← Hồi 077 | Hồi 079 → |
Bóng đêm bao phủ, trên trời cao mây mù cũng dày đặc, gió thổi mạnh làm cát bay vù vù đập vào mặt Phương Thất.
Phương Thất lệ chảy đầy mặt, hắn si ngốc ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của Trầm Tuyết Quân, mặt dán sát vào gương mặt nàng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nàng đừng chết... nàng đừng chết... ta sẽ mang nàng trở về..."
Tuy nhiên hắn có thể mang nàng đi đâu đây?
Nàng là thê tử hắn thương yêu trong suốt năm năm? Hay là cừu nhân bất cộng đái thiên? Yêu và hận, tại sao giờ phút này lại khó có thể phân biệt như vậy? Thù hận này giờ phải kiếm ai báo đây? Mối thù hận này có còn nên báo nữa không?
Tất cả mọi chuyện hiện tại đã không còn quan trọng nữa, Trầm Tuyết Quân đã chết, bất luận là đau khổ hay sung sướng, bất luận là yêu hay hận, tất cả cũng đã trở thành kết cục, một kết cục vĩnh viễn.
Phương Thất đã không còn nước mắt, nước mắt đã tràn ngập hết mặt của hắn rồi. Hiện tại hắn chỉ có thể si ngốc ôm chặt lấy thân thể Trầm Tuyết Quân, trong miệng cứ lẩm bẩm lập đi lập lại mấy câu, đối với sống và chết, yêu và hận thì hắn đã mơ hồ không thể phân biệt được nữa.
Trầm Tuyết Quân lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn, thân thể lạnh như băng dần dần cứng ngắc, gió thổi mạnh làm mái tóc của nàng tung bay, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng với đôi mắt trong suốt và sáng ngời cùng da thịt ấm áp nay còn đâu. Máu của nàng rơi xuống cát đã dần đọng lại, máu đã nhiễm hồng quần áo của nàng cũng như quần áo và tay của Phương Thất.
Nhất đao đoạn trường, một đao này rốt cuộc là đâm nát tâm can của ai đây?
Bỗng nhiên có một luồng sét đánh ầm trên bầu trời, một luồng điện hiện lên chiếu sáng cả bầu trời tối đen, chiếu sáng luôn cả khuôn mặt si ngốc và tái nhợt của Phương Thất, trên không trung tiếng sấm vẫn không ngừng vang lên, từng giọt nước bắt đầu rơi xuống kéo một màn nước dày đặc đan vào nhau rơi xuống theo.
Phương Thất vẫn không động đậy, dường như hồn phách của hắn đã không còn ở trần thế nữa, hắn không hế biết đang có mưa to. Mặt của hắn vẫn dán sát vào mặt của nàng, thân hình khẽ loạng choạng, trong miệng vẫn không ngừng lập đi lập lại: "Nàng đừng chết... nàng đừng chết... ta sẽ mang nàng trở về..."
Có mấy bóng đen xuất hiện theo những luồng sét xẹt ngang chiếu sáng trên bầu trời, hành động nhanh nhẹn vô cùng, trong thoáng chốc đã đến phía sau Phương Thất, một người trong tay cầm một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm dưới cơn mưa to vương đầy hạt nước, người nọ nhìn thấy Phương Thất đang cúi đầu si ngốc bất động, trong lòng liền mừng rỡ, kiếm trong tay đã vung ra đâm tới.
Một luồng sét đột nhiên nổi lên chiếu sáng cả bầu trời đêm, tiếng sấm ầm ầm đến đinh tai nhức óc. Người cầm kiếm cả kinh, tay run lên vì một kiếm vừa rồi đâm ra chỉ đâm trúng vai của Phương Thất, hắn liền kinh hãi, thanh trường kiếm lại hướng lưng của Phương Thất đâm tới một lần nữa.
Phương Thất vẫn bất động, hắn tựa hồ đã không còn tri giác nữa rồi.
Một vật tròn trịa không biết từ đâu đột nhiên bay tới, thế như tia chớp đánh vào lưỡi kiếm đang đâm tới lưng Phương Thất, một tiếng ‘keng’ kéo dài vang lên, thanh trường kiếm của người cầm kiếm lập tức bị gãy làm hai đoạn, nửa thanh kiếm còn lại trong tay hắn cũng rơi xuống, hổ khẩu của hắn đã bị đánh rách tả tơi, người cầm kiếm chấn động nhìn lại thì thấy vật hình tròn kia đã rơi xuống trên cát, đó là một cái vòng đeo tay.
Đó là vòng đeo tay của Du Mộng Điệp đang núp ở một đồi cát gần đó phóng ra.
Phương Thất bị tiếng kiếm gãy làm cho bừng tỉnh, hắn chậm rãi quay đầu, Cừu Hận giật mình hồn xiêu phách lạc đứng ở phía sau hắn, hổ khẩu ở tay phải đã có máu chảy xuống nhưng rất nhanh đã bị cơn mưa to xóa nhòa dấu vết.
Đứng phía sau Cừu Hận còn có Thiết Trảo Ưng Vương Thiết Vô Ngân, Tiếu Diện Hổ Triệu Ngọc Hà, Ngộ Sự Công Đạo Lý Đại Tiên Sinh, tất cả đều trông giống những con gà run run vì lạnh, cơn mưa to vẫn đập vào người họ, nước mưa từ trên mặt và thân thể không ngừng chảy xuống.
Phương Thất nở nụ cười, hắn cười to, cười điên cuồng. Tiếng cười của hắn rất khàn, nó vừa buồn bã, vừa điên cuồng vừa đau khổ.
Thiết Vô Ngân, Triệu Ngọc Hà, Cừu Hận giật mình nhìn chằm chằm vào Phương Thất, cả ba người thân thể run rẩy, chậm rãi bước lui về phía sau.
Phương Thất đột nhiên giận dữ hét: "Đứng lại"
Thiết Vô Ngân, Triệu Ngọc Hà, Cừu Hận cảm thấy lạnh run cả người, không tự chủ được liền đứng lại.
Phương Thất lại cười như điên, sau đó lạnh lùng hỏi: "Các ngươi tới giết ta có phải không?"
Triệu Ngọc Hà miễn cường cười cười, nói: "À... không phải..."
Phương Thất đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Các ngươi có phải vì đứa con của Kim Ngọc Mãn Sơn Kim Ngọc Sơn bị ta thiến mà đến tìm công đạo?"
Triệu Ngọc Hà đáp: "Việc này..."
Phương Thất hét lớn: "Các ngươi đến đây là vì mười vạn lượng hoàng kim phải không? Đầu của Phương Thất ta đáng giá mười vạn lượng hoàng kim đây, các ngươi muốn lấy thì cứ đến lấy"
Triệu Ngọc Hà xấu hổ cười cười.
Phương Thất ha ha cười to: "Thật uổng cho danh tiếng của đám các ngươi, cái gì mà chủ trì công đạo trên giang hồ. Có phải ai có vàng thì các ngươi mới giúp người đó chủ trì công đạo, đúng không hả?"
Lý Đại Tiên Sinh đột nhiên thở dài nói: "Tóm lại là ngươi đã thiến con của người ta, chuyện này là sự thật không thể chối cãi, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta đương nhiên phải tìm ngươi"
Phương Thất điên cuồng cười, xong nói: "Tốt, tốt lắm, ta hôm nay sẽ cho các ngươi một cái công đạo"
Lý Đại Tiên Sinh nói: "Chúng ta cũng không phải bởi vì Phương Ngọc Thành..."
Phương Thất lại điên cuồng cười, nói: "Toàn là lời thừa, các ngươi nếu không phải biết chuyện tứ ca của ta bị người hãm hại thì có cho các ngươi một ngàn lá gan, các ngươi cũng không dám tới tìm ta"
Lý Đại Tiên Sinh trầm mặc một chút rồi nhìn qua Thiết Vô Ngân và Triệu Ngọc Hà, gương mặt của Triệu Ngọc Hà có chút giật giật, Thiết Vô Ngân và Lý Đại tiên sinh thì hơi gật đầu.
Triệu Ngọc Hà vừa đưa tay vuốt nước mưa trên mặt vừa tiến tới hai bước, mỉm cười nói: "Phương huynh đệ, thật ra chúng ta lần này không phải vì việc kia mà đến đâu, nghe nói Tiểu Thần Long Phương đại hiệp ở chỗ này xảy ra chuyện, chúng ta tới đây là muốn trợ giúp Phương huynh đệ vì Phương đại hiệp tìm lại một chút công đạo", hắn thở dài nói tiếp: "Dù sao Tiểu Thần Long Phương công tử cùng với chúng ta cũng có giao tình bằng hữu"
Máu từ vết thương trên vai Phương Thất vẫn không ngừng chảy ra, cười lạnh hỏi: "Thật à?"
Triệu Ngọc Hà lại đưa tay vuốt nước trên mặt rồi vỗ vỗ vào quần áo, xong gật đầu thành khẩn nói: "Thật..."
Hai chữ ‘Thật vậy’ còn chưa nói xong thì Triệu Ngọc Hà đột nhiên rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm, lưỡi kiếm trong cơn mưa to run lên, lúc hai chữ còn chưa nói xong thì thanh kiếm đã đâm tới hông trái của Phương Thất.
Lúc Triệu Ngọc Hà rút kiếm từ bên hông ra thì đồng thời Thiết Trảo Ưng Vương Thiết Vô Ngân cũng phóng lên không trung, hai trảo nơi đôi tay giống như móng vuốt của chim ưng, thân hình cao lớn ở trên không trung lấy thế chim ưng vồ thỏ phóng xuống chụp vào đầu Phương Thất, cùng lúc Ngộ Sự Công Đạo Lý Đại tiên sinh cũng rút thanh Thương Lang kiếm trên lưng ra khỏi vỏ, đường kiếm trong cơn mưa to để lại một vệt dài, thế giống như gió thổi vào cành dương liễu lắc lư nhẹ nhàng nhưng rồi lại đột nhiên ập tới trước mặt, đâm vào phía hông phải của Phương Thất.
Ba phía của Phương Thất đã bị vây, dưới màn kiếm quang và ưng trảo bao phủ, hắn chỉ còn cách là lui về phía sau.
Nhưng hắn không lùi.
Phương Thất nổi giận thét lên một tiếng, hắn dường như đã điên cuồng, hắn đột nhiên dùng thân đón lấy thanh nhuyễn kiếm của Triệu Ngọc Hà đang đâm tới và khó khăn lắm mới tránh được ưng trảo của Thiết Vô Ngân và chiêu kiếm Phong Phất Dương Liễu của Lý Đại tiên sinh, tiếp đó một chưởng thay đao xuất ra chém ngang vào cổ họng của Triệu Ngọc Hà, thanh nhuyễn kiếm của Triệu Ngọc Hà đã đâm vào hông Phương Thất, hắn còn chưa kịp mừng rỡ thì cú dĩ chưởng hóa đao của Phương Thất đã chém vào cổ họng hắn, hai tròng mắt của Triệu Ngọc Hà đột nhiên lòi ra, xương cổ "rắc" một tiếng đã gãy, cả thân người liền đổ xuống.
Trảo của Thiết Vô Ngân sau khi đánh vào khoảng không, thân hình rơi xuống đất thì đột nhiên liền xoay người xuất tiếp ra một chiêu, đôi ưng trảo thế nhanh như gió từ sau lưng chụp vào hai vai của Phương Thất. Còn Lý Đại tiên sinh sau khi kiếm đánh vào không khí thì cổ tay xoay vòng, xuất tiếp ra một chiêu Kiếm Chỉ Thiên Nam đâm thẳng vào lòng ngực Phương Thất.
Phương Thất sau một chưởng chặt gãy cổ của Triệu Ngọc Hà lại điên cuồng hét lên một tiếng, thuận thế lấy tay rút thanh nhuyễn kiếm của Triệu Ngọc Hà đang cắm ở hông ra, máu tươi từ miệng vết thương phún ra như suối. Phương Thất đầu cũng không thèm quay lại nhìn, xoay người tung kiếm, đôi ưng trảo của Thiết Vô Ngân còn chưa bắt được hai vai của Phương Thất thì trước mặt hắn hiện ra một vệt sáng, thanh nhuyễn kiếm trong tay Phương Thất so với tia chớp còn chói mắt hơn, kiếm quang hiện lên, đôi thiết ưng trảo của Thiết Vô Ngân đã bị chặt đứt, hắn kêu thảm một tiếng, trơ mắt nhìn vào đôi tay của mình đang nằm trên đất, mặt trắng bệch, mồ hôi trên đầu hòa cùng với nước mưa từng giọt từng giọt nặng trĩu rơi xuống.
Phương Thất hồi chuyển thân kiếm, nhuyễn kiếm trong tay như tia chớp quét ngang đón đỡ lưỡi thanh trường kiếm của Lý Đại tiên sinh đang đâm tới, hổ khẩu của Lý Đại Tiên Sinh bị chấn đến tê dại, Thương Lang Kiếm thiếu chút nữa rời khỏi tay. Liền đó, Phương Thất đột nhiên xoay người, dùng thanh nhuyễn kiếm trong tay sử ra chiêu số của đao pháp, một kiếm bổ về phía cổ của Thiết Trảo Ưng Vương Thiết Vô Ngân, Thiết Vô Ngân còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kiếm của Phương Thất chặt bay đầu, thân hình cao lớn ngã xuống đất kêu "rầm" một tiếng, đầu hắn bay ra xa khoảng một trượng rơi vào một vũng nước.
Hổ khẩu của Lý Đại Tiên Sinh tê dại, Thương Lang Kiếm trong tay cơ hồ cầm chặc không được, thấy Phương Thất đưa lưng về phía mình dùng kiếm bổ về phía Thiết Vô Ngân, hắn cắn răng rồi xuất tiếp một kiếm đánh tới lưng Phương Thất, lúc mắt thấy lưỡi kiếm sắp xuyên qua thân thể Phương Thất thì bỗng nhiên dưới cơn mưa to dày đặc không còn thấy Phương Thất đâu nữa. Đảo mắt nhìn quanh thì thấy được thi thể không đầu của Thiết Vô Ngân đang nằm đó, Lý Đại Tiên Sinh lấy làm kinh hãi, đang định lui về phía sau thì phía trên đỉnh đầu có một tiếng phẫn nộ hét lên, một đạo kiếm quang lấy thế của sấm gió lăng không bổ xuống, đây là một chiêu của đao pháp có tên là Lực Phách Hoa Sơn, Lý Đại Tiên Sinh còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì đã bị một kiếm của Phương Thất bổ xuống từ đỉnh đầu kéo dài tới hai chân, thân thể bị chia làm hai nửa, nội tạng rơi ra và máu chảy tràn như suối, rơi xuống mặt cát khiến cho một khoảnh cát biến thành một màu đỏ chót.
Nước màu đỏ, cát cũng một màu đỏ.
Cừu Hận sợ ngây người.
Hắn trừng lớn cặp mắt kinh hãi nhìn Phương Thất điên cuồng đang đến gần hắn, hắn có chết cũng chưa hề nghĩ qua việc ba người Lý Đại Tiên Sinh, Thiết Vô Ngân, Triệu Ngọc Hà liên thủ và mất mạng chỉ trong khoảnh khắc.
Hắn có chết cũng chưa từng nghĩ đến, vừa rồi tên địch nhân còn si ngốc và ngơ ngác kia, tên địch nhân đã bị trúng một kiếm của hắn mà không hề phản ứng, bỗng nhiên lại phát ra sức lực mạnh mẽ và tốc độ kinh hồn như thế.
Tiếng rống đầy phẫn nộ của Phương Thất giống như là một con mãnh hổ đang giận dữ rống lên, nhưng là vừa rồi hắn còn si ngốc thẩn thờ giống như một con dê đang chờ đợi người khác làm thịt.
Cừu Hận lại ngây người.
Hắn chưa kịp hối hận tại sao bản thân lại sinh ra trên thế gian này, tại sao phải luyện kiếm, tại sao phải bước vào giang hồ, tại sao lại muốn có được mười vạn lượng hoàng kim kia, tất cả mọi việc tới giờ phút này đây hắn đã không kịp hối hận nữa rồi, hắn chỉ biết sợ hãi đến ngây người, đôi mắt mở to, trong đầu trống rỗng.
Âm thanh cuối cùng mà Cừu Hận nghe được chính là một tiếng thét của Phương Thất, một tiếng rống của con mãnh hổ đang nổi giận, hắn nhìn thấy Phương Thất phóng lên không trung, trong chớp mắt đã đến phía trên đỉnh đầu của hắn, một kiếm nhằm vai trái của hắn bổ tới, hắn cũng đã quên luôn việc né tránh, chỉ ngơ ngác mở to miệng, giật mình nhìn vào Phương Thất đang ở trên không.
Kiếm quang chợt lóe, Cừu Hận ngã xuống, đầu cùng vai phải đã rơi ra một bên, vai trái dính liền cơ thể cũng ngã xuống một bên.
Trên bầu trời tiếng sấm vẫn ầm ầm không dứt, mưa to như trút nước, Phương Thất giơ kiếm ngửa mặt lên trời thét một tiếng dái, một tiếng hổ rống rồng rầm tràn ngập phẫn nộ và đau đớn kéo dài vang xa trong gió, nước mưa hòa với nước mắt chảy xuống gương mặt hắn, cả trời đất dường như cũng bị rung động.
Du Mộng Điệp dùng hai tay bịt chặt lấy lỗ tai, nàng cũng bị Phương Thất làm cho sợ ngây người.
Không phải bởi vì võ công của Phương Thất, cũng không phải bởi vì tốc độ của Phương Thất mà là vì sự điên cuồng cùng tiếng thét đầy phẫn nộ của Phương Thất, đồ sát và tàn nhẫn.
Phương Thất hiện tại mà nàng nhìn thấy chỉ là một Phương Thất đã hoàn toàn điên cuồng.
Tiếng thét của hắn tràn ngập sự phẫn nộ, đau khổ và thê lương. Nó vô cùng buồn bã, buồn bã vì ông trời đã tàn nhẫn, bất công và trêu người.
Tại sao hắn lại đột nhiên trở thành như vậy?
Trong lòng Du Mộng Điệp thầm thở dài, nàng biết tại sao Phương Thất lại trở nên điên cuồng nhưng nàng cũng không hề nghĩ rằng hắn sẽ điên cuồng đến thế.
Từ lúc một đao của Phương Thất đâm xuyên qua và người áo xanh ngã xuống cho đến khi Phương Thất ôm chặt lấy thi thể của Trầm Tuyết Quân khóc rống thất thanh thì Du Mộng Điệp đã hiểu được, một đao kia của Phương Thất đâm xuyên qua người của Trầm Tuyết Quân và cũng đã chém nát luôn tâm can của hắn.
Du Mộng Điệp vẫn nằm ở sau một đồi cát, nàng cũng không có đi ra, nàng hiểu được lúc này cho dù là ai cũng không thể an ủi được hắn, tim gan của Phương Thất đã vỡ tan, tim của Du Mộng Điệp cũng nát theo.
Tiếng thét kéo dài rốt cuộc cũng ngừng, Phương Thất ngơ ngác đứng đó, thất hồn lạc phách đứng như một cây cột trong mưa to, thân thể có chút loạng choạng, thanh nhuyễn kiếm vẫn cầm ở nơi tay, cứ để mặc cho nước mưa tùy ý đập vào người, hắn thoạt nhìn tựa hồ đã chết đứng.
Du Mộng Điệp chậm rãi bỏ hai tay đang bịt lỗ tai xuống, trong lòng nhịn không được dâng lên một trận kinh hãi, vừa rồi nếu thay đổi là người bình thường nghe tiếng "Hổ Khiếu Long Ngâm" kia thì chỉ sợ là tâm thần đã hỏng mất. Du Mộng Điệp hít thở sâu vài cái và dùng tay vỗ vỗ lên ngực, sau đó bước nhanh tới trước mặt của Phương Thất, nhìn thấy Phương Thất đang ngơ ngác đứng trong mưa liền lớn tiếng gọi: "Thất ca"
Phương Thất đột nhiên thét lên một tiếng rống giận, thanh nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên thẳng tắp đâm xuyên qua màn mưa dày đặc, một kiếm hướng cổ của Du Mộng Điệp bổ tới.
← Hồi 077 | Hồi 079 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác