Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên địa càn khôn - Hồi 01

Thiên địa càn khôn
Trọn bộ 35 hồi
Hồi 01: Khuyên Bích Trì
5.00
(3 lượt)


Hồi (1-35)

Siêu sale Shopee

Tuyết vẫn rơi, gió không ngừng thổi, những bông hoa tuyết bị gió đưa đẩy khắp nơi để lúc rơi xuống chúng bám vào vạn vật tạo thành một màn tuyết trắng xóa.

Đó là cảnh quan rất bình thường mỗi khi trời trở đông ở bất kỳ địa phương nào tại vùng phụ cận Tuyết Sơn này.

Và cảnh quan còn là bình thường hơn nếu trên những cánh đồng tuyết đó, thi thoảng xuất hiện những bóng người cô độc!

Đối với cư dân lưu ngụ quanh vùng núi Tuyết Sơn này mỗi khi có việc cần phải ra khỏi nhà, nơi thật sự ấm cúng để mọi người tránh cái lạnh mùa đông, họ đâu ngại đương đầu với gió tuyết. Vì họ đã quen, quen đến nỗi họ có thể xem thường gió tuyết!

Vả lại, không quen cùng không được, vì chẳng lẽ họ cứ ru rú suốt ngày ở trong nhà, chẳng lẽ vì sợ giá lạnh họ cứ phải nhịn đói cho đến tàn đông!?...

Cần ra ngoài ư? Mũ lông, áo lông giày da hươu và một bầu rượu nhỏ, chỉ bấy nhiêu đó là đủ cho họ chịu đựng với gió tuyết chí ít là một ngày trước khi họ kịp quay về hoặc tìm một nơi ấm cúng nào đó lưu ngụ qua đêm!

Nhưng đó là những cảnh quan bình thường của mọi năm với tiết trời cứ bình thường như vậy! Riêng năm nay thì khác, khác đến nỗi mọi nơi phải kháo nhau là chưa bao giờ ở vùng núi Tuyết Sơn này lại chịu cái lạnh khắc nghiệt đến vậy!

Gió thổi mạnh hơn mọi năm!

Và có lẽ do điều khác biệt này nên không riêng gì tuyết phải rơi mà đến cả lớp mây xám xịt trên bầu trời mọi hôm vẫn ngự trị trên cao nay cứ xà thấp xuống những tưởng sắp chạm đất!

Mà phải chi cái lạnh khắc nghiệt và đột ngột này chỉ kéo dài một hoặc đôi ba ngày thì không có gì để nói! Bất giác, như mọi người thường bảo, trời cũng nhưngười có lúc buồn lúc vui, lúc hờn lúc giận thế thôi! Và khi tiết trời đã trở lại cái lạnh bình thường, mọi người lại nghĩ, đấy, đã nói trước mà! Nhưng không phải thế!

Đã gần mười ngày trôi qua bầu trời vẫn cứ xám xịt và nặng nề đến nỗi một đứa bé đang cô độc trên con đường ngập tuyết do quá lạnh phải tự lên tiếng và cố nói thật lớn hầu tự trấn an bản thân:

- Càng lạnh giá càng tốt! Cứ đà này nước ở Khuyên Bích trì thế nào cũng đóng băng và đấy là cơ hội tốt giúp ta vượt qua Khuyên Bích trì đến vùng bờ phía bên kia! Hừ... ư... ư!

Phù!...

Cái lạnh làm cho đứa bé phải run bắn lên từng cơn, hai hàng răng va vào nhau làm cho câu nói của nó phải dừng lại!

Từ ngôi nhà bàng đất nện ở cạnh đó bỗng có tiếng người gọi:

- Tiểu Thiên! Vào đây đã nào! Ngươi cứ tiếp tục như thế, lỡ ngươi ngã qụy xuống thì ai thay ngươi lo lắng cho Tân thúc thúc ngươi?

Cùng với thanh âm, tấm da hươu che kín lối vào ngôi nhà cũng được vén lên! Và từ một góc nhỏ của tấm da hươu một cái đầu và một bàn tay đưa ra vẫy vẫy đứa bé!

Sau một thoáng ngần ngừ, đứa bén như không muốn bản thân, phải ngã qụy như lời người kia vừa nói nên vội vàng thui tọt vào ngôi nhà nọ!

Tấm da hươu lập tức được buông phủ xuống kèm theo tiếng xuýt xoa của người vừa gọi đứa bé vào nhà:

- Chà!... Lạnh khiếp thật! Ư! Ư! Người mau ngồi sát lò sưởi. Tiểu Thiên! Phù!... Xem sắc mặt của người kìa, cứ tái nhợt có khác gì da người chết? Hừ! Nghĩ cũng lạ, tiết trời như thế này sao Tân thúc thúc ngươi không giữ ngươi ở nhà? Để ngươi đi như thế này...

Được sưởi ấm, tuy Tiểu Thiên chưa lại hồn nhưng khi nghe lời nói của người kia hàm ý trách móc vị Tân thúc thúc nào đó, nó vội lên tiếng thanh minh:

- Không phải thế đâu, Từ thất thúc đừng nghĩ oan cho Tân thúc thúc! Tiểu điệt cố tình lẻn đi! Chứ nếu biết được Tân thúc thúc đâu để cho tiểu điệt đi vào lúc tiết trời như thế này!

Ánh lửa bập bùng soi tỏ gương mặt của ba ngươi ngồi quanh lò sưởi.

Ngoài Tiểu Thiên và người từ nãy giờ đã lên tiếng còn một phụ nhân nữa vi cứ xót xa nhìn Tiểu Thiên nên chưa nói lời nào!

Đến lúc này vi phụ nhân mới lên tiếng:

- Người lại đi tìm và hái thuốc chữa bệnh cho Tân thúc thúc?

Tiểu Thiên thở dài, tiếng thở dài của một đứa bé chỉ có niên kỷ độ mười hai mười ba thoạt nghe thì tức cười nhưng nghe kỹ thì lại rất ai oán:

- Chỉ vì tiểu điệt, vì phải cưu mang nuôi dưỡng tiểu điệt ngần ấy năm dài. Tân thúc thúc những năm qua cứ mang bệnh trầm kha! Có lý nào tiểu điệt không tìm cách báo đền?

Phụ nhân khẽ lắc đầu:

- Chỉ bằng tuổi ngươi đã biết nghĩ thế này, giá mà ngươi còn song thân...

Nhân vật nọ xua tay gạt ngang:

- Ngươi đừng nghe Thất thẩm ngươi rồi lại buồn vì không còn song thân! Không có song thân thì đã sao? Suốt năm năm sống cận kề, ta biết Tân thúc thúc rất lo cho ngươi! Được một thúc thúc như thế đâu khác gì người có đủ song thân? Mà này...

Đột nhiên đổi giọng, nhân vật nọ hỏi:

- Hay Tân thúc thúc ngươi trở bệnh, ngươi mới phải gấp gáp hái thuốc bất kể tiết trời đang lúc khắc nghiệt khác thường?

Tiểu Thiên có phần dụ dự thì nghe phụ nhân bảo:

- Phải đó! Nếu trời chi lạnh như bình thường thì ta không nói, đàng này...

Tiểu Thiên như đã nghĩ kỹ, đành mở miệng thố lộ:

- Tiểu điệt có lần nghe Tân thúc thúc bảo, muốn bệnh tình của Tân thúc thúc hoàn toàn bình phục cần phải tìm cho được loại thảo dược chỉ sinh trưởng ở nơi cực lạnh! Đó là nguyên do khiến Tân thúc thúc phải đưa tiểu điệt đến sinh sống ở vùng này!

Nhân vật nọ ngất lời:

- Điều đó ta cũng biết! Chính Tân thúc thúc ngươi ngay từ đầu đã nói như vậy! Nhưng ở nơi này làm gì có những loại dược thảo tương tự?

Tiểu Thiên chớp mắt:

- Đã không biết bao nhiêu lần đi tìm thuốc, tiểu điệt cũng có nhận định này! Nhưng, còn ở bên kia bờ Khuyên Bích trì thì sao! Rất có thể ở đó tiểu điệt sẽ tìm thấy loại dược thảo cần thiết!

Phụ nhân nọ lộ vẻ sợ sệt:

- Ấy chết! Sao đột nhiên ngươi lại có ý nghĩ này? Khuyên Bích trì là nơi rất lạnh, chỉ cần chạm tay vào nước cũng đủ lạnh đến gãy lìa xương cốt rồi! Ngươi...

Tiểu Thiên mỉm cười:

- Nhưng tiểu điệt đâu dại gì chạm tay hoặc nhúng chân vào Khuyên Bích trì?

Nhân vật nọ kinh ngạc:

- Ngươi vừa bảo là ngươi sẽ vượt qua Khuyên Bích trì, nếu không chạm vào nước...

Tiểu Thiền vội giải thích:

- Năm nay tiết trời đột nhiên lạnh khác thường, tiểu điệt nghĩ có thể Khuyên Bích trì đến phải đóng băng...

Nhân vật nọ vỗ tay vào trán:

- Phải rồi! Ngươi nghĩ được điều này quả là thông minh!

Phụ nhân kia thở dài:

- Nhưng đi như ngươi thì quá mạo hiểm! Nếu thúc thúc ngươi biết được...

Tiểu Thiên đưa một ngón tay lên môi:

- Từ thất thúc và Thất thẩm phải giữ kín cho tiểu điệt! Chỉ cần Tân thúc thúc bình phục, tiểu điệt có mạo hiểm cũng không sao!

Thấy họ, đôi phu thê định nói thêm, Tiểu Thiên vội bảo:

- Nói thì nói vậy chứ nếu nước ở Khuyên Bích trì không đóng băng, tiểu điệt sẽ lập tức quay về, Thất thúc và Thất thẩm không cần phải quá lo lắng cho tiểu điệt!

Nhân vật nọ thừ người:

- Xem ra ngươi đã nghĩ thấu đáo tất cả, ta có lo cho ngươi cũng thừa!

Phụ nhân kia lại thở dài:

- Vẫn có câu Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm! Ngươi là kẻ có lòng cũng là người chí tình chí nghĩa, hy vọng ngươi sẽ đạt ý nguyện và Tân thúc thúc người rồi sẽ bình phục!

Đứng lên, Tiểu Thiên gật đầu nhìn họ:

- Được sưởi ấm như thế này, bây giờ có đi tiểu điệt tin chắc có thể đi một mạch đến Khuyên Bích trì! Và nếu không có gì nghiêm trọng, lúc trời chưa tối tiểu điệt vẫn kịp quay về nhà! Đa tạ Thất thúc, Thất thẩm!

Với tay cầm một bầu rượu cũng được làm bằng da hươu, vi Từ thất thúc cố ấn vào tay Tiểu Thiên:

- Dù ngươi còn bé, chưa quen dùng rượu nhưng cứ cầm lấy và mang theo! Cũng có lúc ngươi sẽ cần đến! Nhớ mau quay về, đừng để Tân thúc thúc ngươi vì quá lo lại sinh thêm phiền não!

Không thể chối từ, Tiểu Thiện đeo bầu rượu vào ngang lưng và vội vàng bước đi!

Từ chỗ ấm bước ra chỗ lạnh, một cơn gió chợt quét qua khiến Tiểu Thiên suýt nữa phải quay lại và bỏ cuộc!

Nhưng vì nghĩ đến thâm tình trọng hậu của Tân thúc thúc dành cho nó, với quyết tâm đã có, Tiểu Thiên lập tức dấn bước, đương đầu với gió và tuyết.

Khuyên Bích trì vốn là một ao nước lớn có dạng hình khuyên như trăng lưỡi liềm! Và ở phần lõm phía bên kia, nếu nhìn từ bờ bên này nhìn qua thì chỉ là một vùng đất đá chỉ có lũ cây dại mới đủ sức chọc rễ sâu vào những kẽ đá để cố sinh sống!

Do địa hình quá khô cằn nên đã bao lâu rồi không biết, những cư dân lưu ngụ quanh vùng hầu như không bao giờ tìm cách đặt chân đến! Huống chi như mọi người từng biết, nước ở Khuyên Bích trì có độ lạnh khác thường và như vậy, nếu muốn đặt chân đến bờ bên kia cần phải vượt qua một ao nước lạnh lẽo đến vậy họ càng có lý do để không phải mạo hiểm!

Đối với Tiểu Thiên thì khác, năm năm ngụ cư cùng Tân thúc thúc ở đây cũng là năm năm nó cố công tìm loại dược thảo cần thiết để giúp Tân thúc thúc bình phục!

Thoạt đầu thì đi gần sau di xa dân, và hầu hết ở mọi nơi quanh vùng đều đã được Tiểu Thiên tìm kiếm! Nhưng loại dược thảo cần như Tân thúc thúc bảo, Tiểu Thiên không hề tìm thấy!

Và bây giờ, nếu thật sự có cơ hội giúp nó dễ dàng vượt qua đến bờ bên kia Khuyên Bích trì tại sao nó không mạo hiểm? Biết đâu ở bên đó sẽ có loại dược thảo nó muốn tìm kiếm.

Đến Khuyên Bích trì, Tiểu Thiên dù đang lạnh vẫn mỉm cười!

Vị Thất thẩm đã nói gì nhỉ? À!... Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm!? Không sai, tiết trời đột nhiên trở lạnh khắc nghiệt quả nhiên đã làm mặt nước Khuyên Bích trì phát đóng băng! Vậy là cơ hội đã có!

Tiểu Thiên hớn hở vội chạy băng qua Khuyên Bích trì.

Rắc... Rắc...

Lốp băng dưới chân nó vẫn kêu lên như sắp vỡ vụn đến nơi nhưng dường như vẫn có đủ sức chịu đựng thân hình bé nhỏ của nó!

Điều đó được minh chứng khi rốt cuộc nó cũng qua bên kia Khuyên Bích trì an toàn!

Bầu trời xám với những đám mây nặng nề càng khiến cho cảnh quan vốn đã cô liêu càng thêm u ám! Và ở nơi lần đầu tiên Tiểu Thiên đặt chân đến không chỉ có khô cằn mà thôi, hơn nữa phải nói là cằn cỗi mới đúng với những đá và đá chồng lên nhau.

Đồng thời, ở những kẽ đá như lúc trước chính là nơi bám víu duy nhất của lũ cây dại để chi trì sức sống thì bây giờ tuyết từ đỉnh đá trôi xuống đã lấp kín tất cả!

Nhìn cảnh quan nơi này, đâu đâu chỉ thấy toàn là đá và tuyết, Tiểu Thiên hầu như hết hy vọng tìm thấy loại dược thảo như Tân thúc thúc đã nói, là loại chỉ có thể sinh trưởng ở những nơi thật lạnh!

Tuỵ vậy, một lần nữa những thâm tình trọng hậu mà Tân thúc thúc đã dành cho nó lập tức khiến nó bỏ ngay ý định thất vọng! Nó phải gắng tìm, chỉ khi nào thật sự biết ở nơi này không hề có loại dược thảo đó nó mới yên tâm quay vế!

Tiểu Thiên bắt đầu leo qua từng gộp đá và nhìn kỹ vào từng kẽ đá ở hai bên cũng như ở ngay phía dưới những tảng đá!

Được một lúc, Tiểu Thiên chợt nghe ở phía bên tả cứ vang lên những thanh âm kỳ lạ:

Phì!... Phì!...

Tiếng kêu vừa giống và vừa không giống lắm tiếng hô hấp của ai đó hoặc của một sinh vật bất kỳ nào đó!

Chợt nghĩ đây là nơi đã lâu không có người đặt chân đến, có thể đó là tiếng thở nóng nhọc của quái vật kỳ hình dị đang, Tiểu Thiên bèn co rúm người lại!

Đang đứng chông chênh trên một tảng đá, thái độ sợ hãi của Tiểu Thiên khiến bản thân nó mất thăng bằng! Chấp chới, dù cố giữ thế nào đi nữa cuối cùng Tiểu Thiên vẫn phải để rơi người xuống phía dưới tảng đá.

Huỵch!

Ngã đau nhưng Tiểu Thiên vẫn không đám kêu. Đã vậy, Tiểu Thiên còn cố gượng đau để lách người qua hai tảng đá ngay trước mặt, nơi có một khe hở mà bình thường Tiểu Thiên dù muốn vẫn không thể vượt qua!

Soạt!

Lớp áo lông thú khoác ở bên ngoài để giữ ấm do sự cố sức của Tiểu Thiên đã bị một cạnh đá sắc bén cứa đứt mất một mẩu!

Đang lúc sợ hãi và là lúc chỉ cần tránh xa nơi ẩn thân của con quái vật nào đó vừa phát ra những nhịp hô hấp kỳ dị, việc bị mất một mẩu áo đối với Tiểu Thiên hầu như không còn là điều đáng lưu tâm!

Tiểu Thiên bước đi nhanh hơn.

Phộp!

Do vội vì quá sợ, Tiểu Thiên vô tình đặt chân vào một nơi không ngờ chỉ toàn là tuyết xốp! Toàn thân nó lập tức rơi ngập vào tuyết.

Thất kinh - Suýt nữa nó đã bật lên tiếng kêu, nhưng may thay điều đó vẫn không xảy ra - Tiểu Thiên giang rộng hai tay và kịp giữ được phần đầu còn nhô cao trên mặt tuyết nhỡ nó tình cờ bấu tay vào một kẽ đá!

Vừa cố rút người lên khỏi mặt tuyết Tiểu Thiên vừa thầm cố nhận định, có lẽ nơi nó rơi vào chính là một hố đất đột nhiên xuất hiện giữa hai khối đá và do tuyết rơi nhiều, lấp đầy hố đất nện nó không thể nhìn thấy để tránh!

Đang rút người lên, đôi mắt Tiểu Thiên vụt sáng lên, đồng thời, mọi động tác của nó lập tức phải khựng lại!

Tiểu Thiên cơ hồ đang nín thở để nhìn chòng chọc vào khe đá, nơi tay của nó vẫn đang bám vào!

Trong khe đá, một khóm cỏ lạ vẫn cứ tươi mơn mởn bất chấp tiết trời đang lạnh khắc nghiệt làm cho những bụi cậy dại khác to lớn hơn, mạnh mẽ hơn vẫn bị ảnh hưởng!

Khóm cỏ này đang chứng tỏ một sức sống mãnh liệt không kể gì đến trời giá rét, đó là điều kỳ lạ thứ nhất!

Điều kỳ lạ thứ hai chính là sắc màu của chín chiếc lá cỏ! Chúng tuyền là một màu tía và màu tía này cũng đã lan dần đến cuống lá, đến cả phần thân của khóm cỏ!

Nói như vậy đủ chứng tỏ khóm cỏ có toàn thân máu tía này nếu không phải linh dược hãn hữu thì cũng là loại kỳ thảo!

Và đã là loại kỳ tháo ai dám nói nó không phải dược thảo trân quý?

Cố nén sự vui mừng đột nhiên xuất hiện và đang tràn ngập trong lòng, Tiểu Thiên vẫn vừa rút người lên vừa tìm cách chọc sâu tay vào kẽ đá!

Sau một lúc gắng sức, đúng lúc tay của nó vừa chạm vào khóm cỏ nhưng chưa kịp nhổ, từ phía khi nãy đã có tiếng hô hấp kỳ lạ bỗng có một tràng cười vang lên.

- Ha... Ha... Ha...

Giật bắn thân mình, Tiểu Thiên lập tức bị tuột người, rơi trở lại vào hố đất.

Soạt Sợ mất cơ hội chộp lấy khóm cỏ kỳ lạ Tiểu Thiện cố vươn tay một lần cuối chộp nhanh vào khóm cỏ.

Bựt!

Do chộp vội trong lúc thân hình bị rơi xuống nên Tiểu Thiên có phần thất vọng khi nhận ra nó chỉ bứt đứt có hai trong số chín chiếc lá của nhóm cỏ kia.

Phộp!

Toàn thân lại ngập vào tuyết nhưng điều này không làm Tiểu Thiên hãi sợ bằng sự kiện khác!

Đó là có tiếng người gấm thét:

- Kẻ nào?!

Chợt hiểu ra đó là do tiếng động khi nó rơi xuống hố đất làm cho người bí ẩn nọ phát hiện, Tiểu Thiên cố thu người ngồi im dưới đáy hố đất với tuyết bắt đầu bao phủ xung quanh!

Lạnh!

Bị tuyết bám quanh người và cả ở bên trên nữa, Tiểu Thiên đương nhiên phải lạnh!

Những cái lạnh đó không thể làm Tiểu Thiên phải run lên cầm cập cho bằng một thanh âm chợt vang lên đâu đó ngay bên trên đầu nó:

- Vi cao nhân nào đây dám đến sao không dám xuất đầu lộ diện cho Lãnh Kiếm Phi Thủ Cao Sơn mỗ bái phỏng?

Tiểu Thiên thầm kinh ngạc:

"Cao nhân? Ai là cao nhân? Không lẽ ở đây ngoài ta còn có thêm nhân vật khác? Và người bị Lãnh Kiếm Phi Thủ Cao Sơn phát hiện chính là nhận vật đó, không phải Tiểu Thiên ta?".

- Hừ! Nêu các hạ không dám xuất hiện, Cao Sơn mỗ đành Phải xem các hạ như hạng rùa đen chỉ biết co đầu thụt cổ không đáng cho Cao Sơn này bận tâm!

Nghe thêm câu này Tiểu Thiên càng minh bạch người bị Cao Sơn phát hiện không phải nó. Huống chi rõ ràng nó chỉ là một đứa bé nào phải cao nhân gì như nhân vật có tính danh dài, quá dài kia vừa nói?

Vẫn ngồi im và điểm lại tính danh của gần hai mươi người đang lưu ngụ quanh đây như tiểu Thiên từng biết, làm gì có ai trong họ có tính danh là Cao Sơn lại còn có thêm bốn chữ Lãnh Kiếm Phi Thủ ở phía trước?

Như vậy Cao Sơn nhất định không phải người ngụ cư ở đây!

Và đã là người lạ tính tình như thế nào chưa thể biết, Tiểu Thiên nghĩ nó nên ngồi im thì hơn! Trái lại, nếu dại dột xuất hiện biết đâu Tiểu Thiên sẽ gập phải tai bay vạ gửi?

Càng ngồi im càng cảm thấy lạnh, Tiểu Thiên không thể không lo sợ rối sẽ có lúc cái lạnh này sẽ làm toàn thân nó bị đóng băng và chết mất!

Còn đang suy tính không biết có nên Tìm cách chui lên khỏi hố đất để tránh cái chết vì lạnh hay không, Tiểu Thiên chợt nhớ đến bầu rượu đã được Từ thất thúc trao cho.

Sau một lúc ngần ngừ, Tiểu Thiên nghĩ thà dùng thứ rượu chỉ làm cay xè môi miệng để giữ hơi ấm cho cơ thể còn hơn là bị chết cóng, nó đưa tay lần tìm bầu rượu vốn được cột ở ngang lưng!

Bất chợt, nó điếng người! Bầu rượu đâu còn ở vị trí nó đã cột!

Như vậy hoặc khi rơi từ đỉnh đá, hoặc lúc nó cố lách người qua hai tảng đá, bầu rượu đã bị rơi!

Do không còn bầu rượu Tiểu Thiên chỉ còn một cách duy nhất để không bị chết cóng là nó phải mau mau leo lên khỏi hố đất ngập tuyết!

Định thực hiện điều này, bất ngờ tràng cười của Cao Sơn lại vang lên làm nó hết dám thực hiện:

- Ha... Ha... Ha...! Ngươi đằng nào cũng chết nhưng đừng vọng tưởng tìm một cái chết nhẹ nhàng!

Tiểu Thiên kinh hoảng vì dường như câu nói của Cao Sơn là muốn ám chỉ nó.

Nhưng không phải, hóa ra nó đã hiểu lầm! Vì Cao Sơn lại nói và lần này là câu nói dành cho một người nào đó:

- Ta đã nói rồi, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ngươi là kẻ thứ nhất cũng là kẻ cuối cùng dám ngăn cản ý định của ta. Ha.. Ha... Ha...! Một khi người đã chết đi dưới gầm trời này còn ai dám đối đầu với Lãnh Kiếm Phi Thủ Cao Sơn ta? Ha... Ha...

Như vậy, hiện tại ở nơi này phải có đến bốn người cùng tình cờ xuất hiện! Một là nó, Tiểu Thiên; hai là kẻ đã bị Cao Sơn phát hiện khi nãy; ba là người vừa bị Cao Sơn bảo là đằng nào cũng chết và người thứ tư chính là Cao Sơn!

Và nếu Cao Sơn đã là người xa lạ ở vùng này thì hai nhân vật kia hẳn nhiên cũng vậy! Có nghĩa là Tiểu Thiên khôn hồn thì cứ ngồi im nếu không muốn gặp tai họa từ những người xa lạ!

Nó ngồi thật lâu!

Và càng lâu thì càng thấm lạnh!

Lạnh đến nỗi nó muốn lả đi do quá mỏi mệt!

Nó tiếc bầu rượu đã mất! Nếu như còn bầu rượu, chà!...

Nghĩ đến đây Tiểu Thiên có cảm nhận là nó đang đói cồn đói cào!

Không được, Tiểu Thiên lại nghĩ, nó không thể ngồi mãi thế này! Lạnh và đói hai điều này nhất định sẽ làm nó mất mạng. Và nếu nó thật sự chết. Thứ nhất sẽ không ai chăm lo và tìm thuốc cho Tân thúc thúc, thứ hai Tân thúc thúc vì quá lo cho nó do đi mãi không vế tất cũng ngã bệnh mà chết!

Nó phái leo lên!

Định thực hiện điều này, nhưng Tiểu Thiên thoáng tái mặt! Nó không thể cử động được nữa!

Do ngồi lâu và do ngấm lạnh quá lâu toàn thân nó như đã cứng lại, đến nhích động một ngón tay cũng không xong!

Nghĩ đến nhích động một ngón tay, Tiểu Thiên lập tức nhớ đến những điều cần làm nếu ai đó bị lâm vào tình trạng như nó hiện giờ! Nó thử nhích động từng ngón tay!

Tuy khó khăn nhưng sau một lúc cố sức nó cũng bắt đầu nhích động được vài ngón tay!

Cố nữa, cố nhiều nữa, và khi cả năm ngón tay cùng có thể nhích động. Tiểu Thiên liền nhìn thấy hai chiếc lá cỏ vốn được nó nắm chặt vào lòng bàn tay!

Cỏ có thể là dược thảo thì cũng có thể là một thức ăn!

Dù nhỏ nhoi, dù ít, nhưng có cái để ăn cho quên đói còn hơn là không có! Tiểu Thiên dè dặt thử cho một chiếc lá vào miệng!

Nhấm nháp một miếng, đắng, Tiểu Thiên lè lưỡi chực phun ra!

May thay, dịch từ chiếc lá vừa lọt qua khỏi miệng ngay lập tức tạo cho cơ thể Tiểu Thiên một chút ấm áp!

Chặc lưỡi, Tiểu Thiên bấm bụng cố nhai chiếc lá đắng chát kia!

Không hề nghĩ chính chiếc lá kia đang tạo cho nó hơi ấm. Tiểu Thiên chỉ nghĩ đó là do nó trấn áp được cái đói nên toàn thân vừa ấm vừa có thể cử động được! Khi cảm thấy đã có thể cử động được, Tiểu Thiên lập tức đứng lên và tìm cách leo lên khỏi hố đất!

Tuyết phủ trên đầu nó khi rơi xuống đã để lộ cho nó thấy một bầu trời tối đen!

Nó thâm hoảng sợ, hóa ra nó đã ngồi ở dưới hố đất gần trọn một ngày? Và bây giờ nếu muốn quay vế, vị tất nó có thể nhìn thấy lối đi!

Càng hoảng sợ nó càng leo bừa lên khỏi hố đất!

Tuyết phủ bên trên do những cử động của nó càng lúc càng vỡ ra! Và thật bất ngờ, nó chợt nhìn thấy bầu rượu.

Bầu rượu đã rơi khỏi người nó khi nó vô tình rơi xuống hố đất lần thứ hai và đã ngập vào lớp tuyết xếp cạnh hố đất!

Có bầu rượu tạm thời kể như có cứu tinh, Tiểu Thiên vội mở nút và tợp nhanh một hớp rượu.

Rượu vẫn cay xè nhưng may thay lại làm miệng nó phai đi vị đắng của chiếc lá khi nãy!

Nhìn chiếc lá duy nhất còn lại trên tay, nó định vất đi do nghĩ đây không phải dược thảo vì có vị quá đắng! Chưa kịp làm gì cả, nghĩa là chưa vất chiếc lá có màu tía và cũng chưa đóng nút bầu rượu.

Tiểu Thiên bỗng nghe có tiếng ú ớ mơ hồ vang lên:

- Rượu!... Có ai không?...Hãy mau đến giúp ta... Phì... Phì...

Cùng với tiếng kêu là những nhịp hô hấp trì trệ, đúng là những nhịp hô hấp Tiểu Thiên đã nghe và đã cho đó là tiếng hô hấp của quái vật!

Sau một thoáng bàng hoàng Tiểu Thiên chợt đoán ra cơ sự!

Người có hơi thở nặng nhọc này phải chăng chính là nhân vật đằng nào cũng chết như Cao Sơn đã bảo?

Nếu đúng như vậy thì người này đã bị hại bởi Cao Sơn?

Giúp người bị hãm hại là điều nghĩa. Tiểu Thiên vội đánh tiếng:

- Vị thúc thúc nào đó? Thúc thúc đang ở đâu?

Lập tức có thanh âm hồi đáp:

- Ta ở đây!... Bé con... Dường như là thanh âm của một đứa bé? A...Ta chỉ nằm mơ thôi...

Mặc cho người đó lảm nhảm vì nghĩ không thể có thanh âm của một đứa bé ở chỗ này, Tiểu Thiên cứ theo hướng xuất phát tiếng kêu dễ bước lần đến.

Sau khi cố gắng vượt qua hai gộp đá to, Tiểu Thiên mới nhìn thấy có dạng người nằm co quặp trên bề mặt của một phiến đá to lớn!

Do bầu rượu vần chưa đóng nút nên có không ít những giọt rượu sánh ra ngoài lúc Tiểu Thiên di chuyển!

Có lẽ đây là nguyên do khiến người nọ dù đang nằm như người sắp chết vẫn nhận ra quanh đây có người!

Mùi rượu một lần nữa giúp cho người kia kêu lên:

- Rượu!... Đúng là rượu! Có người... Ai đó!... Mau đến đây giúp ta...

Tiểu Thiên vừa bước đến gần vừa lên tiếng:

- Tiểu điệt đã đến đây! Thúc thúc bị sao vậy?

Nghe thanh âm người nọ cố nhoi người nhưng không được:

- Ta nghe không lầm... chứ? Sao vẫn là... thanh âm của một đứa bé?

Đưa bầu rượu lại gần miệng người nọ, Tiểu Thiên bảo:

- Thúc thúc có muốn uống chút rượu không? Tuy chỉ là một đứa bé nhưng may mắn là tiểu điệt có mang theo bầu rượu.

Mùi rượu làm người nọ phấn chấn! Và cuối cùng người nọ cũng mở được hai mắt để nhìn thấy Tiểu Thiên:

- Rượu? Tốt!...

Bảo là tốt nhưng như Tiểu Thiên nhìn thấy rõ ràng người nọ dù đang cố hết sức cũng không thể tự nằm ngửa ra, nói gì đến việc ngồi lên!

Đặt bầu rượu ở vị thế nghiêng, Tiểu Thiên cố rót từng chút một vào miệng người nọ!

Rượu tràn ra ngoài, chứng tỏ người nọ đến nuốt cũng rất khó khăn! Tuy nhiên, chỗ rượu dính vào môi cũng làm người nọ chép miệng:

- Tốt! Chậc!... Chỉ tiếc ta không thể uống được!

Chợt nghĩ ra một cách Tiểu Thiên đặt bầu rượu ở bên cạnh! Sau đó cố vần người đó cho nằm ngửa ra!Đến khi thực hiện xong Tiểu Thiên mới biết tại sao Cao Sơn bảo nhân vật này đàng nào cũng chết!

Không kể một vết đứt thật sâu ở bờ vai hữu của người nọ, ở gần vùng tâm thất cũng có máu ứa ra!

Và từ hai vết thương này khi Tiểu Thiên cố nâng người đó cho nhỏm nửa người lên máu lại phún ra, thấm ướt chỗ y phục có lẽ đã nhiều lần thấm máu!

Kinh hãi, Tiểu Thiên dùng thân hình bé nhỏ của nó đỡ lấy hình hài to cao của người nọ, một tay bịt kín vết thương ở vùng tâm thất, tay còn lại cầm bầu rượu trút vào miệng người nọ!

Ực... ực...

Người nọ uống như chưa bao giờ được uống và Tiểu Thiên biết đó là do người nọ bị mất máu quá nhiều nên mới uống như vậy!

Uống một hơi cạn bầu rượu, người lọ khà lên một tiếng mãn nguyện:

- Tốt! Có khác nào vừa dùng xong tiệc ly trần trước khi tiễn chính ta qua Quỷ môn quan? Hảo, hảo hài tử!

Người nọ không còn gượng nữa, đều đó làm cho sức dựa của người đó vào Tiểu Thiên thêm nặng!

Hiểu rõ cảm nhận và ước muốn của người này. Tiểu Thiên nhích dần ra, sau cùng đặt người đó nằm trở lại trên mặt phiến đá!

Hơi thở của người đó bất đầu nhẹ dần nhẹ dần...

Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi nhưng không hiểu tại sao trong cơ thể Tiểu Thiên vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp như lúc nó vừa dùng xong chiếc lá kỳ lạ nọ?

Nhìn người nọ cứ lịm dần cùng với chỗ tuyết rơi đang phủ dần người đó, Tiểu Thiên đột nhiên có một hành động phải nói là khó hiểu! Nó vò nát chiếc lá còn lại trong tay sau đó vừa đè vừa nhét vào miệng đã mím chặt của người nọ!

Ngồi chờ thêm một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ở người đó có dấu hiệu nào hồi phục, Tiểu Thiên đứng lên và lên tiếng như muốn nói cho người đó nghe:

- Tiểu diệt đã tận lực rồi nhưng vẫn không thể giúp được gì thêm! Thúc thúc có chết xin đừng oán trách tiểu điệt!

Nhìn bầu trời ửng sáng dần, Tiểu Thiên vội quay lui và quay lại bờ bên kia của Khuyên Bích trì, do mặt nước đến giờ vẫn còn đóng băng!

Thất vọng tràn trề, Tiểu Thiên liền bước quay về nơi có Tân thúc thúc đang mòn mỏi trông chờ nó...


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-35)


<