Vay nóng Tima

Truyện:Long kiếm truy hồn - Hồi 16

Long kiếm truy hồn
Trọn bộ 25 hồi
Hồi 16: Sương Độc Vây Quần Hào
5.00
(một lượt)


Hồi (1-25)

Siêu sale Shopee

Trong bầu không khí chết lặng, ánh mắt Quỳnh Hải ngũ lão đều hướng về phía hai thi thể thủng ngực của Hải Thần và Đạo Thần cách ngoài hai mươi trượng, qua vị trí lỗ thủng nơi ngực hai người, họ biết hai người đã không còn sống nữa, nhưng hai tử thi như có một sức lôi cuốn vô hình, khiến năm người không sao thu hồi ánh mắt.

Kim Đao vương tử trên đỉnh núi cũng thuỗn mặt ra, y biết Mai Dao Lân không bao giờ nói ngoa, nhưng không ngờ thân thủ của chàng lại thật sự nhanh đến vậy.

Mai Dao Lân lạnh lùng quét mắt nhìn Quỳnh Hải ngũ lão, quay sang Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình khẽ nói:

- Hai người nên rời khỏi đây là hơn!

Hai nàng nghe vậy liền đanh mặt, Phụng Ức Bình nói:

- Còn Lân ca thì sao?

Mai Dao Lân bình thản cười:

- Mục tiêu của họ là Mai Dao Lân, Dao Lân đi đến đâu, họ sẽ theo đến đó, cho đến khi nào một bên tiêu tan triệt để mới thôi.

Kim Phụng Ngọc Nữ dịu giọng tiếp lời:

- Mai công tử hẳn nghe rõ những lời vừa rồi của Quỳnh Hải song thần, mục đích họ đến đây là vì Bình muội, công tử nghĩ hai người có thể đi khỏi đây chăng?

Mai Dao Lân ngạc nhiên thầm nhủ:

- Nàng ta sao bây giờ không còn lạnh lùng như lúc mới gặp lần đầu thế nhỉ? Chả lẽ một người con gái như nàng ta mà cũng có sự thay đổi sao?

Mai Dao Lân ôn tồn nói:

- Kim Đao vương tử võ công không bằng cô nương, Mai mỗ tin là cô nương đi cùng với Công chúa, chắc chắn y không dám ngăn cản, còn Quỳnh Hải ngũ lão thì Mai mỗ có thể ứng phó.

Kim Phụng Ngọc Nữ nghe lòng trĩu xuống nhưng không để lộ ra mặt, thấp giọng nói:

- Đa tạ Mai công tử đã quá khen, chẳng hay Mai công tử có hiểu rõ địa vị của Quỳnh Hải ngũ lão ở tại nước Tử Ngọc không vậy?

Mai Dao Lân mỉm cười:

- Quỳnh Hải ngũ lão là Quốc sư của nước Tử Ngọc, trong phạm vi Quỳnh Hải, luận về võ công chẳng ai sánh bằng đúng không?

- Mai công tử họ năm người không phải chỉ vô địch tại Quỳnh Hải, hồi mười năm trước, họ từng lần lượt đến viếng chín đại môn phái, nhưng không phái nào giữ họ lại được.

Mai Dao Lân rúng động cõi lòng, song ngoài mặt vẫn điềm nhiên cười nói:

- Vậy thì hai người càng không nên ở lại đây!

Phụng Ức Bình phản đối:

- Vậy sao Lân ca phải ở lại chứ?

Kim Phụng Ngọc Nữ nghiêm giọng khẽ nói:

- Mai công tử, song quyền nan địch tứ thủ, họ không màng đến đạo nghĩa võ lâm đối với công tử đâu! Hợp sức tôi với Bình muội, tuy không chốn nổi bất kỳ người nào trong số Ngũ Lão, nhưng có thể phân tán lực lượng của họ. Vả lại, hai người ở lại đây còn có thể liên lạc với bên ngoài, áp dụng chiến thuật nội ngoại giáp công.

Mai Dao Lân chợt động tâm hỏi:

- Nội ngoại giáp công ư? Cô nương muốn nói đã có người của Kim Phụng cung đến đây phải không?

Kim Phụng Ngọc Nữ mặt thoáng lộ vẻ vui mừng:

- Vâng!

Mai Dao Lân lắc đầu:

- Kim Phụng cung không cực lực chiêu nạp cao thủ võ lâm như Ngân Long bảo, nhưng theo Mai mỗ biết, ngoại trừ những sự việc liên quan đến bản thân, Kim Phụng cung không bao giờ trợ giúp cho bất kỳ phe phái nào, cô nương nghĩ là đáng vì Mai mỗ mà đắc tội với nước Tử Ngọc ư?

Kim Phụng Ngọc Nữ chầm chậm ngước mặt lên, vẻ đăm chiêu lẩm bẩm:

- Có lẽ không đáng, nhưng trực giác cho tôi biết là tôi phải làm như vậy.

Mai Dao Lân thoáng biến sắc mặt:

- Cô nương không thấy vì một người không liên can như Mai mỗ mà bỏ ra một cái giá quá lớn sao?

- Có lẽ hai chúng ta chẳng phải hoàn toàn không liên can.

- Theo cô nương thì chúng ta liên can gì?

Kim Phụng Ngọc Nữ chợt đỏ mặt, ánh mắt rực vẻ u oán, sâu lắng nhìn Mai Dao Lân, cười chua chát nói:

- Có lẽ trong thâm tâm Mai công tử, Kim Phụng Ngọc Nữ này là một người kiêu căng hống hách, cho nên công tử nhận thấy giữa chúng ta chẳng có gì liên can nhau cả.

Phụng Ức Bình biến sắc mặt, thoáng vẻ tức giận nói:

- Lân ca đã đổi khác rồi, không còn lo nghĩ cho người khác như trước kia nữa.

Nhìn Kim Phụng Ngọc Nữ thờ thẫn nhìn trời, lại nhìn Phụng Ức Bình mắt ngấn lệ, Mai Dao Lân cảm thấy lòng mình như bị sức nặng ngàn cân đè lên, sở dĩ chàng không muốn hai nàng ở lại đây là vì chàng nhận thấy rất rõ nguy cơ trước mặt, nhưng chàng không muốn giải thích, vả lại thời gian càng không cho phép chàng giải thích.

Mai Dao Lân bỗng trở nên lạnh nhạt nói:

- Cô nương, trong lúc nguy cơ vây bủa thế này, cô nương biết rõ ở lại giúp Mai Dao Lân không phải là điều vinh dự gì. Thời gian ngắn ngủi, hai vị hãy tự giữ lấy mình.

Dứt lời cất bước đi về phía Quỳnh Hải ngũ lão.

Phụng Ức Bình nghe lòng se thắt, bỗng tung mình đến cản trước mặt Mai Dao Lân, nghẹn ngào nói:

- Lân ca không cần đến tiểu muội nữa sao?

Mai Dao Lân thở dài:

- Bình muội, xin đừng gây khó khăn cho ngu ca nữa.

Phụng Ức Bình mừng rỡ buột miệng nói:

- Lân ca mới gọi Bình muội phải không? Hãy gọi lại một lần nữa đi!

Phụng Ức Bình vừa dứt lời, bỗng trên đỉnh núi vang lên một chuỗi cười dài sắc lạnh nói:

- Để bổn Vương tử thay thế Mai công tử cho!

Tiếng cười vang dội đinh tai, thoạt cao thoạt thấp như ám hiệu. Quả nhiên, tiếng cười của Kim Đao vương tử vừa dứt, Quỳnh Hải ngũ lão như đã được lệnh, liền tức tung mình tản ra bốn phía, bao vây nhóm Mai Dao Lân ba người vào giữa. Lúc này trên đỉnh núi lúc nãy cũng đã xuất hiện thêm ba bốn mươi đại hán kim đao.

Mai Dao Lân lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, bình thản nói:

- Mai mỗ tin là các vị còn phải chờ thêm một mệnh lệnh nữa mới có thể xuất thủ.

Lão nhân mặt rỗ mũi tẹt đứng trước mặt chàng cười khảy nói:

- Tiểu tử, ngươi biết được người bọn lão phu chờ là ai, lúc ấy ngươi không còn khả năng suy đoán nữa.

Mai Dao Lân quét mắt nhìn hai nàng, cười nói:

- Mặt rỗ mũi tẹt, Mai mỗ nhớ giới võ lâm gọi là Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng. Đứng đầu Quỳnh Hải ngũ lão.

Đoạn quay sang lão nhân râu chuột khuyết môi bên phải Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng nói tiếp:

- Râu chuột khuyết môi mắt gà chọi, giới võ lâm gọi là Thập Tuyệt Chỉ An Như Hải, mày thưa râu dài miệng cá chép là Trấn Hải Giao Địch Thế Trạch, mày dài mắt bé mặt tái xanh là Thiên Phật Thủ Hứa Thiên Thái, sáu ngón khuyết tai mày chữ bát là Bác Lãng Tẩu Lại Thuỵ Cát, năm vị là Ngũ lão nước Tử Ngọc, chẳng những võ công vô địch mà tướng mạo trong khắp thiên hạ cũng chẳng giống ai, thật là nước Tử Ngọc hồng phúc ngang trời.

Quỳnh Hải ngũ lão bị Mai Dao Lân lần lượt nói ra danh hiệu, thảy đều lòng kinh hãi, và chàng nói thao thao một cách điềm tĩnh thế kia, khiến người không sao tin được là chàng đã ngụy tạo.

Kim Đao vương tử lúc này đã cùng bọn đại hán kim đao lần lượt phóng xuống đất, đứng thành hình vòng cung bao vây từ xa.

Kim Đao vương tử quét mắt nhìn hai bên, cười đắc ý nói:

- Bổn Vương tử xin cảm tạ lời khen của Mai công tử. Tuy nhiên những lời khen ấy không thể xóa bỏ được ý định diệt trừ các hạ của bổn Vương tử, bởi vì các hạ thật sự đã có Huyền Vũ bí kíp.

Mai Dao Lân cười chế nhạo:

- Trên dây treo nơi Trầm Vũ giang, Mai mỗ nhớ là Huyền Vũ Tàng Trân đồ đã lọt vào tay tôn giá rồi mà, chả lẽ tôn giá không tìm thấy bảo tàng hay sao? Ha ha... thật là quái lạ!

Kim Đao vương tử mắt ánh độc quang:

- Mặc dù các hạ đã có được, nhưng lại bị khống chế trong tay kẻ không có được là bổn Vương tử đây!

Mai Dao Lân nhún vai:

- Vậy là hôm nay nếu Mai mỗ muốn sống thì phải nói cho tôn giá biết hết tất cả những gì Mai mỗ biết phải không?

- Sống chết hai đường, bổn Vương tử tuỳ các hạ lựa chọn.

- Làm như Mai mỗ đã lọt vào trong tay tôn giá rồi vậy, nhưng tôn giá chưa kề kim đao lên cổ Mai mỗ, lúc này nói đến việc sống chết không thấy là quá sớm ư?

- Mai Dao Lân, các hạ biết rõ võ công của Quỳnh Hải ngũ lão, nên thức thời vụ là hơn.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Mai mỗ chỉ tai nghe chứ chưa được chứng kiến chân tài thực học của họ, cho nên Mai mỗ muốn được lĩnh giáo một phen.

Kim Đao vương tử bỗng sầm mặt quát:

- Mai Dao Lân, các hạ đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ, bổn Vương tử quyết không để cho các hạ phải thất vọng đâu.

Mai Dao Lân, giọng sắc lạnh:

- Kim Đao vương tử, tôn giá chớ hống hách trước mặt Mai mỗ, hôm nay hai ta đã tái ngộ tại đây, nhất định phải một mất một còn, nếu tôn giá thắng thì xách đầu Mai mỗ trở về, còn chẳng may trái lại thì tôn giá đành bỏ thân nơi xứ người.

Kim Đao vương tử bỗng dưng rợn người biến sắc mặt, nhưng chỉ khoảnh khắc đã trở lại bình thường, cười dài nói:

- Mai công tử thẳng thắn lắm, nhưng có điều phía bổn Vương tử đông người, Mai công tử không thấy thiệt thòi ư?

Mai Dao Lân nhếch môi cười khinh miệt:

- Mai mỗ đã từng chứng kiến quá nhiều về chiến thuật quần công của quý quốc, chẳng có gì đáng kinh ngạc cả. Mai mỗ đã nói rồi, giữa hai ta hôm nay nhất định phải một mất một còn, dĩ nhiên không chỉ một mình tôn giá mà thôi.

Kim Đao vương tử đảo quanh mắt, bỗng hỏi:

- Mai công tử muốn nói chỉ một mình các hạ thôi ư?

Kim Phụng Ngọc Nữ biến sắc mặt vừa định lên tiếng, Phụng Ức Bình đã tranh trước nói:

- Kể cả bổn cô nương nữa!

Mai Dao Lân quay sang hai nàng nhẹ lắc đầu, đoạn lại quay về phía Kim Đao vương tử đanh giọng nói:

- Đúng vậy, việc hôm nay chỉ là giữa hai ta không liên quan đến những người khác.

Kim Phụng Ngọc Nữ môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng bỗng lại sực nhớ ra, liền tức vẻ lo lắng trên mặt tan biến, ngậm miệng làm thinh.

Phụng Ức Bình cuống lên nói:

- Lân ca hôm nay sao thế này?

Kim Đao vương tử mắt vút qua vẻ ganh tị, y sợ Mai Dao Lân bị hai nàng thuyết phục, thay đổi ý định để cho hai nàng tham chiến, nên không chờ Mai Dao Lân lên tiếng, y tranh trước nói:

- Bổn Vương tử cũng nghĩ là Mai công tử cần phải cân nhắc kỹ lưỡng là hơn.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Tôn giá không phải lo, Mai mỗ xưa nay nói một không hai.

Đoạn quay sang hai nàng nói:

- Hai vị bây giờ có thể lui ra được rồi!

Phụng Ức Bình bướng bỉnh:

- Không, tiểu muội không đi đâu hết!

Kim Phụng Ngọc Nữ nghiêm giọng:

- Bình muội, chúng ta nên lui ra là hơn!

Phụng Ức Bình sửng sốt, mắt bỗng lướt qua vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn Kim Phụng Ngọc Nữ, cười khảy nói:

- Lâm nguy rõ chân tình, trước kia tỷ tỷ đã từng nói với tiểu muội là cũng thương mến Lân ca, khi nào Lân ca gặp nguy nan, tỷ tỷ cũng sẽ hết sức giúp đỡ, những lời ấy tiểu muội ghi nhớ rất rõ ràng, chẳng ngờ chỉ cách đó mấy hôm mà tỷ tỷ đã hoàn toàn quên mất. Có lẽ cục diện hôm nay quả đúng là dữ nhiều lành ít, nếu muốn thì tỷ tỷ cứ bỏ đi một mình.

Kim Đao vương tử vẻ ghen tị trong mắt càng đậm hơn, và ý định trừ khử Mai Dao Lân cũng càng thêm quyết liệt.

Mai Dao Lân đứng thừ ra, chàng biết Phụng Ức Bình không bao giờ nói dối, nhưng chàng nằm mơ cũng chẳng ngờ một người con gái lạnh lùng nhu Kim Phụng Ngọc Nữ lại đem lòng thương yêu mình. Không phải sao? Ngay cả họ tên nàng, chàng còn chưa biết kia mà! Do đó nỗi lòng chàng càng thêm trĩu nặng.

Kim Phụng Ngọc Nữ bị Phụng Ức Bình vạch trần nỗi bí mật giấu kín trong lòng, và những lời trách móc khinh miệt cũng làm tổn thương nặng đến lòng tự ái của nàng, mắt nàng ánh lên sắc lạnh như muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy những gương mặt tàn bạo xung quanh, lửa giận trong lòng liền tiêu tan, thầm thở dài nhủ:

- Đành chịu thôi, ai bảo mình yêu thương người ta làm chi? Ai bảo mình mơ ước cái điều rõ ràng không thể có được làm gì? Lời nói của Bình muội có lẽ chàng sẽ mãi mãi ghi khắc trong lòng, chàng sẽ không thể nào biết được nỗi lòng của mình, chắc chắn không thể nào.

Theo ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, nàng cảm thấy đầu óc trống hoác, nỗi tuyệt vọng đã khiến nàng quên hết mọi sự, nàng đờ đẫn cười, đề khí truyền âm nói:

- Bình muội, hai ta chỉ khi ra khỏi vòng vây thì Dao Lân mới có thể yên tâm chiến đấu, và chúng ta cũng chỉ ra khỏi vòng vây thì mới có thể trợ giúp cho Dao Lân, Bình muội là người thông minh, hãy bình tâm suy nghĩ thử xem, rồi Bình muội sẽ nhận thấy lời nói của tỷ tỷ không hề có ý dối gạt Bình muội.

Phụng Ức Bình ngẩng lên nhìn quanh, lòng dần hiểu ra, bất kỳ một người nào trong Quỳnh Hải ngũ lão ra tay công kích hai nàng chắc chắn hai nàng không chống nổi ba chiêu, do đó sự có mặt của hai nàng trong vòng chiến chỉ tăng thêm gánh nặng tinh thần cho Mai Dao Lân mà thôi.

Nàng áy náy đưa mắt nhìn Kim Phụng Ngọc Nữ, cúi đầu đi đến bên cạnh nàng, khẽ nói:

- Tỷ tỷ có lượng thứ cho tiểu muội không?

Kim Phụng Ngọc Nữ thờ thẫn cười:

- Bình muội, tỷ tỷ chỉ mong cho Bình muội được hạnh phúc thôi!

Đoạn quay sang Mai Dao Lân nói:

- Mai công tử, chúng tôi ra ngoài đây!

Dứt lời đã nắm tay Phụng Ức Bình tung mình ra ngoài vòng chiến.

Kim Đao vương tử thấy vậy vội quát:

- Không được động đến hai người!

Kim Đao vương tử vừa dứt tiếng, Bác Lăng Tẩu đứng cản trước mặt Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình vội lách sang bên năm thước.

Thấy hai nàng đã ra khỏi vòng chiến, Kim Đao vương tử hết sức yên tâm, bỗng sầm mặt quát to:

- Mai Dao Lân đã đến lúc ngươi nạp mạng rồi! Ngũ lão hãy hóa kiếp hắn ngay!

Quỳnh Hải ngũ lão đã chờ đến sốt ruột, nghe lệnh liền cùng tiến tới một bước, Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng cười lạnh lùng nói:

- Mai Dao Lân, ngươi hãy chuẩn bị đi!

Mai Dao Lân cười khảy:

- Mai mỗ đã chuẩn bị từ lâu rồi, năm vị động thủ đi!

Vạn Phương Chưởng cười vang:

- Ngươi thấy mình xứng đáng để cho năm người cùng lúc động thủ ư?

- Chẳng hay Mai mỗ xứng đáng mấy người?

Vạn Phương Chưởng tiến tới hai bước quát:

- Chỉ một mình lão phu là đủ!

Mai Dao Lân nhếch môi cười khinh miệt:

- Quỳnh Hải song thần thi thể chưa lạnh mà tôn giá đã huênh hoang trước mặt Mai mỗ, hay là tôn giá tuổi cao trí lẫn, chóng quên đến vậy ư?

Vừa nghĩ đến Quỳnh Hải song thần, Vạn Phương Chưởng bất giác lặng người, nhưng lời đã thốt ra khỏi miệng, không còn sửa đổi được nữa, quét mắt nhìn hai bên tả hữu, đành bấm bụng nói:

- Chính vì họ mà lão phu phải một mình động thủ, tiếp chiêu!

Mai Dao Lân đứng trước Ngũ lão lòng cũng hết sức hồi hộp, song chưởng đã sớm vận đầy công lực, đối phương vừa xuất chiêu chàng đã vung chưởng quát:

- Mai mỗ đã chờ từ lâu!

"Bùng" một tiếng vang dội, cát đá tung bay rợp trời, kình phong xô dạt bốn phía, những người đứng quanh y phục kêu lên phần phật.

Vạn Phương Chưởng liên tiếp bật lùi ba bước, khí huyết dâng trào, râu tóc dựng đứng, mặt đỏ như máu, lòng bàn tay nóng ran, giật mình thầm nhủ:

- Tiểu tử này quả thật là lợi hại!

Trong khi đó Mai Dao Lân vẫn đứng yên, nhưng cũng thầm kinh hãi, thầm nhủ:

- Lão này công lực quả cao hơn Song thần nhiều, hiện tại độc đấu họ năm người vẫn phải tốc chiến tốc quyết bằng không hậu quả thật khôn lường.

Nghĩ vậy liền tức quát to:

- Tôn giá cũng tiếp Mai mỗ một chưởng thử xem!

Dứt lời đã với chiêu Trực đảo hoàng long song chưởng đẩy thẳng ra.

Quỳnh Hải ngũ lão thành danh lâu năm trong võ lâm, hai người đối nhau một chưởng, lẽ nào không nhận ra thắng bại, Thập Tuyệt Chỉ An Nhu Hải và Thiên Phật Thủ Hứa Thiên Thái đứng hai bên Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng thấy vậy đâu dám chậm trễ, cùng buông tiếng quát vang, tung mình đến trước mặt Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng, chân vừa chạm đất, bốn chưởng đã cùng lúc tung ra.

Lại một tiếng "bùng" rền rĩ, Mai Dao Lân lùi sau hai bước. Với một chọi hai mà bất phân thắng bại, công lực ấy chẳng những khiến Kim Đao vương tử kinh hãi và ganh ghét mà ngay cả Ngũ lão cũng khiếp đởm kinh hồn.

Kim Đao vương tử sầm mặt quát:

- Năm người hãy liên thủ tấn công!

Quỳnh Hải ngũ lão vốn đã có ý định ấy, song ngặt vì danh vọng và địa vị, chẳng thể dạn mặt ra tay, Kim Đao vương tử vừa ban lệnh, năm người liền có lý do "không thể trái lệnh", liên thủ giáp công.

Lúc này Mai Dao Lân vừa định tái công, bỗng nghe Ngũ lão cùng buông tiếng quát vang, liền thì chưởng kình từ bốn phía xô đến như bài sơn đảo hải, uy lực thật khủng khiếp.

Mai Dao Lân kinh hãi biến sắc mặt, song chưởng vốn định bổ thẳng ra bỗng vòng sang hai bên, nhanh như chớp thi triển chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo. Ngay tức khắc xung quanh hiện ra vô số bóng chưởng, không sao phân biệt được đâu là thật đâu là hư, quả là huyền ảo tuyệt luân.

Tiếng lốp bốp vang động liên hồi, lượt tấn công thứ nhất của Ngũ lão đã rơi vào khoảng không, chưởng phong cuốn tung cành lá, bay phủ một khoảng trời rộng. Ngũ lão một chiêu chưa đắc thủ, thảy đều thẹn quá hóa giận, trong tiếng gầm vang, liền triển khai đợt tấn công thứ nhì.

Chưởng chỉ tề xuất, chỉ thấy bóng người di động hỗn loạn, bóng chưởng rợp trời, đứng ngoài vòng chiến không sao phân biệt được bóng người nào là của Mai Dao Lân. Phụng Ức Bình thấy vậy cả kinh, buột miệng hỏi:

- Tỷ tỷ, biết làm sao đây!

Kim Đao vương tử đắc ý cười nói:

- Công chúa hãy yên tâm, bổn Vương tử chỉ đối phó với một mình Mai Dao Lân thôi, quyết không làm hại đến Công chúa và vị cô nương này đâu, bổn Vương tử xưa nay nói là giữ lời.

Kim Phụng Ngọc Nữ đảo tròn mắt, bỗng ngửa mặt buông tiếng cười khanh khách, giọng khinh mỉa nói:

- Các hạ luôn miệng bảo là đối phó với Mai Dao Lân, vậy sao không đích thân ra tay, lại mượn sức kẻ khác?

Kim Đao vương tử vẫn đắc ý cười:

- Giá mà cũng có người chịu bán mạng ra sức cho Mai Dao Lân, thì y cũng có thể mượn tay kẻ khác đối phó với bổn Vương tử vậy.

Phụng Ức Bình tức giận tiếp lời:

- Lân ca của bổn cô nương không bao giờ có hành động vô sỉ như vậy.

Kim Đao vương tử chau mày:

- Công chúa là kim chi ngọc điệp tôn cao, sao thể xưng hô như vậy với một tên thất phu võ lâm? Bổn Vương tử thấy thật là không xứng đáng.

Phụng Ức Bình tha thiết yêu Mai Dao Lân, rất căm ghét kẻ khác mắng chửi chàng, nghe vậy liền sầm mặt, cười khảy nói:

- Lân ca của bổn cô nương là thất phu võ lâm, vậy chứ các hạ là gì?

Kim Đao vương tử nghiêm mặt:

- Tại hạ là Vương tử nước Tử Ngọc, một bậc quân vương, trong tương lai sẽ chấp chưởng nước Tử Ngọc, một tiếng hô là vạn người vâng dạ, đâu thể đem so sánh với một kẻ tiểu nhân như Mai Dao Lân được.

Phụng Ức Bình giận đến đôi môi run rẩy, nhất thời không nghĩ ra được lời gì thích đáng để mắng trả, buột miệng nói:

- Xí! Các hạ huyênh hoang khoác lác như vậy mà không biết xấu hổ, chưa chắc gì các hạ đã về được đến Quỳnh Hải, lại còn ở đó mà mơ tưởng ngôi vị đế vương.

Kim Đao vương tử thản nhiên cười:

- Mặc Công chúa chưởi mắng thế nào, bổn Vương tử cũng không bao giờ giận.

Kim Phụng Ngọc Nữ quét mắt nhìn lên đỉnh núi, vẫn chưa có động tĩnh gì, lòng nóng như thiêu đốt, ngoảnh lại nhìn cuộc chiến, vẫn không thấy bóng dáng Mai Dao Lân, không nén được nàng tiến tới trước một bước.

Kim Đao vương tử đăm mắt nhìn vào Phụng Ức Bình, cười nói:

- Công chúa sao không mắng nữa đi!

Phụng Ức Bình tức tối quát:

- Bổn Công chúa muốn giết ngươi!

Kim Đao vương tử sầm mặt:

- Chẳng hay bổn Vương tử không bằng Mai Dao Lân ở điểm nào mà Công chúa lại khinh khi bổn Vương tử thế này?

- Ngươi có điểm nào sánh được với Lân ca chứ?

Kim Đao vương tử tức giận nói:

- Bổn Vương tử không cho phép Công chúa xưng hô như vậy với Mai Dao Lân.

Ngay khi ấy từ trên đỉnh núi phóng xuống một lão bà áo vàng, và trên trời xa có mười mấy con phụng hoàng to lớn đang bay về phía này, Kim Phụng Ngọc Nữ thấy vậy vui mừng khôn xiết.

Phụng Ức Bình cười khảy:

- Ngươi nói sao? Không cho phép ư? Hạng vô sỉ như ngươi mà cũng xứng đáng can thiệp vào việc riêng của bổn Công chúa ư? Thật là vô sỉ đến vậy là cùng!

Kim Đao vương tử gằn giọng:

- Bổn Vương tử đã nhẫn nhịn Công chúa nhiều lắm rồi, Công chúa nên biết là bổn Vương tử có rất nhiều cách để khiến Công chúa không dám xưng hô như vậy, có điều là chưa giở ra đó thôi.

Phụng Ức Bình bĩu môi:

- Sao bây giờ không giở ra đi? Lân ca, Lân ca, Lân ca...

Nàng gọi một hơi mười mấy tiếng Lân ca. Kim Đao vương tử cả giận, bỗng lạnh lùng quát:

- Bắt lấy hai nàng cho ta!

Đồng thời tay phải trỏ thẳng ra, lập tức mười mấy đại hán kim đao tung mình lao tới. Kim Phụng Ngọc Nữ cười khảy:

- Kim Đao vương tử, các hạ bây giờ mới ra tay là muộn rồi!

Đoạn hướng về phía lão bà áo vàng trên đỉnh núi quát:

- Hữu vệ hãy ở lại trên núi chỉ huy người của Kim Phụng cung!

Dứt lời thi triển chiêu "Phụng Minh Cửu Tiêu", vừa lúc đón lấy một đại hán kim đao lao đến.

Kim Phụng Ngọc Nữ danh chấn võ lâm Trung Nguyên, tuy không đương cự nổi với Quỳnh Hải ngũ lão, nhưng so với bọn đại hán kim đao thì cao hơn rất nhiều. Chỉ thấy ngọc chưởng như bướm lượn hoa bay, gã đại hán lao đế chưa kịp nhìn rõ thì đã bị trúng một chưởng ngay ngực, rú lên một tiếng thảm khốc bật ngược ra sau bảy tám bước, rơi xuống đất chết ngay tức khắc.

Bảy tám đại hán kim đao theo sau thấy vậy vội trầm khí chững người, không dám tiến tới nữa.

Ngay khi ấy trên đỉnh núi vang lên tiếng lão bà áo vàng nói:

- Hữu vệ xin tuân lệnh dụ cô nương!

Kim Đao vương tử vừa nghe Kim Phụng Ngọc Nữ hạ lệnh, biết ngay Kim Phụng cung đã có người đến, trong khi Quỳnh Hải ngũ lão hợp công Mai Dao Lân chưa rõ thắng bại, theo bên y tuy nhân số chẳng ít, nhưng thảy đều không đủ sức đối kháng với Kim Phụng Ngọc Nữ, lòng không khỏi hối hận đã không bắt giữ hai nàng trước, giờ thấy bọn đại hán kim đao không dám tiến tới, liền tức giận quát:

- Bổn Vương tử lệnh xuất như sơn, các ngươi còn chờ gì nữa?

Bảy tám đại hán kim đao nghe vậy giật mình, cùng đưa mắt nhìn nhau, bỗng buông tiếng quát vang, ồ ạt lao tới, bao vây hai nàng vào giữa.

Lúc này đàn chim phụng đã dần bay đến gần, bọn đại hán kim đao vây đánh hai nàng lại thủ nhiều công ít, Kim Đao vương tử thấy vậy lòng nóng như thiêu đốt, quay sang gần ba mươi đại hán kim đao còn lại, trầm giọng quát:

- Bù thêm mười lăm người, hợp thành kim đao trận hai mươi bốn người, sanh cầm hai nàng nhanh lên.

Liền tức mười lăm đại hán kim đao lao ra, mười lăm người này vừa gia nhập vòng chiến, thế trận lại biến đổi, trở thành một kim đao trận biến ảo khôn lường.

Kim Đao vương tử vẻ mặt bớt căng thẳng hơn, ngoảnh lại nhìn lên đỉnh núi, lập tức vẻ mặt lại căng thẳng hơn, thì ra trên không cách đỉnh núi chừng hai trăm trượng đang có bảy tám con chim phụng to lớn bay nhanh đến, chẳng cần nghĩ cũng biết đó chính là viện binh của Kim Phụng cung.

Kim Đao vương tử vội ngoảnh lại, vừa định hạ lệnh, bỗng nghe từ trận chiến giữa Ngũ lão với Mai Dao Lân vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, tiếp theo là một tiếng nổ đinh tai nhức óc, rồi thì năm bóng người từ trong trận chiến vọt nhanh ra, bóng chưởng tan biến, hiện trường lại trở nên rõ rệt. Chỉ thấy Quỳnh Hải ngũ lão người nào cũng trán đẫm mồ hôi, Thiên Phật Thủ Hứa Thiên Thái và Bác Lãng Tẩu Lại Thụy Cát lại còn có máu tươi chảy ra.

Mai Dao Lân đứng yên ở giữa chiến trường toàn thân y phục đã ướt sũng mồ hôi, tay trái và chân phải áo rách thấy thịt, máu pha lẫn mồ hôi nhớp nhúa, hiển nhiên thương thế chẳng nhẹ.

Kim Đao vương tử lặng người thầm nhủ:

- Công lực của tiểu tử này thật là khủng khiếp, cũng may là phen này mình đã dẫn theo Ngũ lão, không thì chẳng còn hy vọng gì diệt trừ được hắn.

Bỗng nghe Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng, cười sắc lạnh nói:

- Mai Dao Lân, với tuổi ngươi mà có công lực dường này, thật là một kỳ tích hiếm có trên đời, lão phu tin là sau mười năm dù Quỳnh Hải ngũ lão này hợp sức cũng không đương cự nổi ngươi nữa.

Mai Dao Lân thản nhiên cười tiếp lời:

- Cho nên năm vị vì muốn sống thêm vài năm, chẳng thể không trừ khử Mai Dao Lân này trước chứ gì?

Vạn Phương Chưởng gật đầu:

- Mạnh còn yếu mất, đó là định luật của tạo hoá, ngươi đã nói đúng ý nghĩ của lão phu.

- Mai mỗ mong là năm vị sẽ không thất vọng!

- Nếu chúng ta đấu tiếp, hẳn ngươi tiên liệu được hậu quả, hai bên đều tự hiểu rõ công lực của mình, không ai đánh lừa ai được, đúng chăng?

Mai Dao Lân lặng người, đúng như Vạn Phương Chưởng đã nói, thực lực hai bên đều hết sức rõ ràng, công lực Quỳnh Hải ngũ lão hợp lại, chàng không có hy vọng dành được phần thắng.

Song chàng vẫn điềm nhiên cười nói:

- Đúng vậy, Mai mỗ biết rõ hậu quả. Tuy nhiên năm vị cũng phải trả một giá khá đắt.

Vạn Phương Chưởng cười khảy:

- Ngươi không nói lão phu cũng biết, nhưng lão phu nghĩ là rất xứng đáng.

Kim Đao vương tử thấy Ngũ lão lâu quá mà chưa ra tay, sợ Mai Dao Lân hồi phục công lực lại phải tốn nhiều công sức, bèn lớn tiếng nói:

- Năm vị hãy ra tay đi chứ!

Thập Tuyệt Chỉ An Như Hải cũng nghĩ vậy, nghe nói liền trước tiên quát to:

- Tiểu tử, nạp mạng đây!

Dứt lời đã với chiêu Xảo Chỉ Bạt Vân phóng ra năm chỉ, chia ra điểm vào năm nơi yếu huyệt trước ngực Mai Dao Lân.

Bốn người kia vừa thấy Thập Tuyệt Chỉ An Như Hải xuất thủ, cũng liền buông tiếng quát vang, lần lượt xuất chiêu tấn công Mai Dao Lân.

Ngay khi Tứ lão vừa xuất thủ, bỗng từ sau mỏm đá vang lên một chuỗi cười dài đinh tai:

- Nếu luận về tuổi tác, năm Mai Dao Lân hiệp công một trong Quỳnh Hải ngũ lão thì còn được, sao ngày nay thế sự lại thay đổi lạ lùng thế này? Năm vị tiền bối võ lâm đức cao trọng vọng mà lại liên thủ giáp công một hậu sinh tiểu bối, ha ha... rõ là chuyện lạ nhất đời.

Tiếng cười vừa dứt, trên mỏm đá đã phóng xuống một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, đồng thời Sanh Thiên Tẩu từ mỏm đá bước ra, quét mắt nhìn đấu trường, liền tức tung mình lao tới, gầm vang:

- Lão phu xé xác bọn lão cẩu vô liêm sỉ các ngươi!

Chưa dứt lời đã thi triển chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo công vào huyệt bối tâm Trấn Hải Giao Địch Thế Trạch.

Trấn Hải Giao Địch Thế Trạch từng trải nhiều cuộc chiến, vừa nghe tiếng gió đã biết đối phương công lực chẳng kém hơn mình, vội quay lại giao chiến với Sanh Thiên Tẩu.

Lão đạo sĩ ấy chính là Điên đạo nhân thấy Sanh Thiên Tẩu đã kéo ra một người, liền lớn tiếng nói:

- Lão đạo sĩ này cũng ngứa tay quá, người nào tiếp mỗ một chiêu đây?

Đoạn liền tung mình phóng xuống, lao bổ vào Thập Tuyệt Chỉ An Nhu Hải.

Lúc này từ sau mỏm đá lại xuất hiện hai vợ chồng Vũ Nội song kỳ, hai người vừa thấy đối thủ của Mai Dao Lân và Quỳnh Hải ngũ lão, mặt liền biến sắc, theo phản ứng tự nhiên đưa mắt nhìn nhau. Huyết Phụng phu nhân bấm bụng gật đầu, tung mình lao bổ vào Thiên Phật Thủ Hứa Thiên Thái.

Thế là Quỳnh Hải ngũ lão đã bị phân tán hết ba, Mai Dao Lân sức ép liền giảm, một lớp sát cơ từ từ phủ trên mặt chàng, tay phải tung ra chiêu Bồ Đề Thiền Phật đẩy Vạn Phương Chưởng và Bác Lãng Tẩu lùi sau ba bước, cười sắc lạnh nói:

- Sự đời thật biến đổi khôn lường, chỉ trong thoáng chốc sự sống chết đã đổi bên, hai vị nghĩ có đúng không?

Vạn Phương Chưởng lòng thầm kinh hãi, nghe vậy bất giác tái mặt, trầm giọng quát:

- Nói trong lúc này hãy còn quá sớm!

Dứt lời đã liên tiếp tung ra bảy chưởng, và Bác Lãng Tẩu Lại Thụy Cát cũng theo sau tấn công tới tấp.

Mai Dao Lân nhướng mày đột nhiên biến mất, theo hướng đi của chàng hiện ra vô số bóng chưởng vây quanh hai người.

Vạn Phương Chưởng thấy vậy cả kinh, vội quát:

- Lão tứ, hãy đâu lưng nhau mau!

Bác Lãng Tẩu Lại Thuỵ Cát vừa thấy bức tường chưởng của Mai Dao Lân, lòng cũng hết sức kinh hoàng, liền đáp:

- Hai ta mỗi người phụ trách một phía!

Đoạn vừa cất chân lên, bỗng nghe trên không vang lên một tiếng quát to:

- Phật Điểm Mê Tâm!

Bóng chưởng xung quanh hãy còn sờ sờ trước mắt, thật khó thể tin được chiêu thứ hai lại nhanh đến thế này.

Bác Lãng Tẩu vừa mới cất chân lên, nơi ngực đã bị trúng một chỉ, xuyên qua tim thấu đến sau lưng, rú lên một tiếng thảm khốc, ngã ập xuống đất thoáng co giật rồi tắt thở ngay.

Vừa nghe tiếng rú thảm, Vạn Phương Chưởng vội tung mình ra xa hơn trượng, cúi nhìn Bác Lãng Tẩu dưới đất, sắc mặt liền trở nên tái ngắt.

Mai Dao Lân lạnh lùng cười nói:

- Người kế tiếp chính là các hạ!

Vạn Phương Chưởng mặt co giật một hồi, bỗng như liều mạng buông tiếng quát vang, tung mình lao tới, chỉ công không thủ, dũng mãnh khôn cùng.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Nội trong ba chiêu Mai mỗ sẽ khiến các hạ phơi xác tại chỗ!

Dứt lời người đã lách sang bên ba bước.

Mắt thấy niềm hy vọng đã sắp tan thành bào ảnh, từ hâm mộ trở thành ghen hận, Kim Đao vương tử mắt ngập vẻ thâm độc, gằn giọng quát:

- Hãy lấy mạng hai nàng, chẳng cần sanh cầm nữa!

Kim Đao vương tử vừa dứt lời, trên đỉnh núi bỗng vang lên tiếng lão bà áo vàng nói:

- Hãy cấp tốc giải cứu tiểu thư và Công chúa, kẻ nào ngăn cản giết hết!

Liền tức từ trên không liên tiếp phóng xuống mười mấy lão bà, chạm đất không gây một tiếng động khẽ, lao thẳng về phía bọn đại hán kim đao đang giáp công Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình. Kim Phụng cung xưa nay với võ công kỳ ảo và thần bí chấn động võ lâm, người trong cung cần chất lượng chứ không cần số nhiều, giờ đây cùng lúc đến những mười mấy người hiện thân, bọn đại hán kim đao chỉ cậy vào thế trận làm sao đương cự nổi, ngay lập tức tiếng rú thảm vang lên liên hồi, 24 đại hán kim đao trong thoáng chốc đã ngã gục 13 người, kim đao trận không còn phát huy hiệu lực nữa.

Kim Phụng Ngọc Nữ nắm tay Phụng Ức Bình tung mình ra khỏi trận, Kim Đao vương tử thấy vậy cả kinh, trầm giọng quát:

- Tất cả hãy tiến lên bao vây họ lại!

Mười mấy đại hán kim đao liền tức ùa lên, tản ra tứ phía chuẩn bị bao vây. Kim Phụng Ngọc Nữ mới vừa nếm mùi khổ sở của kim đao trận, thấy vậy vội nói:

- Hãy chia ra hai đầu cản kích vòng vây, giết hết chớ nương tay!

Đoạn nắm tay Phụng Ức Bình xông về phía chính diện. Người của Kim Phụng cung liền tức chia làm hai nhóm đón đánh hai đầu, khiến bọn đại hán kim đao không sao nối được vòng vây, chỉ nghe tiếng rú thảm vang lên liên hồi, chiến trường hết sức hỗn loạn.

Kim Đao vương tử mặt đã lộ vẻ kinh hoàng bối rối, quét mắt nhìn quanh, đoạn lại quay về chỗ giao đấu của Ngũ lão, giờ đây tất cả hy vọng của y chỉ còn gửi gắm ở họ nữa thôi. Y quét mắt nhìn từ trái sang phải, ánh mắt vừa dừng lại nơi Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng, bỗng nghe Mai Dao Lân quát to:

- Đã đến lúc rồi!

Liền thì một tiếng rú thảm khốc vang lên, Kim Đao vương tử bàng hoàng ngây ngẩn, ánh mắt di chuyển theo thân người cong queo của Vạn Phương Chưởng Bốc Thắng, mãi khi "phịch" một tiếng rơi xuống dưới mỏm đá cách Mai Dao Lân chừng hai trượng, y mới nhìn thấy rõ vùng tim của Vạn Phương Chưởng máu tuôn xối xả, hiển nhiên chẳng thể nào còn sống được nữa.

Mọi hy vọng đã trở thành mây khói, trong đầu óc Kim Đao vương tử lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là y thật sự đã bỏ ra một cái giá to lớn đến mức độ nào?

Lại một tiếng rú thảm khốc vang lên, vừa nghe âm thanh khàn khàn ấy, Kim Đao vương tử biết ngay đó chính là Thiên Phật Thủ Hứa Thiên Thái.

Trong số Ngũ lão chỉ y độc chiến Vũ Nội song kỳ là chiếm thượng phong, ấy vậy mà y lại chết trước hai người kia.

Ngũ lão đã mất ba, Kim Đao vương tử bỗng nghĩ đến nguy cơ của bản thân, liền vội quay người phi thân lên núi.

Đột nhiên bóng người nhấp nhoáng, trước mặt Kim Đao vương tử cách chừng hai trượng, đã xuất hiện Mai Dao Lân mặt lạnh như băng sương, Kim Đao vương tử lặng người chững bước, ngầm vận tụ công lực vào song chưởng.

Mai Dao Lân cười khảy nói:

- Các hạ định bỏ đi ư?

- Chả lẽ ngươi đủ bản lĩnh lưu giữ bổn Vương tử hay sao?

- Mai mỗ đủ bản lĩnh hay không các hạ hiểu rất rõ, hẳn là các hạ còn nhớ những lời ước hẹn của Mai mỗ với các hạ khi nãy chứ?

- Lời ước hẹn gì?

- Các hạ đúng là quí nhân hay quên, nhưng lúc này thời gian có thừa, Mai mỗ lặp lại lần nữa cũng không hề gì! Khi nãy Mai mỗ có nói, hôm nay giữa hai bên nhất định phải một mất một còn, nếu các hạ thắng thì xách cái đầu Mai mỗ trở về, còn như các hạ chẳng may bại thì phải bỏ thây nơi xứ người, các hạ nhớ rồi chứ?

Kim Đao vương tử rùng mình, cố định thần nói:

- Mai Dao Lân, ngươi còn chưa thắng bổn Vương tử kia mà!

Mai Dao Lân cười khảy:

- Mai mỗ thắng hay bại, các hạ hẳn biết rõ. Bây giờ Mai mỗ muốn lấy mạng các hạ, chẳng hay các hạ tự kết liễu hay là Mai mỗ phải động thủ?

Kim Đao vương tử mắt rực vẻ ghê rợn, bấm bụng tiến tới một bước quát:

- Bổn Vương tử hãy còn nhiều việc phải làm, nếu muốn lấy mạng bổn Vương tử thì ngươi cứ động thủ đi.

Mai Dao Lân cười dài:

- Được thôi!

Đoạn cất bước tiến tới, Kim Đao vương tử cố trấn tĩnh đứng yên, song chưởng y đã vận đầy đủ mười thành công lực sẵn sàng ứng phó.

Tiếng quát tháo và tiếng chưởng kình trúng vào núi đá từ xa vọng đến như sấm rền, song Kim Đao vương tử hoàn toàn không nghe thấy, vẻ mặt y lúc này hết sức bình thản, nhìn bề ngoài không sao nhận ra được nỗi căng thẳng trong lòng y lúc này.

Khoảng cách thu ngắn dần theo từng bước chân chậm chạp và nặng nề của Mai Dao Lân, và theo đó không khí mỗi lúc càng thêm ngột ngạt.

Từ tám thước đến năm thước, Mai Dao Lân vẫn tiến tới với một tốc độ như trước, không hề có dấu hiệu xuất thủ. Kim Đao vương tử điềm tĩnh đăm mắt nhìn Mai Dao Lân, lòng không ngớt tự hỏi:

- Đã đến lúc xuất thủ, mình còn chờ hắn tiến đến bao gần nữa chứ?

Song y vẫn chưa ra tay, bởi y hiểu rất rõ, công lực của Mai Dao Lân hiện giờ cao hơn y xa, khoảng cách càng gần thì hy vọng đột kích thành công của y càng cao, mặc dù như vậy là rất mạo hiểm, song chẳng còn cách nào khác hơn.

Mai Dao Lân lại tiến tới hai bước, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn không đầy ba thước nữa thôi. Kim Đao vương tử bỗng cất tiếng nói:

- Mai Dao Lân, chúng ta tỉ thí bằng cách nào?

Mai Dao Lân dừng bước, lạnh lùng nói:

- Các hạ tự hiểu rất rõ mình có thể chịu đựng được bao lâu, do đó Mai mỗ nhận thấy các hạ chỉ có một phần cơ...

Mai Dao Lân chưa dứt lời, bỗng nghe Kim Đao vương tử quát:

- Vậy là đủ rồi!

Đồng thời song chưởng đã tung ra với chiêu Bình Sơn Điền Hải (san núi lấp biển) bổ thẳng vào ngực Mai Dao Lân, xuất thủ nhanh như chớp, kình lực mạnh như vũ bão.

Mai Dao Lân chẳng ngờ Kim Đao vương tử lại ra tay tấn công đột ngột như vậy, khoảng cách gần mà chưởng thế lại nhanh, Mai Dao Lân dù võ công cao đến mấy cũng chẳng còn kịp vung chưởng đón đỡ nữa.

Trong tiếng cười dài giận dữ, một bóng trắng vọt thẳng lên không, đồng thời vang lên "soạt" một tiếng rất khẽ, một mảnh vải áo trắng bị chưởng phong của Kim Đao vương tử cuốn đi xa hơn mười trượng.

Kim Đao vương tử mắt rực sát cơ, ngước mắt nhìn Mai Dao Lân đang lo lửng trên không, gằn giọng quát:

- Mai Dao Lân, bổn Vương tử tuy chỉ có cơ hội nhất kích chẳng đáng tự hào, nhưng ngay cả cơ hội nhất kích ngươi cũng không thể có được rồi.

Dứt lời đã tung mình đến bên dưới Mai Dao Lân, song chưởng vung lên tung ra chiêu Tiềm Long Thăng Thiên uy mãnh tuyệt luân.

Mai Dao Lân người đang lơ lửng trên không, chẳng có chỗ để đặt chân lấy đà, theo lẽ không thể nào tránh được chưởng thế của Kim Đao vương tử.

Thế nhưng sự đời luôn trái với sự toan tính của con người, ngay khi chưởng kình của Kim Đao vương tử chỉ còn cách bụng dưới Mai Dao Lân không đầy ba thước, Mai Dao Lân bỗng lộn người trên không, trở thành đầu dưới chân trên, song chưởng vung ra, đón lấy chưởng kình của Kim Đao vương tử.

"Bùng" một tiếng rền rĩ, kình phong cuốn tung lá khô quanh Kim Đao vương tử ngoài năm thước, bay tỏa ra tứ phía. Kim Đao vương tử hai tay duỗi thẳng, song người đã thấp đi, hai chân lún xuống đất đá sâu hơn hai tấc.

Mai Dao Lân người cất lên cao hơn một chút, trầm khí hạ nhanh xuống đất, cách Kim Đao vương tử chừng năm thước. Kim Đao vương tử hít sâu một hơi chân khí, cố trấn tĩnh bỏ hai tay xuống, lặng thinh trừng mắt nhìn Mai Dao Lân. Mai Dao Lân cúi nhìn chỗ góc áo bị Kim Đao vương tử ám toán rách lìa, cười khinh mỉa nói:

- Cơ hội nhất kích của các hạ đã qua mất rồi, mặc dù Mai mỗ đã lầm đánh giá cao nhân cách của các hạ, nhưng thật không may, các hạ đã không đạt được thành công.

Đoạn cất bước tiến về phía Kim Đao vương tử.

Kim Đao vương tử lặng người, y biết thời cơ toàn lực nhất kích của mình quả thật đã qua mất, song vì sinh tồn, y chẳng thể không dốc sức ứng chiến.

Bên này Mai Dao Lân vẫn chậm chạp tiến tới trước như khi nãy. Đằng kia, Điên đạo nhân và Sanh Thiên Tẩu chia nhau giao chiến Thập Tuyệt Chỉ An Như Hải và Trấn Hải Giao Địch Thế Trạch đã dần áp đảo đối phương. Lúc này gần bốn mươi đại hán kim đao cũng đã bị người của Kim Phụng cung tiêu diệt sạch.

Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình thoáng vẻ căng thẳng đứng phía sau Mai Dao Lân cách ngoài một trượng, mặc dù hai nàng biết rõ võ công của Mai Dao Lân cao hơn Kim Đao vương tử, song vẫn không sao dằn nén được nỗi căng thẳng vô cớ ấy.

Khoảng cách năm thước rút ngắn còn ba thước, Kim Đao vương tử biết rõ phen này Mai Dao Lân chắc chắn không còn tin y nữa, song vì sinh tồn y lại chẳng thể không thử, bỗng nhìn Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình liền nảy ý lớn tiếng nói:

- Các ngươi không được đả thương hai nàng!

Mai Dao Lân nghe vậy giật mình, nhưng liền hiểu ra ngay, mắt rực sát cơ, vụt quay đầu nhìn ra sau.

Hai nàng thấy vậy cả kinh, cùng chau mày hớt hải nói:

- Hãy coi chừng phía...

Hai nàng chưa kịp dứt lời, Kim Đao vương tử đã thừa cơ tung ra chiêu Kinh Đào Liệt Ngạn (sóng dữ nứt bờ) vô cùng hung mãnh tấn công vào ngực Mai Dao Lân, chiêu xuất mới quát:

- Đây chẳng phải là một lần cơ hội nữa sao?

Những lời đắc ý của Kim Đao vương tử vừa dứt, Mai Dao Lân hai tay đã chớp nhoáng tung ra, không hề ngoảnh lại và cũng chẳng cần nhận định vị trí tấn công của Kim Đao vương tử, nhưng song chưởng của chàng đã tung ra vô cùng chuẩn xác, "bùng" một tiếng vang dội, kèm theo một tiếng "hự" khô khan của Kim Đao vương tử, kình phong lại cuốn tung những chiếc là khô vừa mới rơi xuống đất chưa lâu.

Kim Đao vương tử bật lùi năm sáu bước dài, tay trái ôm ngực, sắc mặt trắng bệch và khóe môi rỉ máu. Mai Dao Lân quay mặt lại cười sắc lạnh nói:

- Lẽ ra các hạ không nên quên là Mai mỗ bình tĩnh hơn các hạ nhiều, các hạ thật ấu trĩ, lại toan đánh lừa Mai mỗ, trong vòng một trượng, các hạ cũng có thể phân biệt được sự có mặt của kẻ khác đúng chăng?

Hai nàng yên tâm đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều đượm chút trách móc, có lẽ họ nghĩ Mai Dao Lân không nên mạo hiểm như vậy.

Kim Đao vương tử bỏ tay trái ôm ngực xuống, lạnh lùng nói:

- Mai Dao Lân, trước khi hạ gục được bổn Vương tử, ngươi đắc ý là còn quá sớm đấy!

Mai Dao Lân cười nhạt:

- Các hạ tự biết rõ mình còn có thể tiếp nổi Mai mỗ mấy chưởng nữa, đúng chăng?

Kim Đao vương tử bĩu môi:

- Điều ấy hai ta đều chẳng thể tin liệu, chỉ có một điều chắc chắn là hôm nay đôi bên phải có một người vĩnh viễn nằm lại chốn hoang sơn này.

Kim Đao vương tử vừa dứt lời, đằng kia bỗng vang lên tiếng Điên đạo nhân cười to nói:

- An huynh, xin vĩnh biệt!

Tiếp đến là tiếng rú thảm khốc của Thập Tuyệt Chỉ vọng đến.

Kim Đao vương tử biến sắc mặt, ngay khi ấy lại vang lên tiếng rú thảm khốc của Trấn Hải Giao. Mai Dao Lân biết rõ Sanh Thiên Tẩu giết người không bao giờ lên tiếng. Mai Dao Lân đưa mắt nhìn Kim Đao vương tử đang đứng thừ ra, giọng đanh lạnh nói:

- Theo Mai mỗ thì các hạ khó mà chịu nổi một chưởng nữa!

Kim Đao vương tử thấy Quỳnh Hải ngũ lão đều chết cả, biết hôm nay khó thể toàn mạng, cười gằn nói:

- Mai Dao Lân hãy đến đây nào, đã đến lúc hai ta quyết một phen sinh tử rồi!

Đoạn sải bước đi về phía Mai Dao Lân, hai mắt giăng đầy tia máu và ngập vẻ căm thù. Mai Dao Lân cười khinh mỉa:

- Theo Mai mỗ thì đây không phải quyết một phen sinh tử, mà là đã đến lúc các hạ chống đỡ chiêu cuối cùng của Mai mỗ, nếu sau chưởng này mà các hạ còn sống, Mai mỗ quyết không xuất thủ nữa.

Kim Đao vương tử nghe vậy chợt động tâm, hy vọng sống lại bừng dậy, liền chững bước đứng lại, sau một thoáng ngẫm nghĩ, lạnh lùng nói:

- Mai Dao Lân, bổn Vương tử không bao giờ nói những lời quả quyết nhu vậy!

- Các hạ nói hay không cũng vậy thôi!

- Vậy chứ ngươi thì sao?

- Giới võ lâm Trung Nguyên ai cũng biết Mai mỗ nói một không hai, các hạ biết rõ mà còn giả vờ hỏi.

Bỗng Kim Đao vương tử quát to, bất thần vung chưởng bổ thẳng vào ngực Mai Dao Lân, lạnh lùng nói:

- Bổn Vương tử phải bảo chứng nên mới cần chính miệng ngươi nói ra!

Dứt lời chưởng phong đã xô đến. Mai Dao Lân sớm đã đề phòng, buông tiếng cười khảy, chớp nhoáng vung chưởng ra đón tiếp, gằn giọng nói:

- Bảo chứng như vậy có cũng như không thôi!

Kim Đao vương tử khi xuất thủ ám toán Mai Dao Lân đã chuẩn bị sẵn đường đào tẩu, vừa thấy Mai Dao Lân có phòng bị, vội thu chưởng định tung mình thoái lui, song y đã quên mất khoảng cách giữa hai người quá gần và nội công khiếp người của Mai Dao Lân.

"Bùng" một tiếng rền rĩ, kèm theo một tiếng "hự" trầm đục, Kim Đao vương tử đã văng đi như tên bắn, ra xa hơn tám trượng mới rơi phịch xuống dưới chân núi.

Thế là cuộc chiến hoàn toàn kết thúc, tất cả lại trở về với sự yên lặng.

Mai Dao Lân quét mắt nhìn những thi thể ngổn ngang và những ngọn kim đao sáng chóa trên mặt đất, điềm nhiên nhếch môi cười, vẻ lạnh lùng và tàn bạo trên mặt chàng đã tan biến, mắt ánh lên vẻ rất khó hiểu, chầm chậm quét mắt nhìn quanh, dừng lại trên người Kim Đao vương tử nơi xa. Mười lão bà bịt mặt đã tụ tập quanh Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình, một người trong số đang thấp giọng báo cáo với Kim Phụng Ngọc Nữ gì đó.

Điên đạo nhân tuyên một tiếng Vô lượng thọ Phật dáng vẻ hết sức khôi hài, còn Sanh Thiên Tẩu thì mặt trơ lạnh chẳng biểu lộ vẻ gì cả.

Kim Đao vương tử chậm chạp lật nghiêng người, rồi lại chậm chạp lật sang nằm úp, hai động tác đơn giản ấy y đã phải thực hiện rất lâu, hệt như một đứa bé mới biết lật.

Sau đó hai cánh tay từ từ co lại, chõi trên mặt đất, cố gắng từng tấc chõi dậy, song lại mọp trở xuống, một lần rồi lại một lần, khi y ngồi được dậy đã phải mất đến một tuần trà thời gian.

Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình vẻ mặt đã không còn nhẹ nhõm như vừa rồi nữa, lão bà bịt mặt nọ cũng đã ngưng nói. Kim Phụng Ngọc Nữ tay phải giữ chặt lấy Phụng Ức Bình đang định xông ra, tất cả Mai Dao Lân đều không hay biết, bởi chàng đang đắm chìm trong suy tư. Đưa mắt nhìn Kim Đao vương tử sắc mặt xám ngắt và máu nhuộm đầy ngực áo, Mai Dao Lân lạnh lùng nói:

- Giữa đôi bên sau cùng cũng có một bên nằm xuống, nhưng không phải là Mai mỗ.

Kim Đao vương tử gắng gượng cười khảy:

- Mai Dao Lân, nếu bổn Vương tử là ngươi, không bao giờ bỏ qua cơ hội diệt trừ hậu hoạn này.

Mai Dao Lân lắc đầu cười:

- Nếu Mai mỗ đoán không lầm thì các hạ lúc này ngay cả đứng lên cũng không thể được, quanh đây núi cao trùng điệp, các hạ rời khỏi đây được chăng?

- Bổn Vương tử có thể vận công điều thương.

- Các hạ tự hiểu thương thế của mình, Mai mỗ cũng tự hiểu chưởng lực của mình, các hạ không cần phải tỏ ra anh hùng bằng miệng lưỡi, chúc các hạ may mắn.

Mai Dao Lân nói xong liền quay người đi về phía mọi người. Vừa thấy Mai Dao Lân quay lại, Phụng Ức Bình liền vội nói:

- Lân ca, chúng ta bị bao vây rồi!

Mai Dao Lân thoáng sửng người, song liền trở lại điềm tĩnh nói:

- Lẽ ra Vạn Tượng công tử đã phải hành động sớm hơn!

Kim Phụng Ngọc Nữ cười hàm súc nói:

- Nhưng họ đã quên không nghĩ đến là người của Kim Phụng cung cũng có mặt tại đây, chim phụng có thể chở chúng ta bay ra khỏi vòng vây.

Điên đạo nhân thầm lắc đầu và thở dài nhủ:

- Cô nương đã uổng phí tâm tư rồi, Vạn Tượng công tử hiểu tính Mai Dao Lân hơn cô nhiều, nên dù biết rõ người của Kim Phụng cung hiện diện, y cũng không từ bỏ bao vây.

Mai Dao Lân chợt động tâm cười nói:

- Cô nương, phải chăng chính là Vạn Tượng công tử suất lĩnh lực lượng bao vây?

Kim Phụng Ngọc Nữ lắc đầu:

- Người của Kim Phụng cung lúc đến đây không hề trong thấy y, nhưng lại trông thấy một người khác hết sức rõ ràng.

Mai Dao Lân thấy Kim Phụng Ngọc Nữ có vẻ lo sợ, biết ngay "một người khác" mà nàng nói hẳn là rất có lai lịch, bèn cười hỏi:

- Cô nương biết người ấy phải không?

Kim Phụng Ngọc Nữ thoáng nhíu mày gật đầu:

- Giới võ lâm mọi người đều từng nghe nói đến danh tánh người này, nhưng ít ai được gặp mặt, hẳn là Mai công tử từng nghe nói đến Đoạn Hồn y Tân Ẩn!

Điên đạo nhân tái mặt, buột miệng nói:

- Đoạn Hồn Y Tân Ẩn ư? Vậy là họ chẳng phải đơn thuần dựa vào nhân lực rồi!

Phụng Ức Bình tiếp lời:

- Đúng vậy, Tân Ẩn dùng độc thiên hạ vô song, họ kéo đến đây đông người, dụng ý thật quá rõ ràng. Lân ca chúng ta dại gì lại để sa vào cạm bẫy chứ?

Mai Dao Lân hai lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, song vẻ mặt chàng vẫn bình thản, đưa mắt nhìn Phụng Ức Bình đầy vẻ van cầu, chàng cảm thấy mình có phần tàn nhẫn. Thế nhưng chàng chẳng thể nào đào tẩu lúc này, bởi nếu chàng không chống lại được Đoạn Hồn Y Tân Ẩn thì sẽ bao giờ diệt trừ được Vạn Tượng công tử, mục đích sở dĩ Vạn Tượng công tử phải nhờ đến Đoạn Hồn Y Tân Ẩn, ai cũng có thể nhận thấy được.

Ánh mặt Mai Dao Lân lướt qua mặt Phụng Ức Bình, dừng lại trên mặt Kim Phụng Ngọc Nữ, mỉm cười nói:

- Cô nương, tại hạ có thể hỏi thêm một điều nữa không?

Giọng điệu Mai Dao Lân thật xa lạ, Kim Phụng Ngọc Nữ không khỏi nghe lòng chua xót, buồn bã gật đầu khẽ nói:

- Mai công tử xin cứ hỏi!

Mai Dao Lân trầm giọng:

- Chẳng hay còn có những ai theo cùng nữa vậy?

- Chưởng môn nhân chín đại môn phái.

Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh, cười nói:

- Vậy là kể như toàn thể võ lâm đã kéo đến, nhất định là có cả Vạn Tượng công tử. Bây giờ các vị có thể đi khỏi đây được rồi!

Kim Phụng Ngọc Nữ biến sắc mặt, buột miệng nói:

- Mai công tử không đi sao?

Mắt nàng ánh lên vẻ kỳ lạ như đã ẩn chứa trong tiềm thức từ lâu, nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân. Vừa tiếp xúc với ánh mắt ấy, Mai Dao Lân liền nghe lòng rúng động, chàng cảm nhận được trong cõi sâu của đôi mắt xinh đẹp kia đã biểu hiện điều gì, song chàng không dám đón nhận, vội lảng tránh ánh mắt ấy, bình thản cười nói:

- Đúng vậy, tại hạ tin chắc là có Vạn Tượng công tử đi cùng!

Phụng Ức Bình bỗng vùng khỏi tay Kim Phụng Ngọc Nữ, lao đến trước mặt Mai Dao Lân, kiên quyết nói:

- Lân ca, tiểu muội cũng ở lại!

Mai Dao Lân biến sắc mặt:

- Bình muội nhận thấy có đáng không?

Phụng Ức Bình rướm nước mắt, cười ảo não:

- Lân ca, trước kia Lân ca đâu hỏi như vậy, chỉ cách xa nhau một thời gian mà Lân ca đã đổi khác hoàn toàn, không còn quí trọng những gì của tiểu muội đã trao cho nữa.

Mai Dao Lân mắt nhìn vị Công chúa dịu dàng này, chàng thật sự muốn thổ lộ sự toan tính trong lòng, nhưng chàng biết như vậy nàng càng không chịu bỏ đi, đành cười nói:

- Nếu như Bình muội tin là ngu ca thật sự đổi khác thì dù ngu ca nói thêm gì nữa cũng bằng thừa, rồi đây thời gian sẽ chứng minh tất cả, Bình muội nên mau rời khỏi đây là hơn.

Phụng Ức Bình bỗng cười nói:

- Tiểu muội tin là Lân ca không bao giờ đổi khác, do đó hôm nay tiểu muội nhất định không rời xa Lân ca. Tỷ tỷ mọi người có thể đi được rồi.

Mắt nhìn Mai Dao Lân âu yếm với Phụng Ức Bình, Kim Phụng Ngọc Nữ cảm thấy dường như cuộc đời mình đã mất hết ánh sáng, vẻ như không cam tâm, nàng nhìn Mai Dao Lân hỏi:

- Mai công tử không cần đến bất kỳ sự trợ giúp gì của chúng tôi sao? Cho dù là... chỉ chút ít.

Dứt lời liền vội ngoảnh đi nơi khác, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.

Mai Dao Lân chợt động tâm, buột miệng hỏi:

- Chỉ vì việc của Mai Dao Lân, cô nương nghĩ có đáng để đối địch với cả võ lâm Trung Nguyên hay không?

Những lão bà bịt mặt đến từ Kim Phụng cung này cơ hồ đều là kẻ thất ý, họ cũng từng được chứng kiến chuyện bất hạnh của Kim Phụng cung đời trước, nên họ rất hiểu nỗi lòng của vị nữ chủ trẻ đẹp này. Lão bà khi nãy thấp giọng nói chuyện với Kim Phụng Ngọc Nữ bỗng thở dài trĩu nặng nói:

- Mai công tử, người của Kim Phụng cung xưa nay chưa bao giờ có ý định kết bạn với võ lâm Trung Nguyên, hôm nay chúng tôi đã đến đây, di nhiên đã có cân nhắc hậu quả. Lẽ đương nhiên Mai công tử có quyền quyết định đón nhận hay từ chối tình hữu nghị này của Kim Phụng cung.

Mai Dao Lân mặt khẽ co giật một cái, thoáng chút khích động cười nói:

- Lẽ đương nhiên là Mai mỗ đón nhận rồi, tình hữu nghị của các vị thật là cao cả, Mai mỗ đành phải dạn mặt đón nhận. Tuy nhiên, tại hạ mong chư vị hãy rời khỏi đây ngay để áp dụng chiến thuật phản bao vây.

Điên đạo nhân vội tiếp lời:

- Vậy hay lắm, chúng ta đi ngay!

Kim Phụng Ngọc Nữ đưa tay lên vén lại làn tóc rối, lén dùng tay áo lau khô nước mắt, ngoảnh lại khẽ nói:

- Mai công tử, chúng tôi có thể đi ngay bây giờ ư?

Mai Dao Lân mỉm cười:

- Lúc ở trong Huyền Vũ bí phủ tại hạ đã được uống một loại thuốc bách độc bất xâm, nên tại hạ phải ở lại đây dẫn dụ bọn họ. Bằng không, vòng vây của họ rộng lớn trong khi phía ta ít người, e khó thể nhất cử tiêu diệt được họ.

Phụng Ức Bình nghe vậy cuống lên nói:

- Lân ca nói dối, trên đời đâu có loại thuốc bách độc bất xâm.

Mai Dao Lân giật mình, song vẫn bình tĩnh nói:

- Ngu ca đã dối gạt muội bao giờ? Mà dù ngu ca muốn dối gạt Bình muội, lẽ nào lại vào lúc sinh tử thế này? Nếu không tin Bình muội có thể hỏi Hàn Thiên Hồng, ông ta đã ở cùng ngu ca trong bí phủ suốt một năm trời.

Mọi người nghe vậy đều quay sang nhìn Sanh Thiên Tẩu, Điên đạo nhân thầm buông tiếng thở dài.

Sanh Thiên Tẩu vẻ nặng nề nhìn Mai Dao Lân, ông biết tiểu chủ muốn nói gì, và ông cũng biết trong Huyền Vũ bí phủ không hề có loại thuốc bách độc bất xâm. Sanh Thiên Tẩu trầm giọng nói:

- Đúng vậy, lúc ở trong Huyền Vũ bí phủ, Mai công tử từng có uống một loại thuốc có công hiệu giải trừ bách độc.

Dứt lời liền cuối đầu xuống, cõi lòng càng trĩu nặng hơn. Phụng Ức Bình tính thật thà và thiếu kinh nghiệm giang hồ, nghe vậy tưởng là thật, bèn hỏi:

- Bây giờ Lân ca còn loại thuốc ấy nữa không?

Mai Dao Lân mỉm cười:

- Nếu còn thì Bình muội nghĩ ngu ca có bảo Bình muội rời khỏi đây không?

Phụng Ức Bình thất vọng cúi đầu, nắm chặt tay Mai Dao Lân vô vàn quyến luyến.

Lúc này Kim Phụng Ngọc Nữ đã đi đến bên Sanh Thiên Tẩu, khẽ hỏi:

- Tiểu nữ có thể được biết tên gọi của loại thuốc ấy không?

Sanh Thiên Tẩu lúc này lòng hết sức băn khoăn, không sao xác định được mình đã làm điều có lợi hay có hại cho tiểu chủ, nghe hỏi liền ngẩng lên, lạnh lùng nói:

- Lão phu cũng không biết thuốc ấy tên gọi là gì.

Kim Phụng Ngọc Nữ không giận, giọng nặng nề nói:

- Theo tiểu nữ suy đoán, tiền bối chưa từng được thấy qua loại thuốc ấy.

Sanh Thiên Tẩu vốn không quen nói dối, bị Kim Phụng Ngọc Nữ đánh trúng chỗ nhược, khiến ông không sao trả lời được.

Ngay lập tức, Kim Phụng Ngọc Nữ mắt ngập đầy vẻ lo buồn, buông tiếng thở dài não ruột, xót xa khẽ nói:

- Lão tiền bối, trong lúc chiến đấu cướp đi tính mạng kẻ khác, mai sau nghĩ lại có lẽ cũng chẳng có gì bứt rứt, nhưng lỗi lầm do sự dối gạt gây nên, lương tâm sẽ trọn đời ray rứt, có lẽ lão tiền bối không biết là số phận của một thiếu nữ không thù không oán với mình được quyết định bởi cái gật đầu hoặc lắc đầu của lão tiền bối.

Sanh Thiên Tẩu mặt khích động co giật một hồi, đoạn trầm giọng nói:

- Cô nương lo toan cho bản thân mình ư?

- Không phải!

- Vì một người con gái khác ư?

Kim Phụng Ngọc Nữ cười chua chát:

- Trên cõi đời chẳng ai là không có lòng vị kỷ, mặc dù tiểu nữ biết rõ niềm mơ ước của mình chỉ là ảo tưởng, nhưng tiểu nữ không sao tự chủ được. Có lẽ tiểu nữ muốn tác hợp cho hai người chẳng qua chỉ vì muốn cho tình cảm của mình có nơi gởi gắm mà thôi.

Dứt lời hai giọt lệ tình đã lăn dài trên má.

Lòng dạ sắt đá của Sanh Thiên Tẩu đã nhũn mềm trước lời lẽ và nước mắt của nàng thiếu nữ thất vọng trong tình trường này, bùi ngùi buông tiếng thở dài nói:

- Cô nương, lão phu cả đời bị người đời hất hủi, những ngỡ giữa người với người ngoài thù hận chẳng còn gì khác, nghĩ mình là kẻ bất hạnh nhất trên cõi đời này, tuy Mai công tử đã khiến lão phu thay đổi quan niệm, nhưng giờ đây cô nương càng khiến lão phu hiểu đời sâu sắc hơn, lão phu tin là nỗi đau khổ trong lòng cô nương hơn lão phu gấp ngàn lần, bởi vì cô nương đã phải trả giá cả cuộc đời.

Kim Phụng Ngọc Nữ cười ảo não:

- Vậy tiền bối đành lòng dối gạt tiểu nữ không?

Sanh Thiên Tẩu giọng nặng nề:

- Cô nương, Mai công tử trước nay nói một không hai, chưa bao giờ thay đổi ý chí mình. Trước khi nói, lão phu đã suy nghĩ rồi.

Kim Phụng Ngọc Nữ lau khô nước mắt, kiên quyết nói:

- Tiểu nữ chỉ cần biết Dao Lân thật sự có uống loại thuốc ấy hay không thôi, còn việc về sau tiểu nữ tự biết mình phải làm gì.

- Cô nương hẳn biết trên cõi đời không hề có loại thuốc ấy!

Kim Phụng Ngọc Nữ cười cảm kích, khẽ nói:

- Tiểu nữ sẽ trọn đời không quên ơn đức của lão tiền bối!

Đoạn quay người đi về phía Mai Dao Lân. Đưa mắt trông theo bóng dáng mảnh khảnh của Kim Phụng Ngọc Nữ, Sanh Thiên Tẩu thở dài lẩm bẩm:

- Từ xưa đến nay đã có bao người không sao thoát khỏi lưới tình, mình bởi hình dạng khác người nên chưa từng trải tình trường, trước nay cứ nghĩ là người đời đã quá thổi phồng, bây giờ thì Hàn Thiên Hồng đã tin rồi.

Kim Phụng Ngọc Nữ trở về đến trước mặt Mai Dao Lân, bình thản cười hỏi:

- Mai công tử là mục tiêu bao vây của hai phe địch ta, chẳng hay vị trí được định ở đâu?

Mai Dao Lân đảo mắt nhìn, cười nói:

- Ở ngay đây được rồi!

Kim Phụng Ngọc Nữ ngước nhìn lên trên một hồi, đoạn gật đầu:

- Vị trí ở đây dễ tìm hơn hết, có lẽ vòng vây đối phương cũng sắp đến gần, chúng ta đi thôi!

Phụng Ức Bình hơ hải nói:

- Đâu nhanh vậy được, hãy chờ thêm lát nữa đi!

Mai Dao Lân nhẹ vỗ vai nàng, khẽ nói:

- Bình muội, đi sớm rộng thời gian bố trí hơn, mau lên!

Đoạn bỗng quay sang Kim Phụng Ngọc Nữ hỏi:

- Cô nương chim phụng của quý cung có chở nổi Hàn Thiên Hồng không?

Kim Phụng Ngọc Nữ trầm ngâm:

- Có lẽ phải hai con bay cùng mới được.

Sanh Thiên Tẩu nghe vậy trầm giọng nói:

- Công tử đừng quên là Hàn Thiên Hồng cũng là từ Huyền Vũ bí phủ mà ra, công tử không sợ thì Hàn Thiên Hồng đương nhiên cũng không sợ.

Mai Dao Lân nghe vậy thoáng ngẩn người, ngay khi ấy Kim Phụng Ngọc Nữ ngửa mặt cất tiếng huýt dài lanh lảnh, cao vút tận mây xanh, đoạn nghiêm giọng nói:

- Khi chim phụng đáp xuống, mọi người hãy nhanh chóng lên ngay, lên không rồi hẵng nghe lệnh bổn cô nương hành sự, không được trái lời.

Mọi người cung kính vâng dạ. Lúc này lão bà áo vàng trên núi cũng đã xuống đến. Phụng Ức Bình vẫn còn vẻ lo lắng nhìn Mai Dao Lân khẽ nói:

- Lân ca, hẳn là bọn họ rất đông người, Lân ca không được vọng động, nhất định phải chờ mọi người đến đầy đủ rồi mới giáp chiến, được không?

Mai Dao Lân mỉm cười:

- Dao Lân nhất định sẽ chờ mọi người đến đông đủ!

- Nhưng Lân ca phải hứa là chỉ phòng thủ không được tấn công.

Mai Dao Lân chau mày:

- Bình muội dường như đã đổi khác nhiều lắm!

Phụng Ức Bình bỗng nước mắt chảy dài, kiên quyết nói:

- Bất kể Lân ca nói thế nào, nếu Lân ca không chịu hứa, tiểu muội nhất quyết không rời khỏi, có chết cũng chết chung.

Lúc này đã có mười mấy con chim phụng to lớn đáp xuống, Mai Dao Lân vội nói:

- Bình muội, ngu ca xin hứa.

- Lân ca không được dối gạt tiểu muội...

Giọng nói nghẹn ngào bi thiết, nước mắt tuôn rơi lã chã, Mai Dao Lân nghe lòng quặn thắt, thầm cầu khấn:

- Cầu cho Bình muội sẽ được hạnh phúc!

Điên đạo nhân lẳng lặng đi đến bên Mai Dao Lân, lúc này mọi người đã lần lượt trèo lên lưng chim phụng. Kim Phụng Ngọc Nữ đưa mắt nhìn ba con chim phụng còn lại, quay sang Điên đạo nhân và Sanh Thiên Tẩu nói:

- Hai vị tiền bối có thể đi được rồi!

Điên đạo nhân vội khẽ nói:

- Tiểu tử, hãy suy nghĩ cho kỹ, hiện tại sự sống chết của ngươi không còn là việc riêng của ngươi nữa, đừng quên là có hai người con gái hồn nhiên trong trắng đã trao hết cho ngươi cả trái tim và cuộc đời, bần đạo chỉ có thể nói nhu vậy thôi, giá mà bần đạo có thể hoán đổi võ công với ngươi, bần đạo có thể bồng ngươi lên lưng chim phụng.

Mai Dao Lân nhếch môi cười:

- Mai Dao Lân tin chắc là đạo trưởng chẳng chút điên khùng, đó chẳng phải là vì đạo trưởng đã quan tâm cho tại hạ, trợ giúp tại hạ, mà lòng dạ đạo trưởng quá yếu mềm, do đó đã không được những kẻ hiếu danh hiểu cho. Hôm nay nếu tại hạ có thể sống rời khỏi Vạn Tùng môn, sẽ không bao giờ quên tấm lòng nhân hậu của đạo trưởng.

Điên đạo nhân đưa mắt nhìn hai nàng và Vũ Nội song kỳ trên lưng chim phụng, khẽ nói:

- Tấm lòng của họ đối với ngươi cũng đâu kém hơn bần đạo. Tiểu tử đừng quên lời nói của bần đạo, tính mạng của ngươi đã không còn thuộc riêng ngươi nữa.

Đoạn tung mình lên trên lưng chim phụng. Kim Phụng Ngọc Nữ lại nhìn Sanh Thiên Tẩu nói:

- Tiền bối, mọi người chỉ còn chờ mỗi mình tiền bối nữa thôi!

Sanh Thiên Tẩu thản nhiên cười:

- Mọi người khỏi chờ lão phu, trên đời đâu có kẻ nô bộc lại bỏ chủ nhân mà đi, xin mời các vị.

Đoạn liền ngồi bệt xuống đất, Mai Dao Lân lạnh lùng nói:

- Thiên Hồng, ở đây một mình Mai mỗ chống chõi được.

Sanh Thiên Tẩu nghe vậy liền đứng phắt dậy, không trả lời Mai Dao Lân, đưa mắt nhìn hai con chim phụng còn lại, đanh giọng nói:

- Cô nương, lão phu tin là chim của Kim Phụng cung có được chẳng dễ, nếu cô nương muốn lão phu bộc bạch tâm chí thì lão phu đành bấm bụng hạ độc thủ thôi.

Đoạn sải bước đi về phía hai con chim phụng.

Kim Phụng Ngọc Nữ thở dài:

- Mỗi người đều có chí riêng, chẳng thể ép buộc được, chúng ta đi thôi!

Đoạn ngửa mặt cất tiếng huýt dài, đàn chim liền cùng cất tiếng kêu vang, lần lượt vỗ cánh bay vút lên không.

Mai Dao Lân trông theo đàn chim phụng khuất dần trong mây trắng, bên tai vẫn còn nghe văng vẳng tiếng gọi thân thương của Phụng Ức Bình, chàng cảm thấy như mình vừa đánh mất gì đó. Bỗng nghe Sanh Thiên Tẩu nói:

- Công tử cảm thấy hối hận phải không?

Mai Dao Lân định thần, thu ánh mắt về, chọn một phiến đá gần đó ngồi xuống, nói:

- Theo Mai mỗ thì chính lão mới nên hối hận, Mai mỗ ở lại đây là vì muốn đạt thành tâm nguyện, còn lão thì chẳng có mục đích gì cả.

Sanh Thiên Tẩu ngồi xuống đất trước mặt Mai Dao Lân, cười nói:

- Thiên Hồng ở lại đây cũng có mục đích, bằng không Thiên Hồng đâu có ở lại.

Mai Dao Lân đưa mắt nhìn hai chú chim con đang chọi nhau dữ dội trên cây tùng sau lưng Sanh Thiên Tẩu, nói:

- Mối hận Vạn Tùng môn lão đã rửa sạch rồi, Mai mỗ nghĩ không ra lão ở lại với mục đích gì?

Sanh Thiên Tẩu nghiêm mặt, cười nói:

- Công tử, kẻ sĩ chết vì tri kỷ, nữ nhân trang điểm vì người yêu, Thiên Hồng cả đời duy chỉ có công tử là tri kỷ, vậy không đáng ở lại hay sao?

Mai Dao Lân ngẩn người, chằm chặp nhìn Sanh Thiên Tẩu hồi lâu, không nói nên lời.

Sanh Thiên Tẩu rất hiểu rõ nỗi lòng của Mai Dao Lân trong sự yên lặng, cười hài lòng nói:

- Lòng dạ của công tử cũng thật quá tàn nhẫn, Thiên Hồng tin là công tử hẳn trông thấy hai vị cô nương đã rơi lệ vì công tử.

Mai Dao Lân mắt vẫn chằm chặp nhìn hai chú chim con chọi nhau, cười cay đắng:

- Trên đời không bao giờ có hai sự việc có tính quan trọng bằng nhau trong cùng một lúc, do đó sinh vật trên đời chỉ khi nào giải quyết xong việc quan trọng nhất thì mới có thể lo liệu đến việc thứ yếu, cũng như hai chú chim đang chọi nhau kia, hiện tại điều chúng cần giải quyết bức thiết là một bên phải chịu thua bỏ chạy.

Sanh Thiên Tẩu quay đầu nhìn theo ánh mắt Mai Dao Lân, hồi lâu mới nói:

- Công tử nói đành rằng không sai, một bên thọ thương hay thất bại sẽ bỏ chạy, nhưng sau chúng vẫn có thể tìm gặp bạn đời đang chờ đợi chúng, còn đối với công tử, Thiên Hồng tin là nếu công tử bại, chắc chắn không bao giờ bỏ đi.

Mai Dao Lân nhếch môi cười:

- Thiên Hồng, chúng ta là con người, nên có sự khác biệt rất rõ rệt với loài cầm thú.

- Đúng vậy, chính vì có sự khác biệt rõ rệt với loài cầm thú nên chúng ta cần phải nghĩ xa hơn, chờ đến khi bạn đời chúng tìm được đối tượng khác, nhưng hai vị cô nương ấy lại khác biệt với chúng, công tử đã từng nói bởi vì chúng ta là con người.

Mai Dao Lân thở dài nặng nề, hồi lâu mới nói:

- Thiên Hồng, lão đã tăng thêm gánh nặng tâm hồn Mai mỗ.

Sanh Thiên Tẩu chợt động tâm, vội nói:

- Công tử, bây giờ sửa sai vẫn còn kịp.

- Sửa sai ư? Mai mỗ đâu có làm gì sai mà phải sửa!

- Công tử, chúng ta ở đây để chờ người ta công kích, đối phương thủ đoạn gì cũng có thể giở ra, trong khi chúng ta chỉ biết chờ ứng biến, vậy thì...

- Nhưng chúng ta đâu chắc sẽ bại.

Bỗng Kim Đao vương tử cười khảy nói:

- Đó là vì ngươi không hiểu tài năng của Đoạn Hồn Y Tân Ẩn, nếu không ngươi đâu có nói vậy, ha ha... Mai Dao Lân bổn Vương tử thật không ngờ tiêu tan tại Vạn Tùng môn lại là hai phe chúng ta.

Mai Dao Lân quay mặt lạnh lùng nói:

- Các hạ buông lời quả quyết trong lúc này không thấy quá sớm ư?

Kim Đao vương tử đưa tay lau vết máu trên môi cười to nói:

- Không sớm đâu! Thất Lý Đoạt Hồn Độc Vụ của Đoạn Hồn Y Tân Ẩn trong võ lâm Trung Nguyên chưa ai khắc phục được, bổn Vương tử tin là khi Vạn Tượng công tử nhờ y trợ giúp, tuy không với trọng lễ tam quỳ cửu khấu nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu.

Mai Dao Lân nghe nói rúng động cõi lòng, cười khảy nói:

- Các hạ nghĩ là Mai mỗ chắc chắn không chống nổi độc sương ư?

Kim Đao vương tử quét mắt nhìn thi thể của Quỳnh Hải song thần, cười nói:

- Bổn Vương tử tin là trên cõi đời quả thật có loài kỳ vật bách độc bất xâm, nhưng không tin là ngươi đã từng được uống, Vạn Tượng công tử hẳn là cũng nghĩ như bổn Vương tử, nên mới thỉnh Đoạn Hồn Y Tân Ẩn đến đây.

- Không sai, Mai mỗ quả đúng là chưa từng được uống loại thuốc gì đó có công hiệu bách độc bất xâm, những mong là các hạ đã được uống rồi. Bằng không các hạ nội thương trầm trọng chẳng thể vận công bế khí e rằng Mai mỗ sẽ phải chứng kiến các hạ lên đường về âm phủ trước.

Kim Đao vương tử bởi nuôi lòng báo phục, chưa nghĩ đến bản thân mình, nghe vậy liền tái mặt, bất giác lại quét mắt nhìn thi thể của Quỳnh Hải song thần, hồi lâu mới nói:

- Biết đâu bổn Vương tử đã từng được uống!

- Vậy thì Mai mỗ xin chúc mừng các hạ!

Mai Dao Lân vừa dứt lời, trên núi tùng hai bên bỗng bay ra một làn sương trắng hệt như sương mù thường thấy, chỉ khác là nặng hơn, tốc độ xuống rất nhanh.

Sanh Thiên Tẩu sửng sốt nói:

- Sương mù từ đâu có thế này?

Mai Dao Lân đưa mắt nhìn phía trước và sau, thấy lối đi đã bị sương mù phủ kín, biết ngay đây chắc chắn không phải sương mù trong thiên nhiên, bèn cười khảy nói:

- Thiên Hồng, chúng ta đã bị vây hãm trong Thất Lý Đoạt Hồn Độc Vụ rồi, hãy lưu ý, khi nào sương mù đến gần, phải phong tỏa hô hấp ngay.

Kim Đao vương tử trán đẫm mồ hôi, gương mặt vốn đã nhợt nhạt giờ đây lại càng thêm ghê rợn, bởi y đang ở dưới chân núi, sẽ hứng chịu sương độc trước tiên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-25)


<