Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Nguyệt dị tinh tà - Hồi 12

Nguyệt dị tinh tà
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 12: Nhất hùng độc lang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-31)

Tiếng cười vừa truyền đến tai Trác Trường Khanh thì thân hình chàng cũng đã lên đến đầu thành, mắt quét loang loáng, chỉ thấy giai nhân tuyệt sắc đang đứng ôm lấy đôi ống tay áo đã bị mình xé rách một nửa, Tiểu Quỳnh và Tiểu Linh đang đứng ngay cạnh nàng, sáu làn thu ba của ba cô đều ngưng chú vào một thiếu niên vận hoàng y không biết đã lên đến đầu thành khi nào.

Hoàng y thiếu niên này còn chưa dứt tiếng cười, lại quay lưng về phía Trác Trường Khanh mà đứng, Trác Trường Khanh chỉ thấy thân hình y cao lớn, tà áo đang phấp phới trong gió, nhưng lại chưa nhìn thấy diện mạo của y.

Tiếng cười của hoàng y thiếu niên bỗng ngưng lại, quay đầu qua nhìn Trác Trường Khanh từ đầu đến chân với ánh mắt lạnh lẽo, mục quang hai người chạm nhau, Trác Trường Khanh không khỏi khen thầm:

“Ồ, một thiếu niên đẹp như thiên thần.”.

Lòng yêu mến trong lòng chàng cũng vì thế mà phát sinh.

Nào ngờ hoàng y thiếu niên kia chỉ lạnh lùng nhìn Trác Trường Khanh, chớp mắt một cái rồi quay đầu qua cất giọng sang sảng:

– Hai vị cô nương vội vã mà đi, tại hạ lúc nào cũng mơ tưởng đến hai cô nương, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, khiến tại hạ cao hứng vô cùng, cao hứng vô cùng. Ha ... ha ... ha ...

Y nói liền câu cao hứng vô cùng, tiếng cười chói tai lại nổi lên, Trác Trường Khanh mày kiếm khẽ chau lại, thầm nghĩ:

“Thiếu niên này thực là ngông cuồng.”.

Đoạn chàng khẽ bước lên một bước, cùng lướt đến ụ đất y đứng, lạnh lùng nói:

– Huynh đài hãy khoan ôn lại chuyện cũ, tại hạ và ba vị cô nương này còn có chút việc cần làm, mời huynh đài hãy tránh ra một chút.

Hoàng y thiếu niên khẽ chớp mắt, chẳng thèm để ý đến Trác Trường Khanh, lại cười oang oang nói:

– Vừa rồi tại hạ từ đằng xa ngoài thành đi đến, thì thấy hồng y phấp phới trên đầu thành, tại hạ liền nghĩ đây hẳn là các cô nương rồi, bèn chạy đến xem, quả nhiên là đúng như dự đoán.

Y cười ha hả, mục quang lại chạm phai giai nhân tuyệt sắc đứng giữa, bèn dán mắt vào thiếu nữ này, mặt lộ vẻ sửng sốt, mồm há hốc, mắt trợn ngược, hồi lâu lại cất tiếng:

– Vị cô nương này làm sao mà lại xinh đẹp ...

Đột nhiên y giơ hữu chưởng vỗ đánh bốp vào trán mình một cái, cười nói:

– Hóa ra cô nương này chính là người đẹp trong bức họa, từ lúc tại hạ thấy cô nương trong bức họa đẹp đẽ kia đến nay, đêm ngày đều thầm thương trộm nhớ, nhưng lại cũng không khỏi có chút nghi hoặc, thế gian sao lại có người đẹp đến thế, chỉ e rằng bức họa đó là do một họa sĩ tài ba cố ý vẽ ra như vậy. Nhưng hôm nay gặp mặt cô nương mới biết rằng kẻ vẽ bức họa kia chỉ là một họa sĩ vụng về, bức họa kia làm sao có thể thể hiện, miêu tả hết vẻ đẹp của cô nương, lần sau nếu tại hạ gặp hắn ... hừ!

Hoàng y thiếu niên kia khoa chân múa tay, chỉ chỉ trỏ trỏ, thao thao bất tuyệt mà nói ra những lời nịnh nọt khó nghe, không thèm để ý đến lời nói của Trác Trường Khanh, đôi mày kiếm của chàng cũng đang cau lại.

Khi mới thấy khuôn mặt tuấn tú của hoàng y thiếu niên, chàng vốn cũng có chút hảo cảm, nhưng lúc này thì lại căm ghét vạn phần, thầm nghĩ:

“Khuôn mặt thiếu niên này thật đẹp đẽ, ngờ đâu lại phầm tục, ngạo cuồng đến thế, thật là xét người chẳng nên nhìn tướng mạo.”.

Chàng lại nghĩ đến thái độ của y đối với mình, mày liền nhướng lên, đang định nói thì đã thấy sau khi hoàng y thiếu niên dứt lời, giai nhân kia mày liễu khẽ cong, má lúm đồng tiền, giơ tay lên vuốt tóc đột nhiên cười duyên nói:

– Nếu các hạ thấy hắn thì thế nào?

Hoàng y thiếu niên hơi sửng sốt trước câu hỏi của nàng, bèn ngửa mặt lên trời cười lớn nói:

– Nếu ngày sau tại hạ gặp kẻ bất tài kia, trước tiên là sẽ chặt đứt hai tay hắn, để hắn vĩnh viễn ...

Giai nhân bỗng bật cười khanh khách, cắt lời y đang nói, rồi lại giơ thẳng hai cánh tay ngà ngọc ra, làn thu ba nhìn khắp nơi, mỉm cười nói:

– Thế thì các hạ hãy mau đến chặt đi, bức họa kia chẳng phải ai khác mà chính là tiểu nữ vẽ ra đó!

Tiểu Quỳnh Tiểu Linh vẫn che miệng đứng nhìn, lúc này cũng không chịu nổi phải phì cười. Trác Trường Khanh tuy lửa giận bốc lên, lúc đó cũng không khỏi cười thầm, lòng nghĩ thiếu nữ này là người có điều đáng để chàng học tập, ác cảm vốn có với nàng cũng giảm đi mấy phần. Kỳ thực thiếu nữ này là đệ tử của cừu nhân, vừa thừa cơ đánh chàng một chưởng, chàng vốn chẳng quen biết gì hoàng y thiếu niên, ác cảm của chàng đối với thiếu nữ vốn còn gấp nhiều lần ác cảm đối với hoàng y thiếu niên, nhưng tình cảm của con người lại rất kỳ quái, Trác Trường Khanh chỉ thấy sự cừu hận giữa mình với nàng lại là một chuyện khác, còn bản thân của nàng lại hoàn toàn không đáng ghét chút nào, mà hoàng y thiếu niên kia, hiện giờ chàng lại cảm thấy mặt mày y thật đáng ghét nên khi thiếu nữ dùng lời nói mà làm nhục y, chàng lại cảm thấy cực kỳ vui thích.

Sự yêu ghét của con người, vốn xuất phát từ bản tính, và hoàn toàn vượt ra ngoài mọi phán đoán của lý trí, mà tính chất của yêu ghét cùng với ân cừu tuyệt nhiên khác nhau, vì sự phân biệt giữa ân và cừu hoàn toàn xuất phát từ lý trí, tuy quan hệ của chúng rất vị diệu nhưng vẫn có thể giải thích được.

Trác Trường Khanh cười thầm, liếc mắt trông thì thấy nụ cười trên mặt hoàng y thiếu niên đứng cạnh đã tắt, y trợn tròn mắt nhìn vào đôi tay xinh xắn của giai nhân, trong nhất thời, chẳng thốt ra được câu nào.

Thiếu nữ xinh đẹp nheo mắt, làn thu ba lại đảo sang nhìn Trác Trường Khanh rồi cười nói:

– Các hạ gấp làm gì, nếu vị này có thể chặt tay tiểu nữ, thì chẳng phải các hạ cũng thấy hài lòng sao?

Đa Tý Thần Kiếm đứng ở dưới chân thành, thấy thiếu niên cuồng ngạo kia đột nhiên xuất hiện trên đầu thành, lại cùng đàm tiếu nói cười với hồng y thiếu nữ, tuy ông có thể nghe rõ được tiếng cười của thiếu niên Sầm Xán, nhưng lại không rõ họ đang nói gì với nhau.

Phải biết Sầm Xán đang đứng ở trên cao, giọng nói lại không cao lắm, rất dễ bị gió mạnh thổi đi, cho nên nếu hai người đứng nói chuyện ở trên cao như thế thì người ở dưới cũng không thể nghe rõ được.

Đa Tý Thần Kiếm lòng lo như lửa đốt, thầm đoán:

“Nếu Sầm Xán cùng liên thủ với ba cô nương kia, e rằng Trác Trường Khanh không đối phó nổi.”.

Ý nghĩ còn chưa dứt, đã thấy Sầm Xán đã động thủ với Trác Trường Khanh.

Nguyên là hoàng y thiếu niên Sầm Xán tự cho là mình nói ra những lời vô cùng êm dịu dễ nghe, kết quả lại chẳng thu hoạch được chút hứng thú nào. Hắn là người vô cùng tự cao tự đại, lúc này trong lòng lẫn lộn vừa giận vừa thẹn nhưng lại chẳng làm gì được thiếu nữ kia, bèn quay qua thì mục quang chạm phải thiếu niên đứng cạnh bên đang như không cười mà tựa cười nhìn mình, không ngăn được lửa giận chứa đầy bụng phát tác, y bèn gầm lên:

– Ngươi cười cái gì?

Mày kiếm của Trác Trường Khanh dựng ngược, lạnh lùng nói:

– Nếu các hạ nói năng thận trọng một chút, tự nhiên sẽ chẳng có ai dám cười các hạ.

Sầm Xán quát to một tiếng, lao tới vung tay tát vào mặt Trác Trường Khanh.

Trác Trường Khanh nổi cơn thịnh nộ, cổ tay đảo ngược chụp lấy cổ tay Sầm Xán, tả chưởng lại xuyên ra từ dưới chỏ hữu, tịnh chỉ như kiếm, kích thẳng vào hông của y.

Thân hình chàng chưa động mà đã nhanh như chớp phát ra hai chiêu, chính là dĩ công phản công, trong công có thủ, trong thủ có công. Hoàng y thiếu niên Sầm Xán tựa hồ có vẻ ngạc nhiên không ngờ địch thủ võ công lại cao như vậy, lòng chẳng dám khinh địch, rút mạnh hữu chưởng lại rồi đánh tiếp ra hai chưởng.

Hai người cùng đứng trên ụ đất đầu thành, chân chưa chuyển bộ, trong chớp mắt đã chiết mười mấy chiêu, thiếu nữ xinh đẹp khẽ cười cùng với Tiểu Quỳnh và Tiểu Linh đứng ra xa, luôn miệng cười khanh khách mà xem hai thiếu niên động thủ. Tuy ngoài mặt cười tươi như hoa, nhưng trong lòng nàng lại không khỏi kinh hãi.

Phải biết, lúc này Sầm Xán cùng Trác Trường Khanh động thủ, xem ra tuy cực kỳ tầm thường, kỳ thực loại võ công cận chiến này lại vô cùng nguy hiểm, trong lúc hai người tay đấm chân đá, đều là sử dụng công phu tối thượng, nếu có chút sơ suất, thì sẽ thọ thương dưới chưởng cước của đối phương ngay lập tức. Vị giai nhân diễm lệ này, thân mang đầy tuyệt kỹ, lúc này lẽ nào lại chẳng nhìn ra cảnh tượng. Làn thu ba chuyển khắp bốn phía, mục quang lúc thì chăm chú vào trận đấu, lúc thì lướt xuống dưới chân thành, bỗng nàng khẽ nói:

– Hai vị cứ ở đây mà làm trò, Tiểu Quỳnh, Tiểu Linh, chúng ta có thể đi được rồi.

Nói đoạn vóc liễu khẽ nhún, tung mình nhảy xuống, Tiểu Quỳnh Tiểu Linh thò đầu nhìn xuống dưới, khẽ chau mày rồi cũng lập tức nhảy xuống, một mặt kêu lên:

– Cầm cô, thư thư có thể tiếp chúng muội một chút được không?

Mục quang Trác Trường Khanh lướt đi, quát to lên:

– Hãy khoan.

Chàng vội đẩy ra một chưởng, buộc Sầm Xán phải rời xa một bước đoạn búng mạnh đôi chân, cũng tự nhảy ra ngoài thành.

Hoàng y thiếu niên sửng sốt quay ngược lại thì thấy ba bóng áo hồng đang lướt như sao xẹt ngang trời về phía rừng tùng ở ngoại thành, đằng sau lại có một bóng áo đen đuổi theo như hình với bóng, chớp mắt, chỉ thấy bốn bóng người thấp thoáng rồi mất hút. Y than thầm một tiếng, ngạo khí trong lòng căng vì thế mà giảm đi một chút, rồi cũng tự mình nhảy xuống.

Đa Tý Thần Kiếm vốn lo lắng quan tâm đến sự an nguy của Trác Trường Khanh, đang tìm cách lên thành để giúp chàng một tay, nào ngờ trong thoáng chốc, cục diện bỗng thay đổi như vậy. Tình hình sau khi Trác Trường Khanh tung mình nhảy ra ngoài thành xảy ra như thế nào, ông ở trong thành đương nhiên cũng không thể nhìn thấy được.

Vân Trung Trình cũng cau mày đứng cạnh cha mình, quay đầu nhìn tứ phía thì thấy quần hùng cũng đã lục đục tản đi, ai nấy đều đang kinh ngạc, nhỏ to thì thầm, không biết trận kịch đấu này, rốt cuộc là vì cái gì, một số người lại đang đoán già đoán non về lai lịch mấy thiếu nữ kia.

Đa Tý Thần Kiếm vuốt chòm râu dài, cất bước, hạ giọng nói:

– Trung Trình, mau ra ngoài thành xem sao.

Đoạn ông vén tà áo dài, xông ra phía cửa thành.

Lúc này chợ sáng đã họp, trong ngoài cửa thành, người ra kẻ vào tấp nập, Vân Khiêm chạy vội chạy vàng, tuy ông chưa thi triển khinh công, nhưng cũng khiến người đi đường chú mục mà trông trong lòng kỳ quái, cho rằng lão già này điên rồi.

Một người đàn ông đang gánh gánh hàng, bị ông đẩy nhẹ một cái loạng choạng lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa là ngã lăn ra, người này vội buột miệng:

– Cái lão điên này ...

Nào ngờ có một hảo hán mặt trắng chạy qua vỗ vai hắn ta và nói:

– Đừng có chửi bậy.

Người gánh hàng ngước mắt trông lên thì thấy trong mắt người đụng mình uy quang ẩn hiện, bèn phải nuốt những lời muốn chửi lại.

Vân Trung Trình thò tay vào trong bọc lấy ra nửa đỉnh bạc bỏ xuống dưới chân người đó rồi quay mình chạy ra ngoài thành, thì thấy Đa Tý Thần Kiếm đang đứng trên một đống đá mắt dõi nhìn khắp xung quanh, nhưng lúc này trên con đường cái quan, ngoài những chiếc xe bò chở rau trái và những lái buôn qua lại tấp nập, lại chẳng thấy bóng dáng Trác Trường Khanh cùng các hồng y thiếu nữ đâu cả.

Sự tàn sát cùng những ân oán trong võ lâm khiến cho các cư dân an phận phía ngoại vi thành Lâm An ai nấy đều có chút kinh sợ, đối với những người vận đồ võ phục, họ đều ngoảnh mặt quay lưng coi như không thấy, binh lính ở cửa thành nhiều người cũng đã đứng lên, đeo gươm vác giáo, đi tuần tra tứ phía, kỳ thực trong lòng họ cũng đang phát hoảng, nhìn thấy cha con họ Vân thì ai nấy đều cố ý lảng tránh chỉ sợ tai họa lại giáng xuống đầu mình.

Đa Tý Thần Kiếm dõi mắt nhìn, chỉ thấy bốn bề là một màu xanh lục, người qua kẻ lại tấp nập trên đường, cùng chen vai thích cánh mà ngược xuôi, lão anh hùng trong lòng cũng không khỏi thầm than thở, biết rằng lúc này trời tuy đã giữa mùa hạ, nhưng cũng chẳng còn bao lâu nữa thì sẽ sang mùa thu. Cho nên có nhiều việc mà Vân Khiêm vốn coi trọng, trong khoảnh khắc, lại tựa hồ đều vứt bỏ hết rồi, ông thở dài một tiếng hạ thấp giọng nói:

– Trung Trình, ta thấy ... hay là chúng tay hãy trở vào trong thành, còn về Trác Trường Khanh, nó ... nó chắc là sẽ không gặp phải chuyện gì xấu.

Vân Trung Trình sửng sốt ngẩng đầu lên, đúng vào ánh mặt trời mùa hạ soi lên mặt Vân Khiêm, những nếp nhăn trên mặt lão nhân lại càng thêm rõ ràng.

Trong phút giây này, Vân Trung Trình cảm thấy phụ thân dường như đã già đi rất nhiều. Ông nhớ đến những năm xưa khi ông hãy còn rất nhỏ, rất nhiều lần ông ngẩng đầu nhìn cha, khuôn mặt cha ông lúc đó hệt như một thiên thần. Thế mà lúc này, những nét huy hoàng xưa đã vĩnh viễn không còn nữa. Ông thở dài một tiếng, nói:

– Gia gia, hay là chúng ta trở về đi ...

Biến cố phát sinh trong mấy ngày qua khiến vị lão nhân quật cường này, lý lẽ tuy cứng cỏi, nhưng hào khí trong lòng đã giảm đi không ít.

Ông đưa mắt nhìn Vân Trung Trình, ánh mắt đột nhiên xuất hiện một vẻ lạ, than thở mà ngâm rằng:

Tráng sĩ mạc niên Hùng tâm vị dĩ Dịch nghĩa:

Tráng sĩ đã về già Hùng tâm còn chưa tận – Hùng tâm còn chưa tận ... Ôi, Trung Trình, trở về cũng được.

Ông đưa tay gân guốc của tuổi già, khẽ đặt lên vai con trai ông, rồi chậm rãi đi vào thành.

Tiết trời tuy đang giữa mùa hạ, nhưng lòng cha con Vu Hồ Vân Môn danh nghiêng thiên hạ, lại buồn hiu hắt tựa cảnh tàn thu, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu trên thân người họ lại như chẳng có chút ấm áp nào.

Vân Khiêm không ngăn được, lại tự than rằng:

– Trung Trình, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta nghĩ ... con nên sớm rửa tay gác kiếm đi thôi, giang hồ hôm nay, ôi ... cũng không còn là ...

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên đằng sau có tiếng hô lớn:

– Người ở phía trước có phải là Vân lão gia không?

Tiếng hét cùng tiếng vó ngựa dồn dập theo gió đưa lại.

Đa Tý Thần Kiếm dừng bước ngoảnh lại, đã thấy ba con ngựa đang phóng tới như tên bắn. Trong thoáng chốc, những con ngựa đã phi đến trước mặt ông.

Lũ ngựa cất vó, hí lên một tràng dài, kỵ sĩ trên mình ngựa vội vàng nhảy xuống mặc cho con ngựa đang chỉ đứng trên hai chân sau.

Vân Khiêm đang chau mày ngạc nhiên, nào ngờ người kỵ sĩ nọ đã quỳ mọp xuống trước mặt mình. Ông không khỏi sửng sốt đưa mắt nhìn, thấy hán tử này y phục tả tơi, mặt lấm bụi đường, ánh mắt vẫn còn đầy vẻ kinh hoàng, dường như vừa gặp phải tai họa, lòng còn khiếp sợ.

Hán tử dập đầu nói:

– Vân lão gia, chắc lão gia còn nhớ tiểu nhân là ai. Tiểu nhân đã diện kiến lão gia một lần tại Thái Hồ tổng trại ...

Đa Tý Thần Kiếm «ồ» lên một tiếng, tiếp lời:

– Té ra huynh đài là môn hạ của Hạ Tam Gia, hãy mau đứng dậy, Hạ Tam Gia vẫn khỏe chứ? Ôi! Thái Hồ cách biệt, cách biệt lâu năm, lão phu cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp Hạ Tam Gia.

Hán tử vẫn quỳ trên đường, mặt mày bỗng lộ sắc kinh khủng bi thương, thở dài mà rằng:

– E rằng lão gia không còn được gặp Hạ lão gia của tại hạ rồi.

Sắc diện Đa Tý Thần Kiếm thay đổi đột ngột, vội hỏi:

– Làm sao?

Hán tử giơ tay lau quệt mồ hôi trên mặt, tiếp lời:

– Hạ lão gia bị hạ độc trong thành Dư Hàng, tiểu nhân bất tài, chẳng biết ai đã hại chết Hạ lão gia.

Vân Trung Trình đảo mắt khắp bốn phía, chỉ thấy người qua kẻ lại đều không ngớt nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, ông khẽ chau mày, đưa tay đỡ lấy hán tử đang quỳ dưới đường lên, nói:

– Huynh đài hãy định thần lại đi, nếu có lời bất tiện, xin vào thành hãy nói ...

Hán tử vẫn quỳ dưới đất không dám đứng lên, một mặt luôn miệng nói:

– Vân lão gia, lão gia cùng Tổng đà chủ chúng tôi là đạo nghĩa chi giao, việc này trăm sự đều nhờ lão gia tác chủ.

Đa Tý Thần Kiếm thở dài một tiếng, giậm chân mấy cái, Vân Trung Trình thi xuất một chút kình lực, kéo hán tử kia đứng dậy, rồi cùng đi vào thành, lúc này quần hùng võ lâm trong thành Lâm An, ai nấy đều thần trí bất an, chỉ sợ có tai họa bỗng nhiên đổ xuống đầu mình mà thôi.

Đến nơi ăn nghỉ của cha con họ Vân, hán tử kia bèn đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong thành Dư Hàng mà kể không sót một lời nào, lúc này cha con họ Vân mới biết rằng các thành lân cận Thiên Mục Sơn mấy ngày nay đều phát sinh thảm biến, tai họa bên đó chẳng khác nào tai họa của Khoái Đao Hội và Hồng Cân Hội trong thành Lâm An.

Phong ba giang hồ vốn hiểm ác nhưng trong vòng một trăm năm trở lại đây, trong võ lâm chưa từng có cuộc tàn sát thảm khốc nào dữ dội như vậy, vì sau cuộc tàn sát không một người nào biết được chân tướng của hung thủ.

Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm xông pha giang hồ nhiều năm, có thể nói là có kinh nghiệm, kiến thức võ lâm cực kỳ phong phú, lúc này hẳn nhiên chú ý đến sự kiện này. Ông tuy có lòng giữ vững công đạo giang hồ nhưng không phải là nhờ vào võ lâm mà có thể đề cao sức mạnh của chính nghĩa, huống hồ, với lực lượng hiện có, ông cũng không có cách nào tìm được hung thủ tàn khốc và bí mật kia. Ông hy vọng khi Trác Trường Khanh trở lại, có thể mang về một số tin tức mới.

Nhưng, từ sáng sớm đến chiều tà, từ chiều tà đến đêm khuya ... Cho đến khi đêm đã rất khuya rồi, Trác Trường Khanh vẫn chưa trở lại. Thế là, Đa Tý Thần Kiếm ngoài những ưu tư này ra, lại phải lo lắng đến sự an nguy của Trác Trường Khanh.

Sau một ngày dài chờ đợi đến sốt ruột, ông mới phát giác ra câu chuyện này từ lúc bắt đầu, đã có rất nhiều chỗ đáng nghi ngờ. Việc này vốn từ khi xuất hiện ba bức họa trên tay cự phú giang hồ võ lâm Thần Thâu Kiều Thiên mà ra, cho đến tận lúc này, lại chẳng thấy bóng dáng Kiều Thiên đâu cả. Cho nên, ông bắt đầu hoài nghi mục đích thân thực của sự việc này. Có lẽ ba bức họa này chỉ là một thứ bánh vẽ của nữ ma đầu xú nhân Ôn Như Ngọc với mục đích chiêu dụ quần hùng võ lâm thiên hạ tụ tập tại Thiên Mục Sơn, sau đó lại tùy ý mà chém giết. Do đó hai hồng y thiếu nữ kia mới cấm tất cả quần hùng không được lên núi trước khi mở hội, không được tự ý mà đi.

Ông ngấm ngầm suy đoán, cố gắng nhẩm bắt chân tướng của sự việc:

“Nhưng dù là như thế, thì người nào đã ra lệnh cho huynh đệ của Khoái Đao Hội trong vòng hai ngày phải rời khỏi Lâm An?”.

Ông lại bắt đầu rơi vào luồng nghi vấn hỗn tạp vì từ đầu đến cuối, sự việc này đem ra lại không phải tầm thường, tự nhiên không phải bất kỳ người nào cũng có thể đoán được chân tướng. Đa Tý Thần Kiếm thở dài một tiếng, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, cất giọng não nề:

– Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ đợi cho đến khi phát sinh một biến cố tắm máu mới, ngoài thế ra ... Ôi!

Ông vừa kết thúc lời nói não nề của mình, lại trầm ngâm suy nghĩ.

Chờ đợi, hoàn toàn không giống với truy tầm, đối với một việc chưa thể biết, có một số người chỉ ngồi đợi, số khác lại vội vã truy tầm.

Đa Tý Thần Kiếm lừng danh giang hồ, hoàn toàn không phải loại người ngồi chờ đợi, chỉ là lúc này, ông chẳng có mục tiêu nào để truy tìm cả, ông chẳng cách nào hơn là chờ đợi.

Còn Trác Trường Khanh thì sao?

Cao thủ võ lâm mới bước chân vào chốn giang hồ này, lại đang tích cực tìm kiếm lời giải đáp mà chàng đang rất muốn biết ... Những cuộc tàn sát đẫm máu kia phải chăng do ba hồng y thiếu nữ gây ra? Tại sao ba vị cô nương này lại làm ra chuyện đó? Có phải họ hạn lệnh cho huynh đệ Khoái Đao Hội nội trong hai ngày phải rời khỏi Lâm An không? Thế thì làm sao lại cấm họ không được rời khỏi Lâm An? Mà điều quan trọng nhất là chàng còn muốn biết ngay lập tức, ba hồng y thiếu nữ kia có quan hệ gì với Ôn Như Ngọc cừu nhân của chàng, nếu họ chính là đệ tử của Ôn Như Ngọc, thế thì bí mật nơi ẩn náu của cừu nhân không đội trời chung của mình chẳng phải nằm nơi ba thiếu nữ kia sao?

Mấy vấn đề phức tạp này, khiến cho thần trí chàng có chút phân tán, không tập trung vào việc truy đuổi ba thiếu nữ kia, lúc đó trời vẫn còn quá sớm, mặt trời mùa hạ thậm chí còn chưa lên hẳn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-31)


<