Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hóa huyết thần công - Hồi 060

Hóa huyết thần công
Trọn bộ 115 hồi
Hồi 060: Quang Minh Thất Phùng Thị Hôn Mê
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-115)

Liễu Phiêu Hương đảo mắt nhìn họa sư từ đầu đến chân một hồi rồi cất giọng ôn nhu hỏi:

- Sao? Có đau lắm không?

Họa sư gật đầu rồi lại lắc đầu. Vẻ mặt hắn bâng khuâng ai trông hắn cũng biết Liễu Phiêu Hương lảm cho mê man tâm thần, không còn chút sáng suốt nào nữa.

Liễu Phiêu Hương cười hỏi:

- Bây giờ chúng ta nói mấy câu chuyện đứng đắn được không?

Dĩ nhiên họa sư không dám phản đối, đáp ngay:

- Được lắm! Được lắm!

Liễu Phiêu Hương hỏi:

- Có phải ta đã hẹn cho ngươi ba ngày không?

Họa sư chấn động tâm thần, tỉnh táo lại ngay. Nguyên thời hạn ba ngày này có quan hệ đến sự sống chết của hắn. Bất cứ ai đã lâm vào tình trạng nguy hiểm đều bở vía và lửa dục bị tiêu diệt liền. Gã ấp úng đáp:

- Đúng thế. Nhưng..

Liễu Phiêu Hương ngắt lời:

- Ngươi bất tất phải hoang mang. Ta không hạ lệnh giết ngươi đâu.

Họa sư thở phào một cái những muốn quì mọp ngay xuống.

Liễu Phiêu Hương lại nói:

- Có điều ngươi sống chẳng ra sống. Để ta còn coi bản lĩnh của ngươi. Bây giờ ta ra một đề mục để ngươi họa, nếu vẽ không được thì đừng hòng sống.

Họa sư vội đáp:

- Cô nương đã sai bảo việc gì khi nào tiểu nhân dám chẳng hết lòng?

Liễu Phiêu Hương gật đầu hỏi:

- Vậy ta hỏi ngươi:

Tại sao đã ba ngày trời mà ngươi còn chưa hạ bút? Chẳng lẽ ta khó họa đến thế ư?

Họa sư khiếp sợ ấp úng:

- Cái đó.. cái đó..

Liễu Phiêu Hương hỏi:

- Theo chỗ ta biết thì nghề họa của Kim Cung Hữu nhà ngươi nổi tiếng lắm, nhất là họa người.

Vậy mà sao ba ngày trời ngươi chưa vẽ xong đồ hình ta?

Kim Cung Hữu đáp:

- Tiểu nhân nói thực ra chỉ sợ cô nương nổi nóng.

Liễu Phiêu Hương trầm ngâm một lúc rồi thủng thẳng nói:

- Ngươi thử nói nghe.

Kim Cung Hữu biết rằng không nói cũng không được liền đáp:

- Phương dung cùng da dẻ của cô nương là vưu vật tuyệt mỹ trong thiên hạ. Tiểu nhân coi mỹ nữ đã nhiều nhưng không ai bì kịp cô nương.

Lìễu Phiêu Hương khoan khoái cười mê ly hỏi:

- Thế thì làm sao?

Kim Cung Hữu đáp:

- Sở dĩ tiểu nhân không hạ bút được là vì kiểu nằm của cô nương tự nhiên khiến cho người ta nổi dục vọng. Tuy tiểu nhân đã cố gắng mà không tài nào kiềm chế được cảm giác.

Liễu Phiêu Hương cười rất tươi nói:

- Ngươi nói nữa đi!

Kim Cung Hữu nói tiếp:

- Nếu tiểu nhân không trừng thanh được nỗi rạo rực trong lòng thì dĩ nhiên không thể hạ bút được. Nếu vẽ miễn cưỡng..

Gã trầm ngâm không nói nữa. Liễu Phiêu Hương hỏi:

- Miễn cưỡng thì làm sao?

Kim Cung Hữu đánh bạo đáp:

- Nếu cứ vẽ ẩu tất thành đồ hình cực kỳ dâm đãng.

Liễu Phiêu Hương cười rộ ra chiều rất thích thú.

A Liệt đứng sau tấm màn nghĩ bụng:

- Thằng cha Kim Cung Hữu này thật là một đứa ngu nhất thiên hạ. Mụ đã lấy việc dâm đãng làm vinh thì khi nào còn tức giận gã điều đó.

Lại nghe Liễu Phiêu Hương nói tiếp:

- Thế thì tuyệt diệu. Nhưng hãy tạm gác chuyện nảy lại. Ta đưa ra mục khác, chờ ngươi nộp quyển rồi lại đến đây vẽ hình ta.

Mụ quay ra bảo thị nữ:

- Đại Ngân! Ngươi hãy mở Quang Minh thất ra.

Thị nữ cất bước chạy về phía A Liệt khiến chàng giật mình kinh hãi.

May mả thị chỉ chạy tới góc nhà rồi kéo một sợi dây.

Bức màn che tường từ từ mở ra để hở một quãng trống chừng hơn trượng. Bên trong còn có bức màn màu vàng che lấp thị tuyến mọi người.

A Liệt cẩn thận dòm qua khe hở một bên. Hiện chàng đứng ngay bên cửa màn nên trông rõ cả bức màn vàng.

Đại Ngân lại kéo một sợi dây khác. Bức màn mầu vàng cũng mở ra. Mọi người cả A Liệt bỗng thấy sáng lòa.

Liễu Phiêu Hương vừa bảo nơi đây kêu bằng Quang Minh thất vì chỗ này có ánh sáng. Đó là chuyện đương nhiên chẳng có chi kỳ lạ.

Nhưng gian nhà này không phân biệt được bên trong rộng hẹp thế nào mà chỉ thấy khá nhiều mỹ nữ khỏa thân nằm trên giường giải đệm trắng như tuyết.

Tình trạng này ra ngoài sự tiên liệu của Kim Cung Hữu, khiến hắn trợn mắt há miệng, định thần nhìn lại.

Những mỹ nữ khỏa thân đều nước da trắng nõn, trước ngực phập phồng. Đùi tròn mà dài.

Diện mạo rất kiều mỵ lại đang tuổi thanh xuân làm rạo rực lòng người.

Kim Cung Hữu hoa mắt lên, nhưng gã nhận ra rất mau lẹ, trong bao nhiêu mỹ nữ khỏa thân thực ra chỉ có một người. Vì gian phòng này bốn mặt và trên dưới đều có giáp những tấm gương to lớn phản chiếu lại một cũng hóa ra nhiều. Đồng thời còn khiến cho người ta không hiểu gian phòng rộng hẹp thế nào.

A Liệt vừa nhìn thấy mỹ nữ thân thể lõa lồ này đã nhận ngay ra được là Phùng Thúy Lam.

Kim Cung Hữu hỏi:

- Có phải cô nương bảo tiểu nhân họa đồ cô này?

Liễu Phiêu Hương đứng dậy õng ẹo cất bước. Dáng đi của mụ lay động tấm áo sa lộ hết đường cong càng khiến cho kẻ ngó thấy phải điên đảo thần hồn.

Lúc này trong sảnh đường có hai gã trai công khai lộ diện là họa sư Kim Cung Hữu và lão Triệu thủ hạ Cực Lạc giáo, Bọn chúng đứng trước cảnh tiêu hồn đến say sưa ngây ngất không biết làm thế nào. Mặt khác Phùng Thúy Lam ở trong Quang Minh thất cũng khiến hai gã nhìn không chớp mắt.

Nguyên Phùng Thúy Lam trong mình không còn một mảnh quần áo nào, mà dưới ánh gương phản chiếu, bọn chúng muốn thưởng ngoạn chỗ nào cũng thấy.

Liễu Phiêu Hương dừng bước ngay trước cửa Quang Minh thất. Bây giờ A Liệt ngó qua khe màn cũng nhìn thấy mụ.

A Liệt là chàng trai chẳng khác gì đời, nên lửa dục cũng nổi lên.

Chàng chăm chú nhìn mụ tựa hồ mới thấy mặt lần đầu.

Liễu Phiêu Hương cười hỏi:

- Kim họa sư! Người con gái kia hiện đang hôn mê, ngươi đã nhìn thấy chưa?

Những chàng trai đều la thầm:

- Thật là bẽ bàng!

Liễu Phiêu Hương lại hỏi:

- Ngươi thấy thị có thể vẽ không?

Kim Cung Hữu đáp ngay:

- Nếu đem so với Liễu cô nương thì không có chi là khó.

Liễu Phiêu Hương nói:

- Ngươi lầm rồi. Nếu ngươi thu dục vọng lại sẽ hiểu là vẽ không dễ đâu.

Kim Cung Hữu nhìn Phùng Thúy Lam bằng cặp mắt chuyên nghiệp rồi đáp:

- Không khó! Nếu chỉ vẽ gương mặt xinh đẹp của y thì tiểu nhân nhất định là được.

Liễu Phiêu Hương hỏi:

- Tại sao vậy?

Kim Cung Hữu đáp:

- Cô gái này tuổi mới, coi thái độ cùng các đường cong hiển nhiên còn là xử nữ. Đồng thời gương mặt cô lộ ra nếp sống trước nay vẫn nghiêm trang. Vì thế sau khi cô tỉnh lại mô hình sẽ khác hẳn.

Liễu Phiêu Hương hỏi:

- Mô hình gì?

Kim Cung Hữu đáp:

- Thuần khiết, cẩn thận, không muốn làm việc sai lầm..

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Muốn họa hình cô chỉ cần biểu lộ cái đẹp trong sạch mà thôi, nên chẳng có gì khó khăn.

Liễu Phiêu Hương nói:

- Đúng lắm! Ngươi được người ta khen là thánh họa, quả nhiên rất xứng đáng. Nhưng..

Mụ nổi lên tràng cười rồi tiếp:

- Nhưng ta ra cho ngươi vấn đề nảy không phải dễ dàng gì. Sự thực theo lời ngươi chỉ cần họa một bức chân dung thuần khiết xinh đẹp tưởng cũng khó lắm mà ngươi còn làm được. Vậy ta ra đề mục không phải như ngươi tưởng đâu.

Hiện giờ Kim Cung Hữu để hết tâm thần vào họa đạo mà đối với một người đàn bà quỷ mị cũng cảm thấy người nóng bừng. Sự thực đây là lần đầu gã phải tập trung tư tưởng để đối phó với mụ.

Mặt khác Kim Cung Hữu thấy Liễu Phiêu Hương thẩm mỹ một cách khác thường cũng làm cho gã thêm hứng thú và nhiệt tâm. Do đó gã giải thoát được lửa dục đốt cháy trong lòng.

Gã thủng thẳng hỏi:

- Chẳng lẽ Liễu cô nương lại ra một đề mục còn khó khăn hơn chuyện vừa rồi?

A Liệt vừa nghe vừa ngắm nghía những nét cong kích thích lòng người của mụ.

Liễu Phiêu Hương lại nói:

- Ta muốn dùng thủ đoạn khiến cho con nhỏ này chấn dộng xuân tình, lửa dục bốc lên, rồi ta sai một gã trai vào khiêu khích thị.

A Liệt giật mình kinh hãi, không chú ý đến con người phốp pháp của mụ nữa.

Kim Cung Hữu trầm ngâm đáp:

- Dù có thế nữa thì vẻ phóng lãng của cô cũng còn kém Liễu cô nương xa lắm, nên vẽ cô ta chẳng khó khăn gì.

Liễu Phiêu Hương nói:

- Không phải ta bảo ngươi vẽ những cái lãng mạn của thị ở bên ngoài mà là vẽ chỗ nội tâm rạo rực của thị. Ngươi nên biết trước khi thị đầu hàng gã trai thì trong nội tâm thị cũng nổi lên một trường chống đối kịch liệt. Ta chỉ cần ngươi vẽ thái độ chớp nhoáng đó của thị là đủ.

Kim Cung Hữu thành thật cất tiếng khen:

- Liễu cô nương quả là cao minh vô cùng!

Mặt gã thoáng lộ một nụ cười dâm tà tỏ ra trong lòng rất dễ chịu. Đứng về phương diện đàn ông, ai cũng muốn coi tình trạng mê ly này.

Liễu Phiêu Hương lại nói:

- Ta cảnh cáo ngươi trước, lần này chớ có thất bại.

Thanh âm mụ vô cùng nghiêm khắc, lạnh lẽo khiển cho Kim Cung Hữu bở vía, toàn thân toát mồ bôi lạnh ngắt. Bây giờ A Liệt đã hiểu Liễu Phiêu Hương hơn. Tuy mụ là gái dâm tà nhưng trí óc mụ thật có chỗ tinh vi hơn người làm cho chúng sinh điên đảo. Ít ra sức tưởng tượng cũng như sự nếm trải mối tình nam nữ của mụ cao hơn người một bậc.

Điều khiến cho A Liệt phải điên đầu là tuy chàng đã lẩn vào một cách thuận lợi, nhưng gặp sự trạng này thì làm thế nào để cứu người cho được? Xem chừng chỉ có cách liều lĩnh chứ không còn biện pháp nào nữa.

Lại nghe Kim Cung Hữu nói:

- Liễu cô nương! Bao giờ sẽ động bút?

Liễu Phiêu Hương nghĩ một chút rồi đáp:

- Vẽ ngay bây giờ.

Mụ quay lại bảo lão Triệu:

- A Triệu! Ta giao vụ này cho ngươi.

Lão Triệu mừng quá khom lưng đáp:

- Thuộc hạ xin tuân mệnh.

Liễu Phiêu Hương lại nói:

- Cho ngươi được tiện nghi con nhỏ này. Thị hãy còn là xử nữ.

Mụ đảo mắt nhìn thị nữ nói:

- Đại Ngân! Thắp Thôi Tình hương!

Đại Ngân nghiêng mình vâng lời rồi trở gót chạy đi lấy lửa đốt hương.

Kim Cung Hữu hỏi:

- Tiểu nhân đứng ở chỗ này hay sao?

Liễu Phiêu Hương đáp:

- Không! Hãy khép màn lại đã. Chúng ta đứng sau màn dòm vào.

Chỉ trong chớp mắt Đại Ngân đã thắp hương đem tới.

Lập tức trong nhà dàn dụa mùi hương ngào ngạt xông vào mũi mọi người khiến cho tâm thần khoan khoái.

Nếu A Liệt không nghe Liễu Phiêu Hương nói đến tên thứ hương này thì cũng không nghĩ tới là nó có tác dụng thúc đẩy tình dục của con người! Chàng hít mạnh mấy hơi để ghi nhớ lấy mùi vị đặc biệt của nó.

Bức màn từ từ khép lại. Liễu Phiêu Hương và Kim Cung Hữu đứng ở trong khe tường khẽ vạch ra một kẽ hở để ngó vào trong Quang Minh thất.

Hay ở chỗ trong nhà giáp toàn gương lớn. Mục quang bất cứ ngó chỗ nào cũng trông thấy hết.

A Liệt nghiến răng nghĩ thầm:

- "Ta chỉ còn chờ cho Thúy Lam tỷ tỷ tỉnh lại là phải xông vào.

Bỗng thấy Đại Ngân lấy một chút thuốc tán khẽ quệt vào dưới mũi Phùng Thúy Lam rồi lui ra ngay".

Lão Triệu lạng mình tiến vào trong phòng. Gã cởi áo ngoài rất mau lẹ để lộ nửa người trên rất khỏe mạnh. Bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Bỗng nghe Liễu Phiêu Hương nói:

- A Triệu! Khi thị mới tỉnh lại, ngươi đừng dây với thị ngay, mà phải chờ thị hít tiên hương rồi, lòng xuân phát tác ngươi hãy tiến vào. Bây giờ ngươi tạm thời lui ra hay hơn.

Lão Triệu vội lui ra ngoài phòng. Liễu Phiêu Hương lại nói:

- Kim họa sư! Ngươi đừng nghĩ vào ta mà phân tán tâm thần!

Kim Cung Hữu sợ hãi đáp:

- Dạ dạ! Tiểu nhân..

Liễu Phiêu Hương lạnh lùng nói:

- Đáng lẽ ta không nên trách ngươi, nhưng hiện giờ thì không được vì ngươi còn công tác phải làm.

Mụ tỏ ra độ lượng như vậy khiến Kim Cung Hữu cảm kích vô cùng!

Ai biết đâu đây chỉ là thủ đoạn của mụ để làm mê hoặc đàn ông. Ngoài chuyện sắc tướng mụ còn đo lường được tâm lý phái nam thành ra mụ vừa diêm dúa vừa khả ái.

A Liệt đã quyết định dùng biện pháp mạnh nên chàng trấn tĩnh tâm thần. Chàng hiểu rõ chỗ dụng tâm của Liễu Phiêu Hương nên chỉ cười thầm.

Trên giường trong Quang Minh thất có tiếng động khẽ vọng ra.

Liễu Phiêu Hương nói nhỏ:

- Thị sắp tỉnh lại rồi. Kim họa sư! Coi chừng nghe!

Kim Cung Hữu vội đáp:

- Cô nương cứ yên tâm. Tiểu nhân nhất định làm cho hết sức.

Liễu Phiêu Hương cười nói:

- Ta muốn rằng ngươi mô tả thái độ của thị. Dĩ nhiên trong bức họa phải có cả gã trai. Bức họa này ta sẽ cho thị coi rồi chuyển đến mọi người trong thiên hạ.

Kim Cung Hữu ngạc nhiên nói:

- Chuyển cho người thiên hạ coi để làm gì?

Liễu Phiêu Hương đáp:

- Một là để người thiên hạ được mở rộng tầm mắt về nét đan thanh tuyệt diệu ngõ hầu kỳ tài của ngươi không đến nỗi mai một. Hai là khiến cho thị nhận thấy tuy thiên hạ bao la bát ngát mà không có lấy một chỗ để thị dung thân.

Kim Cung Hữu tỉnh ngộ "Ồ" lên một tiếng. Gã chưa ngỏ ý tán thành hay phản đối thì Liễu Phiêu Hương đã nói tiếp:

- Được rồi! Ta tạm thời đi ra để ngươi khỏi phân tâm.

A Liệt nghe mụ nói vậy lại cảm thấy có tia hy vọng lóe sáng trước mắt.

Phùng Thúy Lam khẽ thở dài. A Liệt không nhìn nàng, tai mắt chàng chỉ chú ý vào hành động của Liễu Phiêu Hương thì nghe rõ mụ ra khỏi sảnh đường, đem cả Đại Ngân đi theo.

Hiện giờ trong sảnh đường chỉ còn lại lão Triệu là người chàng phải đối phó. Vấn đề đã dễ dàng hơn nhiều.

Bỗng nghe Kim Cung Hữu lên tiếng:

- Lão Triệu! Ngươi chờ lát nữa rồi tiến vào.

Lão Triệu đáp:

- Được rồi! Ta đang nóng lòng muốn chết.

Phùng Thúy Lam tiếp tục phát ra những tiếng ú ớ. Nàng vươn vai duỗi tay õng ẹo tấm thân mật cách vô ý thức. Thị giác của nàng tỏ ra rất quyến rũ đàn ông.

A Liệt chỉ ngó qua nàng một cái rồi để ý đến kẽ hở bức rèm, chàng từ từ tiến lại.

A Liệt đi chừng bốn thước thì nhìn thấy chân Kim Cung Hữu. Chàng rón rén đứng lên. Tuy trong bóng tối mà chàng vẫn trông rõ. Kim Cung Hữu đang nhìn qua khe màn, vẻ mặt rất chú ý.

A Liệt rất đỗi ngạc nhiên nghĩ bụng:

- "Ta đã tưởng gã đang ngơ ngẩn xuất thần, ngờ đâu lại không đúng thế".

Chớp mắt ý nghĩ thù nghịch của chàng đối với gã giảm di rất nhiều.

Nên biết Kim Cung Hữu lúc này có một thái độ vượt lên trên mức bình thường để thẩm mỹ sự vật. Trong người gã không còn chút tình dục nào nữa.

Đó là thái độ thường có của nghệ thuật gia. Họ để hết tâm linh cố tìm ra những cái đẹp trên thế gian, cùng là tính cách đặc biệt của con người mà họ dùng làm kiểu mẫu.

Kim Cung Hữu là một nhà nghệ thuật nổi tiếng nên đối với những cái đẹp của con người gã đã nghiên cứu đặc biệt. Vì thế mà ngoài Liễu Phiêu Hương, những cô gái khác dù có vẻ quyến rũ đến đâu cũng không để lộ những nét tục tằn.

Trước A Liệt đã định phóng chưởng đánh chết Kim Cung Hữu, nhưng hiện giờ chàng thay đổi tâm ý.

Bỗng nghe Kim Cung Hữu khẽ nói:

- Lão Triệu! Tiến vào đi!

Bức rèm lay động. Lão Triệu vén màn đi vào.

A Liệt phóng chưởng đánh vào Thiên linh cái gã, gã chưa kịp rên lên một tiếng đã ngã lăn xuống. May ở chỗ nền nhà giải thảm rất dày nên không phát ra tiếng động.

Kim Cung Hữu không nhìn thấy A Liệt cùng động tác của chàng. Gã chỉ biết lão Triệu té xuống rồi không đứng dậy nữa nên rất lấy làm kinh dị. Gã liền tiến vào phòng để xem xét tình hình.

Kim Cung Hữu thấy lão Triệu hai mắt nhắm nghiền, mũi miệng đã ngừng thở. Hiển nhiên gã chết rồi.

Kim Cung Hữu khiếp sợ không biết đến thế nào mà nói, tưởng chừng muốn ngất đi.

Tiếp theo gã lại thấy sự việc rùng rợn hơn vì còn có một chàng thanh niên ở trong gian phòng này ôm lấy nửa trên người Phùng Thúy Lam đỡ dậy.

Phùng Thúy Lam đã tỉnh lại. Hai cổ tay như ngó sen ôm lấy A Liệt. Vừa trông đã biết ngay nàng quen biết chàng trai này.

Kim Cung Hữu không nhịn được hỏi giật giọng:

- Úi chà! Ngươi là ai?

A Liệt thò tay kéo lấy tấm vải trải giường che mình cho Phùng Thúy Lam. Chàng toan quay đầu lại đáp thì môi Phùng Thúy Lam đã ngậm chặt lấy miệng chàng.

Kim Cung Hữu ngần ngừ toan xoay mình bỏ chạy.

A Liệt vội quay miệng ra khỏi môi Phùng Thúy Lam xẵng giọng:

- Kim Cung Hữu! Đứng lại.

Kim Cung Hữu không dám cử động, quay lại hỏi:

- Ngươi.. ngươi là ai?

A Liệt trầm giọng đáp:

- Ta đến đây để cứu cô nương này.

Chàng vừa nói vừa thò tay lấy ra một cánh hoa Ngũ Sắc Tiên Đàm nhét vào miệng Phùng Thúy Lam. Hoa này là một thứ thiên tài địa bảo linh nghiệm dị thường.

Phùng Thúy Lam vừa ngậm cánh hoa thần trí đã khôi phục lại. Thôi tình tán của Liễu Phiêu Hương lập tức bị tiêu diệt. Nàng thấy mình thân thể lõa lồ thì vừa phẫn nộ vừa bồn chồn. Sắc mặt tái mét.

A Liệt ôn tồn nói:

- Không việc gì! Không việc gì! Tiểu đệ may vừa đến kịp.

Kim Cung Hữu ở vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan không biết làm thế nào.

A Liệt lại nói:

- Lam tỷ tỷ! Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách trốn ra ngay.

Phùng Thúy Lam tỉnh ngộ nhớ lại nàng sa vào hang cọp, liền bớt giận ngay, hỏi:

- Lúc ngươi vào đây đối phương chưa hay biết chứ?

A Liệt đáp:

- Chúng không biết. Nhưng bây giờ giữa ban ngày hành động rất là bất tiện.

Chàng chưa nói hết câu, Phùng Thủy Lam thấy mình thân thể lõa lồ không thể nào hành động được.

Phùng Thúy Lam kinh hãi hỏi:

- Biết làm thế nào bây giờ?

A Liệt đáp bằng một giọng kiên quyết:

- Chúng ta phải liều mạng xông ra.

Phùng Thúy Lam lắc đầu nói:

- Nơi đây chẳng những rất đông cao thủ, mà địa hình cũng bất lợi cho mình. Chúng ta không thể ra được.

A Liệt nói:

- Dù sao cũng còn hy vọng hơn là bó tay chịu chết.

Phùng Thúy Lam nói:

- A Liệt! Ngươi đến đây giải cứu cho ta, ta rất cám ơn. Nhưng ta lại muốn nhân cơ hội này tiếp cận bọn ác ma. Vậy ngươi đừng nghĩ đến ta nữa, tự mình chạy đi thôi.

A Liệt lắc đầu nói:

- Không thể nói thế được. Chúng ta cần nghĩ ra biện pháp để giải thoát.

Phùng Thúy Lam nói:

- Đây là sào huyệt bí mật của Cực Lạc giáo kiến trúc đã nhiều năm, cách bố trí cực kỳ nghiêm mật. Sao chúng ta lại làm một việc chẳng thể nào thành công được?

A Liệt đáp:

- Không được! Ngày trước Tô Ngọc Quyên cũng cùng một ý nghĩ như tỷ tỷ, định hiến thân cho hắn để tìm cơ hội giết hắn. Ngờ đâu Lục Minh Vũ là một tên đại ác ma đệ nhất thiên hạ. Tô Ngọc Quyên đi đến kết quả tan nát thân danh mà chết uổng mạng.

Kim Cung Hữu nghe tới đây đột nhiên xen vào:

- Tại hạ cũng biết những người ở đây đều là bọn tà ác. Đáng tiếc mình là văn nhược thư sinh không làm thế nào được.

A Liệt nói:

- Ông bạn cũng là nạn nhân, chúng ta không làm khó dễ gì ông bạn đâu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-115)


<