Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0061

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0061: ‘Mặt Mày Hớn Hở’
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm thở ra, vội vàng ngồi đối diện với nàng, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất, đáng thương nói: - Bạch nương tử có chỗ không biết. Cả đêm hôm qua tại hạ ngủ không được ngon giấc. Vì sợ làm chậm trễ việc thiện của Bạch nương tử.

- Công nhận sức khỏe của Lý công tử thật là tốt. Cả đêm không ngủ ngon, nhưng tinh thần vẫn sáng láng như vậy. Bạch Thiển Dạ cười lạnh nói. Nàng sao có thể bị Lý Kỳ lừa dối đơn giản như thế.

"Chết, nói quá lời". Lý Kỳ linh cơ vừa động, mặt mũi đầy vẻ hoang mang: - Tại hạ cũng không biết nguyên nhân vì sao. Vừa nãy còn buồn ngủ đến không nhấc đầu lên được. Nhưng vừa thấy Bạch nương tử, cả thân thể bỗng tràn đầy khí lực. Lưng không còn mỏi, chân không còn đâu, tinh thần sáng láng. Lẽ nào Bạch nương tử chính là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế?

Bạch Thiển Dạ mím môi, cố không cười ra tiếng, nhìn Lý Kỳ nói: - Ngươi đừng nói huơu nói vượn nữa. Ta không muốn đắc tội với Bồ Tát. Còn có, nếu ngươi cứ nói linh tinh như vậy, ta sẽ lập tức rời đi.

- Đừng đừng, để tại hạ nói.

Lý Kỳ ngượng cười: - Chuyện là như vậy. Sáng này lúc tại hạ chuẩn bị đi ra cửa, nha hoàn của phu nhân là Tiểu Đào bỗng tới. Nói rằng phu nhân muốn tại hạ tới phủ một chuyến. Lúc ấy tại hạ vừa nghe, lập tức nghiêm khắc cự tuyệt. Chuyện lớn bằng trời, có thể lớn bằng việc cùng Bạch nương tử làm việc thiện sao? Nhưng về sau Ngô đại thúc lại nói rằng, chuyện này liên qua tới sự hưng vong của Túy Tiên Cư. Cầu tại hạ tới phủ một chuyến. Ài! Bạch nương tử cũng biết đấy. Tại hạ vốn rất kính trọng Ngô đại thúc. Chú ấy đã mở miệng cầu tại hạ như vậy, tại hạ sao có thể không biết xấu hổ cự tuyệt? Ài, đúng là khó xử mà!

"Cái miệng lợi hại thật. Rõ ràng là muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Vương tỷ tỷ và Ngô thúc. Nhất là giống như hắn chịu rất nhiều ủy khuất vậy".

Bạch Thiển Dạ lắc đầu bất đắc dĩ. Nhưng biết những lời Lý Kỳ nói, không phải hoàn toàn là nói dối. Nhìn vào quan hệ giữa hắn và Tần phu nhân, thật hay giả, vừa hỏi sẽ biết. Lý Kỳ không ngốc tới nỗi lấy Tần phu nhân ra làm lá chắn. Nghĩ tới đây, Bạch Thiển Dạ thản nhiên nói: - Nếu Vương tỷ tỷ mời ngươi tới, nhất định là có việc gì gấp. Ngươi nên dùng đại cục làm trọng. Tuy nhiên, trước đó ngươi cũng phải sai người thông báo với ta một tiếng chứ.

- Ài, tại hạ cũng định như vậy. Nhưng tại hạ nghĩ lại, có thể cùng Bạch nương tử làm việc thiện, rất nhiều người cầu không được, tại hạ sao có thể đơn giản bỏ lỡ. Hơn nữa lúc ấy còn sớm, bởi vậy tại hạ nghĩ nhanh chóng tới Tần phủ xem là chuyện gì. Sau đó đi tới tìm Bạch nương tử. Ai ngờÀi Nói tới đây, Lý Kỳ lại thở dài.

Sắc mặt của Bạch Thiển Dạ xiết chặt, vội vàng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói. Có phải Vương tỷ tỷ đã gặp chuyện không may không?

Đôi mắt Lý Kỳ ánh lên một tia vui vẻ khó phát giác. Nhưng vẻ mặt lại làm bộ nghiêm trọng, thở dài: - Nguyên lai tại hạ tưởng rằng phu nhân chỉ là lo lắng suông. Ai ngờ vừa tới quý phủ, mới biết được chuyện này thật không giống bình thường. Không gạt gì Bạch nương tử. Lúc ấy tại hạ nghe xong, nửa ngày mới tỉnh hồn.

Bạch Thiển Dạ vội la lên: - Rốt cuộc là chuyện gì?

- ÁchChỉ làChỉ là chuyện buôn bán thôi mà. Bạch nương tử chắc không có hứng thú. Lý Kỳ ngượng ngùng cười đáp. Trong lòng lại nghĩ:"Cứ đùa, đây là cơ mật buôn bán, sao ta có thể nói cho ngươi biết được. Chắc phải nhắc nhở phu nhân, ngàn lần không được lộ tiếng gió."

Bạch Thiển Dạ sao không biết hắn nghĩ gì, bĩu môi khinh thường hừ một tiếng.

Lý Kỳ cười thầm, nói tiếp: - Kết quả là tại hạ và Ngô đại thúc vì chuyện này mà bận rộn cả ngày. Ài, thực ra đều do tại hạ. Bận rộn lên cái là quên hết thảy.

Đây là lời nói thật. Trước kia Lý Kỳ thường xuyên vì bận làm việc mà quên cả sinh nhật vợ của hắn. Có thể nói là một người điên cuồng vì công việc.

- Đương nhiên là trách ngươi rồi. Ngươi đừng tưởng hoa ngôn xảo biện là ta sẽ tha thứ cho ngươi. Bạch Thiển Dạ khẽ nói. Thực ra trong lòng nàng dã tha thứ cho Lý Kỳ. Chỉ là không xuống mặt mũi được.

- Đương nhiên, đây là đương nhiên. Không thể tha thứ cho tại hạ đơn giản như vậy. Bằng không ngay cả bản thân tại hạ cũng khó tha thứ cho mình. Lý Kỳ hiên ngang lẫm liệt nói.

- Ừ?

Bạch Thiển Dạ sững sờ, hồ nghi nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười hắc hắc vài tiếng: - Vì đền bù sai sót của tại hạ. Tại hạ đã cố ý chuẩn bị cho Bạch nương tử một món ăn. Tuy không phải là món ăn quý báu gì, nhưng chắc chắn Bạch nương tử chưa từng nếm qua. Hơn nữa ăn xong món ăn này, tâm trạng của nương tử sẽ biến thành vui vẻ.

Một món ăn có thể khiến người khác vui vẻ? Điều này đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Bạch Thiển Dạ. Nàng nghi ngờ hỏi: - Cũng có đồ ăn như vậy? Sao ta chưa từng nghe qua?

Lý Kỳ cười đáp: - Đây là món do tại hạ mới sáng chế ra. Đương nhiên Bạch nương tử chưa từng nghe qua rồi.

- Có thật không?

- Thật chứ. Vừa nãy tại hạ đã bảo mấy người Lục Tử đi mua tài liệu. Đoán chừng sắp về rồi. Bạch nương tử chờ một lát.

Bạch Thiển Dạ nửa tin nửa ngờ, gật đầu.

Qua chừng một nén nhang, mấy người Ngô Tiểu Lục rốt cuộc trở về.

Lý Kỳ hướng Bạch nương tử cười nói: - Bạch nương tử ngồi đây đợi chút. Tại hạ đi sẽ rất nhanh quay lại.

Bạch Thiển Dạ gật đầu, có chút chờ mong.

Đi vào phòng bếp, Lý Kỳ nhìn một cái sọt lớn trước mặt, khóc không ra nước mắt, tức giận hướng Ngô Tiểu Lục nói: - Lục Tử, ngươi được lắm. Ta bảo ngươi mua một ít về. Ngươi lại mua cả sọt về là sao?

Ngô Tiểu Lục ủy khuất đáp: - Huynh không nói tỉ mỉ, tiểu đệ làm sao biết được mua nhiều hay ít. Nếu như mua thiếu, làm hỏng chuyện của huynh, huynh lại mắng đệ.

Hai anh em họ Trần và Trần A Nam cũng gật đầu. Tỏ vè duy trì Ngô Tiểu Lục.

Lý Kỳ nhìn vài tên đồ đệ, thở dài, nói: - Thôi đành vậy. Bình thường không phải các ngươi nói ta không dạy các ngươi nấu ăn đó sao? Tốt lắm, dù sao có nhiều nguyên liệu như vậy. Một mình ta dùng cũng không hết. Để cho các ngươi cùng làm vậy.

Đây đúng là tắc ông thất mã!

Ngô Tiểu Lục cười vui vẻ: - Lý ca, huynh định dạy bọn đệ món gì?

Lý Kỳ cười hắc hắc: - Dạy các ngươi một món ăn tán gái.

- Tán gái?

Ngoại trừ Ngô Tiểu Lục ra, ba người còn lại đều mờ mịt khó hiểu.

Ngô Tiểu Lục đắc ý nói: - Ha ha! Các ngươi chắc không biết. Tán gái chính là theo đuổi nữ nhân mà mình yêu mến, hiểu chưa?

Hai anh em họ Trần và Trần A Nam vừa nghe, ba khuôn mặt đơn thuần liền đỏ bừng tới mang tai. Dù tuổi của bọn họ không cách Ngô Tiểu Lục bao nhiêu, nhưng vào đời lại không sớm bằng Ngô Tiểu Lục.

Lý Kỳ cũng không phủ nhận, cười nói: - Các ngươi không cần phải thẹn thùng. Dù sao các ngươi sẽ phải trải qua kinh nghiệm đó.

- Đúng rồi, Lý ca, có phải huynh chuẩn bị theo đuổi Bạch nương tử kia? Ngô Tiểu Lục gom đầu tới trước mặt Lý Kỳ, cười hắc hắc nói.

- Theo đuổi cái đầu người!

Lý Kỳ bão nổi, một chiêu Kháng Long Hữu Hối đánh mạnh vào đầu của Ngô Tiểu Lục.

- Ôi chao.

Ngô Tiểu Lục ôm đầu, kêu to một tiếng.

Lý Kỳ khiển trách: - Nhìn ngươi lần sau còn dám nói linh tinh không.

Trong lòng lại nghĩ, đề nghị này đúng là không tồi.

*****

Ngô Tiểu Lục vẻ mặt cầu xin, dùng sức lắc đầu.

Lý Kỳ không để ý tới y. Bày những nguyên liệu trong sọt lên trên bàn.

Mấy người Ngô Tiểu Lục cũng làm theo. Mà ngay cả Trần A Nam vốn không thích nấu nướng, cũng làm theo. Xem ra đều là do hai chữ Tán gái gây họa!

Đầu tiên Lý Kỳ dùng nước rửa sạch số hoa quả kia. Sau đó múc một thìa mật đổ vào bát nhỏ. Tiếp theo là một ít nước cam sành ép. Rồi rót vào một ít nước ấm, quấy đều.

Tiếp theo lấy một con dao nhỏ, thái vỏ bỏ hột hoa quả.

Con dao trong tay của Lý Kỳ, giống như là có linh tính vậy. Vừa nhanh vừa chuẩn, mấy người Ngô Tiểu Lục nhìn mà hoa mắt.

Chỉ trong chốc lát, tất cả hoa quả đều được gọt xong.

Tiếp theo, Lý Kỳ lại cắt táo, lê, cam sành thành từng miếng nhỏ với hình dáng khác nhau. Có hình thoi, hình vuông, hình tròn.

Từng động tác như hành vân lưu thủy, liên tục không dứt. Nếu không có bảy tám năm kinh nghiệm, tuyệt đối là không làm được.

Mấy người Ngô Tiểu Lục đứng một bên nhìn mà trợn mắt há mồm. Hiện tại bọn họ mới biết vì sao Lý Kỳ lại bắt bọn họ không ngừng luyện tập thái rau củ.

Gọt dũa xong, Lý Kỳ bỏ tất cả hoa quả vào trong một cái đĩa. Sau đó thì đổ hỗn hợp nước cam và mật ong lên trên, quấy đều.

Cuối cùng, Lý Kỳ lại cẩn thận sắp xếp những hoa quả kia thành hình khuôn mặt tươi cười. Táo là mặt, long nhãn là mắt, lê là mũi, múi cam là miệng.

- Phù! Đại công cáo thành.

Lý Kỳ thở phào một cái. Món này chính là salad hoa quả mà đám con gái rất thích ăn.

Mấy người Ngô Tiểu Lục đều bu đầu lại, trong mắt đầy hâm mộ, lại hưng phấn.

- Món này tên là gì? Trần Đại Trụ thật thà phúc hậu hỏi.

Lý Kỳ cười thần bí, đáp: - Tự các ngươi đặt tên cho nó.

Khi Lý Kỳ đặt đĩa salad hoa qua trước mặt Bạch Thiển Dạ, Bạch Thiển Dạ nhất thời ngây như phỗng, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. Qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hiếu kỳ hỏi: - Đây là món ăn à?

- Đương nhiên rồi.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, giới thiệu: - Món này tên là Mặt Mày Hớn Hở.

Hắn đã sớm nghĩ kỹ cái tên. Nếu nói thẳng đây là salad hoa quả, Bạch Thiển Dạ lại hỏi vì sao gọi salad. Như vậy hắn thật không biết nên giải thích thế nào.

- Mặt Mày Hớn Hở?

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, ánh mắt hiện lên tia khen ngợi, nói: - Cái tên thật dễ nghe!

- Cũng bình thường thôi!

Lý Kỳ cười phong độ, sau đó nói: - Bạch nương tử mau nếm thử. Thuận tiện cho chút ý kiến. Bạch nương tử là người đầu tiên nếm món này đó.

Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, cầm lấy thìa, chậm chạp không ra tay, biểu lộ có vẻ do dự.

Lý Kỳ thấy vậy, hiếu kỳ hỏi: - Sao thế? Lẽ nào Bạch nương tử không thích ăn?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu: - Đều tại ngươi làm nó đẹp quá, ta không nhẫn tâm làm hỏng.

Thực ra Lý Kỳ trang trí thành hình khuôn mặt tươi cười này, là dựa theo phong cách châm biếm. Nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ nhìn thấy món ăn được trang trí như vậy, cho nên trong lòng muốn nhìn thêm một lúc.

Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, cười khổ nói: - Tại hạ trang trí như vậy, là để biểu đạt thành ý của tại hạ. Nếu Bạch nương tử không ăn, vậy thì tại hạ đã phí công phí sức rồi.

- Biết rồi.

Bạch Thiển Dạ gật đầu. Múc một thìa bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt. Ánh mắt lập tức sáng ngời. Lại múc thêm một thìa bỏ vào miệng. Đôi mắt càng sáng hơn. Tốc độ ăn cũng càng ngày càng nhanh. Dần dần, nàng cơ hồ quên sự tồn tại của Lý Kỳ, vùi đầu vào ăn món Mặt Mày Hớn Hở này.

Lý Kỳ nhìn nàng ăn vui vẻ như vậy, cũng không quấy rầy nàng.. Nhìn sắc trời, đã là chiều tối. Thời này còn chưa có đèn điện, đều dùng nến để thắp sáng. Ánh nến vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt động lòng người của Bạch Thiển Dạ, càng thêm hấp dẫn.

Lý Kỳ không khỏi nhìn nhập thần. Qua một lúc mới cười khổ lắc đầu. Không thể tưởng được ăn tối dưới ánh nến ở thời cổ đại lại có một phen tình thú.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Thiển Dạ đã ngốn sạch đĩa Mặt Mày Hớn Hở.

- Sao? Ăn ngon chứ? Lý Kỳ cười hỏi.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu.

Không thể nào? Chẳng lẽ nữ nhân của thời này không thích ăn hoa quả? Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Ngươi không thích ăn?

Bạch Thiển Dạ lại lắc đầu, đáp:

- Không phải. Chỉ làTa không biết miêu tả hương vị kia như thế nào mà thôi. Bởi vì mỗi lần ăn một miếng, hương vị lại khác nhau. Ăn xong một miếng, lại chờ mong hương vị tiếp theo là gì. Cảm giác này thật kỳ diệu. Có lẽ như lời ngươi nói, đây là một món ăn khiến người khác vui vẻ.

Chảy mồ hôi! Thế mà còn nói không biết miêu tả như thế nào? Có gì hay ngươi nói hết ra rồi còn đâu. Lý Kỳ cười ha hả: - Vậy Bạch nương tử đã bớt giận chưa?

Bạch Thiển Dạ làm bộ suy tư một lúc, mới đáp: - Xem phân thượng của món Mặt Mày Hớn Hở, lần này ta không so đo với ngươi.

Lý Kỳ nghe thấy vậy, âm thầm thở phào, xoa hai tay, ngượng ngùng nói: - Vậy còn chuyện hợp tác của chúng ta.

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, liền đứng phắt dậy, quay lưng đi xuống lầu.

"Ta xxx! Ăn xong muốn chuồn hả? Thật là không hiền hậu"

Lý Kỳ nao nao, vội đứng lên ngăn cản nàng, kinh ngạc hỏi: - Bạch nương tử làm sao vậy? Có phải tại hạ đã nói bậy nói bạ gì không?

Bạch Thiển Dạ quay đầu lại, đạm mạc nói: - Giờ Thình sáng mai, ngươi tới cửa Vọng Xuân chờ ta. Sắc trời đã tối, tiểu nữ không tiện ở lâu. Cáo từ. Dứt lời, liền vượt qua Lý Kỳ đi xuống lầu.

Lý Kỳ nhìn bóng lưng của Bạch Thiển Dạ, gãi đàu, nghĩ bụng:"Nữ nhân này đúng là có bệnh thần kinh. Vừa rồi còn tốt lành, thoáng cái đã thay đổi như người khác. Giờ Thìn sáng mai? Sao không phải là buổi tối?"

Lý Kỳ đứng ở bậc cầu thang suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra vì sao Bạch Thiển Dạ chợt rời đi. Không khỏi cảm thán nói: - Không thể tưởng được ở thời kỳ coi trọng nam quyền như thời đại này, con gái vẫn khó hầu hạ như vậy.

Vừa định xuống lầu, chợt trông thấy bốn thân ảnh đang lén lén lút lút ở góc cua của bậc thang. Lý Kỳ trợn mắt, nói: - Xuất hiện đi!

Mấy người Ngô Tiểu Lục lần lượt đi ra, người nào người nấy đều lộ nụ cười xấu hổ.

Lý Kỳ nhìn mấy Ái đồ của mình, lắc đầu bất đắc dĩ.

- Lý ca, vừa nãy vì sao Bạch nương tử lại nổi giận đùng đùng rời đi? Ngô Tiểu Lục ngượng cười, mặt mũi tràn đầy bát quái hỏi.

Lý Kỳ lạnh lùng nhìn cậu ta, thản nhiên đáp: - Chắc là dì lớn của nàng ta tới.

- Dì lớn?

Ngô Tiểu Lục mở to mắt, hướng ba người còn lại hỏi: - Các ngươi có ai nhìn thấy dì lớn của Bạch nương tử tới không? Ba người còn lại đều lắc đầu. Lý Kỳ cố nhịn cười, đi xuống bên cạnh Ngô Tiểu Lục, vỗ nhẹ vào vai của cậu ta, nói:

- Đêm nay một mình ngươi dọn vệ sinh phòng bếp. Đúng rồi, nhớ thu dọn bát đũa trên lầu luôn. Dứt lời liền rời đi. Ngô Tiểu Lục sững sờ một lúc. Bỗng hướng bóng lưng của Lý Kỳ, như bệnh tâm thần kêu lên: - Lý ca, tiểu đệ sai rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<