ta phải đi xem xem.

Nói xong bà liền bước tới.

Quái Cửu Lang mỉm cười lắc đầu, sau đó cũng vội vàng đi theo.

Đãng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ!

Lý Kỳ lại gọi Tiểu Ngọc lại nói: - Tiểu Ngọc, việc phân phát vật tư sẽ giao lại cho muội bố trí, phải chú ý, không được xảy ra cãi vã. Hắn hiểu một khi đã động tới lợi ích, rất có khả năng sẽ xảy ra tranh chấp, cho nên đặc biệt dặn dò Tiểu Ngọc.

Tốt xấu gì Tiểu Ngọc cũng là người cầm lái của tập đoàn Túy Tiên Cư. Chút việc nhỏ này đối với cô mà nói thật sự chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.

Lý Kỳ lại cưỡng ép Ngô Tiểu Lục gọi tới, nói: - Ta nói Lục gia, ngươi có thể làm chuyện chính trước chuyện yêu đương không, học sư phụ ta, không nên một lòng đều dồn vào phụ nữ, điều này không phải là làm từ từ, phải để thu thả tự nhiên, khoảng cách mới có thể khiến cho tình yêu càng thêm vững bền, mau dẫn người đi đốt bếp thì tốt hơn, châm lửa nấu nước, lập tức sẽ có cơm ăn.

Ngô Tiểu Lục không tin vào lời của Lý Kỳ, chuyện này tin chắc là hắn không có yên lòng, ngượng cười vài câu, chuyển đề tài nói: - Lý ca, chờ người nấu bếp sao?

Lý Kỳ trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói: - Hôm nay không có tâm trạng, vẫn là ngươi nấu bếp đi. Ta phá lệ cho phép ngươi làm món ăn mà Tiểu Đào thích, đây cũng xem như là một cuộc thi cho ngươi. Nếu ngươi làm không tốt, điều đó chứng tỏ ngươi không thể trở thành đầu bếp chuyên nghiệp.

Ngô Tiểu Lục như thoáng suy nghĩ nói: - Hóa ra như vậy mới có thể trở thành một đầu bếp đẳng cấp!

Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi cũng thật là, quả nhiên vẫn là như một sự lừa dối. Lý Kỳ ho khẽ một tiếng, nói: - Còn ngơ ngẩn ở đây làm gì, mau đi làm việc đi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<