Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 451

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 451: Duyên số đến rồi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

- Khanh muốn gì trẫm đều đáp ứng!

Câu nói kia vừa nói ra trong Minh Đạo Đường lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng tới Dương Lăng.

Giống như một vị thần từ trên trời giáng thế, nói với ngươi:

- Ta muốn cho ngươi một nguyện vọng.

Hoàng đế có khả năng biến sắt thành vàng. Y có thể khiến ngươi dưới một người trên vạn người, có thể cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời không lo, có thể cho ngươi kiều thê đẹp thiếp nhiều không đếm xuể, mọi thứ trong cuộc sống, chỉ cần ngươi muốn có, y cũng có thể thỏa mãn ngươi.

Cốc Đại Dụng nhìn Dương Lăng với ánh mắt hâm mộ, trong lòng hơi có chút chua chát, gã không kìm lòng nổi mà nghĩ: "Nếu Hoàng đế cho ta điều này, ta muốn gì đây?"

Lão muốn nhiều lắm, ý nghĩ này nổi lên trong lòng, ngược lại lại giật mình: "Ta muốn gì đây? Vinh hoa phú quý cái gì cần đều có rồi, một hoạn quan lại không thể phong tước, còn có thể muốn cái gì?" Cốc Đại Dụng mờ mịt.

Đường Nhất Tiên và mấy vị Công chúa cũng nghe được lời hứa của Chính Đức Hoàng Đế lúc nhất thời kích động, Đường Nhất Tiên chỉ cười mà không nói. Nàng biết tính nết người đại ca của mình này, thích ứng trong mọi tình cảnh, biết thỏa mãn với cái hiện có, hơn nữa rất là tự giác, Hoàng thượng đồng ý ân sủng như vậy đó là tâm ý của hoàng thượng, hắn chắc là sẽ không ỷ vào đặc sủng mà kiêu ngạo đòi hỏi vô độ.

Công chúa Vĩnh Phúc và Tương Nhi sau khi ngẩn người, lại chợt tỉnh ngộ ra:

- Cơ hội! Hoàng huynh mở miệng nói lời này, vậy xin với ngài ấy cầu thân đi, xin cả cho hôn sự của hai người chúng ta luôn, khởi không được nữa tâm sự?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa Vĩnh Thuần cũng hưng phấn đỏ bừng, hai tay của nàng không kìm nổi nắm lại:

- Nói đi! Nói đi! Mau nói muốn lấy tỷ tỷ! Tên ngu ngốc này, nếu vẫn không nói, thì chính là cái siêu cấp Đại Bổng Chùy!

Bọn thị nữ thái giám bốn phía cũng đang hâm mộ nhìn Dương Lăng, bọn họ nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời Hoàng đế sẽ có một ngày thốt ra lời thừa nhận này đối với bọn họ:

- Nếu ta là Uy Quốc Công, ta muốn gì đây? Quyền lực, đã dưới một người, trên vạn người; địa vị, đã ở vị trí thần tôi cao nhất chính là Quốc công.

Nếu như nói cần... cần kim bài miễn tử, cần Đan Thư Thiết Khoán! Bản thân cả đời này đã không chỗ nào cầu, tước lộc gia sản cũng có thể truyền lại, có Đan Thư Thiết Khoán trong tay, là có thể cầu bình an cho hậu thế!

Đừng nhìn Chu Nguyên Chương ban kim bài miễn tử không có một cái nào thực hiện, đó là bởi vì những thần có công có kim bài miễn tử bị chính hắn giết bảy tám phần rồi, nếu có vị huân khanh công thần nào có thể sống yên ổn dưới đất hắn, thì Đan Thư Thiết Khoán của tổ tông ban thưởng. Con cháu Hoàng đế thế hệ sau nhất định không dám không thừa nhận hiệu lực của nó. Đúng! Quốc công nếu đủ thông minh, sẽ muốn Đan Thư Thiết Khoán!

Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú trên người của Dương Lăng, muốn biết hắn sẽ muốn gì. Dương Lăng lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, muốn gì đây? Bây giờ không phải là Hoàng thượng vừa vặn cho ta cơ hội sao? Ta xin ngài ấy cầu thân, cùng xin hôn sự của hai vị công chúa? Không được... Không được... , ta là người đã kết hôn, cầu thân với Công chúa ngự muội đã là hoang đường rồi, làm sao có thể hoang đường hơn nữa?

Tuy nói Hoàng thượng sớm ngầm đồng ý. Nhưng cùng lúc cầu thân cả hai vị công chúa, thực là việc lạ chưa từng không có, Hoàng thượng tuy rằng coi khinh lễ phép, cũng khó có thể đưa ra kiểu quyết định này, một khi ngài ấy xấu hổ không đồng ý. Lý do nói chỉ đáp ứng ta một chuyện mà không phải là hai chyện, vậy lại hỏng hết rồi, bước tiếp theo muốn thực hiện kế hoạch khác cũng không kịp nữa, vẫn là cứ theo kế hoạch đã định ban đầu thôi.

Dương Lăng vừa mới nghĩ đến đây. Chính Đức Hoàng Đế đã cười với hắn cổ vũ, nói:

- Dương khanh, khanh cứ nói đi.

Dương Lăng cắn răng một cái, cúi đầu nói:

- Hoàng thượng, thần được tiên đế và Hoàng thượng vô hạn tin tưởng và trọng dụng, thần tận trung vì Hoàng thượng, vì Đại Minh lê dân bách tính làm hết phận sự, kể cả việc trong phân nội. Thần tuổi còn trẻ, một tú tài của Tuyên phủ, mấy năm vị trí tôi thần, Hoàng thượng đối với thần có thể nói ân trọng như núi, thần làm những việc này sao có thể đòi ban thưởng?

Chính Đức thấy hắn có ý chối từ, vội xua tay cười nói:

- A, mọi người đều nói ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, nhưng kẻ ngồi không ăn bám chỗ nào cũng có. Người chân chính vì nước tận lực có mấy người cơ chứ? Khanh có tâm tận trung vì nước và có năng lực tận trung vì nước lại có mấy người cơ chứ? Ái khanh không cần phải khách khí. Trẫm là vua của một nước, lời đã nói ra làm gì có lý nào thu hồi lại được.

Trái tim Vĩnh Phúc và Tương Nhi xém nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Sắc mặt khẩn trương trắng bệch, bọn họ âm thầm nắm chặt nắm tay cổ vũ cho Dương Lăng. Vĩnh Thuần ở một bên sớm nhảy dựng lên không kiên nhẫn mà nói:

- Ngươi người gì mà như đàn bà vậy, hoàng huynh nói thưởng cho ngươi chính là thưởng cho ngươi, ngươi nói mau, muốn gì?

Chính Đức cười nói:

- Vĩnh Thuần nói rất đúng, đừng đàn bà như vây, nói mau, ái khanh muốn gì?

Dương Lăng lúc này mới ấp a ấp úng mà nói:

- Thần xin hoàng thượng thứ tội, thần... và Công chúa điện hạ yêu nhau, chỉ vì thần đã kết hôn, cho nên... trước sau không dám xin với Hoàng thượng cầu hôn, hôm nay cả gan, ngoài ra thần cũng không muốn, chỉ cầu Hoàng thượng đồng ý, thần nguyện cầu... cùng Công chúa điện hạ... ".

Hắn phen này còn chưa có nói xong, bên cạnh Cốc Đại Dụng và các thái giám cung nữ sớm bị dọa trợn mắt há hốc mồm, Chính Đức Hoàng Đế nghe hắn lắp bắp ấp a ấp úng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm:

- Lời này nói có thể làm mệt chết trẫm đấy, trẫm đợi mòn con mắt, tên này cuối cùng mở ra điểm then chốt!

Không đợi Dương Lăng nói xong, Chính Đức liền hào khí ngất trời mà nói:

- Có thể được! Trẫm là vua của một nước, nhất ngôn cửu đỉnh, đâu có lý nào lật lọng? Ái khanh tuy rằng đã kết hôn, Phò mã không được năm thê bảy thiếp chỉ là khuôn phép củ triều đại, trẫm theo lệ cũ, cho phép đó, ha ha ha ha...

Chính Đức tiếng cười chưa dừng, Tương Nhi đột ngột thấy ánh mắt Dương Lăng đưa tới, lập tức từ ghế bắn lên, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Lăng, duyên dáng bái lạy, dịu dàng nói:

- Hoàng muội tạ ơn hoàng huynh ban thưởng hôn nhân!

Chính Đức cười nói:

- Không cần tạ ơn, không cần tạ ơn, ha ha... ha... ha...

Chính Đức càng cười càng có gì đó không đúng, há hốc mồm nụ cười ghim trên mặt nói:

- Muội... các ngươi...

Y còn không có hỏi xong, Vĩnh Thuần công chúa nhảy dựng lên, cả kinh nói:

- Đây là chuyện gì vậy, tỷ tỷ... ô ô...

Nàng chưa trách xong, công chúa Vĩnh Phúc đã một tay bưng kín miệng nàng, sau đó tiến lên dìu Tương Nhi, mỉm cười nói:

- Tương Nhi muội muội, hoàng huynh chính miệng đồng ý ban hôn, chuyện chung thân của muội đã định, chúc mừng, chúc mừng.

Chính Đức càng hồ đồ rồi. Lắp bắp chỉ vào Vĩnh Phúc nói:

- Tú Ninh, muội... Muội...

Vĩnh Phúc cực kỳ nhanh chóng đưa mắt ra ý với hắn, Chính Đức biết trong đó có nội tình, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Đường Nhất Tiên hoàn toàn không biết tình hình, thấy tình cảnh này không khỏi chậc chậc tán thưởng:

- Vị đại ca kia thật đúng là rất giỏi, không ngờ cũng lôi Công chúa được vào tay mình, ly kỳ hơn chính là, Hoàng thượng lại không chút do dự một lời đáp ứng.

Thân là em gái của Dương Lăng và hoàng tẩu của Tương Nhi. Nàng tự nhiên cũng ra mặt thể hiện thể hiện, mắt thấy Hoàng thượng giải quyết dứt khoát, Đường Nhất Tiên vội tiến nhanh tới chúc mừng, Cốc Đại Dụng cũng kịp phản ứng, hai người vây quanh Dương Lăng liên tiếp chúc mừng.

Mấy huynh muội Hoàng gia đứng ở một bên thần sắc mỗi người khác nhau, Tương Nhi nũng nịu xấu hổ không nói, Vĩnh Phúc lạnh nhạt mỉm cười hơi chua xót, Vĩnh Thuần nghẹn họng nhìn trân trối không biết nói gì. Chính Đức Hoàng Đế nhìn lần lượt. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân như đang mộng du...

*****

Cửa sân mở hướng bắc, trước có một khối cầu đá, một hồ nước ao từ tây hướng đông, sân vườn nhìn hướng nam. Lúc sáng sớm hoàng hôn khói nước tràn ngập, tràn đầy ý thơ vùng sông nước đảo Phúc Sơn. Đứng ở trên lầu xem núi. Phong cảnh sơn thủy duyên dáng mỹ miều thu hết vào mắt, đặc biệt dùng cái vật hiếm hoi này, chính là tất cả những gì trong thành Tô Châu cũng thấy được vô cùng rõ ràng, ví dụ như nhìn thấy ông lão bán đường kẹo cách vài dặm, còn có thể nhìn thấy cái miệng của hắn vừa mở vừa ngậm kìa.

Đường Nhất Tiên nhảy nhót nói:

- Thực sự rất rõ ràng, đại ca phát minh thứ này thật thần kỳ, quả nhiên là thiên lý nhãn.

Đường Nhất Tiên hào hứng vuốt vuốt thiên lý nhãn, vừa quay đầu lại thấy Chính Đức rầu rĩ không vui, liền cười khanh khách vội qua đó, ôm cánh tay của y, dịu dàng nói:

- Coi ngài kìa, người ta là kẻ tình người nguyện đấy. Cho dù ngài là Hoàng đế, cũng không thể can thiệp này việc tư thế này đâu? Làm sao vẫn không vui?

Chính Đức là người trong lòng không giấu được chuyện, lúc ấy miễn cưỡng cười vui, trở về liền hỏi muội tử. Vĩnh Phúc không dám nói ra chuyện Dương Lăng lầm xông vào cung điện Tương Nhi mà nhìn thấy Công chúa khỏa thân, chỉ nói hai người khi ở Ba Thục đã ngầm có tình cảm rồi, khi trong cung lại có duyên hôn nhau trước mặt mọi người, hai bên đã là tình đầu ý hợp, nàng dù đau lòng, nhưng làm sao nhẫn tâm tước đoạt tình yêu muội muội chứ? Khi nói chuyện nước mắt đầm đìa. Chỉ mong ca ca đừng hỏi lại.

Chính Đức thấy bộ dạng thương tâm của em gái cũng không dám truy hỏi nhiều, nhưng bất kể thế nào, Vĩnh Phúc là muội muột tuột thịt của y, mặt cảm tình phải vượt xa Tương Nhi, đến nay hao hết tâm tư lại tác thành cho người khác, chung thân của em gái chính mình không có chỗ dựa, Chính Đức sao có thể vui vẻ được?

Y đã không rõ ràng đem chuyện Vĩnh Phúc thầm mến Dương Lăng nói cho Đường Nhất Tiên, với trí tuệ của Đường Nhất Tiên, suy nghĩ sâu sắc hơn Chính Đức, nếu đại ca thích Vĩnh Phúc, vậy hắn đương nhiên sẽ không tàn nhẫn như vậy, trước mặt mọi người tác thành cho Tương Nhi làm tổn thương Vĩnh Phúc. Nếu Vĩnh Phúc yêu thương sâu sắc Dương Lăng, cũng tuyệt nhiên sẽ không biểu hiện tự nhiên nhẹ nhàng như vậy lúc ở trong Minh Đạo Đường, lường trước bên trong có ẩn tình khác, sẽ không giống Chính Đức tưởng tượng đơn giản như vậy.

Nàng thấy Chính Đức vẫn vì em gái phiền lòng, liền nói:

- Nếu ngài muốn để Vĩnh Phúc ghép cho đại ca, ngài là Hoàng đế, chẳng lẽ không thể ban thưởng hôn sự?

Chính Đức lắc đầu nói:

- Tiên Nhi, ta tuy rằng thích đùa vui một chút, nhưng đem Công chúa gả cho người đã kết hôn, đã là chuyện cực kỳ khó rồi. Vốn dĩ, khiến Vĩnh Phúc xuất gia tu hành, lột bỏ danh hiệu Công chúa, chui vào chỗ khuôn phép hoàng gia, còn miễn cưỡng chấp nhận được. Không ngờ được điều Dương khanh cầu lại là kết hôn với Tương Nhi.

Chuyện này cũng bỏ đi, trẫm chính miệng hứa đồng ý hắn một chuyện, sau hồi kinh cũng bịt được miệng của mọi người. Nhưng hiện tại ta sao có thể gả Tú Ninh hắn nữa chứ? Cho dù muội ấy không có lệnh phong Công chúa, suy cho cùng cũng là em gái của hoàng thượng, Hoàng thượng đem hai ngự muội đều gả cho một người, cho dù Vĩnh Phúc và Tương Nhi nguyện ý, nàng kêu ta mở miệng được thế nào đây?

Mắt thấy y lâm vào buồn rầu, Đường Nhất Tiên đau lòng ôm y, dịu dàng khuyên nhủ:

- Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, Vĩnh Phúc có thể thản nhiên xử lý, nói không chừng là đã nghĩ thông rồi, tự bản thân nàng cũng đã không quan tâm rồi, ngài cần gì phải canh cánh trong lòng? Nếu đã một lòng đối với đại ca, cách đó cũng phải từ từ suy nghĩ chả phải sao? Ngài ở nơi này phát sầu có ích gì? 'Thiên lý nhãn' này thật thần kỳ vô cùng, ngài cũng tới thử xem, ngắm phong cảnh sơn thủy, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Chính Đức cười khổ một tiếng, từ trong tay nàng tiếp nhận "Thiên lý nhãn", nhìn qua loa cho có lệ, y đang muốn buông "Thiên lý nhãn", trong màn ảnh đột nhiên xẹt qua một bóng dáng quen thuộc, Chính Đức vội dời về ống kính. Nhưng y vừa rồi chuyển động quá nhanh, lúc này muốn tìm kiếm lại không biết người ở phương nào nữa rồi.

Chính Đức tiến lên hai bước, giơ "Thiên lý nhãn" dọc theo tuyến đường vừa rồi chậm rãi chuyển động, rốt cục chốt lại một bóng người.

Nơi đó là sảnh tứ phía hành lang phía tây, mặt tường tuyết trắng, ngói xanh mượt men bờ. Hoa Điêu mai cửa sổ, sảnh này tên là Mặt Thủy Hiên, cửa sổ dài rũ xuống đất, gặp nước mà trúc, hiên hướng phía bắc, núi thẳng đứng, trên núi có sơn động gấp khúc, dưới hòn non bộ một dòng thanh tuyền. Trong suốt như ngọc, bên cạnh cổ mộc thấp thoáng, dưới có bãi đá, chính là nơi phẩm trà ngắm cảnh rất tốt.

Chính Đức nhìn rõ ràng đứng ở đó quả nhiên là Dương Lăng, đang tức giận muốn thu hồi "Thiên lý nhãn", đã thấy cạnh bên có bóng hình màu vàng nhạt lướt qua, một người con gái xinh đẹp tay áo nhẹ bay theo gió. Từ đường mòn núi đá bên cạnh tự nhiên nhẹ nhàng xuất hiện, đối mặt với người Dương Lăng.

Trước Mặt Thủy Hiên, Dương Lăng nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của Vĩnh Phúc, Vĩnh Phúc hơi thở có chút gấp gáp, hai tay hễ bị hắn cầm càng hiện rõ xấu hổ. Nàng thấp giọng nói:

- Cẩn thận bị người khác nhìn thấy.

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Nơi này rất ít người đến, rất yên tĩnh, bên ngoài còn có người của ta trông chừng, Công chúa yên tâm.

Vĩnh Phúc xấu hổ cúi đầu nói:

- Gọi người ta là Tú Ninh.

- Ừ! Tú Ninh muội.

Vĩnh Phúc bị hắn nắm tay. Nghe hắn xưng hô, trong lòng ngọt ngào, ấm áp, an ủi vô cùng.

Dương Lăng kéo tay nàng chậm rãi đi đến dưới gốc hoa, cạnh bên suối, chỉ vào nước trên núi giả nói:

- Ừm, nhìn thấy rồi, bên trên đó có một cái huyệt động, bên trong còn có ghế đá, chỉ là hiện vào tiết khí này. Còn chê hơi ẩm ướt. Nàng đến lúc đó giấu ở đàng kia. Đến khi đó để Tương Nhi báo tin tức, ta tự tới nơi này tìm nàng...

Vĩnh Phúc dịu dàng nói:

- Vâng, ngươi nói thế nào thì cứ thế ấy, ta đều nghe ngươi cả.

Dương Lăng thấy thái độ xấu hổ của nàng, hai má đỏ như ráng chiều, lòng không khỏi cảm động, hắn nhẹ nhàng đem Vĩnh Phúc ôm trước ngực, ôm trọn eo nhỏ mềm mại của nàng. Định hôn nàng. Không ngờ miệng vừa mới trề ra, đã thấy cô gái nhỏ ngọt ngào nhắm hai mắt lại, nhân thể đem gò má áp vào địa trước ngực hắn. Nhìn thấy được chỉ có mái tóc dài đen nhánh và chiếc cổ non mịn trắng ngần.

Dương Lăng khẽ cười khổ, một cái ôm, đối với vị Công chúa chưa từng nếm qua mùi vị tình yêu này mà nói, đã là hạnh phúc không thể tưởng tượng được rồi?

- YAA. A. A.. ! Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?

Vĩnh Phúc đỏ mặt trứng mà, ngượng ngùng hỏi.

- Ồ, chất vải trơn quá.

Dương Lăng vội vàng đem tay chuyển qua dời về bên eo Vĩnh Phúc, đuôi chó sói lộ ra quá sớm, sẽ dọa cô gái nhỏ thuần khiết này chết mất.

Hai người cứ dán thân mình như vậy lặng yên tựa vào nhau.

Qua một lúc, Dương Lăng dịu dàng nói:

- Tú Ninh...

- Dạ?

Tú Ninh giống như say rượu, lòng phiêu đãng, dán vào ngực hắn cúi đầu lên tiếng.

Dương Lăng nói:

- Nàng sợ là vẫn chưa bao giờ tự mình đi qua đường vào ban đêm sao? Một mình nàng trốn vào núi đá giả động đó, tối như mực có sợ hay không?

- Sao là một người, trong lòng người ta nghĩ tới ngươi mà!

Ngọt ngào quá, dịu dàng quá, nghe thật cảm động, dù là Dương Lăng kinh nghiệm mưa gió, cũng lập tức mềm nhũn nửa người.

*****

Vĩnh Phúc có phẩm đức phụ nữ truyền thống tốt đẹp. Bề ngoài lễ nghi phép tắc, bên trong lại lãng mạn và tình cảm mãnh liệt, loại nữ nhân này ý nhị và gợi cảm rất nhiều người cả đời cũng không gặp được, trừ phi nàng ở nơi có cảm giác an toàn và trước mặt người an toàn.

Công chúa Vĩnh Phúc ngẩng đầu, đỏ mặt nhìn hắn, phong tình vô hạn, sống động mười phần lắc lắc đầu, nói:

- Người ta, không sợ!

Nói xong, hai má kia lại không muốn xa rời mà ngọt ngào áp vào lồng ngực của hắn.

Dương Lăng khẽ vuốt vuốt mái tóc dài bóng loáng mềm mại như tơ lụa của nàng, giọng càng dịu dàng:

- Tú Ninh, bây giờ còn là đầu xuân tháng hai, động vào nước rất lạnh, nhớ kỹ trước đó uống chút nước canh gừng. Nước đó ta điều tra rồi, độ sâu không đến một người, nhảy vào bên trong chỉ cần đứng vững sẽ không bị ngập, nàng làm bộ như kinh hoàng thất thố nín thở xuống nước một lát, ta sẽ cứu nàng lên, nhất thiết đừng có sợ.

Vĩnh Phúc bị hắn ôn nhu vỗ về mái tóc dài, nhu thuận giống như con mèo nhỏ:

- Ừ! Người ta không sợ.

- Còn có...

- Người ta không sợ!

- À... , ta là nói, đến lúc đó ta muốn trước mặt mọi người hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo... cho nàng. Chính là khi nàng 'Té xỉu', ta... ta muốn hôn miệng nàng, nếu nàng là kinh hoàng giằng co, vậy thì lộ chân tướng rồi, nàng... nàng không phải thẹn thùng.

Dương Lăng nói xong, bỗng nhiên cảm thấy có chút mát mẻ, cúi đầu vừa nhìn, hoá ra vạt áo trước đã bị xé rồi, gió lùa thẳng vào trong. Cả hai má nhẵn mịn mềm mại của Công chúa Vĩnh Phúc chui vào, bên ngoài chỉ lộ ra một đầu tóc đen đen nhánh, từ trong vạt áo truyền ra một thanh âm nghe không rõ lắm:

- Người ta không sợ.

Dương Lăng buồn cười nhìn vị tiểu Công chúa như đà điểu này. Nhướng mắt, thầm nghĩ:

- Nàng không sợ, ta... ta càng không sợ!

Đường Nhất Tiên thấy Chính Đức giơ "Thiên lý nhãn" xem không hề ngừng, dường như đã mê mẩn, không khỏi lắc đầu cười:

- Y à, vẫn là tính trẻ con mười phần, mới vừa rồi còn đầy bụng tâm sự, vừa có đồ chơi tốt, lập tức quên hết tất cả rồi.

Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Chính Đức, nói cười thảnh thơi:

- Thế nào, phong cảnh đẹp chứ?

Chính Đức "hehe" một tiếng, híp mắt nói:

- Ừ, đẹp, phong cảnh đẹp, phong cảnh đẹp phong cảnh đẹp!

Đêm nay trăng nhô cao, ánh sao rạng rỡ.

Sống nhờ cho Tô Châu huyền diệu xem anh em Trương Thiên Sư cũng vội tới bái kiến Hoàng thượng. Trương Thiên Sư nghe nói Hoàng đế hứa hôn, đem con gái của Thục vương Công chúa Tương Nhi hứa gả cho quốc công Dương Lăng, gặp Dương Lăng đương nhiên cũng chúc mừng một chút. Cốc Đại Dụng dẫn sứ giả nước đi thăm mấy chỗ xưởng dệt sau đó tiễn bọn họ về dịch quán, cũng vội vàng chạy đến.

Trong Minh Đạo Đường, Hoàng Đế Chính Đức sắp xếp rượu tiệc lớn. Cùng mọi người cười nói vui mừng, Công chúa Tương Nhi vội vàng từ phía sau chạy vội đến, kinh hoàng nói:

- Hoàng huynh, không thấy Vĩnh Phúc tỷ tỷ. Chúng ta đã tìm ở mấy nơi, đều không nhìn thấy nàng.

Tiếng nhạc Ti trúc nhã dừng lại, tất cả mọi người có chút ngẩn ra, Chính Đức ngạc nhiên nói:

- Không thấy Vĩnh Phúc, muội ấy đi đâu rồi?

- Không... Không biết, chỉ là để thị nữ thái giám tìm kiếm khắp nơi, đều không tìm được bóng dáng tỷ tỷ. Người Tương Nhi lừa lúc này chính là Hoàng thượng, hơi có chút khẩn trương. Chứ không phải cố ý nói lắp.

- Ừ?

Chính Đức có chút bồn chồn, hoàng muội không phải là nghĩ không thông chứ? Không có lý do, chẳng lẽ trường hợp ta hôm nay chứng kiến không phải là sự thật? Hai người bọn họ nếu dư tình chưa dứt, còn vụng trộm hẹn hò, làm sao có thể mới thời gian nửa ngày lại đột nhiên có ý niệm tìm chết?

- Đi, lập tức đi tìm! Dặn dò cung tỳ cung giam, xốc lại đèn lồng cây đuốc, cho dù phải lật sạch cả Thương Lãng Đình cũng phải tìm ra Vĩnh Phúc cho trẫm!

Chính Đức lớn tiếng quát. Y đã sớm có chuẩn bị cũng không có bỏ qua ánh mắt của Tương Nhi không ngừng quét về phía Dương Lăng, cũng đoán được sự tình tám chín phần mười có liên quan đến bọn họ. Chỉ là Chính Đức bây giờ còn không hiểu nổi bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì, hiếm thấy y kiên định bình tĩnh, cùng bọn họ tiếp tục đóng kịch.

- Đại ca, hôm nay ngày gì vậy?

Mắt thấy mọi người đâm quàng đâm xiên, một đoàn hỗn loạn, tiểu Phù Bảo thấp giọng hỏi.

Trương Thiên Sư kỳ quái nhìn nàng ấy một cái, hạ giọng nói:

- Muội gần đây làm sao ngây ngô vậy, ngay ngày tháng cũng không nhớ nữa? Hôm nay ngày hai mươi mốt tháng hai.

- Ồ!

- Ngón tay thon dài khép trong tay áo nhanh chóng bấm đốt ngón tay, Trương Thiên Sư nín thở chờ, thấy nàng giương mắt lên, liền hỏi:

- Tính ra rồi?

- Ừ, tính ra rồi.

- Thế nào?

- Người không bị lạc.

- Thế ở đâu vậy?

- Theo biểu hiện của quẻ tượng, hẳn là ở một chỗ hẻo lánh.

- Như vậy có thể tìm ra người được không?

- Không tìm ra được!

Trương Thiên Sư trừng con ngươi quát:

- Vậy còn giả bộ cái gì thần tiên sống? Đi thôi!

- Ồ!

Trương Phù Bảo cực kỳ nhanh nhảy người lên, hai huynh muội vội vàng hấp tấp lao ra đại sảnh, lúc này trong đại sảnh đã chỉ còn lại hai huynh muội thần đạo này.

Thương Lãng Đình sôi sùng sục lên, nghe tin công chúa mất tích Giang Bân tức thì hồn bay phách lạc. Bên ngoài Thương Lãng Đình mấy ngàn tinh binh đao ra khỏi vỏ, tên trên dây cung, binh lính tuần tra truy tìm mọi nơi, Giang Bân đội mũ phục viên xông vào Thương Lãng Đình, cũng cùng với bọn giống như ruồi bọ không đầu đi loạn chung quanh.

Dương Lăng đi theo Chính Đức điên cuồng chạy loạn một hồi, bỗng nhiên đề nghị:

- Hoàng thượng, lâm viên to như vậy, hơn mười mẫu, tìm như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta dẫn người chia nhau ra đi tìm.

- Được! Chúng ta chia nhau ra đi tìm.

Chính Đức Hoàng Đế trầm lặng, muốn xem xem tên này rốt cuộc chơi trò gì, lập tức bất động thanh sắc hưởng ứng.

Dương Lăng mừng rỡ, vội vàng gọi một nhóm thái giám cung nữ đến, bốn phía hô hoán lạc mất công chúa Vĩnh Phúc ở nơi xa. Chính Đức nhìn thấy Dương Lăng đốt đuốc, hướng đi đúng là Mặt Thủy Hiên, lại nhớ lại cảnh ban ngày chứng kiến, trong lòng không khỏi động đậy, lập tức quay người lại, cũng từ phía sau đi theo.

- Công chúa điện hạ! Vĩnh Phúc điện hạ!

Dương Lăng vọt tới Mặt Thủy Hiên, cao giọng hô.

Công chúa Vĩnh Phúc đang ẩn thân ở trong thạch động âm u ẩm ướt có chút kinh hồn bạt vía vừa nghe giọng của hắn, gần như sẽ cao giọng đáp trả:

- Ta ở đây!

Vừa mới hé miệng, nàng mới tỉnh ngộ tự bản thân đang đến chỗ "tìm chết". Cũng không thể lên tiếng trả lời.

Công chúa Vĩnh Phúc vội vàng chạy tới chỗ mặt nước thấp, hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, thấy Dương Lăng xung trận ngựa tiến vào, cầm cây đuốc xông vào viện, liền hít vào một hơi, nhấc chân nhảy vào trong đầm.

- Bùm!

Một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, hai tiểu cung nữ đã hét ầm lên:

- Có người nhảy sông... nhảy hồ... A. nhảy xuống nước!

- Đừng ầm ĩ!

Đầu xuân thời tiết vẫn khá se lạnh, ban đêm suối nước đó còn rét lạnh, Dương Lăng sao nỡ khiến Vĩnh Phúc ở trong nước chờ lâu, lập tức đem cây đuốc nhét vào tay cung nữ thét gào kia, phi thân chạy tới.

Công chúa Vĩnh Phúc "Tìm chết" được Uy Quốc công anh dũng không biết sợ cứu ra. Nàng một thân toàn là nước bị Dương Lăng ôm vào trong lòng, từ trong hồ nước từng bước một đi lên.

- Mau! Mau nói cho Hoàng thượng, tìm được công chúa Vĩnh Phúc rồi!

Cả người Dương Lăng ướt sũng, giương giọng hô. Lập tức liền có mấy tiểu thái giám vội đi báo tin tức rồi.

*****

Dương Lăng giật mình kinh hãi. Vội vàng hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Vĩnh Phúc nghịch ngợm nháy mắt, lúc này mới ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, chỉ có điều khóe miệng tác động vài cái, mới chậm rãi ổn định lại thần sắc.

- Công chúa bị ngâm nước, đã tuyệt hơi thở, mau mau hô thái y tới cứu!

Dương Lăng lập tức đem công chúa Vĩnh Phúc ôm vào trong Mặt Thủy Hiên, đặt trên giường trúc.

Bên ngoài có người hô to:

- Hoàng thượng giá lâm ~~!

- Hoàng thượng tới?

Dương Lăng nghe xong đem quyết định chắc chắn. Vội la lên:

Công chúa mệnh một sớm một chiều. Ta tiếp khí cứu nàng, các ngươi lui ra!

Nói xong đột nhiên hơi cúi người xuống, áp môi vào đôi môi trong trẻo băng lạnh của Vĩnh Phúc.

Thân mình Vĩnh Phúc cứng đờ, đôi tay nhỏ bé giữ quần áo của Dương Lăng, ánh mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng trong thuần khiết như ngọc trong phút chốc đỏ bừng.

- BA~ BA~!

Cạnh đùi đẫy đà thẳng tắp bị Dương Lăng kéo nhẹ hai cái, công chúa Vĩnh Phúc được nhắc nhở lông mi dài che trên mắt rất nhanh chớp mắt, thân hình này mới chậm rãi thả lỏng dịu dàng, mặc hắn mút nhẹ môi anh đào của mình.

Chính Đức vừa bước chân tiến vào cửa, nhìn thấy chính là em gái nằm ngang trên giường, Dương Lăng quỳ một chân trên đất, mở miệng lớn hôn lên trên miệng nhỏ của em gái, tay kia dường như còn ấn xoa giữa vùng ngực và bụng?

Chính Đức giận dữ, quát:

- Dương Lăng lớn mật, ngươi đang làm gì vậy?

Thị nữ bị Dương Lăng quát lui đứng ở cửa địa lắp bắp nói:

- Hồi hoàng thượng, Vĩnh Phúc điện hạ ngâm nước, hôn mê bất tỉnh, quốc công nói là tiếp khí cấp cứu.

Chính Đức đảo mắt, trước sau suy nghĩ lập tức đều hiểu rõ:

- Được đó, hoá ra đêm nay Thương Lãng Đình không phải lạc mất người sống, mà là để cho người sống đường đường là ta đây mất mặt?

- Ra ngoài ra ngoài, ra hết ngoài!

Cảnh tượng như thế làm anh trai thực không dễ chấp nhận, Chính Đức vội vàng rời khỏi phòng, còn mang theo cửa phòng.

- Nữ sinh hướng ngoại, câu kết mà gạt ta!

Hoàng Đế Chính Đức rất buồn bực nghĩ, nhưng sự tức giận này vẫn không thể giáng xuống đầu Dương Lăng, liên quan đến việc cả đời của em gái mà!

- Có lạnh không?

Cửa phòng vừa đóng, Dương Lăng liền khẩn trương rời đôi môi, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Vĩnh Phúc thấp giọng hỏi.

Đôi mắt Vĩnh Phúc tình ý kéo dài nhìn hắn, dịu dàng địa lắc lắc đầu:

- Thanh Phong Minh Nguyệt vô giá, núi xa gần thủy đều có tình.

Nàng ngâm chính là đề thơ Thương Lãng Đình, dường như hỏi một đằng, trả lời một nẻo, chỉ có điều núi xa nước gần tình ở đâu, đã là không cần nói cũng biết, nhưng không biết người nghe có hiểu không.

Dương Lăng nghe hiểu, hắn nắm chặt tay Vĩnh Phúc, đột nhiên cúi người hôn xuống. Trên giường một đôi chân ngọc đột nhiên duỗi thẳng tăm tắp. Đợi cho Dương Lăng ừm nhẹ, buông đôi môi của nàng ra, bộ ngực Vĩnh Phúc bị hôn phập phồng không ngừng, môi đỏ mọng giống như anh đào, hoa đào lên mặt, ánh mắt long lanh, chỉ là thở hổn hển, khó nói ra một từ.

- Đáng giận! Còn ra thể thống gì?

Chính Đức phẩy tay áo một cái, tức giận nói.

- Hóa ra là muốn lừa gạt trẫm, khiến trẫm vì danh tiết ngự muội, thuận nước đẩy thuyền mà đem nàng gả cho ngươi, ngậm bồ hòn không dám kêu. Làm sao lại không lớn gan hơn một ít, đem sự tình nói thẳng ra với trẫm? Lại còn cùng nhau lừa gạt chúng ta và lừa người khác.

Cốc Đại Dụng thấy Hoàng thượng tuy rằng tức giận, cũng không giống như điệu bộ thực sự tức giận, vội cười giải thích nói:

- Hoàng thượng bớt giận. Quốc công cũng quá gấp gáp, suy nghĩ cho tính mạng Công chúa.

- Hừ! Hôm nay nhượng bộ ngươi một lần, đừng có tự cho là mưu thành. Sớm muộn gì trẫm cũng sẽ đòi lại!

Chính Đức thề độc trong lòng, nhíu mày thở dài một tiếng nói:

- Vĩnh Phúc bây giờ sống chết không biết ra sao, dù là cứu sống lại, bị người ta cứu như thế, muội ấy sao chấp nhận nổi?

Tương Nhi thật cẩn thận nói:

- Hoàng huynh, ôi... danh tiết nữ nhi quan trọng nhất. Vĩnh Phúc tỷ tỷ bị quốc công cấp cứu như vậy...

Nàng kéo kéo vạt áo của Vĩnh Thuần. Vĩnh Thuần kịp phản ứng, vội hỏi:

- Sợ là tỷ tỷ chỉ có thể gả cho Dương Lăng mới được rồi, nếu không danh tiết tỷ tỷ, thể diện hoàng gia làm thế nào mới chu toàn đây?

- Làm gì có chuyện đó, hai ngự muội của Trẫm, đâu có lý cùng gả cho một chồng?

Chính Đức làm sao lập tức đồng ý, phần diễn này vẫn còn phải chuẩn bị đầy đủ mới được.

Giang Bân nắm chặt chuôi đao ở bên cạnh duỗi cổ nhìn hồi lâu, gã không hề nói chen vào, nhưng không có nghĩa là gã không có mắt, tất cả phản ứng của mọi người gã đều thấy hết.

Tuy rằng Giang Bân không biết sự thật Công chúa là trượt chân rơi xuống nước hay là cố ý tự vẫn, nhưng hai vị tiểu Công chúa khuyến khích Hoàng thượng gả Vĩnh Phúc đi, thần sắc Hoàng thượng cũng không có ý kiên quyết phản đối, nhưng gã nhìn được một cách rất rõ ràng.

Lúc này gã nhớ tới lúc trước Trương Thiên Sư ở ngự thư phòng trước và muội muội từng nói:

- Công chúa Vĩnh Phúc và Uy Quốc công có duyên phận vợ chồng, Uy Quốc công vận mệnh cao quý không nói, còn có Tương Công chúa... , chuyện này chẳng phải đều ứng nghiệm rồi sao?

Nghĩ đến đây Giang Bân không do dự nữa. Lập tức xoay người bái nói:

- Hoàng thượng, thần là ngoại thần, gia sự Hoàng thượng thần không dám nói lung tung, tuy nhiên Vĩnh Phúc điện hạ mặc dù không có chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ kết vợ chồng với quốc công đấy, đây là thiên mệnh sở quy.

Chính Đức giận cười:

- Vĩnh Phúc và Dương Lăng đây là tìm bao nhiêu người tìm lối thoát cho trẫm đây, không ngờ trước đó ngay cả gã cũng thông báo đến rồi, tính gộp cả hai phía liền gạt một mình ta?

Y trợn mắt nói:

- Giang Bân, ngươi hiểu được tính tướng số từ khi nào thế. Còn thiên mệnh sở quy, còn dám tà thuyết mê hoặc người khác trẫm sẽ không tha cho ngươi.

Giang Bân luống cuống, vội nói:

- Hoàng thượng, thần cũng không dám nói xằng nói bậy. Thần là trong lúc vô ý nghe được Trương Thiên Sư và em gái của hắn lén nói chuyện với nhau nói vậy đấy. Thần nghe Thiên Sư dặn em gái của hắn rằng, đây là thiên cơ, không thể tiết lộ. Thần là phàm phu tục tử, nhưng càng không dám nhiều lời. Cho đến hôm nay thấy tình cảnh này, lường trước là thiên cơ đã đến, thần mặc dù sợ thiên mệnh, lại không dám khi quân, tự nhiên không biết sẽ không nói.

Chính Đức lại không tin Thiên Sư cũng sẽ mượn danh nghĩa thiên mệnh lừa gạt y, cho nên vừa nghe lời nói của Giang Bân thật sực bắt đầu bán tín bán nghi:

"Chẳng lẽ em gái và Dương Lăng muốn được ở bên nhau phải gian nan như vậy, đúng là nhân duyên định mệnh? Hừ, nếu thật sự như Thiên Sư nói, vậy lại là một bậc thang lớn, thiên mệnh sở quy, muốn phân rõ phải trái? Trẫm sẽ đi luận đạo thuật với Trương Thiên Sư, để xem gã nói gì với trẫm".

Chính Đức đang nghĩ, Trương Thiên Sư dẫn Trương Phù Bảo cũng vội vàng chạy đến nơi này, Giang Bân ngẩng đầu nhìn thấy, tức khắc như thấy cứu tinh, vội chỉ vào Thiên Sư nói:

- Thiên Sư đến rồi, Hoàng thượng không tin chi bằng hỏi hắn.

Trương Thiên Sư vừa mới vừa đuổi tới, chỉ thấy Mặt Thủy Hiên đèn đuốc tập trung một nhóm người tất cả đều sắc mặt quỷ dị nhìn gã, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi, gã thả chậm bước chân, chần chừ nói:

- Hoàng thượng, Công chúa, Cốc công công, Giang Tướng quân, ôi... Đã xảy ra chuyện gì?

Chính Đức không kìm nổi hỏi:

- Thiên Sư, trẫm nghe nói ngươi sớm tính ra Vĩnh Phúc và Dương Lăng có vợ chồng duyên phận, việc này thật sao sao? Đạo thuật thật sao có thể quả nhiên là có thể can dự vào tạo hóa, quảng đại thần thông ư?

Làm sao ngày đó nói chuyện bị người nghe được vậy? Trương Thiên Sư đầu tiên là cả kinh, nhưng Thiên Sư là ai chứ? Trên thông thiên văn, dưới biết lời quỷ, Chính Đức Hoàng Đế vừa dứt lời, Trương Thiên Sư vừa phân tích những hàng chữ, lại ngầm quan sát thần sắc mọi người xung quanh, nếu vẫn không biết trả lời như thế nào, vậy cũng phí công Học phủ đào tạo đạo thuật cao nhất bao nhiêu năm nay rồi.

Trương Thiên Sư lập tức đáp:

- A! Đây là thiên cơ, tiểu đạo vốn dĩ không dám nói, nhưng tiểu đạo đêm nay đến đây, thực ra chính vì chuyện này...

Trương Thiên Sư khẽ mỉm cười, nói xong tay áo phất một cái, phóng khoáng tự nhiên nói một câu:

- Hiện tượng thiên văn tỏ rõ, duyên phận tới rồi!

Trương Phù Bảo đứng ở một bên đảo cặp mắt trắng dã:

- Không cho phép ta giả thần, ngươi lại đến giở trò, cho phép Thiên Sư lừa người, không cho phép Phù Bảo xem bói!

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<